Phần 2
Thông thường, đi về chỉ mất tầm nửa tiếng, nhưng tối hôm ấy, đường phố đông đúc chen chúc nhau đến lạ thường.
“À, giá xăng mới tăng, mọi người đi đổ dự trữ đây mà. Bây giờ vật giá leo thang, phải sống tiết kiệm con ạ” mẹ Minh than thở…
“Vâng mẹ”, thằng Minh cũng biết sau đợt nó gây họa năm ngoái, kinh tế gia đình nhà mình cũng đã kiệt quệ lắm rồi. “Từ nay phải cẩn thận, không thể để bố mẹ phải lo nghĩ đi “hầu” hậu quả cho mình được” nó tự nhủ.
Sau gần 1 tiếng vật lộn trên đường Trần Duy Hưng, hai mẹ con cũng về được đến nhà. Mà kể cũng lạ, chả hiểu tuyến đường này có gì vui mà cứ đến tầm giờ tan tầm, từ đâu mọc ra rất nhiều các cô gái mặt hoa da phấn, khoác trên mình váy hai dây cũn cỡn và những chiếc quần không thể ngắn hơn. Họ cứ đứng đợi ở các gốc cây, gãi bẹn và có thi thoảng những gã trai chạy xe máy dừng lại thủ thỉ điều gì đó và cả hai cùng vút đi hòa lẫn trong dòng người đông đúc.
“Họ làm gì thế nhỉ?” Thằng Minh cứ suy tư như vậy mỗi lần ngồi sau yên xe mẹ chở đi học.
Về đến nhà, mẹ và bố tức tốc chuẩn bị đồ ăn thức uống để đón nhà chú Thanh. Riêng thằng Minh thì được ưu tiên cho tranh thủ vào phòng học trong lúc chờ cơm. Vào đến trong phòng, thay bộ đồng phục, và nhất là cái quần kaki đã ướt đẫm nước, thằng Minh lại nghĩ đến cảnh tượng hồi chiều khi nãy.
“Chả hiểu lão ấy có phát hiện ra mình không nhỉ? Cả cô kia nữa?” Nghĩ đến thôi, Minh vừa hồi hộp vừa thấy nóng ran trong người. Nó vẫn nhớ hình ảnh ông thầy dạy đạo đức của mình ngoác mồm ra mà bú mà liếm cái Ɩồŋ đen thui như gỗ mun của bà mẹ thằng bắt nạt nó. “Mà bà kia bị làm sao đái mẹ cả ra mặt ông Giang nữa chớ, thế này thì sáng hôm sau lên dạy học sinh chắc khai nức phòng!”, Minh lè lưỡi khó hiểu.
Đúng 7 rưỡi tối, chuông cửa reo. Thằng Minh ra mở cửa.
Minh reo lên đầy mừng rỡ: “A, chú Thanh”
“Ừ, chú đây. Thằng này lớn quả rồi, chả mấy chốc mà lấy vợ thôi”, chú Thanh cười khanh khách. Nụ cười giòn tan của người đàn ông đã qua 1 lần đò, giờ đã yên bề gia thất bên một người vợ đẹp và hai đứa con khôn. “Chú đi công tác ở Bỉ về có mua sô cô la cho Minh này!”
“Ôi, cháu xin chú” thằng Minh hồ hởi nhận món quà đắt tiền, quên bẵng mất sự xuất hiện của cô Chi và hai thằng bé đang bẽn lẽn phía sau.
Nhận ra sơ suất của mình. Minh xấu hổ: “À, cháu chào cô Chi ạ. Cháu mời cô chú với hai em vào nhà ạ!”
“Chào cháu, lâu quá rồi cô cũng chưa gặp Minh!”, Cô Chi nhoẻn miệng cười đầy hiền từ…
“Dạ”.
Đúng rồi, lần cuối gặp cô Chi là khi Minh dự đám cưới cô chú. Vì bận việc trên trường nên cũng chả mấy khi cô Chi theo chồng sang nhà nó chơi. Cô cũng hẹn nhiều lần nhưng mãi đến hôm nay mới có dịp.
“Cô Chi đẹp thật”, thằng Minh nhủ thầm trong bụng. Ở độ tuổi của một thằng bé mà nhận thức về tình dục vẫn chưa hoàn chỉnh, thế mà Minh đã thấy người vợ hai của chú nó đẹp thì cũng có thể hiểu sắc vóc của cô Chi là đến như nào. Hôm nay cô diện một chiếc đầm hai dây xếp li, khoác phủ bên ngoài một tấm khăn roan. Quả thực, nhìn cô trông chả khác gì một bà phu nhân chính hiệu! Lúc cô chú và các con đi vào nhà, từ đằng sau thằng Minh còn thấy rõ trên mông cô lằn hẳn vết mác quần lót. “Chả hiểu bên trong là màu gì nhỉ?”, Tim Minh đập rộn ràng…
“Hai cô chú đến chơi à!”, Bố mẹ Minh hồ hởi…
“Dạ vâng, hôm nay rảnh vợ chồng em rảnh đưa các cháu sang thăm anh chị và cháu ạ!” Chú Minh cười đáp…
“Hôm nay phải ở lại chơi lâu với anh chị đấy nhé!” Bố Minh vừa nói vừa vỗ vai chú Thanh…
Cả gia đình quây quần bên mâm cơm đã chuẩn bị sẵn. Cái bàn ăn gỗ nhà thằng Minh thường nhật chỉ có 3 người, nay không khí đông vui huyên náo hẳn lên.
Vợ chồng nhà chú Thanh và các con ngồi một bên. Minh và bố mẹ ngồi đối diện. Bữa ăn diễn ra rôm rả. Mẹ Minh liên tục gắp thức ăn cho cô Chi và thằng Khang, thằng Hưng.
“Kìa, ông gắp hàu cho chú Thanh đi chứ. Để đĩa xa như thế làm sao chú gắp được” mẹ Minh cằn nhằn…
“Ôi, chị cứ để bọn em tự nhiên ạ!” Chú Thanh cầm đũa xua xua…
“Rồi, rồi yên tâm, đây. Hàu của chú Thanh đây. Chú Thanh nên ăn nhiều hàu vào, tốt cho sức khỏe lắm đấy” đoạn, bố Minh vừa cười vừa gắp vào bát chú Thanh “Mà, cứ múa rìu qua mắt thợ. Ở nhà chú Thanh khéo còn có con hàu sống vừa tươi vừa ngon gấp chục lần anh chị mua ngoài chợ ấy chứ!” Bố Minh dí dỏm…
“Ông này, cứ trêu chú!” Mẹ đập tay vào bố…
Chú Thanh cười gượng. Còn cô Chi thì có hơi đỏ mặt xấu hổ. Thật, nhìn cô đỏ mặt mà lại càng thấy sự yêu kiều, làm thằng Minh lại liên tưởng đến mấy cái video diễn viên JAV mà nó xem trộm trong máy thằng bạn. Có lần nó được xem ké, thấy các diễn viên nữ JAV bị mấy tay nam đút chim vào âm đạo, họ hét loạn giời, mắt trợn ngược như phê thuốc và mặt đỏ ửng. Ừ, mặt cô Chi lúc này cũng đỏ giống với mấy cái cô Nhật Bản trong phim lúc ấy nhỉ!
Cứ thế mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Chú Thanh khoe với bố về dự án mới của chú. Còn mẹ và cô Chi nói chuyện học hành của các con. Quả thật cô Chi là một người mẹ tốt. Bận rộn đến mấy, cô cũng chủ động dậy sớm chuẩn bị tươm tất đồ ăn thức uống cho cả thằng Khang và thằng Hưng đi học. Nhìn qua, sẽ chả ai nghĩ thằng Hưng là con riêng của chồng cô. Cô yêu nó bằng tất cả sự chân thành.
Nói đến thằng Hưng và thằng Khang. Hai thằng cu này bé hơn Minh lần lượt 3 và 4 tuổi. Suốt bữa ăn, hai thằng chỉ cắm đầu vào điện thoại chơi game.
“Phì, đúng bọn trẻ con!”, Minh cười thầm!
Đang nghĩ như vậy, thằng Minh chợt rơi bố đôi đũa xuống sàn. Cái này mẹ đã nhắc nhiều lần, nhưng tính Minh vụng nên khó sửa. Mọi người đang nói chuyện vui nên cũng không để ý. Theo phản xạ, thằng Minh cúi xuống nhặt.
“Mẹ, đếch hiểu rơi ở đâu nhỉ?” Vừa lầm bầm vừa mò mẫm, đột nhiên cặp mắt thằng Minh chợt dừng lại ở khoảng không chiếc váy cô Chi đang xòe ra. Cô Chi hôm nay mặc váy rộng, lại là vải mềm nên cứ banh chân ngồi là nhìn thấy hết những gì bên trong.
Thằng Minh tim đập thình thịch. “Không phải lại thế nữa chứ… mới hồi chiều xong… bây giờ lại thấy cảnh này…”Thằng Minh toan đứng lên nhưng sự kích thích tò mò đã chiến thắng níu kéo nó tiếp tục quỳ xuống.
Ở giữa khoảng không váy cô Chi đang mặc là 1 cái quần lót ren trắng. Đúng hơn là một cái quần lót chật vì có cảm giác như nó che không đủ cái Ɩồŋ to chà bá của cô. Lớp vải trắng chỉ giúp đậy lỗ đái, còn gần như hai bên mép Ɩồŋ và đám lông mọc tua tủa lòi hẳn ra bên ngoài.
Thằng Minh nuốt nước bọt ừng ực. Nhìn kỹ thì nó còn thấy ở chính giữa cái quần lót cô Chi còn có một vết nước nhơn nhớt in hằn hẳn lên. Hai bắp chân của cô Chi thon dài, be hẳn ra như muốn mời mọc thằng bé đang tuổi ăn tuổi học đút thẳng con giống vào âm đạo cô mà nhấp cho phọt nước ra.
“Ôi, tự nhiên muốn vạch hẳn cái lớp vải ấy ra để ngắm Ɩồŋ cô Chi quá. Muốn cho tay vào day day cái lỗ Ɩồŋ của cô quá. Sao buồn đái thế nhỉ?” Thằng Minh thổn thức.
Cảnh tượng hiếp dâm thị lực ấy diễn ra khoảng tầm gần 20 giây thì cô Chi khép váy lại và nghiêng người. Thằng Minh cũng vì thế mà bừng tỉnh, mò tìm nốt chiếc đũa còn lại rơi gần chân chú Thanh.
“Hú hồn, may mọi người đang nói chuyện nên không để ý!”
Hai gia đình tiếp tục bữa ăn rất vui vẻ. Có đôi lúc cô Chi bắt gặp ánh mặt thằng Minh đang nhìn trộm cô. Cô cũng đáp lại bằng ánh nhìn trìu mến cười xòa. Chi chắc mẩm: “Thằng bé nhìn hiền lành quá, chắc chưa quen mình, cứ dần dần rồi trước lạ sau quen ngay ấy mà!”
Kết thúc bữa ăn, mọi người ra bàn khách uống nước, dùng đồ tráng miệng và trò chuyện thêm. Cô Chi mở hộp bánh mang theo. “Dạ đây là bánh em tự làm. Chả biết có ngon không, mời anh chị và cháu dùng thử ạ!”
“Cô Chi khéo tay quá, nhất chú Thanh nhé!” Mẹ Minh xuýt xoa…
“Vợ em mà lại” chú Thanh vỗ ngực đầy tự hào…
Cô Chi nở nụ cười hạnh phúc. “Minh ăn thử bánh cô làm rồi cho cô nhận xét nhé” Chi cắt bánh đưa cho Minh…
“Dạ”
Thằng Minh nhận bánh ăn. Đây là bánh opera – loại bánh phân tầng luôn quyến rũ cuốn hút mọi ánh nhìn. Dưới bàn tay tài hoa của cô Chi, sự hòa quyện giữa hương cà phê và sô cô la cùng với vị thơm béo của kem bơ tạo nên một món bánh tuyệt vời.
“Cô Chi làm bánh ngon lắm ạ!” Thằng Minh cắn từng miếng bánh mềm tan, nức nở khen.
“Hihi, thật thế à, thế thì cô vui lắm, cháu ăn nữa nhé!” Cô Chi vui vẻ…
“Dạ”
Minh vừa nhận miếng bánh tiếp theo vừa nghĩ thầm trong bụng: “Bây giờ mà cháu vừa được thưởng thức bánh vừa được chiêm ngưỡng Ɩồŋ và vú của cô thì còn tuyệt vời nữa”
Lúc này, cô Chi cũng tự nhiên, không còn quá dè dặt như trước nữa. Cô tháo hẳn lớp khăn quàng bên ngoài, để lộ bờ vai cùng chiếc đầm hai dây đầy cuốn hút. Khỏi phải nói, thằng Minh nuốt nước bọt ừng ực. Chiếc đầm Chi mặc được điểm xuyết những bông hoa cách điệu đầy nghệ thuật, nhưng cái thu hút sự chú ý của thằng Minh không phải là hoa cỏ mà là đôi gò bồng đảo đầy kích thích của cô Chi. Lúc vừa rồi tìm đũa thằng Minh mải ngắm bướm Chi mà bỏ quên mất bộ ngực đồ sộ của cô. Cặp vú ngồn ngộn cứ như hai cái bát cơm úp thẳng vào ngực.
“Vú này thì áo lót nào chịu nổi!” Minh thầm nhủ “bảo sao thằng Hưng và thằng Khang cuốn cô Chi thế, bọn này chắc suốt ngày được liếm vú cô Chi thỏa thích đây!”
Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà thằng Minh đã thấy cứng hết cả cu ở trong quần. “Chết dở, bây giờ mà mọi người thấy thì chỉ có nước chui xuống lỗ”, nghĩ là làm nó xin phép mọi người chui tọt vào toilet để đái cho bớt đi sự cương cứng.
Đi vệ sinh xong, ở ngoài phòng khách thằng Minh nghe thấy bố mẹ mình đang nói chuyện của nó với vợ chồng nhà cô Chi. Nó nấp sau tường theo dõi:
“Thằng Minh năm nay lớp 8 rồi nhưng anh chị lo quá. Năm ngoái, do “nhà xa trường” nên chị chuyển cháu về đây học. Trường quốc tế thì tốn kém rồi, thôi cũng cố bớt ăn bớt tiêu cho nó học. Nhưng thấy giáo viên trên trường kêu là nó học kém quá, nhất là môn toán, không tiếp thu được bài, cứ lỳ lỳ trong lớp chả chịu giao lưu với ai. Muốn cho nó học thêm mà cũng chả biết ai dạy. Anh, chị thì đợt này cũng bận nhiều việc nên không quan tâm được cháu. Buồn lắm” mẹ nó giọng bùi ngùi chia sẻ…
Chú Thanh nghe chăm chú xong bật nói: “Em có quen một số giáo viên nổi tiếng, chuyên dạy kèm 1 – 1, hay thử cho cu Minh nhà mình học”
“Thôi, chết bỏ mẹ rồi” thằng Minh chột dạ “ở trên lớp bài nó đã không hiểu gì, giờ lại còn bị ép học thêm nữa thì sống sao được!”
“Nhưng thằng này nó sao ấy, cứ người lạ là nó sợ. Chị ngày trước cũng thuê 2 em gia sư, nhưng chỉ dăm bữa là họ bỏ. Chị chỉ ngại mất công chú nhờ người ta đến mà nó không học được thì phiền lắm” mẹ nó lắc đầu…
Thằng Minh thở phào nhẹ nhõm: “May quá, thoát rồi”
“À” chú Thanh vỗ đốp vào đùi “có thể mà em không nghĩ ra, có một người cực kỳ phù hợp, em cá là cháu Minh sẽ rất thích và hợp”
Mẹ Minh sốt sắng: “Ai thế chú? Nếu chú nhờ được thì còn gì bằng!”
Chú Thanh cười khoái trá, rồi nháy mắt hướng về cô Chi đang ngồi cạnh: “Hehe, vợ em chứ ai. Vợ em đang dạy tiểu học, nhưng ngày trước là giảng viên môn kế toán nên chắc là sẽ trị được cu Minh thôi”
Cả bố mẹ lẫn cô Chi đều tròn bất ngờ.
Cô Chi cũng ấp úng: “Dạ, em ngày trước cũng dạy đại học, nếu anh chị không ngại, em sẽ dạy giúp cháu ạ!”
Mẹ Minh cảm kích: “Ôi, được thế thì tốt quá rồi, chị cũng chả mong gì hơn. Thế… để cháu đến nhà cô chú học, hay… cô Chi… cô Chi đến thì phiền quá!”
Chưa đợi hết câu, chú Thanh đã vẩy tay: “Chị khỏi lo. Thế này đi, bây giờ anh chị đều bận cả. Vợ chồng em có công việc riêng nhưng thời gian cũng xông xênh, nhất là Chi. Em thì thi thoảng mới đi nước ngoài. Em tính hay để cu Minh ở bên nhà em. Ồ, nhà em rộng lắm, cho hẳn thằng bé 1 phòng riêng. Em và Chi buổi sáng sẽ chịu trách nhiệm đưa nó đi học trên trường, buổi chiều với tối thì ở nhà cô Chi sẽ dạy kèm cho. Xong chơi với thằng Hưng, thằng Khang nhà em nữa. Bọn trẻ con sàn sàn tuổi nhau thì chơi hợp lắm chị ạ!”
Cô Chi có chút thoáng bối rối. Riêng về phần thằng Hưng, nó ngồi im chả nói gì. Thằng Khang đang nghịch di động, kêu “Anh ấy ở nhà mình không được tranh đồ chơi với con đâu nhé!”
“Rồi, anh Minh anh ấy lớn, không thèm đâu mà lo” chú Thanh cười…
Mẹ Minh bảo: “Thế chú thương thì thương cho trót. Cháu Minh được vậy thì vợ chồng anh chị mãn nguyện lắm!”
“Đúng, đúng, cảm ơn cô chú đã giúp cháu, thằng Minh đúng là may mắn lắm mới được cô chú chiều như vậy” bố Minh rối rít…
“Ôi, có gì đâu anh, chị cứ giao cháu cho chúng em. Minh nó là cháu em cơ mà!” Chú Minh nói…
Sau phút ngập ngừng, cô Chi cũng mỉm cười tiếp lời chồng: “Anh Thanh nói đúng đấy ạ. Anh chị cứ yên tâm. Em sẽ chăm sóc cháu đầy đủ cẩn thận.”
Khỏi phải nói, bố mẹ Minh mừng đến mức nào. Con mình được cô chú chăm sóc thì chả còn gì phải lo nghĩ nữa. Nhà chú Thanh giàu có, hai vợ chồng chú hiền lành, niềm nở, chắc chắn thằng Minh sẽ thay đổi con người.
Núp đằng sau bức tường, Minh đã nghe thấy hết tất cả. Nó như mở cờ trong bụng: “Hihi, chú Thanh chiều nó lắm, hay mua quà và dẫn nó đi chơi. Thế này là được thoải mái hơn rồi. Và kể cả có bị bắt học thì cũng là học… cô Chi. Chà chà, chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy rạo rực rồi. Cô Chi hiền, xinh và nhất là biết đâu đấy trong quá trình ở nhà cô chú, nó có thể may mắn được chiêm ngưỡng thêm về cái Ɩồŋ múp máp và cặp vú ngồn ngộn đằng sau lớp vải kia của cô.”
“Minh ơi, ra đây con. Mẹ vừa bàn bạc với cô chú. Để con sang nhà cô chú một thời gian nhé. Mẹ thương con lắm nhưng đợt này không chăm chút được. Cô chú sẽ chăm sóc con. Khi nào bố mẹ rảnh sẽ đón con về. Mẹ sẽ gửi tiền vặt hàng tháng cho con, yên tâm!” Mẹ nó thủ thỉ…
“Khiếp, chị chu đáo quá. Nó sang ở với em và Chi nhà em chứ có phải đi đánh giặc đâu mà sợ. Cô Chi dạy dỗ, chăm sóc nó chứ không làm thịt nó đâu mà chị phải lo” câu đùa của chú Thanh làm cả nhà phá lên cười.
Cô Chi nhìn thằng Minh cười, nháy mắt: “Sắp tới, Minh sang nhà cô. Cô sẽ vừa đảm nhiệm làm mẹ, vừa làm cô giáo của Minh nhé!”
“DẠ!” Thằng Minh đáp rõ to.
Tối ấy, tiếp đà câu chuyện về Minh, vợ chồng cô chú ngồi hàn huyên đến tận tối muộn mới về. Thằng Minh háo hức lắm. Mẹ bảo sáng thứ 6 tới, tức ngày kia, nó sẽ chính thức sang nhà cô chú. Đêm hôm ấy, nó thức trằn trọc cả đêm. Nằm trên giường, nhớ về sự kiện một năm về trước, nghĩ về cảnh mây mưa lúc chiều, về việc nó sắp sang nhà chú Thanh, lòng thằng Minh chợt đầy tâm trạng. Vào lúc này, xen lẫn giữa các ký ức và dòng suy nghĩ, tình dục có, hồi hộp có, cả sự trông đợi, bất giác hình ảnh vùng mu cô Chi trong bữa ăn tối hiện lên thật rõ nét và sắc sảo.
Nó vô thức đưa bàn tay xuống tụt quần đùi, lôi ra con chim non đã cứng ngắc từ bao giờ. “A… a… cô Chi, cô Chi… yêu…” thằng Minh vừa tưởng tượng ra cô nó đang trần truồng, vừa xoa đều dọc thân con cặċ ngắn một mẩu. Nó thực sự tò mò về cơ thể, về cái mu, cái Ɩồŋ, cái ngực của cô Chi. Chỉ 2 hôm nữa thôi, nó sẽ đến gần cái mu, cái ngực to ấy hơn biết bao giờ hết.
“Lồŋ cô có nhiều lông như cô Hoa ngày trước? Nó có rỉ nước chăng? Vú cô màu gì? Liệu có còn sữa? Cô có “đái” vào mặt chú Thanh không nhỉ?” Các câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu Minh rồi nó thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng ngày hôm sau, thằng Minh tỉnh dậy, quần đùi đã ướt nhẹp từ bao giờ. Hóa ra là nó bị mộng tinh. “Đúng là mình tương tư về cô Chi nhiều quá, đến nỗi cuồng dâm sinh hoang tưởng”, Minh chắc mẩm.
Thay quần áo xong xuôi, ăn sáng, thằng Minh lại trèo lên yên xe bố chở đi học. Từ ngày mai, việc đưa đón nó sẽ chính thức được bàn giao lại cho vợ chồng chú Thanh. Còn hôm nay thì bố nó vẫn chở.
“Từ mai con sang bên nhà chú Thanh, cô Chi, phải nghe lời hai cô chú, rõ chưa? À, nhớ phải giao lưu nói chuyện với các em. Cô chú yêu quý con lắm thì mới đón con sang ở cùng đấy!” Bố nó nhắc đi nhắc lại trên đường…
“Dạ, con biết rồi ạ”, thằng Minh ngồi ở yên sau đáp, hân hoan nghĩ về viễn cảnh mà nó đang chờ mong từng phút một.
Đến trường, hai bố con chia tay nhau, Minh bước vào lớp.
“Ôi, cái đệch, sáng hôm nay có tiết của thầy Giang. Thôi xong, ông ấy mà nhận ra thì có mà ăn cứt!” Thằng Minh nghĩ thế mà run rẩy.
Nhưng, may cho nó, vì khi tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu, giáo viên xuất hiện không phải thầy Giang mà là một cô giáo khác. “Thầy Giang hôm qua bị tai nạn, hiện đang nằm viện nên cô dạy thay lớp mình. Các em mở vở ra trang 69, chúng ta cùng học bài: Đi đêm lắm có ngày gặp ma nhé…”
Thằng Minh tí thì không kiềm chế được mà buột miệng cười: “Tai nạn cái con kẹc, có mà mải bú Ɩồŋ đàn bà xong ngã dập chim thì có”, vừa nghĩ nó lại vừa thấy mắc cười “mà kể cũng lạ, bà cô kia sao lại quan hệ với ông thầy trọc đầu của mình nhỉ, đã thế còn trần truồng liếm láp nhau trong phòng thay đồ nữa chứ”
Thằng Minh chẹp miệng: “Để chồng con gia đình mà biết thì ê mặt”
Như không hẹn mà đến, bên ngoài lớp học lao xao tiếng cãi vã và chửi rủa. Bình thường ồn ào bên ngoài sân trường cũng không mấy ai để ý. Nhưng tiếng đập phá, tiếng hét ngày càng dữ dội. Đám học sinh trẻ con được thể hiếu kỳ ùa ra ban công nhìn, chả khác nào mấy dịp hội trại hè. Lớp thằng Minh cũng chả phải ngoại lệ, cả bọn cũng thi nhau tuồn ra khỏi lớp theo dõi. Cô giáo dạy thay hò hét giữ trật tự không xong, cũng hùa theo đám con nít hóng chuyện.
Ở giữa sân, một người đàn ông bụng phệ, tóc rẽ ngôi, cũng ra dáng có chức có quyền đang đá thúng đụng nia. Ông ta chửi đổng: “Cái địŧ con mẹ thằng củ buồi tên Giang là thằng nào? Ra đây ngay không bố mày chém chết cả họ nhà mày!”
Đám đông từ giáo viên đến học sinh xung quanh xôn xao, một vài người thậm chí còn hiếu kỳ lấy di động ra quay phim. Người đàn ông bụng phệ mặt tối sầm, hai mắt long sòng sọc, cảm tưởng như sắp lên cơn co giật đến nơi.
“Anh ơi, có gì thì anh cứ bình tĩnh nói chuyện. Chứ đang trong tiết học như này, anh lại làm loạn như thế ảnh hưởng đến các cháu ạ” người vừa lên tiếng là thầy hiệu trưởng…
“Bình tĩnh cái con cặċ. Thằng mặt Ɩồŋ sư cọ ấy với con điếm chó vợ tao chúng nó bú liếm nhau, địŧ nhau tung buồi kia kìa” ông kia gằn giọng “bảo thằng Ɩồŋ ấy ra đây ngay, thầy giáo đéo gì cái mặt nó, thầy giáo bú Ɩồŋ phụ huynh học sinh à?”
Cả đám đông ồ lên, xì xào bàn tán.
“Ra vậy, thảo nào thấy mặt ông này quen quen, hóa ra là bố thằng chó bắt nạt mình, và là chồng của bà cô dâm dật hôm qua” Minh vỡ lẽ…
Như hiểu được sự tình, ông hiệu trưởng luống cuống thanh minh: “Dạ… dạ… anh Giang hiện đang… nằm… trong viện ạ”
“Nó bị cái đéo gì mà phải nằm viện?” Ông chồng bị cắm sừng giật giọng…
“Dạ… dạ… nghe đâu… là… là…”
“Là cái đéo gì?”
“Hình như… là… là… thầy ấy bị… gãy dương vật… ạ…” ông hiệu trưởng tội nghiệp lí nhí…
“Cái địŧ!”, Không đợi hiệu trưởng giải thích thêm ông bụng phệ quay ngoắt xăm xăm bước đi. Tiếng ông ta lớn đến mức mà ra đến mãi cổng rồi mà cả hội trường vẫn nghe thấy rõ: “Lũ khốn nạn! Hôm qua tao đã cho con vợ đĩ thõa ấy trận đòn đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ bố mày đến viện xẻo chim thằng chó kia”
Không khí hôm ấy huyên náo nhộn nhịp hơn hẳn các buổi thường. Suốt từ sáng đến chiều, các nhóm giáo viên, bọn học sinh và cả một số ít phụ huynh có câu chuyện nóng hổi để ngồi chém gió. “Giang đầu trọc”, “Giang đạo đức”, “Giang bú Ɩồŋ”, “Liếm Ɩồŋ nhau trong phòng thay đồ”, “Thầy giáo vét máng mẹ học sinh” là số ít những từ khóa được nhắc đến trong các cuộc hội thoại. Người ta kể về nó, thêm thắt những tình tiết huyền ảo, như “ông Giang bị bà kia phụt nước nhờn vào họng, bị sặc nên phải vào viện chứ không phải bị gãy chim”, cho đến “có người còn quay được clip dài 16 phút hai người thực hiện bồng bế địŧ nhau như xiếc thú”, đủ cả.
Thằng Minh nghe họ kháo nhau mà phì cười. Họ có biết đâu chính nó là nhân chứng bất đắc dĩ trong cuộc mây mưa dâm loạn ấy. “Mà kể cũng hú hồn, nó mà bị bắt thì khéo không biết chuyện gì sẽ xảy ra?” Nó rùng mình nghĩ lại “Lúc ấy mà bị lão Giang bắt được thì khéo giờ này nó mới là người phải đi phẫu thuật chim chứ không phải ông thầy sư cọ đại pháp bú Ɩồŋ!”
Hôm ấy, giờ học cũng không quá căng thẳng khi cả cô và trò vẫn còn vương vấn về vụ scandal kia. Đúng 5 rưỡi, mẹ thằng Minh chờ ở cổng trường. Trên đường về nhà, Minh tâm sự với mẹ:
“Mẹ ơi, hôm nay trên trường con có vụ hay lắm nhé. Có 1 ông bị vợ cắm sừng đến tận trường con để làm loạn. Tội nghiệp, hóa ra là ông thầy Giang dạy con mẹ ạ!”
“Khiếp, băng hoại thật. Bọn vô đạo đức ấy mà. Con tuyệt đối đừng để bị ảnh hưởng bởi mấy trò ấy đấy nhé!”
“Hihi, dạ vâng mẹ”
“Mẹ biết con của mẹ ngoan lắm! Tối nay về nhà tắm rửa, ăn cơm xong đi ngủ sớm, mai còn sang nhà chú Thanh con nhé” mẹ nó vừa lái xe vừa bảo.
“Dạ” thằng Minh phấn khởi “Thế là còn đêm nay thôi, hết đêm nay là nó được đến với thần tượng rồi, hôhô”
“Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay!”, Tiếng hát ồm ồm chưa vỡ giọng như ông cụ non của thằng Minh làm mẹ nó cũng bật cười. Sau bao nhiêu biến cố, sóng gió, hôm nay hai mẹ con mới có tâm trạng vui vẻ đến vậy. Mẹ vui vì thấy Minh thay đổi, hoạt bát hơn, năng động hơn, còn Minh vui vì sắp được gặp… lỗ Ɩồŋ, ấy quên, gặp cô Chi. Hôm ấy, đoạn đường mẹ chở Minh về nhà thông thoáng, nhẹ nhàng đến lạ. Vẫn con đường ấy, vẫn tuyến đường Trần Duy Hưng với các liền anh, liền chị giao lưu trò chuyện với nhau bên gốc cây, bỗng chốc hóa nên thơ, trữ tình.
“Theo những cánh chim bầu trời bao la. Con sóng đung đưa thuyền ra khơi xaaa…” thằng Minh ngồi sau cứ ngân nga hát mà không để ý mẹ nó đã dừng xe, về nhà từ lúc nào!
Tối ấy, chuẩn bị sẵn đồ đạc, hành lý. Nói vậy thôi chứ cũng chả phải mang theo cái gì nặng nề lắm. Bên nhà chú Thanh cũng đã đủ hết rồi. Tiền thì mẹ sẽ cho một ít hàng tháng. Nó xếp vào mấy bộ quần áo, tranh truyện. Chậc, còn gì nữa không nhỉ? Đang loay hoay tìm cái cái bộ cá ngựa trên tủ sách thì Minh làm đổ mất cái hộp giấy màu cam. Cái hộp này là hộp đựng đồ linh tinh mà cũng lâu lắm rồi nó không ngó vào.
Mở hộp ra thì toàn thẻ bài Magic, Pokemon. “Mẹ kiếp, ngày trước còn bé dữ dội thật”
Mắt nó lướt qua những tấm thẻ 3D màu sắc và chợt dừng lại ở 1 cuốn tạp chí phía dưới. Minh giật mình: Đây là tạp chí Playboy mà nó thó được của ông anh họ trong một lần sang chơi. Lúc đó nhìn bìa bên ngoài là một bà tây tóc vàng hoe, để lộ bầu ngực to như 2 quả dừa, phần dưới là khe bướm râu ngô được kéo căng ra hai bên bằng hai đầu ngón tay, nó thấy ngộ ngộ nên đã trộm về. Thằng Minh lật qua vài trang, “hay đấy, cứ mang theo, biết đâu được lại có lúc cần”, đoạn, nó ghém quyển tạp chí dưới lớp quần áo trong vali. Xong xuôi đâu vào đấy, tắt điện lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, trùng hợp thằng Minh lại được thông báo nghỉ học, nên thời gian cũng khá xông xênh. “Thưởng thức nốt bữa ăn mẹ nấu ở nhà vậy” Minh tiếc rẻ nhai tóp tép đĩa trứng chiên, “nhưng thôi sang bên kia cũng có cô Chi vớt vát được phần nào rồi”
Ăn xong, chào mẹ, chào bố, thằng Minh ngồi lên trên chiếc taxi đã được đặt sẵn đến địa chỉ nhà chú Thanh. Nó còn nhìn thấy mẹ gọi với lại qua lớp kính ôtô:
“Ở bên đấy nhớ giữ gìn sức khỏe con nhé. Gọi điện cho mẹ thường xuyên. Mẹ yêu con nhất!”
“Con cũng yêu mẹ nhất!” Nó bật giác sụt sùi đáp. Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi qua đường lớn rồi biến mất ở đoạn ngã tư trong buổi sớm mai.
Để lại một bình luận