Phần 10
Đang suy nghĩ mông lung thì chị về, trong tay cầm một bịch cháo trông vẫn còn nóng, thấy mình nằm gác tay lên trán, chị mở lời:
– Làm gì mà như kiểu suy nghĩ lớn vậy em? – Chị tiến về phía mình.
– …! – Mình nhìn chị không nói gì hết.
– Ch… chị đi đổ cháo ra tô đây! – Chị lúng túng đứng dậy đi về phía bếp.
Nhìn thấy cái bộ dạng đó của chị, mình cười thầm trong bụng, chị đúng kiểu con gái dễ e thẹn, mình chỉ mới nhìn mà đã vậy, không biết lúc hôn thì sao nhỉ, hề hề đầu óc đen tối thật.
Mình ngồi dậy đợi một lúc thì chị mang tô cháo nóng hổi nghi ngút khói tới, đúng là đói meo thật, vừa mang tới là cái bụng mình biểu tình đánh trông liên tục. Chắc chị nghe được nên miệng cười mỉm mỉm.
– Cười gì, hôm qua giờ chưa bỏ gì vào bụng đấy! – Mình nhăn mặt.
– Ơ em vô duyên thật, chị đã nói gì đâu! – Chị nghe được nên miệng nhếch lên vì nín cười.
– Thôi đi, cười thì cười đại đi, ai cấm đâu! – Mình nheo mắt.
Như được dịp, chị bắt đầu tràng cười khanh khách của mình, mình thấy thế nên cũng cười theo, có điều đau họng quá nên chỉ cười hơi mếu xíu, rõ khổ.
– Nè, há miệng nói ahhhh nào! – Chị đưa muỗng cháo gần mình.
– Thôi, để em tự cầm ăn! – Mình lắc đầu.
– Không được, lỡ em làm đổ rồi sao! – Chị giật tô cháo lại, tỏ ý không đồng tình.
– Nhưng mà em không quen! – Mình đáp.
– Em kì thật, giờ có ăn không hay nhịn nè! – Chị được nước làm tới.
– Hầy, thôi sao cũng được! – Mình chậc miệng.
– Đấy, phải ngoan không, em có phúc lắm mới được chị làm thế này nhé! – Chị thổi thổi muỗng cháo rồi từ đưa vào miệng mình.
Lần đầu tiên mình được người ngoài làm thế này nên có hơi ngại, chị biết vậy nên cũng im lặng đút cháo cho mình. Cảnh tượng này ai nhìn vào chắc cũng nghĩ chị với mình là một cặp cũng không chừng, công nhận cái khoản ảo tưởng mình bá thật.
Gần hết tô cháo, mình cũng bắt đầu no nên ăn cũng chậm lại, chị ngồi nhìn mình chậm rãi rồi bất chợt lên tiếng:
– Lúc nãy em nghĩ gì vậy?
– Lúc nào? – Mình dừng ăn nhìn chị.
– Thì lúc nãy chị hỏi mà em không nói ấy! – Chị đặt tô cháo sang một bên rồi đáp.
– Nghĩ gì à, nghĩ về chị đó! – Mình nói.
– Đừng đùa như vậy nữa! – Chị hơi nhíu mày.
– Vậy là chị nghĩ em đang đùa chị à! – Mình tiếp tục đáp.
– Ừ, chị cảm thấy vậy! – Chị gật đầu.
– Nếu chị nghĩ như vậy thì chị còn qua đây làm gì, nếu như vì thấy em bệnh thì cũng không cần đâu, còn có bạn em mà! – Mình nhếch mép cười.
– Chị qua đây vì chị lo cho em, chị coi em như một đứa em trai, như vậy không ổn à! – Chị vừa nói vừa bóc thuốc ra cho mình.
– Chị có thể coi em như em trai, nhưng em lại coi chị như người mà em yêu. Thật ra thì em có tình cảm với chị từ trước khi biết chị có người yêu là anh Quyền rồi, chứ không phải đến tận bây giờ mới biết! – Mình thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Em biết chị yêu anh Quyền mà, nếu giờ chị nói yêu em thì em nghĩ sao, mọi người nghĩ chị như thế nào, một đứa con gái thay người yêu như thay áo, đến chị thì chị cũng nghĩ như vậy đấy. Còn nữa, chị nghĩ là em chỉ có tình cảm nhất thời với chị thôi, em còn có người khác em yêu hơn là chị đấy! – Chị bắt đầu nói một tràng và không còn kiểm soát giọng điệu của mình.
– Chị nói gì cơ? – Mình nheo mắt hỏi.
Biết mình hơi lỡ lời, chị bỗng nhiên im bặt nhưng cũng đã lỡ lời, chị thở dài rồi tiếp tục hỏi:
– Cái người tên Mai… cô ấy là ai?
– …!
Mình giật mình cúi đầu im lặng, những kí ức từ rất lâu lúc trước ùa về, vết sẹo trong lòng lại một lần nữa được vạch ra, đau buồn, ân hận và giày vò…
Chị không biết được điều đó nên vẫn tiếp tục nói:
– Lúc chị ngồi cạnh em, chị đã nghe em gọi tên người đấy rất nhiều lần, chứng tỏ người ấy vô cùng quan trọng đối với em, đúng không?
– Chị…! – Mình lên tiếng.
– Cho nên chị nghĩ, chị em mình nên chỉ dừng lại ở mức độ chị em thôi… nhé, về chuyện em nói về anh Quyền đúng hay không, chị sẽ tự mình tìm lời giải đáp, nhưng chị chắc chắn với em một điều là chị sẽ cẩn thận hơn! – Chị cướp lời mình.
– Chị… chị nghe em nói đã, không phải như những gì chị nghĩ đâu? – Mình cầm tay chị nói.
– Chứ còn sao nữa, đã quá rõ ràng rồi. Chị yêu anh Quyền và chị không thể yêu em như bây giờ được, rồi mọi người nghĩ sao về em, về chị. Còn em nữa, không phải cô bé ấy rất quan trọng với em sao? – Chị bắt đầu mất kiểm soát và khóe mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
– Cố ấy mất rồi!
– …!
Vừa nghe câu nói phát ra từ miệng mình, mọi thứ trở về cái sự tĩnh mịch vốn có của nó, chỉ còn lại tiếng quạt gió vẫn quay đều và một vài tiếng chó sủa phát ra từ bên ngoài. Chị cũng vậy, ánh mắt to tròn pha chút làn sương óng ánh chực trào ra nhìn mình không chớp lấy một lần, chắc có lẽ chị ngạc nhiên chăng:
– Em… em vừa nói gì cơ, chị… chị…! – Chị khá bất ngờ nên có phần lúng túng.
– Cái người mà chị nhắc đến, cô ấy mất từ lâu rồi! – Mình thẳng thắn nhìn chị.
– Chị… chị thật sự… chị không biết là cô bé ấy…! – Chị lúng túng đảo mắt sang chỗ khác.
– Được rồi, em biết, là do em thôi! – Mình thở dài.
Sau khi biết cái sự thật đó, mình và chị không biết phải nói như thế nào nữa, chị thì chắc vẫn còn cắn rứt vì lúc nãy có phần hơi thái quá về cảm xúc của bản thân, còn mình thì…
– Chị nè! – Mình nhìn chị.
– …! – Chị hơi ngước mắt nhìn mình.
– Chịiiiiiiiiii! – Mình than thở.
– Em… em nói đi! – Chị giật mình dùng hai ngón tay vân vê nhau.
– Haizz… Em nói là em nói vậy thôi, em yêu chị không phải là kiểu tình cảm bồng bột, bốc đồng như kiểu sớm nắng chiều mưa, tất nhiên là chị phải gây ấn tượng với em qua một thời gian dài thì em mới yêu chị chứ! – Mình hơi đỏ mặt đáp (Lúc đấy phải nói là ngại khủng khiếp luôn ấy chứ).
Tuy nhiên không phải chỉ có mỗi mình mình, chị nghe những lời phát ra từ miệng mình thì cũng đỏ mặt chả khác gì quả gấc chín, bóng đèn điện sáng trưng cộng thêm làn da trắng kiểu hồng hồng nữa… ôi thôi nhìn yêu không tả nổi, trong đầu mình lúc đó chỉ muốn hôn cái miệng chứ mím mím, thi thoảng còn cắn nhẹ môi nữa.
– …! – Chị không đáp gì hết, chỉ biết đỏ mặt cúi xuống.
– Còn em chưa bao giờ mong muốn chị yêu em như một biện pháp bắt buộc, em luôn mong muốn chị yêu em theo một cách tự nhiên nhất, không có sự ép buộc ở đây. Tất nhiên bây giờ điều đó là không thể, chị yêu anh Quyền… em biết, em không ngăn cấm chị đến với anh ấy, em chỉ nói ra ý kiến của mình thôi, còn quyền quyết định… tất nhiên là ở chị! – Mình tiếp tục một tràng thao thao bất tuyệt.
– Em…! – Bất ngờ chị ngước mặt lên nhìn mình.
– …! – Mình im lặng.
– Sao em tốt với chị quá vậy? – Chị trìu mến vuốt má mình.
– Đơn giản… vì em yêu chị! – Mình đáp.
– Chị có gì đâu mà em lại yêu! – Chị tiếp tục hỏi.
Mình cười trong bụng, đúng là con gái… chúa hỏi vặn vẹo.
– Chị là chị… đơi giản vậy thôi. Với lại tình yêu không có câu hỏi, em yêu chị, nó đến rất tự nhiên, đến em còn không biết nữa là! – Mình cười đáp.
Chị nghe mình nói vậy xong thì lại cúi mặt, nước mắt nữa rồi, lúc trước mình có đọc trên mạng cái câu gì đó mình không nhớ rõ, nhưng đại ý là nếu con trai làm cho con gái khóc thì đã là mang tội rồi.
Nếu nói như thế chắc nãy giờ mình đến kiểu bị trời phạt chắc vài chục lần rồi không chừng.
– Thôi nào, đừng khóc nữa, em đâu có đánh chị đâu! – Mình ôm chị.
– T tốt với chị quá, vậy mà chị…! – Giọng chị run run.
– Chị… nghe em nói nè… không sao hết, chị hãy cứ như bình thường đi nhé, đừng suy nghĩ gì nữa, được chứ! – Mình ôm chị thỏ thẻ.
– Chị… chị…! – Chị nấc nghẹn.
Mình không nói gì nữa, chỉ biết rằng chắc có lẽ đây là cái ôm cuối cùng, cuối cùng cho tất cả những gì mình dành cho chị trong suốt thời gian qua. Cái ôm này… mình ôm như những gì còn đọng lại, không chặt nhưng cũng đủ để chị cảm nhận được tình cảm của mình dành cho chị là như thế nào…
Để lại một bình luận