Phần 11
Thật lâu sau, khi chị đã im lặng trong vòng tay mình, mình mới nhẹ nhàng buông chị ra… đôi mắt to tròn sung húp trông thật tội… dù rất muốn nhưng mình không thể làm gì được, chỉ biết dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt, mình hỏi:
– Đau không?
– …! – Chị không nói gì hết, chỉ có đôi mắt nhắm nghiền hướng về phía mình.
Lúc ấy, mình có một cảm tưởng như chị cũng có ý muốn như mình, thật sự lúc đó mình muốn hôn chị lắm, không phải theo kiểu của mấy tên dê cụ đâu, cái hôn ở đây chỉ nhẹ nhàng, có chút gì lắng đọng lại thôi…
– Chị về nghỉ đi, cũng muộn rồi đấy! – Mình nhìn ra bên ngoài rồi nói với chị.
– Em về cùng chị luôn hả? – Chị ngơ ngác hỏi.
– Bạn em đi làm đêm nay không về, nãy nó đi mang luôn chìa khóa đi rồi nên em ở đây! – Mình đáp.
– Vậy sao được, em ở một mình rồi sao? Lỡ bệnh lên rồi ai lo cho em! – Chị nhìn mình lo lắng.
– Em khỏe rồi, với lại xung quanh đây có người mà, bệnh là em hú họ liền! – Mình cười trấn an.
– Trời, đã bệnh nặng rồi hơi sức đâu mà gọi, chị sợ lắm, em mà bị như lúc chiều nữa chắc…! – Chị sờ sờ trán mình.
– Nếu vậy thì sao, chị tính ở đây với em hả? – Mình nheo mắt.
– Ơ… chị… chị…! – Chị bất ngờ chưa biết phải nói sao.
– Thôi, chị về nghỉ đi, em không sao đâu! – Mình vỗ vỗ vai chị.
Chị nhìn mình một hồi như kiểm tra xem mình đã thật sự khỏe chưa, sau đó thì đứng dậy, gói ghém một vài vật dụng vào bọc rồi tiến về phía cửa, nhưng thế nào đó chị lại dừng lại và quay lại nói với mình:
– T…!
– Sao vậy? – Mình ngạc nhiên hỏi.
– Chị… T cứ ở đây nhé, chị về phòng một lát rồi chị qua! – Chị đỏ mặt nói, hai tai víu vào cái bọc.
– S… đừng nói với em là chị…! – Mình bất ngờ.
– T… đừng nói gì nữa!
Chị ngại ngùng rồi chạy mất hút, bỏ lại mình nơi đây bơ vơ với cái đầu củ chuỗi đang nghĩ về cái hướng tiêu cực nào đó…
Chị thật là… làm ơn đừng như vậy… mình bệnh nhưng mình vẫn có sức, lỡ như cái con thú trong người mình mà trỗi dậy thì sao… lúc đó mình dám chắc mình còn không bằng tên Quyền kia ấy chứ.
Nhưng lao đã lỡ phóng rồi, quyết định là ở chị, mình sẽ cố gắng không để con cáo xổ lồng… mình cũng vẫn là con người trần tục thôi, không thoát khỏi những suy nghĩ tầm thường được.
Gọi điện hỏi thằng Tư xem nó có về không để còn biết đường mà tính thì ngặt nỗi… lại không có điện thoại trong người… cũng ngại mượn mấy phòng kế bên nên đành thôi, phó mặc cho số phận vậy. Mình đặt lưng xuống nghỉ ngơi cho đâu óc bớt căng thẳng nhưng trong đầu cứ nghĩ tới câu nói của chị lúc nãy… mình buồn lắm, ai cũng vậy hết, người mình yêu từ chối mình, không ai vui vẻ cả…
Nửa tiếng sau…
Âm thanh quen thuộc của chiếc xe đạp mà chị hay dùng dần một to hơn…
“Cốc… cốc…”
– T ơi! – Tiếng chị sau cánh cửa sắt.
– Ừ… đợi em! – Mình nặng nề nhấc cái xác ra mở cửa cho chị.
Chị đứng trước mặt mình với bộ đồ kín đáo, quần jean áo khoác phông màu nude. Người chị tỏa ra mùi hương rất đặc trưng, mình đứng đối diện mà ngây ngất với cái mùi này, đúng là con gái, ai cũng có một mùi đặc trưng của mình… không ai giống ai cả.
Còn mình, ôi thôi phải nói là thúi… từ lúc ốm tới giờ… chưa tắm lần nào luôn.
Và vẫn là chị tinh ý, đưa cho mình cái bọc màu đen và nói nhỏ:
– Lúc nãy về nhà… chị có vào phòng T lấy cho T bộ đồ, nếu T cần thì…! – Chị hơi đỏ mặt đưa cho mình.
– … Hầy, được rồi, cảm ơn chị nhé! – Mình cười nhẹ.
Không những thế, chị còn mua cho mình một lô nào là cháo gà, vịt, trứng, trái cây, sữa, tùm lum lên, vẫn luôn là chị hiểu những gì mình cần và chăm sóc cho mình giống như mẹ mình vậy, bảo sao mình không yêu chị nhiều đến vậy chứ.
Mình đang ốm, cho nên cái việc đi tắm là không thể, ý mình ở đây là không được tắm như kiểu bình thường ấy chứ không phải là gọi chị vào giúp mình đâu.
Đành lau người tạm vậy !
Năm phút sau mình bước ra thì thấy một cốc sữa nóng đã được đặt sẵn trên bàn, chị đang ngồi bóc quýt, thấy mình, chị liền hỏi ngay:
– Trong người đỡ hơn chưa em!
– Ừ, em đỡ nhiều rồi! – Mình ngồi xuống.
– Nè, uống cốc sữa đi, chị có mua ít trái cây nữa, ăn cho mau lành bệnh!
Không phụ lòng chị, mình nhanh chóng uống hết cốc sữa và ăn một vài miếng quýt cho đằm cái dạ dày đã. Xong xuôi mình nhìn chị:
– Bộ chị tính bữa nay ở đây thật à?
– Ừ, chị lo cho T! – Chị nhìn mình đáp.
– Nhưng mà em lo cho chị! – Mình nhớn mày.
– Chị sao cơ? – Chị ngạc nhiên.
– Trời ạ… chị nghĩ cái gì thế… nhỡ như em…haizz… thôi bỏ đi! – Mình phân bua.
– Chị hiểu T mà… T sẽ không làm như thế! – Chị cười mỉm chi.
– Chị à… đừng tin lời bọn con trai, em cũng vậy thôi! – Mình đưa tay vuốt mặt.
– …! – Chị nhìn mình có vẻ buồn buồn.
– Haizz… rồi rồi… ok!
Vậy là mình bắt đầu đánh cược với bản thân, thử thách một đêm bắt đầu…
Chị nằm phía trong, mình nằm mép bên ngoài, ở giữa chừa cho con ma nào thích vào nằm thì nằm. Không ai nhìn ai cả, mình và chị đều ngoảnh mặt sang hai phía. Nằm được một lúc thì nghe tiếng chị thở đều, chắc chị ngủ rồi… mình nằm mà lòng thao thao mất tuyệt, không tài nào ngủ được, động đậy thì lại sợ chị thức, thế là thành ra mình nằm chèo queo như con tôm luộc, đang ngứa ngáy thì tiếng chị thì thầm vang lên:
– T ngủ chưa?
– Chưa! – Mình nhẹ giọng đáp.
– Sao chưa ngủ nữa? – Tiếng chị bên kia chiến tuyến.
– Em không ngủ được, chắc lạ giường khó ngủ!
– Vậy… nói chuyện chút nhé!
– Ừ!
– T có thể… kể cho chị về cô bé ấy được không?
– …!
Âm thanh nhỏ nhẹ của chị vang lên phía sau lưng mình, thật trầm lặng, nhỏ nhẹ và mang theo chút gì đó đau đớn…
– Sao chị lại muốn nghe chuyện đó? – Mình xoay người về phía chị.
– Thì chị chỉ muốn nghe thôi, lúc em gọi tên cô bé ấy, chị đã có cảm giác là người đó rất quan trọng đối với em, cho nên… chị cảm thấy tò mò! – Chị nhẹ giọng.
Trước ánh mắt tò mò của chị, mình không còn cách nào khác, chậm rãi kể cho chị, từ lúc mới quen cho đến lúc mình bắt đầu có tình cảm vơi nhỏ, tất cả những tình tiết đều được mình nói ra trong đêm ấy, không một chút do dự. Và chị cũng là người thứ hai mình tâm sự về việc này, người đầu tiên là thằng Tư.
Để lại một bình luận