“Í ẹ, ba ơi, chiếc xe gì mà xấu quá đi”
Con tôi cười khi nó cầm tấm hình, rồi đưa tay lên mặt như thể hình ảnh trong đó có thể làm hỏng đôi mắt nó.
“Con chưa lái thử nó lần nào, đúng không? ”
Tôi đưa tay ra ngoắc nó, ra hiệu nó đưa cho tôi tấm hình. Nó đưa tấm hình cho tôi khi vợ tôi cúi xuống nhìn và cười.
“Đó là chiếc xe hơi đầu tiên của ba con đó” Vợ tôi cười khúc khích.
“Ôi trời ạ, nó xấu kinh. Xe gì vậy mẹ? ” Tom chỉ vào tấm hình giờ đang ở trong tay tôi.
“Xe Rambler” Mẹ nó trả lời.
Phật ý, tôi sửa lại lời vợ mình:
“Đó là chiếc xe Rambler, đời 1959, của hãng American Continental”
“Đúng rồi” Vợ tôi nhoẻn miệng cười. “Em quên mất”
“Có gì đó ở đằng sau nó vậy ba? ” Tom chỉ vào tấm hình.
Mải mê thả hồn mình vào trong tấm hình, tôi không trả lời.
“Ồ, cái đó hả? Đó là chỗ để bánh xe sau” Laura vợ tôi giảng giải. “Giống như chiếc Lincoln đó con” Cô ta lại cười.
“Mẹ đi chiếc xe này ra ngoài đường với ba hả? ”
Thái độ hoài nghi của thằng Tom thấy rõ trong giọng nói của nó, rõ là nó không tin một người phụ nữ hiện đại hấp dẫn như mẹ nó lại đi ra đường với phong cách “cà tàng” như ba nó, đặc biệt là lái chiếc xe rởm đời như chiếc xe này.
“Ồ không” Laura cười. “Bà nội con sở hữu một nửa chiếc xe đó và bảo ông nội con cho ba con mượn tiền để mua nó trước khi mẹ về đây. Coi vậy chớ nó cũng hớp hồn gái đẹp lắm đó con. Cho đến khi ổng có chiếc xe Chevy đời 1957. Thời đó nó là một chiếc xe đẹp. Hình như có tấm hình chiếc xe Chevy ở đâu đây”
Laura bắt đầu sục sạo mấy tấm hình để kiếm xe Chevy. Sự chú ý của thằng Tom chuyển sang chiếc xe mới. Sự tập trung của tôi chỉ còn lại chiếc xe Rambler đời 1959. Tấm hình này, theo tôi biết, là tấm hình duy nhất về chiếc xe còn sót lại đến nay. Ba tôi chụp nó khi tôi cùng với mẹ tôi đứng cạnh cửa xe chỗ tài xế. Tay tôi vươn dài lên nóc xe, tay còn lại ôm eo mẹ, đang đứng bên cạnh tôi.
Chúng tôi lục tìm những tấm hình cũ từ hộp đựng đồ của mẹ tôi. Bà đã mất hồi năm ngoái, 3 năm sau khi ba tôi qua đời. Mắt tôi tập trung vào những tấm hình của mẹ tôi, lúc đó bà khoảng 40 tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung và thon thả lắm. Cả hai mẹ con tôi cười tươi, vẫn ngây thơ với những gì xảy ra trong chiếc xe đó, như Laura đã nói, nó đã được dùng chung giữa hai mẹ con tôi.
Tôi bỏ tấm hình vào túi áo và tham gia tìm kiếm hình chiếc xe Chevy đời 1957 yêu dấu, chiếc xe mà ở đó lẽ ra thằng Tom đã được thụ thai nếu Laura không quá khăng khăng việc tôi phải dùng bao cao su.
Tôi rất thích thời điểm này trong ngày, sau khi mọi người khác đều đã đi ngủ. Tôi ngồi trên ghế dài, gác chân lên, để đèn mờ. Tivi đang chiếu tin tức nhưng âm thanh đã được chỉnh nhỏ lại. Tôi nhấm nháp ly rượu 20 năm tuổi. Những ý nghĩ của tôi quay trở về hình ảnh của chiếc xe Rambler, những kỷ niệm xưa ùa về ngập tràn tâm trí tôi. Trong tâm trạng bồi hồi xúc động, tôi lấy tấm hình ra khỏi túi áo sơ mi.
Chiếc xe Rambler. Có quá nhiều những kỷ niệm đặc biệt đi liền với nó. Laura nói đúng một điều. Mẹ tôi đã bắt ba tôi phải cho tôi mượn tiền để mua chiếc xe này, số tiền mà tôi không bao giờ trả lại. Và mẹ không muốn tôi đưa Laura đi dạo với nó, nhưng Laura thì không biết được lý do. Cảm ơn chúa.
Tôi nhắm mắt lại, hình dung ra những ngày đầu sử dụng chiếc xe Rambler.
Chắc chắn là tôi không hề muốn có chiếc Rambler chút nào cả. Nó trông như thứ đồ vô tích sự, đó là điều chắc chắn. Tuy nhiên tôi không cảm thấy phiền hà gì nếu như nó hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng ba tôi cứ nhất định là tôi chỉ có thể có một chiếc xe hơi nếu tôi chia sẻ nó với mẹ tôi và sau một năm, nếu tôi không để xảy ra tai nạn nào thì tôi sẽ được sở hữu một chiếc. Tôi tức giận vì phải dùng chung một chiếc xe hơi, còn tức hơn nữa là phải nhận chiếc xe mà ba tôi đã lựa chọn. Nhưng dù gì thì nó cũng là xe hơi nên tôi đành phải đầu hàng, có còn hơn không mà.
Tôi không cần phải nhìn vào bức hình để nhớ lại chiếc Rambler hoặc hình ảnh của mẹ tôi vào thời đó. Mẹ tôi là một người phụ nữ cao lớn và mảnh mai, chỉ thấp hơn tôi 1 inch. Khuôn mặt của mẹ, được tôn lên bởi mái tóc đen thẳng vừa chạm đến ngang vai, tôi không nói quá rằng khuôn mặt của mẹ trông thật xinh đẹp. Thân hình của mẹ trông uyển chuyển, cặp vú có kích cỡ quá lớn khi đi liền với cơ thể thon dài của mẹ.
Chẳng những vậy, mẹ còn hay mặc chiếc áo len bó sát bám chặt vào ngực mẹ, nhấn mạnh kích cỡ và hình dáng hoàn hảo của bà. Tấm hình này chắc chắn cho thấy cách mà mẹ đang đứng cạnh tôi, nghiêng đầu vào ngực tôi, cơ thể bà ỏng ẹo để cho một bên vú được đẩy ra nhiều hơn so với bên kia. Mái tóc của mẹ cũng độc đáo vì vào thời đó nếu một người phụ nữ để tóc hơi dài thì nó phải được hướng lên và uốn xoăn ra ngoài, còn tóc mẹ thì ngắn tới vai và uốn vào trong, giống như kiểu thời nay.
Mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào… Đó là gì?
Ồ, đúng rồi. Tôi tranh cãi vì muốn có một chiếc xe hơi vào tối thứ bảy, nhưng tôi thì có cả tối thứ sáu và trọn một ngày thứ bảy. Mẹ tôi không dùng nó nhưng ba tôi thì áp đặt ý muốn của ông và nói rằng tôi không thể có chiếc xe cho tất cả những ngày cuối tuần được. Ổng không đưa ra được lý do. Là như vậy đó.
Tôi có thể đi xe của thằng Tim để đến bãi chiếu phim cho khách ngồi trên xe xem. Nó không là vấn đề với chiếc Rambler, với cái ghế gấp xuống 60/40 của nó thì rõ là tốt hơn đối với bãi chiếu phim xem trên xe. Tôi biết giải thích ra sao cho ba tôi đây, đặc biệt là trước mặt mẹ tôi? Không thể nói rằng bọn tôi có hò hẹn gái gú bất cứ lúc nào, nhưng hai đứa tụi tôi luôn hy vọng là bốc được mấy em trên đường vào thị trấn trước buổi chiếu phim. Mẹ thì vận động cho tôi nhưng ba thì đã dứt khoát nên sự thể là như vậy đó.
Đó là khi thằng Tim gọi điện thoại, sau khi tôi cho biết chuyện, nó nói với tôi rằng mẹ nó đang dùng xe nó. Té ra nó cũng ở trong tình trạng xe hơi ngu ngốc như tôi, mẹ nó cũng định đến bãi chiếu phim vì có một bộ phim mà bà ta muốn xem. Mẹ thằng Tim biết tụi tôi luôn đậu xe nó ở bất cứ đâu và bà ta khuyên nó hãy dùng xe tôi. Bả cưng xe còn hơn gia đình của tôi cưng xe nữa.
Do đó giờ trông như thể chúng tôi phải đi xem phim cùng với mẹ thằng Tim thôi. Chúng tôi có mấy thằng bạn học hay cà khịa ở trường và điều này nhất định không thể nào xảy ra được. Mẹ tôi nghe tôi nói chuyện trên điện thoại và ra hiệu rằng bà muốn nói chuyện với mẹ thằng Tim. Họ là bạn bè, tất nhiên rồi, cũng giống như nhiều người cùng tuổi trong cái thị trấn nhỏ bé này, cũng giống như chúng tôi thôi. Trên điện thoại, mẹ nói là cũng muốn đi xem phim, sau đó bà gác máy.
Tôi bị bỏ lại đứng nhìn chiếc điện thoại khi mẹ tôi bước vào phòng khách để thông báo cho ba tôi biết rằng mẹ thằng Tim muốn có bạn để đi xem phim nên mẹ đi cùng bà ta, họ sẽ dùng xe hơi của chúng tôi, để cho tôi với thằng Tim đi xe nó. Rồi mẹ quay sang tôi khi ba gật đầu đồng ý, nói với tôi là hãy đi nhanh kẻo trễ giờ chiếu phim.
Ở trong xe, mẹ tôi tâm sự rằng bà không thực sự quan tâm về bộ phim. Mẹ chỉ đi để cho hai đứa tôi có thể dùng xe riêng còn mẹ thì đi với bà Millie, mẹ thằng Tim. Tôi thấy đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mẹ tôi là một người rất dễ tính và tốt bụng.
Dù gì thì cũng dễ tính hơn so với mẹ thằng Tim. Hóa ra là bà Millie không muốn đi xem phim trong thị trấn sau khi nghe nói chiếu đến hai phim liền ở Middleton, chỗ tụi tôi muốn đi. Thằng Tim chạy ra ngoài để giải thích cho mẹ con tôi biết. Mẹ nó không từ bỏ chiếc xe, cứ nhất định rằng chúng tôi đưa bà ta cùng với mẹ tôi đi xem phim, ít nhất là phim đầu tiên, là phim mà bà ta muốn xem rồi sau đó bà ta sẽ cho đổi xe. Để khuyến khích, bà ta đề nghị mua xăng đổ xe chạy trong hai tuần tới và để cho thằng Tim có được chiếc xe trong cả hai ngày cuối tuần. Thằng Tim van nài tôi hãy đồng ý. Tôi biết làm gì bây giờ?
Do đó chúng tôi chạy xe đến ngoại vi thị trấn và bỏ lại chiếc xe ở bên ngoài bãi đậu xe trung tâm thương mại, cái duy nhất trong thị trấn này, rồi hướng về Middleton trong chiếc xe Rambler, cùng với hai bà mẹ trong hàng ghế sau. Khi đến thị trấn, tôi dừng xe lại.
“Chuyện gì vậy? ” Mẹ tôi hỏi, trườn người ra phía trước, lộ mối quan tâm trong giọng nói. “Xe hết xăng hả? ”
“Không phải”
“Vậy thì chuyện gì? ”
Thằng Tim trông bối rối cũng như hai bà mẹ của chúng tôi.
“Chúng ta không thể vào trong bãi chiếu phim như vầy được”
“Chứ phải như thế nào? ” Thằng Tim thắc mắc.
“Tao với mày ngồi đằng trước để hai cô gái ngồi đằng sau hả? ” Tôi sốt ruột nói, bực tức với sự thiếu hiểu biết của nó. “Tụi mình trông giống như mấy thằng ngố”
“Còn tốt hơn là đi cùng hai bà già” Thằng Tim vặn lại.
“Chả ai để ý đâu nếu như họ cắm mặt vào chỗ khác. Tụi mình đi xuyên qua cổng rồi chạy vô một chỗ tối trước khi có ai nhìn thấy”
“Cảm ơn rất nhiều nha” Bà Millie lên tiếng. Bà ta quay sang mẹ tôi rồi cười. “Chúa cấm họ không được nhìn thấy hai con khủng long già này”
“Millie nè” Mẹ tôi nói. “Em có nhớ thời mình còn là thiếu nữ không? Cứ việc đổi chỗ để chìu ý tụi nó đi, rồi cũng ngồi trở lại trong xe thôi” Không chờ trả lời, mẹ tôi đẩy cửa phía sau tôi. “Cho mẹ ra đi”
Mẹ ra ngoài và chờ cho thằng Tim bò vào phía sau để ngồi cạnh mẹ nó, bà ta đang nhích người ra ở đằng sau tôi.
Khi tôi lái xe đi, mẹ lục ví lấy tiền đưa cho tôi và nói:
“Cầm lấy tiền nè Rick, mẹ làm vầy để con trả tiền cho nhanh”
Tôi cầm lấy tiền, đánh giá cao sự hiểu biết của mẹ trong giọng nói.
“Cảm ơn mẹ”
Mẹ tôi không nói gì nhưng đưa tay ra vỗ chân tôi vài lần để âu yếm.
Để lại một bình luận