Phần 1: Tuổi thơ không êm đẹp
Nó ngồi trong lớp nhìn ra ngoài sân trường, thấy con Phương, con Thụy, con Mai chơi nhảy dây cặp vú đang bắt đầu trưởng thành nảy lên, nảy xuống theo những bước nhảy. Ba đứa con gái vừa qua tuổi 15 lớn nhất lớp 9, mấy đứa kia nhỏ hơn nên cơ thể chưa phát triển hết, chúng nó chưa bước vào giai đoạn dậy thì, nhiều đứa còn chưa mặc quần lót hay áo con. Thi thoảng chúng nó cúi xuống, nó vô tình nhìn thấy núm vú hồng hồng, nhô lên như đồng xu. Ba đứa kia, mới sang tuổi 15 như bộ ngực của chúng nó ước đoán đầy ắp đôi tay. Nó nghĩ nếu được áp lên trên đấy. Chắc nó sẽ mềm lắm. Chiếc quần silip của hằn lên trên cặp mông căng tròn. Thầm nghĩ ao ước được đặt đôi tay mình lên trên không dám hình dung ra cảm giác tiếp theo như thế nào? Nhưng đó chỉ là niềm mơ ước xa vời vợi. Ngay việc đơn giản đi ra chơi với chúng ngoài sân kia điều không thể, cái chân trái của nó, teo đi từ khớp gối không giống như những đứa trẻ bình thường. Nên nó chọn cách sống biệt lập với bạn, chỉ lẳng lặng ngồi quan sát, tưởng tượng, những mơ mộng đầu đời chôn chặt không dám ngỏ. Nó thích con Phương. Con bé tuy không đẹp xuất sắc nhất cả lớp, lại là đứa phát triển nhất mới qua tuổi 15 những bộ phận trên cơ thể đã phát triển thành một thiếu nữ, cao tới gần mét 160, phổng phao cân đối vô cùng. Trong giờ ra chơi, tình cờ nó nghe được con Nhung, bạn của con Phương nhìn nó dè bỉu với đám bạn.
– Sau này, ai mà dám lấy người như nó?
Câu nói ấy như một lời nguyền, một chiếc gai nhọn đâm sâu vào tâm hồn gây cho nó sự ám ảnh và tủi thân. Ý định làm thân với Phương tan biến như bọt xà phòng, nếu chuyện lộ ra chẳng phải lại thêm lần xấu hổ, không biết giấu mặt đi đâu? Đành thích thầm nhưng không dám ngỏ.
Nó chỉ dám từ xa quan sát nụ cười rạng rỡ của Phương, cuốn hút bởi cặp ngực căng tròn phập phồng phía dưới. Đêm về nó hay mộng tưởng phập phồng sau cái áo lót màu trắng với khe ngực căng tròn của Phương có gì? Chỉ mới nghĩ đến thế thôi bên dưới nó đã căng cứng, tưng tức như muốn buồn đái, vượt ngưỡng chịu đựng đầu khấc bắn ra thứ nước màu trắng đục tanh tanh như sữa, một cảm giác lạ lẫm vô cùng trước giờ nó chưa từng trải. Mấy người trong xóm bảo nó đã dậy thì, vỡ giọng khàn khàn như vịt đực. Trên miệng nó lún phún vài cọng râu đen, ở bên dưới bộ phận sinh dục mọc ra những sợi lông đen.
Nó len lén nhìn trộm một vài người phụ nữ trong xóm lớn hơn nó tầm chục tuổi bằng ánh mắt không giống như xưa. Ánh mắt giống như nhìn Phương, chú ý nhiều đến cặp ngực, bộ mông tròn lẳn mới lớn. Nó tò mò muốn biết bí ẩn đằng sau những lớp vải có gì?
Người phụ nữ nó chú ý nhiều nhất là chị Hà, chị dâu, vợ anh Quang, con trai bác Thông, bố anh Quang và bố nó là hai anh em ruột. Tranh chấp đất đai giữa con cả với con út mà đổ máu, thề đến chết cũng không nhìn mặt nhau. Bờ dứa dại bố nó trồng trước khi đi làm ăn xa là hàng rào phân cách đất đai của hai anh em. Nó yếu đuối nên mới phải để ở lại với ông nội lúc nào cũng nửa say, nửa tỉnh chỉ đưa mẹ hai em đi làm ăn xa, cả năm mới về 1, 2 lần. Anh Quang, con bác Thông lớn hơn nó gần chục tuổi được chia mảnh vườn giáp vườn nhà. Nhớ hồi trong tết đám cưới hai anh chị có mình ông nội mặc comple, thắt cavat lên làm chủ lễ nó còn đi học, nói đúng không có ai mời nó làm gì, có đến chỉ tổ xấu mặt bạn đại diện nên giấu đi coi như không có là xong.
Ông nội say rượu mặt đỏ phừng phừng say rượu mang phần về bảo thế, ông còn tấm tắc suýt xoa khen vợ Quang đẹp nhất làng, cao da trắng, dáng cân đối thắt đáy lưng ong. Phụ nữ như thế mắn đẻ, dễ đẻ phải biết, khiến nó tò mò về chị.
Chẳng có thế khi chị dâu về mấy đôi mắt cú vọ của những gã đàn ông trong xóm nhìn chằm chằm bàn tán về cơ thể của chị. Da trắng, vú to, mông Ɩồŋg bàn… nhiều lão bạo mồm bảo, muốn gục mặt chết trong bộ ngực khổng lồ căng tròn, chết ngạt trong thỏa mãn khao khát dục vọng. Mỗi lần nghe đám đàn ông trong xóm bàn tán về chị, nó đều đỏ mặt xấu hổ quay đi để mặc những tiếng cười khả ố vang lên sau lưng. Mấy lão nghĩ, nó là thằng trẻ con lại bị tật nên không cần bận tâm.
Năm ấy, chị lấy anh, đưa về làm dâu mới của xóm, chị hơn nó 4 tuổi mới đôi mươi. Nó quý chị không hẳn vì chị có gương mặt đẹp, dáng cao, da trắng đẫy đà hơn Phương. Một thiếu nữ mới lớn so với người phụ nữ đã trưởng thành chênh lệch quá rõ một người 40kg so với người 50kg, chị Hà nặng tầm đó. Nó nghĩ chị đẹp mặn mà, gợi cảm hơn Phương, tính tình vui vẻ thoải mái nên mỗi khi rảnh nó phóng sang nhà chơi nhiều hôm đến khi anh chị chuẩn bị đi ngủ nó mới về nhà. Anh chị về xây nhà sát vườn, nó không mấy bận tâm đến mâu thuẫn giữa bố với bác nên nó thoải mái lên xuống như nhà mình.
Cái bàn học bằng gỗ cũ, ông nội trong cơn say đi xin được đặt ở trong buồng làm nơi học tập, mỗi khi mở cửa sổ ra là nhìn xuống hiên nhà chị. Ở lại với ông vì nghe nói chi phí học hành nơi bố mẹ nó ở rất cao nên không thể lo cho ba đứa đi học cùng lúc. Không phải ở lại để giữ đất, giữ nhà cho bố mẹ, sợ ông nội trong cơn say chuyển hết cho anh Quang.
Hai vợ chồng anh Quang cưới xong, bác Thông xây cho cái nhà cấp bốn lợp ngói cho xuống ở riêng từ đầu tháng giêng. Cơ ngơi của hai vợ chồng trẻ chưa được hoàn chỉnh còn thiếu thốn nhiều thứ.
Những ngày đầu hè nóng nực chỉ có hai vợ chồng, chị Hà ăn mặc thoải mái vô cùng. Ngày ấy tất cả phụ nữ từ lớn đến bé trong xóm đều diện mốt quần lửng mỏng như vải màn ống rộng đến ngang gối. Ăn tối xong hai vợ chồng anh Quang trải chiếu ra trước hiên, mang theo chiếc quạt Ɩồŋg, gió tốc từ dưới chân thổi vô tình bắt gặp chiếc quần silip màu đỏ ẩn sâu trong cái khe chân trắng bóc, sâu đen thăm thẳm khiến nó đỏ mặt kích thích, vừa sợ. Vô tình anh Quang nhìn thấy nó đang len lén nhìn dưới đũng quần silip chị Hà đang bị gió thổi phồng rõ, sâu thăm thẳm bên trong mảng lông màu đen xì vô cùng kỳ bí. Dịch lên trên một chút, qua lỗ rốn, hai chân chân vú ngồn ngộn trắng ngần thấp thoáng dưới chân áo bị thổi tốc lên cuốn hút và kích thích vô cùng. Một bầu vú trắng to ngồn ngộn như hai ngọn đồi nhô cao bao bọc bởi đôi coocxe màu đỏ, nó mê mẩn lắm nhưng không dám nhìn lâu. Nó sợ Quang phát hiện, có thể bị ăn cái bạt tại, nhẹ thì véo tai đá đít đuổi về nếu bị phát hiện nên nó chỉ dám nhìn len lén theo dõi nhất cử nhất động của Quang. Nhưng rồi, chị bất ngờ ngồi dậy, khiến nó giật mình vờ quay mặt ra sân.
– Khương ngồi đây chơi với anh nhé! Chị đi tắm chút, nóng quá.
Chị vừa đứng lên đi ra, anh Quang lẩm bẩm bảo.
– Ngày nào cũng vậy, tắm xong rồi ăn. Cứ ăn xong rồi mới tắm.
– Còn một đống bát đũa ăn xong chưa rửa. Tắm xong đi ngủ, dễ chịu hơn.
Chị vào nhà lấy quần áo, hướng về cái giếng khoan giáp vườn, cách có một hàng dứa dại to lùm lùm che chắn. Nơi ấy lại là đuôi vườn, đêm hôm không có ai ra đấy làm gì. Lỡ cái rắn rết, cắn cho cái chỉ có chết, chị không bao giờ mảy may nghĩ có người rình trộm mình tắm từ hướng ấy. Chị lấy tấm liếp nứa che cửa bếp, dựng ngang cái cần bơm nước gắn bằng thanh inox chắn lên phòng người lạ vào nhà chơi vô tình nhìn thấy.
Ngồi ở hiên ánh điện chiếu ra thi thoảng thấy cái đầu nhấp nhô lên xuống. Nó tưởng tượng đằng sau tấm liếp ấy chị đang múc nước tưới lên từng phần cơ thể trần truồng trắng ngần. Lời nhắc của mấy lão hàng xóm và cả trí tưởng tượng của nó vẽ ra khiến cho cổ họng khát khô nuốt nước bọt ừng ực, chưa khi nào nó có cảm giác khát nước như thế. Tiếc rẻ, không lẽ nó vô tình đánh mất cơ hội trời cho bấy lâu mà không biết.
– Em về đây. Mai em lại xuống chơi.
Nó đưa mắt nhìn về phía giếng, chào ra về lòng đầy tiếc rẻ, đợi chị Hà tắm xong ra nằm xuống cho nó ngắm như lúc nãy. Chắc chắn là không, tắm xong, hai người sẽ đi ngủ, nhìn anh Quang vươn vai ngáp dài, ngáp ngắn như muốn đuổi nó về là đủ hiểu. Mấy ngày đầu hè tới nay, ngày nào chẳng thế! Lặp đi, lặp lại thành lệ. Chị đi tắm là nó đi về, Quang đi vào nhà, Hà tắm xong vào sau, tắt đèn đi ngủ.
– Ừ anh chị chuẩn bị đi ngủ đây. Đi cẩn thận không ngã đấy. Có cần anh cho mượn đèn pin không?
Quang hỏi nhưng nó lắc đầu từ chối.
– Dạ không cần đâu mắt em tinh lắm.
– Ừ trời lấy đi cái này thì bù lại cái khác.
Quang nói vuốt đuôi đúng thật, mắt nó tinh thật nhưng không hiểu ý Quang, khen tinh để làm cái quái gì mà bù lại? Nó về nhà thấy bà nội vẫn còn ngồi coi phim, không vào nhà như mọi khi mà lẩn thẳng ra góc vườn có bụi dứa dại giáp cái giếng khoan bên kia nhà chị Hà. Vừa lom khom ra đến nơi nhìn sang chị Hà đi lên mé hiên cất tiếng hỏi.
– Khương nó về rồi hả anh?
Quang xách chiếc quạt điện đi vào trong nhà đáp lại lơ đễnh.
– Ờ nó vừa về.
Chị Hà đi vào theo chồng, nó ngồi ở bụi dứa bên này nhìn sang hiên bên kia rõ hết. Đưa mắt nhìn gần lại chiếc cần giếng bằng thanh inox tròn, to bằng cổ tay trẻ con bóng loáng ngay trước mắt. Ngồi ở bên này nhìn sang nó còn nhìn thấy rõ cái silip màu đỏ của chỉ vừa lột ra vứt trong thau chưa giặt. Trong lòng nó cồn cào, rạo rực muốn bò sang ngay lập tức để đưa cái silip lên mặt để hít hà mùi Ɩồŋ của chị nhưng khi đưa mắt nhìn ánh điện ngoài hiên vẫn sáng. Bò sang, vô tình anh chị đi ra nếu vô tình nhìn thấy chân cẳng như nó chạy đi đâu cho thoát nên đành phải ngồi đấy nín nhịn chờ đợi mặc cho muỗi bâu đến đốt như ong. Nhưng không phải đợi quá lâu. Chị Hà đi ra hiên thu chiếc chiếu, đảo mắt nhìn quanh một vòng trước khi mang vào nhà khép cửa. Điện trong nhà tắt ngúm ngay sau đó.
Nó lấy hết can đảm, bò sang sang giếng chỗ chậu quần áo dơ chị vừa trút xuống. Giờ nó không khác một con nghiện, cầm vội chiếc silip màu đỏ úp lên mặt hít hà, lần đầu tiên nó cảm thấy mùi Ɩồŋ chị dâu gần, dí sát mũi. Vừa nghĩ đến thôi, đã sướng rùng mình, dưới buồi nó tưng tức căng cứng muốn bắn ra.
Hơi ngai ngái, chua chua, khai khai, không giống như bất cứ mùi nào từng ngửi. Nó lộn mặt trước chiếc quần silip úp vào mặt có cảm giác như đó là cái Ɩồŋ thật của chị đang úp vào mặt nó, một mùi hương thật gần chưa bao giờ khiến nó mê mẩn một mùi hương nào khác. Vừa bỏ chiếc silip xuống, nó vội nhặt lên đôi coocxe, nó lớn thực sự nếu so với Phương, xòe hết bàn tay ra chưa che kín một bên vú. Nó thầm thì tự nhủ với chính mình.
– Vú chị Hà to vậy mà.
Cầm trên tay nhớ lại lời những gã đàn ông trong xóm hay trêu chọc Quang khiến anh đỏ mặt, rồi sừng cô về cái coocxe, quang Thái gánh bưởi của vợ ngoại cỡ thế nào? To thực sự nhưng mùi của chiếc coocxe không đậm đặc bằng mùi silip vừa bỏ xuống, chỉ thoang thoảng, thơm thơm trộn mùi mồ hôi chua chua suốt ngày hè nóng nực. Đôi tay nó vần vò nhăn nhúm cả silip và coocxe tưởng tượng như đang nhào lặn, vần vò cơ thể chị rồi đưa lên mũi ngửi, đôi mắt cố căng tròn nhìn về bên kia gốc rứa. Ngồi ở đây nếu chăm chú nhìn sang bên kia, mắt nó sáng như thế còn chẳng nhìn thấy gì. Nếu đặt chị Hà ngồi ở đây có chăm chú nhìn sang bên cũng vậy, trừ khi chị nghi ngờ đứng dậy đi sang.
– Khương ơi.
Tiếng ông nội nhè nhè gọi làm nó tỉnh cơn mê, tiếc rẻ bỏ cả hai xuống chậu chui qua lỗ cũ trở về bên vườn nhà trong màn đêm đen đặc.
– Đi đâu mà về muộn thế?
Vừa bước vào nhà ông nó sực nức mùi rượu hỏi.
– Cháu xuống nhà anh Quang chơi, đi vệ sinh giờ mới về.
– Từ mai lo mà học sắp thi rồi. Cô giáo chủ nhiệm than vãn mày học yếu lắm đấy. Sức học như thế, không biết có lên cấp ba nổi không? Cố mà học, không học sau này làm gì mà ăn, tính ngôi lê đi ăn xin ở chợ à.
Ông nói rồi khẽ buông tiếng thở dài với những người yếu đuối như nó, chỉ có cách học, học thật giỏi may ra mới có cơ hội làm việc bàn giấy. Còn không chỉ có nước đi ăn xin, ăn mày xó chợ, nó đã nhìn thấy nhiều rồi. Ông nội lúc tỉnh cơn say và 1 vài người dân quê ít nhiều khuyên bảo như thế.
Nghe lời ông. Tối hôm sau, nó không sang nhà anh Quang chơi nữa mà nó ngồi vào bàn học nhưng tâm trí ngóng sang nhà anh qua cái ô cửa khép hờ. Ngồi ở đây có thể quan sát bên nhà chị Hà, vừa nãy mới nhìn thấy chị Hà bưng mâm bát từ bếp lên trên hiên. Nín thở chờ đợi không dám chớp mắt, ngóng hai vợ chồng ăn xong. Chị Hà bưng mâm bát xuống bếp, anh Quang không ngồi lại hiên như mọi hôm mà đứng dậy đi vào nhà ngay khi vợ vừa đi xuống giếng.
Nó đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa buồng lẻn ra vườn sau, mặc bà nội chăm chú coi tivi đinh ninh thằng cháu đang ngồi học trong buồng. Trong chốc lát nó đã ngồi ngay gốc dứa dại sát bờ rào, phục sẵn, thấp thỏm chờ đợi.
Tối nay, chị Hà không lên nhà lấy quần áo xuống như tối qua. Chị với tay lên sợi dây phơi căng ngang từ hồi nhà ra bếp cuộn tròn bỏ trong chiếc nón đi ra giếng khoan, vịn chiếc cần inox bơm đầy nước vào chiếc chậu nhôm sóng sánh nước phía dưới, xếp cái liếp nứa. Chị đảo mắt xung quanh một vòng, ngồi bên kia tim đập như muốn nổ Ɩồŋg ngực chờ đợi. Trong lòng nó thầm khấn trời.
– Cởi ra đi chị, cởi ra đi chị…
Dường như chị nghe thấy lời nguyện cầu. Đôi bàn tay chị đưa lên cởi bỏ những khuy áo đầu tiên lồ lộ chiếc áo coocxe màu trắng tinh khôi, đôi bầu ngực căng tròn đầy cưỡi ăm ắp trực chờ nổ tung. Chưa bao giờ nhìn thấy cặp vú nào to ở gần đập vào mắt vậy, có cảm giác gần đến mức chỉ cần với tay là chạm đến. Không phải chờ đợi lâu, chị Hà cởi bung chiếc coocxe cho xuống chậu để đôi bầu vú tròn căng trắng mịn hai trái bưởi đung đưa trước mặt. Đúng như lời mấy lão hàng xóm hay soi mói, cặp ngực của con Hà úp vào mặt thằng Quang chỉ có chết ngạt. Nếu hai bầu ngực kia được úp lên mặt, có chết ngạt nó cũng cam lòng được chết trong sung sướng thỏa mãn khi núm vú to như hai hạt lạc hồng hào của cương cứng chĩa thẳng trước mắt nó vừa mời gọi, vừa khiêu khích. Khiến trống ngực đập rộn ràng, dưới chân run lên bần bật, mồ hôi tay vã ra ướt đẫm trong lòng bàn tay. May nó quỳ bằng hai gối, nhìn thấy cặp vú trần căng mọng vưỡn ra chắc chắn nó đứng không vững mà quỵ xuống ngay lập tức.
Roẹt… tiếng khóa quần của Hà kéo xuống làm nó bừng tỉnh, Hà cúi khom khom người để lột ra chiếc quần tây màu đen sẫm. Cúi xuống như thế khi nó nhìn rõ hơn bộ ngực buông thõng, chiếc quần silip màu trắng lột với chiếc quần tây để lộ ra mảng lông đen xì hình tam giác. Đấy, cái Ɩồŋ của phụ nữ là như thế đấy. Nó tự nhủ. Lần đầu tiên nó nhìn thấy cái Ɩồŋ thật, không phải nghe người ta kháo nhau nó thế nọ thế kia. Đấy là điều cấm kị không bao giờ được nói, được hỏi. Mỗi lần người lớn nhắc đến đều bắt bọn trẻ quay mặt đi không được nghe. Thế mà giờ đây cái Ɩồŋ của chị Hà, đen thui lồ lộ đứng sừng sững như tượng, bày ngay trước mắt mời gọi.
– Em hãy nhìn kỹ Ɩồŋ chị đi…
Nó ước chừng phải to bằng một bàn tay đẫy của nó úp vào cái mảng lông đen từ trên cạp quần mất hút đến tận khe sâu hun hút kéo dài xuống đến tận lỗ đít mới hết. Chị vừa ngồi xuống tiếng xè xè vang lên, dòng nước trong vắt bắn thẳng ra trong cái mảng lông đen sâu thăm thẳm hai mép phơn phớt hồng như hai cánh hoa đào mở rộng cho dòng nước tuôn ra. Nó ngồi há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn giọt nước cuối cùng vương lại trên sợi lông Ɩồŋ của Hà rơi xuống. Hà ngồi bằng hai chân dạng háng ra ngay trước mắt, cố khoe cái hang động đen thui cho nó thấy rõ hơn thứ hồng phớt sâu thẳm bên trong, thứ mà mấy gã hàng xóm hau háu muốn thấy bấy lâu nay. Thật không ngờ đêm nay toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của Hà lõa lồ hoàn toàn bày ra ngay trước mắt nó.
Những gáo nước đầu tiên dội từ trên vai rơi xuống qua hai bầu vú căng mọng chảy xuống nhúm đen xì. Hà thoa cục xà bông từ trên vai trở xuống bộ ngực, rồi trượt xuống đám lông đen lợn cợn những bọt xà bông trắng phủ toàn cơ thể. Nó tỉ mỉ quan sát từng động tác của chị Hà cố khắc ghi vào trong trí nhớ. Chị kỳ cọ rất lâu, còn móc thật sâu trong đám lông đen trước khi dội trôi phần xà bông trắng truột xuống dưới chân. Ngồi chăm chú ngắm chị lấy chiếc khăn dài nắm hai đầu lau người từ trên bộ ngực trở xuống đến bộ lông đen lau khô dựng đứng. Quay bộ mông trắng căng tròn ngúng nguẩy như cố tình khiêu khích ngay trước mắt. Chị Hà mặc lại chiếc áo thun không coocxe nên cặp vú to bè bè trước ngực, không mặc silip nên cái khoảng đen thấp thoáng phía dưới cái quần lửng mỏng tang cứ như thế đi vào nhà.
Chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng lần này buồi nó không cương cứng như những lần trước chỉ ri rỉ nước chảy ra bị đái dầm. Đợi đến khi chị Hà vào nhà khóa cửa tắt điện, nó mới từ từ lủi về buồng ngồi học như cũ. Về đến nơi mà đôi chân nó vẫn chưa hết run rẩy, tim nó vẫn đập thình thịch, cả đêm hôm ấy nó không ngủ mỗi khi nhắm mắt nghĩ làm thế nào có thể úp mặt vào cặp ngực căng tròn của chị. Nó tưởng tượng sẽ như thế nào nhỉ nếu có đưa buồi nó vào cái Ɩồŋ đen thui sâu hun hút kéo dài từ dưới cạp quần xuống đến tận lỗ đít để dập. Người ta gọi thế là gì? Đúng rồi. Địŧ.
Mới nghĩ đến thế thôi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay trên gương mặt rạng rỡ thỏa mãn. Cả đêm hôm ấy, đôi tay vẫn giữ ở dưới quần, nửa đêm về sáng buồi nó chổng dựng lên như người ta dựng lều, nó mặc kệ để vậy ngủ ngon đến tận sáng hôm sau. Bà nội nó phải đánh thức suýt nữa thì đi học muộn.
– Con Phương thích thằng Thắng rồi chúng mày ơi.
Tiếng hò reo của con Nhung khi cầm tờ thư tình nhét trong hộc bàn bị nó phát hiện. Con Phương chạy đuổi theo nó hòng cướp lại tờ giấy trên tay, hai đứa chạy dọc theo hai dãy bàn của lớp làm cho nó bừng tỉnh khỏi những hình ảnh rình chị Hà tắm đêm qua.
– Xem nào, cho tao xem nào?
Con Nhung nhanh hơn ném tờ giấy cho đứa khác, nó cố đọc thật to cho cả lớp cùng nghe.
– Tớ cũng thích cậu, hẹn vào cấp ba mình sẽ đi cùng đường. Chờ đợi.
Trái tim nó tan nát và sụp đổ, quay ra nhìn Phương nhưng con bé dường như chẳng mảy may để ý đến nét mặt tràn đầy thất vọng. Nhìn lại so với thằng Thắng, gia đình khá giả, học không quá giỏi nhưng hơn nó, đẹp trai, còn nó chỉ giống như kẻ thừa của xã hội. Nó chẳng có gì nổi trội còn nó nghĩ đến mà chán, làm sao có chuyện con Phương hoa khôi của lớp chịu đồng ý hẹn hò. Ảo tưởng, biết, nhưng trái tim nó vẫn đau và thầm ghen tị. Thật may nó chỉ dám nhìn trộm chứ chẳng viết gì để lại trong hộp bàn của con Phương, nếu lộ ra ở nhà luôn chẳng dám đi học vì xấu hổ.
Đến khi cô giáo vào tình hình mới được vãn hồi, trật tự trở lại. Mặc cô giảng tai nó cứ ù ù như có người xay gạo, thật may cô giáo không mấy quan tâm đến nó. Cho nó đến đây ngồi đủ sĩ số là người nên không sao cả, một kẻ vô dụng có cũng như không.
Giờ nó chỉ có mỗi niềm vui duy nhất là ngắm cơ thể chị Hà trần truồng mỗi buổi tối. Cái tấm liếp nứa, chị cố tình che chắn, lại vô tình chỉ che chắn anh Quang để cho nó thỏa thích ngắm chị tắm mỗi đêm. Không bỏ sót đêm nào nó nhớ cả ngày chị đến tháng. Nó mặc định, cơ thể của chị chia đều cho cả nó và anh Quang nhưng không biết làm gì hơn ngoài, hàng đêm ngồi rình chị tắm lặp đi, lặp lại không sót đêm nào, đất nơi nó ngồi đã chai nhẵn. Cưỡng hiếp chị nó không đủ sức, què quặt như nó rẩy nhẹ đã ngã kềnh ra không gượng dậy được nói gì đến dùng vũ lực cưỡng hiếp người cao đến 162 như chị. Lân la cưa cẩm chị, xa vời quá không thực tế, nó còn vắt mũi chưa sạch.
– Dạo này tối, Khương chán không xuống anh chị chơi nữa sao?
Nó nhìn chị giật mình.
– Em sắp thi lên cấp ba, ông nội không cho đi chơi. Ông bảo em mang cho anh chị miếng mít.
– Gọi chị lên lấy là được rồi. Việc gì phải bắt tội em mang xuống nhà cho chị? Bảo cho chị cảm ơn bà nhé.
Nó đưa miếng mít vàng ươm cho chị định đi về nhưng nhìn trong nhà đèn bật sáng mà không thấy anh Quang đâu. Thấy lạ nên nó bèn hỏi.
– Anh Quang đâu chị?
– Anh Quang đi uống rượu trên nhà bác Thông chắc đến đêm mới.
Nó im lặng đứng nhìn hôi từ trên cổ trắng ngần của chị đổ xuống khe vú khiến nó nuốt nước bọt thèm thuồng.
– Vào ăn cơm với chị nhé.
Nó lưỡng lự nửa muốn, nửa ngại.
– Nhưng…
– Nhưng gì? Vào đi, có gì lát chị nói với ông, không sợ đâu.
Không phải vì nó thích ăn cơm, mà nó không cưỡng lại được cặp mông to như cái Ɩồŋg bàn úp ngúng nguẩy mời gọi.
– Ở lại nhá.
Chị vui vẻ hỏi lại.
– Dạ.
Nó nhìn chị gật đầu đồng ý. Chị bê mâm bát ra làm giống y như làm với anh Quang, chỗ anh Quang ngồi giờ đây nó ngồi thế vào đó. Chị vui vẻ gắp thức ăn cho nó, không làm khách nhưng nó ăn rất ít nhưng ngắm cặp ngực căng mọng của chị nhiều hơn. Nhà chỉ có hai chị em muốn cho nó thoải mái nên chị không giữ ý tứ với nó, còn nó thầm nghĩ.
– Có ngày nào chị không trần truồng trước mặt em, còn đếm được từng cọng lông Ɩồŋ, đếm được ngày đến tháng của chị, cơ thể của chị với em còn gì nữa đâu mà giữ.
Ngồi với chị, nó thầm ước ao nếu như có một người vợ như chị chắc nó sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng phải đến mười mấy năm sau hình ảnh ấy mới tái hiện như thế nhưng rồi cũng tan biến nhanh như bọt xà phòng, nhanh như tiếng anh Quang ngà ngà say đang chửi nhau với lão hàng xóm phía đầu ngõ. Vừa lúc nó và chị ăn xong cơm.
– Thôi em về đây. Em còn phải học bài nữa.
Nó chào về nhưng lòng đầy tiếc nuối.
– Cho chị cảm ơn ông nhé. Mít ngon và thơm quá.
Nó không đáp, nghĩ thầm trong bụng, hai múi mít ở dưới của chị cũng thơm như thế. Khẽ cúi đầu chào ra về, cố về nhà nhanh nhất có thể để không phải giáp mặt với cơn say của anh Quang lại giống ông nội đang khà kịa với lão hàng xóm hay bàn tán về cơ thể vợ mình. Rượu vào lời ra nên mới bùng lên như thế.
Nó ngồi vào bàn học nhìn sang thấy chị Hà, chạy ra cổng dìu chồng về.
– Thôi kệ họ đi, về đi anh.
Anh Quang mặt đỏ phừng phừng vung tay chỉ tay ra ngoài cổng.
– Anh chưa say đâu. Nhưng anh còn nghe lão nói. Anh sẽ chém bay đầu lão…
Anh phừng phừng nổi cơn sửng cồ.
– Thôi, thôi được rồi. Ra giếng em ra mặt cho tỉnh, họ trêu chọc thế thôi chứ không có gì đâu.
– Còn không, nhìn thì biết chúng nó thèm rỏ dãi ra đấy.
Chị Hà dìu anh Quang ra giếng nó đã lủi ra chỗ cũ sau bụi dứa dại như một thói quen mỗi buổi tối. Nó ngồi chờ đợi liệu hôm nay chị có tắm?
Chị cầm cái cần inox bơm ấn nước cho đầy chiếc thau nhôm to, anh Quang ngồi chồm hổm đợi sẵn. Nghĩ bụng hôm nay, chắc chẳng được cái gì? Giờ mà đứng lên ra về, lộ ra chỉ có chết, người bị chém bay đầu không phải lão hàng xóm chính là nó. Dù run sợ, sai lầm nhưng nó đành phải ngồi đấy chịu trận cầu mong chị rửa mặt cho anh thật nhanh, dìu anh vào để nó trốn về chứ không đợi chị tắm nữa.
Chị bơm đầy nước vào thau, ra lấy khăn mặt quần áo bỏ vào cái nón như mọi hôm. Chẳng hiểu vì sao chị vẫn che cái liếp nứa lại như những đêm trước chuẩn bị cởi quần áo. Nó nín thở chờ đợi… từng động tác của chị.
Chị bỏ chiếc khăn mặt xuống thau nước, vắt ráo nước lau trên mặt anh, bộ ngực dí sát ngay trước mặt. Những giọt mồ hôi từ cổ trắng ngần chảy dài xuống rãnh, cái khe vú trắng ngần ngồn ngộn mời gọi ngay trước mặt. Anh Quang vục mặt mình vào bầu vú của chị Hà mà đi, khiến nó tròn mắt ngạc nhiên.
– Từ từ thôi anh.
Nó nghe rõ, tiếng chị Hà thì thào dồn dập trong hơi thở. Những ngón tay của chị luống cuống cởi bỏ hàng cúc áo để lộ khe ngực, anh Quang úp chặt mặt vào đấy. Giống một đứa trẻ đang khát sữa, Quang lia đầu lưỡi của mình tìm núm vú của vợ trong chiếc coocxe đầy cưỡi.
Chiếc áo sơ mi cởi đến hàng cúc cuối cùng, chị vội lột hai tay vứt ra một góc rồi ghì chặt đầu anh vào bộ ngực mặc cho anh đang mút núm vú tiếng kêu chùn chụt. Gương mặt chị biết chị đang vô cùng phê pha mãn nguyện. Anh Quang đưa tay ra sau lưng cởi móc sau lưng cho hai bầu ngực được tự do, anh lại vục mặt vào núm vú bên kia của chị mút chùn chụt. Một tay anh ôm ngang lưng chị, còn tay kia choài xuống đũng quần khiến chị cong người như con tôm luộc.
– Anh ơi, em…
Tiếng chị thầm thì đứt quãng, một tay ghì chặt lấy đầu anh vào bầu vú, mặc anh đang say mê mút núm. Tay kia chị bỏ xuống cởi cạp quần xuống, buông đầu anh ra, đứng dậy vội tụt quần, dẫm lên chiếc quần vừa tụt dưới dưới chân để lộ ra khoảng lông Ɩồŋ đen xì rậm rạp sừng sững ngay trước mắt anh Quang.
– Rửa Ɩồŋ đi em.
Giọng anh Quang thầm thì giục chị, nó nghĩ chị cúi xuống múc nước rửa Ɩồŋ hoặc anh rửa cho chị nhưng không chị ghì miệng anh vào mảng lông đen ngay trước mặt anh rồi dí sát vào.
– Bú Ɩồŋ em đi.
Lời chị đáp lại khiến nó giật mình, trước giờ nó không nghĩ chị Hà lại bạo dạn đến thế. Nó không biết, anh Quang có bị ép buộc hay không nhưng nhìn thấy chị nhấc một chân lên gờ giếng cho cái lưỡi hồng tươi của anh thoải mái lách sâu vào trong cái khe mở ra phớt hồng tươi và đám lông đen kéo dài xuống tận lỗ đít. Nó nghe tiếng róc rách, nuốt nước của anh khiến nó ngồi bên kia khát khô cả cổ. Nó thấy một tay chị bấu chặt gần cái cần giếng bằng inox còn tay kia bụm miệng như cố cho tiếng kêu trong cổ họng phát ra.
– Em, em phê quá anh ơi…
Chị nói mà như muốn đứt hơi.
– Em ra nhiều nước quá. Làm anh tỉnh rượu luôn. Vợ anh là nhất, giờ làm cho anh nhé.
Chị nhoẻn miệng cười, giờ mái tóc trên đầu chị rủ xuống từ bao giờ, gương mặt chị thẫn thờ gật đầu. Anh đứng dậy tụt quần quay mông về hướng nó chĩa về trước mặt chị, chị Hà cúi người xuống múc gầu nước dội lên phía trước ngực anh rửa sạch, nước từ trên gầu ào ào rơi xuống. Ngồi bên này nó không nhìn thấy buồi của anh như thế nào? Nó chỉ thấy vừa bỏ ca nước xuống chị gục mặt ngay vào đó nó chỉ thấy miệng chị phùng to, hai chân dạng ra. Anh Quang nắm đầu vít chặt lại, bàn tay chị vỗ vỗ vào hông anh như chừng muốn sặc. Anh rút ra.
– Sâu quá. Vào đến họng em rồi. Tối ăn được gì suýt chút nôn ra bằng sạch.
Gương mặt chị hờn dỗi, rớt dãi ở miệng chị nhễu xuống như tơ.
– Bắt đền anh đấy.
– Để anh đền nào.
Chị cúi khom lưng một tay bám vào gờ giếng, chổng mông ra sau nó nhìn chọn hai bầu vú lủng lẳng ngay trước mặt.
– Anh chơi cho em có con nhé?
Chị ngoái đầu lại nhìn tay anh cầm con cu đen thui hùng dũng, nó ước đoán cái của anh to bằng cái cần giếng inox tròn tròn. Nó to dài như thế sao có thể nhét vừa có hố đen xì sâu hun hút của chị.
– Sao anh bảo mình kế hoạch?
Chị thì thầm hỏi lại.
– Vừa lên nhà bố mẹ giục.
Anh Quang vừa nói hết câu, Hự một tiếng, nó thấy chị Hà cau mày dúi đầu, hai bầu vú xô hẳn muốn bổ nhào về phía trước. Những tiếng phành phạch liên hồi sau đó vang lên trong tiếng van xin thảm thiết.
– Anh, từ từ thôi. Anh ơi, anh muốn giết em sao? Sâu quá. Em thốn, đầu khấc của anh xiên đến tử cung em rồi. Á, anh ơi!
Chị vật vã đưa tay ra sau, cố đẩy hông anh ra, anh rút ra thật nhưng lại đóng thật mạnh vào ngay sau đó. Không biết anh tỉnh hay say, bất chấp lời van nài thảm thiết của chị, hình như những lời van xin lại kích thích anh dập điên cuồng. Những tiếng phành phạch của da thịt chạm vào nhau đều đều vang lên, đôi bầu vú của chị lủng lẳng theo nhịp dập khiến mái tóc chị xõa tung buông xuống. Nó nghĩ nếu đặt nó là anh, chắc nó không địŧ chị như vậy được. Chắc nó không đứng vững để dập từ đằng sau chị từ nãy giờ như anh chơi vùi dập chị như tàu lá chuối rách nát sau bão. Nó thấy chị nghiến chặt răng chịu đựng, tay chị gồng bấu chặt lên đầu giếng khoan, nó không biết gương mặt chị đang đau, hay đang sướng?
– Anh ơi, em… á. Em đau, á…
Tiếng chị Hà đứt khúc, không biết chị muốn nói gì tiếp theo làm đứt dòng miên man suy nghĩ so sánh giữa nó và anh.
– Anh ơi, em… em ra.
Anh Quang như hiểu ý của vợ tạm dừng không dập nữa. Nhưng đôi tay anh vẫn bấu chặt ngang eo chị Hà, nãy giờ cả chục phút trôi qua.
– Sướng không em?
– Em sướng quá anh, sướng chết ngất đi được ấy. Anh làm mạnh quá.
Chị Hà hổn hển vang lên thêm một cú nhấp nữa chị cau mày vào buông tay thõng xuống như tàu lá chuối héo. Lần này chị ngồi xuống ngay đống quần áo anh chị vừa trút xuống, hai gối dang ra dơ ngang đến đầu hai tay chống ra sau. Buồi anh to, cứng như khúc inox cần tiếng ve vẩy trêu đùa bên ngoài đám lông đen của chị, chị khẽ cau mày thầm thì.
– Cho vào đi anh, em muốn…
Ánh mắt chị ngước lên nhìn anh chờ đợi như một con cái đang mùa động đực, thêm một lần nữa chị co rúm người lại sau những cú dập như điên dại của anh. Lần này không chỉ có tiếng phành phạch, mà tiếng nhem nhép óc ách như tiếng nước chảy từ trong Ɩồŋ chị phát ra.
– Anh, anh ơi, anh… em… sướng.
Nó thấy anh gồng người vươn chiếc cổ ra phía trước rồi cúi xuống, gục mặt xuống bầu ngực cứ nằm im như chết không hề nhúc nhích. Những tiếng kêu phành phạch, nhóp nhép như tiếng nước chảy kết thúc, nó nghe thấy tiếng thở của anh trên ngực chị. Ngồi bên kia lặng đi đưa tay vào quần không biết nãy giờ có cứng hay không nhưng thứ nước nhơn nhớt tanh tanh đã ra ướt đẫm từ bao giờ. Nó khó chịu vô cùng mỗi khi bắt gặp cái mùi ấy. Từ khi thứ nước ấy xuất hiện có ba đêm nó phải dậy thay quần đùi, mãi sau này nó mới biết đấy là mộng tinh mỗi khi nó nằm mơ thấy mình làm tình với chị Hà và cả Phương nữa.
Anh Quang nhỏm đầu khỏi ngực chị và giục.
– Thôi tắm nhanh lên, khuya rồi.
Chị Hà đưa tay xuống dưới Ɩồŋ rồi ngoái nhìn về phía bóng điện ngoài hiên.
– Anh xuất nhiều như vậy, liệu em có chửa không nhỉ? Hôm nay là ngày em rụng trứng đấy.
– Chắc có.
Anh đưa mắt nhìn về phía hiên, rồi quay lại hôn ngấu nghiến nó chờ đợi anh sẽ đè chị ra như vừa nãy.
– Hôm nay liều thật, nếu ai vô tình thấy được thì chết.
Chị thầm thì.
– Ai thấy được? Giờ còn ai đến nhà mình làm gì?
– Biết đâu được đấy lỡ có người đến thì sao?
– Nhưng thích đúng không?
Chị không đáp lại hai tay quàng lấy cổ hôn chùn chụt.
– Thích. Hôm nay anh ra nhiều muốn chết, làm người ta sướng suýt chết ngất mấy lần. Nhưng từ lần sau từng làm mạnh như thế em đau lắm. Cứ như bị hiếp dâm ấy.
Chị nói rồi múc gáo nước dội lên người anh dội lại cả người mình. Đôi tay anh choài từ đằng sai vần vò cặp vú của chị, chị quay lại.
– Em nghĩ, mình nên nhà tắm thôi để thế này bất tiện lắm. Còn bão gió, sấm sét… em đâu dám tắm lúc trời còn sáng.
– Hihi anh cũng nghĩ thế, để mai anh xem sao? Nhưng ở ngoài này thích hơn ở trong nhà mồ hôi ra cứ nham nháp khó chịu lắm.
Chị mỉm cười dội nước tắm, lau người cho anh, trước khi anh mặc độc một chiếc quần đùi, mình cởi trần đi vào nhà để lại chị một mình trần truồng đứng lừng lững đứng quay mặt về phía nó. Như đang cố khoe Ɩồŋ, vú, bộ mông Ɩồŋg bàn đều rõ mồn một ngay trước mặt. Đợi đến khi chị mặc lại quần áo, đi vào nhà tắt điện rồi nó mới dám lủi về nhà. Đôi chân nó tê dại đi vì phải quỳ ở đấy quá lâu. Chắc phải hơn nửa tiếng, nó lại phải thay quần đùi, cái mùi tanh tanh, nhơn nhớt khó chịu vô cùng.
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó nhìn thấy người ta quan hệ ngay trước mắt. Nó ngồi đấy rình chị tắm thêm mấy lần nữa trước khi anh Quang xây nhà tắm thì ngừng hẳn, nó sợ không dám mò sang đất nhà anh Quang. Nhưng nó biết thi thoảng mỗi tối anh chị vẫn quan hệ trong nhà tắm.
Đến khi nó vào Nam được mấy tháng nghe bà nội điện vào báo tin, chị Hà đã có tin vui, đi siêu âm nghe bảo con gái đầu lòng. Nó nghĩ thầm có lẽ đứa bé hình thành từ tối hôm ấy và nó là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Nó hay so sánh buồi nó với anh Quang nhưng của nó chỉ to bằng hơn phân nửa của anh Quang. Chưa bao giờ nó thấy hùng dũng như của anh Quang đâm chị Hà từ sau, khiến chị suýt chút ngất lên ngất xuống, khiến nó tự ti vô cùng.
Mấy năm sau khi đang học đại học, nghe nói anh chị ly hôn vì anh bắt được chị ngoại tình, nó lờ mờ hiểu ra tất cả. Lông Ɩồŋ chị rậm thế là phụ nữ đa dâm, nghe người ta bảo thế nhưng không biết có phải thế không? Nó gặp lại chị ở hoàn cảnh khác, không phải ở ngôi nhà có cái giếng bơm unicef nơi có bàn tay chị vịn ngày xưa. Đến giờ thi thoảng vẫn ám ảnh cái cần bơm inox của anh, dập như điên dại vào cái khoảng sâu đen hun hút của chị. Và thầm ước…
Đứng ở một góc xa sân trường quan sát, thằng Thắng leo lên cây phượng chọn lấy những cành hoa đang nở rực rỡ nhất bó thành một bó mang xuống len lén đưa bó phượng hồng ấy tặng Phương. Con Phương bẽn lẽn đón nhận bó hoa phượng trên tay.
– Cảm ơn Thắng.
Nhìn gương mặt Phương, nó biết Phương đang hạnh phúc, nhìn Phương như thế lại khiến nó buồn thêm buồn, máu nó sôi lên vì ghen tị. Tiếng trống trường vang lên Phương cầm trên tay bó hoa phượng đi vào sau cùng Thắng. Đây là tuần học cuối cùng trước khi thi lên cấp ba nên các thầy cô đều không gắt gao như mấy ngày trước, việc ôn luyện đã xong từ lâu chủ yếu dặn dò giải đáp khúc mắc, tạo tâm lý thoải mái cho cả lớp. Mấy đứa con gái chuẩn bị sổ, bút, màu từ tháng trước để chuẩn bị viết lưu bút chia tay. Nó tính xin bà nội tiền mua lấy cuốn sổ nhưng ông nội bảo.
– Liệu có ai viết cho mày không? Cố ôn thi lên cấp ba bằng chúng nó rồi hãy hay. Nếu không đậu đi ăn xin, ăn mày những kỷ niệm ấy không có giá trị gì đâu.
Nghe thế nên nó dẹp luôn, tuần trước có mấy đứa đến nhờ nó viết. Cả lớp có đến hơn 40 đứa nhưng chỉ có 5, 7 đứa học cùng nó, cùng làng học với nhau từ cấp 1 đến giờ, người nó ngóng đợi thì không thấy. Mặc nó nghĩ ra bao nhiêu thứ tốt đẹp, nếu Phương nhờ sẽ ý tứ nhắn nhủ trên đó. Phương chẳng đoái hoài gì đến nó, còn nó mãi dõi theo hình bóng của cô còn chăm chú nhiều hơn so với việc rình chị Hà tắm. Nó sợ, một nỗi sợ vô hình, vài ngày nữa thôi nó sẽ không còn nhìn thấy Phương nữa. Khuôn mặt ấy, nụ cười tỏa nắng, bộ ngực vừa nhú mới mặc coocxe đầu năm, điểm tô bởi nét nằn chiếc silip hằn trên bờ mông căng tròn gái mới lớn. Nó nghĩ đến chị Hà và so sánh với Phương, nó nghĩ vú Phương nhỏ gọn, chắc chắn không thể to bè bè vú của chị Hà khi thả tự do nhưng của con Hằng có thể sau này còn to hơn. Cơ thể tụi nó phát triển nhanh thật. Nó khao khát nhìn thấy Phương trần truồng, lõa lồ trước mặt nó như chị Hà nhưng khó vô cùng. Nhà nó và nhà Phương khác làng, nó biết nhà Phương nghèo đơn người như nhà nó, chỉ có ba mẹ con, bố Phương đã mất từ lâu.
Theo bạn đến nhà chơi mấy lần vào dịp tết, 20/11 nhân dịp đến thăm nhà thầy cô giáo nên rình mò Phương tắm giống như chị Hà là chuyện không thể. Cơ hội để ngắm Phương trần truồng hoàn toàn trước mặt giống như việc mơ ước thay anh Quang làm tình với chị Hà hoàn toàn vô vọng. Nó chỉ có thể vẽ cơ thể Phương trí tưởng tượng, thi thoảng mới nhìn cái bầu ngực trắng nõn mịn màng của Phương sau khe áo sơ mi đủ làm tim nó đập loạn nhịp. Giống lần đầu nó nhìn thấy chị Hà cởi áo khoe bầu ngực căng tròn trước mặt.
Rồi ngày liên hoan chia tay cũng đến, đấy là lần đầu tiên Phương chủ động đứng trước mặt, mang cốc coca đựng trong chai thủy tinh đưa nó.
– Chúc Khương sẽ thi đậu vào cấp ba, vạn sự như ý.
Nó đỏ mặt nhìn Phương lí nhí cảm ơn. Hai chiếc cốc nhựa đựng đầy thứ nước màu vàng cánh dán, sóng sánh chạm vào nhau. Nhưng chỉ nhấp môi không uống nhìn Phương cầm cốc nước đi ra đám bạn, nơi có thằng Thắng đang đứng nhìn theo chờ đợi. Đấy là hình ảnh cuối cùng về Phương cho đến mười mấy năm sau mới gặp lại.
Hè năm ấy. Tất cả lớp bắt đầu thi vào lớp 10, có hai hệ, hệ A và hệ B, sức học làng nhàng đủ để lên lớp không có gì quá nổi bật chỉ đủ điểm vào hệ B nó bỏ học vào nam theo bố mẹ. Lặn biệt tăm, quên luôn Phương cô hoa khôi của lớp, cái cảm giác thích một người con gái đầu đời – Tình yêu bọ xít. Lời con Nhung đến ám ảnh.
– Sau này, ai mà dám lấy người như nó?
Như một lời nguyền, một cái rằm đau nhói theo suốt quãng đời về sau.
Để lại một bình luận