Phần 18
Anh họ chị cũng đến vỗ vai mình theo kiểu anh cả, bảo mình bớt nóng này nọ, đâu còn có đó…. Chị thì hoảng lắm, trong mọi cuộc cãi vã, xung đột, chị luôn là người đáng thương và đau khổ nhất. Chị liên tục van xin mình bỏ dao xuống, miệng lắp bắp :
– Ba chị mà.. H ơi.. ba chị…
Còn người được gọi là ba chị thì đứng một chỗ, nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. Mình biết ổng đang nghĩ gì.
Chị chạy lại chỗ ổng níu tay giải thích, khuôn mặt và hành động không khác gì một nô tì van xin nhà vua tha mạng trong phim. Chị nói mình chỉ là cu em của chị, học chung trường chung lớp gì đấy, luống cuống và lặp đi lặp lại… Ổng không thèm nghe, và tất nhiên chắc chắn không tin, hất chị ra rồi quát :
– Thằng Q lôi nó về ( Q là tên anh họ chị ). Rồi ổng bỏ ra ngoài sân, để mặc chị gục xuống…
Mình quăng con dao, chạy lại đỡ chị. Anh họ chị cũng chạy lại an ủi :
– Không sao đâu em, cứ về đi, có gì để anh nói hộ cho …
Chị nắm tay mình, nước mắt chị vẫn chảy trên khuôn mặt vẫn còn hằn đỏ vì cái tát lúc nãy, tay chị run run :
– Chị phải về đây H ơi, chị xin lỗi em.. Chị về nhà còn đi học nữa, còn mẹ chị nữa…
Mình chả biết phải nói gì nữa, nắm tay chị thật chặt để động viên, mình biết là không thể giữ chị ở lại nữa rồi, chị còn có gia đình, có đầy đủ cha mẹ, chứ không như mình….
Anh họ chị quay sang bảo mình yên tâm, có gì để anh lo, ổng cũng xin lỗi về việc hồi nãy, ổng cũng không ngờ…
Chị lên xe rồi, ngoái lại nhìn mình. Ánh mắt chị buồn không tả xiết, chị vẫy tay chào mình rất nhanh vì sợ ba chị nhìn thấy. Nhìn dáng chị xa dần, mình thấy lòng quặn thắt. Sao chị lại khổ thế hả chị ơi…
Tối hôm đó mình nhắn tin cho chị thì không thấy chị trả lời, gọi điện thì số của chị không liên lạc được. Lo lắng vô cùng mà không biết phải làm sao, không biết có xảy ra chuyện gì với chị không. Mình chỉ còn biết hy vọng là dù sao đó cũng là người sinh ra chị, là ba của chị, hổ dữ không ăn thịt con.. Rồi còn có mẹ chị ở đó nữa…
Mấy ngày hôm sau tình hình vẫn như vậy, không hề có liên lạc gì từ chị. Chị cũng không hề online sau đợt ở bệnh viện… Bấn loạn thật sự và không thể gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu nữa rồi. Nhớ đến cái tát của ba chị mà mình …
Tối hôm đó khoảng 11 tối, mình quyết định sang nhà chị xem tình hình như thế nào, và hơn nữa là vì mình nhớ chị quá, mình muốn được nhìn thấy chị, dù là nhìn từ xa, mấy ngày nay thậm chí mình còn không được nghe giọng chị… Cứ ở nhà chắc mình chết mất. Mình gởi xe ở bệnh viện gần đó rồi đi bộ vào. Nhà chị chưa tắt đèn nhưng cửa đã khóa kín mít.
Mình đứng chờ một lúc rất lâu, dù biết là gần như chắc chắn sẽ không được thấy chị. Mặc kệ, mình cứ đứng nhìn vào nhà chị, nhìn lên phòng chị dù nó đã tắt điện tối thui. Phía trước phòng, chỗ ban công, có một chậu xương rồng nhỏ mà hai chị em đã cùng đi mua vào tết năm ngoái, không biết là nó đã ra hoa chưa, chị còn đặt cả tên cho nó …
Một lúc sau thì dân quân khu phố tới hỏi mình, mình ấp úng trả lời là tìm nhà bạn. Họ mới nạt nộ:
– Tìm nhà ai, tên gì, giờ này còn tìm gì…
Biết không ổn, mình bỏ đi. Có lẽ cũng chưa phải là khuya lắm nên họ gây khó dễ gì thêm…
Chiều ngày hôm sau thì mình nhận được điện thoại, số lạ. Mình nhấc máy ngay, đầu dây bên kia rất gấp gáp :
– H, chị đây…
Để lại một bình luận