Phần 70: Kết nhầm xe lộn
Thắm thoát, ông Dân đã retour quay lại quê hương chôn nhau cắt rốn được gần bảy tháng từ dạo trước Tết Nguyên đán cho đến nay là cuối tháng Bảy âm lịch, giã từ mùa xuân sang mùa hè và lúc bấy giờ không gian đã chuyển mình bước sang mùa thu ; khác hẳn với những ngày gió mát hiu hiu hay nắng gắt chói chang, giờ thì thay vào đó là mưa tầm mưa tã ít khi nào nhìn thấy mặt trời chỉ là họa hoằn lắm và ông vẫn cứ sống nơi ngôi nhà nằm trên con đường hoa bay nhỏ bé, đơn sơ, giản dị. Một nỗi niềm riêng lúc nào vẫn cứ canh cánh trong cõi lòng ông đó là mỗi khi tối đến nằm một mình trên giường thì chẳng bao giờ ông không thao thức khắc khoải nhớ tới chị Thanh Linh-con gái ông ; vào đêm…….chính ngay trên chiếc giường này, ông và chị đã trao tình gửi ái cho nhau hết sức nồng nàn, thắm thiết như là một cặp chồng già vợ trẻ, giờ đây thỉnh thoảng ông như vẫn còn thoang thoảng cảm nhận được đâu đây mùi thơm tỏa ra từ mái tóc dài đen nhánh, mượt mà và từ thân thể chị ngọc ngà, đầy đặn của chị. Chính vì vậy nên khi chị trở về Bà Rịa-Vũng Tàu rồi mà mãi đến hai tháng sau, lâu lâu ông lại tỏ ra buồn bã, thẫn thờ ai nói gì cũng chẳng nghe, cũng may là chuyện tình giữa hai bố con hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có ai hay ai biết chứ nếu có mà vẳng đến tai mẹ ông thì chắc chắn đã “kinh thiên động địa”rồi chứ chẳng chơi bởi vì mẹ ông không những rất nghiêm khắc mà như người ta, bà rất coi trọng “quốc pháp gia quy” nên dễ dầu gì bà bỏ qua cho chuyện trái đạo nghịch lý như vậy!
Mới đây, khoảng một tháng hơn, hai vợ chồng cô Mận-em gái ông trước giờ ở cách nhà mẹ và các anh khoảng ba cây số nhưng năm nay mưa dữ quá nên chổ ấy bị ngập thành thử ra sau khi được ông đồng ý nên cả hai cùng hai đứa con dọn về cất tạm căn nhà mái lá vách tre bên cạnh nhà ông ; lúc ông mới về, cô em này vẫn thường hay lui tới phụ giúp anh Hai mình hết việc này đến việc khác và giờ đây, ở gần anh thì lẽ đương nhiên hầu như là hai mươi bốn giờ một ngày là cô có mặt túc trực tại đây những mười tám tiếng để cơm nước, dọn dẹp phục dịch hầu hạ ông anh. Cô năm nay ba mươi chín tuổi nghĩa là so với ông Dân cô được sinh ra chậm hơn mười năm, vóc dáng cô hơi gầy, nhỏ nhắn, mảnh mai thoạt nhìn chẳng khác gì con chim chích nhưng nếu nhìn kỹ thì phần nào cũng có da có thịt như những phụ nữ cùng lứa tuổi ; nhan sắc cô có lẽ được tôn vinh hơn lên nhờ nước da ngăm ngăm mà như người ta hay nói “nước da nâu nhìn lâu mới đẹp”, mái tóc cô nếu không được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp nhôm thì phủ xõa dài xuống kín cả lưng trông thật gợi cảm, đáng yêu vô cùng! Gương mặt trái xoan của cô được tô điểm đậm hơn nét chấm phá đặc trưng bởi vầng trán cao, đôi mắt bồ câu lúc nào cũng long lanh ngời sáng sắc lẽm vút cong cặp lông my mà dao cau vẫn hãy cỏn thua xa đến đỗi bất kỳ người đàn ông nào dù đã có vợ có con cũng phải đều chết mê chết mệt, “thầm thương trộm nhớ “; cái sống mũi cô tuy hơi thấp nhưng bù lại, cặp má cô bánh bầu phinh phính nhô cao hai lưỡng quyền hai bên và hai bờ môi cô thì tươi thắm, quyến rũ như đóa hoa mai nở rộ ngày Tết dù có hơi mỏng mảnh. Từ hai bờ vai xuôi, vầng lưng tôm đầy đặn phía sau, hai gò ngực vun tròn mặt trước cùng vòng bụng thóp, hai vòng eo thon thả xuống tới cặp đùi nảy nở, cặp giò thon dài và hai bàn chân múp míp trắng ngần tuy là suốt ngày lội ruộng lên rẫy ; tất cả những đường nét ấy nhờ bàn tay tinh vi, lão luyện của tạo hóa cùng “bà mụ”nắn tạc nên một pho tượng Thần Vệ nữ thực sự tuyệt diệu vô song dù chẳng là gì so với mấy cô gái thị thành nhưng dẫu sao nếu được dự thi hoa hậu vùng quê sông nước thì chí ít cô cũng phải giành được giải nhì hay tệ lắm là giải ba. Lẽ đương nhiên, ông Dân chẳng thể nào ngờ được rằng người tình thứ hai của ông sau chị Thanh Linh xuất hiện trong cuộc đời ông lại chính là…cô Mận-cô em út trong gia đình ông bởi vì cuộc tình này đối với ông quả thật bất ngờ chẳng khác gì một áng mây bay ngang trời thu, một cơn gió thoảng qua mang mưa đến, một cánh én lạc bầy chấp chới lúc hoàng hôn ; mãi cho tới khi xảy đến, vì ông đang trong tâm trạng cô đơn thiếu vắng nên dù lòng chẳng muốn nhưng ông lại mau chóng đón nhận lấy một cách sung sướng, hoan hỷ tột cùng! Còn cô thì bản thân cô cũng không thể nào lường trước được tình huống “trong tro còn lửa”, do tình cảm anh em thắm thiết, đậm đà ngay từ lúc còn thiếu thời cho đến khi lớn lên càng ngày càng nồng nàn, sâu sắc nên khi tự khắc, tình cảm ấy vô tình chuyển đổi thành tình yêu cô chỉ còn biết cách hòa nhập cùng anh trai một cách vụng về, lúng túng nhưng không kém phần say sưa, mê mệt ; khi ông chưa kết hôn với bà Phi còn sống nương tựa với gia đình ở vùng đất Gò Công này, có lẽ bao nhiêu tình thương anh em ông đều dành hết cho cô em gái út này, năm ông mười tám tuổi học lớp Mười hai khi ấy cô mới lên tám học lớp Ba trường làng hễ mỗi lần đi đập lúa mướn được bao nhiêu tiền là ông cho cô hết để bỏ ống heo tiết kiệm…Dạo ấy, vào ngày chủ nhật hể thấy anh cả mình đi đâu là cô lại lẽo đẽo đòi đi theo cho bằng được dù là anh lên rừng xắn măng hay chèo xuống đi hái bông súng, bông sen vì bản tính cô thích đi chơi cùng anh đây đó vả lại cô biết anh thương mình chứ đời nào cô lại đi theo anh Ba, anh Tư ; thành thử cho nên giờ được sống ở ngay sát bên nhà anh, có lý nào đâu cô lại tỏ ra đối xử với anh chẳng khác nào “người dân nước lã”coi sao đặng và như các bạn độc giả ít nhiều phần nào dự đoán ra được chẳng qua đấy chính là tình huống làm sinh sôi nảy nở cuộc tình loạn luân, tội lỗi giữa hai anh em mà so ra còn bất chấp đạo lý luân thường hơn chuyện tình giữa anh Tư với chị Loan-người chị dâu thứ ba mười mấy năm về trước!
Chồng cô Mận cùng tuổi cô tuy rằng chẳng phải là hạng đàn ông “tứ đổ tường”như một số bạn bè cùng trang lứa, anh ta vốn tính tình chất phát chỉ lo làm lo ăn cũng là dân ngụ cư cùng thôn với nghề đập lúa mướn nhưng chỉ vì anh ta hơi cộc cằn, thô lỗ và hơi “phát xít”với vợ nên trong cuộc sống đời thường, lâu dần tình cảm hai vợ chồng cũng chẵng được mặn nồng cho mấy dẫu rằng hai đứa con một trai một gái xinh xắn, bụ bẫm lần lượt ra đời ; anh ta vốn tiết kiệm từng đồng từng xu nên nhiều khi có nằm mơ đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể nào thấy được một cái khăn quàng cổ mới chứ đừng nói chi là có tiền để mua thay! Một lần, tình cờ nhìn thấy nơi cổ em gái quàng chiếc khăn cũ bị rách còn hơn cả xơ mướp, ông Dân nhân đi ra chợ xã tìm lưỡi câu ông liền ghé vào tiệm vải mua một chiếc khăn quàng cổ màu xanh dương sọc carô trắng rất đẹp mang về làm quà tặng cho cô em, lẽ đương nhiên là cô rất thích và không những thế cô còn tỏ ra vui mừng, hớn hở chẳng khác gì lúc còn nhỏ được anh mua cho bịt bánh tráng trộn ; suốt cả ngày lẫn đêm, dẫu trời nóng hay lạnh cô vẫn cứ quấn chiếc khăn ấy nơi cổ, cô đâu ngờ rằng đấy lại là nguyên nhân gây ra thêm mâu thuẫn cho cuộc sống hai vợ chồng cô. Chồng cô thấy cô có khăn mới liền hoạnh họe cô lấy đâu ra tiền để mua, có phải là trộm tiền của anh ta mà sắm sửa cho riêng mình không, cô chỉ thanh minh một cách trống không ỡm ờ là người ta tặng ; vậy là anh nối máu Hoạn thư lên ghen bóng ghen gió lại còn la làng lên là chị có bồ có bịch, trong lúc nóng giận với chồng như là để nói cho đỡ tức cô thừa nhận luôn rằng mình có như vậy và chiếc khăn đó là do bồ cô tặng. Chuyện hục hặc giữa hai vợ chồng nhanh chóng lan truyền đến tai mẹ cũng như ông Dân, ông Luân, ông Quân và để giải tỏa mối nghi ngờ cố hữu đang manh nha dậy lên trong lòng ngưởi em rể nên ông ra mặt thừa nhận chính ông là người đã mua tặng cho em gái chiếc khăn chứ nó chẳng hể có bồ bịch lăng nhăng đâu mà nói oan cho nó ; cuối cùng rồi chàng con rể út quý hóa kia cũng vẫn không tin nổi vào lời biện hộ của anh vợ, vẫn một mực khăng khăng cho rằng mình đã bị vợ phản bội “cắm lên đầu anh hai cái sừng to chà bá”và chỉ sau một ngày đêm, anh ta dọn đồ đạc tư trang của riêng anh về nhà bố mẹ đẻ sống bỏ mặc vợ con muốn ra sao thỉ ra, muốn làm gì thì làm…Hết ông Dân, ông Luân rồi tới ông Quân và mẹ bốn người lần lượt sang nhà anh nói chuyện phải quấy mong anh hồi tâm lại mà quay về với cô Mận nhưng anh kiên quyết không nghe lời, chẳng những thế còn lớn tiếng cự cãi ; rốt cuộc rồi một tuần, hai tuần,….một tháng, hai tháng trôi qua cô em út trong gia đình đành phải chấp nhận cảnh sống cô độc lẻ loi, chồng một nơi vợ một nẽo ; bởi tuổi đã lớn chứ không cỏn nhỏ nhít gì nữa vả lại phần nào đó cũng ngán ngẫm ông chồng “Hitle”từ lâu rồi thành thử cho nên cô vẩn sống bình thường, nuôi hai đứa bé đầy đủ như ngày nào, vẫn lội ruộng lên rừng như thiên hạ kiếm tiền làm kế sinh nhai. Một buổi tối, ngồi nhậu với anh Hai tại nhà, ông Quân khề khà hỏi anh mình “Sao anh mua khăn cho con út làm gì mới sinh ra cớ sự như vậy? Nói thiệt đi, chẳng nhẽ anh lại có…ý gì với nó hay sao?”; ông Dân trả lời “Máy chỉ nghĩ tầm bậy tầm bạ thôi! Nó là em gái của mình mà mình lại…như vậy được cơ chứ?Tại thằng chồng nó cứ ngang như cua, chẳng hề suy xét kỹ càng chi cả!”. Dù thằng thừng nói chẳng khác chi đinh đóng cột với em trai mình như thế nhưng chẳng hiểu sao tối hôm đó lên giường nằm một mình, ông Dân lại bắt đầu đâm ra nghĩ ngợi vơ vẩn, lung tung ; thực sự ra ông nhận thấy cô em út của ông tuy nay cận kề tuổi bốn mươi nhưng vẫn còn nhan sắc khá gợi cảm, quyến rũ vô cùng, nhớ lại những lần cô qua nhà nấu nướng giùm cho ông đôi lúc vô tình cô lui cui trong bếp xoay lưng ra ngoài ông nhìn thấy mái tóc dài tha thướt, mịn màng của cô xõa phủ kín cả vầng lưng đầy đặn thì ít nhiều cũng đủ lảm cho ông dậy lên đôi chút ham muốn nhục dục thể xác. Ông cố gắng nhắm mắt lại cố lấy giấc ngủ để có thể xóa nhòa đi những tư tưởng đen tối đang làm vẩn đục tâm hồn ông bởi vì một lần lỗi lầm với con gái rồi, ông tự nhận thấy rằng bản thân ông chẳng thể nào bước thêm bước nữa đi vào con đường loạn luân, ngang trái ấy một lần thứ hai!
Sự đời thường là như vậy, những gì mình muốn rũ bỏ lả chẳng hiểu tại sao chúng cứ vô tình lôi kéo dụ dỗ, quyến rũ mình lao vào như cả đàn thiêu thân sa lửa nóng, vì sợ bà con chòm xóm dị nghị dựng chuyện “có nói không, không nói thành cho có”nên dạo này, hễ đi đâu là ông cứ âm thầm lén lút một mình mà dấn bước không hề cho cô Mận biết bởi cô mà biết thì thế nào cô cũng đòi đi theo cho bằng được tuy rằng giữa hai anh em chưa hề có “sự cố”nào xảy ra cả. Một lần vào buổi trưa, không thấy bóng dáng cô đâu tưởng rằng cô có việc gì đi làm rồi nên ông liền yên tâm xách túi cầm dao vào rừng xắn măng nhưng đến giữa rừng, ông chợt quay lại thì thấy cô em út lẽo đẽo đi theo ông tự lúc nào mà ông chẳng hề hay chẳng hề biết ; chẳng lẽ đuổi cô về coi sao được nên ông làm thinh chẳng nói chẳng rằng chi cả, bỗng có một con heo rừng từ trong bụi tre gai um tùm xông ra bất ngờ khiến cô sợ quá, không còn nghĩ ngợi gì liền nhào tới ôm chầm lấy ông vì cô ngỡ rằng con heo kia rượt cắn cô. Lúc ấy, ông cũng hồn vía lên mây ôm chặt lấy em gái, giữa trưa nắng vắng lặng trong rừng thẩm mênh mộng, cả hai anh em cứ ôm nhau trong tư thế trời trồng tuyệt nhiên không hề cử động ai mà vô tình nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ phán đoán rằng đôi bên “gian tình”với nhau thôi chứ nào họ nghĩ rằng đó là do…con heo độc lăn chai đâu! Khi con heo chạy xa rồi, cả hai mới bàng hoàng ngượng ngùng buông rời vòng tay ra khỏi người nhau mà trong thoáng chốc, tuy chẳng nói ra được lời nào song tâm tư cả hai đều có ý nghĩ như là kẻ vừa mới phạm phải tội lỗi vậy ; khi ấy là lần đầu tiên trong cuộc đời hai anh em mới chung đụng, gần gũi thân thể với nhau dẫu là không chủ ý cố tình và dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi thôi nhưng phải nói rằng cả ngày hôm đó, lúc nào ông cũng cảm thấy bần thần ngần ngật khắp cả người vì cảm giác mềm mại của thân thể em gái đụng chạm vào người, vì mủi thơm dìu dịu của xà bông Dove cũng như của da thịt cô thoang thoảng lẫn vào khứu giác ông ngây ngất, dễ chịu, tuyệt vời, sung sướng làm sao? Những ngày hôm sau, dứt khoát là ông thằng thừng không cho cô em đi theo mình vào rừng nữa, vì ông e rằng sẽ có những tình huống tương tự như hôm bữa lại xảy ra và nếu một lần thứ hai nữa xảy ra thì ông dự đoán chắc chắn rằng ông sẽ không thể nào tự kiềm chế được bản thân mình nữa ; còn cô Mận, đôi lúc tối nằm ngủ, thỉnh thoảng cô cũng vẩn vơ suy nghĩ đến anh Hai của mình, một người anh ít nói hay làm lúc nào cũng sẵn lòng thương yêu đùm bọc, lo lắng cho các em chẳng may bất hạnh lấy phài bà vợ tính tình quá quắt chẳng khác gì chồng cô, cô thầm tưởng tượng giá như anh Hai chỉ là một ngưởi dân nước lã đối với cô thì chắc chắn cô sẽ mang tình yêu của cô ra mà đặt vào cuộc đời anh thôi chứ chằng còn gì để cho phải chọn lựa! Sau lúc cùng anh ôm nhau trong rừng vì sợ con heo rừng hung hãn làm bậy, thực sự nếu khoảnh khăc ấy, ông tơ bà nguyệt kết nhầm xe lộn cô với anh thành một cặp đôi và anh cô giả sử như táo tợn hơn có làm gì cô đi chăng nữa thì một điều chắc chắn rằng cô sẽ phải yên lặng, nhắm mắt mà trao tặng hiến dâng cho anh thôi chứ không còn con đường nào khác để cô đi ; cô khóc thành tiếng khi mấy ngày sau thấy anh kiên quyết cấm không cho cô đi theo anh nữa dù là vào rừng chỉ để xắn măng, chèo xuồng ra bưng chỉ để hái rau rừng, bông súng…, cô nhận thấy rằng cô chẳng làm gì phật ý anh cả ấy thế mà tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, đã có chuyện gì xấu xảy ra đâu mà anh lại sợ lại kiêng cữ, cấm kỵ đến thế chăng? Ông Dân mua lại của một người quen trong ấp một chiếc xe Honda 78 tuy khá cũ song máy móc vẫn còn tốt với dự định làm phương tiện đi bán dạo mật ong rừng ông thu hoạch được vòng vòng mấy xã trong huyện ; một ngày nọ do ông đã bán hết số mật nên ở nhà chờ ngày nắng sẽ vào rừng lấy tiếp, cô Mận mới thỏ thẻ nhờ ông chở cô đi qua Bình Đông để lấy tiền công đan giỏ mướn mà mấy tháng nay chủ chưa trả cho cô, ngần ngừ giây lát rồi nhớ ra là ông cũng có mấy người bên ấy mua mật chịu chưa thanh toán nên ông đồng ý chở cô đi.
Cô hớn hở, vui mừng chẳng khác gì lân gặp pháo vội vàng đi thay quần áo khá đẹp và bảnh mắt dù đơn giản chỉ là áo bà ba trắng với quần mỹ a đen thôi, lẽ đương nhiên rằng hai anh em không ai ngờ được rằng chuyến đi ấy là chuyến đi định mệnh của cả đôi bên bới nó đánh dấu cuộc tình tội lỗi, trái ngang của hai người cùng một họ, cùng một dòng máu huyết thống trực hệ ; trong thời điểm ấy, ông và cô đã trãi qua một đêm dài yêu nhau ngây ngất, say sưa tại một khu vực vắng lặng, hoang vu của xã Tân Trung mãi cho đến sáng ngày hôm sau mới lần trở về nhà nói dối mẹ là qua bên ấy gặp mưa to gió lớn nên không về được trong đêm…Hai anh em rời khỏi nhà lúc ba giờ chiều, lúc đi ông Quân còn nói giỡn là “đi nhớ về nghe chưa, coi chừng gặp thằng Ngôn (chồng cô Mận) chận đường thì nguy đấy!”, hai đứa con cô được dẫn qua nhà bà ngoại nhờ bà trông giùm ; vì khi ấy không hề nghĩ ngợi gì đến chuyện thiên hạ dòm ngó nên ông Dân tỏ ra rất vui vẻ, thoài mái, vô tư chuyện trò cùng em gái hết đề tài này đến đề tài khác để phần nào làm ngắn lại quãng đường tù nhà qua tới Tân Trung khá xa những gần hai mươi cây số. Đến gần năm giờ, cả hai đều lấy được tiền công lẫn tiền mật chuẩn bị quay về nhà thì khi không cô em ông lại đòi ghé thăm nhà một ngưởi bạn tại đây vì không biết là có còn dịp qua đây nữa hay không nên sẵn lần này ghé chơi một chút ; khi ấy mặc dù thấy chân trời mây đen vần vũ kéo tới báo hiệu một trận mưa lớn sắp sửa đổ xuống nhưng vì chìu em gái nên dù lòng chẳng muốn tý nào ông vẫn đảnh phải xuôi xĩ nghe theo. Do chưa biết nhà người bạn chỉ biết địa danh ấp 5 nên phải nói rằng cả hai mất bao nhiêu thời gian mới dò hỏi được nhà cô bạn gái xa xăm diệu vợi kia mà nhà lại ở trên một thung lũng heo hút muốn qua đó phải băng qua một cái cầu treo bằng dây gập ghềnh, lắc lư như một ông già chín mươi tuổi sắp sửa “gần đất xa trời” ; mặt cầu lót ván phẳng nên ông Dân trả số xe máy chở cô Mận chạy băng băng qua cầu dưới là sông nước đò lòm màu phù sa cuồn cuộn chảy, qua đến nơi chạy vòng vòng men theo con đường mòn khoảng hơn ba cây số nữa mới tới được nhà bạn cô. Cũng may là người bạn này có ở nhà, hai vợ chồng bạn lại hiếu khách nên thấy hai anh em tới chơi liền cầm giữ lại sau đó mổ gà nấu cháo thết đãi rất thịnh soạn khi ấy ngoài trời mưa tầm tã đổ xuống như trút, trong bữa tiệc tình cờ ấy chủ nhà có mang ra một chai rượu mật ong nguyên chất mời ông uống nhưng lấy cớ là chạy xe nên ông không dám uống nhiều dù ông cũng là hạng biết nhậu ; vì nể vợ chồng cô bạn em mình mới gặp lần đầu vả lại sợ cô nghĩ rằng mình khi dễ nên ông chỉ uống có một ly một, nào ngờ rượu khá nặng uống vào tới đâu là ông cảm thấy nóng lên phừng phực, rần rật ngay tới đó. Cơn mưa dầm mùa thu dễ gì mà tạnh ngay hẳn nên vừa là mượn chổ trú mưa vừa hầu chuyện với vợ chồng chủ nhà, do hai người trước đây cũng có một vài lần tới làm công cho gia đình ông nên đối với ông thì họ cũng chẳng xa lạ gì ; gia đình họ thật là đầm ấm, hạnh phúc mới có bốn mươi tuổi thôi mà họ đã có với nhau một con gái mười lăm tuổi và một bé trai lên mười ngoan ngoãn, lễ phép, nết na ngay cả khi có khách lạ đến chơi nhà và nhìn thấy vậy, ông Dân không khỏi chạnh lòng khi ngẫm nghĩ tới tình cảnh gia đình ông chồng một nơi, vợ một nẽo, con cái chẳng biết sống ra sao còn gia đình cô em gái ông thì cũng chẳng thua kém gì mà có thể cỏn tệ hại hơn nữa là đằng khác! Ăn uống xong xuôi, chủ nhà lại tiếp tục pha trà trò chuyện với ông còn cô em và bạn mình thì ra sau bếp nhỏ to “tâm sự loải chim biển” mãi đến hơn tám giờ do thấy mưa đã ngớt nên hai anh em ông kiếu từ ra về ; chủ nhà dặn ông lái xe cẩn thận vì ở đây hễ mưa xuống là đường đất đi trơn trợt, không khéo sẽ “chụp ếch” như chơi, do mưa còn lác đác rơi nên ông mớ cốp xe máy lấy áo mưa ra ông mặc vào và cho cô em trùm lên ngồi sau giã từ vợ chồng người bạn ra về. Đúng y như những gì chủ nhà vừa nói, quãng đường về của hai anh em quả thật chẳng khác nào cực hình, mấy lần nếu ông không vững tay lái là xe có thể sẽ ngã nghiêng qua một bên mà quăng cả hai xuống đất vì mặt đường đất ướt sũng nhão ra, độ ma sát hầu như không còn nữa nên hai bánh xe khó bám chặt vào mặt đường!
Chính vì vậy vả lại trời tối đen như mực còn đèn xe máy ông cũng chẳng sáng gì cho mấy thành thử cho nên có muốn chạy nhanh đi nữa cũng chẳng thể nào được nhưng nếu chạy nhanh thì nguy hiểm chứ chẳng chơi ; bố chị Thanh Linh lên tiếng trấn an cô Mận cứ yên tâm ngồi vững trên xe thì sẽ không xảy ra việc gì đâu bởi vì ông biết rằng bình thường cô rất “mặt chay mày đá”nhưng thực chất là cô lại yếu bóng vía vô củng, chiếc xe chậm rãi chở hai anh em càng lúc càng khuất dần hẳn vào trong màn đêm lác đác nhỏ giọt mưa rơi lạnh buốt. Khi đến chổ cầu dây, ông trả máy lại số ba cho hai bánh xe tiếp xúc chạy từ từ lên mặt ván lót cầu nhưng tại đây chẳng ngờ lại trơn trợt nhiều hơn nữa nên dủ ông điều khiển tay lái vững vàng nhưng chiếc xe nhất là bánh trước vẫn cứ lảo đảo ; tới giữa cầu, sau một tiếng la thất thanh của cả hai thì chiếc xe bỗng nhiên đổ kềnh ra, ông ngã tại chổ còn cô có lẽ ngồi sau nên quán tính của xe hất mạnh cô qua bên phải, lọt qua khoảng trống giữa hai sợi dây thàng cầu rớt luôn xuống sông. Sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, nhanh chóng nên ông chẳng thể nào trờ tay kịp, khi ông lồm cồm bò dậy thì mới hay em gái mình vừa mới bị lọt xuống sông và bên tai ông nghe văng vẳng tiếng cô vọng từ dưới lên “Anh Hai, anh Hai! Cứu em với!”; tuy rất sợ nhưng ông nhảy ngay xuống dòng nước đen ngòm chảy xiết một cách rùng rợn, ông kêu lớn “Mận! Mận!Em đâu rồi?”, do là con nhà nông nên bơi lội là nghề của cô như bao nhiêu người dân quê vùng Gò Công này và chỉ một hai phút đầu hơi bất ngờ chới với ngoi lên ngụp xuống như sắp chìm nhưng sau đó, cô từ từ nương theo dòng nước bơi đi. Nghe tiêng anh Hai gọi, cô trả lời “Em ở đây!”, lúc cô nhìn thấy cũng đang ở dưới nước bơi lao nhanh về phía cô thì cũng là lúc dòng nước bắt đầu đẩy cô đi xa ra ; phía sau, do đã nhìn thấy được cô nên ông Dân vui mừng buông người thả trôi theo dòng nước về phía cô mãi cho đến gần ba phút sau chơi vơi giữa dòng, ông mới nắm giữ được cô và tình cờ thấy có một nhánh cây rừng từ trong bờ mọc chỉa ra hai anh em liền bám lấy rồi lần vào lấy đà leo lên bờ sông. Xung quanh tối đen như mực, chẳng làm sao có thể xác định được phương hướng cũng không biết hiện giờ mình đang ở đâu, hai anh em mình mảy ướt lem nhem từ đầu tới chân y như chuột lột cùng nắm tay nhau mò mẩm từng bước một đi lần ra cách xa bờ sông ; nhờ lâu lâu có một vài ánh chớp trên bầu trời nhá lên nên dẫu sao cả hai cũng dần dần nhắm được hướng đi và cũng do đó mà cả hai thấy rõ xa xa cách đó khoảng 60-70m có một mái nhà tranh lụp xụp, vậy là đôi bên chẳng nói chẳng rằng chỉ nhủ thầm trong bụng rằng tới đó nếu có người ở thì càng tốt còn nếu không cũng có chổ ở qua hết đêm nay chứ tình hình thế này thì làm sao mà về nhà cho được? Nơi hai anh em tới không phải là nhà dân ở mà chỉ là một lán trại người ta nghỉ vào buổi trưa, mái lợp tranh còn vách chổ dựng bằng phên tre, chổ lát bằng thân tre đập dập hay trát bằng đất sét trộn với rơm ; do ông Dân đôi khi hút thuốc nên lúc này ông vẫn bọc theo gói thuốc Bastos xanh và hộp quẹt ga trong túi quần, lúc nãy nhảy xuống sông để cứu giờ thì gói thuốc ướt nhẹp nhưng may sao cái hộp quẹt vẫn cháy bình thường vả ông bật lên để quan sát bên trong lán trại. Cô Mận nhìn thấy một cái đèn dầu nhỏ lăn lóc nơi góc nhà liền cầm lấy đưa cho ông thắp sáng lên rồi treo vào cái đinh nhỏ nơi cột lán rồi chẳng hiểu vì sao ông lại bất thần quay qua vừa ôm chặt lấy cô em vừa mếu máo nói :
-Mận, lúc nãy anh sợ quá những tưởng là em không thể nào sống nổi, giờ anh rất là mừng khi thấy em vẫn còn đứng bên cạnh anh!
Cô mừng mừng tủi tủi cũng vòng tay ôm lấy người anh, dù rằng cả người ông ướt nhẹp lạnh cóng nhưng cô vẩn cảm nhận được hơi nóng tình thương thân thiết tỏa ra từ ông ; hai anh em thể hiện tình cảm với nhau một hồi lâu mới buông nhau ra để đi một vòng lán trại xem xét thì thấy gian bên trong mé tay phải sát vách có kê một cái chõng kích cỡ 1,4m trên trãi manh chiếu cũ kỹ, sờn mòn còn phia trái là bếp nấu ăn xung quanh là một đống vun vỏ bắp khô dùng để đun và còn có khá nhiều trái bắp tươi mới hái về. Ngoài ra, nơi sợi dây kẽm cột sát vách sau lán lại vất khá nhiều quần áo lao động nam có, nữ có và cả khăn, đồ lót phụ nữ chắc là trang phục của một cặp vợ chồng nào đó là chủ lán trại mỗi lần đi làm vào đây để thay đổi nên ông và cô bàn nhau lấy mỗi người một bộ vì quần áo cả hai đều ướt cả ; ông tế nhị bước ra ngoài cho cô em ở trong thay quần áo xong rồi ông mới trở vào cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng nước sông dơ bẩn ra lấy một cái áo kaki màu xanh cùng với cái quần tây nâu cũ mặc vào sau khi dùng khăn lau khô mình mảy. Tuy lúc nãy dùng bữa với vợ chồng người bạn nhưng giờ lại thấy đói sau tai nạn ngã xe rớt sông nên cô Mận vào bếp nhóm lửa lên nướng mấy trái bắp để cô và anh Hai dùng tạm, chợt cô nhớ ra được điều gì đó liền lên tiếng hỏi :
-Ủa anh, chiếc xe của anh đâu rồi?
-À, nó vẫn nằm kẹt trên cầu dây ấy! Cũng may là nó không bị rớt xuống sông!
-Vậy giờ mình trở ra đó chạy vào đây đi anh! Nhỡ ai lấy mất sao anh?
Ông Dân chưa kịp trả lời cô thì bên ngoài lại có tiếng mưa ào ào trút xuống rồi, điệu này dẫu ông có muốn đi chăng nữa cũng chẳng thể nào có gan nào mà trở lại cầu lấy xe dưới trời mưa tầm tã lại tối như hủ nút như vầy…
-Thôi kệ nó đi em! Xe bồ ệch ấy ai mà thèm lấy vả lại mưa gió như thế này!-Ông vừa nhai bắp nướng vừa làu bàu nói.
Với tính tỉ mỉ cẩn thận, ông lấy bộ quần áo của ông và của cả em gái trãi lên hong khô nơi sợi dây kẽm để sáng mai còn khô kịp mà mặc vào đi về nhà rồi ông vào giũ mạnh manh chiếu, dùng một tấm giẻ quét sạch mặt chõng trãi chiếu lại cho gọn gàng ; ông còn lấy bốn cái quần lính của chú lán trại gấp lại hai cái làm một dùng để thay gối nằm cho ông và em gái. Ông lên tiếng :
-Tối nay ở lại đây, hai anh em mình ngủ chung em thấy có ngại gì không? Nếu ngại thì anh sẽ ngủ dưới đất vậy!
-Thôi đi anh, có gì đâu mà ngại! Ngủ dưới đất trời lại mưa nguy hiểm lắm, em không đồng ý đâu, anh làm như ở đây nền lát gạch bông không bằng! Vả lại, anh nào dám ăn thịt em đâu mà!
-Con nhỏ này quỷ lắm đó nghe!-ông cười nói.
Nghe anh Hai nói, cô cười phá lên sằng sặc và sau khi mỗi người ăn hết hai trái bắp tươi nướng chín vàng lúc bấy giờ mới bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, dường như sợ tình huống không may lại xảy ra như lần bất chợt gặp phải con heo rừng hôm đi xắn măng mới đây thôi nên ông Dân vào chõng nằm trước ở mé trong gần sát vách nứa nhường chổ ngoải khá rộng cho cô Mận ; khoảng mười lăm phút sau, cô mới lò dò bước vào, khi chuẩn bị nằm xuống nhờ có ánh sáng ngọn đèn dầu mờ mờ vàng vọt ở gian ngoài lan tỏa vào thấy ông nằm sát vách quá cô liền kéo người ông ra ngoài một chút vì sợ bò cạp hay rết sẽ cắn ông. Ông xích người theo đà kéo của cô rồi nói giọng lo lắng :
-Chà, không biết mấy giờ rồi ta còn hai đứa nhỏ con em ngủ chưa?
-Kệ tụi nó đi anh ơi! Dẫu sao cũng còn có bà ngoại mà. Mấy lần đi đâu với anh Ngôn, em vẫn thường hay gửi chúng cho má ngủ ở đó mà có sao đâu!
Yên lặng giây lát, ông lại hỏi ;
-Nè, anh hỏi thiệt! Như thằng Ngôn cố tình bỏ em thế em có buồn không vậy?
-Mới đầu cũng hơi buồn buồn nhưng giờ thì hết rồi anh ạ!
-Mà em phải giải quyết thằng thừng với nó đi! Nếu cảm thấy không ở với nhau được nữa thì gửi đơn ra tòa ly dị chứ kiểu chỉ nói miệng không thì khó lắm. Với lại, dẫu sao thì nó cũng phải có trách nhiệm với hai đứa con em nữa chứ!
-Thì em cũng tính rồi đấy chứ! Để qua hết mùa mưa này, em sẽ qua nhà gặp gia đình ảnh nói chuyện phải quấy coi sao!
-Ừ vậy đi! Ly dị xong rồi, anh sẽ giới thiệu cho em một mối này tuy đã bốn mươi lăm tuổi rồi nhưng góa vợ, tính tình không giống như thằng Ngôn đâu, lo cho vợ cho con đàng hoàng tử tế lắm!
-Anh lo cho phần anh thì hơn. Đừng có lên mặt mà sắp xếp cho em-Ngập ngừng giây lát cô tiếp-Nói thật nghe, em mà ly dị với anh ấy rồi em sẽ ở mình ên thôi trừ phi…
Nghe em gái mình cứ úp mở khiến lòng ông Dân cứ cảm thấy hoang mang nghi hoặc nên ông cứ hỏi dồn :
-Trừ phi gì vậy em?
-Trừ phi….trừ phi có người này chịu lấy em nhưng mà người ta…kỳ lắm!
-Ai vậy? Vậy là em có để ý đến ai rồi phải không? Sáng mai về nhà anh sẽ nói với mẹ nghe?
-Thôi anh đừng nói với mẹ, mẹ la em chết! Mà thực sự đã có gì đâu mà anh nói?
Thấy trời mưa giá lạnh nên ông Dân ra ngoài lấy thêm mấy cái áo nữa trở vào âu yếm đắp lên người cô Mận thay mền cho cô phần nào ấm lại, cô đáp lại bằng cách vừa nắm lấy bàn tay ông vừa lí nhí nói lời cám ơn anh Hai mình ; ông lặng yên đề bàn tay mình trong bàn tay cô rồi sau đó không lâu, chính ông lại xoay trờ bàn tay lại nắm lấy bàn tay em gái với nỗi niềm thương yêu vô bờ bất bến bỗng dưng dậy lên trong cõi lòng ông thiếu vắng, trong trái tim ông cô đơn bấy lâu nay kể từ tám tháng qua chạy trốn bà vợ quá quắt, nông nổi sau sự vụ bà ghen ông tư tình với…cô cháu gái gọi ông bằng bác là con của ông Quân. Ông thầm nghĩ phải chi người nằm cận kề ông hiện giờ không phải là em gái ông thì có lẽ chắc chắn là ông đã nhanh chóng tỏ tình với cô đã từ lâu rồi chứ không cần gì phải chờ phải đợi nữa ; thực sự, tuy rất thương yêu cô nhưng ông không dám hành động bởi vì còn có ông Luân, ông Xuân và cả mẹ ông, nếu bà mà hay biết việc làm của thằng con trời đánh này chắc bà lao đầu xuống sông tự vẫn thôi chứ chằng biết làm gì hơn cả để xóa hết nỗi nhục nhằn, ghê tởm này! Còn em gái ông, liệu cô có dám chấp nhận tình cảm của anh mình hay không khi cô vẫn “còn đang là gái có chồng”hay là cô sẽ không bao giờ nhìn ông bằng cặp mắt vui tươi thân thiện như ngày nào một khi ông đã xâm phạm tới cô dẫu cho không hề gây ra bất cứ hậu quả gì cho cô cả!….
-Anh nghĩ gì vậy anh? -Cô Mận thỏ thẻ lên tiếng.
-À, anh có nghĩ….gì đâu! -Ông Dân chối biến.
-Em hỏi thiệt anh nghe! Có phải…anh nghĩ…về…em không?
-………!!!……..!!!
-Anh nói thiệt đi! Anh có…muốn…em…không?
-Anh…anh….!!!
-Em để ý thấy mấy lần anh cứ nhìn em….khác lắm! Em biết anh…yêu em nhưng anh sợ…nên không dám….phải vậy không anh?
-Anh…buồn và cô…đơn lắm!
-Em biết rồi! Em…không giận anh đâu, anh vẫn là anh Hai của em mà nếu…anh muốn…!
Nói gần nói xa, úp úp mở mở một chập riết rồi hai anh em cũng dần dần hiểu được nhau thôi, càng lúc với cảm giác thôi thúc yêu đương ân ái càng trỗi dậy trong người do đó khoàng cách giữa ông và cô như càng ngắn lại ; ông xích người nằm sát vào thân thể em gái bắt đầu kề môi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài đen nhánh, mượt mà của cô và chỉ trong khoảnh khắc đầu tiên đấy, chưa chi mà cô đã lặng yên nhắm nghiền cặp mắt lá răm đen láy lại, cả khuôn mặt cô thẫn thờ trong ngây ngất, say sưa. Chừng hai phút sau, ông tiếp tục lần đôi môi khát khao, ham muốn rạo rực đi xuống vầng cổ cô trắng mịn phía trước cùng vầng gáy cô nõn nà phía sau rồi dần dần phủ lên toàn bộ khuôn mặt ngăm ngăm nước da nâu của cô một cách tràn đầy háo hức, phấn khích tột cùng ; có lẽ do đã hiểu được hoàn toàn tất cả nỗi niềm riêng của nhau rồi nên giờ chẳng ai nói với ai lời nào cả mà thay vào đó là những nụ hôn nồng nàn, thắm thiết từ trước tới giờ đôi bên vốn dĩ rất mong muốn trao tặng cho nhau lâu lắm rồi cũng nên!
Ông lặng lẽ hôn từ trán xuống mắt cô, từ mũi qua hai bên gò má nhô cao hai lưỡng quyền, chằng mấy chốc ông gần như đã làm chủ được trọn vẹn gương mặt xinh đẹp, khả ái của người em gái thua ông những mười tuổi -đấy chính là con nhỏ em hồi nhỏ ông vẫn thường để lên cổ “đồng đình”đi chơi đây đó trong làng thuở ông mới mười hai, mười ba gì đó ; sự rung động ái tình thể xác nhục dục nhanh chóng thoát ra trở thành những dòng điện kích thích sinh lý từ dưới xương cùng của cả hai anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ mãi miết rần rật chạy dọc lên theo sống lưng tới trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tòa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi. Mới cách đây tám tháng trước thôi, tình yêu đã run rũi bất chợt xảy đến giữa ông và chị Thanh Linh-cô con gái đầu lòng của ông vào đêm hai mươi bốn tháng Chạp Âm lịch đêm nay lại kết nhẩm xe lộn ông với cô em gái năm nay vửa đến tuổi ba mươi chín không còn gì mà có thể chối cãi được nữa bởi vì đã thực sự hiển nhiên ngay trước mắt nơi cái lán trại vắng lặng tại vùng đất hoang vu, xa xôi của xã Bình Đông, huyện Gò Công, tỉnh Tiền Giang, vâng chính xác là vậy! Lúc này, hai vành môi ông đang lần mày mò tìm kiếm đôi môi nhỏ nhắn, thắm tươi như đóa mai ngày xuân nở rộ để thay lời muốn nói rằng “Anh yêu em nhiều lắm!”, cô Mận không một chút chần chờ dù hơi ngượng ngùmg chút ít ngay từ giây phút đầu tiên đã hé mở đôi môi để cho miệng ông luồn vào, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, răng lợi cọ sát vào răng lợi ; với tình yêu sinh sôi nảy nở bất chợt vô tình không ai nào có thể lường trước cho được, mật ngọt hạnh phúc trào dâng bắt đầu từ nụ hôn đầu đời của hai anh em nhanh chóng đưa cả hai bay bổng lên lưng chừng trời mây bàng bạc tuy rằng không gian lúc này lại đang là mưa to gió lớn bão bùng. Đôi bên dù vẫn hãy còn vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp xen lẫn vài cảm giác lo lắng, sợ sệt e rằng có ai đó phát giác ra chuyện yêu đương, ân ái lén lút đồi bại của mình chăng nhưng dẫu sao, cả hai vẫn đều cố gắng thàn nhiên bình tĩnh tạo ra sự tinh tế, khéo léo cho từng thao tác ân ái để làm sao mang đến cho nhau những cảm giác sung sướng, ngây ngất, đê mê thực thụ chứ chẳng phải là gượng gạo làm cho có, cho xong chuyện! Giờ ở bên Long Chánh cũng mưa rơi tầm tã, mẹ ông Dân cùng hai đứa con cô Mận với gia đình ông Luân, ông Quân cả thảy đểu ngủ say dẫu rằng trước đó họ có bàn tán, lo lắng rằng sao mà giờ này đã quá trể rồi vẫn chưa thấy anh Hai và em út đi Bình Đông về chằng hiểu có bị sự cố, tai nạn gì hay không ; bởi khoảng cách quãng đường qua đó rất xa vả lại mưa đồ xuống như trút thế kia làm gì có chuyện ai nghĩ đến việc đì tìm hai người ấy thành thử cho nên chằng người nào lại có thể ngờ rằng lúc này ở bên ấy, hai anh em đang trở thành người tình của nhau sau khi xảy ra bi kịch cô em bị rớt sông trong một cái lán trại vắng chủ! Tuy rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau nhưng cả hai lại có với nhau những phút giây nồng nàn, cháy bỏng thắm thiết y như là một cặp đôi tình nhân xa cách nhau đã lâu nay mới có cơ hội gặp lại vậy ; hai anh em càng lúc càng xiết chặt vòng tay ôm lấy thân thể của nhau như thể sợ rằng sẽ nhanh chóng tan biến đi vậy và cùng lăn qua lộn lại trên mặt chiếc chõng tre khiến cho manh chiếu trãi dưới người cả hai vốn dĩ đã sờn mòn, rách nát lại càng lúc càng nhăn nhúm, dúm dó trông thật thảm hại làm sao! Hai bàn tay cô Mận không ngừng lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc ngắn củn cởn “muối nhiều hơn tiêu”của ông Dân, miệng cô mấp máy liên tục thốt lên những tiếng rên rỉ vì cảm giác sung sướng, rung động đến tột cùng ; lúc mới vừa nhận ra bàn tay phải của anh Hai đang bắt đầu lần lên tháo cởi hột nút bóp đầu tiên nơi chiếc áo bà ba trắng cô mặc khính của bà chủ lán trại mà cô chưa hề biết mặt thì cô tỏ vẻ hơi ngần ngừ nhưng chỉ vài giây sau đo thôi là cô đã lặng yên để cho ông được tự do tự toại muồn mần chi thì mần!
Sau khi hột nút thứ nhất bung ra, tới hột nút thứ hai rồi thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm tất cả lần lượt đều được chỉ nội bàn tay phải của ông tháo ra và khi ông khẽ cầm lấy hai bên vạt thân áo trước cô em mở rộng sang hai bên, tuy trong này chẳng được sáng sủa gì cho lắm nhưng ông phần nào đó cũng nhìn thấy được nguyên vẹn phần trên tấm thân ngăm ngăm nước da bánh mật gọn gàng, đầy đặn dù cô đã có tới hai đứa con ; dù cảm giác thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt háo hức gần như tăng lên một cách đột biến, khủng hoảng ngập tràn trong ông chằng khác nào cơn sóng thần hung hãn, dữ dội năm xưa từ ngoài khơi xa tràn vào nhấn chìm thành phố Hứa Vân Đài của nước Hàn quốc trong tích tắc nhưng ông vẩn hành động một cách nhẹ nhàng, thận trọng bởi vì rõ ràng ông không muốn cho em gái ông mang tâm lý bị xâm phạm, cưỡng đoạt…Ông tiếp tục lần hai bàn tay xuống dưới vầng lưng mềm mại, thon thả của cô mày mò tháo gỡ hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú bằng thun voan trắng đã ngã sang màu cháo lòng (đồ của bà chủ lán trại cô mượn tạm ) cô em ông đang mặc ; lập tức, chiếc áo nhỏ nhắn ấy vốn đã mất hẳn đi độ bò sát vào da thịt nên nhanh chóng tuột lệch xuống dưới ngay và đến lúc này, ông mới nhẹ nhàng tuột lần tuột lần hai ống tay áo khỏi hai cánh tay cô múp míp, nần nẫn. Sau đó, ông một lúc cầm cả hai chiếc áo để lên nơi mé đầu chõng rồi bấy giờ, hai bàn tay ông mới lần cởi từng hột nút nơi chiếc áo kaki ông lấy của ông chủ xa lạ mặc đỡ rồi tiếp tục chiếc áo ấy lại được bàn tay ông để phủ lên trên áo bà ba, áo ngực mà ông mới vửa giải thoát ra từ phân trên thân thể cô em ; chẳng mấy chốc sau, ông cúi xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn của cô không ngừng rung động phập phồng nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở em gái hổn hển, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng đến nơi! Vậy là biết bao nhiêu là ngày tháng trôi qua trước giờ ông Dân chỉ sống trong mơ tưởng hão huyền về cô Mận-em gái ông dễ thương, khả ái đêm nay, chính xác là cô em bằng xương bằng thịt ấy lại đang nằm trong vòng tay ông cho ông thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt vậy mà ông cứ ngỡ rằng nãy giờ mình đang ở trong mơ nay mới vừa sực tỉnh ; lúc này, miệng ông đã không chần chờ gì nữa đã nhẹ ngậm lấy đầu núm vú bên phải của cô nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ đấy còn bầu vú trái cô còn lại lẽ đương nhiên ông cũng chẳng thể nào quên lần bàn tay phải lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng một cách vô cùng phấn khích tột độ! Hiện giờ, ở bên Long Chánh, anh Ngôn-chồng cô Mận cũng đã say sưa giấc mộng sau một ngày đập lúa vất vả gian lao và dẫu cho có phép màu đi chăng nữa thì anh ta vẫn không thể nào hay biết hiện giờ người vợ mà anh dứt khoát ly thân đang làm chuyện tội lỗi loạn luân “trên nam dưới nữ”với chính anh ruột…của mình ; giả sử như anh tường tận được mục kích cảnh tượng này chắc anh cũng không hề phản đối hay thưa kiện gì đâu bởi vì tình cảm giữa anh và cô vốn dĩ đã “cạn tào ráo máng”rồi còn gì đâu nữa, chỉ có điều anh cỏn khinh khi rẻ rúng cô hơn mà thôi! Khoảnh khắc này, mưa bên ngoài trời vẫn không ngớt trút tầm tã phủ khắp vạn vật nhà cửa, ruộng rẫy, cây cối…một màn mước trắng xóa chẳng khác gì thác Bucso hùng vĩ trên vùng đất cao nguyên Đà Lạt ầm ầm lao xuống dữ dội, mãnh liệt không có gì sánh bằng ; trận mưa này có thể gây hại cho biết bao nhiêu gia đình bị cuốn trôi lương thực lẫn hoa màu nhưng đối với hai anh em ông Dân thì lại hoàn toàn khác hẳn bởi nó mang một không gian thật là lãng mạn, tuyệt vời vừa giá lạnh vừa ấm áp cho cuộc tình ngang trái, oan nghiệt giữa hai anh em có…cùng chung mẹ, chung anh chị em, bà con họ hàng. Say sưa, ngây ngất với những gì mà cô em âu yếm trao tặng, hiến dâng cho mình mãi cho tới hơn mười phút sau, ông mới bắt đầu thực hiện thao tác đồi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút bầu vú trái của cô còn bầu vú phải mà ông vốn “chán cháo chê cơm”rồi thì ông dành cho bàn tay phải ông đưa lên sờ soạng, nắn bóp, mày mò chứ ông chẳng thể nào bỏ không uống phí cả cuộc đời!
Sự đời là vậy, tuy chẵng phải hạng người có máu ham muốn nhục dục xác thịt nhưng suy cho củng ra thì ông không còn con đường nào khác để chọn lựa bởi vì hướng đi của ông đêm nay từ trước tới giờ ông cố tránh né nó nhưng cuối cùng rồi ông vẫn cứ lao mình theo nó ; giống như người ta thường nói “Theo tình tình chạy, trốn tình tình lại theo”, vả lại hơn nữa do nhan sắc cô em gái hãy còn rất nồng nàn, mặn mà không những thế còn cực kỳ gợi cảm, quyến rũ, lôi cuốn thành thử cho nên ông làm ngơ sao đành nhất là ông đang rơi vào một hoàn cảnh ở một nơi hoàn toàn xa xôi, vắng lặng mà chỉ có ông với cô ngoải ra không còn có sự hiện diện của người thứ ba nào nữa cả. Lúc này, tuy rằng trên người ông vẫn còn y nguyên hai lớp quần tây bên ngoài lẫn quần đùi mặc trong nhưng dẫu sao thì ông đã nhận thấy nãy giờ dương vật ông cương cứng lên tới mức tối đa rồi, điều đó có nghĩa chắc chắn là ông chẳng thể nào ngừng lại giữa chừng được nữa dẫu cho thiên lôi từ trên trời vâng lệnh Ngọc Hoàng cầm lưỡi tầm sét giáng xuống hạ giới ngăn cản ông ; thỉnh thoảng, hết bàn tay phải lại đến bàn tay trái của ông lần lượt đưa xuống phần hạ thể cô em để tiếp tục mày mò, sờ soạng nhằm mục đích tìm hiểu, khám phá tận cùng vẻ đẹp của cô trái nghịch với lúc trước ở nhà bên Long Chánh, hễ thấy cô ở đâu là ông lại kiếm cớ lãng tránh đi cho bằng được. Cuối cùng, hai bàn tay ông Dân rồi cũng bắt đầu khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần bà ba vải ú đen mà cô mặc khính của người ta nhẹ nhàng cởi tuột hai ống xuống khỏi cặp đùi cô, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài rồi lần lượt thoát ra hai bàn chân mềm mại, múp míp của cô hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; chẳng mấy chốc, ông cầm gọn chiếc quần ấy để lên nơi mé đầu chõng hội tụ với áo bà ba, áo kaki, áo ngực rồi sau đó, ông mới từ từ cởi bỏ chiếc quần tây cũ ông mặc trên người ra để lên đúng ngay vị trí ấy chỉ trong tích tắc chưa đầy hai phút đồng hồ. Ông vẫn chưa vội vàng, hấp tấp chi cả mà kết thúc ngay cuộc tình loạn luân hết sức thú vị, tuyệt vời giữa ông với cô em bởi vì trên người ông còn lại quần đùi chưa cởi cũng như hạ thể cô vương lại mảnh vải cuối cùng còn sót lại che chắn che giấu phần kín đáo, nhạy cảm nhất của cô đấy chính là chiếc quần lót bằng thun voan trắng đã khá cũ, ngã sang màu cháo lòng. Một chi tiết khá thú vị lẽ ra xét thấy cũng phải đề cập đến đấy là bên ngoài có một nhóm ba thanh niên gắn đèn pin trên đầu, xách thùng đi soi ếch từ mạn trong ra tới gần chổ cái lán trại mà hai anh em ông đang yêu đương, ân ái và làm tình cùng nhau ; nhác thấy có ánh đèn dầu vàng vọt, lờ mờ từ bên trong lán tỏa ra thì một anh trong nhóm liền rủ hai bạn của anh thử vào trong xem có bắp tươi không để trộm vài trái nướng ăn đỡ thèm nhưng một trong hai người kia cản lại “Thôi đi cha nội ơi cho con nhờ, có lẽ vợ chồng ông Phẩm đang ngủ trong ấy ổng mà hay được ổng vác rựa ra chém thì cha cứ hãy lãnh đủ đi nhé, đừng có lôi con vào nghe cha!”. Nghe nói vậy nên anh chàng kia vội vàng từ bỏ ngay ý định xâm phạm gia cư bất hợp pháp, cả ba bàn tán với nhau gì đó rồi dần dần đi cách xa cái lán trại hiện giờ đang là tổ ấm uyên ương của ông Dân và cô Mận thản nhiên mặc cho “ông tơ bà nguyệt”tiếp tục kết nhầm xe lộn tình cảm của hai anh em thành tình yêu đôi lứa ; nếu họ mà vào thì ắt hằn trước sau gì không sớm thì muộn họ cũng phát hiện ra cuộc tình loạn luân, ngang trái giữa hai anh em ruột thịt ngay trên chiếc chõng nơi gian nhà trong lán cho mà coi! Do đâu còn tâm trí nào để ý đến vạn vật cũng như mọi tình huống xảy ra xung quanh nữa thậm chí cả hai anh em đều quên mất đi mối quan hệ huynh muội giữa đôi bên, cả ông và cô không ai hay biết, phát hiện ra nhóm thanh niên đi soi ếch hiện diện bên ngoài dưới trời mưa đêm tầm tã ; vả lại, cả hai đang trong lúc chuần bị bước vào giai đoạn kết thúc cuộc tình chẳng còn bao lâu nữa, không chóng thì chầy hơi sức đâu mà quan tâm, lo lắng chuyện của bàng dân thiên hạ, bằng chứng là lúc này bàn tay phải ông đang từ từ kéo tuột chiếc quần lót nơi hạ thể cô em mình xuống khỏi cặp đùi mịn màng qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân ngăm ngăm nước da nâu bánh mật của cô em đã có một đời chồng với hai đứa con hãy còn thơ dại…
Mớ y phục hỗn độn, lộn xộn của hai anh em cùng chung huyết thống nơi mé đầu chõng gồm có áo bà ba, áo kaki, áo ngực, quần tây nay lại có thêm sự hiện diện của quần lót rồi kế tiếp là quần đùi vậy là lúc này, cả đôi bên đều đang ở trong tình trạng lõa lồ thân thể, trần truồng như nhộng hoàn toàn tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che đậy ngay cả những nơi kín đáo, nhạy cảm nhất trên người ; dương vật ông Dân vừa mới được giải thoát ra lớp quần đã co giựt liên hồi vừa to vừa dài lại vừa cứng ngắt chẳng khác gì một đoạn sắt nung đỏ rút từ trong lò rẻn ra vậy không ngừng cọ sát vào một bên đùi phải cô Mận khiến cô mặc dù cũng đã quen thuộc với anh Ngôn-chồng cô nhưng cũng đủ làm cho cô ngượng ngùng, e thẹn. Chằng mấy chốc, không chần chờ ngần ngừ chi nữa, ông vừa nhẹ nhàng chậm rãi vừa khéo léo tinh tế trườn người tới leo lên nằm trên tấm thân cô nõn nà, gợi cảm với thao tác giống như một con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh mặt trời chói chang, gay gắt để liếm láp vài giọt sương đêm vốn vẫn hãy còn đọng lên trên những chiếc lá non ; khi cô đón nhận ông bằng cách từ từ dang rộng hai chân mình ra, lập tức đầu dương vật ông liền kề sát vào ngay âm đạo cô, mày mò tỉm kiếm khoảng chừng một phút sau là nơi quy đầu của ông đã lọt hẳn vào bên trong giữa hai vành môi lớn và môi bé nơi cửa mình cô. Cô oằn người lại vửa run rẫy vửa kích động, vửa đau đớn vửa sung sướng bởi vì sau biết bao nhiêu khoảng thời gian âm thầm thương mến ông anh cả trong gia đình, đêm nay chính cô đã tự chủ ý thức trong việc ngoan ngoãn, lặng lẽ hiến dâng cho người anh cô yêu thương những cảm giác hạnh phúc thực sự vô cùng tha thiết, trào dâng ; cô nghẹn ngào rớt xuống hai giọt nước mắt hoan hỉ ra khỏi cặp mắt sắc lẽm của cô ngay lúc đó thì đôi môi ông lại khao khát, ham muốn tìm kiếm đôi môi mọng thắm trên gương mặt cô, cô lại không thể nào không đón nhận một cách nồng nhiệt, cuồng loạn tột cùng. Ngay cả toàn thể vũ trụ, đất trời, không gian lúc này cả thảy như chao đảo, nghiêng ngã theo từng nhịp điệu yêu đương, ân ái, làm tình giữa cô với người anh chạy trốn vợ từ Bà Rịa -Vũng Tàu về lại quê hương chôn nhau cắt rốn náu nương ; ông chậm rãi chơi cô từng giây từng phút, từng ly từng tý bằng cách hết nhấc mông lên lại hạ xuống nhịp nhàng đưa đẩy dương vật cử động thụt ra lại thọt vào sâu tận trong từng ngõ ngách sâu thẳm nơi âm đạo cô mà có lẽ nói một cách cường điệu hy hữu là đến tận tử cung cô thì cũng đúng chứ chẳng sai! Tuy hơi xệ dài xuống vì giá lạnh nhưng hai hòn dái ông Dân vẫn hiên ngang, hùng dũng gác lên trên cặp đùi non mịn màng của cô Mận đồng hai bên cửa mình cô và chùm lông nơi gốc dương vật ông lúc bấy giờ không ngừng xoắn xuýt đan lấy lớp lông đen dày mịn bao phủ xung quanh cũng như phần trên âm đạo cô ; giờ thì có lẽ hình ảnh bà mẹ nghiêm khắc, dữ dằn bảy mươi mấy tuổi của ông ở xã Long Chánh không cỏn tồn tại hiện diện trong tâm trí ông nữa bởi vì ông chỉ còn mỗi một việc tập trung vào truyền tinh truyền giống vào cơ thể cô em gái ông mà thôi! Có thể chín mươi lăm phần trăm hậu quả sẽ xảy tới gây ra nhiều phiền phức khó chịu cho cả hai anh em nhất là cô, điều đó có nghĩa là một bào thai oan nghiệt sẽ hình thành nên trong cơ thể cô, một mầm sống dẫu rằng vô tội nhưng lại thể hiện minh chứng cho những gì gọi là tội lỗi, loạn luân, trái với đạo lý luân thường ; hai bàn tay cô hết vày tới vò lui đầu tóc muối nhiều hơn tiêu của ông lại lần xuống liên tục cào cào lên vầng lưng trần trụi khá vạm vỡ của ông anh cả cô và nếu giả sử như những ngón tay cô để móng nhọn thì chắc chắn là từ nãy tới giờ lưng ông ít nhất cũng đã bị lãnh đủ khoảng năm sáu vết trầy xước rướm máu đỏ hồng. Thực sự, đêm nay có phải là số phận cũng như duyên phận vô tình kết nhầm xe lộn hai anh em với nhau hay không hay đấy chẳng qua là cái cớ để phần nào tự làm giảm đi tội lỗi của đôi bên được bao nhiêu hay bấy nhiêu ; càng lúc thời gian giao hợp của cả hai càng kéo dài ra năm phút, bảy phút rồi chín phút, mười một phút…mãi miết bất tận tưởng chừng như chẳng bao giờ đến hồi kết thúc “chiến sự”.
Đêm nay, đồng nghĩa với trao tặng hiến dâng, cô tỏ ra yêu thương anh trai mình một cách hết sức chân thành và dẫu cho giả sử như cô cỏn con gái trinh nguyên tròn vẹn thì chắc có lẽ cô cũng chẳng hề giấu giếm gì anh cô cả mà không những như thế, cô còn ngoan ngoãn chịu đựng nhằm đáp ứng mọi đòi hỏi, ham muốn, khát khao của ông anh vừa mới ly thân vợ xong ; cả hai do sức khỏe bình thường ổn định vả lại tinh thần đểu phấn chấn, tỉnh táo thành thử cho nên mặc dầu thân thể ông to gấp đôi người cô nhưng cả hai vẫn sung sức, cường tráng để yêu đương, ân ái và làm tình cùng nhau hết phút này tới phút khác. Chiếc chiến cũ nát, sờn mòn trãi trên chõng nơi lán trại vắng lặng chẳng mấy chốc trở thành chiếu hạnh phúc của hai anh em còn như vậy qua đó, gian trại cũng được ông Dân chọn lựa để làm nhà hoa chúc cùng với cô Mận trong đêm mưa gió bão bùng này ; đến phút thứ mười lăm, cùng lúc cả hai bất chợt vừa ôm chặt lấy nhau vừa quíu hết cả người lại, đấy chính là khoảnh khắc khoái ngất sung sướng tràn đầy lạc thú nhất trên cuộc đời này mà hai trong số bốn người con của một bà mẹ sắp sửa gần đất xa trời tại nơi hoang vắng đã âm thầm, lén lút trao tặng, hiến dâng cho nhau. Thời gian trôi qua khá nhanh, mới vụt thoáng qua thôi mà hai anh em đã bắt đầu chuyển sang giai đoạn rã rời, mệt mỏi nhưng không vì vậy khiến cho đôi bên chán chường lẫn nhau bởi lẽ một điều chắc chắn đã in sâu vào tiềm thức cũng như ý thức đấy chính là hết đêm mưa này rồi thì tới lẩn sau, đôi bên lại được ông tơ bà nguyệt kết nhầm xe lộn!./.
Để lại một bình luận