Phần 7
Không tốt đẹp hay sao khi nói rằng ngày kế tiếp cũng giống như vậy? Đó là mẹ tôi, vẫn tiếp tục chơi trò ngây thơ vô tội “Mẹ chỉ là mẹ của con” trò chơi diễn ra đến khi buổi tối của mẹ biến thành người đàn bà của tôi. Nhưng ngày hôm sau thì khác. Ngày đầu tiên tôi đã cố hết sức để tạo nên một sự kết nối đặc biệt, ngày thứ hai tôi đã tự lột bỏ vở diễn “Mẹ chỉ là mẹ của con”, nhưng ngày thứ ba là thứ bảy nên tất cả chúng tôi đều ở nhà cả ngày.
Một sự khác biệt là tôi đã ở nhà thay vì là đi chơi với bạn bè đến khi ăn tối và rồi lại ra ngoài chơi tiếp. Thường thì tôi ở nhà không quá một tiếng sau khi thức dậy và dù ba tôi dường như không nhận thấy bất cứ điều gì, nhưng mẹ tôi chắc chắn là nhận ra. Mẹ có vẻ lo âu nhưng không nói thẳng ra, thay vì vậy lại hỏi người bạn đó như thế nào, có phải tôi đã không gặp từ lâu rồi hay không… đại loại như thế. Nhưng tôi giả lơ ý định của mẹ nên không giải thích lý do tôi ở nhà.
Phải mất một lúc để hiểu rằng mẹ đang gặp khó khăn khi phớt lờ tôi. Mẹ không giận tôi khi tôi gợi ý hoặc khao khát liếc nhìn mẹ. Không giống như ngày đầu, tôi không làm những điều đó nữa. Cứ như thể sự có mặt của tôi đã làm phiền mẹ. Để cho rõ ràng, mẹ dường như không giận hay buồn theo cách đó. Có vẻ giống như là mẹ đang gặp khó khăn khi cư xử bình thường với tôi, như thể là mẹ không tập trung được vì sự có mặt của tôi trong mọi lúc. Tôi nghĩ là đã làm cho mẹ phấn khích.
Đó là kiểu cách của mẹ mà tôi không thể xác định chính xác. Chắc chắn là trong giọng nói. Có một sự căng thẳng, một sự mong manh khiến cho giọng nói của mẹ giống như mẹ đang nín thở, giống như mẹ đang bước đi rón rén trên những viên sỏi sắt cạnh.
Tôi cố gắng không nháy mắt theo cách của mẹ vì có lẽ là không thành công. Nhưng chắc chắn là tôi không liếc nhìn hoặc để mắt lâu vào cơ thể của mẹ. Nhưng tôi cũng không rời đi, tôi cứ ở gần bên mẹ. Có một lần vào lúc sáng muộn, khi ba tôi rời nhà bếp để vô phòng tắm, tôi ung dung đi đến chỗ mẹ tôi đang đứng và đứng bên cạnh mẹ.
Cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như mẹ, tôi nhận xét vẻ bâng quơ:
“Hôm nay mẹ trông đẹp lắm”
“Vậy sao? ” Mẹ trả lời với vẻ bâng khuâng.
“Đúng vậy đó” Tôi nói. “Con không biết sao nữa nhưng hôm nay mẹ có gì đó đặc biệt”
Tôi không chạm vào người mẹ hay nói gì thêm. Tôi cứ để lửng như vậy. Khi nghe tiếng ba tới gần, tôi chỉ đơn giản là bỏ đi ra ngoài, báo hiệu rằng tôi biết khoảnh khắc đặc biệt đã qua, điều đó không phải là để chia sẻ cho bất cứ ai dù gần gũi hay quan trọng. Thật khó mà mô tả những giây phút yên tĩnh đó, nó có vẻ còn thân thiết hơn so với đêm trước, khi tôi nằm trên người mẹ với con cặċ mềm nhũn vẫn đang chảy nhỏ giọt giữa hai chân mẹ. Sự kết nối vẫn là phù du, chưa cụ thể và lâu dài.
Sau buổi trưa hôm đó, rất lâu sau bữa ăn trưa, tôi đứng cùng một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ba tôi đang làm vườn ở sân sau gần nhà kính. Mẹ tôi lặng lẽ bước đến phía sau tôi. Tôi không chú ý đến mẹ đến khi mẹ đứng ngay bên cạnh tôi, đặt tay lên cái quầy ở đằng trước chúng tôi. Mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ ngay khi ba đứng dậy và mang thứ gì đó vào trong nhà kính. Mẹ nghiêng người theo cách của tôi, ép hông vào người tôi, vòng tay quanh eo tôi để đặt tay vào hông tôi.
“Mấy ngày này chắc là ổng rất thích làm vườn, đúng không nhỉ?”
“Dạ” Tôi đồng ý với mẹ, đưa tay quanh mẹ và đặt tay vào cùng một chỗ trên hông mẹ.
“Ba con càng lúc càng ở trong thế giới riêng của ổng từ năm ngoái đến nay rồi” Mẹ nói, nêu ra một thực tế hơn là phàn nàn.
Tôi kéo mẹ lại gần. Mẹ nghiêng đầu về phía tôi khi cơ thể mẹ ép chặt hơn vào người tôi. Tôi hôn lên đỉnh đầu mẹ, tay tôi trượt sang lay động và làm chùn lớp vải din bao phủ mông đít mẹ. Mấy ngón tay tôi mò mẫm và rờ vào chỗ lõm nhỏ bên cạnh trong khi lòng bàn tay tôi cảm nhận phần nhô ra đầy đặn của mông mẹ.
“Mẹ không cô đơn đâu” Tôi thì thầm.
Tay mẹ siết chặt tôi hơn nữa nhưng mẹ không nói gì thêm. Khi ba bước ra khỏi nhà kính và đi vô nhà, chúng tôi rời nhau ra trong một thỏa thuận ngầm rằng đây là thời điểm có ý nghĩa chỉ dành cho hai mẹ con tôi.
Phần_ còn lại của buổi chiều trôi qua thật lâu còn bữa ăn tối thật là không thể chịu nổi. Tôi nói với ba mẹ là sẽ ra ngoài chơi. Mẹ có vẻ ngạc nhiên, tôi nghĩ là có một chút thất vọng. Thực ra tôi không đi đâu cả, đã nói với bạn bè là tôi bị bệnh, nhưng tôi phải ra khỏi nhà. Tôi lái xe chạy lòng vòng khoảng độ một tiếng đồng hồ rồi trở về nhà. Thậm chí mới 10 giờ, nhưng khi tôi bước vào căn nhà tối om thì biết rằng ba mẹ tôi đã đi ngủ.
Khi đứng trên cầu thang, tôi đã thất vọng khi không nhìn thấy ánh sáng trong phòng ngủ của ba mẹ, thậm chí cả ánh sáng lu mờ từ chỗ tủ quần áo của mẹ. Tôi về phòng mình và thay đồ để đi ngủ, định chơi vài trò chơi hoặc lên mạng. Tôi không thể tin là mẹ đã không chờ tôi sau khi “sự hiểu biết” mà chúng tôi đã chia sẻ trước đó ngay trong ngày. Trần truồng, tôi lục tìm một bộ đồ ngủ pyjama nhưng không có cái nào mới trong ngăn kéo, cũng không tìm thấy cái mà tôi đã mặc hồi tối qua. Tôi đoán là mẹ đã bỏ chúng vào trong máy giặt. Tôi ngồi xuống máy tính nhưng liền đứng dậy, cảm thấy chán và không hứng thú trong chuyện chơi trò chơi hay lên mạng.
Tôi không biết tại sao nhưng tôi lại lang thang ra khỏi phòng và đi xuống hành lang đến phòng ba mẹ. Cánh cửa đã hé mở khoảng một foot. Tôi lặng lẽ chui vào trong phòng và dừng lại, để cho mắt mình làm quen với bóng tối, lắng nghe tiếng ngáy của ba hay bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy là mẹ vẫn chưa ngủ. Tôi bước lại gần, căng tai ra nghe ngóng và giật mình khi bàn chân tôi đụng phải thứ gì đó.
“Mẹ hả? ” Tôi thì thầm.
“Michael? ” Giọng mẹ nghe yếu ớt từ bên dưới, ngay trước mắt tôi.
Thận trọng, tôi bước tới trước, hai tay duỗi ra cảm nhận trong bóng tối, mong chờ được tiếp xúc với mẹ đang ngồi ở cuối giường. Mẹ đã chờ đợi trong bóng tối được bao lâu rồi? Tại sao mẹ không nói gì khi tôi đi và khi tôi vừa về tới nhà? Bàn chân của mẹ duỗi ra xa như vậy bằng cách nào? Ngay khi tôi nhận ra rằng chắc là mẹ đang ngồi dưới sàn nhà ở cuối giường, đầu gối tôi chạm vào ngực mẹ. Tôi bắt đầu quỳ xuống nhưng vì quá gần giường nên đầu gối tôi đụng phải phần cuối cái nệm.
Tay mẹ trên đùi tôi, lướt lên hông tôi. Tôi bị mất thăng bằng, chỉ có đầu gối là đè lên tấm nệm để giữ cho tôi không bị té ngã vào người mẹ. Tôi lại giật mình khi cặċ tôi lướt qua mặt mẹ, cạ vào tai rồi nép vào tóc mẹ. Chúa ơi, tôi không hề có quần áo trên người. Tôi đã quên mặc đồ rồi. Như để xin lỗi, chân tôi dợm bước đi thì bỗng nhiên bị chặn lại bởi hai tay mẹ nắm lấy hông tôi. Mặt mẹ đã bị kéo đi nhưng trở lại ngay lập tức. Tôi có thể cảm nhận được đầu cặċ tôi chạm vào má mẹ, cằm mẹ và đôi môi mẹ, và rồi một cảm giác ướt át và nóng ấm bao bọc quanh cặċ tôi khi nó trượt vào trong miệng mẹ. Mấy ngón tay mẹ bấu chặt vào mông đít tôi, kéo mông tôi lại để giữ cho cặċ tôi ở trong miệng mẹ.
Dần dần, đầu mẹ bắt đầu di chuyển tới lui và ngay lập tức tôi có thể nghe được tiếng bú cặċ ướt át lõng bõng của mẹ. Tôi đưa tay vịn vào giường để giữ thăng bằng. Một phút sau, tôi nghiêng người nhiều hơn về phía trước trên khuỷu tay, mông tôi nhấp nhổm chút đỉnh để đụ vào mặt mẹ. Nhưng không hề nhẹ nhàng đâu nhé. Cả hai mẹ con tôi đều rất háo hức. Răng mẹ cà vào cặċ tôi nhưng tôi không màng đến. Tôi thọc cặċ nhanh hơn vào trong miệng mẹ. Tôi đã được giúp đỡ, nên cần được giải tỏa. Một ngày quá dài, suy nghĩ quá nhiều, đụ đéo chưa đủ. Đó là cho đến bây giờ. Tôi đang nắc. Làm thế nào để cho tiếng bú mút nhóp nhép khá to tiếng không đánh thức ba tôi? Ồ chết tiệt thật, đầu cặċ tôi đang rung động, nó đang ra, trào lên từ thân cặċ, vào trong miệng mẹ, phun ra, phun ra… Tôi nghe tiếng nuốt tinh khí của mẹ, rồi tiếng ùng ục giống như mẹ đang bị ngộp, sau đó lại là tiếng nuốt, tiếng nốc ực. Tôi gồng cứng người, thôi thúc tinh khí của tôi phun hết ra ngoài, cần phải trút vào trong người mẹ.
Tôi đã làm xong rồi. Tôi rút ra, giờ thì tôi dễ dàng bị rơi xuống sàn nhà, cưỡi lên đùi mẹ, đổ sụp xuống người mẹ, cảm giác vú mẹ chọc vào ngực tôi. Mẹ đã trần truồng. Không có chiếc áo choàng. Thì ra mẹ đã ngồi trên sàn nhà ở cuối giường, chờ đợi tôi, hoàn toàn trần truồng.
Con cặċ ướt át của tôi ép vào bụng trên của mẹ, và cặċ tôi tình cờ gập vào trong người mẹ, đụ vú mẹ với vài cú nắc. Tôi cúi xuống áp mặt vào mặt mẹ, cảm nhận được hai gò má ướt át của mẹ. Đó là nước mắt, không phải tinh dịch của tôi.
“Mẹ ơi? ” Tôi thì thầm.
“Michael… ôi Michael, con trai của mẹ” Mẹ lẩm bẩm.
Tôi đứng dậy, tìm kiếm và kéo tay mẹ lên với tôi.
“Thôi nào” Tôi thúc giục, kéo mẹ về phía cửa.
“Không, mẹ không thể” Mẹ thì thầm.
“Được mà mẹ” Tôi thì thầm, vẻ khẩn trương hơn.
Tôi kéo mẹ mạnh hơn nhưng tay mẹ rời khỏi tay tôi. Tôi cúi xuống nhưng không thể nắm lấy tay mẹ. Thay vào đó, tôi tìm thấy bàn chân mẹ và nắm lấy cổ chân mẹ. Nâng mẹ lên, tôi kéo lê mẹ qua tấm thảm, đi qua cánh cửa và vào hành lang nơi có ánh sáng lờ mờ từ cửa phòng tôi đang mở, làm nổi bật những đường cong và bóng tối của thung lũng nữ tính của mẹ. Mắt mẹ dõi theo tôi khi tôi kéo mẹ đi giống như một người nguyên thủy về phòng tôi. Mái tóc nâu của mẹ đang bị kéo lê theo dưới tấm thảm bên dưới người mẹ. Mẹ không phản đối, cũng không nói hay vùng vẫy chống trả.
Tôi kéo mẹ vào phòng mình, thả chân mẹ đánh huỵch một tiếng xuống sàn nhà rồi đóng cửa lại. Quay lại, tôi ngắm nhìn mẹ, rồi quỳ xuống giữa hai chân mẹ, nâng đầu gối của mẹ lên và gập chân mẹ tới trước ngực. Luồn người bên dưới, tôi ngồi xổm và rúc cặċ vào khe Ɩồŋ đang hé mở của mẹ. Tôi nhích người lên một chút để cải thiện góc độ, và thọc cặċ tôi vào trong Ɩồŋ mẹ với một tiếng làu bàu lớn giọng.
“Ummmmm” Mẹ rên rỉ với cú thọc dài đầu tiên của tôi.
Tôi giữ cặċ mình ở sâu trong hang Ɩồŋ mẹ trong lúc điều chỉnh vị trí, gập chân mẹ vào sát ngực mẹ hơn nữa, hai tay tôi nhào bóp cặp vú nhỏ nhắn của mẹ, nhìn săm soi vào mắt mẹ. Tôi không cần vờ vịt, không thay đổi tốc độ hay cố làm ra vẻ dễ thương. Tôi chỉ đơn giản là đụ mẹ, đụ thẳng thừng và thô bạo.
Nhưng tôi không hề vội vàng. Tôi chỉ muốn đụ mẹ thật lâu và mạnh bạo. Không một lần nào mắt tôi rời khỏi mắt mẹ, và mắt mẹ cũng vậy. Tôi rất thích đụ mẹ giống như vầy. Mẹ vẫn nằm yên không nhúc nhích, chỉ biết đón nhận tôi. Và đến khi mẹ làm, mẹ kéo tôi vào người mẹ nhiều hơn nữa và hơn nữa, giành giật quyền kiểm soát từ tôi đến khi mãi sau này, khi cặċ tôi đang đào bới vào trong Ɩồŋ mẹ với một tốc độ mãnh liệt, mắt mẹ nhìn tôi như van xin tôi hãy xuất tinh qua những tiếng rên rỉ và làu bàu của chúng tôi. Tôi phun tất cả tinh khí của mình vào trong cái Ɩồŋ trần trụi không được bảo vệ của mẹ. Hai bàn chân của mẹ cố hết sức để giữ chặt tôi, gót chân của mẹ đào vào vai tôi.
Một hồi lâu sau đó, khi cặċ tôi rời khỏi Ɩồŋ mẹ, kéo theo một lớp cặn bã từ dòng kem trắng của tôi, tôi đứng dậy và kéo mẹ lên. Không nói một lời nào, mẹ quay người lại để đi về phòng mình. Nhưng tôi kéo mẹ lại và ôm ghì lấy mẹ trong hơn một phút. Hai cái đầu cuối cùng đã tụm vào nhau và chúng tôi hôn nhau. Mới đầu là môi, chỉ chải nhẹ, nhưng nhanh chóng sau đó là những cú đá lưỡi sâu. Chúng tôi thở nhanh hơn khi hôn xong. Mẹ lại rời khỏi tôi, chỉ còn nối nhau bởi đôi bàn tay, kéo dài ra thành một hố ngăn cách giữa hai cơ thể. Nhưng ở giây phút cuối cùng, khi mấy ngón tay của chúng tôi rời xa nhau, tôi lại kéo mẹ vào người tôi.
Mẹ lăn xả vào người tôi, mong chờ một nụ hôn dài lâu khác. Nhưng tôi quay mẹ lại và đẩy mẹ tới bên giường mình. Một cách muộn màng, mẹ nhận ra điều tôi định làm và phản đối, nhưng tôi đẩy mẹ về phía trước đến khi bụng mẹ nằm lên giường, đầu gối và bàn chân của mẹ lơ lửng trên mép giường. Mẹ cố đẩy người ra khỏi đó nhưng tôi ấn lưng của mẹ xuống trong khi chân tôi tách chân của mẹ ra. Mẹ vẫn nằm như vậy.
Tôi dành ra vài phút sắp xếp cho mái tóc của mẹ đến khi nó xõa đều ra trên lưng mẹ. Mẹ kiên nhẫn chờ đợi trong khi tôi làm điều này, dường như thích thú cũng nhiều giống như tôi, như thể mẹ biết tóc mẹ đẹp như thế nào qua ánh mắt tôi.
Tôi gập đầu gối xuống, con cặċ cứng của tôi đang rà tìm điểm kết nối giữa hai chân mẹ, tìm thấy cái Ɩồŋ có mùi hăng nồng của mẹ. Tôi chậm rãi đút cặċ vào trong đó, đến khi ngập lút cán. Hai cánh tay mẹ duỗi ra xa, hai bàn tay bấu chặt vào tấm nệm. Tôi cúi xuống lưng mẹ, đầu tôi gần kề đầu mẹ.
“Con rất thích được ở trong mẹ” Tôi thì thầm.
“Vậy thì đụ mẹ đi” Mẹ nói, hẩy đít lên xuống, Ɩồŋ mẹ đang kẹp chặt và bú mút cặċ tôi vào sâu bên trong nó.
Để lại một bình luận