Phần 3
Chiếc taxi màu vàng dừng lại ở một căn biệt thự.
“Ái chà, chỗ này toàn dân nhà giàu ở”, bác tài xế xuýt xoa, “nhà này là nhà của cháu à?”
“Dạ không bác, đây là nhà chú cháu ạ!”
Bác tài trầm trồ: “Ồ, đáng ngưỡng mộ thật. Chắc chú cháu giàu lắm. Được sang đây ở, nhất cháu nhé!”
Thằng Minh cười mỉm, nghĩ “Sướng quá ý chứ! Nhà đẹp như này, chú Thanh lại yêu chiều nó, nó xin gì chú chả cho, chỉ không biết chú có cho… cô Chi không thôi, khửa khửa!”
Chia tay người tài xế hiếu kỳ, thằng Minh xách theo vali đứng trước cổng căn nhà khang trang. Công nhận, tòa nhà 6 tầng nhìn rất bề thế. Từ xa bước vào, người ta có thể choáng ngợp trước sự đầu tư của gia chủ: Căn nhà được sơn trắng, trang trí bằng những cột đá hoa cương, bốn bề là cửa sổ, nhìn ra bốn phía ban công, bên trên là mái vòm được thiết kế theo phong cách tân cổ điển châu Âu. Căn biệt thự có gara để xe, và một khoảng sân trồng đủ các loại cây cối. Tóm lại, tòa nhà như một tấm gương phản chiếu sự giàu có của người chủ sở hữu.
Còn đang đắm chìm trước vẻ đẹp xa hoa của tòa nhà thì có tiếng cánh cửa sắt mở ra: “Cu Minh đến rồi đấy à? Vào đi cháu!” Giọng chú Thanh cất lên…
“Cháu chào chú ạ!” Thằng Minh cười, để lộ hàm răng sún…
“Đợi chú lâu không? Vào nhà đi cháu!”, Chú Thanh xách vali đưa thằng Minh vào trong.
“Cứ ngồi chơi đi nhé. Tí cô Chi xuống. Tầm 2 tiếng nữa nhà mình ăn cơm trưa.”, Đoạn chú Thanh vừa nói vừa khuân đống hành lý của thằng Minh lên tầng.
Quả thật, nhìn bên ngoài tòa nhà đẹp một thì bên trong lộng lẫy gấp 10 lần. Thanh có thể xấu về ngoại hình, nhưng mắt thẩm mỹ của chú nếu nói số 2 thì cũng không ai dám nhận là số 1. Trong nhà đầy ắp các tủ gỗ, trưng bày cơ man nào là rượu tây, bình gốm, sừng tê giác, đủ các xa xỉ phẩm trên đời. Những chuyến đi công tác nước ngoài đã giúp chú kiếm thêm thu nhập và hoàn thiện được ngôi nhà của mình, biến nó trở thành một viện bảo tàng thu nhỏ.
Trên tường có treo la liệt các tác phẩm hội họa. Cá biệt thằng Minh thấy có một số bức khắc họa các vị thần Hy Lạp trên đỉnh Olympia, họ khỏa thân nhảy múa và ôm ấp nhau. Dương vật, âm đạo cứ thế phơi bày tự nhiên ra trước mặt người xem, tạo ra khung cảnh rất kỳ thú.
“Đẹp như tiên thì cũng một Ɩồŋ hai vú, mà xấu như cú thì cũng hai vú một Ɩồŋ. Haizz!” Thằng Minh thầm nhủ.
Song, có 1 bức tranh được treo ở giữa phòng khách, vị trí đặc biệt làm nó vô cùng quan tâm. Bức tranh được đính đá, màu sắc hài hòa, mô tả 1 người phụ nữ mặc váy đang ôm hoa nở nụ cười rạng rỡ. Người phụ nữ trong tranh không ai khác chính là cô Chi. Cả căn phòng bỗng chốc thu bé lại bằng đúng bức tranh. Thằng Minh ngây người nhìn, mồm há hốc, đê mê trước vẻ đẹp của người đàn bà nó đã trót đem lòng khao khát hàng đêm.
“Tranh này chú Thanh đặt làm cho cô năm ngoái. Minh thấy đẹp à mà sao nhìn kỹ thế”, giọng cô Chi vang lên kéo Minh rời khỏi ảo mộng, đưa nó trở về thực tại. Cô khoác bộ đầm ngủ dây màu đỏ ở nhà, nhìn kỹ thì như đang không mặc áo lót.
“Dạ… dạ… cháu… thấy… đẹp… đẹp… ạ!” Thằng Minh giật mình ấp úng.
“Hi hi, Minh nhịn khéo lắm” cô buột miệng cười, “thế để cô dẫn Minh lên phòng nhé!”
Thằng Minh trợn mắt: “Lên… lên… phòng… ý ạ?”
“Ừ, lên phòng của Minh mà cô chú chuẩn bị sẵn rồi ý?”, Cô Chi cười, nhủ bụng: “Chắc thằng bé đang ngại”
“Dạ… dạ”
Chi nào có biết đâu thằng Minh chưa hoàn hồn, lúc ấy thằng Minh nghe “lên phòng” mà cứ ngỡ như “lên giường”, nó tưởng tượng như cô đang mời mọc nó, cởi váy để lên phòng địŧ nhau luôn vậy.
Trên đường lên cầu thang, cô Chi đi trước thằng Minh theo sau. Đúng là được đến gần cô Chi, nó mới thấy được hết vẻ đẹp của người mẹ hai con. Thân hình Chi thắt đáy lưng ong, mái tóc đen để dài xõa xuống bờ vai trần, bộ mông tròn lẳn lắc la lắc lư theo mỗi nhịp lên cầu thang, để lộ chiếc silip màu đen đầy khiêu khích. “Thế này đã đã lắm rồi, thế thì đến lúc cởi hết thì đúng là hết nước chấm!” Thằng Minh nuốt nước bọt.
“Kiểu gì thì kiểu, mình cũng phải tìm cách mò Ɩồŋ và vú cô Chi!”
Phòng thằng Minh ở trên tầng 5, cùng tầng với phòng thằng Khang. Phòng cô chú ngay phía dưới, đối diện với chỗ thằng Hưng. Tầng 2 là phòng khách, tầng 3 làm phòng ăn. Riêng tầng 6 trên cùng chú Thanh dự định xây một cái bể bơi mini để cả nhà giải nhiệt vào dịp hè, hiện tại chưa có gì nên vẫn đang để trống.
Minh được cô chú bố trí cho ở căn phòng rất đẹp, có ban công bên ngoài nhìn ra. Chú Thanh rất tâm lý mua hẳn cho nó một bộ máy tính cây mới để “học tập và giải trí”. Riêng cô Chi thì ngay sau khi nhận lời đón thằng Minh về chăm sóc đã cất công dành cả một ngày trời để tự tay sắm cho nó một tủ quần áo, sách truyện nó thích và trang trí quanh phòng hình ảnh các siêu nhân, anh hùng thần tượng của bọn trẻ con. “Cô Chi mà hiểu lòng nó, treo thêm một bức ảnh cô khỏa thân ngồi dạng Ɩồŋ trên tường cho nó thì còn tuyệt nữa!”, Nó cảm động nghĩ.
“Phòng cô ở tầng dưới. Cháu cần gì cứ nói với cô nhé”, Chi nhẹ nhàng xoa đầu Minh.
“Vâng cô!”
Nói xong cô Chi ra khỏi phòng, để lại cho thằng Minh tự khám phá. “Thế là đặt được 1 chân vào đây rồi. Cầu trời khấn phật cho cháu sớm được thấy cái Ɩồŋ thân thương của cô Chi. Đợi đến lúc đấy, cháu sẽ bắt chước ông thầy của cháu bú Ɩồŋ cô cho thỏa thích thì thôi”, chỉ nghĩ đến vậy mà toàn thân nó đã rạo rực.
“A… Cô Chi… a… Chi… cháu yêu… cô… cháu yêu… em…”thằng Minh trong 2 tiếng sau đó ngồi một mình trong phòng vừa tưởng tượng ra thân hình đầy đặn của cô nó, vừa khòm lưng xoa nhẹ hai cái đầu ti như hai hạt thóc, bộ dạng của nó có ai mà đi ngang quá chắc cũng phải chào thua vì bệnh. Cơn khoái lạc sớm kết thúc khi cô Chi gọi nó xuống ăn cơm. Cũng may là tưởng tượng ngắn nên chim cò không cửng, chứ đi xuống mà cặċ nó ngóc đầu lên thì cũng chả biết giải thích với cô chú như thế nào?
Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ. Cô Chi luôn tay gắp thức ăn vào bát thằng Minh. Chú Thanh thì hào hứng kể chuyện công ty. Đợt này chú trúng thầu nên ăn đủ, vả lại cũng có mấy công ty nước ngoài đang muốn đặt vấn đề hợp tác kinh doanh, mở ra cho chú nhiều cơ hội làm ăn béo bở.
Mồm vừa nhai cơm, chú Thanh cao hứng với cô Chi:
“Đợt tới này khả năng trúng quả đậm. Có thể anh sẽ phải đi công tác dài dài. Nhưng nếu mà được thì đúng nhất luôn, không còn gì bằng!”
Cô Chi gật gù:
“Dạ, em cũng nghĩ thế. Thôi, mình chịu khó, trời không phụ lòng người. Năm nay em xem tử vi, sao anh tốt lắm!”
“Haha, tốt chứ lại không! Từ đâu năm tới giờ, kinh doanh phát đạt, tiền vào như nước. Rồi sẽ còn phất nữa. Người ta bảo “đen tình đỏ bạc, đen bạc đỏ tình”, anh còn muốn đỏ tất cơ! Trong năm nay, phấn đấu có thêm thằng cu nữa em nhé. Anh mua sẵn mấy hộp khang dược rồi, đêm nào tiến hành “sản xuất” thôi em!” Chú Thanh cười khành khạch…
“Anh này… cháu và các con đang ngồi ăn”, Chi bẽn lẽn, nhưng không giấu được nụ cười duyên.
Đôi vợ chồng nhìn nhau với ánh mắt trìu mến đầy hạnh phúc. Thằng Minh chột dạ. Nghe những lời đường mật vừa rồi của chú Thanh, nó bất giác thấy chạnh lòng. Không phải vì nó ghét chú, chắc chắn không phải như vậy. Chú Thanh đối tốt với nó như thế nào, ai cũng biết cả. Có lẽ, trong Minh đang là cảm giác ghen tuông. Cái cảm giác của một thằng bé khó chịu khi nhìn thấy chúng bạn sở hữu những món đồ chơi lấp lánh, những sản phẩm công nghệ đắt tiền… còn với thằng Minh là cảm giác khó chịu khi cơ thể của người đàn bà mà nó hằng ngưỡng mộ lại đang bị vuốt ve bởi kẻ khác.
Về phần thằng Khang, thằng Hưng, hai thằng cu này nghe câu chuyện của bố mẹ với những biểu lộ khác nhau. Thằng Khang là con ruột cô chú, bé nhất nhà, năm nay 9 tuổi, học lớp 4. Được sinh ra từ trong nhung lụa nên nó chả khác gì một ông vua con cả. Những cái gì tốt đẹp nhất, tinh túy nhất, cô Chi và chú Thanh đều dành cho nó. Thằng Khang mặt tròn, người núng na núng nính, quanh quẩn chỉ dí mặt vào di động, mà như lời chú Thanh nói là “không cần làm gì, sau này cũng có nhà để ở, có xe để đi, có công ty để tiếp quản”. Mà đấy là còn đỡ hơn trước nhiều rồi, bây giờ cô Chi đã thiết quân luật, chỉ cho thằng bé sử dụng điện thoại trong giờ cơm để mong nó ăn nhanh, còn ngoài ra là tịch thu 24/24. Đặc biệt, nghe đâu thấy bảo là thằng Khang mãi đến lớp 3 mới cai sữa mẹ. Chiều con, nên cô Chi sẵn sàng cởi váy vạch vú ra cho thằng Khang bú bất cứ khi nào nó mè nheo. Đã có rất nhiều lần, khi ngồi trong các quán ăn, các thực khách nam đã được thưởng thức đôi gò bồng đảo quyến rũ của cô mỗi khi Chi cho thằng Khang ti sữa. Nghe kể thôi mà Minh cũng chua xót: “Đúng là cuộc đời thật lắm bất công, người hai bịch sữa, kẻ không bịch nào!!!”
Thằng Hưng lại là một câu chuyện khác. Người anh cùng cha khác mẹ của Khang năm nay học năm cuối tiểu học. Trái với thằng em có phần nhanh nhảu, thằng Hưng ít nói và tính lỳ. Là bản sao của bố nó, Hưng mặt rỗ và thấp một mẩu. Quả thật, bây giờ có thêm thằng Minh vào trong nhà, gia đình cô Chi chú Thanh chả khác gì “Nàng Bạch Tuyết và bốn chú lùn cả”. Thiếu vắng tình mẫu tử từ khi còn bé, thằng Hưng luôn khao khát tình thương từ một người mẹ. Năm lên 7, trong một lần thấy bố nó ngồi khóc, Hưng đã hỏi: “Bố ơi, mẹ con đâu?” Chỉ thấy bố nó lắc đầu, ôm chầm nó vào lòng: “Mẹ mày là con rắn độc, nó bỏ đi rồi con ạ!”. Đầu óc non nớt lúc ấy của Hưng không hiểu ẩn ý sâu xa của bố nó, nó chỉ biết rằng mẹ đã mãi mãi rời xa.
Cái khoảnh khắc cô Chi lấy chú Thanh, Hưng đã nghiễm nhiên chấp nhận cô và xóa hẳn đi dấu vết của người mẹ “rắn độc”. Được cô Chi âu yếm, chiều chuộng, thằng Hưng hạnh phúc vô bờ bến. Đã có lúc lén nhìn thấy hình ảnh cô Chi cho thằng Khang bú, Hưng cũng khao khát. Thì từ bé nó đã biết bầu sữa mẹ là bao giờ đâu? Nhìn cặp vú của cô Chi săn chắc, hai đầu nhũ hoa hồng hào thụt vào trong, thằng Hưng cũng mong muốn được dùng miệng của mình ngậm chặt, dùng lưỡi quét qua quét lại cho thỏa thích. Đã có lúc, nó muốn thế chỗ thằng Khang, vạch vú người mẹ kế ra mà nhào bóp. Đã có lúc, nó không mong muốn chú Thanh và cô Chi có một đứa con nào khác ngoài nó.
Nghe câu chuyện của bố mẹ, và nhất là việc chú Thanh giao hẹn “tăng gia sản xuất”, thằng Hưng cảm thấy bồn chồn trong lòng. Nó xịu hẳn mặt xuống, gắp đũa nhai cơm cho lấy lệ.
Thằng Minh chứng kiến hết toàn cảnh câu chuyện. Nó nhìn cô chú và cả hai thằng cu. Thái độ hờ hững của Hưng làm Minh suy nghĩ: “Thằng này sao lúc nào cũng giữ nguyên một nét mặt như vậy nhỉ? Hay nó ghét mình? Chậc!”
Ăn xong bữa cơm, chú Thanh lên lầu nằm nghỉ. Thằng Hưng và Khang cũng tót lên phòng riêng. Cô Chi dọn bát đũa và mang ra bệ rửa. Thấy thế, Minh cũng chạy ra phụ giúp…
“Thôi, cháu lên phòng ngủ đi. Để cô rửa một mình được rồi!”, Chi nhẹ nhàng khoắng bát đũa…
Thằng Minh xắn tay hăng hái: “Hihi, dạ để cháu rửa phụ giúp cô ạ. Ở nhà cháu cũng toàn rửa bát đũa phụ giúp bố mẹ thôi ạ!”, Nó chém gió như thần…
“Ôi, thế à. Minh ngoan quá. Thế cháu không mệt thì phụ cô. Khi nào chán thì lên nhé!” Chi nhìn nó đầy tình cảm…
“Dạ”
Hêhê, chán làm sao được, được đứng rửa với cô thì cháu rửa đến tối cũng được ấy chứ! Chà chà, cô Chi mặc chiếc đầm ngủ hai dây, cứ mỗi lần cô kiễng chân để xếp bát vào khay, vạt váy dưới lại vén lên, lòi hẳn ra chiếc quần lót đen đầy khêu gợi. Thằng Minh cứ vừa nhìn mà tim đập chân run. Trong đầu nó hiện lên biết bao tưởng tượng khoái cảm. Nó nghĩ đến việc sẽ tụt luôn váy cô, vỗ tét phát vào mông, và xoa đều hai cặp vú lần con sò huyết vẫn còn là một ẩn số, chưa lộ diện của cô Chi. Đã có những khoảnh khắc, nó nhìn theo cô Chi kiễng chân để lộ váy mà suýt mất đi kiểm soát, làm rơi mất đống bát đũa đang cầm ra sàn. Hai bên vú Chi nảy nở, chỉ chờ chực như muốn sổ hết cả ra ngoài. Đảm bảo lúc đó có một anh thợ sửa ống nước hoặc một ông hàng xóm thiện lành sang chơi thì sẽ có ngay một vụ quan hệ xác thịt hân hoan trong phòng bếp.
Màn hiếp dâm thị lực kéo dài 20 phút. Thằng Minh phụ giúp xong cô Chi mà vẫn thòm thèm, lúc lên tầng nó vẫn còn ngoái lại nhìn thân hình đẫy đà của cô.
“Ước gì…”, Minh chẹp miệng.
Thằng Minh lên căn phòng riêng của mình, trèo vào giường, đầu vẫn còn tương tư về những khoái lạc vừa xong. Chợt nhớ đến quyển tạp chí người lớn có mang theo. Nó bật dậy, lục vali, cẩn thận khóa trái cửa và bắt đầu nghiên cứu. Những hình ảnh lõa lồ lần lượt xuất hiện qua những trang giấy màu. Thôi thì đủ cả, vú tròn, vú quả chuông, vú đông tây… cứ phơi bày đầy mời gọi trước mắt Minh. Ở phần dưới, đều là những khe đái thần thánh, lông mọc rậm rạp như rừng nhiệt đới Amazon. Thằng Minh căng mắt ra mà nhìn, nó tưởng tượng ra khuôn mặt trái xoan của cô Chi ghép vào những cơ thể này. Nó lè lưỡi ra liếm, không thừa chỗ nào, đến nỗi trang tạp chí ướt sũng như vừa bị ai đái. Rồi, như không kiềm chế được, thằng Minh vô thức tụt quần móc con chim ra vẩy vẩy vào hình ảnh cô người mẫu châu Âu mà nó đã tưởng tượng ra là mặt cô Chi xuất hiện thay thế. “Ui… sướng… sướng quá!”, Nó vừa hít hà vừa quẹt chim di đi di lại đầy bệnh hoạn. Có một chút nhờn chảy ra. Minh đổ gục xuống vì sung sướng. Nó chìm vào giấc ngủ trưa với tờ tạp chí bên cạnh đang mở ướt đẫm nước dịch!
Trải qua một tuần bên nhà chú Thanh cô Chi, thằng Minh cũng quen dần với nếp sống gia đình. Buổi sáng, chú Thanh hoặc cô Chi sẽ đưa nó đi học, buổi chiều xe buýt của trường sẽ đưa về đến tận nhà. Những buổi sáng khi chú Thanh bận không chở đi bằng ô tô được, cô Chi sẽ đèo nó trên xe máy. Có mấy lần nó ngồi đằng sau, sợ nó bị té, Chi còn bảo nó ôm cô cho chắc. Những lúc đó, thằng Minh sướng rên. Mùi hương nước hoa phả ra từ người cô thật đê mê, cái cảm giác đụng chạm da thịt, dù chỉ là qua lớp quần áo, cũng khác biệt hẳn so với lúc nhìn. Đúng là “trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ”. Chỉ có ôm qua lớp váy thôi, mà thằng Minh cũng cảm nhận từng đường cong của người cô, cái bụng phẳng lỳ, vòng eo thon gọn mà đến bọn con gái thiếu nữ cấp 3 cũng phải ghen tị. Có những lúc, nó chỉ muốn nâng cao vòng ôm lên thêm một tí nữa, chạm đến bờ vú cô mà bóp cho một phát. Vậy nhưng nó vẫn chưa dám, nó vẫn sợ và ngần ngừ, những ký ức khủng khiếp trong quá khứ khiến cho nó chùn tay, kiềm chế đi dục vọng tức thời.
Học trên trường buổi sáng, khi về nhà thằng Minh lại được cô Chi kèm riêng môn toán. Cô vào tận hẳn phòng để dạy. Có mấy hôm cô mặc bộ đồ ngủ ở nhà, thằng Minh không thấy gì. Nhưng hôm trước thôi, cô mặc một chiếc váy ba lỗ màu xanh, lộ hẳn bờ ngực trắng phau. Thằng Minh thèm thuồng, nhưng chỉ dám nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu vào vở. Thêm nữa, phòng thằng Khang cũng đối diện ngay cạnh nên nó cũng chùn, không dám suy nghĩ linh tinh. Nhiều lúc đang ngồi nghe cô giảng mà nó bỗng xin phép chạy ù vào phòng vệ sinh, đi tồ tồ ra toilet để xả hết những gì bức bối trong người.
Thằng Minh ở nhà cô chú, được chăm lo đầy đủ, được chú Thanh chiều chuộng, cô Chi kèm cặp nên bố mẹ nó nghe tin rất mừng. Mẹ nó thầm cảm ơn cô chú vì đã giúp thay đổi con người nó, và tâm trạng cũng được cải thiện lên nhiều. Duy chỉ có thằng Minh là thấy nhức nhối trong lòng. Quả là nó được chiều chuộng, ăn uống đầy đủ, nhu cầu giải trí thoải mái, nhưng cái bí bách sinh lý thì vẫn còn đấy, nó vẫn chảy hừng hực và âm ỉ, chỉ có thể xoa dịu bằng cơ thể da thịt của một người đàn bà, mà ở đây không ai khác chính là bà chủ của căn biệt thự mà nó đang sinh sống.
Cái nỗi bực dọc khí không được thỏa mãn tình dục thật khó chịu, và nó càng khủng khiếp hơn khi bị kích thích tột độ. Chỉ mới đêm hôm chủ nhật vừa rồi, lúc ấy đã 11 rưỡi, cả gia đình đã tắt đèn đi ngủ. Thằng Minh trong cơn say giấc nồng, bỗng tỉnh giấc vì thấy khô cổ. Mở cửa phòng, xuống dưới tầng định lấy nước uống thì nó bỗng nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng chú Thanh.
“Hay là trộm?” Thằng Minh hoang mang.
Nó đến gần cánh cửa, và khi đã áp sát tai vào tấm gỗ thì mới chắc chắn được rằng, chả có tên trộm nào hết mà đó chỉ là những màn khẩu dâm đầy cuồng nhiệt giữa chú Thanh và cô Chi:
“A… a… a… ui… ui… chim… tooo… thế…”
“Chim… to… thì… địŧt… vào… Ɩồŋ… vợ… mới thích… chứ…” giọng chú Thanh hổn hển…
“A… uu… uuu… chồng… địŧ vợ… mạnh lên… vợ sắp… ra. Aa… rrồiiii…”, thằng Minh nghe mà mồ hôi chảy rần rần, đúng là giọng cô Chi đang thở dốc, không lẫn vào đâu được: “A… địŧ… vào… Ɩồŋ… vợ… Ɩồŋ… vợ sướng… sướng… quá… chồng… ơi… vợ… nứngg”
“Ừ… chồngg… địŧ… nhéee… địŧtt… Ɩồŋnn… a… a… xuất… tinh… xịt… xịt”, chú Thanh gào lên đầy sung sướng…
Tiếng rên, tiếng va chạm xác thịt “bạch, bạch, bạch” vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Thằng Minh cố nhìn qua lỗ khóa mà cũng chả được. Nó chỉ có thể được thỏa mãn bằng thính giác. Chắc hẳn, qua tấm cửa gỗ, ở trong phòng hai cơ thể đang trần truồng hòa quyện vào nhau, cái buồi cái Ɩồŋ đang quấn quýt, nhầy nhụa trong tinh trùng và dâm thủy. Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh nữa, thằng Minh nhún chân chuồn về phòng.
Từ đó, đã mấy đêm liền thằng Minh mò dậy vào ban đêm để rình cô chú địŧ nhau. Nó thậm chí còn đặt hẳn chuông báo thức 11 giờ 20 để đề phòng nhỡ bị ngủ quên, lỡ mất buổi giao hưởng tình dục mà ở đó chú Thanh và cô Chi là những nhạc công bất đắc dĩ, còn thằng Minh là khán giả không mời mà đến. Đen cho nó, từ hôm ấy phòng cô chú im ắng đến lạ thường. “Hay chú Thanh biết mình nghe trộm nên không làm nữa?” Thằng Minh hoài nghi, “chắc không đâu. Chắc lần vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên. Mình cũng ngu thật. Địŧ nhau chứ có phải bóng đá đâu mà xếp lịch hôm nào cũng có được”, nó lẩm bẩm đầy chua chát.
Thế nhưng, trời không phụ lòng người. Một sự may mắn bất ngờ đã diễn ra với Minh theo cách mà đến cụ nó có sống dậy cũng không thể nghĩ ra được!
Hôm đó cũng như bao ngày, thằng Minh từ trường về đến nhà. Rửa tay chân xong, nó lao ngay ra bàn máy tính, mở web sex ra để bồi bổ thêm kiến thức về âm đạo. Đang lướt màn hình, đọc ngấu nghiến về định nghĩa “hột le” thì “phụt” một cái, màn hình báo lỗi “the network connection was lost”.
“Chắc lại mất mạng, khởi động lại vậy”, Minh chẹp miệng, đi sang phòng thằng Khang nơi đặt modem chính.
“Em khởi động lại mạng giúp anh với, anh đang học giáo dục công dân…”, thằng Minh vừa bước vào nói, chưa dứt câu thì nó đứng sững lại như trời trồng…
Trong phòng, thằng Khang đang nằm vắt vưởng trên giường, chăm chú lật qua lật lại. Minh hít một hơi dài, run rẩy lắp bắp:
“Sao… sao… em… em… đọc… cái đấy…”
Thằng Khang nghe tiếng, cười toe toét, ngoe nguẩy quyển tạp chí Playboy:
“Hihi, cái này của anh à? Thế sao anh lại đọc?”
Thằng Minh mặt méo xệch, “thằng ranh con, sao nó lại vào được phòng mình để lục nhỉ?”
Trấn tĩnh lại, Minh chìa tay ra giục:
“Em còn nhỏ, trả lại cho anh… ngay!”
Trái ngược với mong đợi, thằng Khang lè lưỡi chọc tức: “Còn lâu” và chạy biến ra khỏi phòng.
Thằng Minh giật mình chạy theo nhưng đã chậm hơn một bước. Khang đã nhảy vào phòng mẹ nó.
“Thôi… thôi… còn gì nữa đâu mà khóc với sầu…” Minh lòng đầy tan nát tự nhủ.
Nó cũng lật cật chạy về phòng. Dự cảm về một điều gì đấy không lành xảy ra, Minh chui tọt lên giường, trùm kín chăn. Nó chỉ hy vọng những gì vừa diễn ra là giấc mơ, một cơn ác mộng không có thực. Nhưng, đời không như là mơ!
Có tiếng gõ cửa. Theo sau đó là tiếng bước chân. “Ai… ai… thế nhỉ… chắc là… cô Chi rồi”, thằng Minh chột dạ.
Sự hồi hộp của thằng Minh nhanh chóng được giải đáp. Giọng nói nhẹ nhàng mà thường ngày nó vẫn nghe, nay có phần thảng thốt hơn vang lên:
“Minh, dậy cô bảo cái này!”
Thôi, xin vĩnh biệt cụ! Cô Chi chắc hẳn đã biết về sự tồn tại của quyển tạp chí người lớn từ thằng ôn Khang!
“Mẹ thằng ôn con! Vì mày mà lỡ hết tất cả”, thằng Minh uất ức đến quặn ruột.
Lúc này, sau cảm giác phẫn nộ là nỗi sợ hãi không dám đương đầu với người phụ nữ trong mộng. Phải đến 5 – 6 giây sau, thằng Minh mới lồm cồm bò dậy, miệng run rẩy chả khác gì một thằng trẻ con bị bắt quả tang ăn trộm tiền:
“Dạ… dạ… cô… cô… gọi… cháu… ạ?”, Nó cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sự lắp bắp như muốn vạch trần tất cả…
“Sao cháu lại đọc thứ này?”, Giọng cô Chi nghiêm nghị. Quả thực, người xưa từng nói, Tây Thi đến lúc đau bụng cũng đẹp, cô Chi dù có nghiêm khắc cũng toát ra cái thần thái của một quý bà trung niên gợi cảm. Cô đứng đó, trong bộ đồ tập gym, chất vấn thằng Minh như một nữ quan tòa đầy vẻ gợi dục.
“Dạ… cháu… cháu…”, thằng Minh, mặt khắc khổ, nói không ra thành tiếng.
Chi như hiểu được tâm trạng của thằng bé, cô từ tốn đưa trả nó tang vật, giọng thủ thỉ:
“Cô biết cháu mới lớn, có nhiều tò mò về giới tính, đặc biệt là phái nữ. Nhưng hiện tại, cháu nên tập trung vào việc học thì hơn. Nếu cháu chìm đắm trong những thứ này, sẽ không tốt đâu!”
Bây giờ, thằng Minh chỉ muốn có một cái lỗ, tất nhiên vào lúc nước sôi lửa bỏng như này, chưa phải là lỗ Ɩồŋ cô Chi, mà là cái lỗ liêm sỉ để nó chui vào.
“Nhục, nhục, nhục”. Những âm thanh vô hình cứ văng vẳng trong đầu Minh.
Khốn nỗi, cô Chi giọng như vẫn đang dò hỏi: “Thế cháu lấy cái này ở đâu?”
Thằng Minh mếu máo: “Cháu lấy từ chỗ anh họ!”, Rồi không hiểu từ đâu nó tuôn ra một tràng mùi mẫn: “Cháu… cháu… huhuu… cháu cũng chỉ muốn có bạn gái… nhưng cháu xấu… không ai ưa cháu… nên… nên… cháu… mới… tìm đến cái này… huhuuu!”
Cô Chi dường như động lòng. Miệng lưỡi lươn lẹo của thằng Minh đã khiến cô phải suy nghĩ. Cô bất giác thấy thương nó và cảm thấy có lỗi khi đã dồn ép tra khảo thằng bé: “Đáng nhẽ ra mình không nên nói những lời vừa rồi, có lẽ thằng bé thấy xấu hổ”, Chi tự trách mình.
Rồi, Chi ôm thằng Minh vào lòng. Cô ôm nó, và dúi hẳn đầu thằng bé vào bầu ngực căng tròn. Thằng Minh hít lấy hít để mùi da của Chi, cái mùi đàn bà có chồng nhu cầu sinh lý còn cao thật đặc trưng. Nó thở gấp, phả từng làn hơi nóng vào khe vú Chi.
Thằng Minh biết đây là cơ hội của mình. Nó ấp úng: “Cháu… hic… cháu xem cái này vì dạo gần đây cháu thấy tức… tức… cái đầu… dương vật… cô ạ!”
Chi thoáng đỏ mặt: “Sao lại tức? Ai bảo cháu là xem cái này thì sẽ đỡ?”
“Dạ, cháu nghĩ vậy ạ. Vì… vì… cứ mỗi khi… cháu tức… cháu xem cái này một lúc… thì nó lại xẹp xuống”, thằng Minh nhanh chóng tiếp lời.
Chi thở dài. “Như vậy là thằng bé đã có những khoái cảm đầu đời. Nó đọc cái này cũng chỉ là để giải tỏa. Nhưng nó còn bé quá, chưa biết gì. Khổ thân!”
Cô Chi ngẫm nghĩ: “Cái này mình biết. Ở đàn ông gọi là edging, thủ dâm nhưng cố không xuất tinh.”, Trước khi lấy chú Thanh, Chi có người yêu tên là Quang. Thời sinh viên, hai người yêu nhau say đắm nhưng với bản chất trong trắng của mình, cô đã quyết giữ cái ngàn vàng cho đêm tân hôn. Suốt thời gian đó, Quang đã phải kiềm chế rất nhiều và tự thỏa mãn bằng edging nên cô rất rõ. Chỉ tiếc là trong một lần quay tay mất kiểm soát, Quang vì thiếu hiểu biết, muốn tăng khoái cảm nên đã nhét nguyên 1 củ cà rốt vào đít. Hệ quả là anh đã bị rách lỗ nhị, nhiễm trùng và mãi mãi ra đi trong một buổi chiều mưa vắng.
“Mình không thể để thằng bé đi theo vết xe đổ của Quang được nữa. Nó còn trẻ quá!”, Chi thổn thức.
Trong cái khoảnh khắc ấy, trong đầu Chi đã lóe lên một tia suy nghĩ. Cô muốn làm một việc. Và chính Chi cũng không biết rằng việc này về sau sẽ làm thay đổi hoàn toàn Minh và chính bản thân gia đình cô.
“Minh… ừm… cô… cô… có một cách này giúp cháu… nó sẽ giúp cháu hết bị tức đầu dương vật” Chi ngập ngừng nói, “nhưng… cháu tuyệt đối phải giữ kín chuyện này nhé. Đây là bí mật giữa cô và cháu, chỉ hai người biết thôi!”
Thằng Minh như mở cờ trong bụng, nó lờ mờ đón nhận: “Dạ… cháu hứa ạ!”
Chi gật đầu.
“Từ bây giờ, cháu không phải đọc những thứ này nữa. Cô… sẽ giúp cháu. Cô… cô… sẽ giúp cháu đỡ tức hơn bằng tay của cô nhé”, đoạn Chi từ từ tụt quần thằng Minh ra, bật tung con cặċ đang ngóc đầu dạy.
Thằng Minh thở hổn hển. Lúc này, thật sự nó rất phấn khích. Nó hồi hộp chờ tín hiệu tiếp theo từ Chi.
Cô Chi kéo chim thằng Minh ra, ôm trọn vào lòng bàn tay. Đôi bàn tay nõn nà, quý phái, quen cầm phấn cầm bút chỉ bảo học sinh, thì giờ đang nâng niu con cặċ của một thằng trẻ chưa vắt sạch mũi.
Thằng Minh thở gấp. Sướng, sướng quá! Nó cảm tưởng như có một luồng nước đang trực chờ muốn phọt ra. Không, không thể nhanh như thế được! Nó biết, nếu ra cái chất dung dịch vào bây giờ là cơn sướng sẽ đi qua, cô Chi sẽ rời đi và bỏ nó lại tồng ngồng trong căn phòng bốn bức tường. Nó phải kiềm chế lại, kịch hay vẫn còn.
5 phút… 6 phút… thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Chiếc đồng hồ quả lắc cứ tích tắc từng giây một. Đến phút thứ 10, chim thằng Minh vẫn cửng. Vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang, Chi tròn xoe hai mắt. Trong suốt 10 phút vừa rồi, cô đã thoa nhè nhẹ, rồi day, trườn cái của quý kia từ hết tay phải đến tay trái, tăng dần tốc độ, xóc mạnh và đều đặn y hệt những lúc lắc bình sữa cho thằng Khang hồi bé. Vậy mà chim thằng Minh vẫn cứng đờ như khúc gỗ, thách thức người cô của nó.
“Cháu… cháu… đỡ tức chưa? Sao… cô… thấy… nó vẫn cứng thế?”, Chi vừa xóc vừa hỏi…
“Dạ, cháu… vẫn tức ạ. Chắc… phải… ra nước… thì mới hết tức… ạ?”
“Thế làm thế nào giờ nhỉ? Từ nãy đến giờ cô… cô… làm… gần 10 phút, chú Thanh mỗi lần… cũng… không… lâu như vậy?”Chi ấp úng…
Đến lúc này thằng Minh thừa nước thả câu: “Chắc… chắc… chắc… là… do… cháu chưa… kích thích… ạ!”
Chi ngạc nhiên không hiểu. Không đợi phản hồi, thằng Minh lập bập thốt từng chữ: “Cô… nếu cô… nếu… cháu… được nhìn… thân hình… cô… thì chắc là sẽ ra nhanh hơn đấy ạ!”
Cô Chi giật mình vì những gì thằng Minh vừa nói. Sau thoáng bối rối, Chi đã hiểu. Cô không thể làm chay được. Thằng Minh cần mồi để châm lửa, và mồi để thắp lên ngọn lửa tình dục hừng hực kia chính là thân hình phồn thực của cô.
Chi dừng tay, ngập ngừng một lúc. Rồi trong ánh mặt chờ đợi của thằng Minh, cô hít một hơi dài, lột phăng chiếc áo bra thể thao, để lộ nguyên cặp vú đẫy đà. Tiếp, chiếc quần tập thể thao cũng được lột sạch, và chiếc quần lót cũng chịu số phận tương tự, mở ra khe bướm huyền ảo với đám lông đen kịt.
Thằng Minh tí nữa thì phọt máu mũi. Đây rồi! Lồŋ, bướm, vú cô Chi. Tất cả đây rồi! Thằng Minh thở dốc…
Không đợi phản ứng từ người cháu, cô Chi trong tình trạng khỏa thân ngồi thụp xuống, dùng cả hai đôi bàn tay xóc mạnh buồi thằng Minh.
Sự va chạm xác thịt, và hơn nữa là cảnh tượng trước mắt là quá đủ cho thằng Minh. Nó tê tái đến điên dại. Đã có những lúc, nó định với tay ra mà bóp vú Chi hay dùng những đầu ngón tay để chà mạnh vào bướm cô. Nó kiềm chế vì biết chưa phải là lúc thích hợp. Nhưng bây giờ hãy cứ tận hưởng cái cơn sướng này đi đã.
Cơn nứng lên đến tột đỉnh. “A… a… a… phụt… phụt… phụt…”, một đống chất nhầy bắn thẳng ra đôi bàn tay búp măng của cô Chi. Tia bắn mạnh đến mức còn vương cả ra bầu ngực trần của cô.
Thằng Minh nằm vật ra giường. Cô Chi cũng nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay. Ra ngoài, nhanh chóng mặc lại bộ quần áo.
Chỉnh trang lại búi tóc. Cô khẽ hạ giọng, thầm thì: “Đừng nói chuyện này với ai đấy nhé!”
Thằng Minh đang nằm sõng soài trên giường, bật dậy: “Vâng, vâng, nhưng… từ bây giờ… cô… giúp… cháu… như này nhé!”
Chi vừa cầm khăn giấy xoa nhẹ những vết tinh trùng còn đọng trên bầu vú vừa nhẹ nhàng:
“Chỉ cần cháu giữ bí mật là được!”, Xong cô rời đi…
Thằng Minh nở nụ cười mãn nguyện.
Bắt đầu từ hôm đó, cứ vào ban ngày, buổi sáng, cô Chi lại vào phòng thằng Minh để giúp “giải quyết”. Có mấy hôm, thằng Minh còn chủ động hẹn cô vào ban đêm, khi cả nhà đều đã ngủ say. Cô Chi dùng đôi bàn tay mịn màng, khéo léo uyển chuyển vọc cặċ thằng Minh, và lần nào cũng vậy, màn handjob luôn diễn ra trong tình trạng cô Chi không có một mảnh vải che thân!
Để lại một bình luận