Phó Phẩm Ngàn đem Đinh Nhị Cẩu kéo qua một bên nhỏ giọng nói .
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ lấy điện thoại di động mở ra cuộc ghi âm những lời dăn dò Miêu Phương Minh với hắn mở ra cho Phó Phẩm Ngàn nghe.
– Chị mang đi ra ngoài nghe qua một chút đi, tôi đã đã đáp ứng với anh ta là sẽ không để cho chị bị ủy khuất, thì nhất định tôi sẽ làm được, tiền thì còn sống vẫn kiếm ra được, còn trời đất bao la người chết là chấm dứt tất cả chẳng còn gì để lại, chị cứ suy nghĩ đi, tại sao lại tiếc với lần cuối cùng này?
Làm cho người ta quên đi đau khổ biện pháp tốt nhất là tạo nên sự bận rộn, nhưng cũng phải đến lúc châm dứt cuối cùng, hiện tại đang là lúc Đinh Nhị Cẩu lái xe đem Phó Phẩm Ngàn và Miêu Miêu hai mẹ con đưa về nhà, không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo…
Phó Phẩm Ngàn một mình ôm hủ tro cốt của Miêu Phương Minh bước vào phòng ngủ, cô đóng cửa lại, thật lâu vẫn chưa đi ra, Miêu Miêu lặng lẽ đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong xem xét thì thấy Phó Phẩm Ngàn đang nằm co ro ở trên mặt đất, trong tay ôm thật chặt hủ tro cốt, một mình đang rơi lệ với đôi mắt vô hồn, mặc kệ làn váy đen xốc cao, mặc kệ là có mặt Đinh Nhị Cẩu đang đứng không xa, cô giờ không có còn thiết đến điều gì cả….
Miêu Miêu muốn đi vào, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lưng kéo lại, sau đó chậm rãi lôi kéo cô bé trở lại bên ngoài, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
– Miêu Miêu hãy để cho mẹ của cháu an tĩnh, không nên đi đến quấy rầy, qua một hồi thì mẹ của cháu sẽ bình tâm và khỏe trở lại.
Miêu Miêu có điều hiểu, có điều không, nhưng cũng gật gật đầu, cô bé ngồi trở lại trên ghế sa lon, Đinh Nhị Cẩu thì thầm nghĩ, hắn chưa từng có nghĩ đến chuyện một lần tưởng rằng mình được diễm ngộ, nhưng không ngờ lại khiến cho hắn sa vào phiền toái bên trong như vậy, chẳng những không có cái gì gặp may, còn mất hết mấy chục ngàn đồng, nhưng khi nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Miêu Miêu đang buồn bả đỏ bừng, từ giờ cô bé sẽ mang kiếp mồ côi cha, làm hắn không khỏi nghĩ đến, coi như là mình làm việc thiện đi.
Ở lại cũng không biết làm gì nữa, nên Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi về phía cửa ngoài căn phòng, mãi cho đến khi nghe tiếng kéo cửa, Miêu Miêu mới giật mình biết được Đinh Nhị Cẩu sắp phải đi rồi, vì vậy cô bé lật đật mang dép vào chạy đuổi theo.
– Chú Đinh, chú định đi sao?
Miêu Miêu đứng ở đầu hành lang, rụt rè hỏi, cô bé mười ba tuổi đã bắt đầu thời kỳ dậy thì làm thiếu nữ, tâm tư trong trắng, cô bé hiểu rỏ trong những ngày này, chính là người này đã giúp đỡ cho hai mẹ con cô bé một cách thật lòng không vụ lợi, cho nên khi người này lúc sắp rời khỏi, trong nội tâm cô bé thậm chí thoáng qua có chút cảm giác mất đi chỗ dựa.
Đã mở cửa xe Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Miêu Miêu đôi mắt to tròn ướt át, trong nội tâm hắn không khỏi thở dài, cô bé này cùng Khấu Oánh Oánh độ tuổi không kém là bao nhiêu, nhưng là giờ này khắc này, lại là một cái trên trời một cái dưới đất .
Hắn đành khép cửa xe đóng lại, quay trở lại bên cạnh bên người Miêu Miêu, đưa thay sờ sờ đầu vào của cô, cô bé này đã đứng cao đến lồng ngực của hắn, có lẽ vì quá xúc động nên ôm chầm lấy hắn, đôi bầu vú nhỏ cũng đã lớn quá trái chanh to, cạ cạ vào người hắn, không qua một vài năm nữa cô gái nhỏ này sẽ biến thành một cái thiếu nữ trưởng thành cho mà xem…
– Chú còn có việc, nên đi trước, Miêu Miêu ở nhà phải nghe lời mẹ đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu giữ cho lời nói của mình thật đầm ấm trìu mến.
– Vậy chú sẽ còn quay trở lại nơi này không chú?
– Nếu như không có chuyện gì, đương nhiên chú sẽ không quay trở lại, nhưng nếu Miêu Miêu có việc muốn chú hỗ trợ, chú sẽ tới đấy, đây là số điện thoại của chú, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chú nhé.
Đinh Nhị Cẩu cầm cấy bút ra, đem số điện thoại của mình, viết lên lòng bàn tay Miêu Miêu.
– Vâng được, nếu có chuyện cháu sẽ gọi điện thoại cho chú !
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu mới nhìn thấy Miêu Miêu cười, hai cái răng khểnh điểm xuyến lên trên khuôn mặt xinh xắn, một nụ hoa vửa trổ búp mềm mại đáng yêu toàn bộ như phát tiết đi ra, trong lúc nhất thời Đinh Nhị Cẩu phải ngẫn ngơ.
Đinh Nhị Cẩu quay đầu xe, vừa chuẩn bị lái xe chạy, Miêu Miêu lại đột nhiên chạy tới gỏ cửa kính xe Đinh Nhị Cẩu, hắn đành lần nữa dừng xe lại xe dừng lại, hạ kiếng cửa xe xuống, bàn cổ tay để trên thành cửa xe hỏi :
– Miêu Miêu, còn có việc gì nữa?
Cô bé nhoài người qua cửa xe, hai bầu vú nhỏ đang tuổi dậy thì tì trên thành cửa xe vô tình chạm vào trên cổ tay Đinh Nhị Cẩu đang dựa gác lên, bởi vì cô bé không sử dụng nịt ngực mà thay thế bằng chiếc áo thun lá, do đó hai đầm núm vú xinh xinh như xuyên thủng qua chiếc áo thun lá che ngực, xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài sừng sững nhu nhú ra, một cảm giác săng cứng từ đôi bầu vú nhưng không kém phần mềm mại từ cánh tay xộc lên trên đầu Đinh Nhị Cẩu, hắn nghỉ thầm :
– Cô bé này định giết người hay sao vậy….
– À… còn chuyện này nè chú, cháu có thể hỏi chú một chuyện không? Chú nhất định phải nói thật cho cháu biết đấy .
Đinh Nhị Cẩu nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hắn lắc đầu để đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẫn trong đầu khi đôi bầu vú non tơ vừa mới còn xanh chưa kịp chín tới như lắc lư cạ cạ vào tay hắn, theo cử động của Miêu Miêu…
– Chuyện gì, cháu cứ nói đi, chỉ cần chú biết sẽ nói cho cháu nghe.
– Chú… có phải chú thích … mẹ cháu?
Miêu Miêu ngẹo đầu, nghịch ngợm nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Cái này sao…
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một cô bé gái ngây thơ, thật đúng là không biết nói ra được lời gì .
– Chú Đinh, không phải cái này… cũng không phải cái kia, chú cứ ăn ngay nói thật, chứ cháu không tin là hai người không quen biết có thể giúp đỡ mẹ cháu như vậy, ngày đó chú và mẹ cháu ở trong phòng khách nói chuyện cháu đều nghe được, đừng tưởng rằng cháu nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, cháu biết chú và mẹ cháu đang nói về cái gì.
– Cháu biết sao?
– Vâng, nhất định là đang nói về cái gì giao dịch đó, chú cũng không cần xin lỗi, ba của cháu nói, chú là một người tốt, nếu không có nhờ số tiền kia của chú, thì ba của cháu sẽ không sống thêm thời gian như vậy, ngày mai gia đình cháu sẽ chuyển tới trường học ở rồi, tại đây chỉ là phòng ở thuê, nếu chú còn muốn tìm mẹ cháu, cứ đi đến trường học mà tìm.
– Trường học?
– Vâng, đúng vậy, tại trường cấp 3 Bạch Sơn, mẹ cháu là giáo sư dạy toán, nhà của cháu đã bán đi để chữa bệnh cho ba, đến bây giờ nhà cửa cũng không còn, nên cháu và mẹ ta đến ký túc xá của trường ở rồi.
– Ừ, vậy chú biết rồi, cám ơn cháu, chú đi đây.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu lại muốn khởi động xe, hắn thật sự chào thua cô bé gái này rồi, đây là đạo lý gì vậy ? Một đứa bé mà suy nghĩ gì sâu xa đến thế, ặc… !
– Ủa mà sao chú không hỏi vì sao cháu lại tỏ thái độ như thế?
Còn không có đợi Đinh Nhị Cẩu vặn cái chìa khóa xe, Miêu Miêu nói thêm .
– Hỏi về thái độ gì?
– Vừa rồi cháu hỏi chú về vấn đề gì, chú mau quên quá à.
– A…à… ngày hôm nay có tương đối nhiều chuyện nên chú quên, đúng rồi, vì sao cháu lại tỏ thái độ như vậy ?
– Tại vì mẹ của cháu rất đáng thương, nghe ba của cháu kể lại, mẹ bị trong nhà đuổi ra ngoài, mười tám tuổi thì có sinh cháu, mẹ đi theo ba của cháu cũng không có qua mấy tháng ngày tốt lành, giờ ba cháu cũng lại bỏ mẹ cháu đi rồi, mẹ cháu cùng với cháu khó khăn gì cũng không đáng kể, cháu chỉ cần thấy mẹ hạnh phúc là tốt rồi.
Miêu Miêu nói những lời này thiếu chút nữa làm Đinh Nhị Cẩu ngất đi, dáng vẻ Miêu Miêu ưu tư sầu não khi nói, thật sự là với độ tuổi này nói như vậy là không hợp, tuổi còn nhỏ mà có tâm tư như vậy, chính điều này không thể không làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy khiếp sợ cô bé này, dám vì mẹ mình mà làm mai mối, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Dựa theo lẽ thường, ba cô bé vừa mới mất, thế mà cô bé vẫn không khóc la ầm ỉ, Miêu Miêu lại khác thường tỉnh táo, không có gào khóc, chỉ có thấp giọng nức nở, nghẹn ngào, thật ra rất nhiều người không biết là gào khóc không nhất định quá đau khổ, nhiều người khóc là để làm điệu bộ để cho người khác nhìn vào, chỉ có những người thấp giọng nức nở nghẹn ngào mới đúng là bên trong nội tâm cực độ thống khổ.
Trước đó Đinh Nhị Cẩu vốn chỉ là muốn tìm một người đàn bà để thử cảm giác tình một đêm, không nghĩ tới rằng sau đó lại xảy ra nhiều việc bất ngờ như vậy, thật ra khi vừa gặp sơ qua, rồi lựa chọn Phó Phẩm Ngàn, cũng là do Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy trên người của cô có một loại khí chất đàn bà thông minh, nhưng hoàn toàn không có nghĩ tới Phó Phẩm Ngàn lại là một nữ giáo sư, đã vậy còn là giáo sư ở trường cấp 3 Bạch Sơn danh tiếng …
Hắn vừa lái xe, vừa lại nổi lên tính giang hồ lưu manh khi nghe qua những lời ngây thơ của Miêu Miêu, hắn nhớ lại hôm nay Phó Phẩm Ngàn nổi bật toàn thân bộ váy liền áo màu đen, khi cô chậm rãi đi trên đường, chân tướng toát lên một sự băng thanh ngọc khiết, gót chân củ sen tuyết trắng không có cái váy đen dài phụ trợ bên dưới y hệt như làn da cánh tay ngọc, sắc đẹp tựa như có thể ngấu nghiến ăn được, da thịt đẫy đà trắng noãn giống như mảnh sứ ngọc tinh khiết trong suốt nổi bật lên dưới ánh sáng mặt trời, dáng người yểu điệu, dung mạo là cao quý, tạo nên một dáng dấp đoan trang tao nhã, vẫn là ung dung đẹp đẽ quý giá, thuỳ mị mê người!
Dáng người căng đầy sức sống, cùng dung mạo với hàm súc thành thục, mềm mại bả vai, to thẳng bộ ngực, mơ hồ dáng người trong suốt ma quỷ, đáng quý chính là dáng người Phó Phẩm Ngàn khêu gợi lại có một sự trắng trong hiền thục nhã nhặn, lịch sự ôn nhu nét kiều diễm tao nhã trên khuôn mặt, xinh đẹp không gì sánh được, cao quý không để cho ai dám khinh nhờn.
Trước ngực đôi bầu vú nhô lên rất kiên quyết, cái eo nhỏ như chuyển động như rắn loại này đặc biệt mê người, phối hợp với cái mông rất tròn vung cao, tỉ lệ thật cân xứng hoàn mỹ, đây đúng là cái gì gọi là dáng người ma quỷ!
Có một chi tiết mà Đinh Nhị Cẩu không hề muốn nhớ tới vì cảm thấy mình mang mặc cảm tội lỗi dù chỉ vô tình nhìn thấy chứ không cố ý, bây giờ hình ảnh ấy lại luẩn quẩn trong đầu hắn, đo là khi Phó Phẩm Ngàn ngồi xuống thu gom hài cốt Miêu Phương Minh khi vừa hỏa thiêu xong, sức nóng từ trong hỏa đài toát ra cộng với bao nỗi âu lo làm cho mồ hôi cả hai ướt đẩm như tắm, cả cái mông của cô làn váy màu đen mồ hôi làm cho dính sát chặt vào mông đít hằn lên đường viền cái quân lót trên cái mông tròn, ngay cuối đường khe đít dãn ra hình mọt tam giác nhỏ do làn vải căng ra ở dưới xương cụt, một đường dài bằng vải của cái váy tạo thành một đường nhỏ cắn vào bên trong khe đít hơi hỏm vào, do cô lắc mông dùng hai đùi di chuyển trong lúc ngồi thu gom những mảnh vụn tro cốt vương vãi, Đinh Nhị Cẩu vội nhắm mắt lại trong giờ phút thiêng liêng này, hắn quay người ra phía trước lom khom phụ với Phó Phẩm Ngàn tìm kiếm những mãnh tro cốt cuối cùng.
Sau khi xong việc, Phó Phẩm Ngàn mệt mỏi từ tư thế đang ngồi xổm, cô từ từ khụy xuống đặt cái mông mình trên mặt đất, hai chân duỗi ra co đầu gối lên đặt túi tro cốt trên đầu gối của mình, nhắm đôi mắt tịnh dưỡng trong đau khổ hai tay cô run run làm nghiêng ngã cái túi nên làm một ít tro cốt lại rớt ra xuống đất, Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng cúi đầu gom lại giùm cho cô, bên dưới làn vãi váy hờ hững rủ xuống sát đất trong khi đôi chân của Phó Phẩm Ngàn đang co cao nên không che giấu được nơi tư mật đang lộ thiên ở bên trong, Đinh Nhị Cẩu một lần nữa lại ngoài ý muốn thấy được cái âm hộ mập mạp phồng lên được bao bọc trong cái quần lót màu da người, mồ hôi bên trong háng cô cũng đẩm ướt làm lộ rỏ lên một tấm thảm l.ông đen mịn dầy dặc, cái khe thịt chính giữa bị hai đùi khép chặt che khuất, chỉ lú ra một ít ở phần khe thịt dưới cửa hang âm đạo, thậm chí lổ mũi chó của hắn còn thoang thoảng một cái mùi mằn mặn pha lẫn khai khai từ xuất phát từ giữa háng Phó Phẩm Ngàn bay ra…
Và lần thứ ba cũng hoàn toàn không cố ý nhìn thấy, khi Phó Phẩm Ngàn nằm vật ra trên nền đất trong phòng sau khi mang tro cốt Miêu Phương Minh về, làn váy đen xốc cao hiện ra bờ mông no tròn không che giấu kín cái âm hộ với chiếc quần lót màu da người với cái khe thịt hơi hở ra, lần này thì khe thịt hằn sâu thật rỏ chạy dài đến phía đỉnh chóp nơi hạt le đang ân nấp với lớp l.ông đen dày mịn đan kín…..
Vóc người cao cao, cùng với hai đầu lông mày như luôn có buồn bã sầu lo, một người đàn bà như vậy thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm giác được đáng giá để bỏ tiền ra hổ trợ giúp đỡ, tiền thì Đinh Nhị Cẩu đã bỏ ra rồi, mà bây giờ chỉ có thể là chờ đợi, nếu như bây giờ hắn ra tay xuất thủ, ắt sẽ khiến cho Phó Phẩm Ngàn phản cảm, dù sao hảo cảm là không dễ dàng tạo dựng lên được, nhưng nếu gây nên chuyện phản cảm thì chỉ nhanh trong chớp mắt.
Để lại một bình luận