Miêu Miêu tựa hồ đối với hắn rất tốt, đúng là tuổi còn trong trắng bé nhỏ, luôn luôn thực tế nhất, ai tốt với cô nàng, thì cô nàng sẽ cảm tạ lại, mà Đinh Nhị Cẩu thì ra tay giúp đỡ gia đình cô một cách hào phóng, cùng với sự dặn dò của Miêu Phương Minh cho phép, nhờ hắn giúp đỡ cho mẹ con, những điều này khiến ẩn trong tâm trí Miêu Miêu chôn vùi một hạt giống của sự hi vọng, đồng thời Đinh Nhị Cẩu tại trong lòng của cô bé mới lớn đã có một chỗ cắm dùi, dù sao cảm giác an toàn với một bờ vai vững chắc làm điểm tựa trong cuộc sống là điều trọng yếu nhất, cô bé hoàn toàn tin tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu là người có thể mang lại cho cô bé loại cảm giác này….
– Trường Sinh, cậu đang ở chỗ nào vậy, tôi muốn gặp cậu một chút!
Động cơ chiếc xe Hummer H2 AT phát ra động lực mạnh mẽ, Đinh Nhị Cẩu nhẹ giẫm chân ga, chiếc xe lao giống như mũi tên nhọn bắn ra, chạy băng băng trên đường lớn, đúng lúc này Trương Cường gọi điện thoại tới .
– Tầm 20 phút nữa nữa tôi sẽ đến huyện Hải Dương, đang từ thành phố Bạch Sơn trở về, có chuyện gì vậy?
– Vậy nhanh lên, tôi đang ngồi đối diện với đồn công an huyện, đang uống trà trong quán chờ cậu, chuyện tốt, vừa rồi trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ tìm gặp tôi nói chuyện.
– Được, gặp mặt rồi nói chuyện, tôi lập tức tới ngay.
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, chăm chú lái xe, xem ra Trần Quân Vĩ vẫn phải nể mặt mũi của Thành Công, bất quá Trương Cường tuổi vẫn còn trẻ so với chức vụ đồn trưởng cảnh sát thị trấn, với lại hắn ta bước vào ngành cảnh sát với thời gian còn ngắn quá, đoán chừng trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng gánh chịu không ít áp lực.
Nhưng mọi chuyện qua lại đều có hai mặt của nó, lúc này Trần Quân Vĩ nể mặt Thành Công một lần, tiếp theo sau này rất có thể sẽ có việc nhờ vả trên đầu Thành Công, theo tin tức từ Kha Tử Hoa cho biết, thật ra vị trí tiếp nhận làm chủ tịch thành phố Bạch Sơn khó có ai qua được phó bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Bạch Sơn Tư Nam Hạ, ông ta có uy tín rất cao, nhưng gần đây bí thư Tư Nam Hạ sức khỏe thân thể không được tốt, gần hai tháng nay, đã ba lần nhập viện chữa bệnh, nghe nói là dạ dày không được ổn lắm, vô tình chính điều này lại gây nên sự thuận lợi cho thường vụ phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn là Thành Thiên Hạc cũng chính là cha của Thành Công, thế lực ông ta càng mạnh dần, chỉ cần trên tỉnh không điều chuyển phái tới một chủ tịch khác, cơ bản chuyện Thành Thiên Hạc lên làm chủ tịch thành phố là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Tư Nam Hạ lần này bỗng nhiên phát bệnh thật là rất đáng tiếc, nguyên nhân cụ thể ông ta bị bệnh gì ai cũng không rõ ràng tinh tường, nhưng ai nấy đều hiểu một điều là, thượng cấp chắc chắn sẽ không chọn một người bệnh nặng làm chủ tịch thành phố, trên tỉnh muốn tuyển người làm được việc, một người không có sức lực tốt làm sao có thể chống chèo chống được thành phố Bạch Sơn phát triển lên được?
– Chức vụ của anh đã định rồi sao?
Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, uống trước ngụm trà nóng sau đó hỏi Trương Cường.
– Ừ, cũng chắc chắn đạt được khả năng là 90%, dù sao vừa rồi tôi cũng đã hỏi thật là kỹ càng với trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ, tôi nhận thấy ông ta không có điều gì khó xử vì chuyện Thành Công gửi gắm, nếu như việc này không thể làm được, thì ông ta sẽ nhất định an ủi tôi một chút hoặc là hứa hẹn dành cho một vị trí khác, nhưng những chuyện này đều không có xảy ra, ông ta chỉ ngắn gọn hỏi một câu là tại sao tôi quen biết Thành Công.
– Vậy anh trả lời với ông ta như thế nào?
– Tôi trả lời theo như lời cậu hướng dẫn, chắc không có vấn đề gì chứ?
– Ừ, nếu thế thì không có vấn đề gì, nhưng về sau đừng cho bất luận ai biết là anh có quen biết với Thành Công, miễn làm cho bọn họ liên tưởng đến mối quan hệ thì không tốt, tôi đang phỏng đoán, hiện tại là trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ đang tự hỏi nên dùng một cái lý do cho hợp lý để đẩy anh lên làm đồn trưởng cảnh sát thị trấn Lâm Sơn.
Đinh Nhị Cẩu nắm chắc mười phần nói ra.
– Lý do?
Trương Cường có chút khó hiểu hỏi lại.
– Tại vì việc này không có đơn giản đâu, vẫn phải cần một lý do thật tốt, những người khác thì không cần nói tới, chỉ quan trọng là chính trị viên Trần và đội phó cảnh sát hình sự, bọn họ hai người về thời gian công tác và lý lịch so với anh thì đều tốt hơn, anh lên chức mà bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, dù sao cũng phải có một lý do thoái thác cho hợp tình hợp lý thì bọn họ mới tâm phục chứ.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Cường nhíu mày nói ra, mới vừa rồi vui sướng, sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu phân tích thì Trương Cường mới thấy tình hình vẫn còn phức tạp không đơn giản.
– Anh viết văn như thế nào vậy?
– Viết văn? Viết cái gì? Viết văn?
– Đúng vậy, anh cứ bám sát vào quan điểm chính trị của trung ương và bộ công an mà viết ra thái độ của mình, tự sáng tạo ra viết chứ đừng trích dẫn, phát huy những điểm năng lực mặt mạnh của mình, nâng cao sự nhạy bén áp dụng khoa học kỹ thuật vào điều tra, tưởng tượng ra cách trường học chung quanh 100 mét phải đảm bào an toàn cho học sinh, ở dưới từng thôn phải có chốt chặn dừng chân của cảnh sát phòng ngừa tôi phạm v.v… anh xuất thân từ trường cảnh sát chính quy, viết như vậy chắc không có vấn đề gì phải không!
– Viết cái này xong thì gửi ở đâu vậy?
– Anh không cần quan tâm đến, mau chóng viết để ghi điểm, viết xong giao cho tôi, tôi sẽ tìm nơi nào tốt nhất để đưa ra, phải nhanh lên nhé.
Trương Cường nhìn Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm nhận định, Đinh Nhị Cẩu làm như thế, nhất định có đạo lý của hắn.
Đồng thời hắn phát hiện, Đinh Nhị Cẩu chỉ điểm ra mấy quan điểm này, đều là đương thời dư luận đang chú ý nhất, cũng là nóng bỏng nhất, trong giây lát, hắn hiểu được rồi, đây là Đinh Nhị Cẩu đang tạo thế đứng giúp mình, cũng là để cho trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ một lý do chính đáng đề bạt cho mình.
Bởi vì Trương Cường là xuất thân từ trường cảnh sát chính quy, hắn tuổi còn trẻ, lại có nền tảng căn bản tốt, càng quan trọng hơn một điểm là qua cái báo cáo này, hắn cho mọi người một lý do: ” Hắn không giống với người thường, nếu tin tưởng đề bạt hắn đem làm đồn trưởng, hắn càng có thể quản tốt trị an, bởi vì so với người khác thì trình độ văn hóa của hắn cũng vượt trội hơn…………..”….
Đinh Nhị Cẩu cùng Trương Cường trở lại thị trấn vào lúc buổi tối, vì thế hai người ở ngoài ngoại ô thị trấn ghé tiệm ăn một chút bánh sủi cảo, sau đó Đinh Nhị Cẩu đem Trương Cường đưa về đến đồn cảnh sát liền lái xe đi .
Vốn hắn muốn đi đến nhà Điền Ngạc Như, nhưng khi hỏi thăm dò Trương Cường, thì chính Trương Cường cũng không biết Hoắc Lữ Mậu có ở nhà hay không, vì vậy Đinh Nhị Cẩu sợ đi qua xui xẻo đụng vào miếng sắt nóng Hoắc Lữ Mậu thì phiền toái, nên quyết định trong đêm lái xe một đường thẳng hướng về thôn Lệ Viên.
Trong đêm tối Lưu Hương Lê đóng cửa nhà lại, nặng nề đứng tựa ở phía sau cánh cửa, cô nhắm mắt lại trầm tư.
Thỉnh thoảng có những đêm, cô luôn mang tâm trạng như là có lỗi với Đinh Nhị Cẩu, bởi vì sâu trong nội tâm của cô, khó có thể xóa đi chuyện khi bị bí thư Trịnh Minh Đường bú liếm trên cái âm hộ rồi sau đó lại bị giáo sư Triệu Phàm gian dâm, nhưng từ ở chỗ sâu bên trong bóng tối, có khi lại chui ra một tia cảm giác ham muốn tình dục kỳ dị, nhất là mỗi khi thời khắc cô độc không có Đinh Nhị Cẩu bên cạnh, loại cảm giác này chậm rãi nóng rực bắt nguồn từ nhỏ đến lớn, dần dần khuếch tán đến chung quanh thân, chậm rãi giống như ngọn lửa nhục dục nhóm lên, cuối cùng bùng nổ bạo phát !…
Lưu Hương Lê lắc lắc đầu:
– Mình đây làm sao vậy! Tự nhiên lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy! Quá xấu hổ đi!
Thật sâu tự trách mình xong, Lưu Hương Lê thở dài, sau đó cô đi thu dọn việc nhà, bận rộn tầm hơn một tiếng đồng hồ, Lưu Hương Lê cơm tối xong, rửa sạch bát đũa, lau sàn nhà, thậm chí đến cả cửa sổ đều cẩn thận lau qua một lần, mãi cho đến khi thấy mệt mỏi đổ mồ hôi ướt đẩm, cô mới dừng lại…
Phải đi tắm thôi, cũng để cho mình tĩnh táo một chút, Lưu Hương Lê nghĩ như vậy, cô bước vào nhà tắm, quần áo tất cả đều bị cởi ra tràn ngập hấp dẫn, Lưu Hương Lê mở ra cái vòi phun, cột nước phun nhẹ nhàng tưới khắp nơi da thịt bóng loáng trắng nõn da thịt, vừa rồi dục vọng kia cố gắng đè nén xuống dưới, bây cảm giác dưới sự kích thích của vòi nước ẩn ẩn muốn phát tác.
– Chuyện gì xảy ra như thế này? Không thể được…
Lưu Hương Lê cũng cảm thấy kinh ngạc, toàn thân run lên, vòi nước đánh vào trên đầu vú non hồng, loại kích thích này càng lúc càng mạnh.
– Không! Không được!
Lưu Hương Lê trong đầu rõ ràng hiện ra cái ngày bị Triêu Phàm xâm phạm gian dâm, chỉ cần nghĩ chuyện này, Lưu Hương Lê thân thể như bị đốt nóng lên, cô nhịn không được phát ra tiếng hừ lạnh, không tưởng tượng được khoái cảm lại từ dưới háng tươm ra.
– Đến tột cùng làm sao vậy? Không thể ở chỗ này…
Đem vòi nước phương hướng thay đổi, nhưng Lưu Hương Lê vô pháp khắc chế của chế được cảm giác khoái cảm từ khu vực cấm địa mang đến.
– Mình đã trở nên như vậy, không có còn thuốc chữa hay sao? Trời ạ! Không thể…!
Nhưng mà một chân cũng đã không tự giác kiễng cao lên nâng cái mu âm hộ vễnh ra, bàn tay ngọc chậm rãi đem vòi nước đưa vào xuống giữa hai chân dòng nước phún vào vào trên đùi, khiến cô lại nhớ tới cây dương vật Triệu Phàm mạnh mẽ đút vào.
– A…
Lưu Hương Lê dùng tay nắm chặt bầu vú, tựa hồ cảm thấy nếu không làm như vậy cơn sướng khoái sẽ bị giảm đi hưng phấn, âm đạo ngưa ngứa lại tăng cao.
– Mình sao vậy… không..!
Lưu Hương Lê tựa hồ quên đi hồi nãy giờ trong lòng đã cố gắng quên đi cơn xúc động của nhục dục trỗi dậy, cái vòi nước thoáng cái đưa đến gần, thoáng cái lại rời xa trên thân thể khỏa thân của cô, phối hợp với nhu cầu khát khao đang lên cơn động dục của mình mà điều chỉnh dòng nước chảy mạnh yếu, sau đó Lưu Hương Lê nhịn không được vặn vẹo bờ mông.
– Ưm…a…… không thể…
Nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng bàn tay cứ nắm chặt bầu vú tự xoa bóp, cánh tay còn lại thì tay trượt xuống dưới cái hang động, cái mu ướt đẫm lớp lông đen bao trùm hạ trên mặt âm hộ, ngón tay cô bắt đầu cao thấp chậm rãi ma sát, ngón trỏ uốn lượn, kích thích đầu hạt le, cơn nứng đã đến nước này rồi thì không còn biện pháp nào cứu vãn dừng lại được nữa….
– Mình tại sao có thể như vậy… ui…a…!
Lưu Hương Lê thở dài một hơi, cái vòi nước như trì nặng xuống, vuột khỏi tay của cô rơi trên mặt đất, cô mệt mỏi đứng dựa lưng vào tường chèo đỡ lấy thân thể của mình, bàn tay cô vẫn đùa bỡn trên cặp vú đầy đặn, một bên đầu núm vú bị kẹp ở giữa hai đầu ngón tay xoa nắn, hơi thở của cô thêm dồn dập, nhăn mặt nhíu mày toàn thân đang tìm kiếm cơn khoái hoạt nên rung động.
Trên cái khe thịt, ngón tay giữa giờ đã chậm rãi cắm vào bên trong cửa hang âm đạo ẩm ướt, sự sung sướng ngọt ngào đánh sâu vào cảm giác, Lưu Hương Lê nhịn không được cúi đầu nhìn xuống cái âm hộ của mình quan sát, ngón tay giữa đã dính đầy dịch nhờn từ bên trong cái hang động của mình, cơn động dục đang nắm giữ lấy Lưu Hương Lê, trong nội tâm cô tuy biết là không nên như vậy, nhưng ngón tay thì cứ cắm vào lỗ thịt, ngón tay giữa ở trong cái hang động xoay tròn, sau đó đổi thành động tác ra ra vào vào, cái mu tự động ưỡn tới cho ngón tay được đâm sâu vào hơn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng dương vật Triêu Phàm đang gian dâm lấy mình đâm vào, loại cảm giác này lại vô cùng kích thích..
– A… chết rồi!
Nhanh chóng đã có hiện tượng cực khoái, Lưu Hương Lê cơ bắp cái mông nhíu lại co rút nhanh, toàn thân bắt đầu run rẩy, trong chớp mắt, cổ tử cung quặn lên một cái âm tinh xì xì túa ra, cơn sướng khoái xông lên tận đỉnh đầu đầu, len luồn khắp mỗi ngõ ngách trong thân thể, rồi sau đó trong đầu trống rỗng, thân thể tại không còn đứng thẳng được, cô từ từ ngồi khụy xuống tại trong nhà tắm lạnh như băng trên mặt đất.
Nửa giờ sau, Lưu Hương Lê uể oải mặc lên cái quần lót màu xanh nhạt phủ trên người qua loa cái váy ngủ ngắn vừa vặn che khuất cái mông màu trắng, không buồn mặc vào cái cái nịt ngực, cô mệt mỏi đi ra phòng tắm, ngồi trên cái ghế dài ở phòng khách, hai đùi trắng nõn thon dài bất đắc dĩ mà lỏa lồ trong không khí, cô cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt cực kỳ.
Đột nhiên, có tiếng gỏ cửa vang lên, ” cộc…cộc…cộc…” Lưu Hương Lê tâm trí vừa động, có phải là Đinh Nhị Cẩu? Lâu nay hắn bận công việc cứ chạy long nhong không ghé, chẳng lẽ đếm nay hắn đã xong việc quay về? Lưu Hương Lê cảm xúc lập tức tăng vọt lên, không sai, nhất định là như vậy ! Nghĩ vậy, Lưu Hương Lê mỏi mệt tan biến lên chín từng mây, từ trên trên cái ghế dài nhảy lên một cái, chạy đến bên cửa, mừng rỡ mở ra chốt cửa, kéo cửa ra.
Để lại một bình luận