Phần 3
Từ ngày có chị, cuộc sống độc thân lay lắt của mình thú vị và đỡ tẻ nhạt hơn hẳn. Mình bắt đầu học nấu ăn bằng gu gồ. Biết quét nhà, dọn dẹp nhà cửa, rửa chén sạch, biết phân biệt giữa quả bí và quả bầu, chiên cá không bị cháy, ủi đồ sao cho phẳng, ăn cơm không được bốc, không được xỉa răng bằng móng tay …
Trưa nào đi học về là mình cũng ráng về nhà ngay để chờ chị qua, bỏ qua hết những lời mời đi uống nước, tụ tập của bạn bè. Rồi hai chị em lọ mọ xoong chảo, rồi dọn cơm, ăn cơm. Mình thích dành ăn để chọc tức chị, hoạc giả đò bị nghẹn để chị hoảng hét toáng, rồi sau đó cười sằng sặc chọc quê chị.
Chị ăn ít như con mèo, mình cũng kén ăn và ăn ít. Chị nói:
– Ai nuôi 2 đứa mình thì đỡ tốn cơm.
– Chị nói đúng, hai chị em mình mà lấy nhau sẽ không phải lo tiền mua gạo, hehe.
Chị nhéo:
– Thôi đi ông cụ…
Ăn xong thì đánh bài coi đứa nào rửa chén, mình toàn ăn gian nên chị phải rửa hoài, lâu lắm mình thấy tội tội thì chịu thua chị một bữa, nhưng rồi cũng vứt đống chén đũa đó, dồn tới trưa mai cho chị rửa.
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ phá làng phá xóm của hai chị em, lúc thì đùa giỡn ầm ầm, lúc thì uýnh nhau cãi lộn ỏm tỏi dành tivi. Hứng lên thì mở karaoke online để thu âm. Chị hát nhạc Xuân Mai thì được chứ nhạc tềnh êu thì dở ẹc. Mỗi lần chị hát mình lại được dịp cười lăn lộn:
– Chị hát không có dấu à, ối ối thảm họa âm nhạc, hát gì như xe chở heo tông xe chở vịt.
Nhiều lúc thái quá, chị xịu mặt:
– Không thèm hát nữa, cho cu hát một mình luôn.
Thấy chị ”giận hơn vu vơ” thì lại phải lò mò qua chọc cho chị hết giận. Chị dễ giận nhưng nhanh cười, nịnh nọt cù lét một xíu là lại nhe răng. Có khi vừa khóc vừa cười được, đúng… chị là trẻ con …
Nhiều khi sáng dậy chỉ mong tới trưa để chị ghé, để chị qua nhà gọi í ới:
– Cu H ơi, cu H ơi.
Giọng chị dù la lớn cỡ nào cũng nhỏ xíu xiu, nhưng ngay cả khi ngủ say nhất, mình vẫn nghe được và bật dật ngay. Mình đùa chị:
– Chị là cái đồng hồ báo thức của em nha, lần sau qua đừng gọi tên em mà kêu “cúc cu, cúc cu ” là được.
Chị cười, nhưng trưa mai quên ngay, lại:
– Cu H ới ời.
Chị ngố mà.
Nhiều bữa bận việc hoạc kẹt xe, chị ghé trễ. Gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin không trả lời, nóng ruột và bực chị vô cùng. Mình cứ đi qua đi lại trong nhà, cứ nghe tiếng xe máy tới là dòm đầu ra cửa ngó. Chị vừa tới là phi ngay ra cố làm mặt hình sự hỏi han đủ kiểu. Chị cười hì hì trình bày lý do, lần nào cũng thấy… có lý! Lại hết giận ngay …
Biết là ngày mai chị lại qua, nhưng lần nào trước khi chị về cũng dặn:
– Mai chị qua nha nha.
Chị lè lưỡi:
– Tôi biết rồi, biết rồi, nói câu khác đi ông tướng.
– Dạ… hì hì.
Mai lại y như vậy:
– Mai chị qua nha nha.
Chị la thì cãi:
– Tại chị lây ngố cho em rồi.
Gần nửa năm hạnh phúc trôi qua nhanh chóng. Rồi cái ngày ấy cũng đến, nó làm đảo lộn tất cả…
Để lại một bình luận