Phần 60: Yên tĩnh vầng trăng khuyết
Các bạn thân mến! Ở tập 60 này, tôi xin dẫn các bạn về lại quê chồng của chị Thanh Linh tại xã Đông Quan, huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn nhé! Đây là một trong những vùng nông trường trồng chủ yếu là cây trà gần giáp biên giới Việt Nam-Trung Quốc, vào mùa mưa lượng mưa rất lớn có khi gần cả 100mm cho nên nước từ nguồn trên núi đổ xuống mãnh liệt, dữ dội và hung hãn còn hơn cả sóng thần cuốn phăng tất cả mọi vật từ cây cối, gia súc tới nhà cửa như trong tập 42-Đổi lòng thay dạ mà tôi đã từng đề cập tới có phải như vậy không các bạn? Ở một nơi mà luôn luôn không hề nhận được bất cứ một sự ưu đãi nào của thiên nhiên như vậy lẽ ra tình người phải gắn bó khắng khít cùng nhau để có thể vượt qua cái khắc nghiệt do ông trời giáng xuống mới phải nhưng ngược lại, dẫu cho là họ hàng thân thiết con người lại sẵn sàng ra tay tranh chấp, chiếm đoạt từng tấc đất của nhau để mưu lợi cho mình ; gia đình ông Lân-bố chồng chị Thanh Linh là một điển hình như trên, chỉ cần thấy trong họ có người nào đó sa cơ thất thế, neo đơn những thành viên còn lại nhanh chóng có ý nghĩ muốn hất ra lề đường xó chợ ngay mà hoàn toàn không một chút tình thân bao năm trời qua sống “tối lửa tắt đèn”khuya sớm bên nhau. Số là lúc còn trai trẻ, ông Lân là người bên huyện Hữu Lung gia cảnh nghèo nàn, đơn chiếc do duyên phận ông mới kết hôn được với một cô gái bên Lộc Bình tuy không giàu có nhưng ít ra cũng có đến hai mẫu đất trồng trà làm của hồi môn do cha mẹ qua đời để lại ; đấy cũng chính là món của hời béo bở mà người em vợ ông luôn dòm ngó tới và hắn lúc nào cũng tìm cách chiếm đoạt lại từ tay người chị gái mặc dù gia đình hắn đất đai đến đỗi “chó chạy cong đuôi cũng còn chưa hết”nữa là…Hắn rắp tâm thực hiện ý đồ đen tối của mình bằng đủ mọi cách dù thấp hèn đến mấy, hễ ngày nào mà hắn còn thấy gia đình vợ chồng chị mình còn đứng trên mảnh đất hương hỏa của bố mẹ là hắn cứ đứng ngồi chẳng yên thậm chí ăn cơm không hề thấy ngon là gì! Sau khi chuyện loạn luân ngang trái xảy ra giữa chị Len và Trí -hai đứa con ông Lân thì vào mùa mưa năm sau (chị Len bước qua tuổi ba mươi mốt và hai vợ chồng chị cũng đã chính thức ra tòa ly hôn, chị được tòa giao quyền nuôi dưỡng đứa con gái mà từ lúc sinh ra tới khi lớn lên chưa hề có lấy một chút yêu thương nào từ người bố ruột cả), một đêm nọ mưa đổ xuống ngay từ lúc chiều, nước chảy tràn bốn hướng tứ bề gây sạt lở đất làm đổ sập căn nhà của ông gây ra cái chết cho vợ ông, Trí và cả đứa bé con chị Len (do chiều ấy là đám giỗ ông ngoại nên chị dẫn con về nhà bố chồng làm cơm cúng rồi ngủ lại tại ấy do mưa lớn quá không về được).
Giữa lúc mọi người đang ngủ say cho nên không hề một ai phòng bị được gì cả, khi căn nhà mái tôn vách gỗ toàn bộ ụp xuống giữa dòng nước mênh mông chảy xiết hung tợn thì may mắn làm sao chỉ có ông và cô con gái đầu ngoi ra thoát được nhưng dẫu sao cũng bị nước cuốn đi tới khoảng một cây số hơn ; còn bà vợ, Trí và đứa cháu ngoại cả ba đều chết thảm ngay dưới đống đổ nát của ngôi nhà không kịp tỉnh lại sau giấc ngủ mỏi mệt như vậy trừ Quang-anh con trai thứ hai mất tích khi đi sang Trung Quốc mấy năm qua, gia đình ông có năm người nay trơ trọi lại trên dương trần chỉ còn có ông và chị Len thôi. Qua ngày sau nước rút, bà con chòm xóm thương tình dựng tạm cho ông một túp lều để có chổ đặt đến ba quan tài gồm hai cái lớn và một cái nhỏ còn ông và con gái đầu chít khăn tang trắng toát khóc lóc thảm thê bên di ảnh và bát nhang nghi ngút tỏa hương của vợ, con trai cùng cháu ngoại hãy còn thơ dại ; đấy cũng chính là thời điểm mà người em vợ thấy là phải ra tay ngay kịp thời để giành lại hai mẫu đất trồng trà béo bở hái ra tiền kia của bố mẹ giờ tất cả đã về đoàn tụ với ông bà nơi chốn cửu tuyền, không còn bất cứ một thế lực nào để có thể cản ngăn được hắn nữa. Hắn bỏ tiền ra chạy vạy đút lót cho tay cán bộ Trưởng phòng tài nguyên ở huyện nên chỉ một ngày thôi là hắn đã có được một giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mới khác bao gồm luôn cả diện tích hai mẫu trà của bà chị quá cố ; cũng do lúc còn sinh thời, bà Lân do trình độ văn hóa thấp nên không rành việc giấy tờ đất đai chi cả, trên giấy tờ chứng minh hai mẫu trà trên cho tới giờ phút này vẫn mang tên bố của bà chứ chưa hề có ủy quyền giao lại cho bà còn nay thằng em bất lương khi không lại được pháp lý giao cho quyền hợp pháp sử dụng diện tích đất ấy. Mấy ngày sau, hắn ngang nhiên tới nói ngay mặt ông Lân là trong vòng 24 tiếng đồng hồ ông phải ra khỏi đây muốn đi đâu thì đi và giao đất lại cho hắn sử dụng, ông lập tức lên xã rồi lên huyện khiếu kiện nhưng đến nước này rồi, phần thất bại đã nghiêng hết về phía ông rồi còn gì nữa nên mãi cho tới chiều tối nhập nhoạng ông đành phải thất thểu ra về tốn gần cả trăm ngàn tiền đi xe ôm ; gã em vợ còn đến buông đủ điều hăm dọa mặc dù ông quỳ lại hắn xin hắn thư thả thời gian cho ông khoảng một tháng để ông tìm chổ định cư khác nhưng hắn nhất quyết không nghe thậm chí hắn nói là sẽ cho mấy đứa con trai đến hiếp dâm chị Len nếu mà ông không chịu giao đất. Tưởng hắn chỉ đe vậy thôi chứ ai ngờ đâu hắn nói thật làm thật vì tối hôm ấy, có mấy thằng con trai hắn xông vào túp lều tạm bợ đòi bắt chị ; đến nước đó, thấy rằng không còn lời lẽ gì để mà thương lượng với thằng em vợ bất nhân bất nghĩa nữa nên ông cùng con gái lặng lẽ gom góp hành lý cùng chút ít tiền bạc ra đi ngay trong đêm, mãi đến nữa năm sau bà con chòm xóm ai ai cũng chẳng hề hay biết là hai bố con ông đi về đâu làm gì nữa chỉ thấy gã em vợ đến dựng nhà, tiếp quản việc trông coi chăm sóc hai mẫu trà của gia đình ông mà thôi!
Sự quyết định ra đi của ông Lân đối với ông rất đúng đắn bởi vì chẳng lẽ vì mảnh đất mà ông cố giữ lấy lại để mặc cho con gái ông bị mấy thằng em cô cậu làm chuyện đồi bại vô luân hay sao dẫu rằng chị không còn trẻ nữa và đã có chồng có con ; do ông dạo trước có quen với một ông bạn người dân tộc Tày ở xã vùng cao Hữu Liên bên Hữu Lũng hay qua đây bán mật ong rừng cho ông nên giờ đây ông đành dắt con gái qua đấy nương náu tạm thời một thời gian tại nhà bạn. Ông người Tày này tuy cũng nghèo nàn, khổ cực trăm bề nhưng do lòng thương hại nên ông sẵn lòng đùm bọc bạn một khi lâm vào cảnh sa cơ thất thế không những mất vợ và con, cháu lại còn không giữ được mảnh đất của mình ; ông sắp xếp cho hai bố con ông Lân ở trong một cái chòi kiểu nhà sàn nhỏ bé bằng cái lổ mũi trên đất nương bậc thang của ông, hàng ngày để đổi lấy chén cơm chống chọi lại với cuộc đời cay nghiệt chị Len và bố phải lây lất đi mót lúa trên những cánh đồng mà người ta vừa mới gặt xong hay không từ chối bất kỳ một nghề tự do nào như cắt cỏ mướn nuôi bò, rửa chén, trông trẻ miễn sao có đủ ngày ba bữa cơm là được rồi không đòi hỏi gì hơn nữa. Nếu giả sử như được nhìn mâm cơm của hai bố con thì chắc hẳn bạn đọc chúng ta sẽ không thể nào cầm được nước mắt vì cái nồi cơm chỉ khoảng chừng hai chén là cùng, thức ăn không bao giờ có cá tươi hay thịt mà chỉ là cá khô mặn chằn hơn cả muối ăn kèm với các loại rau rừng hái về ; do gạo cũng chỉ nấu như vậy thôi thành thử cho nên bữa ăn nào cũng vậy cả bố lẫn con đều nhường cho nhau, chỉ khoảng một tháng trời thôi mà ai nấy đều ốm o xanh xao, vàng vọt bởi vì không những ăn uống thiếu chất dinh dưỡng mà cả hai lại không thể nào chống chọi lại với những cơn sốt rét rừng do muỗi gây ra. Bên trong chòi hai bố con ở chỉ vửa đù chổ kê một cái chõng tre kích cỡ 1,4m mà thôi do đó ban ngày chổ ấy dùng để dọn cơm ra ăn còn tối đến thì dùng giẻ lau sạch rồi trãi tấm chiếu sờn mòn rách nát ra làm nơi ngủ chung cho cả hai người hoàn toàn không có mùng mền chi cả chứ đừng nói đến gối nằm hay gối ôm, khi ngủ tuyệt nhiên chỉ có một tấm vải dù mỏng tang đắp chung với nhau mà thôi ; cực nhất là chị Len do là phận nữ, mỗi đêm trước khi ngủ phải thay quần áo mà trong chòi chẳng còn chổ nào kín đáo cả nên lúc đầu chị còn ngại vì có bố nhưng riết rồi quen đi chị đành phải thay quần áo lót ngay trước mặt bố mỉnh đành mang tiếng hỗn ầu chứ biết làm sao hơn. Trước kia, ở bên Đông Quan mỗi người một giường riêng kể cả vợ chồng ông cũng vậy nhưng giờ đây, hoàn cảnh đã đổi thay không những bị cướp đi mảnh đất thân thương mà còn phải lưu lạc xứ lạ quê người làm sao tránh cho được những lúc chung đụng, nhìn ngó nhau cho được nên ngày qua ngày, tháng đoạn tháng hai bố con chị Len đành phải sống kiểu sống như mấy người dân tộc vậy! Song vốn là người sống có tôn ti trật tự đâu ra đó, một là một và hai là hai không thể nào xô bồ xộn bộn như vậy được dẫu là nghèo nàn cực khổ đến mấy đi chăng nữa, mỗi lần con gái thay quần áo là ông Lân đi ra ngoải hay là nằm trên chõng quay mặt vào vách cho nó được tự nhiên nhưng có lúc vô tình, dẫu rằng ông không cố ý nhưng ông vẫn thoáng nhìn thấy được một vài mảng da thịt đầy đặn trắng ngần còn hơn cả bông bưởi nơi thân thể chị ; mặc dù đã qua một lần sinh nở nhưng chị vẫn còn giữ được nét cân đối, thon thả chẳng khác chi thời còn con gái, đến bây giờ mà ông vẫn còn ngậm ngùi thầm tiếc giùm cho chị rằng chị lấy chồng chi mà không được chồng yêu thương phải ra tòa ly dị, đẻ con ra chi giờ đây nó lại chết trẻ khi chưa đầy mười tuổi.
Thắm thoát mới đó mà hai bố con ông Lân đã lìa bỏ quê hương xứ sở bỏ lại mồ mả vợ con bên Đông Quan qua vùng cao này đã gần tròn năm, bạn ông biết được hoàn cảnh của ông nên cứ khẩn khoản nói với ông là cứ sống ở đây đi làm được cái gì ăn cái ấy chứ đừng mặc cảm thân phận ở nhờ ăn đậu nghĩa là một năm hay mười năm mãi cho đến khi mãn đời thì đối với ông cũng chẳng thành vấn đề thiệt hơn gì cả. Thấy ông Lân nghèo khố quá vả lại ông bạn người Tày này có người em trai ở xã bên góa vợ đã lâu năm nay đã lên tuổi bốn mươi nên ông đánh tiếng hói ông Lân là xem nếu được thì cho chị Len về chắp nối làm em dâu của ông ta vậy ; ông nói ông không thể nào quyết định được tương lai của chị, cứ để cho ông có thời gian rồi ông sẽ lựa lời ướm thử xem chị có bằng lòng hay không đã…Mấy ngày sau, khi nghe bố bàn bạc với chị về chuyện ấy thì chị Len một hai giãy nãy lên không ưng bởi vì quan niệm của chị trước giờ vốn rất sợ người dân tộc hay dùng bùa ngãi vả lại chị vừa mới thoát khỏi kiếp nạn vợ chồng với người chồng cũ chẳng khác chi cảnh âm tào địa phủ thành thử cho nên chị chưa hề nghĩ ngợi chi đến chuyện “đi tiếp bước nữa”là vậy! Có lần khi lên rừng cùng ông bạn kia kiếm mật ong về bán dưới xuôi, ông Lân nghe mấy người đi làm nương kể chuyện có hai người bố và con gái sống chung nhau cùng nhà ở làng bên cạnh góa vợ lâu rồi nay bỗng dưng cô gái ấy lại không chồng mà có chửa và ai ai cũng đều quyết đoán rằng tác giả tạo nên cái bào thai oan nghiệt trong bụng cô gái kia không ai khác mà chính là ông bố đẻ của cô ta! Trông người lại nghĩ đến ta, ông Lân thấy hiện giờ hai bố con ông sống chung chạ, gần gũi với nhau cả gần năm trời nay rồi, không khéo rồi đây dân làng rồi cũng dị nghị, dèm pha dựng đứng lên cho hai bố con ông như hai cha con kia thì thật là phiền ; nghĩ vậy thà là ông cứ gã phứt chị cho em ông bạn ông còn hơn là cứ sống chung với nhau thêm một ngày là sẽ càng thêm có cớ cho thiên hạ dòm ngó, xoi mói. Một buổi tối, ông tâm sự với chị Len như vậy, chị nói “Bố ơi, cây ngay không bao giờ sợ chết đứng đâu, hai bố con mình cứ sống đàng hoàng ngay thẳng đừng làm chuyện tội lỗi với đất trời chi cả thì chằng ai nói gì được mình, nếu bố thấy ở đây không yên vậy bố con mình đi chổ khác sống vậy!”; ông nói ngoài chổ này ra thì còn có thể đi đâu được nữa thì chị chì biết cúi mặt rấm rức khóc, lúc ấy ông chỉ còn mỗi một ý nghĩ đó là cầu mong sao cho tờ đơn kiện đòi lại đất mà ông gửi cho Ủy ban nhân dân tỉnh giải quyết được theo yêu cầu của ông thì chừng ấy bố con ông mới có thể thoát khỏi cảnh tình này! Ngay từ lúc chị mới vừa lọt lòng mẹ, do không hề có quan niệm “trọng nam khinh nữ”như người ta nên ông rất thương yêu, chăm sóc cho chị khi chị hãy còn đỏ lấm lói cho đến khi lớn lên cắp sách đi học mẫu giáo rồi lên học tiểu học ; học xong lớp Năm do thấy cảnh nhà nghèo túng nên chị nghỉ học, bố đã quát mắng chị đủ điều bắt buộc chị phải đi học tiếp bậc THCS nhưng vì năm ấy, mùa màng thất bất vả lại nhà thiếu trước hụt sau còn nợ nần thì bủa vây tứ phía nên ông đành phải cho chị nghỉ học ở nhà phụ giúp công việc nương rẫy. Sau khi chị lấy chồng, chính ông bỏ tiền ra cất riêng cho vợ chồng chị một căn nhà tranh vách đất nơi mé thung lũng và lúc đứa bé gái con đầu lòng của chị cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc chồng chị giở quẻ chê con gái nên bỏ mặc chị muốn làm gì thì làm, no chị hưởng còn đói hắn cũng mặc kệ không thèm quan tâm, lo lắng thì ông cũng dang đôi tay cao cả của người bố với tình phụ tử thiêng liêng ra để mà cưu mang cho chị ; giờ đây nơi xứ lạ quê người, với tuổi năm mươi bảy có thể nói là đã gần “xế chiều”, ông luôn luôn mong muốn sao cho chị có được chổ nào tốt đẹp để trao thân gửi phận vào đấy thì dẫu cho có nhắm mắt xuôi tay ông cũng đã mãn nguyện lắm rồi chứ không cần phải đòi hỏi gì nhiều hơn thế nữa!
Còn chị Len do tính tình giản dị, không hề biết ăn diện hay sắm sửa, bon chen với đời vả lại biết tiết kiệm từng đồng từng cắc chị làm ra được từ đủ thứ nghề thành thử cho nên trước khi rời bỏ Đông Quan chị còn lận lưng được hai chỉ vàng mãi cho đến ngày hôm nay thì số vốn ấy của chị đã lên được hai chỉ rưỡi ; chị tâm niệm với lòng là số tiền chị ấy chị không bao giờ động đến mà để lo cho hậu sự của bố chị sau này bởi vì chị thấy bố chị sức vóc càng không được tráng kiện như xưa nữa vả lại mặc dầu vậy hiện tại ngày nào cũng như ngày nào không bao giờ thấy bố nghỉ ngơi mà cứ mãi miết quần quật làm từ sáng sớm tới chiều tối. Có lần chị bảo bố cứ nghỉ đi để chị làm thay cho nhưng ông bảo quen rồi, nằm ở nhà thấy khó chịu trong người nên phải đi làm thôi, làm việc nặng không được thì làm việc nhẹ ; những lúc trái gió trở trời, chị ốm đau bệnh hoạn hay là những lúc chị tới “tháng”gây đau bụng, chóng mặt…thì lẽ đương nhiên không ai vào đây mà lo cho chị cả mà cũng chính là ông Lân-bố chị lăng xăng xắn tay áo lên mà lo cho chị từng chén cháo, nồi xông hơi. Một tối nọ, chị bị trúng gió nặng đến nỗi mặt mày xanh như tàu lá, mồ hôi mẹ mồ hôi con toát hết cả ra, lưỡi cứng lại, tai ù lên nhưng do ngại làm phiền giấc ngủ của bố nên chị ráng chịu đựng ; nào ngờ, bố chị tỉnh giấc thấy chị nguy kịch như vậy liền tự nhiên cởi hết cả áo ngoài lẫn áo trong của chị ra để cạo gió khắp cả lưng cả ngực chị tím bầm như trái gấc và đấy chính là lần đầu tiên trong đời chị mới lõa lồ năm mươi phần trăm thân thể ra trước mặt bố nên dầu sao đi nữa, chị cũng không thể nào không khỏi ngượng ngùng e thẹn vì bố chị hoàn toàn khác giới tính với chị nhưng vì cứu chị nên đành phải vậy chứ biết làm sao hơn đây? Chị nhận thấy lúc ấy ông Lân phần nào cũng tỏ ra thái độ không được tự nhiên cho lắm nên ông vừa cạo gió nơi lưng, nơi ngực, nơi vai chị mà tay ông cứ run run từng đợt chẳng khác chi người bị lên cơn sốt rét ác tính ; theo chị nghĩ có lẽ bố ít nhiều cũng bị kích động rung cảm khi mắt ông bắt buộc phải ngắm nhìn từng làn da thớ thịt đẩy đặn, trắng nõn còn hơn cả bông bưởi nơi thân thể chị chăng và khi cạo gió cho chị xong, thấy chị khỏe lại rồi ông còn nói lên tiếng xin lỗi chị lả lúc nãy chưa gì mà ông đã ngang nhiên cởi áo chị ra, nghe vậy hai gò má chị cứ đỏ ửng lên vì chị không ngờ bố mỉnh không những yêu thương hết lòng quan tâm chăm sóc cho mình mà lại cỏn tế nhị với chị đến mức phải hạ thấp bản thân mà xin lỗi xin phải chị chẳng khác nào bố chị vửa mới gây ra một chuyện xấu xa, bỉ ổi, tác tệ, thấp hèn đối với chị vậy! Qua hôm sau, ông đi làm về có mua cho chị một tấm mền con rồng màu xanh đưa cho chị nói rằng để chị đắp khi ngủ chứ dùng chung tấm vải dù mỏng manh với ông rất dễ bị gió rừng ban đêm xâm nhập vào người, chị thực sự cảm động vô cùng không biết phải xử sự ra sao để tỏ lòng hiếu thảo biết ơn người bố nay đã già rồi mà vẫn còn thương yêu lo lắng cho chị từng ly từng tý chẳng khác nào lúc chị còn nhỏ mới có năm sáu tuổi ; có đêm, chị nằm trăn trở suy nghĩ xem mình phải làm gì đây cho bố bớt đi phần nào cực nhọc lúc về già hay là phải trả ơn cho bố bằng cách nào đây để xứng đáng là đứa con gái duy nhất còn lại của bố một khi hai thằng em trai chị một thằng thì mất tích còn một thằng thì đã sớm trở thành người thiên cổ…Thỉnh thoảng bà vợ ông người Tày lại lân la đến trước chơi sau là dò ý tứ của chị Len xem chị có bằng lòng về làm em dâu chồng bà hay không, bà này cũng là người Kinh gốc tỉnh Cao Bằng và lần nào như lần nấy hễ tới y như rằng bà cứ luôn miệng không tiếc lời ca ngợi người em chồng bà nào là hiền lành, chất phát, chịu thương chịu khó, thiên hạ người ta “tứ đổ tường”chứ còn em bà thực sự chẳng biết thế nào là cờ bạc, hút xách, rượu chè, trai gái ; nghe thì vẫn cứ nghe vậy nhưng trước sau như một, chị Len thẳng thừng trả lời với bà rằng đã ngán ngẫm chuyện vợ chồng rồi, ở một mình cho yên thân, bà ta ngúy nguẩy te te ra về rồi hôm sau lại lần tới nữa để tiếp tục lập lại thông điệp mai mối cũ rích cũ rang. Lại có thêm một thằng thanh niên đâu khoảng 23-24 tuổi là cùng, da dẻ trắng trẻo điển trai hay cùng bạn đi chăn bò thuê ở sát rẫy chị trú ngụ cùng bố, ngày nào cũng vậy cứ trưa đến là lần vào chòi xin chị nước uống riết rồi đâm ra mê mẫn nhan sắc người phụ nữ lớn hơn mình những bảy tám tuổi vẫn cỏn mặn mà, ngồ ngộ làm sao ; hắn lân la hỏi thăm chị hết chuyện này đến chuyện kia rồi một lần, anh chàng đánh bạo nói với chị rằng thích chị và nếu chị ưng thì nó sẽ gọi bố mẹ mang trầu cau tới gặp bố chị bàn chuyện cưới xin. Chị chỉ cười, lắc đầu nguầy nguậy bảo nó đi tìm mấy cô gái trẻ trong làng đi thiếu gì mà cứ bám riết lấy chị hoài vậy ; một bữa, ông Lân đang cắt cỏ sau chòi nhưng hắn lại cứ ngỡ là ông đi vắng nên mò vào trong chòi thấy chị đang ngủ trưa trên chõng liền nhào tới ôm chầm lấy chị bảo chị cho hắn một đứa con đi, nghe tiếng la thất thanh của chị ông lật đật chạy vào chụp lấy thằng nọ đánh cho một trận nhừ tử khiến nó chạy trối chết bỏ lại cả đôi dép da sờn cũ…
Sau sự vụ đó, ông Lân ngẫm nghĩ rằng chắc là phải kiếm đại chổ nào đó mà gả con gái đi cho rồi chứ chị mà một thân một mình nhởn nhơ như thế quả thật là khôn lường bởi vì ngẫu nhiên chị đã trở thành đích ngằm của bọn trai làng “ăn no rửng mỡ”, không thằng này thì cũng thằng khác, một thằng như tên chăn bò kia thì ông còn có thể khống chế được chứ nếu nhiều thằng xông vào chơi hội đồng, với một ông già như ông làm sao chống cự cho nổi đừng nói chi đến chuyện bảo vệ thân xác của con gái ông? Vì có suy nghĩ như vậy nên ông không dám đi làm xa nữa mà chỉ quanh quẩn làm ở gần chòi đề phòng khi có chuyện gì xảy ra cho chị ông còn có thể ứng cứu kịp thời chứ nếu không thì có khác chi “dâng trứng cho ác”; cả năm nay lên sống ở miền sơn cước này, ông bỏ hằn đi những thói quen bấy lâu nay như hút thuốc lào, thuốc rê thậm chí trà ông cũng chẳng đụng đến vì đồng tiền ông làm ra được lúc này quả thật hiếm hoi đổi lấy gạo ăn không đủ thì lấy đâu ra mà mua trà, mua thuốc. Chuyện này chị Len cũng biết rất rõ, chị cảm thấy tội nghiệp khi thấy bố lúc mới lên Đông Quan này thèm trà thiếu thuốc đển đỗi mệt mỏi, bần thần, ăn uống chẳng vào cứ y như là người bệnh vậy nhưng suy cho cùng ra cũng may mà chị nhận ra điều bố bỏ được mấy thứ đó phần nào cũng có ích lợi cho sức khỏe bản thân bố chứ chẳng phải là vô ích ; đôi lúc tối ngủ nằm mơ, lâu lâu chị lại thấy Trí-thằng em và cũng là người tình một đêm của chị nắm tay đứa bé gái con chị về nhìn chị cười hiền hậu, khi tỉnh giấc chị thấy sợ hãi vô cùng cứ ôm chặt lấy bố nằm cạnh cho đỡ đi phần nào nỗi sợ hãi vì trông thấy người qua đời hiện về trong giấc mộng. Lại có lần giữa đêm, chị chợt choàng tỉnh vì thấy chị nằm gọn trong hai cánh tay gân guốc, rắn chắc của bố mà lúc đầu chị nghĩ rằng bố lợi dụng xâm phạm chị nhưng thấy bố vẩn cứ ngáy khò khò chứng tỏ là ông vẫn đang mê ngủ nên chị nằm yên ; lần ấy, sao lạ một điều là chị cảm giác nhận thấy dương vật bố lại cương cứng lên bên trong lớp vải quần sort lửng tới ngang đầu gối cứ mãi miết cọ vào đùi chị khiến chị mắc cỡ, lúng túng chẳng biết phải làm sao đây cả nên cuối cùng chị cố gắng chịu đựng như vậy cho đến khi bố tự rời khỏi chị. Rõ ràng, chị không thể nào trách cứ bố chị được vì ngay đến chính bản thân ông chắc chắn là ông cũng không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra trong lúc ông ngủ mê mệt bên cạnh chị, chị biết bố tuy đã năm mươi bảy tuổi lớn hơn chị hai mươi sáu năm “xế chiều”rồi nhưng về chuyện sinh lý bản thân theo tình trạng như đêm ấy rõ ràng là vẫn còn khả năng chứ chưa phải là suy giảm, “xuống dốc”đâu. Dạo tháng Sáu dương lịch tức là tháng Năm âm lịch, hễ tối nào mà không mưa thì cứ từ mùng năm tới mùng tám nhìn lên trời là thấy yên tĩnh vầng trăng khuyết treo trên bầu trời quang đãng đầy sao và gió chướng từ bên Trung Quốc vùn vụt thổi qua gây cảm giác lành lạnh ; tối hôm ấy, trong làng có tổ chức hội với những nghi lễ truyền thống của dân tộc Tày và có rất nhiều trò chơi dân gian vui tươi, hấp dẩn, sinh động được tổ chức thu hút nhiều lớp người đủ các dân tộc Kinh có, Tày có, Thái có, Dao có lũ lượt kéo tới tham dự dĩ nhiên cũng có mặt cả hai bố con ông Lân-chị Len. Dự hội từ lúc bảy giờ đến chín giờ, thấy trong người hơi mệt nên chị xin phép bố về nhà trước còn ông thì ngồi nán lại nói chuyện với ông bạn cùng một số ông ngang tuổi trong làng, khoảng nữa tiếng đồng hồ sau thì bỗng dưng ông cảm thấy trong bụng nóng lên như có lửa đốt ; bán tin bán nghi, ông ngẫm nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra cho con gái ở nhà hay không nên ông vội vàng kiếu từ đám hội làng vửa đi vừa chạy trên con đường đất đỏ mờ mờ ánh trăng lưỡi liềm khoảng gần một cây số về nhà. Điều ông dự đoán là đúng sự thực vỉ tên thanh niên chăn bò hôm trước tính hiếp dâm chị bị ông đánh cho một trận tình cờ đêm nay thấy chỉ có một mình chị Len đi về từ đám hội nên hắn liền bám theo với quyết tâm làm sao chiếm đoạt cho bằng được chị mới nghe ; lúc theo chị về nhà, hắn còn chưa dám xông vào vì sợ ông bố nên núp lại trong bụi lùm cố gắng chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa sẽ ra tay cũng chưa muộn, nào ngờ đâu hắn nhác thấy ông bố chạy về thế là hắn liền từ bỏ ngay ý định đê hèn, xấu xa kia đi một mạch trở lại chổ hội làng.
Vào trong chòi, thấy con gái nằm trên giường dưới lớp ánh sáng lù mù tỏa ra từ ngọn dầu nhỏ treo nơi cột chòi, lúc bấy giờ ông Lân mới cảm thấy yên tâm vững dạ lắm thay, ông nói :
-Nè Len, nãy giờ có chuyện gì xảy ra không con?-Dĩ nhiên ông hỏi chỉ là để hỏi vậy thôi.
Chị Len ngồi dậy nói :
-Có chuyện gì đâu bố? -Chị ngơ ngác- Bố trông gà hóa cuốc chăng?
-Lúc nãy con đi về rồi tự dưng bố thấy trong người không yên nên mới chạy về đây xem có chuyện gì với con không. Bố lo cho con lắm, con biết không? Nếu biết vậy từ ngày mai trở đi con qua làm em dâu của bạn bố đi cho bố được yên tâm chứ kiều này, chỉ nội cái việc lo thôi là cũng đủ làm cho bố chết sớm con ơi!
Biết là bố mình nói thiệt tình chứ chẳng phải đêm nay đơn thuần chỉ là lập đi lập lại lời lẽ ấy mà bố đã nói từ nữa năm nay, chị cúi mặt khóc thút thít rồi lúc ông vừa ngồi xuống cạnh chị ngay tức khắc chị ôm chầm lấy bố…
-Bổ ơi, bố không thương con nữa sao? Con không muốn xa bố, con muốn được ở cùng bố thôi!
-Con nín đi, khóc người ta nghe được kỳ lắm!
-Hay là….-Yên lặng một lát chị tiếp với giọng bùi ngùi, xót xa-Hay là….con ở đây…làm vợ bố, sinh con… cho bố. Có vậy…bố mới không…bỏ con được, được không…bố?
-Chết, sao con nói thế?-Ông giãy nãy-Con có biết làm vậy là loạn luân, oan nghiệt lắm, con biết không?
Bất chợt chị Len lại có ý nghĩ nhục dục thấp hèn như vậy chẳng phải là tính tình chị lăng loàn đa dâm đa đãng đâu, chỉ vì như chị từng suy nghĩ nếu hoàn cảnh hai bố con thay đổi theo như quan niệm của chị thì bố sẽ không bao giờ có bắt chị đi qua làm vợ gã dân tộc Tày “lắm bùa nhiều ngãi”kia nữa ; chị quyết định làm theo dòng tư tưởng nông cạn ấy trong đầu óc chị ngay nên nhân lúc ông Lân vẫn hãy còn yên lặng chưa hề hảnh động gì, chị liền khêu gợi quyến rũ ông ngay lập tức bằng cách ghé môi hôn lên mái tóc giờ đã “muối nhiều hơn tiêu”của ông rồi sau đó, chị vửa hổn hển thở vừa hôn lần xuống mặt xuống cổ ông. Như là sợ người ngoài ngó thấy tuy rằng hiện tại lúc này kể cả bên ngoải đều tuyệt nhiên vắng lặng bóng người nhưng ông Lân thực sự sợ hãi, cuống quýt ; chẳng khác chi lần đầu tiên trong cuộc đời được một người phụ nữ ôm hôn vậy, chính những cái hôn bất chợt của con gái mà trong phút giây bản năng của người đàn ông trong ông bỗng dưng trổi dậy thật mạnh mẽ, phi thường sau gần mười chín năm qua cách ly sự chung đụng, ân ái với người vợ nay đã trở thành người thiên cổ. Ông cảm thấy cả người lúc này sao mà rạo rực, bần thần, xao xuyến một cách lạ thường chẳng khác chi lần đẩu mới vừa quen biết với vợ ông lúc xưa và khắp châu thân như có xuất hiện một ngọn lửa lúc đầu âm ĩ nhưng càng về sau càng bùng cháy lên dữ dội khiến ông nhận thấy rằng chắc chắn ông không thể nào chống chọi lại được những cảm giác kích thích, khêu gợi từ nơi thân thể con gái của ông ; mới lúc nãy đây, ông vừa nói với con gái “…là loạn luân, là oan nghiệt…”nhưng giờ thì trái ngược hẳn bởi vì chính đầu óc lại đang mãi tơ tưởng, nghĩ suy về chuyện ấy và ông cảm giác rằng bản thân mình đã thất bại hoàn toàn trước những hồn ma dâm, bóng quỷ dục quyến rũ, lôi kéo ông bước vào tội lỗi, sai lầm. Chỉ một cái nhích ngưởi nhẹ thôi là ông đã xoay qua và chưa chi mà nguyên cả tấm thân nhỏ nhắn, mềm mại, thon thả, nóng bỏng của con gái ông đã nằm gọn trong vòng tay ông rồi, dần dần ông xiết chặt lấy người con gái tiếp theo đó ông bắt đầu lần môi hôn lên mái tóc thướt tha, óng ả, mượt mà, mịn màng của chị từ đấy hôn lần xuống gáy, xuống mang tai, xuống cổ chị ; ông hôn chị một cách say sưa, thèm khát chẳng khác chi từ trước tới giờ ông chưa bao giờ được hôn vậy khiến chị phẩn nào cũng cảm thấy ngỡ ngàng, hoang mang lẫn lộn với ngạc nhiên, sửng sốt vì chị chẳng ngờ bố chị lại nhạy cảm đến mức độ như thế! Lúc này, tên thanh niên chăn bò kia đã quay trở lại đám hội làng tiếp tục vui chơi cùng bạn bè, hắn vô cùng hụt hẫng tiếc rè vì không ngờ bố người hắn yêu thầm nhớ trộm lại xuất hiện trở về nhà quá sớm làm cho hắn không còn đủ dũng cảm mà thực hiện cái ý đồ đen tối của hắn nữa ; lẽ đương nhiên hắn củng chẳng hình dung ra nổi chuyện gì đang xảy ra trong cái chòi rẫy của hai bố con bị cướp đất lạc loải từ bên Hữu Liên qua đây trú ngụ…Hãy nghe những lời tỏ tình thì thầm vẳng lên trong đêm yên tĩnh vầng trăng khuyết, các bạn nhé!
-Len!..Len! Bố…yêu…con! Bố…không bỏ…con đâu!
-Bố….con…cũng…yêu bố…nhiều!
Chỉ đơn giản là những lời lẽ ngọt ngào nhằm để thổ lộ tỉnh cảm lắng sâu trong trái tim, cõi lòng mình cho người đối diện nghe được, hiểu được và cảm nhận được mà hai bố con dùng tới y như là một cặp nhân tình trẻ tuổi vậy và sau đó, quyền chù động ngẫu nhiên hoàn toàn thuộc về ông Lân còn chị Len do dẫu sao cũng là phận nữ thành thử cho nên chị sẵn sàng thể hiện bản tính lẳng lặng hiến dâng như bao nhiêu người phụ nữ bình thường khác ; lúc này, ông đã hoàn toàn quy phục con người sống ở bên trong ông do vậy ông tới tấp phủ lên khắp cả khuôn mặt chị những nụ hôn thật là âu yếm, ngọt ngào và tình tứ làm sao! Thình thoảng, đáp lại chị cũng tỏ ra khá dạn dĩ hôn lại vào trán bố, vào mũi bố, vào hai gò má hóp vào của người bố mà ba mươi mốt năm về trước đã tạo ra vóc, nắn nên hình cho chị ; lúc đầu, cả hai bố con đểu cùng tỏ ra ngượng ngập, lúng túng, vụng về xen lẫn sợ hãi, hoang mang một cách khổ sở, tội nghiệp vô cùng nhưng càng lúc về sau thì họ càng tự nhiên, bình tĩnh hơn để trao tình gửi ái cho nhau trong đêm trừ tịch, vắng lặng yên tĩnh vầng trăng khuyết trên bầu trời khuya ảm đạm đầy sao. Đôi môi ông hiện giờ đang khát khao mày mò tìm kiếm đôi môi mỏng mảnh mềm mại của chị, mới đầu chị còn ngần ngừ né tránh bằng cách nghiêng mặt qua rồi xoay mặt lại nhưng đến nước cuối, chính hai vành môi chị hình trái tim thắm đỏ như đóa hoa phong lan nở rộ trên sườn núi cao chót vót lại hé mở để bắt đầu đón nhận lấy nụ hôn đầu đời giữa hai bố con do đôi môi xám ngắt của người bố kề sát vào luồn sâu vào bên trong miệng chị lần đầu tiên tròn một năm sau nơi xứ lạ quê người kể từ ngày hai bố con bị gã cậu bất nhân đuồi ra khỏi mảnh đất yêu thương của họ ở xã Hữu Liên, huyện Hữu Lũng. Chẳng khác chi một cặp nam thanh nữ tú yêu nhau xa cách nhau lâu ngày nay mới có dịp hội ngộ cùng nhau, ông Lân và chị Len hôn môi nút lưỡi nhau một cách say sưa, ngây ngất, cuồng loạn, mê mệt trong vòng tay càng lúc càng ôm xiết lấy thân thể của nhau và không những thế, hai bàn tay cả hai lúc bấy giờ cũng đã thoát khỏi trạng thái bất đồng từ từ nhúc nhích lần mò trên da thịt của nhau rồi ; hai đầu lưỡi hai bố con mãi miết quấn quýt xoắn xuýt vào nhau tựa chừng như hai con giao long hội tụ cùng nhau trên bầu trời khi giữa đường gặp gỡ nhau vậy! Chị vửa bật lên những tiếng rên rĩ khe khẽ vửa sung sướng đón nhận lấy những gì gọi là hạnh phúc ngọt ngào, thi vị, đắm đuối mà bố đang mang lại cho chị do vậy khi thấy bố vừa ôm chị vừa nhẹ nhàng dìu đỡ chị ngã người ra sau nằm dài xuống mặt chiếc chõng trãi manh chiếu sờn mòn cũ nát thì chằng những chị không phản kháng cự tuyệt thẳng thừng mà ngược lại chị còn tỏ vẻ sẳn sàng hưởng ứng hợp tác cùng với ông tuy rằng có phần nào đó chị hơi ngượng ngùng, e ấp ; vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, chỉ vì chuyện bố muốn con gái mình đi lấy chồng để mỉnh được yên thân với tuổi xế chiều mà đêm nay, cuộc tình loạn luân ngang trái bất chợt xảy ra giữa hai bố con hơn kém nhau những hai mươi sáu tuổi đời! Nơi chín suối, giả sử như vong linh người vợ quá cố của ông Lân mà hay biết được rằng nơi chốn dương trần chồng và con gái mình đang cùng nhau làm chuyện vô luân tác tệ như thế này thì ắt hẳn bả cũng đành phải ngậm cười mà thôi chớ biết làm sao hơn đây? Âu cũng đành phải chấp nhận cho hai bố con mà thôi bởi vì gia cảnh đã hoàn toàn tan nát chẳng còn một người thân thiết nào cả ngay đến thằng con trai thứ ba đi qua Trung Quốc mấy năm nay họ cũng chẳng hề hay biết tung tích sống ra sao hay chết thế nảo ; bởi vậy, đêm nay, bố và con gái có làm chuyện “làm người nhưng chẳng phải con người”táo bạo, loạn luân đến cấp mấy đi chăng nữa thì trước sau gì cũng phải thông cảm cho cả hai mà thôi!
Chỉ vì trước giờ không hề có bất cứ tình huống đụng chạm nào cả, chẳng qua chỉ là vô tình nhìn ngó nhau lúc thay quần áo hay ngủ mê ôm nhau thôi chứ hoàn toàn tuyệt nhiên không có ý tứ, suy nghĩ gì về nhau thành thử cho nên đêm nay, chính bản thân ông Lân và chị Len cả hai cũng phải càm thấy quá đỗi bất ngờ nữa là chớ đừng nói chi tới người ngoải ; lúc này, tuy rằng không cần phải xin phép xin tắc chi cả nhưng hai bàn tay già nua gân guốc của ông đã khẽ lần lên mày mò cởi hột nút ốc đầu tiên nơi chiếc áo bà ba trắng ngã sang màu cháo lòng mà chị đang mặc nơi phần trên thân thể. Hết hột nút thứ nhất, ông cởi tiếp hột nút thứ hai, thứ ba rồi thứ tư cuối cùng thì cả năm hột nút nơi áo chị ông đều lần lượt cởi bỏ hết ra sau đó ông nhanh chóng mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên để bắt đầu nhìn ngắm từng lớp da thịt nõn nà, khêu gợi và trắng nõn còn hơn cả trứng lột của người con gái đầu lòng vốn đã có một đời chồng và một đứa con ; mặc dù ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi chỉ tỏa ra lớp ánh sáng lờ mờ vàng vợt nhưng nhờ cắp mắt “sáng rực”của ông như hai ngọn hải đăng nên ông trông thấy rất rõ những đường nét cong cong tuyệt mỹ tràn đầy nhựa sống nơi người con gái ông mà chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ thuộc về quyền sở hữu của ông đêm nay -một đêm yên tĩnh vầng trăng khuyết trên bầu trời sao ảm đạm, thê lương, vắng lặng. Ông Lân lại khẽ lần hai bàn tay xuống dưới vầng lưng mềm mại của chị Len đề mày mò tháo cởi tiếp hai cái móc nhôm nhỏ cài vào hai lổ vòng khoen nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan chị mặc đã hơi cũ và chẳng bao lâu sau, ông đã hoàn thành xong công đoạn thứ hai ấy, chiếc nịt vú mà con gái ông dùng để che đậy nữa kín nữa hở hai gò ngực vun tròn đầy đặn nhanh chóng lỏng dần, lỏng dần rồi từ từ tuột lêch xuống và lúc ấy, ông lại lần hai bàn tay lên cởi nốt hai vai áo chị tuột lần lần xuống khỏi hai cánh tay chị, hết cánh tay phải sang cánh tay trái ; cuối cùng ông cầm cả hai thứ áo của chị để hết lên nơi mé đầu chõng vì chỉ có duy nhất vị trí ấy là hoàn toàn không sợ rơi áo quần xuống đất khi vô tình lăn qua lộn lại mà thôi. Từ nãy đến giờ, có thể nói rằng hơn mươì lăm phút yêu đương, ân ái, làm tình cùng với bố ruột dù hoàn toàn tuyệt nhiên chẳng phải là bị bố xâm phạm hay ép buộc chi cả mà lả tự nguyện chiều chuộng, hiến dâng theo như lòi mình đã nói khi nãy nhưng do vốn dĩ là phận nữ nhi nên khi bố tháo cởi cả áo ngoải lẫn áo trong của minh ra, chị Len không thể nào tránh khỏi cảm giác áy náy, e dè, ngượng ngùng mặc dầu chị không phản kháng, cự tuyệt hành động của ông Lân ; khi ông cúi xuống úp mặt vừa hôn vừa liếm nhè nhẹ vào hai gò ngực chị thì cả người chị đều nổi cả lên vô số gai ốc khiến chị sung sướng, kích thích đến ngưỡng tột độ mà chưa chi chị đã có cảm giác như dịch nhờn sinh lý đã bắt đầu tiết ứ ra nơi dưới cửa mình chị rồi! Bố chị không đề râu nhưng hàng ria mép của bố mãi miết cọ sát vào lớp da non nơi ngực chị liên tiếp tạo ra cảm giảc gay gay, khoan khoái dễ chịu làm sao mà chắc chắn là không thể nào diễn tả hết được cái cảm giác ấy còn trội hơn, mạnh mẽ hơn so với lần trước chị ân ái cùng với Trí -thằng em điên điên khùng khùng vừa mới tỉnh táo cách đây gần hai năm tại nhà riêng hai vợ chồng chị nơi thung lũng xã Hữu Liên ; miệng bố khẽ ngậm đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lai rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ đầy trong khi đó thì bàn tay phải bố vẫn chẳng thể nào quên không lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị còn lại với điệu bộ vô cùng phấn khích.
Tuy rằng lúc bấy giờ trong lòng vẫn còn vương vấn nhiều nỗi sợ sệt, bất an nhưng không vì thế mà làm giảm đi cảm giác ham muốn, thèm khát vì thiếu thốn sự giải tỏa nhục dục sinh lý gần cả hai mươi năm trời qua nơi bố chị, có thể nói rằng đêm nay ông thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt chị rất lâu từng chút từng chút một cho đến khi “cạn tàu ráo máng”; gần nữa tiếng sau, ông mới bắt đầu thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là miệng lần qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị còn bầu vú phải mà ông đã “chán cháo chê cơm”rồi thì lại đến lượt bàn tay trái ông đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp liên hồi. Lúc bấy giờ, nguồn điện sinh lý mà cường độ có thể lên đến hàng chục nghìn kA xuất phát từ nơi xương cùng của cả bố lẫn con gái cứ thế mãi miết rần rật chạy dọc lên theo sống lưng hai bố con lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân cũng như tứ chi hai người có cùng dòng máu huyết thống trực hệ với nhau khiến cho họ càng lúc càng chao đảo, ngất ngây, say sưa, đắm đuối, mê mệt trong cõi tình loạn luân, oan nghiệt trái ngang ; hiện giờ, hai vợ chồng ông bạn người Tày cùng với người em trai đang ngấp nghé chị Len vẫn còn có mặt nơi đám hội làng thành thử cho nên họ dẫu cho có phép thần thông đi chăng nữa cũng chẳng thể nào biết được rằng nơi chòi rẫy, hai bố con ông Lân đang âm thầm, vụng trộm, lén lút trao tình gửi ái cho nhau. Địa điểm trên chỉ cách khoảng 50m là tới rừng già rậm rạp, cây cối um tùm còn mé mặt tiền trước lại được che khuất bằng một hàng cây cỗ thụ thành thử cho nên bên tròng chòi dẫu cho có xảy ra án mạng đi chăng nữa cũng chẳng hề ai hay ai biết đừng nói chi là một cuộc tình vô luân trái đạo ; giờ đây, chị đã nhận thấy hai bàn bố bắt đầu ngập ngừng lần xuống phía dưới hạ thể chị mà mày mò, tìm kiếm gì rồi và tuy rằng rất đỗi ngượng ngùng, e thẹn song chị vẫn cứ yên lặng mà làm thinh tạo điều kiện cho bố “muốn làm chi thì làm”. Mặc dù vậy nhưng khi hai bàn tay bố vừa khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần bà ba đen may khá rộng tuột dần hai ống khỏi cặp đùi non trắng ngần của chị thì ngay lập tức hai bàn chị lần nhanh xuống nắm giữ hai bàn tay bố lại ; cũng chỉ sau vài giây thôi, hai bàn tay chị lại thẫn thờ buông ra chẳng khác nào một cái gật đầu hay một tín hiệu đèn xanh bật sáng lên cho phép bố “cứ thằng đường mà đi”. Do vậy, hai ống quần chị lần lượt đi qua hết hai đầu gối tới cặp giò thon dài và đích đến cuối cùng là hai bàn chân chị, hết bàn chân trái sang bàn chân phải rồi sau khi để chiếc quần con gái lên mé đầu chõng rồi, khi ấy bố mới ngồi dậy cởi hẳn chiếc áo kaki cũ kỹ mà ông mặc trên người ra gấp đôi lại phủ lên trên quần chị ; trước giờ, tuy cũng nhiều lần thấy bố cởi trần trùng trục để chẻ củi, cưa cành còn đêm nay khi thấy bố cới áo ra lồ lộ phần thân trên hơi còm cõi thiếu da thiếu thịt không bằng như Trí, như tên thanh niên chăn bò ngày đêm đeo đuổi chị thì chẳng hiểu tại sao nỗi lòng chị lại cảm thấy quá đỗi hứng thú, phấn khích cùng cực với hiện trạng ấy của bố! Lúc bố cúi xuống tiếp tục mày mò, nắn bóp, sờ soạng vừa nút vừa liếm hai bầu vú chị thì hai bàn tay chị ngẫu nhiên lần lên sờ nắn vai bố, lưng bố, ngực bố với dáng vẻ âu yếm và tình cảm thực sự của một người con gái trong gia đình do hoàn cảnh đêm nay phải thay đổi để làm vợ, làm người tình của bố ; chẳng khác nào hai hòn hoả diệm sơn đang sắp sửa phun trào lửa cùng nham thạch một cách mãnh liệt dữ dội, hai gò ngực chị không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng đến nơi vậy!
Trên thân thể chị Len lúc bấy giờ vốn dĩ chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót mỏng mảnh bằng thun voan màu hồng hãy còn khá mới đang che chắn chồ kín đáo quan trọng nhất của chị mả hai bàn tay ông Lân đang mày mò tuột cởi xuống khỏi đùi, đầu gối, cặp giò và hai bàn chân chị cuối cùng với thao tác y như lúc nãy ông lập lại lần thứ hai ; lần này, ông để quần lót chị ngay bên cạnh, bàn tay phải ông lần xuống cởi tuột chiếc quần sort nơi hạ thể ông còn bàn tay trái ông lại tranh thủ mày mò, sờ soạng chổ kín của con gái khiến cho nơi ấy càng lúc càng tiết ứ ra rất nhiều dịch nhờn sinh lý làm cho bàn tay ông cứ nhơm nhớp, rin rút làm sao? Khi đã cởi xong quần đùi, ông để phủ chiếc quần ấy lên trên chiếc quần lót của chị rồi như để thẩm định “khả năng”của bố, bàn tay phải chị Len lại lần xuống dưới làm như vô tình đụng phải dương vật bố ; chị thấy hơi hoảng vì chẳng ngờ còn trội hơn cả thằng em lần trước, dương vật bố vừa to vừa dài lại vừa cứng ngắt chẳng khác chi một đoạn sắt nung mới vừa lấy từ trong lò rèn ra vậy. Với cử chỉ vụng về, lúng túng lẫn lộn chút nào đó sợ sệt, e dè bố chị từ từ trườn tới leo lên nằm trên thân thể chị y như động tác của một con rắn mối đang trèo lên cành cây, vách đá ; khi ấy, chị hơi cử động dạng rộng hai chân mình ra để tiếp nhận lấy nguyên cả người bố lọt hẳn vào tâm điểm cơ thể chị và khoảnh khắc ấy chính lả thời điểm quan trọng nhất của hai bố con bởi vì cả hai sắp sửa làm chuyện “của con người nhưng không phải con người”với nhau. Cả hai đều yên lặng, không ai nới với ai một lời nào cả mà chỉ có hành động vô luân nông nỗi, vụng dại trong khi đầu dương vật người bố năm mươi bảy tuổi không ngừng nhịp nhịp tìm kiếm lổ âm đạo cô con gái ba mươi mốt tuổi đầu vừa mới một lần sinh nở cùng lúc co giãn mở rộng kích thước ra để đón nhận lấy ; tuy hơi khó khăn, chật vật lúc đầu nhưng chỉ khoảng một phút sau thôi là gần phân nữa dương vật quá khổ của ông Lân đã tìm ra được và đút lọt ngập sâu vào bên trong cửa mình ươn ướt, nhơm nhớp của chị Len. Lúc bấy giờ, bên ngoài bầu trời đêm vẫn lững lờ yên tĩnh vầng trăng khuyết còn bên trong căn chòi rẫy, chiếc chõng tre cũ kỹ mối mọt đêm nay ngẫu nhiên bất ngờ trở thành chõng hạnh phúc của hai bố con bị cướp đất lạc loài nơi xứ lạ quê người ; cả hai đang sung sướng, êm đềm trao cho nhau những cảm giác giao hợp đối diện cùng nhau một cách quá đỗi say sưa, ngây ngất, cuồng loạn. Bố bắt đầu nhịp nhàng nâng mông lên rồi hạ mông xuống nhẹ nhàng đưa đẩy dương vật ông hết thụt ra lại thọt vào sâu tận mọi ngóc ngách, hẽm hóc bên trong cơ thể con gái đầu lòng của ông, nhớ lại ba mươi mốt năm về trước ngày nào ông cũng bồng chị nằm trên võng hát ru cho chị ngủ còn giờ đây thì lại là một tình cảnh trái ngược lại : ông đang truyền tinh truyền giống vào cơ thể chị nghĩa là với nỗi niềm khát khao, thiếu thốn sinh lý đã lâu cứ ức chế mãi miết bên trong người ông, ông rắp tâm phải làm sao hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt chị đến tận cùng mới thôi! Với tuổi năm mươi bảy “xế chiều bóng gió”rồi, không còn như lúc còn thanh niên trai tráng nữa dĩ nhiên ông làm gì có được cơ hội đề mà chung đụng, gần gũi với phụ nữ nữa ngay cả vợ ông lúc còn đương thời vừa mới sinh thằng Trí ra cũng đã “cấm vận”ông thì lẽ đương nhiên đêm nay, được cô con gái đầu lòng sẵn sàng tự nguyện dâng hiến cho ông tất cả những gì chị còn lại, đối với hoàn cảnh lẽ đương nhiên ông đành phải trút hết tất cả sinh lực lẫn tinh lực vào chị thôi âu cũng là lẽ thường tình là vậy! Hai hòn dái ông không những không xăng tròn lên mà xệ dài xuống nhưng lại hùng dũng, ngang nhiên gác lên hai bên cửa mình chị và trên cặp đùi non trắng ngần của chị không ngừng phập phồng co bóp để tăng thêm nguồn năng lượng cho phần dương vật ông hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ dẫn truyền toàn bộ sinh lực di truyển vào cơ thể con gái ông ; do vậy mà hai bàn tay chị cứ sao mà mãi miết mày mò, sờ soạng sau đó là cào cào hết lần này đến lượt khác nơi vầng lưng trần trụi của bố chị và nếu chị mà để móng tay dài nhọn thì chắc chắn là nãy giờ nơi lưng bố ít nhất cũng có đến khoảng 7-8 vết xước rướm máu hồng hồng rồi bởi vì có như vậy chị mới có thể tự làm giảm đi cảm giác sung sướng lần nỗi niềm phấn khích đang dâng trào bên trong chị chẳng khác nào cơn sóng thần hung hãn từ ngpài khơi xa tràn vào hoành hành, tàn phá làng mạc, thành phố, nhà cửa, cây cối…
Tuy có thể ví ông Lân y như biểu hiện yên tĩnh vầng trăng khuyết song ông ta rõ ràng đêm nay đang cố gắng sao cho như là vầng trăng tròn trịa ngày rằm hay cùng lắm cũng phải là trăng bán nguyệt đấy chính là việc ông phải mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho con gái ; tuy rằng quả thật vô luân ngang trái nhưng dẫu sao thì cuộc tình này cũng lại là nhịp cầu kết nối giữa hai bố con ông càng ngày càng khăng khít, thắm thiết và qua đó, tất nhiên chị Len không còn gì phải sợ bố gả chị đi lấy chồng cả bởi vì ngoải tình phụ tử thiêng liêng cao quý ra giờ đây còn xuất hiện thêm một thứ tình cảm khác nữa đó là tình yêu nhục dục xác thịt mà hể thiếu vắng đi, con người sẽ nhớ đến nhau rất nhiều có khi còn không thiết sống nữa là khác. Do tuổi cao sức yếu thành thử cho nên dẫu cố gắng cách mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ đúng sáu phút sau thôi là ông đã buông xuôi hai tay đầu hàng vô điều kiện chứ chẳng thể nào kéo dài hơn nữa thời gian giao hợp với con gái ; sáu phút ấy quả thật đối với chị là một khoảnh khắc đáng nhớ mà có thể suốt cả cuộc đời chị chẳng thể nào quên được vì những cảm giác hạnh phúc, sung sướng, êm đềm thực sự bố chị mang đến cho chị. Lúc ấy, bố chị gần như trân hết cả người lên, xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán thấm sâu vào tận bên trong âm đạo chị ; đấy chính là giây phút khoái ngất của cả hai bố con cùng xiết chặt lấy nhau trong vòng tay mà nơi hạ thể, từng dòng tinh dịch của bố lẫn lộn với dịch nhờn của con gái không ngừng tràn ứ ra làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai bố con. Sau gần cả hai phút mỏi mệt, rã rời cả hai mới từ từ rời khỏi nhau ra và chị một lần nữa lại ngượng ngùng khi lần thứ hai bố lên tiếng xin lỗi chị vì ông không tự kiềm chế được bản thân ông ; mấy ngày sau, nghe nói rằng ông Lân và chị Len không còn ở chòi rẫy ấy nữa mà dắt díu nhau đi sang bên tỉnh Thái Nguyên làm mướn cho một trại ngựa, nghe chuyện hai vợ chồng người Tày ngăn cản cách mấy cũng đều thất bại hoàn toàn vì tương tự như ở bên xã Đông Quan, huyện Lộc Bin, Lạng Sơn thì địa phận ấy cũng thường xuyên đêm đêm yên tĩnh vầng trăng khuyết./.
Để lại một bình luận