Phần 13
Những ngày sau đó, mình trở lại trường học như bình thường, cũng may là chỉ nghỉ có ba ngày nên bài vở cũng không mất nhiều, mấy đứa bạn thấy mình mất tích thì hỏi um sùm lên, vì bình thường lúc rảnh thì bọn nó hay rủ mình đi chơi game, không thì uống cafe hay cara gì đó…
Còn về phần chị, sau cái đêm đó thì mình và chị trở về lại những ngày bình thường, thế nhưng bình thường ở đây chỉ là vẻ bên ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, còn thực chất, một khoảng cách vô hình đã được tạo ra giữa cả hai, và lại thời gian rảnh lúc đó mình phải kiểm tra kết thúc học phần nữa nên những cuộc trò chuyện đơn giản của cả hai dường như là không có.
Mình trở về nhà một tuần sau khi kết thúc kì thi vì bận việc cá nhân. Sau đó mình lập tức trở về Bình Dương, trở về cái dãy trọ, đúng hơn là muốn được gặp chị. Tuy là muốn quên nhưng mà vẫn khó, chắc là cần nhiều thời gian hơn…
Vào một buổi chiều nào đó mình không nhớ, sau buổi học đầy mệt mỏi, mình lết xác về phòng trọ như mọi khi. Quăng cái cặp lên giường, mình ra phía sau rửa mặt, đi ngang qua phòng chị thì thấy chị, nhỏ em gái và chị K đang ngồi ăn trứng lộn. Thấy mình, chị cười :
– Mới đi học về hả em !
– Dạ ! – Mình gật đầu.
– Vào đây ăn trứng nè ! – Chị chỉ vào nồi trứng.
– Em rửa mặt đã ! – Mình đồng ý.
Sau khi rửa mặt với tuốt lại quả đầu, mình leo qua phòng chị ăn trứng lộn. Mọi chuyện vẫn như bình thường, mình và chị vẫn cư xử đúng mực như lúc trước, duy chỉ có nhỏ em gái và chị K thì lại khác.
Cụ thể hơn là thế này…
Vì nhỏ em gái có nói là thích mình cho nên cái cách nói chuyện có phần hơi ngượng nghịu của nhỏ thì mình không nói. Còn chị K, lúc mình về phòng sau khi chén món trứng xong thì một lúc sau, chị K ghé đầu sang :
– T !
– Dạ, có chuyện gì vậy chị ? – Mình hơi ngạc nhiên hỏi.
– À là thế này… lát nữa em rảnh không ? – Chị hỏi nhỏ.
– Uhmm… dạ có, mà sao vậy chị ? – Mình ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
– Lát nữa đi uống cafe với chị được không ? – Chị hỏi tiếp.
– Chị với em thôi hả ? – Mình nhỏi tiếp.
– Ừ, hai chị em mình thôi ! – Chị gật đầu.
– Dạ được, mà có chuyện gì hửm ? – Mình gặng hỏi.
– Thì em cứ ra đó rồi mới có chuyện nói chứ ! – Chị K cố tình che dấu.
Mình hơi nhíu mày nhưng rồi cũng chấp nhận. Không biết chị K gọi mình ra là có chuyện gì mà bí mật ghê vậy…thế rồi thời gian hẹn cũng tới, đúng 7 giờ tối, mình và chị đến quán cafe nhỏ trong hẻm…
…
– Có chuyện gì vậy chị? – Mình lên tiếng hỏi khi cả hai đã có chỗ ngồi ổn định trong quán.
– Từ đã em, em uống gì đó đi rồi từ chị em mình nói chuyện! – Chị cười nói.
Sau đó phục vụ tiến đến, chị gọi một ly sinh tố, mình thì café. Uống được một ngụm, chị K nhìn mình một lúc rồi vào vấn đề:
– Thật ra thì chuyện chị tính nói với em có liên quan đến bé Linh!
– Linh? Linh sao chị? – Mình nhíu mày nghi hoặc.
– Là thế này, chuyện mà bé Linh thích em ấy, em biết rồi chứ! – Chị hỏi mình.
– Dạ, cũng mới đây thôi! – Mình gật đầu thừa nhận.
– Ừm, chị nói với em điều này vì chắc rằng em cũng biết, chị thấy tội cho con bé lắm, mấy bữa trước chị lên Sài Gòn mua ít đồ có ghé qua phòng bé Linh mà thấy nó khóc…! – Nói đến đây thì chị K ngừng lại.
– Chị nói tiếp đi! – Mình nhìn chị.
– Chị gọi em ra đây không phải là theo ý của bé Linh đâu, em hiểu chứ?
– Ừm! – Mình gật đầu.
– Ừ thì ý chị là em… có thể cho Linh một cơ hội không? – Chị hơi dè dặt nhìn mình.
– Cơ hội? Ý chị là…! – Mình hơi nhíu mày.
– Ừm, là vậy đó! – Chị gật đầu.
– Haizz, chị nè, chị đánh giá cao em quá rồi đấy, tình cảm đâu phải thứ ép buộc đâu mà cho cơ hội chị! – Mình cười đáp.
– Thì chị biết, mà em thật không hề có một chút tình cảm với Linh luôn hả? – Chị K hỏi tiếp.
– Ừm, em coi Linh như em gái thôi, không hơn không kém! – Mình thẳng thắn thừa nhận.
– Vậy à, chị hiểu rồi. À mà em đừng nói gì với bé Linh nhé, chị với em biết chuyện này thôi!
– Được rồi! – Mình gật đầu.
Biết không thuyết phục được mình, chị đổi sang chủ đề khác nói chuyện vì cũng còn khá sớm để về. Lúc đầu mình cứ nghĩ là chị K khá ghét mình nữa chứ vì những lúc nói chuyện trong phòng chị Đ, chị K thường không nhìn mình hoặc giả là không quan tâm đếm sự có mặt của mình nữa.
Còn lúc này đây, sau những cuộc nói chuyện phiếm của mình và chị thì lúc đó mình đã hiểu được những điều mà mình suy nghĩ về con người của chị là hoàn toàn sai, cũng giống như chị Đ, chị K tính thẳng thắn, những câu chuyện mà chị K kể cho mình về công việc, con người và môi trường sống ung quanh chị giúp mình cảm nhận được điều đó…
Cũng không biết có phải do ánh đèn mờ của quán cà phê đêm đó hay không mà trông chị K trông đẹp lắm, cũng lại giống chị Đ nữa, hôm đó mình lần đầu được tận mắt thấy chị K cười một cách gần và rõ nhất, hàm răng trắng bóc đều ro như bắp, vì chị búi tóc ngược ra sau nên để lộ vầng trán cao cộng với cái gò má ngun ngút nữa, thú thật là cái đêm hôm đó mình không nói nhiều mà chỉ nghe chị kể chuyện với nhìn chị cười hoài thôi.
Không đến nỗi ngây ngất nhưng cũng đủ để lại dư âm mấy hôm sau, cũng không phải là yêu gì hết nhưng sở thích mình đặc biệt ấn tượng với những người con gái sở hữu nụ cười đẹp, đúng là thứ vũ khí có ma lực…
Để lại một bình luận