Phần 6
Không khí tự nhiên trở nên nặng nề và căng thẳng như dây đàn vậy, chị ngồi thu lu một góc, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với mình, một thằng mà ngày thường ít nói và sao cũng được, chả bao giờ mình quát mắng nặng nề như vậy với chị cả.
Mình lại ngồi gần nắm tay chị mà không dám nói gì. Sao tay chị mềm quá, sao mắt chị đỏ quá, ướt hết áo rồi chị ơi, chị đừng khóc nữa, H sai rồi, H ân hận lắm, sao H lại la chị chứ, H điên rồi…
Nhìn bộ dạng và thái độ của mình lúc đó chắc chị cũng hiểu, chị cố cười nhẹ như để trấn an và tha lỗi cho mình. Nước mắt chị vẫn chảy, chị hiền lắm, lại hay khóc nhè nữa. Biết vậy rồi mà mình vẫn làm chị buồn, mình thật là..
Lúc chị dắt xe ra cổng, mình lẽo đẽo theo chị như đứa trẻ theo bố nó về nhà, lúc bố nó vừa đi họp phụ huynh về. Sợ hãi và lo lắng y như vậy…
Chị thấy vậy đuổi mình vô nhà:
– Thôi em vô đi, chị không sao mà.
Lúc xe chị lăn bánh rồi, mình mới chợt nhớ ra và gào toáng lên như mọi ngày:
– Mai chị qua nha nha nha…
Mình gào xong mới thấy là hình như hơi to quá, chắc cả xóm nghe thấy. Chị dừng xe, ngó đầu lại ra dấu chào mình lần nữa, kiểu chào riêng của chị… Kiểu chào ấy, cả đời này, mình sẽ không bao giờ quên được…
Buổi tối, mình vừa ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn của chị:
– Chị hiểu rồi H à.
Tin nhắn ngắn ngủn nhưng thật đáng sợ. Chị hiểu gì ? Hiểu như thế nào ? Chị đang nghĩ gì vậy ? Trời ơi ? Mình reply tin nhắn, cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, không biết trả lời hay hỏi chị như thế nào.
Cuối cùng không đợi mình reply, chị nhắn tiếp cho mình:
– Xíu nữa H qua nhà chị nha, chị có cái này cho H.
Mình đi ngay không suy nghĩ, chạy thẳng qua nhà chị, chạy nhanh lắm..
Mình đứng chờ chị ở chỗ quen thuộc, chị từ hẻm ra, mặc bồ đồ ngủ trẻ con, chân đi đôi dép tổ ong quá cỡ, tay chị cầm một con mèo bằng bông to bự, trắng toát. Mình đứng im re…
Chị đưa con mèo cho mình rồi nói, nhẹ lắm, thỏ thẻ như trẻ con xin mua đồ chơi:
– Tặng H nè, chị nhờ em gái anh M đặt mua dùm đó ( chị qua nhà anh M là vì vậy ), bữa giờ thấy H buồn buồn, hỏi thì H không nói, chị có làm sai gì thì đừng giận chị nha, đừng nghỉ chơi với chị nghen, tội chị …
Mình thật không ngờ chị lại nghĩ vậy, cái chị hiểu ra là đây ư? Trời ơi bà chị ngốc nghếch của em ơi, em thương chị còn không hết, sao mà giận chị được…
Nói thật là nhìn mặt mà thái độ chị lúc đó, mình thấy thương chị vô hạn, hơn cả nghìn lần trước đây, mắt mình, hình như lúc đó có ướt ướt. Mình ôm con mèo từ tay chị, nói nhỏ:
– Sao chị nói vậy, mình là chị em mà, tại bữa giờ em có nhiều chuyện bực bội trên lớp quá nên vậy, mai chị em mình đi ăn kem nha, coi như em bù cho chị con mèo này, hì…
Chị cười tươi lắm, mới buồn xo như cún con vậy mà đã cười được, chị thật là…
Mình vui sướng chạy xe về nhà. Nếu ai đó đã từng thấy một thanh niên ăn mặc bụi bặm, vừa chạy xe một tay, tay kia ôm con mèo bông to đùng, mặt thì rất là hý hửng, thì đó chính là mình đấy! Hình như lúc đó mình cảm giác tất cả mọi người đều để ý mình, đặc biệt là lúc mình dừng đèn đỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, cái nhìn dành cho một kẻ tâm thần hoạc biến thái..
Mặc kệ ai nhìn thì nhìn, còn mình thì chỉ muốn quát vào mặt họ:” Nhìn cái gì, mèo chị tôi tặng đấy, các người không bao giờ có con mèo này đâu, các người là một lũ bất hạnh.. “.
Hôm đấy mình ôm con mèo ngủ, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nó. Mèo ơi tao sẽ ôm mày thật chặt, sẽ không ai cướp được mày khỏi tay tao…
Để lại một bình luận