Phần 13
Ngay buổi chiều ngày hôm sau, vừa kết thúc công việc, Mộng Cầm liền rủ Hoàng Nam đi uống cafe. Khuấy nhẹ cốc cam vắt, cô nhẹ nhàng hỏi.
– Hoàng Nam cô em họ anh thật xinh, cô ấy có người yêu chưa vậy.
– Chưa. – Hoàng Nam đáp.
– Thế thì em có mấy anh bạn rất được, hay để em giới thiệu cô ấy cho họ.
– Cái đó anh nghĩ là không cần đâu.
Hoàng Nam từ chối.
Thấy thái độ không hứng thú lắm của Hoàng Nam, khiến Mộng Cầm càng thêm tò mò.
Nhất là cô quan sát thấy anh và Kiều Thanh thực chất không có nhiều điểm giống nhau.
– Anh đừng ngại, chúng mình là chỗ thân thiết với nhau, chuyện cỏn con đó có là gì.
Hoàng Nam hơi trầm tư.
– Nhưng mọi chuyện không hẳn như em nghĩ đâu.
– Ủa thế có chuyện gì anh cứ nói với em, anh em mình còn phải ngại nhau nữa sao.
Mộng Cầm uống một hớp nước và cười.
Phân vân một hồi, Hoàng Nam lên tiếng.
– Cầm này Kiều Thanh thực sự không phải là em họ của anh.
Mộng Cầm nghe như sét đánh bên tai. Nhưng cô vẫn bình tĩnh.
– Cô ấy là người yêu của anh?
Mộng Cầm hỏi.
– Cũng không hẳn là như vậy.
– Hay là em gái kết nghĩa.
Mộng Cầm cố gắng hy vọng.
– Cũng không phải, cô ấy là một người con gái anh thích.
– Anh yêu đơn phương sao?
Mộng Cầm hỏi như một người khảo cung.
– Không cô ấy như một người em gái, đôi khi lại giống như một người tình, có khi lại giống như người yêu, có lúc còn giống như một người vợ.
– Anh thật làm em khó hiểu.
Rồi Hoàng Nam thật thà kể lại câu truyện một năm về trước. Mộng Cầm như chết lặng, cô lặng im nghe anh kể.
– Hoàng Nam, anh thật tốt bụng, nhưng anh cẩn thận không bị lừa đó.
– Em đừng lo, anh tin vào linh vào linh cảm của mình và tin vào cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.
Hoàng Nam mỉm cười nói.
– Anh có ý định lấy cô ấy?
Giọng Mộng Cầm nghèn nghẹn, nước mắt cô chực muốn tuôn rơi.
– Có, anh định khi nào cô ấy ra trường anh sẽ nói lời yêu và cầu hôn cô ấy.
Sững lặng, Mộng Cầm hoá đá, chỉ có tinh thần thép mới giúp cho cô không vùng dậy bỏ chạy hay khóc nức nở lúc này.
Chia tay Hoàng Nam, lòng Mộng Cầm trĩu nặng, cô không đủ xinh đẹp ư, gia đình cô không phải bao kẻ mơ ước tại sao anh không nhìn thấy, tại sao với cô, anh lại hờ hững như vậy, tại sao anh không phải là một kẻ tham lam hay háo sắc lừa bịp cô đi. Lúc đó có thể cũng không ngần ngại sà vào lòng anh. Trên cái cõi đời này cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh. Đúng cô không thể để người con gái gian xảo kia cướp mất anh khỏi cô, nguời con gái đó không xứng với anh. Chỉ có cô, cô mới đem lại cho anh niềm hạnh phúc trên thế gian này.
– Hoàng Nam anh rảnh không.
Nhìn nụ cười của Mộng Cầm, không ai nghĩ rằng cả đêm qua cô đã trằn trọc đến gần sáng.
– Rảnh, thế có chuyện gì vậy Mộng Cầm.
– Chiều nay nóng quá, em muốn rủ anh đi bơi.
Hoàng Nam chần chừ chưa quyết thì Mộng Cầm đã nói.
– Không được từ chối đâu, lâu lắm em không đi bơi cùng ai từ khi về nước, giờ muốn thư giãn mà bị từ chối thì chán lắm.
– Thôi được, chúng ta đi.
Bể bơi dành cho quý tộc khác hẳn với những bể bơi chật chội, hay những ao cá xanh xanh ngắt mà Hoàng Nam thường bơi. Cả bể bơi trong veo đầy gió, đầy nắng và vô số những cây cảnh đắt tiền được chăm tỉa cẩn thận, quan trọng nhất nới đây chỉ có anh và Mộng Cầm.
Trong trang phục bikini hai mảnh nhỏ bé, mầu đỏ của bikini làm làm nổi bật làn da trắng nõn của Mộng Cầm, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn thấy khe ngực trắng nõn và cặp mông đầy đầy quyến rũ, thân hình bốc lửa đó khiến Hoàng Nam tuy thực sự muốn ngắm nhìn, nhưng bản năng bất giác khiến anh quay mặt đi chỗ khác. Cái đó của Hoàng Nam cũng đã có chút phản ứng sinh lý, mà nói cho cùng thì đứng trước sự cám dỗ đó, kiềm chế bản thân là vô cùng khó khăn.
Và bộ đạng của Hoàng Nam không thoát được đôi mắt tinh ranh của Mộng Cầm. Hơn nữa cô còn liều lĩnh quan sát cả nơi thần bí nhất của anh. Dù anh đã quay đi nhưng cô đã kịp thấy nó thật to, thật khao khát.
Mộng Cầm vẫy vẫy đôi chân tuyệt mỹ không tỳ vết trên mặt nước, tươi cười nói.
– Chúng ta bơi thi nhé anh.
– OK.
Hoàng Nam tự tin.
Để lại một bình luận