Phần 11
Sau ngày hôm đó, Hoàng Nam và Mộng Cầm như một cặp chim sẻ, có một sợi dây vô hình gắn kết họ với nhau, giúp họ làm việc ngày càng ăn ý.
– Thưa hội đồng quản trị, tôi nghĩ thị trường chứng khoán Việt Nam hiện nay đang tăng trưởng khá nóng, việc này tiềm ẩn những nguy cơ rủi ro rất lớn. Tôi nghĩ chúng ta nên phân tán tài sản nhiều hơn vào vàng, ngoại tệ, hoặc đất đai.
Phó giám đốc Thế Nho lên tiếng phản đối.
– Việt Nam là nước có tốc độ tăng trưởng cao nhất nhì khu vực, tôi nghĩ thị trường chứng khoán còn tăng trưởng nữa, trưởng phòng Hoàng Nam có lẽ đã quá lo xa rồi.
– Đúng vậy.
Một loạt ý kiến tán thành Phó giám đốc Thế Nho.
– Tôi nghĩ, với chỉ số P/E quá cao, và việc bầy đàn kém, cũng như sự kém kiểm soát của thị trường Việt Nam, rủi ro là hoàn toàn có khả năng. Nhất là nếu thế giới xảy ra khủng hoảng, hiệu ứng dôminô sẽ ảnh cực lớn đến Việt Nam.
– Trưởng phòng Nam, cậu quá lo xa rồi đó. Tôi nghĩ kinh tế Việt Nam đang rất tốt, chúng ta hoàn toàn có được những bước tiến nhảy vọt như các nước Đông Á.
Phó tổng giám đốc Thiện lên tiếng. Và một loạt những ý kiến khác quay vào phản đối Hoàng Nam.
Không thể nói gì thêm Hoàng Nam đành ngồi xuống.
Sự việc tưởng chừng đã chấm dứt thì Mộng Cầm chợt lên tiếng.
– Tôi nghĩ ý kiến của anh Nam thực sự là rất đúng, mọi người không nên chạy theo lợi nhuận một cách mù quáng, từ những chỉ số kinh tế, công ty chúng ta nên có những sự cẩn trọng cần thiết. Rất nhiều công ty hay những tỷ phú của Mỹ trong lịch sử đã phá sản vì không tuân theo quy tắc an toàn tài chính. Tôi nghĩ chúng ta nên làm theo lời trưởng phòng Nam.
Một bầu không khí trầm lắng, thì bỗng nhiên Tổng Giám đốc Quốc Hải lên tiếng sang sảng.
– Việc chuyển hướng đầu tư sang vàng, nhà đất và ngoại tệ tôi thấy là cần thiết. Tôi quyết định là sẽ như vậy đi. Ai phản đối thì hãy biểu quyết.
Một phần lớn cánh tay giơ lên nhưng nó cũng không đủ để đi ngược lại quyết định của ngài tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị.
Mối quan hệ của Hoàng Nam và Mộng Cầm ngày càng thân thiết, đối với anh cô như một người bạn dễ mến nhất, còn với Mộng Cầm anh chẳng những là một người bạn mà còn là một người mà cô hằng đêm mơ tưởng. Có những lúc đi chơi cô chủ động khoác tay anh và hạnh phúc run người khi anh không từ chối mà để cô khoác tay. Nhưng cô vẫn cảm giác cô và anh có một khoảng cách vô hình nào đó khiến cô khó có thể khoả lấp được. Mỗi lần cô muốn tiến lên thì dường như anh lại lùi lại một chút giữ vững cái quan hệ bạn bè tốt đẹp. Nhưng điều đó khiến một người mạnh mẽ như cô không muốn lùi bước, dù mang tiếng chủ động nhưng cô nghĩ mình sẽ có được anh.
– Dừng tay một chút ăn bát chè em nấu đi anh.
Giọng nói ngọt ngào của Kiều Thanh kéo Hoàng Nam ra khỏi công việc.
– Em học đâu mà nấu ngon vậy.
Hoàng Nam tấm tắc khen.
– Em học mót bà bán chè gần trường với tham khảo thêm trên mạng đó.
Kiều Thanh sung sướng trả lời.
– Thế thì tối nay anh sẽ thưởng cho em.
Nghe từ thưởng đầy hàm ý, Kiều Thanh nói.
– Tối nay em không cần.
– Vậy thì luôn bây giờ hả.
Hoàng Nam ma mãnh hỏi.
Kiều Thanh cũng cảm thấy khao khát thèm muốn, nhưng cô lảng tránh.
– Không bây giờ không được.
Không để ý đến lời nói dối dễ thương đó, Hoàng Nam rướn người hôn ngấu nghiến lên môi Kiều Thanh, Kiều Thanh cảm thấy vị ngọt của cả hương chè trên môi anh, cô cũng tham lam mút lấy. Hoàng Nam ghì chặt Kiều Thanh, bàn tay xấu xa của anh luồn vào cặp mông căng tròn trơn mượt của cô và ra sức nhào nặn. Miệng Kiều thanh lúc này đã phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong người Hoàng Nam. Đè Kiều Thanh xuống salon, đôi môi nóng bỏng của anh tham lam mút lấy cái cổ xinh xinh của cô, bàn tay quen thuộc thăn thoắt lột trần Kiều Thanh. Đôi bàn tay ma mãnh được thể vuốt ve bầu ngực trắng nõn mềm mại và vân vê đầu ti bé nhỏ xinh xinh.
– Anh xấu, cứ thích trêu đùa chỗ đó thôi.
Kiều Thanh thì thầm vào tai anh.
– Anh thích vân vê chỗ này vì bên trong có bóng hình anh.
Hoàng Nam ranh mãnh trả lời.
– Xì, anh xấu.
Kiều Thanh nói trong hạnh phúc.
Con cặc hùng dũng của Hoàng Nam lúc này đã đang trêu đùa trước lỗ lồn ẩm ướt. Cong mình lên, đôi chân trần của Kiều Thanh quặp chặt lấy anh. Cả con cặc nóng hổi chiu tọt vào cấm cung ẩm ướt. Sự sung sướng bùng cháy lan toả khắp mọi giác quan của cơ thể. Vẫn ngoan cố, Hoàng Nam chỉ cạ cạ đầu khấc nóng hổi vào trước cửa mình ướt át của Kiều Thanh mà không chịu đâm thẳng vào.
Không chịu thua, Kiều Thanh lấy hai tay đặt vào mông anh, và nhún người lên, tất cả những gì nguyên sơ và sung nhất của anh đã vừa vặn ở trong cô. Anh gầm lên trong sự sung sướng và trùng kích liên tục lên người Kiều Thanh. Trời mùa hè, mồ hôi hai người buông búa xua, nhưng không sao làm dịu đi được những ham muốn bỏng cháy.
Tựa đầu trên vai Hoàng Nam, vân vê cậu bé đã mềm oặt, Kiều Thanh thủ thỉ.
– Mấy hôm nữa sinh nhật anh rồi anh muốn gì nào.
– Anh không biết.
– Không được, anh phải nghĩ ra một món đồ mà mình thích.
Anh mỉm cười và lan man nghĩ.
– Anh muốn một cái khăn len em tự đan.
Kiều Thanh trợn mắt.
– Đang mùa hè cần khăn len làm chi chứ.
– Ừ thì ngày xưa bọn bạn được người yêu đan cho khăn mà mình không có, nên tự dưng muốn thôi.
Anh cười.
– Yên tâm em sẽ đan cho anh một chiếc khăn thật đẹp.
Kiều Thanh rúc vào người anh đầy hạnh phúc.
– Nào chúng ta phải dậy thôi, vào nhà tắm anh tắm cho.
– Không.
Cô phản đối.
Nhưng từ không đó không hiệu lực, anh bế cô vào phòng tắm kỳ cọ trên làn da vốn đã trơn mượt của cô trong tiếng cười đùa khúc khích.
Để lại một bình luận