Phần 2
Từ đó Sơn được Ông Lão chữa trị bằng phương pháp chăm cứu (kiếm hiệp gọi là Đả thông kinh mạch) và những thang thuốc bắc đen và đắng. Mẹ Sơn thì phải qua nhà Ông Lão phụ việc những lúc rãnh rỗi, cha thì ai thuê gì làm nấy vì mới dọn đến đây. Được cái cha mẹ Sơn hiền lành nên rất được lòng mọi người. Sơn thì ngoan ngoãn lễ phép với mọi người lắm. Dần dần nó không còn mặc cảm với mọi người xung quanh nữa, đó cũng là nhờ Bà Lão khuyên bảo nó.
“Nói sơ về Ông Lão và Bà Lão nhé. 2 Ông bà thời điểm đó cũng 59 60 tuổi rồi nhưng nhìn rất trẻ. Ông Lão thì người khỏe khoắn cao ráo, mắt sáng tinh anh (dân tập võ mà), Bà Lão thì da trắng, gương mặc phúc hậu như bồ tát vậy, bà hiền và rất tâm lý nhé, sức khỏe thì bà hơi yếu (do bệnh lâu năm) làm công việc chút phải nghỉ ngơi nên mẹ Sơn pải qua phụ. 2 Ông bà sống hạnh phúc lắm, con cái thì chưa bao giờ nghe nhắc gì cả”
Sơn bắt đầu được Ông Lão cho tập luyện thể lực để nâng cao sức khỏe. Khoảng 3 4 tháng thì có tiến triển ngay. Sơn không còn đau ốm vặt nữa, có da có thịt hơn trước và cũng cao hơn. Đầu năm nhập học lại nhờ tiếng Ông Lão mà Sơn được nhận vào trường cấp 1 gần đó. Buổi sáng đi học, buổi chiều qua nhà ông lão phụ việc và điều trị. Cha mẹ sơn cũng dành dụm được 1 ít tiền mua một mảnh ruộng nhỏ để canh tác. Nên cha Sơn cũng không còn làm thuê làm mướn nữa.
Khi thể trạng Sơn tốt hơn thì Ông Lão bắt đầu tập võ cho Sơn.
– Tập võ là để rèn luyện sức khỏe, để nâng cao thể lực chứ không phải để đánh nhau ( câu này quen quen nhỉ). Nên chuyện gì tránh được con hãy tránh, chỉ dùng vũ lực khi mà không còn tránh được nữa thôi. Nếu con sử dụng võ vào mục đích đen tối thì nó sẽ đưa con đến kết cuộc bi thảm mà thôi. Ta sẽ truyền cho con tất cả võ học mà ta biết hy vọng con sẽ dùng nó có ích cho đời (mình chỉ đoán thế thôi nên có lẽ không đúng nguyên văn mà thường thì Sự phụ nào cũng nói vậy cả)
Do có trí nhớ tốt và được Ông Lão “đả thông kinh mạch” nên Sơn học rất nhanh và tiến bộ rõ rệt, Sơn có phản xạ thần kinh rất tốt, chính đến Ông còn bất ngờ nữa. Sơn có hỏi Ông Lão đây là võ gì thì Ông chỉ nói là do Ông Lão tự tìm hiểu và kinh nghiệm của mình thôi nên không môn không phái. (Trong nhà ông có 1 tấm hình ông mặc 1 bộ đồng trắng tay cầm 1 cây cờ có chữ Hoa nên Sơn không biết đó là gì)
Cứ thế thời gian trôi dần Sơn đã lên lớp 9 rồi. Ông Lão gọi Sơn và nói:
– Con đã ở đây với ta được 9 năm ta đã truyền dạy hết cho con Võ học của ta. Bây giờ còn 1 tuyệt kỹ nữa ta sẽ cho con thấy, sát chiêu này có thể gây chết một con gấu trưởng thành đấy, Sát chiêu này mạnh nhất khi con sử dụng còn tùy vào…. À mà thôi đến lúc thì sẽ tự hiểu. Con còn nhỏ chưa biết chuyện đó làm gì.
Nói xong Ông Lão tới gần 1 thân cây to, ông múa 1 đường quyền tập trung vận “khí” ông thu hết “nội công” vào nắm đấm, ông phát quyền vào thân cây. Lúc này phía sau thân cây vỏ cây bung ra vỡ tung nhưng mặt trước thì không sao cả ( chiêu này giống Thông Bội Quyền trong chuyện Hoàng Phi Hồng đấy chỉ khác là 1 dùng chưởng 1 dùng đấm). Sơn thấy thích lắm
– Đòn này đánh thẳng vào bên trong của mục tiêu nên gây sát thương nặng nếu không vào lúc nguy cấp thì không được sử dụng nhé.
– Dạ. Thưa thầy con sẽ ghi nhớ điều này ạh.
– Mai con quay lại đánh thử với ta 1 trận để xem 9 năm qua con học được những gì có phụ lòng của ta không.
– Dạ không được đâu. Con không dám đâu ạh.
– Vài ngày nữa ta phải về quê hương giải quyết một số chuyện nên không còn ở đây nữa. Con hiểu không?
– Dạ con hiểu rồi thưa thầy.
Ngày hôm sau. Sơn trở lại nhà Ông Lão và đánh với ông một trận, và bất ngờ hơn là Sơn thắng.
– Con chính là 1 kì tài võ học hahaha.
Ông bà đi rồi nhưng Sơn vẫn qua đó tập luyện và chăm sóc vườn cây của ông. Bạn bè cùng xóm rủ Sơn đi chơi đá banh, câu cá, tắm sông…. Và không thiếu những trận đánh nhau với các trẻ trâu sớm khác. Tất nhiên Sơn là đại ca tụi nhóc rồi. Mỗi lần đánh nhau bị mắng vốn Cha mẹ Sơn cũng phạt Sơn và khuyên bảo này nọ nhưng vẫn thế. Có lẻ vì tâm lý còn trẻ nên ngang bướng lắm nên cha mẹ cũng không làm gì được. ( Sửu nhi chính cmn hiệu)
Để lại một bình luận