Phần 54: Rơm khô bén lửa tàn
Các bạn thân mến! Hẳn các ban chưa thể nào quên được nhân vật Trần Ngọc Thùy Nghi ở phần 40-Cay đắng đoạn trường của truyện Chị Nam này phải không các bạn? Sau khi kết thúc mối tình loạn luân ngang trái với Hoàng Ấn-em trai cùng mẹ khác cha là viễn cảnh xa cách của hai chị em, chị ở lại nhà bè nơi Gò Găng cùng hai vợ chồng chúTám Khôi còn em lên Sài Gòn vừa học nghề vừa phụ việc tại một đại lý các mặt hàng thủ công mỹ nghệ đồ gỗ ; đi thành phố dự đám cưới con gái xong chú Tám trở về được hai ngày thì vợ chú chẳng may lúc chèo xuồng đi lấy củi gặp mưa giông lớn bất ngờ khiến xuồng bị lật, do yếu sức nên thím bị sóng cuốn đi rồi nhận chìm chết một cách thê thảm. Xác thím trôi dạt qua tới bên Long Sơn được dân chúng vớt lên, qua tới ngày hôm sau chú cùng chị Nghi và một vài người anh em họ hàng chòm xòm mới nhận về được để phát tang, từ ấy đển nay đã qua hai cái Tết và nếu tính tròn là khoảng mười bốn tháng ; đấy chính là quãng thời gian khá dài đăng đẳng mà nơi căn nhà bè ấy quanh vô quần ra chỉ còn có mỗi hai người thôi ấy chính là chị và chú Tám tiếp tục chống chọi, chịu đựng cuộc sống trơ trọi, quạnh hiu khổ cực trăm bề do vậy tuy cả hai vốn trước giờ là người dân nước lạ nay lại coi nhau chẳng khác chi ruột thịt trong nhà. Chú Tám Khôi năm nay đã bước sang tuổi năm mươi bốn nghĩa là nếu so với dượng Thịnh của chị thì chú hơn những bảy tám tuổi gì đó, lúc chị và Ấn đến đây ở năm ngoài thì thấy chú tóc đã hoa râm nay vắng bóng người vợ “nghìn trùng xa cách”lại thấy mái đầu chú “muối nhiều hơn tiêu”và tuy vậy nhưng sức khỏe chú vẫn hãy còn tráng kiện lạ thường ; bởi vì chú đàm đương một khối lượng công việc trong ngày mà một thanh niên hai mươi tuổi giỏi lắm chỉ đạt khoảng 1/3 so với chú mà thôi, từ cất vó, chèo xuồng mò tôm bắt cá, lấy củi lại chăm sóc ruộng muối, trồng nấm…Ngày đầu tiên về đây trú ngụ, chị thấy chú không bao giờ đụng tới một giọt rượu chỉ có trà và cafe là chú uống từ sáng cho đến tối nhưng kể từ sau đám tang thím, tự dưng chị lại thấy chú bắt đầu đưa vào cơ thể mình chất men nồng của “nước mắt quê hương”; nếu để ý kỹ, chị thấy chú uống không nhiểu, một ngày có giỏi lắm chú cũng không uống hết một xị và thay vì uống trà hay cafe, lâu lâu chú lại nhấp một ngụm rồi tiếp tục làm việc. Thâm tâm chị Nghi rất sợ người uống rượu vì dạo trước khi còn ờ Cỏ May cũng chính vì rượu mà dượng Thịnh đến những hai lần manh nha cưỡng hiếp chị thành thử cho nên khi thấy chú Tám kết bạn với “lưu linh”là thời gian này, lúc nào chị cũng đều nơm nớp lo sợ lẫn với cảnh giác đề phòng ngộ nhỡ chú ấy bất tử có hành động nào đó tương tự như dượng của chị trước kia thì chị vẫn còn đường để thoát ; chổ chị ờ cách khá xa đường lộ và khu dân cư, nếu “sự cố” ấy mà xảy ra quả thật bất tiện cho chị bởi vì “lành ít dữ nhiều”nhưng may sao là mặc dù uống vẫn uống nhưng chú chưa bao giờ say khướt, cách xử sự của chú đối với chị vẫn vui vẻ, hòa nhã, ôn tồn và tôn ti trật tự có trên có dưới như ngày nào. Điều ấy nhanh chóng phần nào khiến chị an tâm, thoải mái sống cùng với chú, phụ giúp chú hết việc này tới việc nọ nơi gian nhà bè kín đáo, lẩn khuất trong một cái vịnh nhỏ nối với sông lớn bằng một cái rạch ; thằng Ấn do công việc riêng của nó trên thành phố Sài Gòn bận lút đầu lút cổ nên ít khi nào có dịp hai chị em được gặp gỡ hàn huyên tâm sự kế cả lúc năm hết tết đến chứ đừng nói chi là chuyện quan hệ yêu đương, ân ái một lần thứ hai nữa, họa hoằn lắm lâu lâu hai chị em mới nói chuyện trao đổi cho nhau qua điện thoại di động khoảng năm ba phút rồi kết thúc, chỉ có thế mà thôi! Hai đứa con chú Tám, đứa con gái đầu mới lấy chồng trước khi mẹ mất mấy ngày giờ phải lo phục dịch hầu hạ nhà chồng còn đứa con trai cũng đầu tắt mặt tối với công việc thay chị mình quản lý cơ sở sản xuất đồ gỗ mỹ nghệ nên hơn cả năm trời nay vẫn chưa hề thấy bóng dáng đứa nào về lại Gò Găng để hỏi thăm bố cả ; do vậy, ngẫu nhiên chị Nghi dần dần trở thành chẳng khác nào như con đẻ của chú vậy, vốn mang ơn được vợ chồng chú cưu mang lại sắp xếp việc làm cho em mình thì nay lẽ nào chị lại nhắm mắt làm ngơ trong việc đối đãi, lo toan cho chú chăng? Vốn tính chịu khó hay làm nên chị không hề phân bua hay kêu ca, phàn nàn điều gì cả ngay từ năm giờ sáng mỗi ngày, sau khi thức giấc làm vệ sinh cá nhân xong là chị chẻ củi đun nước sôi đổ vào bình thủy để dùng trong ngày, khoàng bảy giờ sáng là chị đã chuẩn bị xong cơm và thức ăn cho chú Tám ; sau đó, chị đi phụ chú làm việc đến mười giờ quay về nấu bữa trưa còn buồi chiều, hầu như là chú không nhờ chị làm gì cả nên chị một mình ở lại nhà bè lo dọn dẹp, quét tước rồi đi chợ, nấu cơm chiều và thỉnh thoảng, chị lại ra cất vó lên xem có được con cá, chú cua nào lạc loài vào đó không để bắt rộng vào rọ. Sau đêm tình bất chợt với thằng em năm ngoái trước ngày nó đi xa làm việc, phải nói rằng gần một tháng sau chị lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ chẳng biết mình có bị cấn thai với thằng em hay không, ngộ nhỡ như có “một giọt máu rơi”nào đó hình thành nên trong cơ thể chị một hình hài thì chưa rõ chị phải xứ trí làm sao đây ; may mà tháng tới, kinh nguyệt của chị vẫn đều đặn như bình thường khi ấy chị mới thực sự bình tâm, thoải mái vì tuy rằng chị đã hiến dâng, trao tặng cuộc đời con gái trinh nguyên tròn vẹn cho thằng em nhưng rồi cuối cùng lại chẳng hề có hậu quả gì xảy ra cho chị cả!
Mười bốn tháng trời trôi qua sống tại Gò Găng, càng ngày chị càng nhận được nhiều tình cảm thân thiết hơn từ chú Tám Khôi, thực sự chú xem chị chẳng khác chi con gái ruột của chú vì bằng chứng là ngược lại, chú rất lo lắng chăm sóc chị từng ly từng tý y như chị đối đãi với chú vậy! Vào díp Tết vừa qua, ngay chiều ngày hai chín Âm lịch, chú ra khỏi nhà lúc hai giờ và mãi đến gần năm giờ mới trở về trên tay chú cầm hai xấp vải đồ bộ nữ đưa cho chị, chú nói rằng “năm hết Tết đến, chú chỉ có bấy nhiêu đây thôi để mừng tuổi cháu, cháu nhận cho chú vui vậy nhé!”; lúc ấy, phải nói rằng chị Nghi thực sự vui mừng đến đổi chảy nước mắt mà không nói lên lời nào cả dẫu là vài tiếng cảm ơn, đêm hôm ấy chị thao thức mãi vì trước giờ sống với người bố dượng chị thấy chưa bao giờ ông ta có “hành động đẹp, cử chỉ tốt”như chú Tám này mặc dù vốn dĩ chị biết cách xử sự của chú đối với chị hoàn toàn không hề có vụ lợi hay toan tính chi cả ẩn chứa bên trong. Từ khoảnh khắc ấy trở đi, vì bố mẹ ruột đều đã qua đời nên thâm tâm chị coi chú chẳng khác chi là người bố nuôi tinh thần của chị không hơn không kém, sáng ra chị xin phép chú đi chợ Gò Găng sắm sửa đồ để cúng giao thừa và khi đển nơi, suy tới tính lui mãi chị mới chọn mua được một thứ mà chú không thể nào không nhận được đó lả chiếc khăn rằn quấn cổ vì chị thấy khăn chú hay dùng đã vừa bạc màu lại vừa rách te tua ; lúc nhận được món quà Tết ấy của chị thì y như rằng chú mỉm nụ cười thực sự quá đỗi hạnh phúc quàng chiếc khăn mới quấn quanh cổ, trông chú tỏ vẻ sung sướng chẳng khác nào một người vừa mới có thêm một người thân quen trân trọng xuất hiện trong cuộc đời mình vậy! Lúc chập tối, sau khi dùng cơm xong, hai chú cháu loay hoay, lui cui chuẩn bị cho lễ cúng giao thừa, chú cắt tiết gà luộc lên trong khi đó thì chị nấu xôi ; dạo năm ngoái lúc thím Tám mới qua đời, một tháng hơn chú vẫn ngủ một mình nơi căn nhà xây cấp bốn cách nhà bè chừng 500m nhưng sau đó do trong vùng lại bắt đầu rộ lên tệ nạn trộm cắp tôm cá xảy ra giữa đêm khuya nơi các nhà bè, khu cất vó nên chú mang chiếc giường xếp bằng nhôm ra nhà bè ngủ nơi gian ngoài còn gian trong vẫn là buồng ngủ dành cho chị Nghi như từ trước tới giờ, có chú ngủ nơi đây chị thực sự cảm thấy an tâm hơn nếu chẳng may có tụi trộm đêm bất ngờ đến viếng thăm chứ chị cũng không còn phải cảnh giác đề phòng “chú mượn rượu làm chuyện xằng bậy”với chị dẫu cho chú vẫn cứ ngày ngày uống rượu. Về việc uống rượu, chú giải thích với chị là do chú buồn cho người vợ vắn số nên đành tạm mượn ít “nước mắt quê hương”để giải sầu mà thôi, chị nhỏ nhẹ bảo “chú uống ít ít thôi, đừng uống nhiều dễ sinh bệnh thì khổ lắm!”; chú gật đầu nghe lời chị nên sau đó chị thấy ban ngày chú không uống nữa chỉ tối đến lúc ăn cơm chú mới uống khoảng chừng một ly khoàng ¼ xị là cùng. Có mấy ông hàng xóm ở ngoài lộ đến chơi Tết tại nhà bè với chú, họ kháo chú là sau ba năm mãn tang vợ chú phải “đi bước nữa”đi chứ mới có năm mươi bốn thì vẫn chưa là già việc gì phải chịu khổ với cảnh đơn thân độc mã, “gà trống nuôi con”như thế này vả lại hai đứa con chú nay cũng đã lớn, một đứa đã có gia đình còn đứa kia cũng có công ăn việc làm đàng hoàng tử tế rồi chú còn lo chi nữa ; họ nói nếu chú muốn thì cứ việc bảo họ vì ở ngoài lộ có đầy bà giá nhỏ hơn chú một hai tuổi, chú mà ưng mối nào họ sẽ làm mai mối ấy, không đòi hỏi công cán chi đâu chỉ cần cái đầu heo với vài lít rượu là được chán!
Tết năm ấy là Tết thứ hai mà chị Nghi thấy hai đứa con chú tuyệt nhiênchẳng thấy đứa nào vể thăm hỏi, chúc Tết chú cả còn thằng Ấn-em trai chị thì về ngay trưa ngày mùng Một tới mùng Ba là nó phải quay trở lên thành phố rồi ; nó gửi lời hai người con chú hỏi han sức khỏe chú Tám, trao giùm chú vài gói quà cúng đầu năm trong nhà như bánh tét, bánh chưng, kẹo mứt, nhang đèn…có thế thôi coi như đó là tấm lòng của hai người con xa nhà kính gửi tổ tiên, ông bà vào dịp năm hết Tết đến, đông tàn xuân về. Chẳng biết chú vui hay buồn nhưng đến khi em mình đi rồi, chị Nghi thấy chú nhiều lúc ngồi thừ nơi cầu phao cất vó tư lự suy nghĩ chuyện gì đó có khi hàng mấy tiếng đồng hồ mới thôi lại đi làm công việc ; ở vùng đất Gò Găng này, tới ngày mùng Ba Âm lịch thì coi như đã bắt đầu lại như một ngày bình thường rồi vì ai nấy đều đổ xô đi làm kiếm sống bằng đủ thứ công việc tự do chứ không hề kéo dài “ba ngày Tết, bảy ngày Xuân”như là ở Bà Rịa, Vũng Tàu đâu! Dân chúng tại địa phương nói chung tính tình rất là thân thiện dẫu rằng đa số là người tứ xứ đổ tới, họ “nhập gia tùy tục”tử tế, đàng hoàng hể thấy gia chủ uống rượu ít như chú Tám đây thì họ cũng vậy cho dù họ có là “đệ tử Lưu linh” đi chăng nữa chứ họ không bao giờ lợi dụng mà kéo dài cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng làm phiền gia chủ đâu, nếu có muốn uống nữa thì họ sang nhà khác vậy!
Nhớ lại lúc thím Tám vừa qua đời năm ngoái, có lần do thấy trong nhà hết cùi đun nên chị Nghi chống xuồng đi kiếm nhưng do chị đến đây trú ngụ chưa thông thạo giờ giấc con nước lên xuống ; cứ khoảng ba giờ chiều là nước con rạch rút xuống hết đến sáu giờ thì nước mới dâng lên trở lại nên muốn đi về được là chị phải đi vào lúc một giờ trưa và về khoảng hai giờ rưỡi là vừa đằng này chỉ còn ba mươi phút nữa là ba giờ, chị lại chèo xuống đi thành thử khi ra tới nơi xuồng chị bị mắc cạn đành phải nằm phơi chờ đợi cho đến lúc chập tối. Ở nhà, chú Tám chờ mãi mà không thấy bóng dáng chị trở về, lòng chú cứ như có lửa đốt cháy ngùn ngụt bên trong vì e rằng chị gặp phải chuyện nguy hiểm như rắn rết, cá sấu, bò cạp hay là bọn đạo tặc bất lương bất ngờ nhìn thấy nhan sắc “hoa nhường nguyệt thẹn”của chị nên nảy sinh tà tâm cũng chưa biết chừng ; năm giờ chiều, chú mới xọt hai chân vào đôi ủng da men theo đường tắt lội sình ngập đến cả hai đầu gối đi gần khắp cả khu rạch để tìm chị và mãi hơn nữa tiếng đồng hồ sau, chú mới thấy chị ngồi trên con xuồng cạnh một dãy cây mắm um tùm với vẻ mặt mệt mỏi, lo âu. Vì chú cẩn thận mang theo cả một đôi ủng da chú cầm trên tay nên chú bảo chị mang vào rồi hai chú cháu cùng nhau khiêng xuồng đi về nhà bằng con đường mà chú đã thành thạo lối đi nước bước mỗi lần nước rút như thế này ; sau sự cố ấy, chị vừa xấu hồ vửa rối rít cảm ơn chú vì gặp người khác chắc chắn đã vô tâm mà bỏ rơi chị, không hề quan tâm lo lắng đến chị như chú đâu mà ngược lại, dẫu cho chị có gặp phải chuyện không may như bị cá sấu vồ, bị cưỡng hiếp nào ai biết để mà cứu giúp cho chị đây? Chú Tám ôn tồn bảo với chị hãy nhớ kỹ giờ giấc con nước lên xuống tại con rạch này mà áng chừng để đi tới đi lui bằng xuồng bởi vì đôi lúc, thủy triều lên chậm mãi tới bảy giờ tối nước mới lên thì có nước phải hái đỡ trái mắm mà ăn nếu không muốn chết đói! Lần đầu cũng như lần cuối, chị thằng Ấn dẫu sao cũng đã có thêm được một bài học tại vùng sông nước Gò Găng này và sau khi kết thúc đêm tình yêu đương, ân ái cùng nó cách nay đã được mười bốn tháng trời, lâu lâu thỉnh thoảng phải nói rằng chị nhớ em trai vô cùng da diết, chỉ cần một lần thứ hai thôi nếu có nó ở đây thì ắt hẳn chị sẽ tự nguyện ngã ngay vào vòng tay nó dù cho nó có muốn chị hay không ; có lần tối ngủ nằm mơ, chị thấy chị là bó rơm khô để chơ vơ bên bờ ruộng bỗng đâu có một tàn lửa bay đến và thế là rơm khô bén lửa tàn ngùn ngụt bốc cháy một cách mãnh liệt, dữ dội không hơn không kém, khi thức giấc chị thực sự cảm thấy hoang mang, ngớ ngẩn vô cùng chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của giấc mơ trên ra sao cả…Ngày mùng Mười Âm lịch, khoảng một giờ trưa một mình chị Nghi chống xuồng đi kiếm củi về đun, giữa lúc chị đang loay hoay làm việc thì bỗng đâu có một sức nóng khủng khiếp theo gió bạt tới cộng thêm với ánh nắng mặt trời chói chang khiến cả người chị toát mồ hôi dầm dề ; ngó về phía cầu lớn bắc từ Gò Găng qua Long Sơn, chị nghe vẳng lại có tiếng người la làng ơi ới lẫn trong tiếng kẻng báo động và không những vậy chị còn thấy lửa khói mù mịt bốc lên cao ngút trời lên đến tận mây xanh. Từng tàn lửa bay lên lan tỏa khắp bốn phương tứ bề, hóa ra là chổ kho rơm của một cơ sở làm nấm rơm ngay dưới chân cầu bị “bà hỏa”viếng thăm bất ngờ và trong khi đó, chú Tám ở nhà cũng vừa mới hay tin nên vội vàng lật đật chạy bổ ra đường lộ cùng với một số dân chúng đi ứng cứu dập lứa ; gần ba giờ, chị quay về nhà với chiếc xuồng đầy ắp củi khi đó nước thủy triều cũng đã bắt đầu rút dần rút dần xuống ấy vậy mà hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà đám cháy vẫn còn chưa được dập tất thành thử sức nóng tỏa ra từ nơi đó vẫn tiếp tục lan tỏa ra khắp cùng và do vậy, chú Tám vẫn còn nai lưng ra cùng bà con cứu hộ mãi đến khi trời chạng vạng, hoàng hôn buông xuống sau khi nấu xong cơm chiều chị mới thấy chú ở trần trùng trục người lấm lem dính đầy tro bụi lững thững vắt trên vai chiếc áo kaki cũ kỹ bạc màu bước vào nhà bè. Chú vào nhà tắm xối nước tắm sạch sẽ rửa trôi vết nhơ dấu bần trên thân thể rồi lau khô mặc quần áo vào sau đó chú ra ngồi dùng cơm với chị ; bữa ăn đạm bạc chỉ có rau muống xào tỏi và một tô canh chua cá đuối nấu măng với là giang nên theo thói quen chú rót cho mình một ly xoay chừng rượu đế trong vắt như nước mưa đề ăn cho dễ nuốt, chú nói cho chị nghe tình hình cơ sở làm nấm rơm của bà Tư Ngân ngoài cầu lớn cháy trụi không còn gì cả từ nguyên vật liệu, máy móc, giấy tờ tới chiếc xe Honda 67 cất trong đó cũng chỉ còn trơ lại cái khung sắt đen xì một cách thảm hại may sao là không có thiệt hại về con người…Dùng bữa xong, chú ngồi nhâm nhi tách trà Bắc một lát nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ, chú nói chị chịu khó ở nhà một mình vì chú phải ra ngoài lộ họp tại trụ sở thôn đề nghe triển khai về công tác xây dựng nông thôn mới và giao quân thi hành nghĩa vụ sắp tới khoảng chín giờ mới xong ; chị vâng dạ rồi khi chú đi, chị bấm máy điện thoại di động gọi số của thằng Ấn dự định “tám”với nó một chút cho đỡ nhớ nhưng do tổng đài trả lời chị rằng “số máy này không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi số khác hoặc gọi lại sau”nên chị đành mở nhạc cài sẵn trong máy rồi gắn “tai phone”vào lổ tai nằm đong đưa nơi chiếc võng may bằng dù vừa nghe nhạc vừa thả hồn vào đấy cho đỡ buồn. Tuy rằng chị ở đây vốn có thói quen đi ngủ sớm nhưng chị sợ rằng nếu ngủ giờ này chẳng may bọn “thủy tặc”nhận biết được thừa cơ xâm nhập tấn công mà lại không hay biết được thì có khi là “giao trứng cho ác”, “lạy ông con ở bụi này”đâu! Phải chi có chú ở nhà, có lẽ chị sẽ dễ dàng thuận tiện hơn trong việc phòng vệ nhưng mãi đến chín giờ chú mới trở về do đó nhất cử lưỡng tiện, chị đành ráng thức chờ chú chứ biết làm sao hơn? Nằm đong đưa trên võng, do gió mát trăng thanh thành thử cho nên chị nhắm mắt lại ngủ quên lúc nào chẳng hay và chẳng hiểu sao lần thứ hai, giấc mơ kỳ quái kia lại bình thản ập đến với chị một cách tự nhiên không một lời mời nào cả ; có lẽ do ảnh hưởng của cái kho chứa rơm bị cháy trong ngày từ lúc trưa cho đến chiều nên chị trong mơ thấy mình hóa ra một bó rơm khô còn chú Tám lại là một tàn lửa từ đâu đó trên trời rơi xuống làm cho nhanh chóng chẳng mấy chốc rơm khô bén lửa tàn bốc cháy ngùn ngụt không thể nào dập tắt nổi…Bất chợt, chị nghe có tiếng gọi í ới :
-Chị ơi, ở đây có bán tôm sú không chị?
Chị Nghi giật mình thức giấc, ngó ra dưới bến cặp nơi cần cất vó của nhà bè thấy dưới ánh trăng non mờ mờ có hai người thanh niên không rõ mặt mũi ngồi trên một cái xuồng bơi sát vào hỏi chị mua tôm sú ; ở nhà bè này rõ ràng là chú Tám đôi khi cũng bắt được khá nhiều tôm sú chờ khách tới mua nhưng vì thấy hai người kia giữa đêm tối trời lại đi tìm mua tôm quả lả chuyện chẳng được bình thường tý nào do đó chị yên lặng, không lên tiếng giả vờ ngủ say. Hai tên kia đích thực là hai tên trong băng thủy tặc mà thời gian gần đây chúng mới nổi lên làm anh hùng cát cứ trong vùng, ban ngày chúng núp bóng giả dạng làm người dân lương thiện đi lái xe ôm, phụ hồ, bán hàng rong… nhưng đêm xuống là chúng chia ra từng cặp nhóm đi tấn công các nhà bè để khua khoắn tiền bạc, tài sản, tư trang của dân chúng ; khi thấy chị vẫn nằm ngủ ngon lành trên võng, hai tên cướp liền hè nhau xông lên nhà bè, chị run cầm cập vì nỗi kinh hoàng sợ hãi vô cùng cứ mãi dâng lên trong lòng nhưng vẫn cố gắng nằm yên trên võng. Chúng vào tận buồng trong chổ chị ngủ lục lạo hồi lâu không tìm được thứ gì đáng giá cả ngoài mấy bộ quần áo của chị treo ngay ngắn, thẳng thắn trên những cái móc nhựa ; khi trở ra, chúng phát hiện thấy chị cầm chiếc điện thoại cảm ứng nơi tay trị giá khoảng hai triệu đồng liền tính giựt ngay lấy nhưng lúc ấy bỗng đâu có bóng người lực lưỡng, khỏe khoắn xông vào nhanh chóng ra đòn thành thử cho nên lúc chúng chưa kịp thời định thần lại để nhận ra đó là ai thì chưa chi cả hai tên đều ngã nằm sóng soải dưới sàn nhà. Người đó lẽ đương nhiên chẳng ai khác chính là chú Tám Khôi –chủ nhà vì lúc ấy chưa đến tám giờ nên phiên họp ấp vẫn chưa bắt đầu nên chú quay về lấy sồ hộ khẩu gia đình trở ra gặp anh xã đội trưởng làm thủ tục tạm hoãn thi hảnh nghĩa vụ quân sự cho thằng Nguyên-con út của chú theo luật quy định vả lại chú thấy trong lòng nóng như có lửa đốt do đó chú lật đật về nhà vừa kịp thấy hai tên cướp đang tấn công chị Nghi. Lúc này, chị đã vùng dậy vừa hô hoán la làng lên “Bớ người ta!Cướp!Cướp!” vừa khóc lóc mặt mày xanh lét như tàu lá chuối trông không còn giọt máu nào cả ; bấy giờ, hai tên cướp biết là vừa chạm trán phải một đối thủ đáng gờm có hạng nên vội vàng tháo lui chạy xuống xuồng, chú Tám vẫn chưa buông tha cho chúng trái lại chú còn hăng hái đuổi theo chúng tới tận bến cầu cất vó. Chẳng may cho chú nhưng lại hên cho hai tên cướp đêm kia, do chú bất thần bị hụt chân rớt xuống rạch nên chúng thừa cơ chống xuồng chạy có cờ thoát được lao đi vun vút chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất dạng trong màn đêm ; chị thằng Ấn hoảng hồn chạy ra thì thấy chú chủ nhà người ướt nhem như chuột lột tử dưới rạch leo lên cầu ván, tài sản của chị vẫn còn nguyên vẹn chưa bị mất mát chỉ báo hại chú chỉ nột trong một ngày thôi phải đi tắm đển những hai lần. Chắc chúng ta cũng còn chưa quên là năm ngoái khi tới đây trú ngụ cùng thắng Ấn, chị đã có một số vốn những sáu chỉ vàng và hơn một năm nay, chị dành dụm thêm một chỉ nữa ; nghe lời chú Tám là không nên giữ nhiều vàng trong người e rằng “tai bay vạ gió”nên chị gửi hết vào trong tài khoản ở ngân hàng bên Long Sơn cách đây khoảng nữa năm giờ thì chị cũng yên tâm không hề sợ bất kỳ bọn cướp nào bén mảng xâm phạm tới cái tài sản nhỏ nhoi ấy của chị nữa. Chị lí nhí xin lỗi chú vì nằm võng gió mát quá nên ngủ quên, chú bảo không sao rồi đi tắm, thay quần áo sau đó chú cầm theo cuốn sổ hộ khầu bảo chị ráng chờ chú chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thôi chú sẽ trở về rồi ngủ cho yên giấc ; lúc chú đi trở ra trụ sớ thôn, bỗng dưng chú cảm thấy trong người có vẻ khó chịu nhưng chú vẫn cố gắng ra tới nơi ngồi dự họp may sao phiên họp cũng không kéo dài cho lắm nên còn mười phút nữa mới tới chín giờ, chú vừa về tới nhà bè đã thấy hai mắt mờ dần, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ tháo ra hết ướt cả lưng áo chú bởi vì cả buồi chiều miệt mài đi dập lửa mệt mỏi lại tối đến phải đi tắm những hai lần nên chú bị trúng gió nặng. Hai hàm răng chú cắn chặt lại, nước bọt trào ra khòi ra khỏi miệng, chú cất tiếng gọi chị Nghi nhưng không tài nào được đành té sấp xuống sàn nhà bè gần chiếc giường sắt mà mọi đêm chú hay nằm ngủ ; nghe động, lúc ấy chị đang nằm ở giường trong buồng vội vàng chạy ra và thấy chú đang trong tình trạng gần như bất tỉnh nhân sự như vậy chị liển nhanh chóng đỡ chú dậy rồi dìu chú vào buồng nằm thả tay giang chân ngay trên giường chị mà không còn biết trời trăng mây gió chi nữa.
Chị nhanh chóng đi lấy dầu cù là cùng với tấm thẻ bài bằng nhôm cạo gió nơi lưng chú, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đẻn dầu soi tỏ đặt nơi chiếc ghế đầu bên cạnh chị thấy những vệt gio đỏ lòm xiên xiên lần lượt xuất hiện trên vầng lưng trần trụi vạm vỡ của chú ; sau đó, chị còn cạo thêm khá nhiều đường nữa nơi ngực, nơi vai, nơi cổ người đàn ông già nua góa vợ đã hơn một năm trời nay vốn có hai đứa con ấy vậy mà chẳng có ai hầu hạ, chăm sóc lúc bệnh tình nguy ngặt như thế này, cũng may là còn có chị chứ nếu không thì cơn gió quái ác rất dễ cướp đi sinh mạng chú một cách ngẫu nhiên, vô tình…Chỉ khoảng mười phút đồng hồ sau thôi, chú Tám Khôi đã dần dần tỉnh táo và khỏe khoắn trở lại, chú thực sự cảm thấy cả người hoàn toàn ấm áp hạnh phúc xiết bao khi đêm hôm khuay khoắt, “trái gió trở trời”chú lại được một cô gái tuy rằng chẳng phải là con cái, cháu chắt ruột thịt thậm chí họ hàng xa gần cũng không chỉ là người dân nước lã thôi mà lại tận tình quan tâm chăm sóc chú còn hơn cả người thân trong gia đình nữa! Không biết nghĩ sao mà hai hàng nước mắt lại chảy dài xuống hai bên gò má xương xương của chú, chị Nghi nhỏ nhẹ nói :
-Không sao đâu chú! Chú khỏe lại rồi mà. Để cháu đi nấu nước lá cho chú xông!
-Thôi, cháu đừng nấu chi thêm nhọc công phí sức, chú thấy đỡ nhiều hơn rồi!
-Vậy chú cứ nằm đây ngủ đi cho đỡ gió máy, cháu ra ngủ ngoài giường sắt cũng được.
-Cháu là con gái phải ngủ trong này mới được! Để chú ra ngoài ấy cho.
Hai người cứ dành qua dành lại không ai chịu nhường cho ai phần chiếc giường bên ngoài cả, cuối cùng chị nói :
-Vậy nếu chú không ngại thì cứ việc nằm ngủ nơi đây. Giường còn rộng chán, cháu nằm ghé một bên mé ngoài cũng được!
-Ai đời chú cháu lại ngủ chung với nhau? Người ta mà thấy thì họ dị nghị lắm!
Rốt cuộc rồi cả hai cứ ngồi cạnh nhau trên giường hết nói chuyện này đến chuyện khác không ai quan tâm, nghĩ ngợi gì tới chuyện ngủ nghê chi nữa…
-Lẽ ra tối đến cháu phải nấu nước nóng cho chú tắm chứ tối mà tắm nước lạnh nguy hiểm lắm. Để tối mai chú nhớ nhắc cháu nấu nghe chú!
Bất chợt, chị Nghi tỏ vè hết sức chu đáo còn hơn cả con gái chú bằng cách chí lấy một cái khăn nhỏ cầm nơi bàn tay đưa lên thấm hết những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán và cồ chú ; chú lên tiếng ngăn chị lại “Để chú!Để chú!”rồi lần tay lên với dự định muốn lấy chiếc khăn từ tay chị nhưng bất thần chú lại vô ý bởi bàn tay phải chú lại cầm nhầm vào bàn tay phải mềm mại như bông của chị. Chị khẽ kêu nhỏ lên một tiếng chẳng khác chi chị vửa chạm tay vào lửa, chị giật mình buông tay ra làm rơi chiếc khăn xuống giường rồi chẳng biết luýnh quýnh sao đó khiến cho bàn tay chị cứ mãi nằm yên gọn gàng trong bàn tay người đàn ông mà năm nay đã năm mươi bốn tuổi lớn hơn chị gần ba con giáp ; dẩu sao thì sự đung chạm ngẫu nhiên ấy chẳng biết là vô tình hay cố ý trong khoảnh khắc giây phút đã khiến cho hai người khác hẳn giới tính ấy cảm nhận được một cảm giác rung động quá đỗi bất ngờ và cả hai sao mà lại cùng yên lặng đón nhận vì lẽ ra họ phải quyết tâm chống chọi lại mới đúng! Khi chị hơi ngước mặt lên nhìn chú Tám chủ nhà bấy lâu nay cưu mang chị, chị thấy ánh mắt chú giờ đây nhìn chị trông thật khác thường, lạ lùng ; đấy hoàn toàn không phải là ánh mắt đòi hỏi ham muốn cũng chẳng hể là mưa đồ lợi dụng mà đúng hơn là chất chứa một sự khẩn cầu ban bố tình cảm và cả hai đều cùng tỏ ra run rẫy thực sự khi nhận ra khi không mà thân thể họ lại càng lúc càng xích lại sát vào nhau một cách tự nguyện công khai chẳng khác chi đang ở giữa thanh thiên bạch nhật!
Sau này hồi tưởng lại, chị Nghi chẳng thể nào lý giải được lúc đó lẽ ra chị phải rởi khỏi chú Tám mà đi chổ khác hay đại loại chị phải làm một việc gì đó để cho chú tự kiềm chế lại được bản thân nhưng hoàn toàn ngược lại, chỉ vì chị vẫn lặng thinh không có hành động nào cả mà toàn thân chị lại nhẹ nhàng khẽ dựa sát vào người chú rồi hai người bắt đầu âu yếm vòng tay ôm nhau chẳng biết là tự lúc nào…Tình cảm chú cháu bấy lâu nay sống chung với nhau dưới cùng một mái nhà, làm việc chung với nhau từ cất vó, mò tôm bắt cá, hái củi, ủ nấm đêm nay ngẫu nhiên bộc phát khởi sự trở thành một thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý, bất diệt mà vốn dĩ chỉ có ở những người đang yêu thương, luyến ái nhau ; chú kề môi hôn nhẹ nhàng lên mái tóc dài đen nhánh, óng ả, mượt mà, êm ái của chị rồi sau đó chú từ từ dần dần lần xuống hôn lên gáy chị, vầng cổ chị cao trắng ngần lộ rõ gần cả ba ngấn và trong khi chị vẫn hãy còn lưỡng lự như đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng hay là để nước cuốn trôi thì đôi môi chú đã hoàn toàn phủ lên chiếm đoạt nguyên cả khuôn mặt chị đẹp như vầng trăng ngày rằm tháng Giêng Âm lịch sắp đến. Chị thực sự bồi hồi, xao xuyến, thổn thức một cách lạ lùng, bất thường yên lặng đón nhận hết những nụ hôn mà chú ban tặng, trao gởi cho chị đêm nay nơi căn nhà bè nhỏ bé, kín đáo, lẩn khuất này và tới tận cùng khắc khoải của con tim, chính chị tuy rằng vửa ngượng ngùng vửa run rẩy nhưng lại tự nguyện đồng tình mở rộng hai vành môi mềm mại, thắm tươi như đóa hoa hồng nhung mới vừa chớm nở trong vườn e ấp đợi chờ sau đó tiếp nhận lấy nụ hôn môi đầu tiên hết sức dẫy đầy ngang trái, kỳ cục, tréo ngoe giữa chị và chú. Thời khắc ấy, cả hai hôn môi nhau mặc dù còn khá nhiểu lúng túng vụng về, lụp cha lụp chụp nhưng lại rất nồng nàn, thắm thiết, da diết chằng khác chi một cặp nhân tình thanh niên mới lớn ngang vai phải lứa với nhau vậy!
Chú Tám Khôi góa vợ mới mười bốn tháng nay nhưng về chuyện yêu đương, ân ái phu thê giữa chú và người vợ quá cố chính xác là đã nguội lạnh gần hai mươi ba năm nay kể từ lúc sau khi thằng Nguyên-con trai út của chú ra đời mặc dù chú vẫn hãy còn khỏe mạnh, bình thường như ai và “khả năng” ấy so với thiên hạ, chú không hề suy giảm ; tuy chú không phải là loại người ham thích nhục dục trụy lạc nhưng bản năng con người chú đêm nay thực sự quá đỗi bất chợt trỗi dậy khi chú được cơ hội cận kề ngay bên cạnh một người con gái trẻ đẹp mới có hai mươi mấy tuổi đầu. Càng lúc chú càng tỏ ra phấn khích, háu hức một cách mãnh liệt vô song và thâm tâm chú đã không còn nghĩ ngợi chi nhiều nữa chỉ duy nhất ngoải việc tự mang đến hạnh phúc, sung sướng cho bản thân chú và cho cả người con gái lạc loài từ nơi vùng đất Cỏ May tới đây ; hai chú cháu hôn môi nhau qua từng phút giây thêm gợi cảm, phấn khích đến đỗi nước bọt của người này hễ chực trào ra nơi khóe miệng thì lập tức được người kia dùng miệng lẫn lưỡi để liếm nút sạch sẽ ngay tức khắc. Có lẽ cuộc đời của hai chú cháu vốn dĩ đã có sẵn mối duyên tiền định từ mấy kiếp trước chăng nên đêm nay, tuy được đầu thai vào thân thể hai người cách biệt tuổi nhau quá lớn nhưng cả hai lại sẵn sàng yêu nhau, sống chết cùng nhau mà chung thủy bên nhau đến trọn cuộc sống hãy còn đầy ắp khổ đau, tranh chấp, chèn ép, chà đạp nhau này? Không mời mà tới, chẳng hẹn mà thành, hai đứa con chú Tám cùng thằng Ấn hiện giờ ở Sài Gòn cùng người vơ nơi chốn cửu tuyền làm sao có thể ngờ được rằng hai người đang mãi miết yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau ngay trên chiếc giường mà cách đây mười bốn tháng trước chị Nghi đã trao tặng, hiến dâng trọn vẹn cuộc đời con gái trinh nguyên cho thằng Ấn-em trai ruột thịt củng mẹ khác cha của chị ; hơi ấm thân thể tỏa ra từ chú chủ nhà bè quả thật là vĩ đại, cao cả làm sao đủ sức để mà che chở cho chị thoát khỏi được những cạm bẫy khôn lường và bởi vậy thành thử cho nên chị đã sẵn sàng mớ lòng ra để đón nhận hết tất cả sức lực lẫn sinh lực của chú ban phát cho chị nãy giờ có thể là đã hơn nữa tiếng đồng hồ rồi. Mới khi nãy đây, hai chú cháu cả hai đều yên lặng tuyệt nhiên không ai nói với ai một lời nào cả mà trái lại cùng nhẹ nhàng dìu đỡ nhau ngã người nằm dài xuống mặt giường trãi tấm chiếu hoa cạp điều mới tinh chị Nghi mới mua trước Tết đồng thời tay phải chú Tám cũng cùng lúc nắm lấy chiếc mùng tuyn màu xanh buông phủ xuống xung quang chú và chị ; vậy là đêm nay, không còn gì có thể chối cãi được nữa bởi vì bất chợt tình yêu đã đến vừa viếng thăm vừa chào đón, mời gọi hai người.
Chính xác là từ trước đến giờ, tuyệt đối chưa hề xảy ra chuyện chú lợi dụng tình cảnh chị một thân một mình để sàm sỡ, ép buộc chị cả thế mà chỉ trong khoảnh khắc thôi chị đã hoàn toàn phụ thuộc vào chú, cùng chú ân ái gối chăn ; còn chị tuy rằng chẳng phải là hạng gái lăng loàn trắc nết nhưng về vấn đề tình cảm thì lẽ đương nhiên đối với ai cũng đều là chuyện khó nói cũng như khó lý giải cho thông vì vậy chúng ta xét cho cùng đừng nên kết luận việc này là “có trăng quên đèn” hay “mượn quạt thay gió”nhé các bạn! Hạnh phúc tới với hai chú cháu dẫu quả thật muộn màng nhưng lại không kém giảm đi phần thú vị chất chứa nhiều nỗi niềm sung sướng, thỏa mãn pha lẫn với đắng cay, nhọc nhằn mả sau mãi mười bốn tháng trời trôi qua nay mới có được ; giả sử như thím Tám –vợ chú vẫn còn đương thời thì chắc chắn rằng hạnh phúc ấy nếu có được cho hai người thì chẳng qua chỉ là trong giấc mơ mà thôi, có thể ví chị là bó rơm khô mà chị từng thấy trong hai lần ngủ chiêm bao còn chú chính là tàn lửa sắp sửa lụi tắt đi nhưng không vì một khi gặp gỡ tiếp xúc nhau, rơm khô bén lửa tàn đã ngùn ngụt bốc cháy một cách mãnh liệt, dữ dội mà so ra có khi còn lớn hơn, nghiêm trọng hơn cả trận hỏa hoạn lúc trưa tại cơ sở làm nấm dưới chân cầu lớn Gò Găng kia nữa!
Lúc này, hai bàn tay chú Tám Khôi chẳng biết là đã được sự cho phép của chị Nghi chưa mà đã nhanh chóng cử động mày mò tìm hiều, khám phá gần như hết mọi nơi mọi chổ trên thân thể người con gái mới có hai mươi ba tuổi lạc loài từ vùng đất Cỏ May tới ; tuy quá đỗi ngượng ngùng, e thẹn nhưng trái lại, sự ngượng ngùng e thẹn ấy của chị lại chính là tín hiệu đèn xanh nơi chị bật lên cho chú “thẳng đường đi tới chứ không được dừng lại”. Đêm nay chị mặc trên người bộ quần áo đồ bộ vải phin khá mỏng màu xanh nước biển nên trông chị càng đẹp hơn, quyến rũ hơn so với lúc bình thường vì vậy còn khơi thêm nhiều hưng phấn, rạo rực, thèm khát cho chú-một người đàn ông tuy đã cao tuổi song vốn “nhịn ăn chịu khát”về cái khoản nhục dục sinh lý bình thường của giống đực ; lần lượt hai bàn tay chú cởi tháo từng hột nút bóp nơi chiếc áo của chị, hết hột nút thứ nhất đến ngay hột nút thứ hai, thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm rốt cuộc cũng phải chịu cùng chung số phận như bốn hột nút kia. Chú mở rộng hai vạt thân áo trước chị mặc sang hai bên rồi nhẹ nhàng cởi tuột hai vai áo xuống khỏi hai cánh tay chị hết cánh tay phải tới cánh tay trái mà trong lúc ấy, cặp mắt chú tuy bấy lâu nay đã hơi mờ nay bỗng dưng sáng rực lên trước những lớp da thịt nõn nà trắng ngần hơn cả trứng gà lột vỏ thật hấp dẫn, khêu gợi làm sao ; sau khi cầm chiếc áo chị gọn gàng đề lên mé đầu giường, hai bàn tay chú lại chủ động tiếp tục lần xuống dưới vầng lưng mềm mại, thon thả của chị để cới nốt áo ngực chị ra. Hai tiếng“phựt”khe khẽ vẳng lên, chính là lúc hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú chị vửa mới rời ra khỏi hai cái lổ khoen, lập tức chiếc áo nhỏ nhắn ấy không còn bó sát vào da thịt chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống và chẳng mấy chốc, nó đã được hội tụ lại cùng một chổ với chiếc áo ngoải ; chú yên lặng chẳng nói chẳng rằng cúi xuống vùi mặt úp vào giữa hai bầu vú con gái của chị tràn trề nhựa sống không ngớt phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp rút tưởng chửng như chị sắp sửa đứt hơi vậy! Miệng chú khẽ nhẹ ngậm lấy đầu núm vú phải chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ cơ thể chị trong khi đó thì nơi bầu vú trái chị cỏn lại thì chú vẫn không quên lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp ; từ nãy tới giờ, dẫu đang gần giữa cuộc nhưng chưa gì mà chị đã thầm nhận thấy chú chủ gia này tuy già nua song kinh nghiệm yêu đương, ân ái của chú lại vẫn còn cường tráng, khỏe mạnh gấp bội phần nếu so với thằng Ấn –em trai chị năm trước mới có mười sáu tuổi đầu thôi! Lúc này, chị Nghi hoàn toàn run rẫy thực sự chẳng khác chi một con mèo con đang quằn quại trong móng vuốt của một con hồ, chị thụ động một cách sung sướng, khoái lạc quá đỗi trong lúc chú đang thỏa mãn nhục dục xác thịt trên thân thể chị và để đáp lại, hai bàn tay chị không những không yên được trái lại lần lên vày vò nơi đầu tóc ngắn củn cởn “muối nhiều hơn tiêu”của chú Tám ; lát sau, có lẽ hơi bị vướng víu khó chịu vì chiếc áo kaki màu xanh lá mạ cũ kỹ trên người nên chị thấy chú nhỏm dậy cởi phăng chiếc áo ấy ra để phủ lên trên áo đồ bộ lẩn áo ngực của chị nơi đầu giường.
Vậy là ngoài đầu tóc chú ra, lúc này hai bàn tay chị lại có thêm một vị trí nữa trên người chú để mà vuốt ve, sờ soạng đó là những bắp thịt nở nang cuồn cuộn nơi vầng lưng tráng kiện, vạm vỡ của chú ; giả sử như thằng Ấn ngẫu nhiên biết được rằng đêm nay chị nó đã đang tâm phản bội nó đề chia sẽ, kết nối tình yêu vói chính ông chủ nhà bè nơi Gò Găng một thời cưu mang hai chị em thì chắc chắn nó sẽ vô cùng buổn bã, sầu bi không sao thốt được nên lời nào cả! Do hoàn cảnh cuộc sống phài có công việc để làm ra tiền lo cho bản thân nên nó đành chấp nhận xa cách chị những một trăm cây số chứ sự thực ra sau khi chị trở thành người tình của nó vào cái đêm trừ tịch cách đây hơn một năm trời, lúc nào nó cũng nhớ nhung tương tư về chị xiết bao ; nào ngờ đâu, cũng chỉ vì hoàn cảnh như một bó rơm khô chờ đợi lửa tàn bén vào, đêm nay người chị thương yêu của nó đành ôm mối tình chị em thắm thiết với nó từ trước tới giờ trên bước đường lưu lạc mà “bước sang thuyền khác đi về một bến bờ hạnh phúc mới”. Hồi lâu sau, có vẻ như đã “chán cơm chê cháo”nơi bầu vù phải của chị Nghi rồi nên chú Tám Khôi mới dừng lại đôi chút nhưng chú vẫn chưa ngừng hẳn mà chú lại tiếp tục lần miệng qua khẽ ngậm nút lấy đầu núm vú trái chị còn bàn tay trái chú cũng không thể nào để không chi cho thừa thải nay gánh vác thêm nhiệm vụ đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị ; như chúng ta đã biết, vốn dĩ ông chủ nhà bè này vẫn còn khỏe khoắn bình thường về mặt sinh lý cho nên từ nãy đến giờ chẳng biết tự lúc nào mà dương vật chú đã cương cứng lên mặc dù vẫn còn ở bên trong hai lớp quần ngoài lẫn quần trong và chị đã nhanh chóng nhận ngay ra được điều đó bởi vì lâu lâu thỉnh thoảng hai bàn tay chị lần xuống dưới nên tình cờ chạm phải. Mỗi lúc nhu vậy, chị lại thẹn thùng rụt tay lại chẳng khác gì vừa mới đụng tới một vùng cấm địa bất khả xâm phạm nơi thân thể chú vậy, tuy rằng trước đây chị cũng đã từng hai lần yêu đương, ân ái với chính thằng em ruột thịt của chị và chị cũng không còn là con gái nguyên vẹn nữa nhưng đêm nay, chị vẫn chưa thể nào thoát khỏi được tâm trạng hoang mang, ngỡ ngàng bất ngờ khi gần gũi, chung đụng xác thịt cùng người đàn ông lớn hơn chị những ba mươi mốt tuổi đáng bậc cha chú của chị đây! Một nhân vật nữa từng xuất hiện ở phần 40 –Cay đắng đoạn trường mà có lẽ chúng ta chưa thể nào quên được, đó chính là dượng Thịnh-bố ghẻ của chị ờ Cỏ May đã dùng vũ lực xâm phạm chị đến những hai lần ấy thế mà ông vẫn chưa hề chiếm đoạt được chị nếu mà hay biết đêm nay chị đang “làm người tình”, “làm vợ”của một người đàn ông còn lớn hơn cả tuổi chú thì chắc chắn ông sẽ buồn rầu, nuối tiếc vô cùng ; hiện tại, sau khi hai đứa con bỏ nhà ra đi âm thầm lặng lẽ, mười bốn tháng trời qua ông đã thực sự cảm thấy ân hận xiết bao đền nỗi bỏ hẳn cả thói quen “sáng say, chiều xỉn, tối lè nhè”một thân một mình lo làm ăn kiếm sống nơi ngôi nhà do ông tạo dựng nên cùng với công sức của người vợ sớm quy tiên quá cố. Lúc bấy giờ, sau khi đã thỏa mãn, hả hê với mọi nơi mọi chổ ở phần trên thân thể cô gái hai mươi ba tuổi trẻ đẹp, xinh xắn vốn là người dưng nước lã với mình, chú Tám mới dần dần lần hai bàn tay xuống hạ thể chị Nghi khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bằng vải phin màu xanh nước biển chị đang mặc cởi tuột hai ống quần xuống khỏi cặp đùi tới qua khòi hai đầu gối ; sau đó, chú tiếp tục đi xuống cặp giò thon dài của chị rồi cuối cùng là hai bàn chân chị nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi đung đưa trên cành, hết bàn chân trái sang bàn chân phải. Trong lúc ấy, với tất cả nỗi niềm ngất ngây kích thích dữ dội nên tuy thâm tâm vẫn hãy cỏn lưỡng lự phân vân nhưng chị thằng Ấn tay chân đã hoàn toàn bị tê liệt chỉ còn biết hưởng ứng, chấp nhận hợp tác với ông chủ nhà bè bằng cách tạo điều kiện dễ dàng, thuận lợi nhất cho chú thoát y giùm mình ; có lẽ không gì hơn là đêm nay chị bắt đầu trả ơn chú bấy lâu nay sẵn lòng cưu mang hai chị em chị, cất công đi tìm chị khi chị mắc kẹt nước rút xuống không về được vả lại mới lúc nãy chú còn hùng dũng đánh đuổi hai tên cướp đề bảo toàn tài sản, tính mạng cũng như có thể cả nhân phẩm của chị thành thử cho nên chị tự nguyện hiến dâng tất cả những gỉ chị cỏn lại trên tấm thân “cành vàng lá ngọc”này cho chú thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt đến tận cùng.
Sau khi cởi hẳn được chiếc quần ngoài của chị Thùy Nghi, chú Tám cẩn thận để lên mé đầu giường ngủ rồi chú mới quay sang cởi khuy nút chiếc quần vải kaki bạc màu chú đang mặc, kéo phermature xuống lần lượt tuột dần hai ống quần ra khỏi hai chân chú ; tiếp tục, chú tấn công tới mảnh vải cuối cùng còn sót lại che chắn bộ phận quan trọng kín đáo nhất nơi thân thể chị đấy chính là chiếc quần lót bằng thun voan trắng hãy cỏn mới tinh chị đang mặc, thực sự nhẹ nhàng, nâng niu và trân trọng bởi thao tác hoàn toàn tinh vi, khéo léo, lão luyện chẳng mấy chốc nơi đầu giường ngủ chị nay lại có thêm hai thứ nữa đó là quần ngoải của chú và quần trong của chị. Chỉ hơn một phút đồng hồ sau, chiếc quần đùi chú mặc bên trong cũng được cởi bỏ ra hẳn bên ngoài và như vậy là lúc này đây, hai chú cháu cả hai thân thể đều lõa lồ trần truồng tuyệt nhiên chẳng còn một mảnh vải nào che thân cả trông chẳng khác nào một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất không hơn chẳng kém ; hiện giờ, do không còn bị “quản thúc kiềm chế”nữa nên dương vật chú càng cương ngỗng lên một cách tự do thoải mái vừa to lại vừa dài vừa cứng y như một đoạn sắt nung mới lấy từ trong lò rèn ra không ngớt cử động giựt giựt liên hồi. Có lẽ do chú thì vạm vỡ to con cỏn chị thì lại “mình hạc thân mai”nên khi chú mới vừa trườn người tới leo lên nằm trên người chị, chị đã cãm nhận được một sức nặng lớn lao vô cùng đè ập lên thân thể chị, về trọng lượng mà nói chắc chắn rằng chị chỉ bằng phân nữa so với chú mà thôi nhưng dẫu sao chị cũng phải cố gắng chịu đựng thôi chứ biết làm sao hơn ; ớ phía dưới, chị cảm nhận được toàn bộ phần dương vật chú đang kề sát vào chồ kín của chị và lúc này, âm đạo chị đang giãn nở ra gấp bội phần để sẵn sàng đón nhận lấy dương vật chú cứ mãi miết mày mò tìm kiếm đường đi lối vào cơ thể chị mảnh mai, ngọc ngà của chị. Khi đầu dương vật chú vừa mới lọt khít vào trong cửa mình chị, ngay lập tức đôi môi chị khẽ bật lên tiếng rên rĩ sung sướng, hoan lạc đồng thời bỗng dưng nước mắt chị lại ràn rụa chảy dài từ cặp mắt đen huyền xuống hai gò má chị ; so với thằng Ấn-em trai chị lúc trước, chị cảm nhận được rằng nó lúc kích thích ham muốn thỉ cũng chỉ chưa bằng phân nữa “hàng”của chú chủ gia nhà bè này bởi vì không những dài và cứng ngắt, dương vật chú lại còn to lớn gấp bội phần hơn một thanh niên mười tám, hai muoi tuổi. Khi quan hệ giao hợp với chú Tám, càng lúc âm đạo chị Nghi phải càng nong rộng ra mới có thể chứa đựng hết phân nữa dương vật chú đang nhích dần nhích dần từng chút một vào sâu bên trong cơ thể chị cho đến tận cùng tử cung chị ; hai hòn dái chú hùng dũng, hiên ngang gác lên hai bên cửa mình chị đồng hai bên cặp đùi non trắng ngần của chị không ngừng phập phồng co bóp để làm tăng thêm nguồn năng lượng sinh lực cho phần dương vật hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ truyền tinh truyền giống vào chị. Do vốn đã có nhiều kinh nghiệm từng trãi trong cuộc đời nên chú dễ dàng nhận ngay ra được rằng cô gái từ Cỏ May lạc bước tới trú ngụ nhà mình đã “không còn là con gái nữa”nhưng không sao, lúc này điểu ấy đối với chú cũng chẳng phải là vấn đề hàng đầu mà chú quan tâm tới ; miễn là người ta đồng tình dâng hiến, trao tặng những gì mà người ta có cho mình hưởng thụ, chiếm đoạt là quá được rồi vả lại chú làm gì có quyền đòi hỏi chị phải như thế này hay như thế kia, chẳng nhẽ chú lại đi bắt lỗi chị “làm sao không còn trinh nguyên nữa” bởi vì một đêm dày vò thân xác người ta suy cho cùng cũng là quá sức tưởng tượng rồi còn chi nữa!
Lúc bấy giờ, nơi xương cùng của hai thân thề một già một trẻ, luồng xung điện kích thích sinh lý vẫn cứ liên tục phát ra với cường độ mãnh liệt dữ dội mãi miết rần rật chạy dọc lên qua sống lưng tới trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi ; họ yên lặng trong nỗi niềm say sưa, ngây ngất để thực hiện từng thao tác giao hợp đối diện nhau trong khi đó, bên ngoài hiện tại đêm đã quá khuya có thể là đã quá mười hai giờ đêm rồi cũng nên? Vầng trăng non sắp tới ngày rằm càng lúc càng soi tỏ hắt ánh sáng xuống vạn vật nhân gian càng lúc càng tạo nên vẻ âm u, tĩnh mịch trầm lắng tạo ra một khoảng không gian thơ mộng, hão huyền cho hai người cách biệt nhau những ba mươi mốt tuổi đang yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau cũng như dần dần vắt kiệt hết sinh lực lẫn tinh lực của bản thân để truyền dòng tiếp giống cho nhau…Hai bàn tay chị Nghi vẫn không ngừng lần lên cào cào khắp cả vầng lưng vạm vỡ, săn chắc bắp thịt cuồn cuộn cũa chú Tám Khôi, người mà bấy lâu nay chị chính thức coi như là bố nuôi của chị, củng may mà chị không để móng tay nhọn như mấy cô gái thành thị củng lứa tuổi chứ nếu có thì chẳng mấy chốc lưng chú mà không bĩ trầy xướt rướm máu thế mới là chuyện lạ! Bời chú rất khỏe vả lại bản năng sinh lý của chú bấy lâu nay ứ đọng chất chứa khá nhiều trong người nên thời gian giao hợp giữa chú và chí cứ càng lúc càng mãi kéo dài ra tưởng chừng như chẳng bao giờ đến hồi kết thúc ; thực sự, chẳng biết là sau đêm nay, ngộ nhỡ có xảy ra hậu quả gì không cho cả hai nhất là chị nhưng giờ họ vẫn cứ tỏ ra vô tư, thoải mái làm sao để trao gởi, hiên dâng tất cả tâm hồn lẫn thể xác cho nhau như thế này? Thiên hạ chòm xóm ai nấy đều say sưa, mê mệt với giấc ngủ ngon lành sau một ngày làm việc kiếm sống nên ai đâu mà để ý hay biết chuyện lỡ làng giữa ông chủ nhà bè và cô gái từ Cỏ May đến trú ngụ ở nhờ bấy lâu nay, trước giờ là “chú chú cháu cháu”nơi đầu môi chót lưỡi giờ lại hóa ra “nam trên nữ dưới”.Gần mười lăm phút hoan lạc mê mệt, chú Tám mới bắt đầu xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, rin rít nhơn nhớt chẳng khác gì keo dán sắt đấy chính là những gì mà chú vốn đã tich tụ lại trong quãng thời gian gần hai mươi mốt năm qua mà đêm nay chú mới có cơ hội đẩy hết tất cả vào cơ thể một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhỏ hơn chú những ba mươi mốt tuổi còn nhỏ hơn cả con gái đầu của chú…Giống y như trận hỏa hoạn lúc trưa ở chân cầu Gò Găng, trong đêm trừ tịch vắng lặng, nơi gian nhà bè kín đáo của chú Tám Khôi, lửa tình lại bùng lên mãnh liệt dữ dội không hơn không kém làm lan tỏa ra vô số tàn lửa xung quanh tứ phương bốn bề ; một trong những đốm tàn lửa ấy là chú vô tình ngẫu nhiên đã chạm vào một bó rơm khô ran ráo nước hoàn toàn là chị Thùy Nghi, chú đã không ngần ngại chi trong việc trút hết tất cả sinh lưc lẫn tinh lực của bản thân chú vào cơ thể chị trong một đêm tình quá đỗi tuyệt vời, thú vị khiến cho không thể nào tránh né cho khỏi bởi vì rơm khô bén lửa tản./.
Để lại một bình luận