Phần 78: Sau cơn mưa trời lại sáng
Đúng là “ông trời có mắt”, “sau cơn mưa trời lại sáng”, gần một năm trời sống lây lất khổ cực tại xã vùng cao Hữu Liên, một ngày tươi đẹp nọ ộng Lân và chị Len hai bố con đã được quay trở về sống trên mảnh đất “chôn nhau cắt rốn”của ông bà tổ tiên tại xã Đông Quan ; đấy chính là ngày Sở Nhà đất Tỉnh Lạng sơn ký giấy phép giao trả lại cho ông mảnh đất đã bị gã em vợ đốn mạt, gian manh chiếm đoạt, chẳng khác gì người chết đi sống dậy,ông cùng người con gái đầu lòng cũng là người tình của ông hăm hở lên đường hồi hương xây dựng lại một ngôi nhà cấp bốn tuy nhỏ nhưng khá khang trang bằng bê tông cốt sắt vững chắc, hiên ngang. Sau khi giao trả đất lại cho anh rể, gã em kia dẫu sao phần nào cũng thấy hơi ngường ngượng nên thằng thắn lên tiếng xin lỗi ông trước đông đảo bà con trong cuộc họp tổ và vì có lòng nhân hậu, ông sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm của gã trước đây với ông để mong sao gia đình đôi bên sống hòa thuận, tốt đẹp cùng nhau do dù gì đi nữa thì con gái ông cùng mấy đứa con gã cũng là quan hệ chị em cô cậu chứ nào phải là người dưng nước lã…Nhắc lại chuyện xưa (tập 60-Yên tĩnh vầng trăng khuyết), ông và chị Len vốn dĩ từng trãi qua một lần lầm lỡ dan díu loạn luân, tội lỗi nhưng tuyệt nhiên chỉ có một lẩn duy nhất ấy thôi chứ hai bố con hoàn toàn không lập lại thêm lần thứ hai nữa từ dạo ấy cho đến khi quay trở về quê hương xứ sở ; vậy là mối quan hệ phụ tử giữa hai bố con vốn dĩ đã trở lại bình thường như xưa, ngày ngày cả hai vẫn cứ thản nhiên ra đồng trà làm việc đến buổi lại vào nhà lo cơm nước đắp đổi qua ngày tối đến mỗi người ngủ một buồng riêng chẳng hê xảy ra “sự cố”gì nghiêm trọng cả!
Một tháng sau, gia đình ông bỗng dưng có một tin vui tới làm ai nấy kể cả bên nhà gã em vợ cũng phãi mừng lây đó là anh Quang -con trai thứ ba của ông từ bên Trung Quốc bất chợt trở về, do có nuôi mấy con heo thịt trong chuồng nên ông liền cắt tiết ngay một con khoảng 50kg làm tiệc ăn mừng con trai biệt tăm biệt tích mấy năm nay đoàn tụ gia đình ; ông mời hết thảy bà con họ hàng lẫn hàng xóm láng giềng, chính quyền thôn xã đến dự chung vui và có lẽ trên bàn thờ nhà ông lúc nào cũng nghi ngút khói nhang di ảnh của vợ ông, của Trí-thằng con út “khùng khùng điên điên”,của cháu ngoại ông (con gái chị Len) chắc cũng vui mừng khôn xiết trước sự hiện diện của anh tại vùng quê xã nhà. Trước đây, người ta đồn anh là đi buôn thuốc phiện qua bên Tàu vả lại còn dính vào một vụ đánh nhau gây thương tích cho người khác nhưng thực sự hoàn toàn không phải như thế vì ngay ngày hôm qua về đây anh đã trình cho công an xã Đông Quan một bản dịch kèm theo tờ xác nhận của Công an Tỉnh Vân Nam-Trung Quốc đại loại rằng anh được khen thưởng do có công phát hiện một đường dây buôn bán thuốc phiện từ Việt Nam sang ; sỡ dĩ anh biệt tăm biệt tích lâu ngày là bởi vì anh tham gia lao động hợp tác tại một nông trường mía ở đó, đường xá xa xôi cách trở vả lại công việc quá đỗi bề bộn nay vì nơi ấy giải thể do quy hoạch đất đai thành thử cho nên mãi tới hôm nay anh mới trở về được. Trắng đen rõ ràng là như vậy chứ nếu đúng như những gì thiên hạ đồn đãi thì có lẽ anh bỏ xứ đi từ biệt luôn làm sao mà về ở bình sống yên như vầy, anh buồn bã vô cùng khi hay gia đình anh chỉ trong một trận lụt thôi mà mất hết cả ba người thân giờ về lại nhà chỉ có bố và chị Hai mà thôi ; một tuần lể sau, anh nói giọng buồn buồn với bố là anh sẽ vào miền Nam tìm lại chị Thanh Linh-cô vợ của anh mà mới cưới về chưa có được một ngày động phòng hoa chúc anh đã ra đi biền biệt gió sương rồi! Nghe thế, ông Lân liền gàn anh lại nói rằng chính ông đã cho phép cô ấy trở vào Nam giờ chắc cũng đã yên bề gia thất với người khác rồi đừng có đi tìm đi kiếm mà làm phiền cô ấy nữa ; biết con trai không vui, ông lựa lời khuyên bảo đủ điều đủ chuyện và bảo anh thôi thì cứ ở đây chịu khó làm ăn rồi coi có chổ nào ưng ý ông sẽ cưới về cho anh làm vợ, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường. Thời gian trôi qua, ngày hết ngày, tháng qua tháng cuối cùng rồi anh cũng dần dần nguôi ngoai đi nỗi cô đơn mòn mỏi bởi vì dẫu sao thì bên cạnh anh vẫn còn đấy chị Len-người chị nay đã xóa hết niềm đau mất con lúc nào như lúc nào cũng vui vẻ yêu thương, lo lắng cho anh từng ly từng chút ; trên vạt đất mà ngày xưa là căn nhà riêng của Trí nay sự bồi đắp ngẫu nhiên của địa hình sau trận lụt năm ngoái xuất hiện một dòng suối nước chảy quanh năm suốt tháng, anh cùng chị dựng lên một căn chòi bằng tre mái lợp lá dừa để làm chổ đặt lờ bẫy cá nhờ vậy mà thu nhập của cả gia đình ba bố con xét ra cũng kha khá không đến đỗi nào phải túng thiếu. Con suối tự nhiên ấy quả thật sao mà nhiều cá lắm tôm từ trên thượng nguồn đổ xuống đến thế nào là cá lóc, cá trê, tôm xú, tép đồng…đủ cả và chẳng lâu sau này không ngờ căn chòi bên bờ suối ấy lại tình cờ trở thành nơi hai đứa con thứ hai, thứ ba của ông Lân yêu đương, ân ái cùng nhau ; có lẽ là do số phận, do hoàn cảnh sống éo le vắng vẻ đẩy đưa, thúc giục cả hai trao tặng, hiến dâng thể hiện tình cảm với nhau cho vơi bớt đi phần nào nỗi niềm cô đơn trống trãi bấy lâu nay tiềm ẩn trong cõi lòng cả hai chăng? Ngày trước, khi chưa đi Trung Quốc hay thuở còn thiếu thời cùng nhau tổ chức chơi ô quang, chơi trận giả với bạn bè trong xóm hay có lúc cởi quần áo chạy lông nhông dưới trời mưa (chị Len và Quang chỉ cách biệt nhau hai tuổi thôi), hai chị em tuyệt nhiên chưa bao giờ to tiếng gây gỗ với nhau, lúc nào cũng chia bủi sẽ ngọt từng câu chuyện từng miếng ăn, từng món đồ chơi ; giờ đây, tuy cả hai đều đã trưởng thành từng trãi qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời rồi nhưng tình cảm yêu thương giữa đôi bên quả thật không hề thay đổi trước cảnh dâu bể đổi thay khôn lường, thấy hai chị em dẫu không còn nhỏ nhít gỉ nữa vẫn quấn quýt lấy nhau như đôi sam đến đỗi ông Lân lắm lúc cũng phải lấy làm là lạ!
Thường sáng sớm sau khi nấu cơm sáng ăn xong là hai chị em rủ nhau vào rừng chặt trúc bó thành từng bó gánh về chợ xã bán, khoảng chín giờ là ra đồng trà phụ giúp bố cho đến chiều còn tối trước khi đi ngủ là cả hai đều ra chòi tre ngoài suối thăm lờ gỡ cá bắt tôm không thiếu vắng đứa nào ; do chúng vốn dĩ khỏe mạnh, không đau yếu bệnh tật như thằng con trai út gần như đảm đương hết mọi việc trong gia đình từ ngoài đồng vào tới trong nhà nên giờ đây ông Lân mới cảm thấy yên tâm rãnh tay rãnh chân. Nhiều lúc ngồi một mình nhâm nhi tách trà nóng lúc hai con ra ngoài suối, chợt nhớ tới chuyện năm xưa chính ông từng ngõ lời với cô con dâu về việc chấp nhận tình cảm của thằng con chẳng may vướng phải căn bệnh tâm thần của ông, vào đêm hôm trời mưa tầm tả cầm đèn đi soi ếch ông biết tất tần tật là cô con dâu ấy đã nghe lời ông mà gian tình với em chồng ; mãi đến hôm nay ông vẫn còn giấu nhẹm như bưng chuyện ấy không thể nào nói lại cho anh Quang biết, giờ đây ông lại bắt đầu có ý nghĩ ấy đại loại tương tự như vậy đối với hai đứa con còn lại trên thế gian này của ông. Ông nghĩ đứa nào cũng đều lớn tuổi hết cả rồi, con gái thì ly hôn chồng có đứa con dễ thương, bụ bẫm lại bị “thủy thần”cướp mất còn con trai cưới được cô vợ trong miền Nam rốt cuộc cũng trắng tay “xôi hỏng bổng không” nếu giờ mà hai đứa ấy dẫu rằng có nảy sinh tình cảm gái trai với nhau chắc là ông cũng không hề có ý kiến gì mà đứng ra cản ngăn, chống chế ; mới hôm nào đây, lúc qua thăm ông và thắp hương bàn thờ, cô em dâu ông (vợ gã em vợ ông) đánh tiếng nói với ông là hay thấy con Len và thằng Quang chơi đùa, giỡn hớt với nhau ngoài suối sợ hàng xóm láng giềng gièm pha đặt điều thị phi thì phiền lắm! Nghe qua, tuy rằng ông tỏ vẻ như bỏ ngoài tai nhưng đêm đến ông lại suy nghĩ rất nhiều về những lời lẽ ấy, sự thực nếu xảy ra chuyện hai đứa con ông “phải lòng nhau”tuy biết là loạn luân tội lỗi ấy nhưng đằng nào ông cũng phải tự đặt bản thân mình vào hoàn cảnh ấy của cả hai để thông cảm cho chúng ; dĩ nhiên không thể nào để lọt chuyện tác tệ ngang trái ấy vào tai hàng xóm láng giềng được kể cả gia đình gã em vợ kia, phải tìm cách nào đó để vửa âm thầm bảo vệ cho danh dự của cả nhà trong đó có ông mới được vửa làm rào cản không cho bất kỳ tác nhân nào ngang nhiên xâm phạm đến tình yêu của chúng khi ấy mới là thượng sách vậy! Nói nào ngay, “sau cơn mưa trời lại sáng” từ bên Hữu Liên trở lại quê Đông Quan sở hữu lại mảnh đất vốn là của mình bị bên vợ ông cướp mất, ngày nào ông cũng lân la khắp xóm xem có mối đàn ông góa vợ nào đó để làm mai cho con gái mình song ông thất vọng ngay vì ngay cả loại đàn ông như thế cũng chằng thể nào ưng một phụ nữ ba mươi ba tuổi ly hôn chồng như chị chứ đừng nói chi là thanh niên mới lớn đôi mươi mười tám ; còn anh con trai thứ hai của ông do trước giờ tin đồn anh là dân xã hội đen buôn lậu thuốc phiện nên chỉ cần nói tới tên anh thôi là cô gái nào cô gái nấy đều lắc đầu ngán ngẫm thì làm sao mà hy vọng gì tới việc tìm kiếm một cô khác thay thế cho chị Linh trước đây nữa? Đối với ông hiện tại, ông xem “chuyện ấy” giả sử như có xảy ra giữa hai chị em đi chăng nữa thì ông vẫn quan niệm dẫu sao đấy cũng chỉ là một cách thức để cho chúng tự vun đắp lấy hạnh phúc của chúng mà thôi, ông không mong mỏi đồng tình nhưng cũng không hề có ý nghĩ ngăn cấm, cản trở ; không có thì càng tốt mà có cũng chẳng sao mà cho dù là vậy song ông vẫn nảy ra trong đầu óc dự định khi nào có dịp ông sẽ bộc bạch ra cho cả hai đứa con của ông hiểu biết được tầm quan trọng của “vấn đề”trên vậy! Lúc mới đầu, ông toan tâm sự với gã em vợ bởi vì dẫu sao đến giờ chỉ duy nhất còn có gã là người thân thích nhất ở bên cạnh ông thôi để gã có thể cùng tư vấn chia sẽ với ông phương án giái quyết tốt đẹp nhất nhưng suy tới tính lui, ông nhận thấy thà rằng không nói ra còn hơn chứ qua vụ việc năm ngoái gã thực hiện âm mưu làm giấy tờ giả chiếm đoạt mất đất hương hỏa của gia đình ông thì làm sao ông còn có thể tin tưởng nổi gã cơ chứ, có khi chính gã lại là người đầu tiên phá hỏng đi kế hoạch của ông chứ không còn ai khác!
Một ngày nọ, lúc ngồi dùng cơm chiều với chị Len và anh Quang, thấy đây quả thật là một cơ hội quý báu hiếm hoi nhất ông Lân liền chớp ngay lấy nhưng ông vẫn chưa dám nói thằng thừng huỵch toẹt ra bởi vì ông chưa lựa lời nào cho chuẩn xác bởi vì ngay đến thâm tâm ông cũng vẫn còn thấy hơi ngường ngượng nữa là ; cuối cùng rồi ông cũng úp mở nói gần nói xa cho hai con hiểu rõ nguồn cơn, ông nói “Giờ gia đình ruột thịt khá là quạnh quẽ vắng lặng quanh đi quẩn lại chỉ còn có ba bố con thôi vả lại bố cũng đã sắp sửa gần đất xa trời rồi nên nếu hai con có…yêu thương nhau thì…cứ việc…bày tỏ tình cảm…với nhau đi, bố không cấm cản ngăn trở gì đâu!”. Hai chị em lúc đầu cứ ngơ ngác nhìn nhau cùng một nhận định là chẳng hiếu bố muốn nói gì nhưng rồi cả hai lại ngấm ngầm đoán ra được ý nghĩa tiềm ẩn trong lời lẽ của bố nên đôi bên cùng đỏ cả mặt, sau đó ba người đều im lặng đắm chìm trong mớ tư tưởng rối rắm hỗn loạn trong cõi lòng họ đến đỗi không ai nói với ai lấy một lời nào cả, chỉ yên lặng cùng nhau dùng hết bữa cơm ; tối hôm ấy, hai chị em tuyệt nhiên không ai ngủ được mà cứ trằn trọc thao thức mãi dĩ nhiên do biết bố vì yêu thương cả hai nên mới nói ra những điều thầm kín không phải ấy, đôi bên không hề oán trách hay giận dỗi gì bố cả bởi vì nếu như mấy năm trước nghe bố nói ra như vậy thì lại khác chứ giờ đây hoàn toàn chẳng phải là bố xúi giục tạo điều kiện cho hai chị em làm chuyện loạn luân, tội lỗi tác tệ với nhau đâu! Dẫu sao thì câu nói trên của bố phần nào ít nhiều cũng làm cho cả hai cảm thấy ngượng ngùng, không được tự nhiên cho lắm thành thử cho nên từ sáng hôm sau mãi cho tới hơn cả tuần dường như cả chị lẫn em lúc nào như lúc nào cũng đểu muốn tránh mặt nhau ; gần cả một tháng hơn, hai chị em mới bình thường trở lại như trước, một lần vào rừng chặt trúc với chị bỗng dưng anh lại ướm hỏi dò xem chị suy nghĩ thế nào về lời bảo của bố, chị thoáng đỏ mặt nói rằng “Minh là chị em ruột thịt thì sao làm vậy cho được, thôi em đừng có nghĩ tới chuyện ấy nữa, bố nói vậy chẳng qua là thương là lo cho hai chị em mình thôi chứ không có ý gì khác đâu!”. Thấy hai con thảy đều im lặng trước đề nghị của mình không hề có động tĩnh gì nữa, ông Lân ngẫm nghĩ quả thật đối với “chuyện ấy”rất khó trả lời nên ngày hết ngày, tháng qua tháng ông nghĩ thôi cứ để tự nhiên cho hai đứa con ông thì có lẽ hay hơn bởi vì chuyện gì nếu xảy ra tất sẽ xảy ra không nên thúc bách, ép buộc làm chi mà có thể làm ảnh hưởng đến tâm lý của chúng không hay! Một đêm nọ ngủ nằm mơ giữa đêm chợt thức giấc, nhớ lại diễn biến trong cõi chiêm bao ông không khỏi cảm thấy vửa lạ lùng vừa có vẻ khôi hài bởi vì rõ ràng ông thấy hai chị em Len và Quang không những trở thành vợ chồng với nhau mà còn sinh cho ông một thằng cháu trai khôi ngô, bụ bẫm, dễ thương làm sao ; ông trở dậy đi một vòng trong nhà, biết chị vẫn đang ngủ say nơi buồng giữa nhà còn anh nằm ngoài gian trước nơi chiếc giường gỗ nhỏ lúc ấy ông chợt ngộ nhận ra một điểu như là chân lý đấy là có lẽ hai chị em chẳng bao giờ dám “vượt rào”phá bỏ đi ranh giới chị em để trở thành “một cặp đôi hoàn hảo”đâu! Ông nào biết được rằng kể từ ngày em trai kế ở bên Trung Quốc trở về đoàn tụ cùng gia đình cho đến nay, nhiều lần đi làm đi chơi chung với nhau trong hoàn cảnh nương tựa, gắn bó ấy thì ít nhiều trong lòng hai chị em thỉnh thoảng đã gợn lên một chút càm tình khang khác ngoài tình chị em ruột thịt ra bởi vì không những chỉ có chị thương yêu, lo lắng cho em thôi mà ngược lại em trai đối với chị gái cũng rất quan tâm, chìu chuộng chứ chẳng phải là không ; bằng chứng là mỗi chiều chị Len đi làm về trước khi dùng cơm là Quang lại lễ mễ nấu cho chị một nồi nước nóng để tắm hay khi ngồi vào bàn ăn có món gì ngon là anh cứ gắp cho chị liên tục trong khi đó đối với ông anh chỉ gắp mời ông duy nhất chỉ có một lần. Lại có dịp ông Lân chứng kiến ngay tận mắt chị đi làm đổi công dặm lúa cho nhà cậu mợ do dầm mưa lâu nên lúc về nhà chị bị trúng gió nặng đến đỗi cứng cả quai hàm, sùi cả bọt mép cũng chỉ mỗi một mình anh sốt sắng cứu chữa cho chị nào là không ngại cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người chị kể cả quần áo lót trong rồi lấy y phục khác mặc vào thân thể chị phơi bày lồ lộ tất cả nguyên vẹn những chổ kín đáo, nào là cạo gió và nấu cháo hành cẩn thận bón từng muỗng vào miệng chị, nào là không quản đêm tối mưa gió tầm tã đi mua thuốc cảm về chị uống…
Sau sự việc ấy, ông Lân để ý thấy tình cảm riêng tư khang khác giữa hai đứa con ông ngày lại càng thêm nồng nàn, sâu sắc hơn một cách rõ ràng và ông cũng lấy làm mừng thầm trong bụng vì theo ông nghĩ với đà tiến triển như thế này thì ắt hẳn có lúc “hai đứa sẽ tự nhiên làm theo lời ông đã nói”mà không cần trình báo, bày tỏ gì với ông cả; có lẽ ngày ấy chính là một khoảng không gian “sau cơn mưa trời lại sáng”của chúng chăng, ông thầm mong sao khoảnh khắc ấy sẽ sớm nảy sinh trên thế gian này và vợ ông nơi chốn cửu tuyền chắc có lẽ bà cũng sẽ tán đồng với việc làm của ông nơi cõi dương gian này thôi bởi vì chẳng còn bao lâu nữa rồi ông cũng sẽ về “dưới ấy”mà đoàn tụ cùng bà! Tuy chưa nói ra bằng lời lẽ chất chứa biết bao nhiêu yêu thương trìu mến nhưng thực sự trong lòng chị Len hiện giờ phần nào ít nhiều cũng đã tự kết luận rằng bản thân chị ngấm ngầm để ý đến Quang rồi còn anh -một người đàn ông ba mươi mốt tuổi đầu rồi dẫu một lần cưới vợ rồi song anh chưa từng có được cơ hội nào để hưởng thụ, trãi nghiệm ân ái xác thịt với một người phụ nữ nào trong cuộc đời này cả nên đôi lúc vô tình nhìn lén phía sau lưng chị, trông thấy vầng lưng mảnh mai quyến rũ mời gọi của chị là anh không khỏi cảm thấy dậy lên những nỗi niềm khát khao bình thường vốn dĩ có sẵn nơi bất kỳ người thanh niên nào do tạo hóa ban bố một cách ngẫu nhiên thiên định. Vì chị đã từng thằng thắn trả lời anh về đề nghị của bố rồi thành thử cho nên anh không dám nhắc tới “vấn đề ấy”với chị nữa e rằng chị sẽ cảm thấy bị xúc phạm tâm lý đâm ra giận dỗi, gây sự cùng anh làm ảnh hưởng tới tình cảm dẫu âm thầm nhưng tốt đẹp giữa đôi bên thì sẽ không hay chút nào cả ; dạo này mỗi lần gần gũi khi đi làm hay đi chơi cùng chị là anh không khòi có cảm giác bồi hồi, xao xuyến một cách lạ lùng khó mà diễn tả làm sao ấy và ngược lại, kể từ ngày nghe bố nói thì dẫu sao chị cũng có tâm trạng đại loại giống như anh chỉ có điều là không ai dám bộc bạch ra cho nhau nghe thôi. Có lần một ông bằng tuổi ông Lân ở xã bên vốn là bạn bè chí cốt với nhau qua nhà đánh tiếng để xin cưới chị Len về làm vợ người em trai ông ta năm nay đã ba mươi lăm ấy thế mà từ trước tới giờ vẫn chưa hề có một mảnh tình nào vắt vai cả ; ông Lân nghe vậy nghĩ cũng hay bởi vì dẫu tốt đẹp hay tệ hại như thế nào đó thì cuộc hôn nhân cũng sẽ giúp cho hai đứa con ông thoát được kiếp nạn loạn luân ngang trái nếu thực sự như chúng đã phải lòng nhau nhưng ông chưa hứa hẹn gí với ông kia cả, ông nói để ông dọ xem ý tứ chị như thế nào đã rồi sẽ trả lời cho bạn hay. Nghe bố hỏi, chị có vẻ buồn buồn im lặng suốt mấy ngày rồi chị lại thằng thừng nói cùng bố rằng chị quá chán ngán cảnh chồng con rồi muốn sống một thân một mình cho tự do khuây khỏa vả lại nhà bên kia chị chưa hề một lẩn gặp mặt chứ đừng nói chi là quen biết đâu tường tận được tính tình người ta như thế nào lại về sống với nhau e rằng lại lập lại viễn cảnh người chồng trước thì quả thật là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”; vì chị kiên quyết nói mạnh như vậy nên khi ông bạn kia trở qua, ông Lân chỉ còn cách quầy quậy lắc đầu ngỏ ý không chấp nhận thế là ông ta hiểu ngay ra vấn đề cười trừ thay cho một lời tữ giã. Còn Quang nghe đâu có người đến dạm ngỏ chị gái mình, ngỡ rằng chị sẽ dễ dàng nhanh chóng gật đầu chấp nhận anh sầu não ra mặt mà chẳng dám nói ra cho đến khi chị trả lời bố lúc ấy anh cũng có mặt ở đó thì anh mới hồi tâm, bình thường trở lại ngay lập tức ; thâm tâm anh tự suy đoán rằng chính vì có anh nên chị mới từ chối cuộc hôn nhân ấy, lý lẽ chị đưa ra với bố chẳng qua chỉ là mượn làm cớ để che giấu đi tình cảm của chị bấy lâu nay ngẫu nhiên dành cho riêng một mình anh thôi! Đêm dài lắm mộng, liệu rồi cuộc tình đơn phương giữa hai chị em con nhà ông Lân sau này có trở thành hiện thực hay không hồi sau các bạn khắc biết bởi vì sống trên cõi đời nhọc nhằn khổ ải có ai mà biết trước được chữ ngờ chăng?
Tuy rằng anh yêu chị thật lòng nhưng không vì thế để anh tìm mọi cách lợi dụng sàm sỡ chị, ngay cả lúc chị bị trúng gió cảm mạo cởi hết quần áo ướt nhem trên người chị, trước tấm thân chị tuyệt mỹ hấp dẫn với những đường cong đầy đặn gợi cảm dù rất xúc động hồi hộp nhưng anh luôn tự kiềm chế sự cám dỗ xác thịt chứ chẳng thể nào có được hành động “lừa gió bẻ măng”cho được ; những lúc đi làm cùng, đi chơi chung giữa hai chị em tuyệt nhiên hoàn toàn chưa hề có một lần nắm tay nhau nữa là dẫu rằng vô tình, vô ý! Duy nhất có một lần hy hữu đó là vào một buổi đi chặt trúc trong rừng, chị Len không cẩn thận bị gai trúc quẹt vào mu bàn tay phải làm nhỏ máu ròng ròng, lúc ấy chinh là lần đầu tiên Quang cầm lấy bàn tay chị trong bàn tay anh để nhai lá cây đắp lên vết thương cho chị rồi sau đó, chẳng hiểu vì lý do gì mà cả hai lại cứ mãi để yên tay trong tay nhau như vậy gần cả năm phút sau còn hai ánh mắt thì lặng lẽ nhìn nhau âu yếm, đắm đuối như trao cho nhau hết tất cả những gì đang tiềm ẩn trong trái tim, cõi lòng ngấm ngầm một mối tình đơn phương thầm lặng, chịu đựng. Tối hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã kéo dài từ lúc chiều và sau khi dùng cơm xong, do làm việc cả ngày mỏi mệt nên chẳng bao lâu cả ba bố con lần lượt đều vào giường ngủ sớm (vùng quê thường là vậy, tối đến không có điện vả lại chằng có việc gì phải làm vào ban đêm trừ mấy người làm nghề soi ếch, đánh cá đêm thì ai nấy đều lăn ra ngủ say sưa, mê mệt), khoảng hơn mười giờ thức giấc nghe mưa bên ngoài đã tạnh anh liền trở dậy bước vào buồng giữa khẽ vừa gõ cửa vừa gọi tên chị ; do chị ngủ không đến đỗi nào mê lắm nên chỉ khoảng nữa phút đồng hồ sau là chị đã tỉnh vì nghe anh gọi chị từ ngoài vào. Chị hỏi “Có chuyện gì vậy em?”, anh nói trời tạnh mưa rồi nên rủ chị ra ngoài suối thăm mấy cái lờ đặt cá xem coi có cá tôm gì không, chị có vẻ hơi làm biếng nên nói “Trời còn mưa mà em!”; tuy nói là nói vậy nhưng rồi chị cũng chui ra khỏi giường bước ra ngoài mặc áo mưa vào cùng anh rời nhà sau khi nói vọng vào cho ông Lân nghe “Bố ơi, tụi con đi thăm lờ đây!”rồi chị chỉ khép hờ cánh cửa ngoài lại tất tả lầm lũi đi theo phía sau anh về hướng bờ suối cách đó chỉ chừng năm mươi mét là cùng. Đến nơi, chưa kịp thăm được một cái lờ nào cả thì bỗng dưng lại rào rào dữ dội vì một cơn mưa khác tiếp tục trút xuống, thế là hai chị em tuy có mặc áo mưa nhưng vẫn phải chạy vào đụt trong chòi trúc ; diện tích bên trong chòi chỉ vỏn vẹn có 4m2 thôi và do ngày thường vào buổi trưa hay ra đây hóng gió nên Quang đã trãi sẵn một manh chiếu 1,2m sát vách chòi để làm chổ nghỉ ngơi ngoài ra những vật dụng cần thiết khác như bếp dầu, nước uống, đẻn cầy, diêm quẹt…cũng đểu có sẵn sàng. Sau khi vào chòi cởi áo mưa ra rồi quẹt diêm thắp sáng nữa cây đèn cầy lên, anh nói :
-Mưa lớn thế này vậy hai chị em mình chỉ còn nước ngủ tạm ở đây chờ tạnh mưa rồi ra thăm lờ luôn thể, chứ về nhà chi nghe chị?
Chị Len gật đầu rồi chị nằm xuống manh chiếu toan ngủ tiếp nhưng có lẽ vì cơn buồn ngủ đã qua hết và cặp mắt vốn đã tỉnh táo nên chị chẳng thể nào nối lại giấc ngủ được nữa, thấy anh vẫn cứ ngồi lặng thinh bên cạnh lấy làm thắc mắc chị lên tiếng:
-Ủa, sao em không nằm xuống cho khỏe đi? Hay là lại nhớ con Linh đấy hả?
-Chị nói sao vậy? Nhớ gì mà nhớ nữa! Có lẽ giờ đây cô ấy đã lấy chồng khác rồi cũng nên? Em chỉ lo chị ngại vì em-Đến đây giọng anh hơi ngập ngừng-nằm…chung với chị…thôi!
-Chị em với nhau có gì mà ngại lại không ngại hả? Chị không ngại thì thôi chứ việc gì em phải ngại? Nằm xuống đi, chị không có ăn thịt em đâu!
Nghe chị nói vậy, anh mới yên tâm nằm xuống và chính xác đây là lần đầu tiên trong đời hai chị em nằm chung một chổ sát cạnh bên nhau, tuy vậy anh lại rất có ý tứ không để người anh đụng chạm vào thân thể chị dẫu là vô tình ngẫu nhiên mặc dù chưa gì mà anh đã bắt đầu cảm thấy có tâm trạng nao nao, hồi hộp rồi ; còn chị giống như anh phần nào ít nhiều nỗi lòng chị hơi bâng khuâng, xao xuyến nhưng chị cố làm ra vẻ thản nhiên như chằng hề có việc gì xảy ra cả…
-Chị Len nè, hôm bữa em cứ tưởng rằng chị sẽ ưng cái ông ở xóm bên rồi chứ làm em buồn ghê!
-Vậy hả? Hèn chi mấy ngày đó bữa nào cũng dư cơm, thừa đồ ăn!-Chị nói đùa-Nhưng mà nếu mà chị lấy chồng thì em phải vui cơ chứ, sao lại buồn?
-Tại vì…tại vì…-anh lấp lửng không nói hết câu bởi vì anh toan nói “tại vì em yêu chị”nhưng nghĩ sao anh lại thôi, có lẽ anh sợ chị nổi giận lên chăng?
-Giờ gia đình mình chỉ còn có hai chị em mình thôi vả lại bố cũng già rồi chẳng nhẽ chị lại đi bước nữa bỏ mặc em và bố lấy ai lo lắng cơm nước mỗi ngày đây. Chị nghĩ vậy nên chị từ chối họ ngay, đợi sau này bố qua đời rồi khi ấy mới tính thôi!
-Chị nè, ngày nào chị còn ở cùng em thì em càng vui chứ đến lúc nào đó chị về làm dâu nhà người ta rồi thì chắc có lẽ em không còn…thiết sống nữa đâu!
-Nói gì nghe ghê vậy hả ông tướng?
-Em nói thật đấy! Phải chi chị em mình không phải là chị em thì….!!!
-Thì sao đây?
-Thì…em…sẽ…cưới chị…làm vợ ngay!
Chị Len phá ra cười bởi vì thâm tâm chị biết ngay thế nào Quang cũng nói lên câu nói ấy mà thôi chứ chẳng thể nào khác hơn được, thấy anh yên lặng nên chị chột dạ không cười nữa ; chị nghĩ ra mới thấy lời lẽ anh thực sự được hun đúc từ trái tim chân thành của anh hoàn toàn nghiêm túc không phải là “đầu môi chót lưỡi”đâu và lúc bấy giờ bên ngoài trời vẫn vô tình trút mưa xuống tầm tã, mãnh liệt dữ dội hơn cơn đầu lúc chập tối làm cho không gian trong căn chòi trúc càng lúc càng lạnh lẻo mà đầu óc hai chị em-hai người trong cuộc cứ mãi miết theo đuổi ý nghĩ đấy là muốn tìm một chút hơi ấm nồng nàn tỏa ra từ thân thể của nhau để một nguồn sưới ấm cho lẫn nhau. Tiếng ếch kêu đồng, tiếng ễnh ương gọi bắt cặp hòa lẫn âm thanh đêm mưa huyền dịu tạo thành một bản nhạc tình du dương, thắm thiết như càng thôi thúc đẩy đưa cả chị gái lẫn em trai mong muốn cùng nhau đi đến mấp mé bờ vực cuộc tình loạn luân, tội lỗi, oan nghiệt, trái ngang ; lởi bố Lân nói với cả hai hôm nào lúc này sao mà vẫn cứ vang vọng lên trong ký ức của đôi bên chẳng khác gì một cái gật đầu chấp nhận cho hai chị em cùng thực hiện mong muốn ấy! Thực sự lúc ấy, không biết là ai đã bắt đầu khới sự trước ai mà vô tình, ngẫu nhiên bàn tay phải chị Len lại nằm hẳn trong bàn tay trái của Quang và cả hai bàn tay trong khoảnh khắc yên lặng đã lần xiết chặt lấy nhau không thể nào rời nhau ra được nữa ; hơi thở tỏa ra từ lồng ngực bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn một chút gì đó e dè, sợ hãi theo nhịp tích tắc thời gian càng lúc càng mạnh dần, hổn hển như ống bể trong lò rèn vậy! Nữa muốn nữa không, nữa tiến dần tới nữa ngừng lại chần chờ, hai chị em ruôt thịt con ông Lân cuối củng rồi do không thể nào cưỡng lại được cảm giác ân tình bấy lâu nay vốn dĩ đã âm thầm ấp ủ trong cả hai trái tim thành thử cho nên đã dần dần tự động xích người lại nằm sát vào thân thể của nhau ; lúc bấy giờ, anh cảm thấy chí duy nhất có chính anh mới là người phải chủ động trước thôi chứ chẳng phải là chị được do đó anh đã xoay người qua bên trái vòng hai cánh tay rắn chắc đầy những cơ bắp ôm lấy thân thể chị ngà ngọc, mềm mại như nhung tựa lụa đang khắc khoải chờ đợi anh trao tặng ân tình nồng nàn, thắm thiết. Lúc đầu, chị tỏ vẻ ngượng ngùng bối rối thực sự vì dẫu sao đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hai chị em mới dám ngang nhiên ôm nhau bày tỏ tâm tư tình cảm như thế này nhưng trái lại chị hoàn toàn tuyệt nhiên không hề né tránh hay cự tuyệt anh ; như chúng ta đã biết nhân vật nữ này tuy chẳng phải là hạng gái lăng loàn trắc nết nhưng từ trước giờ bởi vì chị không cầm lòng, không làm chủ được bản thân nên chị đã tửng trãi qua yêu đương, ân ái với thằng Trí điên điên khùng khùng (tập 42- Đổi lòng thay dạ) sau đó với cả bố Lân (tập 60-Yên tĩnh vầng trăng khuyết) và do vậy, đêm nay đến lượt chị trao thân cho người em trai thứ hai ngẫm nghĩ chẳng qua cũng là chuyện thường tình thôi không có gì phải bàn cãi!
Chị Len chợt nói khẽ vào bên tai Quang “Em coi chừng…người ta…nhìn thấy!”, tuy rằng nói là nói như vậy chứ thực sự ra trời mưa tầm tã thế này thì ngay cả đến dân soi ếch cũng ngại đi ra ngoài đừng nói chi hạng người khác làm gì có ai mà nhìn thấy hoặc hay biết được rằng hiện giờ “trong tro còn lửa”tiềm ẩn chuyện lầm lỡ không hay giữa hai chị em với nhau ; nghe chị nói thế, anh cũng chỉ trả lời chị bằng cách gật đầu ậm ờ cho qua rồi anh bắt đầu việc thưởng thức, hưởng thụ, chiếm đoạt thân xác chị mà bấy lâu nay duy nhất có trong tiểm thức giấc ngủ của anh mà thôi, anh khao khát hôn như mưa như gió lên mái tóc dài của chị đen nhánh óng ả, mượt mà phủ kín đến giữa lưng vì khi nãy trước khi nằm xuống chiếu chị đã tháo bỏ hẳn đi cái kẹp tóc bằng nhôm. Trong hơi thở hổn hển trào dâng quá đỗi biết bao nhiêu nỗi niềm xúc cảm dạt dào mênh mông tựa hồ Thái Bình dương sóng gió, từ mái tóc chị anh hôn lần xuống gáy xuống cổ chị ; đây quả thật không sai chính xác lẩn đầu tiên trong cuộc đời anh mới có được cơ hội để hôn một người phụ nữ dẫu rằng đấy không ai xa lạ là người chị Hai ruột thịt cùng cha chung mẹ trong gia đình anh. Dù rất đỗi ngượng ngùng, e thẹn lẩn sợ hãi, lo lắng nhưng chị vẫn một mực yên lặng đón nhận lấy tất cả những nụ hôn của anh đang trao tặng cho chị mà lúc bấy giờ anh đang bắt đầu phủ lên khắp khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, dễ thương của chị gái bấy lâu nay không chồng không con ở cùng nhà với anh bên cạnh người bố thân yêu ; anh nào hay rằng lúc anh còn làm việc ở bên Trung Quốc nơi quê nhà chị anh từng hai lần yêu đương, ân ái với thằng em út khùng khịu sau đó với cả bố anh nhưng giờ đây thì anh cần biết để làm gì cơ chứ và dẫu cho có hay biết đi chăng nữa chắc anh cũng không quan tâm bời đêm nay anh chỉ cần “yêu”chị hết mình với tất cả sức lực lẫn sinh lực là được rồi, không còn thiết gì hơn nữa! Với cảm giác run rẫy cực độ, hai chị em càng lúc càng cùng nhau dấn bước lộn đường lạc lối vào cõi tình tuy loạn luân, tội lỗi nhưng rất tuyệt vời, nồng nàn bằng chứng là anh đang âu yếm hôn lên khắp cả vầng trán, mắt mũi lẫn hai bên gò má bánh bầu của chị nghĩa là không có chổ nào trên khuôn mặt chị mà anh chừa ra duy chỉ có một vị trí trọng yếu nhất đấy là đôi môi nhỏ nhắn hơi dảnh lên của chị là anh chưa hề dám động chạm tới mà thôi ; cuối cùng rồi thời khắc ấy cũng đã tới, bởi vì tuy đây là lần đầu tiên nhưng do bản thân anh dẫu sao củng từng trãi qua quá nhiều sóng gió rong ruỗi trong cuộc đời thành thử cho nên anh không thể nào bỏ qua đôi môi chị vô cùng quyến rũ, mời gọi thế kia! Sau vài giây lặng lẽ ngập ngừng như thể muốn thăm dò ý tứ của chị, lại chần chừ một chập sau đó dần dần, từ từ đôi môi anh khẽ mấp máy như muốn nói lên vài lời âu yếm tỏ tình cùng chị rồi kề sát vào bên ngoài đôi môi chị, chẳng khác gì lên cơn động kinh lúc này cả hai chị em cứ mãi miết càng hỗn loạn lên vửa vòng hai tay ôm xiết lấy người nhau vửa lẵng lặng trao tặng nhau nụ hôn đầu đời ngập chìm biết bao nhiêu cay đắng lẫn muộn màng đang lắng đọng lại ; vậy là đến giờ phút này, không còn gì có thể chối cãi được nữa bởi vì tình yêu đã thực sự đến đánh thức cả hai trái tim của hai chị em bất động bấy lâu nay chằng thể nào ngủ yên được nữa. Càng lúc đôi môi chị Len càng rộng mở ra thêm để tạo điều kiện cho hai vành môi Quang luồn sâu vào bên trong đến đỗi răng cọ vào răng, lưỡi chạm vào lưỡi và nếu so sánh với Trí hay bố Lân trước kia, quả thật một điều rằng chị thấy chí có nụ hôn giữa chị và người em trai thứ hai đêm mưa mày mới tuyệt vời, sâu sắc hơn cả ; bởi đây là lần đầu hôn một người phụ nữ mà ngay cả chị Thanh Linh anh cũng chưa hề có được dịp để hôn chị nên anh chưa hề có kinh nghiệm bản lĩnh từng trãi gì cả vả lại cũng cùng có tâm trạng như chị, anh sợ sẽ có ai đó phát hiện ra được lỗi lầm của hai chị em, chẳng qua là anh chỉ hành động theo bản năng sẵn có do tạo hóa ban cho một người đàn ông như anh thôi! Hơn hai phút sau, hai đôi môi ruột thịt cùng quan hệ chị em huyết thống mới khẽ rời nhau ra, đôi bên cùng lặng lẽ nhin nhau say sưa, đắm đuối lẫn lộn với ngượng ngùng, thiếu tự nhiên nhưng rồi chỉ vài giây thôi, hai chị em lại tiếp tục hôn nhau thêm lần thứ hai, lần này quả thật tự nhiên hơn, dạn dĩ hơn…
Lúc này, ở nhà do mưa lớn trút xuống làm cho ông Lân tỉnh giấc, ông bước ra thấy cánh cửa nhà ngoài vẫn cứ khép hò, nhìn chổ gường nằm của Quang thấy trống trơn rời bước qua cửa buồng của con gái ngó vào không thấy chị đâu, ông cảm thấy hơi lạ lùng thắc mắc là chằng rõ vì lý do gì sao lâu quá rồi hai đứa con ông đi thăm lờ ngoài suối vẫn chưa thấy trở về chằng biết có gặp chuyện gì bất trắc hay không ; chợt bỗng dưng tựa chừng như ảo giác, bằng linh cảm ông biết chúng đang yêu đương, ân ái với nhau nơi chòi trúc ngoài bờ suối, chổ ấy cách nhà dẫu sao cũng không xa gì mấy nên ông nảy sinh ý định muốn đi thăm dò thực hư như thế nào nhưng rồi ông lại gạt bỏ ngay dự định ấy mà trở vào buồng ngủ tiếp, thôi thì cứ thản nhiên như không hay biết gì để chúng được tự do, thanh thản trong tình yêu mới lạ vừa đến với chúng vậy! Trong chòi trúc hiện giờ, càng lúc chị Len và Quang càng cuồng nhiệt, ngất ngây với những gì hai chị em đang dành tặng cho nhau từ tâm hồn lẫn thể xác với những nụ hôn môi hét lần này đến lượt khác say sưa, mê mệt ; ắt hẳn là cả hai không còn có thể nhớ gì được nữa trong cuộc đời này kể cả thời gian lẫn không gian và có lẽ đôi bên đều quên bẵng đi mất mối quan hệ chị em ruột thịt cùng chung một dòng máu do cha sinh mẹ đẻ uốn nắn nên, chỉ còn mỗi một việc mà cả hai cùng nhớ mãi đó là chúng đang yêu đương, ân ái, làm tình với nhau dưới áng sáng vàng vọt, lờ mờ, leo lét tỏa ra từ ngọn đèn cầy sắp sửa tàn lụi đi. Lại ngập ngừng, lần chần giây lát hai bàn tay anh mới vừa run rẫy vừa lần tháo cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo bà ba màu hồng phấn chị mặc trên người ; hết hột nút thứ nhất và thứ hai ở cố, ngực áo chị anh tiếp tục cới nốt hột nút thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm và anh cảm thấy quá đỗi ngỡ ngàng bởi vì chị hoàn toàn lẳng lặng chấp nhận hành động ấy của anh ngay từ phút giây đầu tiên anh khởi sự. Sau khi hai bàn tay anh mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên, anh thất thần khi cặp mắt anh lúc bấy giờ đang trực diện ngắm nhìn không chớp trước những lớp da thịt đầy đặn, nõn nà, trắng ngần như bông bưởi trên cành nơi hai bờ vai mảnh mai, hai gò ngực vun tròn cũng như vùng bụng cùng hai bên vòng eo thon thả từ phần trên thân thể chị ; rồi hai bàn tay anh lại khẽ lần xuống dưới vẩng lưng chị bởi vì anh muốn tháo bỏ lớp vải áo ngực chị ra, chẳng bao lâu sau thì hai cái móc nhôm nhỏ nhanh chóng tuột rời ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú nữa kín nữa hở che giấu hai bầu vú chị làm cho nó lập tức mất đi hẳn độ bó sát vào da thịt chị mà cứ thế lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống. Quang lại tiếp tục cởi hai ống tay áo bà ba xuống khỏi hai cánh tay trắng ngần nần nẫn của chị Len rồi cùng một lúc anh cầm cả hai thứ áo mới vừa trút bỏ ra từ thân thể chị để hết lên nơi mé đầu tấm chiếu trãi trong chòi ; dẫu anh chưa hề có kinh nghiệm bản lĩnh tình trường nhưng dẫu sao thì lúc này ngẫu nhiên anh cũng nhận biết ngay ra anh cần phải làm gì rồi, anh cúi mặt xuống úp vào giữa hai gò ngực chị căng đầy tràn trề nhựa sống đang không ngớt phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng của chị. Miệng anh khẽ ngậm đầu núm vú bên phải chị mê mẫn mãi miết nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất đỗi “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ nguồn tuyến sữa mà mấy năm trước chị dùng để nuôi đứa bé gái con chị với người chồng cũ lớn lên ; lẽ đương nhiên, bàn tay phải anh cũng chẳng bao giờ quên lần lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái chị cỏn lại với thái độ vô cùng khao khát, phấn khích quá độ cùng cực! Quả thật, đêm nay tiếp tục một cuộc tình mới lạ với người em trai thứ hai bấy lâu nay những tưởng đã mất tăm biệt tích bên xứ lạ quê người, chị thấy sao mà quá nhiều cảm giác rạo rực, sung sướng cứ mãi miết liên tục dâng tràn lên khắp cả tâm hồn lẫn thể xác chị còn trội hơn hẳn cả thằng Út Trí khùng khịu lẫn bố Lân trước đây ; lẽ dĩ nhiên chị chẳng bao giờ ngờ được rằng anh vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh cường tráng như xưa để đêm nay anh maug đến trao tặng cho chị những cám xúc yêu đương mạnh mẽ, tuyệt vời như thế này!
Một lúc lâu sau, có lẽ vốn đã “chán cháo chê cơm”nơi bầu vú phải của chị Len rồi chăng nên Quang mới tiếp tục đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút ngon lành đầu núm vú bên trái chị cỏn bầu vú phải kia lại đển lượt anh dành cho bàn tay trái anh nắn bóp, mày mò, sờ soạng một cách vô cùng phấn kích, say sưa cúng cực ; nguồn điện sinh lý mà cường độ có thể lên đến hơn cả chục ngàn kA hiện tại cứ liên tục phát ra từ nơi xương cùng của cả hai rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy mới dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi hai chị em ruột thịt cùng cha chung mẹ. Lẽ đương nhiên cả hai không thể nào hay rằng hiện giờ bố Lân ở nhà đang trằn trọc, thao thức bởi vì ông vui khi biết hai đứa con ông rốt cuộc rồi cũng tự tế nhị tìm cách mang đến hạnh phúc cho nhau trong quãng đời hãy còn nhiều nỗi cơ cực gian lao này mà không cần đến việc ông phải gật đầu cho phép ; đấy cũng chẳng hề là ước nguyện chính đáng của ông chẳng qua chỉ là một sự mong mỏi nhỏ nhặt, chi ly để phần nào bủ đắp cho sự thiếu vắng, trống trãi tình cảm trong cõi lòng một bên là trãi qua một đời chồng lại bị thiên tai cướp mất đứa con thân yêu còn một bên là tuy có vợ rồi nhưng cũng coi như là không. Lúc này, anh đã tạm rời khỏi người chị ngồi dậy lần hai bàn tay cởi bỏ chiếc áo thun trắng ngã sang màu cháo lòng anh mặc trên người sau đó để phủ lên áo bà ba, áo ngực của chị rồi không gì hơn, anh lại cúi người xuống tiếp tục hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt tấm thân chị ngà ngọc, mơn mởn, trắng ngần ; tuy đây là lần đầu tiên gần gũi, chung đụng xác thịt với chị nhưng còn trội hơn cả người từng trãi trong tình trường, những thao tác yêu đương ân ái của anh quả thật tinh vi, khéo léo và bản lĩnh thành thử cho nên dù chỉ mới có đi được khoảng nữa đường tình nhưng chị đã cảm nhận thấy rằng bản thân chị đã gần như chết lên xỉu xuống bởi anh “yêu”chị từng ly từng tý, không hề bỏ sót một chổ nào nơi phần trên thân thể chị cả. Khoảnh khắc này, thỉnh thoảng hết bàn tay phải lại tới bàn tay trái của Quang lại lần lượt lần đưa xuống mày mò, sờ soạng nơi phần hạ thể chị Len chính xác là cặp đùi, cặp giò chị dù rằng chỉ là mò mẫm qua lớp vải chiếc quần bà ba may bằng vải satin màu đen láng bóng hãy còn khá mới ; dần dần rồi cả hai bàn tay anh cùng nắm lấy hai bên lưng quần chị khẽ từ từ nhích từng chút một kéo tuột hai ống quần chị xuống khỏi hai đùi đầy đặn, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài và đích đến cuối cùng dĩ nhiên đấy là hai bàn chân múp míp trắng ngần của chị, hết bàn chân phải sang bàn chân trái. Tuy hãy cỏn tâm trạng ngượng ngùng, xấu hổ song trái ngược lại chị lại rất sẵn sàng, sốt sắng nhanh chóng tạo điều kiện thuận lợi cho anh thực hiện thao tác trên một cách dễ dàng, gọn ghẽ bằng cách hết co hai chân lên rồi lai duỗi thằng ra ; do vậy mà chỉ trong một thoáng sau không đầy hai phút đồng hồ, bàn tay phải anh đã cầm hẳn chiếc quần chị để lên chổ đầu tấm chiếu, tiếp đó cũng bằng thao tác tương tự như vừa rồi, anh lại hành động một cách tỉ mỉ và chuẩn xác đối với lớp vải duy nhất cỏn sót lại trên thân thể chị đấy là chiếc quần lót bằng thun voan màu hồng mỏng mảnh không còn mới gì cho lắm. Trong cuộc đời chị từ trước tới giờ, tuy đã từng có đến ba người đàn ông ra tay cởi bỏ y phục của chị để quan hệ giao hợp với chị đó là người chồng cũ ly hôn với chị, thằng Trí điên điên khùng khùng và bố Lân nhưng cảm giác trong thâm tâm chị đêm nay khi hai bàn tay người em trai thứ hai lần mò tháo cởi quần áo chị mới thực sự là phấn khích, rạo rực không thể nào quên đi được ; hể hai bàn tay anh lần tới đâu là gai ốc lại mọc nổi lên tới đó khiến chị dù không khỏi ngượng ngùng nhưng trọn vẹn tâm linh chị cứ như là một người uống rượu vào say sưa, ngất ngây, túy lúy vậy! Để chân thành bày tỏ càm xúc ấy với anh, chị không biết làm sao nữa ngoại trừ việc chị dừng hết cả hai bàn tay mình lần lên ve vuốt, sờ nắn những bắp thịt cuồn cuộn nơi hai bờ vai khỏe khoắn, nơi vầng lưng đầy đặn rắn chắc của anh ; từng giây từng phút bồi hồi, khắc khoải lẫn xao xuyến, rung động chị mong chờ đến lúc được quan hệ giao hợp cùng anh để trao tặng, hiến dâng cho anh những gì mà chị vẫn hãy còn giữ lại được trên tấm thân cũng như trong tâm hồn chị!
Tấm chiếu trong căn chòi trúc bấy lâu nay được trãi sẵn làm nơi nghỉ ngơi cho Quang vào những buổi trưa nóng bức oi ả vậy là đêm nay vô tình, ngẫu nhiên trở thành chiếu hạnh phúc giữa anh và chị Len -ngưởi chị Hai ruột thịt trong gia đình duy nhất còn sống sót trên thế gian này sau trận lụt kinh hoàng của thiên nhiên và “cơn đại hồng thủy khiếp sợ”tiếp theo do người cậu dã man, nhẫn tâm gây ra cướp mất mảnh đất hương hỏa của nhà anh ; giờ ngay trên đầu cả hai chị em đấy là một mớ quần áo hỗn độn, lộn xộn nào là áo thun, áo bà ba, áo ngực, quần bà ba, quần lót nay lại mới tiếp nhận thêm một thứ loại nữa không gì khác hơn là chiếc quần sort màu xám cũ kỹ mà anh vửa cởi bỏ ra. Hiện tại, trông đôi bên thực sự chẳng khác gì một cặp đôi người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa bởi vì thân thể cả hai đều hoàn toàn trần truồng tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào để che thân ngay tới những chổ kín đáo nhạy cảm nhất ; dương vật anh không còn ở trạng thái bình thường nữa mà đã trỗi dậy cương ngỗng lên tới mức độ “vô địch thượng thừa”nghĩa là vừa dài vừa to lại vừa cứng ngắt tựa chừng như một đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra vậy! Cả hai đến giây phút này tự dưng lại có biểu hiện vừa kích động, rạo rực vừa run rẫy, sợ hãi vô cùng và thực sự chẳng hiểu sao mà anh lại tỏ ra hết sức vụng về, lúng túng như gà mắc tóc song dù gì đi nữa thì anh vẫn cố gắng chủ động trườn người tới leo lên nằm trên thân thể chị tựa hồ một con kỳ đà đang trèo lên cành cây khô trên sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng gay gắt, chói chang của ông mặt trời để khẽ liếm láp vài giọt sương đêm vốn hãy cỏn đọng lại trên những chiếc lá xanh non nớt ; sau khi nằm ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị khi chị vừa dang rộng hai chân ra, quy đầu anh kề sát vào cứ trợt lên trợt xuống mãi một hồi lâu ấy vậy mà anh vẩn chưa thể nào thành công trong việc chiếm đoạt “trinh tiết”của chị. Do xúc cảm sinh lý một cách quá đỗi cùng cực tột độ, âm đạo chị Len lúc này vửa co giãn hết mức tối đa vừa trơn nhớt bởi chất dịch nhờn tiết ra từ bên trong, phải mất cả gần hai phút đồng hồ sau thì đầu dương vật Quang mới bỗng dưng lọt thõm vào cửa mình chị khiến chị ngay từ giây phút đầu tiên đã cảm thấy đau đớn vô cùng chẳng khác gì lần đầu tiên chị quan hệ với người chồng cũ vậy! Tuy rằng là thế nhưng nỗi niềm sung sướng, khoái lạc vửa mới trỗi dậy đã dâng trào lên lan tỏa ra khắp cả châu thân chị tựa hồ cơn sóng thần hung hãn năm xưa từ ngoài khơi Thái Bình dương ào ạt tràn vào tàn phá thành phố, làng mạc trên quốc đảo Nhật Bản năm 2012 ; cùng lúc ấy, hai bàn tay chị cứ mãi miết cào cào lên khắp cả vầng lưng to khỏe của anh mà nếu giả sử như mười ngón tay chị có để móng nhọn thì chắc chắn lưng anh sẽ phải nhận đủ lấy mười vết xước rướm máu hồng hồng ngay lập tức và củng hai bàn tay ấy, đồng thời lâu lâu chị cũng lần lên vày vò từng lọn tóc đen nhánh trên đầu anh thể hiện cho tình cảm yêu thương chân thành, sâu sắc nhất mà chị đã ân cần dành tặng riêng cho anh đêm nay trong căn chòi trúc nơi bờ suối đắm chìm dưới màn mưa ào ào, trắng xóa một màu bạc. Vậy là “sau cơn mưa trời lại sáng”, chị cùng bố được nhà nước giao trả lại cho mảnh đất lấy lại từ người cậu đê hèn, đốn mạt cũng chính là dịp chị có thêm được cuộc tình thứ tư trong cuộc đời một người phụ nữ vùng đất trồng trà Lạng Sơn ; sau khi đút lọt dương vật vào âm đạo chị Len rồi, hơn một phút bất động vì phấn khích Quang mới từ từ nhấp nhỏm liên tục nâng hai bờ mông lên rồi hạ xuống nhằm đưa đẩy “hàng”của anh hết thụt ra lại thọt sâu vào tới tận tử cung chị. Hơn nữa, lúc bấy giờ hai hòn dái anh tuy xệ dài xuống nhưng lại quá đỗi hiên ngang, hùng dũng gác lên cặp đùi chị mơn mởn, trắng ngần nơi hai bên cửa mình chị không ngừng phập phồng co bóp để làm tăng thêm nguồn sinh lực cho dương vật anh hoàn thành tốt nhiệm vụ truyền tinh truyền giống vào cơ thể chị mà có thể ngẫu nhiên vô tình tạo nên hình hài một sinh linh nhỏ bé thay thế cho đứa bé gái con của chị năm ngoái chẳng may bị nước lũ cuốn trôi mất đi cả sinh mạng.
Mới khởi sự, do chưa có kinh nghiệm gì mấy bởi vốn dĩ đây là lần đầu tiên anh “tự đánh mất đi cuộc đời trai tân”của anh nhưng sau khi đã yên vị trong cõi tình loạn luân. tội lỗi với người chị ruột thịt, anh lại tỏ ra vô cùng khỏe khoắn, dạn dĩ và gai góc hẳn lên ; bằng chứng là ba phút, sáu phút, chín phút trôi qua rồi mà anh vẫn cứ mãi miết hùng hục trên tấm thân vàng ngọc, mảnh mai của chị để làm “cái việc của giống đực”còn chị trái lại cũng tương đồng như anh chịu đựng hết tất cả trọng lượng nơi người anh đang đè ép lên người chị say sưa, ngây ngất đón nhận lấy hết tất cả sinh lực của anh truyển sang cho chị. Tuy rằng chỉ có đúng mười phút quan hệ giao hợp với nhau nhưng có thể kết luận rằng cả hai chị em đều đã hoàn toàn phụ thuộc vào nhau, đã trở thành “người của nhau” rồi ; đến giây phút khoái ngất, đôi bên cùng ôm chặt lấy nhau trong vòng tay với cảm giác như là vừa mới bị hụt chân rớt xuống một cái vực sâu thăm thẳm khộng hề có đáy vậy, dương vật anh xuất ra một lượng dịch tinh trắng đùng đục như nước cơm, rin rít nhơn nhớt tựa hồ keo dán chảy tràn ra bên ngoài làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai người cùng mang chung một dòng máu trực hệ quả thật giống như nhân gian người ta thường hay nói rằng dù cho thiên nhiên mưa gió bão bùng ngoài trời đến cỡ nào đi chăng nữa, dù sao đi nữa, dù cho dâu bể cuộc đời đổi thay với biết bao nhiêu thủ đoạn lọc lừa gian xảo cách mấy thì “sau cơn mưa trời lại sáng”./.
Để lại một bình luận