Phần 9
Rạp hát không có nhiều người xem lắm. Mẹ tháo chiếc khăn choàng ra, gấp lại gọn gàng và đặt nó lên đầu gối. Khi mẹ trò chuyện với ba, nó rơi xuống giữa hai chân mẹ và có nguy cơ rơi xuống sàn trừ khi mẹ phát hiện và kéo nó lên cao hơn. Mẹ kiểm tra tình trạng của nó nhiều lần khi nói chuyện với ba, mỗi lần lại kéo nó cao hơn trên ghế. Tôi không thực sự quan tâm đến cái khăn choàng, chỉ thích đôi vai trần và chiếc váy hở cổ. Nhưng mỗi lần mẹ chỉnh nó bằng cách kéo thêm lên từ cạnh ghế, tay mẹ đã trượt vạt váy lên cao hơn trên chân mẹ. Giờ thì, điều này thật đáng để xem.
Có một lần, mẹ nâng lên và banh chân ra để nhường chỗ cho cái khăn đã gấp lại, vạt váy bị kéo nữa đường lên đùi mẹ. Ngay trước khi vở diễn bắt đầu, mẹ kéo cái khăn ra và trải nó qua đùi nhưng tôi để ý là mẹ không đẩy chiếc váy xuống trở lại. Chỗ ngồi của chúng tôi ở gần cuối ban công nên khi vở kịch bắt đầu diễn thì ánh sáng trong rạp mờ đi, trở nên gần như tối đen. Một lát sau, mắt tôi quen dần với bóng tối. Tôi nhận ra khi mẹ chồm người tới để nhìn cho rõ hơn, tôi nhận ra có thể nhìn thấy phần dưới cơ thể mẹ khi chiếc váy rời ra khỏi ngực mẹ. Tôi cũng ngả người tới trước với mẹ để kéo dài thời gian nhìn ngắm mẹ.
Mẹ để hai tay lên chỗ để tay của cái ghế, một ở bên tôi còn một ở bên ba. Sau khi nhìn vào phần trước cơ thể của mẹ, tôi nhìn sang ba khi mẹ ngả người trở lại để chắc chắn là ba không nhận thấy sự vi phạm của tôi. Tôi không nghĩ là mẹ nhận thức được sự chú ý bất hợp pháp của tôi, nhưng tôi nhẹ nhõm cả người khi thấy ba rất tập trung lên sân khấu với đôi mắt mở to.
Tay tôi rời khỏi sự kìm kẹp của mẹ, để cho nó rời khỏi chỗ gác tay bên cạnh mẹ. Dù tôi không chuyển động, nhưng tôi chắc là mẹ biết được sự đụng chạm nhẹ trên đùi mẹ và, một phút sau đó, tôi biết là mẹ phải cảm thấy bàn tay tôi đang di chuyển bên dưới cái khăn choàng. Tôi lý luận rằng mẹ thiếu phản ứng có nghĩa là mẹ đã quyết định cho phép tôi sờ soạng bên dưới vỏ bọc kín đáo của bóng tối ngay cả với, hoặc có lẽ là vì có mặt ba ngay bên cạnh mẹ. Tôi chơi nó thật an toàn trong một lúc, chỉ để tay lên đùi mẹ, bên dưới cái khăn.
Mẹ nhanh chóng trở lại sự chú ý vào vở diễn, định kỳ nghiêng người tới trước trong phản ứng với sự sờ soạng của tôi. Bên dưới chiếc khăn che phủ, tôi vui thích đào bới mấy ngón tay vào đùi mẹ. Chắc chắn là mẹ biết bởi tôi thấy khóe mắt mẹ nheo lại, nhưng một lần nữa, mẹ cho phép điều đó. Không bao lâu sau, tôi làm tiếp, nhanh chóng di chuyển tay từ bên ngoài đùi mẹ lần lên trên, để cho mấy ngón tay rờ rẫm vào bên trong, nhẹ nhàng bóp nắn cơ đùi mẹ thành từng chuỗi liên tục, vuốt ve day ấn. Dù không có gì nhiều hơn nhưng nó làm cho tôi cảm thấy nứng cặċ. Tôi phải đưa tay còn lại chỉnh sửa thằng nhỏ cho nó nằm ngay ngắn mà không để cho người ngồi kế bên nhận ra tôi đang làm gì.
Mãi về sau, tôi giật mình bởi đã tới giờ nghỉ giải lao nhưng phải xoay xở rụt tay về khi ánh sáng tràn ngập trong rạp. Ba mở mắt ra, cố trông như đã xem qua tất cả. Có lẽ cảm thấy có lỗi, ba đề nghị gì đó với mẹ nhưng mẹ từ chối khi duỗi chân về phía ba. Mẹ không để ý gì đến chân tôi sau khi ba đi khỏi nhưng trò chuyện về vở kịch trước khi hỏi tôi có thích hay không. Tôi nhiệt tình bảo đảm với mẹ là sẽ nói khi ba trở lại. Hành động thứ hai bắt đầu ngay sau đó.
Mẹ cựa quậy trên ghế ngồi trong vài phút đầu tiên nhưng cuối cùng đã ngồi yên. Tôi dõi theo ba để xem ba chú ý gì nhiều hơn không, nhưng ba nhanh chóng tập trung vào vở diễn. Khi tôi quan sát thấy rằng, bàn tay tôi ở bên chân mẹ và nhanh chóng trượt vào bên trong chiếc khăn để tiếp tục xoa bóp đùi mẹ.
Tôi có thể cảm nhận vạt váy của mẹ dưới lòng bàn tay tôi, nhưng giật mình bởi đang cảm nhận được một thứ vật liệu mới dưới mấy ngón tay tôi. Đó là vải nylon nhưng không thô ráp hơn, bao trùm hầu hết chân mẹ, có một dải nhẹ hơn ở phần đầu và bao quanh phần trên đùi mẹ. Tôi quay sang nhìn mẹ ngay khi khán giả đột nhiên cười lên. Mẹ lại nghiêng người tới trước để đáp ứng với khoảnh khắc tương tự. Tôi có cảm giác rằng lần vui chơi này của mẹ không phải đều hướng vào vở diễn. Mẹ không nhìn tôi nhưng tôi nghĩ là mẹ hoàn toàn thích thú với sự ngạc nhiên của tôi khi tìm thấy chiếc váy của mẹ đã di chuyển cao hơn đáng kể, gần như đến quần lót của mẹ.
Khi mẹ nghiêng người tới trước trong lần kế tiếp, tôi nghiêng người theo mẹ, thò tay vào giữa hai chân mẹ ở hướng đầu gối. Khi mẹ ngả người ra sau, tôi cũng ngả người theo, kéo tay lại chỗ vạt váy. Mấy ngón tay tôi nằm ở trên cùng lớp vải nylon, ở phần da trần của mẹ. Ôi trời ạ, bắp đùi của một người đàn bà trưởng thành nó mịn màng trơn láng làm sao ấy. Ngay cả ở tuổi đó, tôi biết các cô gái có làn da săn chắc hơn nhưng lại thiếu sự mềm mại được tìm thấy ở một người đàn bà trưởng thành. Tôi không biết tại sao, nhưng sự thật là như thế.
Dù sao thì, khi mấy ngón tay tôi cảm nhận sự mềm mại bên trong đùi mẹ, tôi đẩy bàn tay vào sâu hơn giữa hai chân mẹ, xuống phía đệm ghế, và cuộn bàn tay lại để cho mấy ngón tay tôi hướng đến phía quần lót của mẹ. Tay mẹ nhanh chóng di chuyển để phản hồi lại sự rờ rẫm của tôi, nhưng tôi ngạc nhiên khi, thay vì ngăn chặn hoặc nắm giữ lấy tay tôi, mẹ chỉ đơn giản là sắp xếp lại chiếc khăn choàng để che phủ tay tôi tốt hơn trong đùi mẹ.
Ngay sau đó tôi nhận ra những gì mẹ vừa làm. Tôi di chuyển mấy ngón tay lên xuống, chải vào phần trong của cặp đùi mẹ khi tôi đến rất gần phần “V” gợi cảm của mẹ. Do đó cảm giác vô cùng mềm mại trơn láng khi chạm vào, cảm giác được nhấn mạnh bởi sức nóng tỏa ra từ trung tâm của mẹ. Tôi rất hứng thú khi mấy ngón tay tôi rà dọc theo những mô nhạy cảm của mẹ trong khi mắt tôi nhìn lên sân khấu. Tôi không thể chú tâm vào diễn biến của vở kịch. Tôi cù vào bên trong chân của mẹ được một hồi lâu và biết mẹ thích điều đó vì mẹ đã cố gắng nhiều lần để di chuyển gần hơn đến mấy ngón tay đang trêu chọc của tôi, thậm chí có lần còn cố kéo bàn tay của tôi lại.
Cái gì đã ngăn cản tôi đẩy mấy ngón tay vào trong quần lót của mẹ hoặc thậm chí vào trong cái Ɩồŋ đang chờ đợi của mẹ? Các bạn có thể hỏi như vậy. Lo ngại về việc bị bắt gặp? Không, tôi đã đi quá xa trong việc đó đến nỗi mất trí luôn rồi. Vậy thì tại sao?
Sự trả thù, đó là lý do tại sao.
Ngay khi tôi chuẩn bị đẩy mấy ngón tay vào cái quần lót ẩm ướt của mẹ, có thể còn xa hơn, tôi nhớ lại cái cách mà mẹ đã trêu chọc tôi hồi chiều. “Không phải vào ban ngày” mẹ đã nói như vậy mà. Tốt, tôi sẽ cho mẹ cảm thấy giống như cái gì khi đến rất gần mà lại bị từ chối. Dù sao thì tôi cũng không nên tự làm bất cứ điều gì, không phải ở ngay đây, và nếu tôi vẫn tiếp tục, tôi không thể đi bộ ra khỏi rạp mà không mượn cái khăn choàng của mẹ để che cái quần ướt của mình.
Một cách không thương tiếc, tôi ngọ nguậy mấy ngón tay ở gần Ɩồŋ mẹ nhưng từ chối chúc phúc cho mẹ bằng một cú đụng chạm trực tiếp. Có lẽ cũng chỉ vì mẹ có một cơn cực khoái hiển nhiên, và tôi ở trong tình cảnh nguy hiểm trong chuyện này. Điều đó không ngăn cản tôi trêu chọc mẹ, đột nhiên mấy đầu ngón tay tôi búng vào gần tới sau khi vẽ ra xa hơn và xa hơn, chỉ để lặp lại tiến trình dài và chậm của mấy ngón tay tôi đang vung vẫy lên đùi mẹ.
Lần này, tôi gần như không xử lý kịp để rút tay ra ngoài khi đèn trong rạp sáng lên. Mẹ đã cố gắng kéo kịp chiếc váy xuống mà không bị nhận thấy, đặc biệt là bởi ba. Cảm ơn chúa, ba có cảm giác chếnh choáng nên không biết và cũng không có ai khác chú ý đến chúng tôi. Tôi phải trấn tĩnh mẹ vài lần khi chúng tôi rời khỏi rạp.
Khi ở trong xe, mẹ không ngăn chiếc váy trên chân mình khi ngồi trong ghế trước và đung đưa chân vào trong xe. Ba làm cho tôi ngạc nhiên khi vào ngồi hàng ghế sau, ở phía sau mẹ.
“Tốt hơn là con lái đi Mike. Ba con có uống chút rượu trong giờ giải lao”
Ba tôi chỉ có thể làm một ly khoảng một tiếng trước đây nên tôi chắc là ba có thể lái xe được. Rõ là ba muốn ngủ ở phía sau để tránh bàn luận về vở diễn và mạo hiểm cung cấp những lổ hổng về kiến thức của mình. Lúc tôi khởi động máy, thắt dây an toàn, quay ra phía sau để nhìn ra bãi đậu xe, tôi thấy ba đã nhắm mắt và duỗi chân vào tư thế ngủ gà gật. Quay về phía trước để lái xe, tôi thấy chiếc váy của mẹ đã ở hơn nữa đường đến hông mẹ, để lộ ra rất nhiều cặp đùi trần của mẹ, đủ để tôi có thể nhìn thấy làn da phía trên quần bó vải nylon của mẹ. Khi tìm cách cài dây an toàn, mẹ nghiêng người về phía tôi và ngồi gần hơn đến giữa xe, hơi đối mặt với tôi.
Tôi lái xe vào trong làn và từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đậu xe cùng với mọi người. Tôi kiểm tra qua tấm gương để đảm bảo mắt ba vẫn nhắm và vui mừng khi quan sát thấy đầu ba lắc lư tựa vào ghế sau. Dù chúng tôi chưa ra khỏi bãi và chiếc xe ngập trong ánh sáng từ những cửa hàng và xe hơi gần đó, tôi vươn tay ra để lên đùi mẹ, mấy ngón tay luồn vào giữa hai chân mẹ. Ánh mắt của mẹ vẫn cố định ở phía trước. Mẹ không phản ứng gì cả. Được khuyến khích, tôi thọc tay vào sâu hơn giữa hai chân mẹ, giống như lúc ở trong rạp, trượt nó về phía mẹ.
Lần này, mấy ngón tay tôi rờ vào quần lót của mẹ, ngọ nguậy chút đỉnh ở trong đó. Tôi lái xe dọc theo vỉa hè. Có một cặp tình nhân chắc chắn là thấy được tay tôi thò vào trong váy của mẹ tôi khi họ đi ngang qua. Nhưng mẹ giả lơ họ, dường như không biết đến sự hiện diện của họ khi họ cười khúc khích và nhìn chằm chằm. Lúc này chúng tôi đã rời khỏi bãi đậu xe và quay xe ra đường. Tôi chủ động chà xát vào quần lót mẹ và chia đều sự chú ý của mình ra giữa con đường để lái xe và gương hậu để kiểm tra ba, và còn xem bàn tay tôi đang sờ soạng giữa hai chân mẹ.
Mẹ có cơn cực khoái đầu tiên khi xe chạy xuống đường và tăng tốc lên một đoạn dốc. Nhanh chóng, tôi lái xe vào làn đường chậm và sau đó chuyển sang làn đường giữa. Tôi kéo tay lên đến khi mấy ngón tay có thể luồn vào bên dưới quần lót của mẹ. Tôi thọc chúng vào khe Ɩồŋ ướt át của mẹ khi đạt đến tốc độ đường cao tốc. Lái xe xuống đường cao tốc, tôi nhẹ nhàng di chuyển mấy ngón tay lên xuống khe Ɩồŋ của mẹ, chậm rãi lần mò để dễ dàng thọc sâu hơn vào bên trong. Tôi chơi quanh đó một lúc rồi bất thình lình thọc hai ngón tay vào trong Ɩồŋ mẹ. Tôi lúc lắc bàn tay trong khi lái xe, thích thú bởi cách mà mẹ làm như thể không có gì xảy ra. Mẹ có nhận ra ba đang ngủ gà ngủ gật với đôi mắt nhắm hay không? Dù sao thì ba cũng không ngáy và mẹ không có gương hậu để nhìn. Chúng tôi đã đi hơn nữa chặng đường về nhà. Bất ngờ mẹ nắm lấy cánh tay tôi và cong lưng nắc nhẹ vào tay tôi. Mẹ không rên to tiếng nhưng nếu ba thức dậy thì không thể nghi ngờ về những gì đang xảy ra.
“Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi… uuhhh… uuuhhhhh… uuuhhhh… oohhhh…”
Khi mẹ ngừng thở hổn hển và ngừng mài nghiến vào tay tôi, mẹ nhấc cái quần lót ra và đẩy nó ra khỏi, như thể tống khứ một thứ dơ dáy. Tôi đưa tay trở lại bánh lái khi mẹ cựa quậy trong ghế ngồi, đẩy chiếc váy xuống và sửa sang lại mái tóc của mình. Tôi lái xe đã được vài dặm.
“Mẹ nghĩ sao về vở kịch? ” Tôi hỏi để phá vỡ sự im lặng.
Chúng tôi bàn luận về vở kịch và các vai diễn đến khi về nhà. Ba vẫn ngủ đến khi xe ngừng lại và chúng tôi phải đánh thức ba dậy. Mọi người vào nhà và ngay lập tức tới thẳng chiếc giường, bao gồm cả tôi. Thật là một đêm chết tiệt.
Để lại một bình luận