Phần 2: CHIA XA
Tối hôm trước khi lên xe vào chỗ bố mẹ, chị Hà mang lên cho nó 50.000Đ đi đường uống nước. Nó nằng nặc không lấy nhưng chị cứ dúi tiền vào tay nó ép phải nhận, lần đầu tiên nó nắm tay và gửi thấy mùi thơm trên mái tóc, gương mặt nó dí sát vào hai bầu vú trắng ngồn ngộn của chị.
Ở với bố mẹ ba năm, nơi ấy hoang vu vô cùng nhà nọ, nhà kia cách nhau đúng một quả đồi. Muốn sang nhà nhau chơi cũng khó, nó chẳng đi đâu cả từ khi rớt cấp ba, vào đây chỉ quanh quẩn lợn gà cho bố mẹ. Phần vì nó ngại, phần vì đi lại khó khăn, nó sợ người ta nhìn thấy dáng đi của nó, sợ gặp trẻ con trêu chọc nên cứ ru rú góc nhà. Cuộc sống tối tăm, tẻ nhạt, không có gì đáng nhớ, có những thôi thúc ở tuổi bắt đầu trưởng thành nhưng không biết tìm kiếm ở đâu. Nó nhớ quay quắt hình bóng của chị Hà đang tắm và cái bộ mông tròn lẳn mới lớn của Phương đang ngúng nguẩy dỗi hờn quay đi như đang cố tình trêu ngươi.
Ba năm sau, bạn bè của nó đứa đi lấy chồng, đứa làm công nhân, một vài đứa chội nhất vào Đại học. Nó mới bắt đầu đi học lại cấp ba rồi học một lèo vào Đại học với những thành tích chói lọi, như một ngôi sao đang lên. Có thể coi là một trong những gương mặt trẻ điển hình. Ngày xưa bạn bè nó nhìn nó như thế nào ngày nay nó nhìn bạn bè nó như thế, giống như cái cách người ta trả thù quá khứ. Nó đã lột xác ngoạn mục từ quạ lên thiên nga, có lẽ ở miền nam tư tưởng tự do, dễ chịu hơn nó chỉ tập trung làm một thứ giỏi nhất, vượt trội nhất so với đám bạn. Nó quyết tâm vào Đại học chỉ học chuyên sâu đúng ba môn, lên đại học cũng thế còn những thứ làng nhàng khác chỉ đủ qua. Nó nghĩ về cơ bản, nó đã khôn hơn được làm chủ cuộc chơi và được chơi đúng sở trường giỏi nhất.
Về danh nó không thiếu, tự tin có thừa, còn có cả sự kiêu ngạo khi nhận được những lời ca tụng, tán dương của người khác. Ra trường theo dòng người nó cũng vào Sài Gòn tìm cơ hội thể hiện, làm bàn giấy, làm quản lý hẳn hoi không phải đi ăn xin, ăn mày như ngày xưa bà nội nó hay dọa. Hình ảnh của chị Hà xưa kia thi thoảng chập choạng trong giấc mơ, có thể với gu thẩm mỹ ngày xưa thế là đẹp nhưng giờ gu khác. Giờ người ta thích mình dây cây cảnh, không còn thích xôi thịt, phồn thực nhưng nó khác nó thích những người phụ nữ có da, có thịt. Nó không còn nhớ khuôn mặt Phương như thế nào, thực tình nó không cố tìm lại xem cuộc sống hiện tại.
Nó có một vài cuộc tình thời sinh viên đến lúc ra trường, đi làm tất cả đều đẹp, lãng mạn như phim Hàn Quốc, long lanh đẹp như giày thủy tinh. Nhưng không có mối tình nào gắn với tình dục, chỉ đẹp đủ để khắc cốt ghi tâm. Chia tay đẹp. Đại loại kiểu như có những thứ không phải là tình yêu, nhưng cũng thật sâu nặng, vì ta đã có cả một thời tuổi trẻ tắm gội trong nó, sống với sự khắc nghiệt chật chội của nó, nhưng cũng mạnh mẽ kiên gan nhờ nó. Bỏ đi cũng được vậy, mà lại phân vân nghĩ, cỏ đồi bên kia chắc gì đã xanh hơn. Mắc kẹt. Nhiều khi nó bào chữa như thế. Không có tình dục liệu có phải tình yêu? Tại nó hay tại cả hai? Vài người con gái đó lần lượt truội khỏi vòng tay nó, chỉ giống như lữ khách đi cùng một đoạn đường rất ngắn ngẫm ra.
Người ta yêu nhau và đến với nhau là bởi duyên phận, duyên phận là một điều kỳ lạ không ai có thể hiểu hết về nó. Có thể hữu duyên nhưng vô phận, có thể yêu nhau và nhớ đến nhau nhưng không thể gần nhau, không cố ý đeo đuổi thì lại có, cố gắng thì lại không thành.
Thế gian này rộng lớn, người với người gặp nhau là duyên tiền định, yêu nhau là phận kiếp trước, bên nhau là trả nợ đời.
Nếu chấp nhận yên phận, đời nó sẽ an yên, nhưng đột ngột nộp đơn nghỉ việc làm ông sếp bất ngờ vô cùng, nó rẽ sang hướng khác khi đã 28 tuổi. Khởi nghiệp! Bạn bè cùng thời đại học đa phần có nhà, có xe, có gia đình, còn nó lại bán đi tất cả. Bán nhà thuê 1 căn hộ mini, bé hơn nhiều so với một căn hộ từng có nhưng tự nhủ. Ở một mình cần thế thôi, rộng làm gì? Sạch sẽ là được. Thậm chí còn vay mượn thêm để bước vào một giấc mộng đẹp. Nhưng khởi nghiệp và giới showbiz khác nhau về bản chất giống về tỷ lệ thành công. Cứ một ngôi sao thành danh trên giới showbiz sẽ tương đương hàng ngàn bạn trẻ gia nhập vào giới nhưng chẳng bao giờ có thể thành công cả. Như một trào lưu tất yếu giới trẻ lao vào như những con thiêu thân, rất ít con có thể thoát khỏi kiếp nạn.
Khởi nghiệp là bắt đầu biết nợ… Nợ nhiều rồi đến rất nhiều cho đến khi trong danh bạ không thể tìm ra ai đó để vay mượn thêm tiền nữa. Đúng với nó nhưng không còn đường quay lại công ty cũ khi bắt đầu ngoài 30. Tất cả đã mất nhưng trinh trắng vẫn còn, nhiều lần nó muốn gọi mấy con cave đến thử nhưng nấn ná lại thôi. Tụi bạn nó kháo nhau, nó bị liệt dương, yếu sinh lý… không phải nó tôn thờ tình yêu đẹp trong sáng không tình dục như phim Hàn Quốc. Nhưng qua rồi. Giờ có yếu hay khỏe cũng không còn cơ hội để thử. Nhất là mỗi đêm về sáng nó vẫn thấy cương cứng bình thường, tuy không to dài hùng dũng như anh Quang. Nhưng dài bằng cái bút bi Thiên Long 13,14cm cương cứng lên hết cỡ bề ngang to bằng trái chuối lùn, trắng, hồng hào thuôn thẳng. Nó hay coi phim sex tuy không bằng hàng tuyển nhưng của nó thuộc loại trên trung bình nên tự nhủ có lẽ khi gần con gái nó căng thẳng quá nên không làm ăn được gì thôi.
Hiện tại nhìn lại không khác 15 năm trước ở ngoài quê, cùng lứa với nó đám bạn gái đã đi lấy chồng từ lâu. Đám bạn học đại học cũng thế. Con gái giờ lại có giá, nó không có gì lại bị khuyết tật nữa? Đâu có dễ, thời của nó qua rồi. Nó đã lỡ nhịp cái hố ngăn cách ngày một dài, sâu hơn.
Bạn bè thời học đại học đều thành đạt viên mãn khi gặp nhau, ngà ngà rượu hè nhau bảo.
– Chúng may đưa thằng Khương đi cave để mấy em phá trinh nó đi.
Luôn tỏ ra trí thức nên nó đã từ chối và quyết chơi ván cuối. Lấy lại tất cả những gì đã mất hay mất tất những gì đã có. Nó không có gì cả, chỉ có một con số âm sâu hoáy và mấy bức hình đẹp, long lanh như mấy thằng chơi đa cấp, trade, tiền ảo… trên facebook. Công tâm nhận xét, nếu nó không bị đôi chân tật nguyền từ gối trở xuống, nó đẹp trai, nam tính, khuôn mặt sáng, dễ nhìn, dễ gây thiện cảm cho người đối diện.
Đêm ấy, trong căn hộ mini chuẩn bị bản thuyết trình sáng mai với nhà đầu tư, nhận được lời mời kết bạn trên facebook. Theo thói quen kiểm tra lại người lời mời, quen thì đồng ý, lạ thì thôi. Rồi bất ngờ vô cùng khi người gửi lời mời kết bạn chính là Phương nó đồng ý ngay. Hộp tin nhắn mở lên, thật bất ngờ Phương lại chủ động nhắn tin trước.
– Hi, mười mấy năm không gặp, có nhận ra Phương không? Nhìn Khương khác quá. Nhận không ra, không giống Khương của ngày xưa chút nào?
– Có chứ, P thế nào? Có hạnh phúc không?
Một câu hỏi luôn tỏ ra mình là người có trình độ học thức nhưng khi nhìn ở trên avatar, nó biết Phương có đứa con trai lớn tầm chục tuổi đứng gần ngang vai mẹ.
– Phương có con nhưng ly hôn 6 năm nay rồi. Còn Khương sao có gia đình chưa? Mấy đứa rồi?
– Chưa. Xin lỗi P, sáng mai mình có bài thuyết trình với nhà đầu tư sớm, xong mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.
– Ừ P đang làm công nhân ở quê, nếu Khương về nhớ nhắn tin cho P mình gặp nhau tí nhá. Lâu rồi bạn bè không gặp nhau.
– Uh.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đã quá khuya nên lịch sự chấm dứt câu chuyện, nếu mười năm năm trước có thể nó sẽ thức thâu đêm để trò chuyện. Bài thuyết trình kết thúc, những nhà đầu tư hài lòng với dự án nhưng cần thời gian thẩm định dự án trước khi rót tiền vòng 1.
– Cần thẩm định ba đến 6 tháng trước khi rót tiền, vòng 1 gọi vốn thành công số cổ phần anh có quy ra tiền mặt khoảng trên dưới 10 tỷ. Anh đừng sợ số nợ anh đang mang, nó không là gì cả họ không dám giết anh đâu. Thắng anh có tất cả, không được nghĩ đến thua.
Người cộng sự quay lại nhìn mấy nhà đầu tư.
– Nhưng…
Nó băn khoăn với tình cảnh hiện tại của mình với người cộng sự. Hiểu khó khăn của nó đang mắc len lén nhìn những nhà đầu tư đang ngồi bàn kế bên, người cộng sự thầm thì vào tai.
– Em chuyển tạm cho anh 50 triệu, chi tiêu sinh hoạt, cơ bản khoảng từ 3 đến 6 tháng. 1 tuần tới vẫn còn rảnh, anh muốn đi đâu chơi cũng được không nhất thiết phải ở thành phố nhưng phải nhớ, phải giữ vững tinh thần chúng ta đang ngồi chung trên chuyến tàu lượn tử thần. À em nghe bữa trước anh nói sắp tới giỗ ông nội, anh có muốn về quê không?
Nó gật đầu.
– Vậy em chuyển tiền, đặt vé máy bay cho anh. Vào chiến tiếp, em sẽ quyết chiến bên anh đến khi nào anh chưa muốn bỏ cuộc? Nếu không bỏ cuộc chúng ta vẫn còn cơ hội.
Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý. Khi có vé máy bay và 50 triệu trong tài khoản nó bay về Hà Nội trong một chiều đông giá lạnh. Định bụng về làm giỗ cho ông nội, đầu tuần sẽ trở vào làm việc ngay. Nếu rảnh sẽ đi Nha Trang thành phố biển nó rất thích, không có ý định ở ngoài bắc lâu.
Để lại một bình luận