Sau khi chủ tịch huyện cùng chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ và bí thư thị trấn Khấu Đại Bằng thương nghị, công trình sửa đường của thôn Lê Viên ngay lập tức tạm ngừng lại, Trọng Hải quyết định là huyện phải đứng ra đầu tư tu sửa con đường này, như vậy thì hiện tại không cần đem tất cả tinh lực sức người của dân thôn lãng phí trên con đường đó, trong huyện sẽ cho đội khảo sát thiết kế xây dựng đường sá đối với toàn bộ con đường ở thôn Lê Viên tiến hành toàn bộ phương vị thăm dò cùng xếp đặt thiết kế thi công.
Nếu như cứ để cho dân thôn Lê Viên tự mình đứng là làm con đường, nhất định là chỉ có thể mở con đường dọc theo núi, còn cách làm con đường của huyện thì khác hẳn, về thiết kế sẽ áp dụng thiết kế theo đường thẳng chứ không làm đường vòng, vì vậy nơi nào cần làm cầu vượt thì làm cầu, tổng chiều dài chặng đường nhất định sẽ rút ngắn xuống rất nhiều.
Con đường này hiện tại cụ thể số tiền đầu tư vào bao nhiêu còn chưa có kết luận, nhưng thời gian nhanh đã trôi qua, đảo mắt liền tới tháng chạ, lúc này trên cơ bản các cơ quan hành chánh, công ty xí nghiệp đều đang sắp xếp tính toán tổng kết chuẩn bị mừng lễ năm mới, đối với tất cả đơn vị nhà nước đều giống như vậy, hướng về phía cấp dưới cấp thu quà lễ tết, hướng đến cấp trên cấp cống hiến quà cáp….
Trong cuộc đời này, mỗi phút mỗi giây đều có diễn ra những câu chuyện bi hài kịch, mọi người đang tất bật ngược xuôi quà cáp chuẩn bị năm mới, thì Đinh Nhị Cẩu lại đang một mình trên đường chạy xe hơi băng băng đến thành phố Bạch Sơn.
Tối hôm qua, tại bệnh viện Bạch Sơn, Phó Phẩm Ngàn nắm tay con gái Miêu Miêu, đứng ở trước giường bệnh chồng mình, nhìn Miêu Phương Minh đang chật vật hơi thở trên khuôn mặt chụp trên mặt nạ dưỡng khí, bác sĩ đã thông báo bệnh tình Miêu Phương Minh rất nguy kịch, tuy là lâu nay Phó Phẩm Ngàn đã không dưới ba lần nhận được kiểu thông báo từ bệnh viện tình hình như thế này, nhưng lần này đây, cô có cảm giác chân thật đây là lần cuối cùng…
Miêu Phương Minh khó khăn mở mắt ra, hắn thấy Phó Phẩm Ngàn cùng con gái Miêu Miêu đang ở trước giường, hơi giật giật bờ môi, Phó Phẩm Ngàn nhìn qua là biết chồng mình hắn muốn nói điều cuối cùng, vì vậy cô mau bước tới tháo mặt nạ dưỡng khí lấy xuống.
– Anh muốn nói gì vậy?
Phó Phẩm Ngàn quỳ gối trước giường bệnh, hai tay nắm tay chồng hỏi, còn Miêu Miêu ở bên cạnh bên kia giường nhìn ba của mình.
– Anh muốn gặp mặt hắn, em liên lạc với hắn giùm anh được không?
Miêu Phương Minh nói ‘hắn’ tức là đề cập đến Đinh Nhị Cẩu, tuy đêm đó Miêu Phương Minh biết rõ vợ mình muốn làm gì, nhưng đã là không có sức lực ngăn cản, khi ấy đến chuyện tự sát cũng không cách nào làm được, nhưng lỗ tai của Miêu Phương Minh không điếc, những lời lẽ đối thoại trong phòng khách của vợ mình với Đinh Nhị Cẩu, đều nghe được rất rỏ ràng, kể cả lúc con gái mình nói chuyện cùng vợ hắn cũng nghe được.
– Em không biết hắn ở đâu, liên lạc không có được, anh cứ an tâm dưỡng bệnh, bác sĩ nói qua mấy ngày, bệnh tình của anh sẽ có tiến triển, không nên suy nghĩ nhiều.
Phó Phẩm Ngàn nói xong ngay cả mình cũng không tin vào điều thần kỳ đó.
– Phẩm Ngàn, anh biết em có số điện thoại của hắn, hơn một tháng nay, số tiền chữa trị đều là tiền của người ta, bây giờ đến lúc anh sắp phải ra đi, ít nhiều gì cũng phải nói một lời cảm tạ với hắn cũng không được sao, cuộc đời của anh không muốn thiếu nợ người ta chuyện gì, duy chỉ có một lần này thôi, em không có thể thỏa mãn đáp ứng anh sao.
Bởi vì nói chuyện một hơi dài như vậy nên Miêu Phương Minh ho khan cơ hồ muốn ngất đi …
– Được rồi… được rồi anh đừng có gấp, em lập tức gọi điện thoại cho hắn ngay bây giờ!
Phó Phẩm Ngàn vội vàng đi ra ngoài lấy điện thoại di động ra gọi cho Đinh Nhị Cẩu.
Nói thật, lúc Đinh Nhị Cẩu nhận cuộc gọi của người đàn bà này, hắn cho là cô tiền đã tiêu hết, giờ lại muốn vay tiền thêm, nhưng khi nghe được cô ấy nói là chồng cô muốn gặp mặt mình lúc, hắn Đinh Nhị Cẩu do dự không biết mình có cần phải tới gặp mặt hay không? Cảnh tượng sinh ly tử biệt là điều hắn sợ nhất trong đầu…
– Van cầu cậu, hãy cố gắng sắp xếp một chút thời gian đến đây một chuyến, tôi không muốn chồng tôi trước khi ra đi có điều gì phải tiếc nuối, anh ấy chỉ muốn trước mặt cậu cám ơn một tiếng, ngoài ra không có ý tứ gì khác.
Phó Phẩm Ngàn cũng hiểu được Đinh Nhị Cẩu đang do dự không muốn đi, nên cô vội vàng khẩn cầu hắn…
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trước cửa bệnh viện, mua một bó hoa tươi, hắn còn muốn mua chút thức ăn với trái cây, nhưng suy nghĩ đến bệnh trạng trầm trọng của Miêu Phương Minh bây giờ, đoán chừng cái gì cũng ăn không nỗi, cho nên trực tiếp bước ngay vào phòng bệnh.
Phó Phẩm Ngàn đang sốt ruột đứng đợi ở ngoài cửa phòng bệnh, hai người tương kiến, đều cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao sự quen biết giữa bọn họ trước đây với mục đích vốn là không đơn thuần, giờ lại đang gặp mặt trong phòng bệnh trước mặt chồng Phó Phẩm Ngàn, cho nên càng lộ ra vẻ không được tự nhiên .
– Đến rồi sao? – Phó Phẩm Ngàn cúi đầu nói .
– Ừ, anh ấy có khá hơn chút nào không? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Phó Phẩm Ngàn buồn bả lắc đầu, cô dẫn theo Đinh Nhị Cẩu bước vào trong phòng, Miêu Phương Minh không có ngủ, chỉ nhắm mắt cố dưỡng chút ít sức lực đang dần cạn kiệt của mình, lần nữa lại mở hai mắt ra..
– Anh Phương Minh, Trường Sinh đến rồi đây.
Phó Phẩm Ngàn nhỏ giọng kêu, Miêu Miêu thì đứng ở bên kia giường bệnh sợ hãi nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, cô bé không rõ vì điều gì mà người này cho nhiều tiền như vậy để ba của cô chữa bệnh, cũng đã 13 tuổi đầu rồi, lúc này trong lòng của cô bé cũng loáng thoáng đoán được tại nơi đây có chuyện gì đó sắp phát sinh .
– Ừ, cậu đã đến rồi à, cám ơn cậu đã đến gặp tôi.
Miêu Phương Minh mở mắt ra nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói tiếp:
– Em và con đi ra ngoài trước, anh muốn cùng cậu Trường Sinh nói chuyện riêng một chút.
Phó Phẩm Ngàn không biết chồng mình muốn cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện gì, cô không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chồng mình quyết liệt, cô đanh phải khuất phục bước ra ngoài, chỉ còn một mình Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên giường bệnh, nhìn xem người đàn ông đang hấp hối, hắn không khỏi nghĩ đến cha mẹ của mình, có lẽ bọn họ may mắn hơn, ít nhất cũng không phải cần đau xót trăng trối dặn dò trước giờ sinh ly tử biệt.
Có lẽ người đàn ông này nói những lời này là những câu cuối cùng trên thế giới này, vì vậy khi Phó Phẩm Ngàn rời đi, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ mở ra điện thoại di động ghi âm lại .
– Cảm ơn cậu về số tiền kia, cũng giúp cho tôi sống thêm được ba mươi bảy ngày.
– Anh đừng suy nghĩ đến chuyện đó, nếu như anh cần tiền, tôi vẫn còn… tôi thấy được vợ của anh rất yêu anh, vì cô ấy anh phải kiên cường sống sót mới được.
– Không được, mạng người không kháng lại được nữa, dù sao đây là định luật của tự nhiên, chuyện sức khỏe của bản thân tôi, tôi biết, từ ngày nhiễm bệnh đến nay, tôi biết ngay sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ nó tới nhanh như vậy.
– Đừng nên suy nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng bệnh là điều trọng yếu nhất, tâm tình tốt mới có thể nhanh hết bệnh được.
Đối với một kẻ hấp hối sắp chết, Đinh Nhị Cẩu rất khó sắp xếp được từ ngữ để an ủi.
– Phẩm Ngàn là một người đàn bà tốt, tôi chết đi, cô ây xem như là giải thoát được một gánh nặng, nhưng vấn đề nuôi một đứa bé nhất định sẽ không dễ dàng, cậu là một người tốt, trong xã hội bây giờ, bỏ ra một số tiền là không cần người trả lại, người như cậu vậy không còn nhiều lắm.
– Chuyện đó chỉ là một sự trùng hợp bất ngờ ngoài ý muốn, anh không cần quan tâm quá nhiều đến số tiền đó..
– Tôi biết, nếu như không phải vì rất yêu thương tôi, Phẩm Ngàn sẽ không làm chuyện như vậy, tất cả chuyện cô ấy làm là cũng là vì tôi, cám ơn cậu vẫn để cho cô ấy giữ vững sự tôn nghiêm của một người đàn bà, chứ mảng tối kia một khi trượt chân vào, có lẽ sẽ vĩnh viễn không quay đầu về được đâu.
Miêu Phương Minh rất khó khăn nói ra những lời này, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đây cũng là lúc một người đàn ông khổ sở nhất, bởi vì hắn ta đã không thể mang lại hạnh phúc cho vợ của mình, ngược lại còn làm liên lụy đến nỗi suýt chút nữa cô ấy phải bán thân đi vào con đường tà đạo.
– Hãy chăm sóc và giúp cho Phó Phẩm Ngàn, tôi biết chỉ có cậu là đủ khả năng, xin hãy đáp ứng tôi, đừng cho cô ấy lại bị ủy khuất.
Miêu Phương Minh tựa như như là hạ quyết tâm rất lớn, duỗi bàn tay nhợt nhạt ra nắm chặt bàn tay Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm Miêu Phương Minh vô cùng thống khổ, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ, trên đời nếu vẫn còn có một chút biện pháp dù là nhỏ bé, ai cũng sẽ không đem người đàn bà của mình giao phó cho người đàn ông khác.
– Được, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh…
Chứng kiến Miêu Phương Minh thân thể rướn lên, như muốn đem hết sức lực cuối cùng cầu xin mình, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được, người đàn ông này lúc nào cũng có thể chết đi, vì vậy vội vàng không suy nghĩ đáp ứng, Miêu Phương Minh phảng phất như đã hoàn thành một tâm nguyện rất trọng yếu, mệt mỏi nhắm mắt lại như bước vào cơn hôn mê.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, Đinh Nhị Cẩu tâm tình rất nặng nề, Phó Phẩm Ngàn cùng Miêu Miêu lại đi vào trong phòng bệnh cùng Miêu Phương Minh rồi, Đinh Nhị Cẩu cảm giác mình ở lại chỗ này thêm nữa giống như người thừa thãi, suy nghĩ lại mọi chuyện hắn thấy rất kỳ lạ, Miêu Phương Minh phát sinh trong bệnh sắp chết, chuyện lớn như vậy, gia đình hắn hoặc là gia đình của Phó Phẩm Ngàn không có một ai ở bên cạnh, chuyện này rất không phù hợp lẽ thường tình….
– Bác cho cháu vào trường gặp em cháu một lát sẽ ra.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở trước cửa ra vào cổng trường Bạch Sơn đang cùng bảo vệ nghiến răng đỏ mặt xin xỏ, nhưng là hai người baỏ vệ này hình như là rất tận tâm với chức trách, kiên quyết không cho hắn vào .
– Này cháu, không phải chúng ta không muốn cho cháu đi vào, nhưng đây là quy định, bảo vệ không thể để cho người bên ngoài vào trường được, nếu cháu có số điện thoại của em mình, thì có thể gọi điện thoại cho em cháu hoặc là gởi tin nhắn cũng được.
Năn nỉ mãi vẫn không vào trường được, Đinh Nhị Cẩu bất quá lại thán phục và hiểu rằng tại sao năm nào trường cấp 3 Bạch Sơn tỉ lệ lên lớp lại cao như vậy, không phải là học sinh chỉ dựa vào vận khí, mà thật ra là nhờ vào kỷ luật của trường đặt ra.
Đinh Nhị Cẩu cầm trong tay quà cáp mới mua và ăn đồ vật để ở trong phòng bảo vệ, sau đó xuống nhắn tin cho Lăng Sam, không biết là cô gái có thời gian rảnh không mà đi ra .
Nào ngờ được, vừa mới hơn 10 phút, đã nhìn thấy Lăng Sam từ xa đi đến trước cửa phòng bảo vệ rồi, vừa trông thấy Đinh Nhị Cẩu, cô có chút ngượng ngùng, Đinh Nhị Cẩu nhận thấy lúc này trời rất lạnh, Lăng Sam rõ ràng chỉ mặc mong manh trên người bộ đồng phục.
– Sao em mặc đồ phong phanh như thế, không lạnh à?
– Hì… không lạnh, trong phòng học ấm áp lắm. – Lăng Sam cười híp mắt nói .
– Này cháu, cô bé này là em gái của cháu à?
Một người bảo vệ bước tới hỏi .
– Vâng, đúng vậy, đây chính là em gái của cháu, về sau nhờ bác chiếu cố một chút.
Đinh Nhị Cẩu giơ tay lên, rút ra một gói thuốc lá đưa cho bảo vệ .
Đinh Nhị Cẩu lấy ra từ trong túi quà dành cho Lăng Sam một cái áo lông mới mua, sau khi mở ra đưa cho Lăng Sam mặc vào, cô gái lập tức cảm thấy ấm áp lên rất nhiều .
– Em xem lại mình đi, dạo này có vẻ gầy hơn trước, để anh dẫn em đi ăn tẩm bổ lại một chút, lúc ở trường nếu mệt mỏi, cố ăn nhiều hơn một chút thức ăn, nếu gầy ốm thì không hay, trở thành một nắm xương cốt đấy.
– Xí… anh mới một nắm xương cốt đó, ý anh là em giờ giống Bạch Cốt Tinh phải không ?
Lăng Sam bỉu môi nói.
– Hừ..nếu em là Bạch Cốt Tinh ấy ư, thì anh chính là Đường Tăng, Đường Tăng anh đây tự nguyện đưa tới cửa, em có động tâm không?
– Ừm.. mới nói vài ba câu là lại nhắc đến chuyện đó, bộ anh có nhớ đến em sao? Hừ… hừ… thời gian dài như vậy không có tới thăm người ta, em nhắn tin cũng không có trả lời, nhắn tin cho anh mười lần, may lắm là chỉ có một, hai lần là trả lời, em cứ tưởng là anh quên mất em rồi chứ….
– Làm sao có thể quên em chứ, tại anh bận việc quá, với lại Trần Nhị Đản anh của em có ý muốn anh phải cách xa em một chút, hắn vẫn cho rằng là anh đang có mưu đồ làm loạn với em, chính là La Tử Hàm chị dâu em chuyển lời Nhị Đản nói như vậy.
– Hì hì… thôi đi anh ơi… bộ ý đồ anh không phải vậy sao? À, qua năm là em thi vào đại học rồi, theo anh thì em nên thi vào ở trường nào cho tốt?
Để lại một bình luận