Phần 52: Phải lòng nhau
Chị Trần Thị Minh Phúc, cô con gái thứ hai của chú Đường năm nay lên tuổi hai mươi bốn cùng một lượt với chị Hà về Long An lấy chồng sinh được hai đứa con, đứa đầu là gái tròn ba tuổi và đứa bé trai sau vừa mới thôi nôi ; tuy vậy, như người ta nói “gái một con trông mòn con mắt”, dù đã hai lần sinh nở nhưng thân thể chị vẫn gọn gàng, cân đối và có thể nói rằng chị cỏn quyến rũ, hấp dẫn hơn cả gái một con. So với chị Hai mập mạp hơn chị nhiều, chị có vẻ hơi ốm nhưng vóc dáng lại rất vừa thon thả vừa có da có thịt ; mái tóc bumbê demigarson lúc nào cũng óng ả, mượt mà, êm ái, mịn màng ôm phủ lấy khuôn mặt trái xoan xương xương lộ rõ nét nữ tính mạnh mẽ nơi vầng trán thấp, cặp mắt bồ câu đen láy long lanh sắc lẽm đôi hàng mi cong vút mà so ra thì dao cau cũng không thể nào sánh nổi! Cái sống mũi dọc dừa của chị cân bằng ngay giữa hai gò má cao lộ rõ hai lưỡng quyền trông khá dữ dằn và ngay trên chiếc cằm lẹm một chút đó là cặp môi dày mọng, thắm đỏ một cách tự nhiên không cần phải sử dụng đến son môi mỗi lúc cười đều để lộ rõ hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe mà hễ bất chợt đấng nam tử mày râu nào đó nhìn qua cũng phải động lòng cảm mến cho dù là đã có vợ có con ; từ hai bờ vai xuôi, vầng lưng tôm mềm mại, hai gò ngực vun tròn, vóng bụng thóp, hai vòng eo thon xuống đến hai đùi căng mẩy, cặp giò thon dài, hai bàn chân múp míp tất cả những đường nét ấy vốn từ lâu đã được bàn tay tinh vi, lão luyện của tạo hóa tạc nắn nên một pho tượng thần Vệ nữ vửa kiêu sa vừa có vẻ chân chất, quê mùa. Duyên tình của chị Phúc gắn kết với quê hương xứ sở Long An-một tỉnh miền Tây Nam bộ cũng khá là ngẫu nhiên, bất chợt chẳng khác chi chuyện tình mà một nhạc sỹ nào đó chẳng hạn như Cao Văn Lầu đề cập đên trong những sáng tác ca khúc bất hủ của ông vậy ; chồng chị dạo ấy tới xã Phước Tân –Long Thành dự đám cưới của một người bạn, lúc chị lên hát giúp vui ngày lễ tân hôn thì anh ta mang hoa lên tặng cho chị rồi sau đó hai người quen nhau, cho nhau số điên thoại và chỉ ba tháng kế tiếp, chị gật đầu ưng thuận lên xe hoa về làm dâu tại xứ sở Long An ruộng vườn “thẳng cánh cò bay”. Khi về đây, thấy người anh chồng tuy đã bằng tuổi chị Hà của chị nhưng chưa hề có mảnh tình nào vắt vai nên chị liền ngỏ ý giới thiệu mai mối cho hai người gặp gỡ, chỉ ba tháng sau lại đến lượt chị Hai chị về sống cùng một nhà, gặt chung một đám ruộng với chị ; có lẽ do số phận mà ông trời định đoạt nên hai vợ chồng chị ấy không được may mắn như vợ chồng chị chăng nên họ vẫn cứ “ngoải chồng trong vợ”trong khi đó thì chị lại mau chóng sinh ra cho gia đình chồng đến những hai đứa cháu nội khỏe mạnh, dễ thương, bụ bẫm? Hai cặp tân nương tân lang ấy ở nhà riêng cách nhau khoảng chừng 40-50m trên khu đất ruộng gia phả rộng đến cả chục mẫu thành thử cho nên tuy rằng “đẻn nhà ai nấy sáng”song những chuyện hục hặc mâu thuẫn xảy ra trong gia đình chị Hai Hà, chị Phúc đều rất rõ như bàn tay chị vậy ; do tính tình bốp chát “thấy sao nói vậy”, nhiều lần chị tới nói thằng với anh chồng là đừng có ỷ vào chuyện vợ mình không con mà hành hạ, đánh đập vợ một cách vô duyên vô cớ nếu không nghe thì có ngày sẽ có “chuyện lớn”với chị cho mà xem…Đến chừng hay tin chị mình lẳng lặng âm thầm bỏ đi, chị không những không khuyên lơn năn nỉ gì cả mà trái lại chị còn mừng thầm giùm chị ấy trong bụng vì nay chị đã trút bỏ được cuộc sống dẫy đầy nơm nớp lo âu, phiền muộn hết bị chồng bạo hành lại gặp cô dì, cậu mợ dèm pha nói xấu đủ điểu đủ chuyện ; biết chị mình về sống cùng với bố nay lại có thêm thằng Điền ở Sài Gòn về làm ruộng mướn cho một cô bác sỹ giàu có ở Bình Sơn, dẫu sao thì chị cũng cảm thấy rất là yên tâm vì phần nào tinh thần chị ấy được thảnh thơi, thoải mái còn hơn sống ở nơi “địa ngục trần gian”này biết bao nhiêu nỗi niềm truân chuyên tủi hờn, cơ cực. Nhân dịp đám cưới thằng em út của chồng, chị nói với chồng mấy tiếng rồi lên đường tới thằng nơi ở của bố để mời bố xuống Long An dự lễ tân hôn bên nhà chồng chị ; tới nơi, chị mới được nghe chị Hà nói rằng bố đã đi Bà Rịa làm tài xế cho một cô chủ giàu có nào đó và lẽ đương nhiên là chị Hai chị sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trở về “xứ sở cay nghiệt”kia để làm gì nữa, chị liền gọi điện cho bố báo tin bên sui gia mời chú xuống dự cưới thì chú Đường nói là rất bận không về được. Do lúc này vừa mới phụ giúp chị Hà gặt xong vụ lúa đông xuân nên Điền-em út chị một hai xin xỏ, năn nỉ chị Phúc cho nó về dưới ấy ăn đám cưới với, chị ngần ngừ nữa muốn đồng ý nữa lại thôi nhưng rồi cuối cùng rồi chị cũng gật đầu ưng thuận bảo nó sắp xếp vài ba bộ quần áo mang theo để thay đổi ; chị ngủ lại nơi căn chòi lá nằm cùng giường với chị Hai một đêm rồi sáng sớm mai, mới có năm giờ sáng chị đã trờ dậy gọi thằng em dậy đánh răng rửa mặt sau đó hai chị em cuốc bộ ra đường lộ đón xe ôm ra ngã ba gần chợ Long Thành, tại đây cả hai lên xe đò từ Bà Rịa tới Sài Gòn rồi đón xe tiếp nơi Bến xe miền Tây về thằng Long An cuối cùng kết thúc bằng một chuyến xe ôm mới về đến xã An Thạnh, huyện Bến Lức. Sở dĩ ngày hôm qua, chị còn ngần ngừ về việc dẫn em trai về quê chồng thực sự chẳng biết gia đình bên ấy có chấp nhận hay không, chị bấm máy di động xin phép bố chồng và đã được sự đồng ý của ông nên hôm nay chị mới yên tâm, thoải mái mà đi cùng với nó ; trên đường đi, hai chị em trò chuyện với nhau rất là vui vẻ khác hẳn với dạo mười năm trước chị mười bốn còn nó mười một thì lúc ấy giữa chị và nó chẳng khác chi chó với mèo, hễ gặp mặt nhau y như rằng hục hặc gay cấn với nhau dẫu rằng không có chuyện gì đáng phải như vậy! Bốn năm trước, sau khi chị lấy chồng còn Điền lên Sài Gòn làm bốc vác gạo, “tình hình Cu Ba”giữa hai chị em mới tự dưng bắt đầu ổn định trở lại bình thường, tuy không gặp nhau nhưng cứ cách hai ba tuần là hai đứa lại gọi điện “tám”với nhau ra vẻ thân thiết, nhiệt tình lắm ; đúng là con người hồi nhỏ khác, lớn lên lắm thay đổi bất chợt không biết đường đâu mà lần, trước kia cu cậu nhà ta chỉ biết “đeo”theo chị Hai thôi chứ còn chị Ba thì đến mức độ không nhìn mặt nhau vì “ghét cay ghét đắng”nhưng giờ đây, tình cảm hai chị em có thể nói rằng thân mật, khắng khít bù lại cho thuở xưa mà có khi “vẫn còn cởi truồng chạy nhông nhông tắm mưa”.
Trên chuyến xe đi từ Sài Gòn về Long An, tình cờ có một bà dì bên chồng chị Phúc cũng có mặt do bà ta đi thành phố nuôi con gái mới sinh về, bà ta ngồi phía cuối xe còn hai chị em chị ở mé đầu xe vả lại vì xe đông khách nên chị không ngó thấy bà nhưng ngược lại bà nom thấy rõ cả hai chị em ; vì khuôn mặt chị và Điền không giống nhau, chị giống bố còn em y như khuôn của mẹ hơn nữa bà lại có tính “trông mặt bắt hình dong”vì vậy bà tự thầm khẳng định ngay là cô cháu dâu của bà đang sinh tật “cắm sừng”lên đầu chồng. Xuống xe ở chợ xã, bà cố tình đi sau hai chị em một đoạn xa xa, thấy hai chị em đi ngang một khu nhà trọ rồi ngừng lại chỉ trỏ nói gì với nhau đó rồi cùng rẽ vào, lúc này bà coi như là những suy diễn nãy giờ của mình là đúng 100% không sai chẳng trật tý nào cả ; bà lấy điện thoại ra báo cho cháu mình tức chồng chị Phúc hay biết sự việc, quả thật đấy là “nỗi oan Thị Kính”của cô con gái thứ hai chú Đường mà chị vô tình phải gánh chịu do tính tình quá quắt của bà dì. Số là ở khu nhà trọ ấy có đăng tấm biển “Bán mật ong rừng nguyên chất”nên chị vừa thấy đã bàn ngay với Điền là vào xem thử để mua gửi về cho bố làm quà, nguyên do là vậy chứ bà dì kia lại ngỡ rằng “chị và tình nhân vào nhà trọ để tâm tình”; ngay trên đường đi bộ về nhà, bất thình lình Phát -chồng chị cùng anh chồng tên Tân với bốn đứa cháu trai nữa ra chận đường hai chị em lại và anh Phát không cần phải hỏi han gì cả cứ thế chạy bổ tới nắm tóc chị vừa chửi vừa tát tai chị liên tục còn Điền thì bị mấy người kia vây lại đánh hội đồng. Vốn là dân bốc vác nên nó củng chẳng phải tay vừa, một mình nó không những chống trả lại cả năm thanh niên khỏe mạnh mà còn xông vảo bênh vực cho chị đánh anh Phát phải thối lui ; may mà bố anh ta tình cờ đi tới do ông đã biết chuyện do chị Phúc gọi điện thoại cho ông vào hôm qua nên ông liền quát mấy đứa con, đứa cháu ông dừng tay lại, ông nói “đây là em vợ của anh Phát chứ nào phải nhân tình nhân ngãi nào của con Ba đâu mà tụi bây cư xử như là dân xã hội đen vậy?”. Anh Phát ngượng ngùng bảo là dì Tư mới lúc nãy đây báo cho anh sự việc, ông lắc đầu ngán ngẩm rồi quay qua xin lỗi cô con dâu và Điền, báo hại làm cho hai bên gò má chị sưng húp lên như hai trái chuối ; sau khi về nhà, chị không nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng gọi em trai ra ở cùng chị nơi căn chòi lá ở sau nhà mặc cho chồng năn nỉ, xin lỗi xin phải gì chị cũng không nghe, cuối cùng anh nói rằng thôi muốn ở đâu thì tùy nhưng không được bỏ bê hai đứa con và nhất là đám cưới thằng út hai ngày nữa sẽ tới dứt khoát là phải có mặt tham dự…Chị Phúc ngẫm nghĩ may mà hôm qua chị gọi điện xin phép bố chồng rồi chứ nến không thì ngày hôm nay đúng là “tình ngay lý gian”sao mà nói lại được với đám người nhà chồng “thấy một nói thành mười”này ; chị đưa cả hai đứa con ra chòi ở cùng chị và do lúc này, cả gia đình ai nấy đểu chộn rộn lo toan cho đám cưới thằng con út nên cũng chẳng ai đoái hoài gây phiền toái gì cho chị cả, bố chồng sai đứa con gái áp út cầm lọ mật gấu ra đưa cho chị thoa vết bầm trên mặt nên chỉ tới chiều hôm sau là khuôn mặt chị đã bình thường trờ lại không còn đau nhức sưng tấy lên như hôm qua nữa. Tuy rằng trong thâm tâm chị cảm thấy rất bức xúc, căm giận chồng nhưng ngoài mặt chị vẫn tỏ ra vẻ vui tươi, hòa nhã vì sự có mặt của Điền còn thằng em trai này cũng không phải là hạng người không biết điều hiểu chuyện, nó hết lời khuyên nhủ chị thôi chẳng qua chỉ là hiểu nhầm “chín bỏ thành mười”đi chị ; lời lẽ của nó tuy không bóng bẩy văn chương gì cho lắm nhưng dẫu sao đi nữa cũng đủ giúp cho chị phần nhiều vơi đi được nỗi niềm sầu thương sau sự cố “không mời mà tới”ấy, nó còn xin lỗi chị lẽ ra nó không nên đi cùng với chị vào nhà trọ hỏi giá mật ong vì do vậy trách chi người ta không hiểu lầm sao được! Chị nói với nó “em không có lỗi phải gì hết, chẳng qua người bên chồng chị ganh ghét chị nên đặt chuyện nhằm chia rẽ vợ chồng chị mà thôi”, số là bố chồng chị gia tài có đến những mười mẫu đất, không những là năm người con ba trai hai gái của ông dòm ngó ai ai cũng đểu muốn hưởng được phần nhiều sau khi ông qua đời mà ngay cả đến anh em ruột của ông và bên vợ ông dẫu rằng đất “cò bay thẳng cánh”nhưng cả thảy họ đều lên tiếng xí phần trước dù ông vẫn còn khỏe mạnh do đó từ lâu họ đã có ý nghĩ sẳn sàng loại bỏ sớm được người nào hay người ấy nhất là những người con dâu vốn “nước lã người dân”. Họ đã trừ khử được chị Hà rồi và tiếp tục đến lượt chị trở thành đích ngắm của họ, việc chị có đến hai đứa cháu nội đích tôn và được sự che chắn của ba mẹ chồng là “một cái gai trong mắt họ” và họ nhận thấy rằng cần phải “nhổ bỏ đi”một cách không hề thương tiếc chi cả ; giả sử như hôm qua, người cùng chị bước vào nhà trọ không phải là nó thì chắc chắn hôm nay, chị đã “khăn gói quả mướp”ra đi không còn hiện diện trên mảnh đất này nữa rồi…Tuy ly thân với chồng song chị Phúc vẫn không quên nhiệm vụ làm dâu, từ sáng sớm đến tối mịt chị đành phải nói với em trai chịu khó ở lại trong chòi một mình chứ đừng đi đâu mất công người ta lại kiếm chuyện nữa thì rất phiền còn chị vào nhà bố chồng để lo trang hoàng nhà cửa, rọc lá chuối gói bánh phu thê, ngâm gạo nếp đỗ xôi…; khi về tới chòi thì đã gần chín giờ đêm mà dường như còn rất nhiều việc chị đành để lại đến ngày mai tuy rằng ngoài chị ra vẫn còn khá nhiều phụ nữ như hai cô em chồng, cô, dì, mợ đủ thứ lo toan chuần bị cho đám tân hôn của thằng con trai út mặc dù bằng tuổi Điền lả con của một đại gia nhà nông nhưng trước giờ thực sự không biết cầm cây liềm để cắt lúa. Thật khổ thân cho cô gái người bên xã Lương Bình chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ về làm dâu nhà này, chẳng biết rồi cô ta có tiếp tục hứng chịu bao nhiêu là cay đẳng đoạn trường trong gia đình chồng như chị hay chị Hà đây? Như bao đám cưới truyền thống trong cái xã vùng quê hiền hòa này, gia đình bên chồng chị Phúc tổ chức mời đến những hai trăm khách với hai chục bàn tiệc đãi từ sáng cho đến chiều ; do thiệp mời chỉ ghi ngày mà không báo giờ giấc nên có thể là từ sáng sớm đã có khách đến mừng rồi chẳng cần phải nhìn thấy chú rể cô dâu vì những người này chỉ cần ăn xong là họ còn phải tranh thủ ra đồng làm, cũng có khá nhiều khách tới vào bữa trưa và lẽ đương nhiên có người để đến chiều mới ghé do họ bận đi làm xa. Tiệc cưới ở đây không bao giờ đặt dịch vụ nấu ăn vì chỉ có ở thị trấn Tân An mới có vả lại do đường xá xa xôi nên nhà nào nhà nấy mỗi lần tổ chức đám cho con mình là phải tuyển lựa đầu bếp trong họ hàng để đảm nhiệm làm “Yan Kancook”; bàn tiệc có đến gần cả chục món y như là đám giỗ vậy chứ không đơn thuần chỉ có 4-5 món ở các tỉnh miên Đông, nào là gỏi-bánh phồng tôm, tôm hấp, gả nấu xôi, thịt bò hầm, lẫu-hải sản nào là canh chua cá bóp, dê né, gà luộc, cật xào cải, tráng miệng bằng bánh phu thê mà khi khách tới là người nhà dọn hết cả lên, ai muốn ăn món gì thì cứ việc tự nhiên dùng. Khổ cực nhất không phải là đãi tiệc đâu mà đấy là công đoạn rước dâu, ngày mai là đãi khách thì tối hôm nay khoảng tám giờ tối là nhà trai phải canh con nước ròng lớn để hai người một xuồng chèo qua những con rạch tới Lương Bình vì đường đi từ An Thạnh tới đấy chỉ lả những con đường ruộng nhỏ như cái lổ mũi rất gay go khi di chuyển nên dân cư ở đây chọn cách chèo xuồng tới lui là thuận tiện hơn cả tuy rằng dài khoảng gần 10 cây số ; qua tới nhà cô dâu, theo tục lệ họ ở lại chổ ấy cho tới sáng và cũng là chờ con nước mới được phép rước cô dâu vu quy về lại nhả chồng do vậy lúc đi đón dâu, họ không cần phải ăn mặc đẹp vì nếu “ăng ta gy”vào mà đi trên rạch thì có khác nào phải mang xà bông theo để giặt cho sạch nên tất cả chỉ đơn giản là chỉ mặc quần áo bà ba đối với nữ còn nam thì mặc quần áo vải thô như lúc đi làm ruộng vậy! Đoàn rước dâu của nhà chồng chị Phúc có tất cả mười xuồng với hai mươi người, trong đó bố mẹ chồng một xuồng, anh Tân với anh Phát đi cùng, chị và Điền kết lại với nhau thành một cặp còn lại mười bốn người kia là chú rể, hai cô em gái, ba người chú, bốn người cô, hai người dì, hai ông anh ; mặc dù không rành đường vả lại là lần đầu tiên đi qua Lương Bình nhưng xuồng hai chị em con chú Đường lại đi cuối cùng, do sống ở đây đả lâu nên việc chèo chống đưa đẩy con xuồng đi tới hoàn toàn chỉ có chị là thành thạo đảm đương còn thằng em chị lại không rành cho mấy. Nó ngồi mé sau cầm chèo dường như chỉ là cho có tụ mà thôi cho nên sau khi đoàn xuất phát, chẳng bao lâu sau xuồng hai chị em bị rớt lại phía sau cách xa chín chiếc kia một quãng khoãng 50-60m ; cũng may, dù đêm nay trăng lên muộn nhưng nhờ có ánh sáng của mấy cây đuốc ở những xuồng đi trước cháy rừng rực nên hai chị em vẫn cố gắng định hướng được đường đi lối bước trên con rạch dài ngoằn ngoèo thăm thẳm này đêm trường này.
Tối nay, chị gửi lại hai đứa con cho một người cô tính tình tốt nhất trong gia đình để nhờ cô chăm sóc dỗ dành giấc ngủ giùm và mặc dù chị chưa nói gì với em trai cả nhưng Điền thấy thái độ của chị kế từ lúc nó mới lên đây rất lạ lùng ; dường như là sau sự vụ bị chồng bạo hành do hiểu nhầm chị ngoại tình, chị có một toan tính nào đó trong lòng nhưng chị vẫn chưa thể nào quyết định được phải làm hay không thì phải? Đấy là chị Phúc dự định sau khi đám cưới thằng em út của chổng kết thúc xong hết việc coi như chị đã hoàn thành nhiệm vụ của một người con dâu, khi ấy chị sẽ bắt chước chị Hà âm thầm dắt hai con lên đường bỏ nhà ra đi chẳng biết về bến nào, cũng có thể chị sẽ xin bố Đường cho chị về làm ruộng ở Bình Sơn cùng chị Hai, thằng Điền chăng chứ chị đã quá ngán ngẫm không còn muốn sống ở nơi cái “địa ngục trần gian”này thêm một giây một phút nào nữa cả ; lý do vì sao mà chị lại có ý nghĩ trên thì chắc hẳn các bạn độc giả cũng biết rồi đấy mà tôi thấy cũng chẳng cần phãi nhắc lại làn gì cho thêm thửa thãi, chị muốn biến khỏi đây sớm chừng nào hay chừng nấy còn hơn là đợi đển lúc “bọn người đẩu trâu mặt ngựa”kia tống chị ra đường…Mãi ngẩm nghĩ cho nên chị Phúc không hay là xuồng hai chị em chị đã đi lạc đoàn rước dâu bởi vì chín chiếc kia khi đến một ngã ba họ đều rẽ phải để đi vào địa phận xã Lương Bình còn chị thì cứ mãi miết chèo xuồng đi thằng tới ; bất chợt do không còn nhìn thấy ánh đuốc lập lòe phía trước nữa nên chị sững người lại, chị ngừng chèo ngó đăm đăm về phía trước rồi chị la lên :
-Chết rồi Điền ơi, mình bị lạc rồi!
-Ủa sao vậy chị? Chị ráng nhìn xem có còn ánh đuốc phía trước nữa không?
-Chị không thấy nữa! Chẳng biết là họ còn ở phìa trước hay là rẽ ở khúc nào rồi?
-Chị gọi điện thoại cho ai trong đoàn hỏi thử đi chị!
-Lúc nãy đi vội quá nên chị để quên điện thoại ở trong chòi rồi!
-Em có điện thoại đây!
-Em có thì cũng như không vì chị đâu có nhớ số của ai đâu mà gọi!
-Giờ chị tính sao đây? Chị có rành đường ở đây không? Đi thằng tới hay là quay lui?
-Chị mới tới đây là lần đầu tiên đấy! Thôi được, mình cứ đi tới đi, biết đâu họ chờ mình ở chổ nào đó chứ quay lại nhỡ không dự lễ bên nhà gái được, bố chồng chị la chị chết!
Chị Phúc đâu biết rằng tính toán của chị là sai lầm vả lại còn dẫn đường đưa lối cho cả hai chị em đến nơi “phải lòng nhau”nữa khời điểm đánh dấu cho một cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chị và thằng em cách biệt nhau chỉ có ba tuổi mà thôi ; chiếc xuồng lại lặng lẽ lướt trên con rạch đi thằng về phía trước dưới ánh sáng mờ mờ của một đêm cuối năm lạnh lẽo vô cùng, hai chị em hy vọng rằng chỉ chút nữa thôi thì cả hai sẽ nhìn thấy được những ánh đuốc vàng rực lập lòe của đoàn rước dâu. Trong lúc đó, chín chiếc xuồng của đoàn rước dâu kia lúc này đã ngừng lại cách nhà cô dâu khoảng 50m, mọi người sửa soạn lại quần áo cũng như lể vật để chuần bị “xông đất”nhà sui gia ; chợt một cô em gái lên tiếng nói rằng sao không thấy chị Phúc cùng em trai của chị ấy đâu cả, họ mới bắt đầu chộn rộn tìm kiếm và bố anh Phát bảo anh ta gọi điện xem vợ mình đang ở đâu, anh gọi liên tiếp những năm lần thì tuy vẫn nghe tín hiệu nhạc chờ nơi máy của vợ mình nhưng lại tuyệt nhiên hoàn toàn không có ai bấm nút trả lời cả. Khi anh ta nói rằng điện không được thì mọi người trừ hai vợ chồng ông bố anh ra, ai nấy đều xôn xao bàn tán là chị Phúc-cô con dâu thứ ba trong nhà đã lợi dụng đi rước dâu để mà bỏ trốn rồi, bà dì hôm trước đặt chuyện cho chị giờ lại càng được nước lên mặt ; bà bô bô nói “hai đứa đó chẳng qua chỉ là giả vờ làm chị em với nhau thôi, giờ chúng đã cùng nhau bỏ trốn rồi đấy có ai làm được gì chúng đâu”, nghe vậy ông bố anh Phát quát bà im miệng lại rồi bảo mọi người xếp hàng đi vào “xông đất”nhà cô dâu và không có mặt chị Phúc thì cũng không khó khăn, trắc trờ chi cả. Vậy là cuối cùng chỉ còn có mười tám người-cũng là một con số chẵn không xiii quẩy rủi ro gì, họ sắp thành hai hàng đôi chậm rãi tiến vào nhà cô dâu mới, nơi này cũng có khá nhiều người thân thuộc họ hàng đang thức để niềm nở, vui vẻ chào đón nhà trai ; sau khi nhận lễ vật của đàng trai trao cho, bàn thờ nhà gái mới thắp nến sáng lên để tiến hành cho đôi tân lang-tân nương làm lễ gia tiên ra mắt song thân, người nhà, thân bằng quyến thuộc bên nhà gái, họ có tất cả gần bốn chục người nhập lại thành bốn bàn tiệc dủng bữa khuya thanh đạm chỉ có cháo gà, gỏi lổ tai heo với rượu đế trong vắt mà thôi! Họ đâu biết rằng giờ đây chiếc xuồng đơn độc chở hai chị em Phúc-Điển đang âm thầm lặng lẽ trôi dạt ra tới ngoài sông lớn, thậm chí là họ không thiết nghĩ gì tới hai chị em cô con dâu thứ ba nữa chứ đừng nói chi là bàn tán, lo lắng e rằng có chuyện gì không hay xảy ra cho cả chị gái lẫn em trai giữa đêm hôm khuya khoắt trên muôn trùng sóng ba đào giữa con sông rộng lớn, mênh mông, bao la bát ngát ; do chị cứ chèo xuống đi thằng tới nên giờ đây không ngờ lại lạc ra sông có muốn quay lại cũng chẳng biết phương tê hướng mô nào mà lần mà tới? Mãi cho đến lúc thấy chiếc xuồng sao mà cứ chòng chành lay động, lắc lư dữ dội thì hai chị em mới nhận ra được viễn cảnh tối tăm, hãi hùng trước mắt đã quá muộn màng không còn đường nào để thối lui cho kịp ; một con sóng chồm tới nhanh chóng làm cho chiếc xuồng bị lật úp lại như người ta lật miếng trứng gà opla trên chảo, chị em Phúc-Điền rơi tòm xuống nước cũng may là cả hai đều biết bơi nên chỉ sau vài phút giây hoảng loạn, chúng đã định thần lại được để củng nhau ngoi lên mặt nước…
-Chị Ba! Chị Ba! Chị đâu rồi? Chị ráng bơi đi nghe chị!-Điền kêu lên thảng thốt.
-Chị ở ngay sau em đây nè!
Do tiết trời cuối năm lại đêm tối nên nước sông lạnh buốt chẳng khác chi nước đá, thằng em ngoảnh mặt ra sau thấy chị mình đang bơi tới nên yên tâm ngừng lại để chờ chị lên ; vì sóng dữ sông sâu nên sau khi loi ngoi trên mặt nước, chị Phúc đã cảm thấy đuối sức ba bốn lần chị hụp đầu chìm nghỉm dưới nước rồi lại trồi lên, thấy vậy em trai chị vội vàng lao tới ôm ngang người chị một tay khoác nước còn tay kia vừa dìu vừa đỡ chị theo hướng bơi của mình. Lúc này trông đâu đâu cũng là một màn nước đen thẳm mù mịt, hoàn toàn tuyệt nhiên chẳng hề có bóng dáng một chiếc ghe hay tàu nào qua lại chỉ duy nhất mỗi hai chị em đang chống chọi với “thủy thần”trong đêm trường dần về khuya mà thôi không một ai hay ai biết ; bấy giờ nơi nhà giá ở Lương Bình, mọi người mãi miết lo ăn lo nhậu say sưa rồi thay nhau hát Karaoke vui vẻ nào có người nào đâu mà nhớ mà lo cho hai chị em “nước lã người dưng”kia chi cho mệt, hai bà dì của anh Phát ngồi kháo chuyện với nhau rằng “trước là con Hà giờ đương nhiên là con Phúc cũng dòng nào giống nấy bỏ nhà đi theo trai mà thôi chứ có tốt lành gì”. Sau khi cặp kè chị ruột bơi thêm khoảng hơn 100m nữa, chợt Điền thấy mờ mờ không rõ lắm có một cây cầu bắc ngang sông và nơi bến dưới cầu có một chiếc ghe mui của ai đó đang cắm neo đậu ; mừng thầm vì nếu thực sự như vậy thì ắt hẳn phải có người trong ghe, nó liền chỉ cho chị nó xem rồi hai chị em cố sức bơi tới, trong ghe tối mò mò mà gọi hoài chằng thấy ai lên tiếng, chúng liền lần lượt chị trước em sau trèo lên ghe. Do điện thoại của Điền bỏ trong túi áo chemise lại mặc thêm chiếc áo khoác da đen bên ngoải nên máy không bị thấm nước, nó liều lấy ra mở chế độ đẻn pin và nhờ luồng ánh sáng này nên chúng thấy rõ được mọi vật trên chiếc ghe vắng chủ này ; ở một đầu ghe xếp một dãy năm chiếc lu mà lu nào lu nấy đều đầy ắp nước, sàn ghe vương vãi nhiều cành lá rau cải, củ sắn…chưa được dọn dẹp sạch sẽ còn bên trong mui thì ngược lại được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng đấy là ghe của hai vợ chồng bán hàng lagume tại chợ nổi vào chiều này do ghe bị hỏng máy nên họ tạm đậu ở đây rồi về nhà cách đó chừng hai cây số để ngủ qua đêm chờ sáng mai thợ máy tới sửa lại ghe. Hai chị em thấy trong này sát vách vắt trên sợi dây kẽm có khăn tắm cùng vài ba bộ quần áo phụ nữ cũng như đàn ông ngoải ra còn có cả khăn tắm, mền, chiếu, gối nằm thêm bếp ga, nồi niêu soong chảo, chén bát…,Điền lục tìm được hai ba cây đèn cầy đốt dở cùng với hộp quẹt diêm liền đốt một cây lên thắp sáng sau đó tắt đèn pin nơi điện thoại đi ; chị Phúc bảo nó để chị đi tắm trước rồi chị lấy đại một chiếc khăn với một bộ đồ bộ vải thun màu hồng, áo ngực, quần lót của bà chủ ghe thay đỡ đi ra ngoài múc nước trong cái lu ở ngoài cùng xối sạch mùi rong rêu dơ bẩn dưới sông bám vào thân thể chị từ nãy đến giờ. Khoảng hai mươi phút sau, chị trở vào sạch sẽ từ trên xuống dưới trong bộ y phục mặc khính đến lượt Điền cầm chiếc áo thun trắng ngắn tay và chiếc quần sort chẳng cần phải suy nghĩ xem là của ông chủ hay con trai ông ta đi ra ngoài tắm rửa, thay đổi quần áo ; khi nó xong xuôi, chị cẩn thận ra lấy xà bông bột “miễn phí”trên ghe giặt hết quần áo lấm lem của chị và của em trai phơi tạm lên một cây sào bắc ngang, đồng hồ nơi máy điện thoại của Điền lúc này chỉ đúng 9 giờ 30 phút như vậy có nghĩa là kể từ lúc xuồng bị lật đến giờ, nó và chị Ba vượt sóng ba đào khoảng một tiếng đồng hồ không hơn không kém. Sau khi giặt giũ xong, chị Phúc trở vào mui và tuy lúc chiều trước khi lên xuồng đi qua nhà gái hai chị em đã dùng bữa khá no nhưng có lẽ do vận dụng quá sức để bơi khoảng 200m nên giờ chúng dù không nói ra, đứa nào đứa nấy đểu cảm thấy đói bụng cồn cào ; cả hai thấy trong cái chạn nơi góc mui có nhiều gói mì tôm chua cay Hảo Hảo nên rất tự nhiên lấy hai gói ra, bật bếp ga lên đun nước chế vào hai cái tô ngồi cạnh nhau vừa sì sụp ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Bấy giờ, chị mới nói ra cho em trai biết chị đang dự định dắt con bỏ nhà về Bình Sơn làm ruộng với nó và chị Hà, nó hớn hở mừng ra mặt nhưng rồi nó lại cảm thấy lo lắng ngay lúc ấy rằng liệu bên nhà chồng chị có làm khó dễ gì chị không khi dắt đi hai đứa cháu nội đích tôn dễ thương của họ ; chị nói “chị sẽ quyết liệt đấu tranh đến cùng chứ chị không đời nào giao con chị cho họ đâu”, chị vửa nói vừa trãi tấm chiếu rộng ra ngay trên sàn mui để dọn chổ ngủ, chị hỏi :
-Còn em nữa, ở thành phố mấy năm nay có quen được cô nào chưa vậy?
-À, cũng có một cô làm công nhân vệ sinh cảng chị ạ!
-Vậy em tính khi nào nói với bố lên bỏ trầu người ta?
-Em năm nay mới có hai mươi mốt hãy còn quá trẻ, cưới vợ sớm chi cho khổ chị? Cứ bay nhảy thỏa thích, tới ba mươi cũng chưa muộn đâu chị ơi!
-Em nói đúng đấy! Giờ nghĩ lại, chị thấy mình mới có hai mươi bốn mà đã có hai con trông giống như bà già rồi còn gì nữa?
-Bà già đâu mà bà già! Em thấy chị còn trẻ chán, càng ngày càng xinh ra. Chị mà chịu khó trang điểm một chút rồi lên trên Sài Gòn thì đàn ông trên đó xếp cả hàng dài nối đuôi nhau vì chị đấy!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hai chị em đêm nay mới nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc chiếu và đắp chung nhau một cái mền chứ lúc nhỏ thì đừng hòng mà có việc này xảy ra bởi vì chỉ cần ngó mặt nhau thôi củng đủ khiến cho cả hai lên cơn “kinh thiên động địa”rồi chứ đừng nói chi là ngủ chung chổ với nhau như thế này ; lẽ đương nhiên chúng cũng không bao giờ ngờ được rằng chỉ một lát nữa thôi là cả hai sẽ “phải lòng nhau”cho mà coi, đêm dần về khuya gió càng lạnh giá thổi luồn vào tận bên trong mui ghe khiến cho chúng càng lúc càng tự xích sát người vào nhau lấy thân nhiệt của nhau để sười ấm cho nhau. Do lạ chồ nên tuy rất mệt mỏi mới vừa bơi ớ dưới sông lên nhưng chị Phúc và Điền cả hai chị em đền cảm thấy khó ngủ một cách lạ lùng cứ rủ rỉ rù rì nói hết chuyện này sang chuyện khác ; chị bảo em trai sáng mai dù sao đi nữa cũng phải về dự đám cưới thằng em út của chồng rồi sau đó mới tính tới chuyện “ra đi không nói lời từ biệt”, nó nói rằng thôi thì cứ hãy để lâu lâu đã cho mọi chuyện êm xuôi đâu vào đấy rồi đi cũng chưa muộn và nghe vậy, chị gật đầu vì thấy nó nói thế quả là hợp tình hợp lý. Chị bàn với nó sáng mai về cứ việc thưa thật với bố chồng chị là xuồng chúng lạc đoàn ra tới sông bị sóng đánh chìm nên mới ở lại đây qua đêm chứ không cần phải “đánh trống lãng”úp mở rào đón chi cả bời chị biết tính bố chồng có gì cứ nói thiệt như vậy thì ông sẽ sẵn sàng bỏ qua cho chứ ông rất ghét sự dối trá, a dua, nịnh nọt ; chị còn dặn nó mấy bà dì của anh Phát-chồng chị có hỏi chận đầu chuyện gì thì cũng đừng có trả lời ; nó nằm yên vâng dạ rồi sau đó, hai chị em mới bắt đầu yên lặng đắm chìm vào những suy nghĩ riêng tư dường như là đang âm thầm chờ đợi tình yêu loạn luân tội lỗi đang sắp sửa bất chợt đến với chúng thì phải? Lúc này, bàn tay trái của Điền nãy giờ vô tình để sát ngay bên cạnh bàn tay phải chị Phúc và vì cảm thấy hơi nhột nhột nơi bàn tay mình do có một con sâu cánh bò lên nên hoảng kinh, thất thần chị dở bàn tay lên ; thằng em nhờ có ánh sáng ngọn đèn cầy nên nhanh chóng phùi hất đi con sâu ra khỏi bàn tay chị gái nó và con sâu bay vù mất dạng, sau đó bỗng dưng lần đầu tiên nó nắm lấy bàn tay búp măng ấy của chị Ba rồi nói :
-Tay chị sao mà mềm ghê?
-Làm sao mềm bẳng tay cô người yêu của em được? Tay chị chai hết rồi nè!
-Em thấy tay chị mềm và còn đẹp hơn tay cô ấy nữa! Nói thiệt với chị nghe, giả sử như em không phải là em của chị dẫu cho có nhỏ tuổi hơn, em cũng quyết phải theo đuồi chị đến cùng không cần biết là chị đã có con hay chưa.
-Thôi đi, ông tướng ơi, đừng có cho chị đi tàu bay giấy nữa mà!
Mải nói chuyện nên nãy giờ chí cứ để hoải bàn tay mình trong bàn tay thằng em và giờ chị mới nhận ra, chị mới rụt rè khẽ gở bàn tay chị rời khỏi bàn tay nó nhưng chẳng bao lâu sau, bàn tay ấy của nó lần này dường như là cố tình tìm kiếm bàn tay chị vậy ; chị xoay người qua toan nói gì đấy với nó thì bất chợt chị nhận ra khuôn mặt nó đang ở rất gần với khuôn mặt chị với một cự ly bằng không, nó lên tiếng bằng giọng âu yếm nhỏ nhẹ :
-Chị lạnh không chị?
Chị Phúc không nói gì cả, chỉ lẳng lặng gật đầu còn Điền thì xích người sát hơn nữa vào người chị đề sưới ấm cho chị bằng tất cả nguồn thân nhiệt nóng bỏng của nó và chằng hiều vì sao lúc này, hơi thờ của cả chị gái lẫn em trai dường như trở nên khác thường một cách bồi hồi, xao xuyến một cách lạ lùng mà không ai có thể lý giải cho được ; chị chợt khẽ nghiêng đầu qua mé ngoải một chút bởi vì em chị mới vừa có một hành động nữa thiệt nữa giả vờ đó là ghé mặt vùi vào mái tóc bumbê demigarcon êm ái, mượt mà của chị khiến chị tỏ vẻ hơi ngường ngượng đôi chút nhưng đến lúc chị xoay mặt trở lại vị trí cũ thì thoáng chốc, bốn ánh mắt lại bất chợt nhìn nhau một cách rất là tình tứ âu yếm khác thường, lạ lùng. Ánh mắt của hai chị em cách biệt nhau có ba tuổi lúc này như ẩn chứa biết bao nhiêu lời bộc bạch thể hiện tình yêu lứa đôi nhưng lại thực sự tội lỗi, loạn luân đồng thời nhịp trái tim cả hai đều đang chậm dần lại lặng lẽ, âm thầm rồi sau đó, một cái gì đó thôi thúc đưa đẩy chúng khiến chúng không thể nào kiềm chế chống chọi lại được nữa thành thử cho nên hai đôi môi ruột thịt cùng cha cùng mẹ bất thình lình nhẹ nhàng tự nguyện gắn kết vào nhau mà tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có ai ép buộc ai cả. Đấy chính là nụ hôn đầu đời giữa chúng đánh dấu cuộc tình ngang trái, oan nghiệt đêm nay sau khi bị lạc đoàn xuống rước dâu rồi bị sóng lớn lật chìm chiếc xuồng nhỏ bé, mỏng manh trên dòng sông bao la bát ngát giữa đêm trường mịt mùng thăm thẳm ; nụ hôn ấy chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ đã nhanh chóng kết thúc, hai chị em đều lặng yên không ai nói với ai lời nào cả bởi vì thái độ chúng trông giống như hai kẻ mới vừa lỡ làm phải một việc lén lút bị người khác bắt quả tang vậy! Cả hai lại nhìn nhau không hề chớp mắt rồi lần này, chính Điền lả người chủ động đặt những nụ hôn nồng nàn, thắm thiết nơi mái tóc chị lần xuống gáy, xuống cổ rồi lên trán, lên mắt, lên mũi qua hai bên gò má nhô cao hai lưỡng quyền của chị ; dần dần, nó “thừa thắng xông lên”nhanh chóng chiếm đoạt hoàn toàn khuôn mặt nữ tính quyến rũ, man dại của người chị đang giận chồng sắp sửa manh nha bỏ nhà ra đi biền biệt về một phương trời xa thẳm nào đó. Cuối cùng, lần thứ hai đôi môi nó lại khát khao háo hức mày mò tìm kiếm đôi môi dày mọng gợi cảm của người chị thứ ba trong gia đình…
-Điển!…Điền…!
Chẳng biết chị Phúc gọi tên nó là để âu yếm với nó hay nhắc nhở, cảnh báo nó bởi vì chị nữa lắc đầu nữa lại say sưa, ngây ngất mở rông hai vành môi đón nhận lấy nụ hôn mà nó đang trao tặng cho chị ; vậy không còn gì có thể chối cãi được nữa bởi vì chính xác là hai chị em đã phải lòng nhau rồi, có lẽ do sự cố đêm nay xảy ra ngoài ý muốn như chúng ta đã biết ở trên đã khiến xui hai chị em bất đắc dĩ phải tìm đến với nhau để nương tựa vào nhau chăng, nhớ lại khi nãy thấy mình đuối sức sắp bị chết chìm chính nhờ có thằng em cặp kè dìu đỡ chị bơi thêm 100m nữa mới tới được chiếc ghe vắng chù này, một ân huệ rất lớn bảo toàn được mạng sống cho chị thôi thì đêm nay dẫu rằng có lỡ làng điều gì đi nữa thì chị cũng chẳng phải là thiệt thòi đâu! Theo từng giây phút, những nụ hôn môi của chị Phúc và Điền cứ mãi miết kéo dài trong ngây ngất, say sưa, đắm đuối tưởng chừng như sẽ không bao giờ có hồi kết thúc ; có lẽ giờ đây cả chị lẫn nó không thể nào mà nhớ được gì nữa cả, chúng quên mất mình là chị em của nhau, quên bẵng đi mình đang ở đâu cũng như quên cả hai sự cố vừa mới xảy ra cách đây khoảng gần hai tiếng đồng hồ và chúng chỉ còn nhớ, còn biết đến mỗi một chuyện duy nhất đó là chúng đang yêu đương, ân ái, làm tình với nhau mà thôi? Nơi nhà gái ở Lương Bình, bữa tiệc khuya đã tàn, “những giọng hát Karaoke nghiệp dư” đã tắt, ai nấy đều yên vị nơi chổ ngủ của mình ở rãi rác trong buồng, trên sàn nhà…và anh Phát –con rể chú Đường cũng như bố anh, họ hàng, anh em của anh lẽ đương nhiên chẳng ai có thể ngờ được rằng cô con dâu thứ ba của gia đình họ lúc này đang mãi mê đắm chìm vào cuộc tình tội lỗi loạn luân với thằng em ruột tại một khu vực cách xa họ gần cả mười mấy cây số. Hiện giờ, ngoải việc hôn môi nút lưỡi một cách bộc phát nhanh chóng thì hai bàn tay của hai chị em tuy chẳng hề phải xin phép nhau nhưng đã tự ý mò mẫm, sờ soạng tìm hiểu khám phá thân thể của nhau trong cái mui ghe kín đáo mà không hề sợ bất cứ ai đến phá rối “kỳ đà cản mũi”cả ; lúc đầu tấm mền con rồng màu xanh viền bông trắng còn được trãi rộng ra đắp lên trên người cả hai nhưng giờ đây thì tấm mền ấy nhanh chóng đã bị chúng đẩy rời ra nằm trơ trọi một bên còn manh chiếu trãi nơi sàn mui đầu tiên còn ngay ngắn, thằng thắn phút chốc trở nên nhăn nhúm, dúm dó lại trông thật thảm hại làm sao ấy? Ở Sài Gòn mấy năm qua, tuy rằng có quen biết với một cô công nhân vệ sinh cảng Bình Đông song Điền chưa lần nào được diễm phúc ôm hôn cô bạn cùng tuổi ấy nhưng do cũng đã vài lần xem phim người lớn do bạn bè rủ rê nên đêm nay, bất chợt nó mới mang ra thử áp dụng với chính người chị ruột của nó vốn đã có chồng và hai đứa con ; lúc đầu, vì chưa có kinh nghiệm nên nó còn vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp nhưng riết rồi quen dần vả lại chị Phúc do tự nguyện đón nhận nó thành thử chị rất hăng hái, nhiệt tình hưởng ứng giúp đỡ hỗ trợ nó từng ly từng tý do vậy càng lúc hai chị em càng tỏ ra hơi tự nhiên, bình thản hơn lúc đầu nhiều để cùng nhau chia sẽ, hưởng thụ hạnh phúc đến với chúng mặc dù có phần nào đó muộn màng, chậm trễ…Như người ta hay nói, tình yêu chẳng bao giờ phân biệt giàu nghèo, sang hèn hay địa vị xã hội, quan hệ huyết thống chỉ cần phải lòng nhau thôi là con người có thể sẵn sàng dâng hiến, trao tặng cho nhau tất cả từ tâm hồn lẫn thân xác hoặc tiền tài, danh vọng ; lẽ đương nhiên lúc này, chị Phúc và Điền cả chị lẫn em đều chẳng hề quan tâm chi đền việc giải thích vì nguyên nhân nào mà chúng lại yêu nhau, say nhau như điếu đố như thế này mà trái lại, chúng chỉ biết cuồng loạn lăn xả vào nhau rồi ôm ấp, hôn hít nhau để mà thỏa mãn được nỗi niềm khát khao nhục dục thể xác sinh lý mà thôi! Hiện tại, hai bàn tay thằng em đang chậm rãi lần lên từ từ tháo cởi từng hột nút ốc một nơi chiếc áo đồ bộ bằng thun màu hồng mà chị gái nó đang mặc khính của bà chủ ghe ; hết hột nút thứ nhất tới ngay hột nút thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút thứ năm lần lượt bung ra sau đó, hai vạt thân áo trước chị được nó mở rộng sang hai bên tiếp tục đến phiên hai vai áo chị nhanh chóng bị hai bàn tay nó tấn công tới và hai ống tay áo chị hết tay phải sang tay trái tuột dần, tuột dần xuống hai cánh tay trắng trẻo, nần nẫn của chị. Chỉ trong vòng chưa đầy hai phút đồng hồ, bàn tay phải Điền chưa chi đã cầm gọn chiếc áo vừa mới cới ra từ phần trên thân thể chị Phúc để lên ngay trên đầu chị ; vẫn chưa ngừng lại, nó lại lần hai bàn tay luồn xuống dưới vầng lưng mềm mại của người chị ruột thứ ba đề mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan trắng đã hơi cũ, sau hai tiếng “phựt”khe khẽ vẳng lên thì chiếc áo ấy đã sớm mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt chị từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và khi ấy, nó chỉ việc cầm lấy để lên cùng chổ với chiếc áo đồ bộ mặc ngoài của chị mà nó vừa mới cởi ra lúc nãy. Tuy rằng mối quan hệ “tình hình Cu Ba căng thẳng”giữa Điền và chị Phúc lúc nhỏ sớm đã được hòa bình trở lại nhưng không phải vì vậy mà bấy lâu nay nó thầm đề ý đến chị ; đêm nay, quả thật quá đỗi bất ngờ bước vào cõi tình oan nghiệt trái ngang cùng với chị thành thử cho nên mãi đến giờ phút này rồi nó vẫn chưa thấy hết run dẫu là chị tự nguyện đồng tình với nó.
Anh chàng tỏ ra thật là tội nghiệp, lúng túng vụng về, lụp cha lụp chụp cúi xuống vùi mặt vào giữa hai bấu vú người chị ruột căng đầy, tràn trề nhựa sống đang mãi miết phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển gấp rút vội vàng ; trong khi miệng nó khẽ ngậm lấy đầu núm vú bên phải của chị nút ngon lành từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại vô cùng “ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo”tiết ra từ cơ thể chị thì bàn tay phải nó lẩn lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú bên trái chị còn lại và bàn tay trái nó cũng không muốn trở nên thừa thải, vô dụng nên cũng hòa nhịp cùng mò mẫm, tìm kiếm gì đó nơi bờ vai phải, nơi lưng chị có lẽ để thỏa mãn nỗi niềm khao khát, ham muốn sinh lý nhục dục bấy lâu nay ẩn chứa khá nhiều trong thân xác một thằng thanh niên mới lớn chưa hề biết đàn bà là gì cả. Thời gian trước, hai bầu vú chị chính là nơi tiếp tế nguồn dinh dưỡng nuôi cho hai đứa bé con chị lớn lên khôn ngoan như hiện tại nhưng đêm nay, cũng hai bầu vú ấy lại trở thành nơi truyền tãi biết bao nhiêu nguồn sinh lực cho thằng em ruột thịt cùng cha cùng mẹ với chị để biểu hiện cho một cuộc tình tội lỗi loạn luân “trời không dung, đất chẳng tha”; chị thầm so sánh nhận thấy rằng em chị tuy hãy còn nhỏ tuổi hơn anh Phát-chồng chị nhưng lại về mặt yêu đương, ân ái “trai trên gái dưới”thì nó lại tỏ ra trội hơn anh ta gấp bội phần, chẳng biết là trước khi đến với chị nó đã có lần nào trãi qua với một cô gái nào chưa! Hai vợ chồng chị trước giờ sống cùng nhau đã bốn năm nay cũng rất là mặn nồng, chính vì thế mà họ đã có với nhau những hai mặt con thế nhưng mỗi lần vào cuộc, lần nào như lần nấy anh ta cũng chỉ hùng hục như con gấu một cách ích kỷ độc đoán thôi rồi nhanh chóng “xụi lơ”ngay chứ chưa bao giờ tỏ ra âu yếm, nâng niu, chìu chuộng chị từng ly từng chút như là thằng em đối với chị bây giờ đâu! Nhắc lại một chút về vợ chồng ông chủ ghe đang đắm chìm vào giấc ngủ say sưa nơi nhà họ cách chổ ghe đậu khoảng chừng hai cây số, giả sử họ mà biết được giờ phút này đây đang có một cặp chị em ngất ngây, mê mệt ngụp lặn trong tình yêu hoan lạc làm ô uế nguyên cả chiếc ghe buôn bán của họ thì chắc chắn họ sẽ không từ mà bắt chúng đem đi câu sấu vì sao không tim chổ nào khác lại leo lên ngay ghe của họ để yêu đương, ân ái, làm tình? Lúc này, sau hơn mười lăm phút, Điền mới bắt đầu thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là bầu vú phải của chị nó vốn đã “chán cơm chê cháo”rồi thì nó đưa bàn tay trái qua mày mò, sờ soạng, nắn bóp còn lại bầu vú trái lẽ đương nhiên rằng nó cũng không quên lần miệng vừa khẽ ngậm vừa nút lấy nút để một cách tràn đầy khoan khoái, thú vị vô cùng ; bên ngoài do đã khuya nên gió càng vùn vụt thồi làm sóng nước trên sông thêm xao động dữ dội vỗ vào bờ ì oạp, thỉnh thoảng vài cơn gió lại thồi lùa vào bên trong mui ghe nhưng lúc này hoàn toàn tuyệt nhiên không làm cho hai chị em Phúc –Điền cảm thấy lạnh lẽo nữa bởi vì toàn thân hai đứa lúc này thực sự chẳng khác chi hai cái lò sưởi mà nhiệt độ tỏa ra có thể lên đến gần 500C thì làm sao chúng không cảm nhận được sự ấm áp thế mới lạ! Nơi xương cùng của chúng cứ liên tục xuất phát ra những nguồn điện sinh lý cường độ mạnh đến cả chục ngàn kA cứ vậy rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến chúng càng lúc càng cảm thấy kích động, phấn khích một cách vô cùng mạnh mẽ và dữ dội không hơn không kém ; điều này có thể khẳng định là gia đình chú Đường có đến bốn người chưa chi mà đã tự động chia làm hai cặp tình nhân loạn luân với nhau rồi, đầu tiên là cặp chú với chị Hai Thu Hà (phần 47-Lần đầu cũng là lần cuối)còn bây giờ lại là đôi Minh Phúc-Điện và chẳng biết sau này còn có sự luân chuyển thay đổi cặp cho nhau hay không đây thì hãy đợi đấy nhé các bạn độc giả! Lúc này, tại nhà gái ở Lương Bình, do lạ chổ nên bố anh Phát không ngủ được, ông cứ thao thức trằn trọc mãi rồi thấy anh nằm cạnh cũng chưa ngủ nên ông hỏi “lúc nãy mày gọi điện cho con Phúc nó khóa máy lại hả”, anh trả lời “Dạ không phải là khóa đâu bố, con vẫn nghe nhạc chờ nơi điện thoại của nó nhưng lạ là không ai bấm trả lời cả” ; ông nói “cũng có thể nó để quên điện thoại ở nhà rồi cũng không biết chừng nhưng nó đi lạc đâu mới được cơ chứ, mày cũng vô tâm thật bởi xuồng nó đi sau cùng lẽ ra mày phải dòm chừng mới được, có khi tới chổ rẽ vào đây thì nó đi thằng nên bị lạc ra sông rồi đấy!”. Anh Phát im lặng chẳng nói chẳng rằng, anh nào ngờ được rằng lúc này nơi chiếc ghe bán rau cải đậu dưới cầu ngoải sông lớn người vợ bấy lâu nay “đầu ấp tay gối”của anh đang cùng với thằng em ruột sắp sửa đi tới giai đoạn cuối cùng của cuộc tình loạn luân ngang trái rồi ; bà dì anh mấy ngày trước quả thật nói như “đinh đóng cột”rằng anh “bị vợ cắm sừng lên đầu”do bà trông thấy trước mắt vợ anh “dung dăng dung dẻ”cùng tình nhân dắt tay nhau vào nhà trọ tâm tình nay có lẽ vì trót lỡ mang tiếng như vậy rồi thành thử cho nên đấy mới chính là cái cớ để khiến xui cho hai chị em tìm đến với nhau trong cõi tình tuy rằng loạn luân, tội lỗi nhưng rất say sưa, nồng nàn, thắm thiết chăng?
Hiện giờ, hai bàn tay Điền đã lần xuống phần dưới hạ thể chị Phúc lúc nào mà nó lẫn chị cả hai đểu không ai hay ai biết và lẽ đương nhiên là hai bàn tay nó đang mày mò nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bằng thun màu hồng của chị nó từ từ tuột dần, tuột dần hai ống quần chị xuống tuy với thao tác vụng về, lúng túng nhưng từ từ rồi hai ống quần ấy cũng lần lượt rời khỏi cặp đùi trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột vỏ của chị qua hai đầu gối tới cặp giò thon thả, đầy đặn cuối cùng là hai bàn chân chị múp míp hết bàn chân phải sang bàn chân trái chị. Sau đó, chẳng bao lâu thì chiếc quần lót bằng thun voan trắng hơi cũ chị mặc bên trong rồi cũng chịu cùng chung số phận như chiếc quần ngoài, cả hai đều hội tụ lại một chổ ở mé sàn mui ngay trên đầu chị cùng với áo đồ bộ, áo ngực ; đến lượt nó tự thoát y, lần lượt cởi bỏ áo thun và cả quần sort mà lúc nãy đi tắm nó đã lấy trong mui ghe để mặc khính do quần áo nó cũng như của chị đã ướt nhẹp nước sông lại dính bết đầy rong rêu, rác rưởi…Trông hai chị em hiện giờ thực sự chẳng khác chi một cặp người tiền sử thưở xa xưa khi trời mới được tạo, đất mới đượd dựng bởi vì cả hai trên người tuyệt nhiên hoàn toàn không còn mảnh vải nào để mà che thân cả ngay đến những chổ kín đáo và nhạy cảm nhất ; khi sắp sứa làm “việc vô cùng hệ trọng nhất”trong cuộc tình đó là quan hệ giao hợp với nhau, cả chị gái lẫn em trai đều run rẫy xúc động lẫn lộn với e thẹn, ngượng ngùng nhưng như là đã hứa hẹn với nhau từ trước thành thử cho nên lúc này dẫu cho có thiên binh thiên tướng từ trên trời xuống ngăn cản chúng lại đi nữa thì dứt khoát chúng cũng phải cùng nhau đi tới tận cùng của cuộc tình oan nghiệt, ngang trái này thôi chứ không bao giờ có thể dừng lại được nữa! Mặc dù chưa có kinh nghiệm song Điền vẫn cố gắng thực hiện cho bằng được chuyện quan hệ với người chị thứ ba của nó, từ từ và chậm rãi nó trườn người tới leo lên nằm trên người chị trông chẳng khác nào con kỳ đà trèo lên cành cây khô trên sa mạc cát mênh mông ongdưới ánh nắng mặt trời chói chang, gay gắt để tìm kiếm vài giọt sương đêm vẫn hãy còn đọng lại trên những phiến lá non ; khi chị Phúc vừa mở rộng hai chân ra, nó nhanh chóng hiểu ý ngay và nằm vào ngay giữa tâm điểm thân thể chị, lúc này dương vật cu cậu nhà ta đã cương ngỗng lên tối đa vừa dài vừa to lại vừa cứng đã bắt đầu mày mò tìm kiếm lổ âm đạo của chị để chọn đường lựa lối đi vào. Do kích thich sinh lý mạnh mẽ tột củng nên cửa mình chị giãn nở rộng ra không ngừng giựt giựt liên hồi tiết ra chất dịch nhờn đặc trưng của nữ thành thử chỉ gần hai phút lụp cha lụp chụp, cuối cùng rồi nó cũng đút lọt được dương vật nó ngập sâu lút cán vào bên trong âm đạo chị và có lẽ đến tận tử cung sâu thằm của chị cũng chưa biết chừng? Chị há hốc miệng bật lên một tiếng rên rĩ tỏ vẻ vô cùng sung sướng, khoan khoái và hai bàn tay chị từ nãy đến giờ cứ mãi miết vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh trên đầu nó thì nay lại lần hết xuống dùng cả mười đầu ngón tay có móng nhọn hoắt mà cào cào lên vầng lưng trần trụi của thằng em ruột thịt cùng cha cùng mẹ của chị khiến cho dưới ánh sáng vàng vọt leo lét của ngọn đẻn cầy cắm ngay bên cạnh có thể thấy rõ mồn một đủ mười vết xước rướm máu hồng hồng nổi hằn nơi lưng người mà vốn đã cùng chị phải lòng nhau đêm nay! Tuy bị chị mình cào cấu tới tấp như vậy nhưng Điền lại thực sự không hề cảm thấy đau đớn, xót xa chi cả mà trái lại khắp cả châu thân nó ngập tràn biết bao nhiêu nỗi niềm sung sướng, khoan khoái lẫn lộn ngất ngây, đắm đuối ; lẽ đương nhiên rằng sỡ dĩ chị Phúc cào lưng thằng em chẳng phải là giận dỗi, thù hằn hay ghét bỏ gì nó như lúc nhỏ còn thiếu thời mà đấy lại là biểu hiện cho tình yêu thương cảm kích mến mộ trong cõi lòng chị ưu ái dành cho nó, thứ mà trước kia ngay cả đến anh Phát-chồng chị cũng chưa bao giờ hưởng được diễm phúc trên nữa là…Có thể nói rằng ngày trước chị ghét nó, căm nó bao nhiêu thì giờ đây trong đêm trừ tịch tại một địa phận nào đó thuộc vùng đất Long An trên một cái ghe vắng chủ, chị lại yêu nó, thương nó bấy nhiêu chẵng khác gì định luật thay đỗi vạn vật biến hóa trong xã hội ; giờ mới biết sức khỏe của hai chị em là tương đương nhau nên cả hai dường như rất giỏi chìu chuộng, chịu đựng tất cả những đòi hỏi khao khát, ham muốn của nhau thì phải, không bên nào tỏ vẻ thua kém bên nào cả. Bằng chứng là hai hòn dái thằng em cứ mãi miết xăng tròn lên hùng dũng hiên ngang gác lên trên cặp đùi trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột của chị cùng hai bên cửa mình chị không ngừng phập phồng co bóp để tiếp tế thêm nguồn năng lượng sinh lý cho phần dương vật nó hoàn thành tốt nhiệm vụ truyền tinh truyền giống vào cơ thể người chị ruột thứ ba ; trong khi đó, chị nó vẫn khỏe khoắn trong tư thế nằm ngửa người trên sàn mui ghe tiếp tục quan hệ giao hợp với thằng em cùng cha sinh cùng mẹ đẻ và lúc này, tuy hơn mười phút trôi qua rồi nhưng nó vẫn cứ nhịp nhàng nhấc mông lên rồi hạ xuống đều đặn đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận cùng bên trong âm đạo chị. Năm phút sau, chị cảm nhận được sao mà có biết bao nhiên là nước ứ tràn từ cửa mình chị ra làm nhanh chóng ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới và hai bên đùi hai chị em ; đấy chính là dịch tinh trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán sắt mà thằng em đang hùng hục xối xả xuất ra từ đầu dương vật nó vào tận mọi nơi hang cùng ngóc ngách trong cơ thể một người phụ nữ vốn có chồng và hai đứa con. Hơn gần hai phút khoái ngất cực độ, chúng mới từ từ rơi vào trạng thái rã rời, mệt mỏi củng nhau ngồi dậy lấy quần áo mặc vào, chẳng biết lúc này là mấy giờ rồi nhưng có lẽ hai đứa cũng đoán được rằng đã bước qua thêm một ngày mới vì nghe xa xa văng vẳng có tiếng gà gáy eo óc ; hai chị em trãi chiếu lại để tìm kiếm một giấc ngủ tuy muộn màng, hiếm hoi nhưng dẫu sao phần nào cũng giúp chúng lấy lại sức khỏe, sinh lực mà có thể nói rằng hơn hai tiếng đồng hồ vừa mới trôi qua chúng mang hết ra để yêu đương, ân ái và làm tình với nhau một cách quá đỗi say sưa, ngây ngất, đắm đuối do khi không chúng lại vô tình phải lòng nhau./.
Để lại một bình luận