Phần 12
Kết thúc câu chuyện cũng là lúc mình thấy chị nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, chị tròn mắt nhìn mình như kiểu không thể tin vào những điều vừa phát ra từ miệng mình vậy.
– Chị thỏa mãn chưa? – Mình cười buồn nhìn chị.
– Sao em… ơ… điều em nói là thật! – Chị nuốt nước miếng.
– Chị có vẻ như không tin những gì em vừa nói nhỉ! – Mình nheo mắt nhìn.
– Ơ không… tại chị bất ngờ quá, đây là lần đầu tiên em kể cho chị… à không, đúng hơn thì đây là trường hợp đầu tiên mà chị từng nghe! – Chị đáp trong sự kinh ngạc.
– Ừm, đến em cũng không tin nổi điều mình vừa nói mà! – Mình nhìn lên trần nhà mà trong lòng bồi hồi nhớ lại chuyện cũ.
– Ừ… thì ra là vậy. Đến giờ chị mới biết! – Chị ngồi dậy.
– Biết gì vậy? – Mình tò mò hỏi.
– Biết về em… nói thật là lúc mới quen em ấy, lúc đầu chị có cảm giác như em không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người lạ, giống như kiểu em bị trầm cảm ấy… thì ra là do chuyện này! – Chị đáp.
– À, cũng đúng một phần, cũng tại tính em ít nói nên vậy đó! – Mình nhìn chị.
– Ừm, mà chị lại thích mấy người trầm tính như em đấy, chứ con trai mà nói nhiều quá cũng không hay! – Chị gật gù.
– Nói vậy là chị thích em hả? – Mình đánh bạo hỏi.
Nhưng đáp lại câu hỏi của mình, chị cúi đầu xuống và thở dài rồi sau đó ngước mặt lên nhìn minh đáp:
– Em biết câu trả lời của chị mà!
– Ừm… em biết, em nói vui chút thôi! – Mình cười buồn.
Chị không nói gì nữa, căn phòng vì thế mà lại trở về trạng thái im lặng như lúc ban đầu, một màu đen bao trùm khắp căn phòng, chỉ le lói đâu đó ánh đèn điện bên ngoài chiếu vào qua khe cửa, mình và chị ngồi đó, không ai nói với nhau một lời nào, chỉ có tiếng hơi thở báo hiệu cho hai người biết vị trí của đối phương.
Và rồi thật nhanh, một cảm giác ấm áp truyền đến khuôn mặt của mình… không phải một nụ hôn, chỉ đơn giản là bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn của chị đang đặt lên má của mình, thật chậm rãi… giống như đang xoa dịu nỗi đau của mình vậy.
– Em nhắm mắt lại đi! – Chị nhỏ giọng.
– Sao vậy chị? – Mình hơi ngạc nhiên hỏi.
– …! – Chị im lặng không nói gì hết.
Biết là nên nghe theo, mình nhắm mắt hồi hộp chờ đợi một điều gì đó mà chị mang tới… vài giây trôi qua, vẫn không có gì ngoài bàn tay ấm áp vẫn đặt trên má mình… thêm vài giây nữa, nhịp thở của mình dần không còn đều như trước, tuy vậy mình vẫn bình tĩnh ngồi im một chỗ và chờ đợi… chị vẫn không có động tĩnh gì, và mình cũng không dám hé mắt nữa…
Thế nhưng rồi thật nhanh chóng, một cảm giác ướt át dần hiện ra một cách rõ rệt trên làn môi của mình… chị hôn thật chậm rãi, thật im lặng…
Mình từ từ mở mắt, ánh sáng nho nhỏ le lói qua khe cửa đủ để mình thấy được khuôn mặt chị… thật gần, chị khẽ nhắm mắt, sống mũi của cả hai đụng vào nhau, mình có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của chị và cả cái sự rùng mình của cả hai nữa. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nhưng đối với mình bây giờ… nó như được ngưng đọng lại… dù chỉ một chút thôi, mình mong nó là mãi mãi…
Một lúc sau…
Chị dần tách khỏi mình… im lặng… mình cũng vậy, cái hôn đi thật nhanh như lúc nó đến vậy, chị tách ra khỏi mình và hít một hơi láy lại sự điềm tĩnh, chị lên tiếng:
– T nè… quên chị đi… nhé!
– Vì sao ? – Mình bình tĩnh hỏi.
– Chị không đủ tư cách để T yêu, cho nên xin T, mình chỉ nên là chị em thôi, được chứ ? – Chị tiếp tục nói.
– … ! – Mình chọn cách nín lặng trong bóng tối.
– Chị muốn trở về những ngày trước !
– Ừm, em hiểu rồi… em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chị ! – Mình cúi đầu trả lời nặng nhọc.
– T không có lỗi, lỗi là ở chị… bây giờ chị chỉ mong cho T tìm được một người khác tốt yêu T, đối xử với T tốt hơn những gì mà chị đã làm !
– Ừm, em nghe chị ! – Mình gật đầu.
– Cảm ơn em… thôi, cũng muộn rồi, em nên nghỉ đi cho khỏe bệnh, chị cũng ngủ đây ! – Chị nhẹ nhàng nằm xuống và quay mặt vào phía trong.
Mình cũng vậy, đặt lưng xuống mà nỗi lòng nặng trĩu, biết làm sao được, ý chị đã quyết… có ép cũng không có ý nghĩa gì.
Vẫn là mỗi người mỗi hướng, dù là nằm chung nhưng khoảng cách dường như là còn xa lắm… mình nghe được tiếng thở dài chứa đựng nhiều tâm sự của chị, không biết… những điều mà mình nói ra có thật sự là tốt không nữa.
– Chị… ! – Mình nhẹ tiếng gọi.
– Sao vậy ? – Chị trả lời nhưng không quay mặt sang phía mình.
– Em nắm tay chị nhé, chỉ một lúc thôi ! – Mình tiếp tục
– … !
Chị im lặng không nói gì, chỉ có bàn tay nhỏ nhắn đưa ra khỏi chăn chứng tỏ chị đồng ý… và mình cũng đưa tay nắm lấy tay chị, hơi ấm của cả hai truyền qua cho nhau, chỉ vậy thôi, cũng là lần cuối cùng mình làm vậy…
– Cho chị xin lỗi ! – Chị lên tiếng.
Mình im lặng ngước mặt nhìn trần nhà, thầm tự nhủ lòng mình thế này là quá đủ rồi, nên chấm dứt thôi… cứ thế mình cũng dòng suy nghĩ dần đi vào trong những giấc mơ một cách chập chờn, ngắt quãng…
Để lại một bình luận