Phần 4
Mình còn nhớ như in đó là vào tối halloween lúc hai chị em đi chơi về ( đi chung với một nhóm bạn thân ). Chuyện đi chơi thì không có gì đáng nói vì cả hai đều vốn ham chơi nên quậy tưng đến khuya, khi đã mệt lử rồi mới chịu mò về.
Như mọi khi, mình chở chị về, chị ngồi sau ôm mình ( thân rồi mà ), chả đứa nào còn đủ sức để nói chuyện nữa. Gần đến nhà chị, chị bỗng nói:
– H nè, hồi nãy anh M nói ảnh thích chị đó.
Tự nhiên mình tỉnh hẳn, hình như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Giọng mình lạc đi nhưng vẫn cố bình tĩnh:
– Dạ!
Tiếng dạ ngắn lắm, nhưng thật sự mình lúc đó chỉ muốn toáng lên: Rồi chị nói sao ? Ổng nói lúc nào? Có khi nào ổng chọc chị không? Hình như ổng có bồ rồi mà ? Hàng trăm câu hỏi mình muốn hỏi chị, dồn dập, liên tiếp …. Nhưng không hiểu sao, mình nghẹn họng không thể nào thốt lên được. Mình chạy xe chậm lại, chậm một cách vô thức mà chính mình cũng không biết. Chị nói tiếp, nói nhỏ, nhưng đáng sợ lắm, như có cái gì đó đâm chọt vào tim mình:
– Hình như chị cũng thích anh M H ơi, em thấy anh M sao, được hok ?. …….
Mình chạy xe về nhà như người mất hồn, đầu óc mụ mị như vừa đánh rơi một cái gì đó rất quý giá. Nhưng lại không biết đó là vật gì, và quan trọng, là rơi nó ở đâu. Nói chung ! Trống rỗng…
Bữa đó không về nhà mà mình ra nhà hát Thành Phố ngồi tự kỷ, nghĩ ngợi..
Anh M, 28 tuổi, mới nhận bằng thạc sĩ, không đẹp trai lắm nhưng lãng tử và giàu. Xét về mọi mặt, anh M hiển nhiên ăn đứt một thằng sinh viên quèn là mình. Mình cũng thích anh M vì ổng vui tính và bình dân, thỉnh thoảng 2 anh em có đi nhậu, tán dóc. Trong một lần dẫn chị đi chơi thì chị gặp ổng, sau đó thì thường xuyên hơn vì mình đi đâu chị cũng mè nheo đòi đi theo.
Ngồi ra soát lại những gì đã trải qua giữa mình, anh M và chị. Mình chợt ngộ ra những điều mà bình thường mình không hề để ý :
Tại sao anh M hay kêu mình rủ theo chị mỗi lần đi chơi?
Tại sao anh M hay đòi chở chị về thay mình?
Tại sao anh M hay khen chị đáng yêu?
Tại sao…. ???
Và quan trọng nhất, là tại sao mỗi lần nhắc tới anh M là chị nói liên hồi như rà trúng sóng.
Tối đó chị vẫn gọi hỏi xem mình đã về nhà an toàn chưa, vẫn chúc mình ngủ ngon bằng một tin nhắn xì tin dễ thương nhiều ký hiệu. Nhưng sao mình thấy lạ lắm, cảm giác như chị cũng gọi, cũng nhắn tin chúc ngủ ngon với anh M hệt như với mình. Tự nhiên mình thấy bực bội khó chịu một cách vô lý.
Hình như mình ghen thì phải. Kiểu ghen của con nít khi bố mẹ sinh em bé? Không phải ! Hay là sự ích kỷ nho nhỏ khi đứa bạn thân có người yêu ? Cũng không phải nốt !
Cho đến lúc này, mình mới dám thừa nhận. Hình như ( hay là đúng thế ) mình yêu chị mất rồi. Lần đầu tiên kể từ ngày quen chị, mình nằm nghĩ ngợi cả đêm về chị, mọi thứ về chị. Hình ảnh về chị cứ trôi từ từ qua như cuốn phim cuộc đời của những người đang hấp hối… Thật sự, mình đang sợ, rất sợ mất chị, cảm giác hoang mang như một chú gà con ngậm một con giun lớn quá cỡ, không thể nuốt trôi, xung quanh là một bầy gà lớn hung hãn…
Để lại một bình luận