Phần 3: Gặp lại Phương
Trở về quê giữa mùa đông rét buốt căm căm, ngôi nhà cũ hai ông cháu ngày xưa sinh sống vẫn như cũ không thay đổi sau 15 năm. Ngôi nhà cũ của anh Quang, chị Hà mọc lên ngôi nhà mới khang trang trên nền ngôi nhà cũ. Nghe anh Quang nói, con bé lớn con chị Hà đã đi theo mẹ từ ngày ly hôn nên không gặp. Anh Quang lấy vợ mấy năm trước, sinh liền mấy đứa lít nhít bằng đầu nhau, không biết có thiếu thốn nhưng lên nhà chơi, ngoài quà bánh nó cho mỗi đứa mấy trăm. Nhìn lướt qua thấy vợ anh bây giờ không xinh bằng chị Hà, mặt lại đầy tàn nhang nên không mấy bận tâm. Nó ngập ngừng muốn hỏi chị Hà đi đâu, dạo này thế nào? Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, lại thôi. Gợi lại nỗi đau của anh không để làm gì?
Ngày giỗ ông nó làm dăm mâm, mời anh chị, hàng xóm đến dự. Bác Thông không còn giận bố nữa. Ở trên bác cúng ông buổi trưa, nó xin cúng buổi tối, bác Thông, anh Quang vợ con đều ở nhà dưới lên dự. Nó bật cả video call khoe với bố mẹ ở trong nam. Trong đám giỗ ông, ai cũng giục nó cưới vợ thôi, lớn tuổi rồi. Nhưng nhìn lại tự hỏi, giờ có gì trong tay để con gái người ta theo? Giá như giờ tay trắng một số 0 tròn trĩnh đã tốt dễ vay mượn, dễ làm lại, thằng ăn xin, ăn mày còn giàu hơn nó. Lời con Nhung 15 năm trước lặp lại, gây ám ảnh trong tâm trí. Có biết bao nhiêu người con gái trong cuộc đời, ai sẽ chấp nhận làm người đàn bà của nó?
Thành công nhận được đầu tư không có gì để nói nhưng nếu thất bại không biết hậu quả của canh bạc sẽ thế nào? Chuyến tàu lượn tử thần cuối cùng kết thúc, liệu nó có phải đi tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản? Chắc không. Họ đã tin mà đưa tiền cho nó, sẽ không nhẫn tâm tống nó vào tù nhưng sát xuống địa ngục là có thể.
Đêm ấy, nó ngồi trước ô cửa sổ nhìn xuống nhà anh Quang, mơn man hình dung về hình ảnh chị Hà tắm ngày xưa. Chớp mắt nghĩ về 15 năm trôi qua, nó cố hình dung ra chỗ hàng đêm nó ngồi rình chị tắm những ngày đầu chị đến làm dâu. Lồŋ, vú, bộ mông, và những cú dập điên cuồng của anh… Mọi thứ thay đổi không còn lại gì cả, chỉ mình nó vẫn như vậy. Thậm chí còn tệ hơn trước.
– Khương về quê rồi? Sao không báo cho Phương biết?
Dòng tin nhắn của Phương bật lên khiến nó giật mình.
– Ừ mình về hôm qua. Hôm nay giỗ ông nội, khách vừa về hết. Vội quá nên không gọi cho Phương được, nhà lại không có xe không đi đâu được. Nếu Phương rảnh chạy sang nhà Khương chơi rồi mình đi cafe?
– Chủ nhật được không? Chủ nhật Phương mới được nghỉ, thời gian thoải mái, giờ Phương mới đi làm về muộn rồi.
– Ừ vậy cũng được, gặp Phương xong chiều hôm sau mình bay.
– Gì vội vậy? Mới về mà nhớ người yêu quá không chịu được sao?
– Khuyết tật nghèo như mình ai người ta thèm chứ? Ở lại cũng buồn, bạn bè không có nên mình muốn vào sớm, vé khứ hồi đặt rồi.
– Đầy người thèm mà không được này.
Phương nhắn tin ỡm ờ.
– Ai?
– Phương nè. Nếu Khương không chê mẹ sề không xứng với Khương?
Bàn tay nó run run, nó cảm thấy nóng mặt không biết lời tỏ tình ấy thật hay giả. Nhưng có ỡm ờ đung đưa theo, chẳng mất gì. Hơn nữa lại là người nó thầm yêu, từng cho vết đau đầu đời, thật cũng được, đùa cũng được. Sáng thứ hai đằng nào cũng đi lên Hà Nội, bay chuyến tối vào Sài Gòn chắc gì đã gặp lần sau.
– Nhớ đấy đến chủ nhật gặp thì đừng có chê.
– Ừ thôi Phương đi tắm đây.
Nó định nhắn tin theo nhưng nghĩ đi, nghĩ lại nó dừng lại, mở laptop lên vào lại trang cá nhân facebook của Phương. Ba mươi nhưng Phương vẫn đẹp, thân hình cân đối cao tầm mét 165, đậm người nhưng không quá sồ sề, đậm chất đàn bà không như xưa vừa chớm nở. Duy chỉ có khuôn mặt Phương vẫn xinh, vẫn duyên và rạng ngời như 15 năm trước. Nhìn trên facebook, nếu Phương không nói, không ai nghĩ Phương có con, giờ đang làm công nhân nhìn Phương hiện đại không khác mấy cô gái trong Sài Gòn dù đã chạm tuổi 30.
Sáng sớm hôm chủ nhật, mới 7h sáng Phương khoác áo dạ, khăn choàng quấn cổ, mặc váy quây và quần tất, chân đi boss ngồi trên chiếc honda vision màu trắng dựng ngay trước cổng.
Dậy sớm tắm rửa sạch sẽ mặc áo sơ mi sớm như chuẩn bị đứng trên bục thuyết trình giới thiệu dự án, ăn mặc như thế khiến nó tự tin với người đối diện. Nhưng vừa mở cửa đi ra ngơ ngẩn nhìn đôi môi tô son mọng đỏ, trên đôi má đánh phấn phớt hồng. Phương còn đẹp hơn trong ảnh, đúng người đi hẹn hò thực sự. Nó không còn nhớ đến hình ảnh Phương ngày xưa như thế nào? Mà chỉ ngây ngất với hình ảnh một người đàn bà đẹp mặn mà đứng trước mặt của hiện tại.
– Không nhận ra Phương sao?
Nó vội lắc đầu thoát khỏi cơn mê, mới run rẩy lên tiếng.
– Tại, tại Phương xinh quá làm Khương bất ngờ. Vào, vào nhà đi.
Nó đi trước, Phương bĩu môi đi vào sau.
– Khương khác trước nhiều quá. Trưởng thành, đẹp trai, đàn ông hơn trước. Phương theo dõi face của Khương đắn đo mãi mới gửi lời kết bạn, mới dám ngỏ lời nói chuyện. Sợ Khương không nhận ra…
Nó tủm tỉm cười.
– Phương làm mình bất ngờ. À hôm nay mình đi đâu?
Phương vờ suy nghĩ.
– Khương muốn đi đâu cũng được, hôm nay Phương nghỉ… dành cho Khương trọn một ngày.
– Mười mấy năm, Khương về chớp nhoáng rồi đi. Có biết đâu đâu…
– Vậy mình đi ăn sáng, làm thì làm phải no bụng rồi muốn đi đâu thì đi.
Nó gật đầu, Phương đứng dậy đi ra, nó khóa cửa đi sau. Không quên mang theo chiếc laptop bên mình, sợ có công việc đột xuất không biết chạy đâu.
– Khương thích cầm lái hay để mình cầm lái?
– Mình ngồi sau cũng được.
Nó vừa lên ngồi sau xe, anh Quang vừa chở con bé út trong nhà ra chắc đưa nó đi mẫu giáo. Nó vội dặn.
– Bác có xuống, anh nói với bác em đi chơi với bạn nhé.
Đôi mắt anh Quang, chạm và đôi mắt Phương giây lát vội gật đầu.
– Ừ để anh nói cho.
– Chào anh.
Phương cất lời chào, chiếc xe honda vision trắng lăn bánh lướt qua hai cha con Quang. Cơ thể của Phương đã che chắn trước những cơn gió của mùa đông lạnh giá, cộng với mùi nước hoa thơm thơm làm quên đi quãng đường đá đầy ổ gà sóc đến nảy đít khiến nó muốn dúi đầu về phía trước nhưng ngần ngại không dám đưa tay ôm ngang eo cô, lịch sự nên vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
– Bám chặt vào, đừng có ngại, sóc lăn xuống đất, Phương không bắt đền được đâu.
Nó ngần ngại đưa tay đặt hờ hờ lên hông Phương, giờ mới đưa mắt nhìn xuống bộ mông tròn lẳn to bè ngay phía dưới hít hà mùi nước hoa từ cơ thể cô tỏa ra. Nó muốn đưa tay xuống bóp bộ mông đầy đặn nhưng đành cố kiềm chế…
– Mình đi ăn canh cá nhá, canh cá đặc sản quê mình ngon lắm.
– Ừ Phương thích ăn gì cũng được.
Tô canh cá của nó gần như còn nguyên dù nó chọn tô bé nhất, có thể không hợp khẩu vị hay vì mải mê ngắm một người đàn bà đẹp như Phương khiến nó đủ no? Nếu 15 năm về trước chỉ cần một khoảnh khắc như vậy, chắc nó hạnh phúc đến đứng tim mà chết.
– Ăn đi chứ Khương, Phương ăn gần hết rồi nè. Làm gì thì làm phải no bụng cái đã.
Phương vén lọn tóc rủ xuống bát canh giục nó, khiến nó bừng tỉnh cố ăn hết nửa bát rồi đi ra thanh toán tiền.
– Giờ mình đi đâu Phương?
– Ở đây có cái hồ đẹp lắm. Khương có muốn đi đạp vịt không?
Nó gật đầu đồng ý. Mùa đông, tầm 8 giờ sáng cả mặt hồ mỗi mình nó và Phương đạp vịt thả ra giữa hồ thả đấy.
Sau khi nghe xong chuyện của nó nắng đã lên, Phương kể chuyện của Phương suốt 15 năm qua.
– Thế Phương với Thắng không có gì à?
Phương cười mơ màng.
– Có mình không giấu gì Khương làm gì, tình yêu học trò nhưng hết cấp ba Thắng vào đại học, Phương đi làm lấy chồng rồi hết.
Giọng Phương buồn rầu.
– Chồng Phương ngoại tình, có con riêng tụi Phương ly hôn. Anh ta giành quyền nuôi con…
Phương thở dài đưa ánh mắt mơ màng nhìn ra phía bờ hồ xa xăm.
– Phương lại kết hôn nhưng không hạnh phúc, chia tay rồi về ở với mẹ đẻ, mấy năm nay Phương sống như độc thân, thế đấy. Còn nhiều chuyện nữa nhưng từ từ rồi Phương kể.
Không biết thế nào, nó lấy hết can đảm nắm lấy đôi bàn tay Phương đang đặt dưới đùi. Nó thì thầm.
– Phương.
Nó ghé miệng đặt một nụ hôn lên môi cô, Phương không phản đối mà đáp lại cuồng nhiệt không kém.
– Từ từ thôi Khương.
Khi bàn tay nó đang mạnh bạo xoa lên ngực Phương vẫn ở ngoài áo dạ, cảm nhận vú của Phương tuy không quá to như cái bánh đúc nhưng cứng, không biết có phải đang bóp ở ngoài hai, ba lớp áo hay không? Còn Phương đôi mắt cô mơ màng nhắm chặt để cảm nhận nụ hôn ngọt ngào, nó cởi được hai nút áo dạ bên trên và luồn tay vào cái áo sơ mi. Giờ nó cảm nhận bầu vú của Phương gần hơn chút nữa mặc dù vẫn còn cách đến hai lớp vải nhưng Phương đang chết lịm trong nụ hôn. Một nút cúc áo sơ mi giữa ngực được cởi ra, theo đó bàn tay nó luồn được vào bên trong áo lót của Phương. Bàn tay nó cảm nhận làn da thịt mịn màng một bên bầu vú, núm vú nhô lên như trái nho khô bị hai ngón tay vê lại không ngừng xoa bóp. Phương ngừng không hôn, khẽ cựa mình ra xa một chút, bàn tay nó vẫn còn úp chặt trên bầu vú nghe từng nhịp thở dồn dập.
– Phương hỏi thật với quá khứ như thế. Khương có yêu Phương không?
Đôi mắt nó long lanh nhìn đôi môi đỏ mọng của Phương đang mấp máy mời gọi, nó gật đầu thầm thì trong hơi thở dồn.
– Có! Khương yêu Phương lâu rồi. Từ hồi cấp hai, mối tình đầu.
Đến giờ sau 15 năm mới có cơ hội thừa nhận. Không để nó nói thêm, nụ hôn của Phương lại gắn chặt lên môi, một chu kỳ mới lại bắt đầu. Tay kia không xoa bầu vú luồn tay xuống cạp quần cô nhưng bị bàn tay Phương nắm lấy cổ tay ngăn lại.
– Đừng Khương…
Tiếng Phương thì thào.
– Phương không muốn cho Khương sao?
Gương mặt thất vọng nhưng không cố cưỡng ép thêm nữa định rút tay ra nhưng cổ tay vẫn bị bàn tay Phương nắm chặt nửa muốn giữ bàn tay ấy lại. Ngước nhìn lên thấy gương mặt Phương nhìn quanh đang thực sự sợ hãi.
– Ở đây Phương không thoải mái… Phương xin lỗi.
Đưa mắt nhìn lại, giờ ở giữa hồ không chỉ có mình nó, giờ có nhiều con vịt khác đạp bơi ngay bên cạnh. Giờ nó mới giật mình thấy coocxe của Phương lòi ra nhìn rõ một bên núm vú màu nâu đen trên nền da trắng ngần thấp thoáng bên trong áo sơ mi, Phương đưa tay vào chỉnh lại vội vã cài lại cúc áo, sửa soạn lại như cũ.
– Mình đi khách sạn nhé.
Phương thầm thì nó vội vàng gật đầu đồng ý. Hai đứa đạp vịt vào bờ, suýt chút đã sờ được Ɩồŋ Phương ngay giữa hồ, vừa nghĩ đến thôi thấy vừa sợ, vừa thích. Không biết vừa nãy hai đứa hôn nhau đắm đuối, cởi áo ngoài bóp vú Phương có ai nhìn thấy không? Nếu Phương không tỉnh táo hai đứa nhấp nhô giữa hồ, xui lật vịt thành chuyện tiếu lâm cho thiên hạ. Vừa nghĩ nó cứ tủm tỉm cười, không nghĩ mình lại bạo dạn như thế!
Cánh cửa phòng khách sạn vừa khép lại, hai đứa ôm chầm lấy nhau môi tìm môi hôn ngấu nghiến. Lần này bàn tay nó không đặt lên ngực nữa mà chuội xuống hai bờ mông cong vút, to tròn của cô bóp đều đều rồi nó cố lách tay vào trong váy quây để bóp bộ nhưng không được. Đưa tay xuống định lột ngược lên nhưng bị Phương ngăn lại.
– Bình tĩnh nào! Từ giờ trở đi em sẽ là của anh mãi mãi.
Lời thầm thì của Phường mà cả đời nó mãi không quên. Mãi đến sau này khi nghe chị nói nó mới ngộ ra. “- Khi yêu ai, em hãy nói yêu thôi. Đừng nói mãi mãi”.
– Chờ em một chút.
Phương thì thào vào tai, khiến nó ngơ ngẩn như đang lạc vào cõi mộng, không biết Phương muốn làm gì, ngồi thần ra như một đứa trẻ đang bị người lớn dẫn dụ hứa sẽ cho quà.
Phương cởi bỏ cái áo dạ và khăn choàng cổ để trên giường, đôi mắt thao láo chờ đợi những ngón tay kia sẽ cởi những cúc áo sơ mi trắng, sau đó sẽ là cặp ngực căng tròn, đôi núm vú màu nâu sẫm nhô ra.
Thêm lần thất vọng bởi Phương chỉ cúi mình nhặt chiếc khăn bông trắng muốt trên giường đi vào nhà vệ sinh ném lại ánh mắt tinh nghịch, khiêu khích.
– Cấm nhìn trộm.
Nói rồi Phương đóng cửa lại bên trong chỉ còn tiếng xả nước. Nó đã cởi quần dài, trên mình mặc chiếc quần đùi, áo sơ mi ngồi trên giường hóng vào chờ đợi, rồi tiếng nước chảy ngừng hẳn. Tách, cánh cửa phòng tắm mở trên người Phương lúc này chỉ có chiếc khăn bông trắng muốt che ngang ngực xuống đến đùi non đi đến cạnh giường. Đôi mắt nó nhìn Phương từ đầu xuống đến chân không chớp.
– Em thành mẹ sề rồi xấu lắm sao?
Không nói, bất ngờ đưa tay ghì ngang cổ Phương vật mạnh xuống giường giống như kiểu đang bị cưỡng hiếp. Chiếc khăn bông tắm giật ra ném xuống sàn, giờ Phương đã nằm trần truồng hoàn toàn trước mặt, sự khao khát suốt 15 năm dài đằng đẵng đến giờ mới thành hiện thực. Nó đang nửa nằm nửa ngồi trên bụng Phương, miệng ngậm chặt một bên kia bầu vú còn một tay se se núm vú còn lại. Nó bú vú Phương giống như trẻ con bỏ khát sữa nhiều ngày, nó không để ý bầu vú của Phương đẹp hay xấu mà hùng hục mút như cố vắt lấy những giọt sữa cuối cùng còn sót lại. Nó muốn tất cả những uất ức bấy lâu nay nó phải gánh chịu phải được giải tỏa trên cơ thể Phương, hoang dại vô cùng. Phương nằm mê man tận hưởng để cho nó mút, nó day, giày vò thỏa mãn trên hai bầu vú của mình dần dần nó hôn chầm chậm xuống đám lông Ɩồŋ dưới rốn đã ứa ra thứ nước nhờn nhớt nhề nhề như nhựa chuối. Nó thô bạo, hoang dại nhưng lại làm Phương mê man, tan chảy trong cơn sướng, dù mới đi được ⅓ quãng đường. Khi lưỡi nó bắt đầu mơn trớn xuống cái Ɩồŋ đã ướt nhoẹt liếm ngược trở lên khiến Phương co rúm người lại. Nó mút chùn chụt, nhem nhép dưới lỗ Ɩồŋ của Phương khi hai chân cô đã mở rộng hết cỡ, lúc lại kẹp chặt đầu nó lại, như muốn ghì chặt giữ mãi lưỡi nó ở sâu trong lỗ Ɩồŋ cô.
– Em sướng, em sướng quá anh ơi. Anh… anh ơi. Khương ơi. Khương làm gì cái cái lỗ… Ɩồŋ em thế.
Phương gồng cứng người, ưỡn lên để chùm lông đen lưa thưa đâm vào mũi bao nhiêu nước Ɩồŋ của Phương chảy ra nó nuốt bằng sạch. Hai tay ghì chặt hai bờ mông trắng như bông bưởi dí sát vào mặt.
– Em, em… muốn…
Phương nói rồi lại gồng lên như muốn đứt hơi, nó không biết Phương muốn gì nhưng Phương vùng dậy đẩy nó nằm xuống đặt bộ mông tròn lẳn trắng không tì vết, và cả hai mép Ɩồŋ giống hai cánh bướm ngả sang màu thâm thâm nhưng bên trong màu đỏ au ươn ướt nước, nhìn thấy rõ từng nếp nhăn trong lỗ Ɩồŋ. Lồŋ Phương mập, trắng vồng cao lông không rậm, không che kín hai bên mép Ɩồŋ đặt ngay trước mặt nhìn thêm xíu nữa nó nhìn thấy chân vú như hai ngọn đồi nhô cao phía trước, vú Phương không quá to căng mọng không nhão.
Ở phía trên, rất nhanh Phương lột chiếc quần đùi ném ra một góc nhanh như mấy phút trước nó giật khăn tắm trên mình cô. Hai tay ôm ghì hai bờ mông của Phương xuống gần nhất có thể đẩy cái lưỡi sâu nhất vào trong lỗ Ɩồŋ khiến cô ghì chặt hai đùi, nó thấy gương mặt Phương đã vục mặt xuống đám lông đen dưới bộ hạ. Nãy giờ mải làm cho Phương nên thằng nhỏ chưa dậy nhưng không nó gồng bên dưới hết mức có thể nhưng không thể hùng dũng vươn lên. Nó muốn thằng nhỏ phải thật cứng, thật hùng dũng để địŧ nát Ɩồŋ Phương xả ra những uất hận bị dồn nén suốt 15 năm qua nhưng đành bất lực.
Buồi nó nghẹo qua một bên bè bè như tàu khoai ngứa ngày xưa ông nội nấu cho lợn, không hùng dũng trổ thẳng ra giống của anh Quang xiên chị Hà ngất lên, ngất xuống ở giếng. Một tay Phương chống, một tay cầm buồi như cái bẹ khoai ngứa đưa lên miệng mút, đầu khấc lộn và hùng dũng cứng lên thật. Vừa xíu thôi đã ngập mồm Phương, khiến Phương phải há hết cỡ mới vừa, suýt khiến cô mắc nghẹn. Chưa bao giờ nó có cảm giác sung sướng như vậy khi cái lưỡi Phương cuộn tròn siết chặt lấy đầu khấc, mút lên, mút xuống rồi hàm răng trắng đều như bắp si mê cạ vào đầu nấm hồng tươi. Toàn thân nó gồng lên căng cứng, tưng tức ở phía dưới phụt ra không thể kiểm soát, giật giật như con gà bị người ta cắt tiết đang giãy chết. Nó đã xuất đầy tinh vào miệng Phương, Phương vội ngậm chặt miệng phùng to ra nhưng một dòng nước trắng như sữa còn vương lại chảy ra trên bờ môi hồng phơn phớt như cánh đào. Khi nó nhỏm dậy Phương đưa tay lên miệng mở cửa chạy vào nhà vệ sinh, liền sau đó tiếng nôn ọe vọng ra, còn mặc nguyên chiếc áo sơ mi ngồi dậy ngơ ngác nhìn vào bên trong đầu óc rối bời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếng nước xối bồn cầu vang lên, khuôn mặt Phương vã lên ướt mèm nước từ trong nhà vệ sinh trần truồng đi ra khiến nó luống cuống không phải vì vẻ đẹp cơ thể của Phương mà vì…
– Anh, Khương xin, xin lỗi.
Phương nhoẻn miệng cười ngồi xuống giường.
– Không sao đâu. Phương không quen cho xuất vào miệng, vừa mới ăn xong, của anh ra nhiều quá.
Phương nhìn xuống buồi nó về trạng thái như cũ nên có vẻ thất vọng. Cả hai đều im lặng rất lâu nó mới lên tiếng.
– Đây là lần đầu của Khương…
Phương ngạc nhiên nhưng cô tin là đúng.
– Ừ thôi anh cởi áo ra đi, ai lại mặc như thế.
Tự tay Phương cởi áo cho nó để cơ thể trần truồng ôm lấy nhau. Ở ngoài kia từng cơn gió mùa đông lùa qua ô cửa sổ.
– Phương này. Khương yêu Phương lắm. Khương nói thật đấy.
Nó thầm thì khi Phương nằm gối lên bắp tay gương mặt Phương ghé sát mặt nó. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở nồng nàn của nhau. Nó không giả tạo, đấy là lời nói thật.
– Phương cũng vậy, không biết sao khi gặp Khương rồi. Phương cảm thấy trong lòng mình bình an vô cùng, cầu trời cho chúng mình được ở bên nhau mãi mãi.
Đặt lên bờ môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào mỉm cười.
– Chắc chắn thế.
Nhưng bàn tay kia không ngừng bóp vú, xoa núm. Tay dưới Phương đang mân mê buồi, bàn tay cố đang cố sóc, cố làm mọi cách để cho nó cứng lên đút vào cái Ɩồŋ đang ướt nhem nhép nước khao khát được thỏa mãn được lấp đầy. Từ sáng giờ đang chơi vơi suýt lên đỉnh bao nhiêu lần lại thất vọng bấy nhiêu. Để kệ cho Phương sóc, hơi chuỗi người thấp xuống miệng ngoạm chặt bầu vú căng tròn tìm lấy núm vú mà mút khiến đôi vú Phương căn cứng đẫy bàn tay. Và cảm nhận được thằng nhỏ đang dần cứng lên dưới bàn tay điêu luyện của Phương, không để như lần trước lần này vùng dậy dựng hai chân Phương lên ngang cổ để lộ ra mép lỗ Ɩồŋ đỏ chót, tay nó lóng ngóng mãi không đút buồi to như quả chuối lùn vào cửa thiên đường đã mở. Phương tay xuống cầm trái chuối lùn để lấp đầy cái lỗ Ɩồŋ đỏ chót đang mở rộng chỉ trực chờ nó đẩy mạnh vào trong.
– Được rồi. Đẩy vào đi anh.
Phương thì thầm giục. Nó hẩy mông mạnh, lỗ Ɩồŋ của Phương trơn trượt, ướt đẫm nước chờ đợi từ lâu chỉ cần hẩy mông nhẹ cả một trái chuối dài 13,14cm ngập trong lỗ Ɩồŋ Phương đến đến gốc. Nó chống tay hạnh phúc nhìn Phương, lần này nó đã địŧ được thật, gương mặt Phương giãn căng nhìn nó mỉm cười mãn nguyện vô cùng. Cúi xuống hôn lên môi cô, định rút ra rút vào từng nhịp như trong phim nhưng bên dưới thấy căng tức cũng như lần trước nó xuất ngay ở hai mép Ɩồŋ Phương chưa được rập được ba lần. Cương cứng như thế rất nhanh xẹp xuống như một trái bóng bay bị xì hơi, nằm vật ra chán nản. Chưa cảm nhận được gì Phương hụt hẫng vô cùng. Lát sau Phương mới trở dậy lấy khăn bông lau đi đống tinh dịch lầy nhầy, tanh tanh vương đầy hai mép Ɩồŋ.
– Không sao đâu chắc mấy hôm nay nhiều việc khiến anh mệt mỏi, đừng suy nghĩ nhiều. Đừng để đầu óc mình căng thẳng quá.
Phương mỉm cười nằm xuống bên đưa tay lên búng mũi trêu chọc cho nó đỡ buồn, nó đưa tay lên bờ mông trắng căng tròn kéo mạnh về phía mình.
– Anh yếu vậy, em còn yêu anh không?
Phương nhìn nó im lặng khẽ gật đầu.
– Rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Em yêu anh và mong đời em từ nay sẽ không giông bão nữa.
Phương buông tiếng thở dài, đôi mắt cô lo âu, buồn sâu thăm thẳm. Còn nó cố ghì chặt Phương trong tay để đôi chân vào háng Phương khép chặt. Cảm nhận được lông Ɩồŋ của Phương cạ vào da thịt một cảm giác nham nhám thích thú vô cùng.
– Đêm nay, Phương ở lại với Khương nhé. Mai Khương đi rồi.
Nó buồn buồn đưa ra lời đề nghị. Phương suy nghĩ giây lát gật đầu đồng ý.
– Để em gọi cho mẹ xem, may qua tuần em cũng làm đêm.
Cô mở chăn đứng dậy, trần truồng đi ra ghế lấy chiếc túi xách, lấy điện thoại ra bấm số gọi. Nó không chú ý đến cuộc gọi, mà đôi mắt không dời bộ mông của Phương, trắng, cao to nhưng cân đối, của người phụ nữ trưởng thành qua một lần sinh nở. Phương không mình dây cây cảnh như mấy cô bạn gái từng quen trong thời sinh viên, thấy Phương cảm thấy gợi dục vô cùng nhưng khi nhìn xuống dưới thằng nhỏ tràn ngập cảm giác chán nản bất lực. Có – Đói – Ham muốn tột cùng – Nhưng không thể ăn được. Thứ làm nên bản lĩnh đàn ông nhưng với nó ba mươi năm qua chỉ dùng để đái, thoáng có ý nghĩ hay xẻo mẹ nó vứt vào toilet xối đi thứ vô dụng. Nói không biết nghe lời.
– Dạ, dạ vâng sáng mai con về sớm mẹ đừng lo dạ.
Phương cúp máy mỉm cười quay lại.
– Mẹ đồng ý rồi.
Phương đi vào lên giường chăn dụi đầu vào ngực, để kệ nó vân vê đầu vú. Thi thoảng Phương lại ngước lên kề môi vào môi cuộn lấy nhau trong nụ hôn ngọt ngào say đắm. Chỉ như thế thôi cặp vú bánh dày, của Phương căng cứng ưỡn lên khiến núm vú sậm nâu nhô ra đòi hỏi. Dường như Phương không chịu đựng được nữa cô lại trườn xuống buồi nó đưa lên miệng mà bú. Lỗ Ɩồŋ của đặt ngay trước mắt nó như cố tình khiêu khích, hai tay nó vội ghì chặt bộ mông của Phương lách lưỡi vào sâu nhất trong lỗ Ɩồŋ cô có thể. Tuy không địŧ được nhưng lưỡi của nó cứ thụt ra thụt vào thi thoảng vô tình chạm vào hột le khiến cô giật mình thon thót vì sướng, không biết có phải lên đỉnh hay không nhưng Ɩồŋ cô chưa bao giờ ra nước nhiều đến thế. Nó khiến cơ thể cô mệt rã rời. Phía dưới cô vẫn mút, mặc cho thằng nhỏ không còn xuất tinh được nữa nhưng dịch vẫn đều đều chảy ra, cô đều nuốt sạch. Hai đứa quên cả ăn trưa, trần truồng ôm nhau ngủ đến đầu giờ chiều mới dậy chở nhau đi chơi và ăn tối.
Có lẽ trong cuộc đời nó và cả Phương chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Luyến tiếc 15 năm với biết bao nhiêu ngã rẽ nhưng ơn trời hoang phế khi tìm thấy nhau. Như lời một bản nhạc đang phát trong quán cafe.
Về đây nghe em về đây nghe em…
Về đây cùng khóc trên sông nước buồn…
Chở lòng người trở về quê hương…
Chở hồn mình vào dòng suối mát…
Chở thật thà vào lòng dối trá…
Và ngặt hoa xin tạ chút ơn…
Hoang phế khi đã gặp nhau.
Hai mảnh đời đổ vỡ và tội nghiệp, cảm ơn đời đã gặp nhau.
Hai đứa chở nhau về khách sạn 10 giờ đêm. Vừa vào Phương trút bỏ toàn bộ quần áo trên mình, trần truồng hoàn toàn khiến nó ngạc nhiên vô cùng nhưng rồi Phương lột sạch đồ trên người nó. Hai đứa hoàn toàn trần truồng trong phòng, Phương nhìn nó và bảo.
– Đến nào sống chung em cũng lột đồ anh như vậy?
– Khi nào?
Nó giật mình hỏi lại, chưa bao giờ định ra tình huống như thế. Một ý nghĩ thoáng qua, hay về quê sống? Không được. Có bán 10 cái nhà của ông nội để lại cũng không đủ cho trả nợ, nếu buông xuôi biết đâu người ta tìm đến siết nợ? 20 năm làm công nhân của Phương không đủ. Liệu sống có yên không? Rồi nó làm gì ở đây để sống? Không lẽ bám váy, ăn trên đồng lương công nhân còm cõi của Phương? Nó sợ đối diện với cuộc sống 15 năm về trước sợ ánh mắt, sợ cách nhìn cũ của người làng. Còn đưa Phương đi, tất cả chỉ còn hơn 40 triệu trong tài khoản sống sao những ngày sắp tới.
– Em chưa biết nhưng em không muốn xa anh.
– Anh cũng thế.
Nó nhìn đôi mắt dân dấn mọng nước chỉ chực khóc của Phương bảo thế.
– Để anh tính xem, em có vào trong đấy được không?
– Vào nam?
– Ừ.
– Em chưa nghĩ đến bao giờ, cả mẹ cũng thế.
Đứng dậy lấy cái laptop ra giải thích công việc đang làm, Phương gật gù tán thưởng nhưng xem chỉ nghe tai nọ, bỏ tai kia. Chứ hoàn toàn không hiểu gì về công việc của nó.
– Để anh vào thu xếp ổn rồi đưa em vào được không?
Phương ngước lên nhìn khẽ gật đầu. Rồi nụ hôn ấy kéo dài tưởng như không bao giờ dứt. Cái chăn che kín cơ thể hai người lại vứt tung ra, miệng ngoạm chặt lấy Ɩồŋ Phương, ở bên dưới quá sướng, Phương đã buông cái buồi mềm oặt như tàu khoai ngứa vừa luộc chín.
– Địŧ, địŧ em đi anh…
Một người đàn bà khát tình, gào lên van xin rồi chìm trong tuyệt vọng. Gió mùa đông ở ngoài kia ù ù thổi.
Để lại một bình luận