Phần 51: Ông tài xế
Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!
Các bạn thân mến! Nói đến nhân vật ông tài xế trong phần truyện 51 này, chắc các bạn ai ai cũng đều tưởng rằng đó là một người lạ mặt mới vừa xuất hiện đây chăng nhưng tôi xin bật mí một chút về bí mật này bởi vì người ấy đối với chúng ta thực sự chẳng hề xa lạ đâu chính là ông Đường-quản gia nhà chị Nam đấy ; người đàn ông này sao mà có duyên nhiều đến thế vì mới đây mà ông ta đã xuất hiện những hai lần rồi (trong phần 45-Hai người xa lạ và phần 48-Lần đầu cũng là lần cuối) và giờ đây, ắt hẳn bạn đọc chắc cũng ít nhiều có được vài quan điểm để nhìn nhận đánh giá về nhân vật này rồi thì phải? Như chúng ta đã biết, ở phần 30-Quên sao được Cà Na, chị Mến-con gái đầu lòng của dì Phận và là chị họ bạn dì của Đại được trời ban cho trúng đến những ba tờ vé số giải đặc biệt lãnh được hơn 4 tỷ đồng sau đó chị sinh ra một con bé dễ thương kháu khỉnh (máu mủ của thằng Cà Na) giao cho hai vợ chồng bị bệnh hiếm muộn ở Biên Hòa ; tất cả nợ nần chị giải quyết nhanh chóng rồi chị lại còn mở thêm nơi gian trước căn nhà chị ở phường Phước Hưng –Bà Rịa một cửa hàng bán đĩa phim VCD, DVD đủ loại phim của các nước nào Việt Nam, Hongkong, Mỹ, Nhật Bản, Thái Lan do một cô gái chị thuê về để đảm đương vai trò vừa quản lý vừa thu ngân còn chị thì chạy chọt xin giấy phép mở một đại lý kinh doanh bất động sản ở gần chợ Vũng Tàu. Giống như chị Nam, tính tình chị này ít nói lại không bao giờ khoe khoang nên ngay cả đến người nhà chị gồm bố mẹ, thằng Quang chị cũng chưa hề tiết lộ chuyện chị trúng số nữa nói chi đến người ngoài, có lần mẹ hỏi tiền đâu nhiều vậy mà mở cả cửa hàng lẫn đại lý thì chị nói rằng vay của nhà nước thế thôi ; do thấy nhà ở Bà Ria mà hàng ngày chị phải đi làm tận Vũng Tàu nên chị mua một chiếc xe hiệu Toyota đời mới 4 chổ và thuê hẳn một ông tài xế nhà ở Bà Rịa làm nhiệm vụ sáng sớm chở chị đi, chiều rước chị về. Được năm tháng sau, chị tuyên bố cắt hợp đồng đuổi việc ông ta gấp vì chẳng dè đấy lại là “một cái hủ chìm”, mới đầu chị còn chưa để ý đến nhưng vào một buổi chiều nọ từ Vũng Tàu về, lúc ngồi vào xe sau lưng ông tài xế thì chị đã ngửi thấy mùi bia nồng nặc tỏa ra từ người ông ta và khi đến con đường dẫn vào bãi tắm Chí Linh suýt nữa thì ông tông vào một chiếc xe máy chạy cùng chiều phía trước sát lề đường do không làm chủ được tay lái trong tình trạng ma men nhập vào “thần hồn nát thần tính”khiến chị đành phải xuống xe năn nỉ đôi thanh niên nam nữ trên chiếc xe máy kia để họ bỏ qua cho. Đã vậy ông ta lại còn có thêm một cái tật xấu nữa là “dê ẩu dê tả”, một lần chở chị đi Sài Gòn về đến gần Long Thành cạnh rừng cao su lúc đó đã gần chín giờ đêm, bỗng dưng ông tấp xe vào lề rồi lao xuống ôm chầm lấy chị đòi “giải quyết sinh lý”thế là chị mở cửa xe thoát ra la làng may nhờ mấy người đi đường đến ứng cứu kịp thời ; qua hôm sau, ông ta đến xin lỗi chị nhưng chị dứt khoát không nhận ông làm việc nữa, tuy rằng mới có mấy ngày nhưng chị vẫn trả đủ lương tháng 3.000.000đ cho ông ta để làm vốn sinh nhai tìm kiếm công việc khác mà làm ăn. Tuy rằng trước giờ chị Mến đã từng trãi qua những bốn cuộc tình (anh nhân viên tại Trung tâm máy tính Phước Thọ tới Đại rồi Quang-em trai mới đây là thằng Cà Na)nhưng không phải vì vậy mà cho rằng chị là hạng gái lăng loàn trắc nết đụng ai cũng ưng thì hoàn toàn sai lầm đấy ; sau khi ông tài xế nghỉ việc, tối nào chị cũng đểu nơm nớp lo âu dẫu đã đóng kín cửa nhà bởi chị sợ ông ta giữa đêm hôm khuya khoắt mò tới đòi “yêu” mà chị là phận nữ nhi “tay yếu chân mềm”lại chỉ có một thân một mình làm sao mà chống trả cho nổi “một con yêu rêu xanh”được ma men dẫn lối đưa đường? Mới đây dì Phụng ở Phước Hải có lần đi Bình Sơn về ghé nhà chị Mến chơi, chị liền hỏi thăm dì xem có quen biết ai đó đàng hoàng một chút có bằng lái xe hạng B1 thì giới thiệu cho chị làm công việc tài xế, dì liền nhớ ngay đến chú Đường quản gia của con gái vì dạo trước lên trên ấy mau ruộng tình cờ dì nghe chú nói là chú đã đi học lái xe bằng B2 sau đó lái xe ben chở đất tại quê cũ của chú khoảng hai ba năm gì đó ; dì liền nói với chị rằng có một ông ở Long Thành vốn hơn mười năm nay bỏ rượu, tính tình lại rất tốt bụng vả lại cũng có bằng lái theo như yêu cầu của chị hiện giờ là quản gia của chị Nam, do con gái dì đã đi nước ngoài du học rồi vả lại còn có thêm con gái ông nên có lẽ ông sẽ rãnh rỗi đề xuống Bà Rịa phụ giúp chị. Nghe nói, chị Mến liền ưng ngay trong bụng nhưng chị nói dì nhắn ông quản gia nọ xuống đây chị coi mặt đã rồi mới nhận hay không nhận, sau đó mấy ngày vào khoảng gần trưa, đang ăn cơm thì bỗng dưng có một người đàn ông trạc tuổi khoảng 46-47 gì đó tìm tới nhà chị hỏi thăm chủ nhà giới thiệu tên là Đường ở Bình Sơn xuống ; chị tiếp chuyện với chú khoảng một tiếng đồng hồ sau thì chị gật đầu tiếp nhận chú ngay vào làm công việc của một ông tài xế vì chị tin tưởng lời nói của dì Phụng hơn nữa khuôn mặt chú tuy rạm đen vì “dãi nắng dầm mưa”nhưng rất hiền lành, chất phát cùng với phong cách, cách xưng hô ứng xử của chú mới sơ giao thôi cũng đã đủ chứng minh lời nói của dì là thật. Cẩn thận hơn, chị bảo chú xin giấy tạm vắng ở Bình Sơn mang tới đây cho chị đăng ký thủ tục tạm trú để có gì thì pháp luật còn bảo vệ được quyền lợi của chị, tạm thời chị cho phép chú dọn dẹp căn phòng để đồ ngay sát cạnh phòng chị làm nơi chú nghỉ ngơi ; vậy là cuộc đời chú quản gia Đường nay lại mở sang một trang khác bời chú có hai lý do : thứ nhất là chú muốn quên đi bóng hình cô chủ Phương Nam-người tình một đêm của chú vào năm ngoái và thứ hai là chú chạy trốn chị Hà-con gái chú để không bao giờ chú lập lại thêm một lần nào nữa lỗi lầm loạn luân giữa hai bố con ruột thịt chi cho thêm nhọc nhằn, khố ải.
Với cô chủ mới là chị Mến, vẫn như xưa đối với cô Nam, chú rất mực lễ phép từng ly từng tý không bao giờ sai phạm bất cứ điều gì cả song song đó chú tỏ ra tôn trọng cô dù không có cô ở ngay trước mặt và chỉ sau một ngày làm quen với chiếc xe hơi sang trọng hãy còn mới cáu của cô chủ là qua hôm sau thôi chú đã lái chiếc xe ấy thằng một mạch chở cô qua Vũng Tàu làm việc rồi chiều lại chở cô về một cách an toàn mà chẳng hề xảy ra bất cứ trục trặc hay trở ngại nào cả tuy chỉ nhỏ bằng con kiến. Chỉ có vậy, ngay từ ngày đầu tiên thuê được ông tài xế mới, chị họ bạn dì ruột của Đại đã hoàn toàn vững dạ yên tâm đển đỗi chị trả lương trước cho chú những 3,5 triệu nhiều hơn ông trước năm trăm ngàn ; với lại, do thái độ chú vui vẻ cởi mở hơn và không những thế chú lại còn biết cách trò chuyện cùng nhiều kinh nghiệm sống ở đời nên phần nào đó ít nhiều cũng giúp cho chị khuây khỏa tinh thần xua tan được sự mệt mỏi sau một ngày lao động trí óc căng thẳng. Mỗi lúc ngồi lên xe thì y như rằng lúc nào cũng như lúc nào, tinh thần chị đều phấn chấn tươi tỉnh hẳn lên trước giờ vào đại lý làm việc cũng như khi về đến nhà dùng cơm với những món ăn ngon lành độc đáo do chính tay ông tài xế Đường nấu phục vụ cho chị ; tuy rằng cả ngày lái xe vất vả nhưng khi về nhà, chú vẫn không ngại vào bếp nấu nướng hết món xào này tới món canh khác chứ chẳng phải là chỉ cho chủ ăn mì tôm với trứng gà như thiên hạ đâu, chính vì vậy thành thử cho nên chị càng ngày càng tỏ ra có thiện cảm nhiều hơn với chú mà ông Hải-ông tài xế trước của chị dẫu cho có thay đổi tính tình thì cũng chưa chắc gì sánh bằng chú được. Dù lương tháng chị trả cho chú đến những 3,5 triệu đồng không bớt một xu nhưng sáng nào cũng như sáng nào, lúc qua sở làm hễ bước xuống xe là chị lại nhét thêm vào túi áo chú tờ năm chục hay một trăm ngàn để chú ăn sáng, uống cafe, mua báo đọc… ; thỉnh thoảng, chị bảo chú dừng xe lại ở một quán hủ tiếu hoặc phở và chị gọi cả chú vào ăn sáng sau đó, chị không bao giờ để chú trả tiền dẫu cho chú một hai giành phần “lịch sự, tế nhị” ấy, hơn cả ông tài xế trước đó là chị còn đặt may cho chú những ba bộ quần áo vải màu xanh dương-loại y phục mà mấy tài xế xe taxi hay mặc khi lái xe chở khách. Nữa tháng trôi qua, chú Đường nhận được điện thoại do chị Hà gọi tới báo là có thằng Điền –em út bấy lâu nay làm bốc vác ở bến cảng Bình Đông-Sài Gòn chẳng may thất nghiệp có ý muốn về làm ruộng ở Bình Sơn với chị được không ; chú liền điện cho bà Phụng trình bày sự việc trên và sau khi được bà cho phép, chú mới xin chị Mến nghỉ làm một ngày để về Bình Sơn sắp xếp công việc cho thằng con út nhân tiện chú làm thủ tục tạm vắng cho bản thân chú ở dưới ấy luôn thể. Sau khi về lại nhà cô chủ Nam, thấy thằng con đã yên thân ở cùng với chị rồi chẳng hề có sự việc gì rắc rối xảy ra cả thì chú mới thấy yên tâm, mờ sáng hôm sau chú đã trở lại Bà Ria với tờ giấy xin tạm vắng do công an xã Bình Sơn ký cầm trong tay trình cô chủ mới rồi chỉ tới chiều hôm sau, khi được công an phường Phước Hưng ký cho phép đương sự Trần văn Đường tạm trú tại khu phố 3 trên khu vực phường, chị họ bạn dì ruột của Đại mới thực sự hoàn toàn tin tưởng ở nhân thân ông tài xế mới ; trong nhà chị từ lúc ấy trở đi, không tính cô quản lý cửa hàng băng đĩa thì nhân khẩu của căn hộ do chị làm chủ chính thức có ba nhân khầu đó là chị, đứa con gái hãy còn nhỏ và ông tài xế mới do chị tuyển vào thay cho ông tài xế cũ lúc nào cũng say sưa, dê ẩu dê tả…Có chú Đường ở chung nhà, chị Mến tối ngủ không còn cảm giác nơm nớp lo sợ ông Hải xâm nhập tấn công chị như trước nữa mà thay vào đó mỗi đêm chị đểu có những giấc ngủ say sưa, ngon lành thậm chí tuyệt nhiên không hề có những cơn ác mộng bất chợt ; cả chị lẫn chú lẽ đương nhiên không thể nào ngờ được rằng không còn bao lâu nữa bỗng dưng lại xảy ra một cuộc tình rất nồng nàn, tuyệt vời giữa hai người mà không ai lường trước cho được. Trong số khách hàng thường xuyên đến đại lý kinh doanh bất động sản của chị có một ông trạc 34-35 tuổi người ở Đất Đỏ chắc có lẽ cũng thuộc loại đại gia nên lần nào tới đây giao dịch với chị ông ta đểu đi trên chiếc xe 4 chổ đời mới sang trọng, bóng loáng do tài xế chở ; ông nói năng lịch thiệp, vui vẻ, hoạt bát nên chỉ sau lần đầu tiên gặp gỡ tiếp xúc là chị đã có vẻ có cảm tình với ông ta ngay ; một buổi trưa ở Vủng Tàu, chị bảo chú Đường lái xe chở chị đi theo xe ông ta tới dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng tại khu vực Bãi Sau, lẽ đương nhiên như những lần trước chú vẫn hay chở chị đi ăn trưa với một số đối tác bình thường khác và lần này, chú không hề mảy may nghi ngờ chi cả.
Vì trời trưa nắng gay gắt, ngồi trong xe thấy ngột ngạt nên chú liền vào vừa ngồi uống cafe vừa đọc báo ở sân trước nhà hàng có che mấy cái dù và từ chổ ngồi của chú nếu ngó qua cửa kiếng thì thấy rất rõ bàn cô chủ dùng cơm với “vị khách”kia ; tình cờ, chú thấy khi cô chủ đi vào nhà vệ sinh thì ông khách loay hoay bỏ vào ly nước cam của cô một ít bột gì đó màu trắng và may cho chú là hành động ấy của gã không những chỉ có chú nhìn thấy mà cả anh chàng lễ tân nhà hàng đang đứng nơi quầy thu ngân cũng đểu nom rõ mồn một. Lúc chị Mến trở ra toan bưng ly nước cam lên miệng uống thì chú Đường ở ngoài nhanh chân chạy vào cản chị lại và nói :
-Cô đừng uống! Tôi thấy ông này mới lúc nãy bỏ thuốc gì đó vào ly của cô đấy!
Cả ông khách lẫn chị Mến đều phản ứng ngay vì cho rằng chú cố tình phá đám, thấy ba người chộn rộn lời qua tiếng lại, anh nhân viên lể tân kia ra đứng nghe ngóng một chập rồi anh lên tiếng xác nhận là chú tài xế nói đúng ; khi ấy, mặt ông khách kia mới bắt đầu tái lại, nghe anh kia nói là hãy báo công an tới làm việc thì ông ta lập tức đứng lên chạy ra khỏi nhà hàng rồi mở cửa xe giục tài xế tháo chạy như bay khiến ai nấy đểu ngỡ ngàng nhìn theo, cứ mãi thắc mắc nghi ngờ rằng có phải ông ta vừa mới phạm tội hay không? Thấy cô gái kia vẫn còn bán tín bán nghi, anh lễ tân kia liền gọi điện cho một người bạn của anh làm ở phòng kỹ thuật vi sinh Sở Y tế tới mang ly mước cam “bỏ thuốc”đi xét nghiệm giùm và nữa tiếng sau, anh bạn ấy mau mắn trở lại đưa cho cô gái ngờ nghệch nọ xem tờ giấy ghi kết quả phân tích vi sinh khẳng định “trong dung dịch nước cam có hòa lẫn một chất thuốc gây mê”; khi ấy, chị Mến mới hoàn toàn vỡ lẽ ra là ông khách hào hoa phong nhã ở Đất Đỏ cố tình bỏ thuốc để làm hại chị, chị rối rít cám ơn anh nhân viên lễ tân cùng bạn của anh ấy và người cuối cùng chị phải vửa xin lỗi vừa mang ơn đó là chú Đường-ông tài xế của chị đã hết sức nhạy bén, cảnh giác kịp thời phát hiện ra hành vi của vị khách bất lương nọ. Thiệt tình rằng tuy quen biết cô chủ đại lý kinh doanh bất động sản chưa lâu nhưng chưa gì mà ông ta đã rung động trước cái nhan sắc mặn mà hiếm có của vị nữ chủ nhân xinh đẹp, duyên dáng, chính ông ta đã tự vạch ra âm mưu giả vờ mời cô đi dùng bữa, nhân lúc cô đi vệ sinh ông bỏ thuốc mê vào ly nước cam sau đó sẽ lấy cớ cô bị mệt dẫn lên phòng khách sạn ở tầng trên để chiếm đoạt cô ; ông này vốn là con một đại gia “thừa tiền lắm của”ở Đất Đỏ, đã ba mươi bốn tuổi rồi tuy vợ con đàng hoàng song vẫn chưa muốn có nghề nghiệp ổn định do sẵn tiền của cha mẹ quá nhiều thì cần gì làm nữa, gã suốt ngày rong chơi trên chiếc xe hơi bố mua cho trong vai một doanh nhân và với âm mưu kế sách tương tự như trên, gã đã cho được hai người phụ nữ vào “chiếc bẫy tình”do hắn giăng ra. Đến lượt cô chủ đại lý Á Đông (chị Mến), gã những tưởng cô ta sẽ dễ dàng sụp bẫy của hắn nào ngờ đâu hắn lại bị đến những hai người “lật tẩy”đó là ông tài xế của cô và anh nhân viên lễ tân mà theo hắn là “nhiều chuyện” ; cũng may gã nhanh chân “cao chạy xa bay”chứ nếu không thì gã trước sau gì cũng bị công an “sờ gáy”chứ chẳng chơi! Về phần chị Mến, lúc chiều về nhà ngồi vào bàn ăn cơm cùng chú Đường, chị mau mắn xin lỗi chú không biết là lần thứ mấy nữa từ trưa đến giờ, chị thanh minh là mới đầu chị cứ ngỡ rằng chú đặt chuyện vu khống để phá rối công chuyện làm ăn giữa chị và “vị khách sộp” kia giờ thì chị đã rõ được tim đen của hắn bào hại chị phải trả tiền bữa ăn trưa cho nhà hàng hơn 200.000đ nhưng suy cho cùng cũng còn may mắn cho chị bởi vì nhờ có chú cũng như anh nhân viên kia mà chị thoát được không bị gã khách “yêu râu xanh”xâm phạm tới. Sau sự vụ ấy, chị lại càng thêm tin tưởng, mến mộ ông tài xế mới của chị và trong thâm tâm chị ít nhiều cũng đã nhen nhóm lên vài chút cảm tình riêng tư, kín đáo ; chị từ chối hết tất cả những lời mời đi ăn cơm, uống cafe của những khách hàng dẫu rằng thân hay sơ bởi vì dẫu sao thì đại lý của chị mới vừa mở cửa khai trương chẳng được bao lâu nếu để xảy ra tình trạng tương tự thì còn đâu danh tiếng mà làm ăn được nữa do miệng lưỡi thế gian dèm pha, đàm tiếu? Hiện tại, đứa con gái mà chị có với anh chàng nhân viên Trung tâm Phước Thọ-mối tình đầu của chị nay đã lên bốn tuổi đang học lớp Mầm tại trường Mầm non nội trú Hoa Sữa, cứ một tuần lễ vào chiều thứ sáu hoặc sáng thứ bày chị mới đón bé về nhà cho đến sáng thứ hai mới dẫn trở lại trường còn những ngày khác thì bé đã quen ngủ lại ở trường rồi chứ không còn khóc nhè như lúc còn nhỏ nữa thành thử cho nên tối nào cũng như tối nấy, trong nhà chỉ có mỗi chị cùng với chú tài xế mà thôi không còn ai khác nhưng do biết rõ tính tình chú đàng hoàng, ngay thằng thành thử cho nên chị chưa bao giờ có ý nghĩ lo sợ rằng chú sẽ xâm phạm chị như ông Hải-tài xế cũ…Bằng chứng là đôi lúc, chị Mến thay quần áo trong phòng mỗi buổi sáng chuẩn bị đi làm mà quên đóng cửa phòng lại, thấy chú Đường tình cờ đi ngang qua thiệt tình chú cũng chẳng dám nhìn ngó chị làm gì trong khi đó thì chị cứ đỏ ửng cả hai gò má vì sự lơ đãng của mình ; sự thực ra, tuy rằng chưa lần nào nhìn lén ngó trộm cô chủ mới này cả nhưng chỉ cần thầm lặng suy nghĩ thôi thì chú cũng phải thừa nhận rằng so về nhan sắc, cô chủ Nam chỉ đạt tám điễm nhưng còn cô chủ hiện tại chú lại cho đến điểm mười bởi vì cô này vừa mặn mà vừa sắc sảo, quyến rũ một cách chết người nhất là ở cặp mắt lá răm vút cong hai hàng mi của cô. Chẳng qua, chú chỉ nghĩ vậy thôi chứ chú chưa bao giờ dám đèo bòng “đĩa mà đòi đeo chân hạc”như năm ngoái, chú đã từng dan díu với cô Nam rồi sau đấy là cô đi ra nước ngoài đằng đẵng những hai năm trời mới trở về, liệu rồi đây khi sống với cô chủ mới có khi nào chú lại có dịp retour lập lại một lần thứ hai để bắt đầu một cuộc tình mới mẻ nữa chăng? Một chi tiết xét thấy cần phải để cập nữa đó là không ngờ giống như mẹ, đứa con gái của chị Mến cũng mến chân luyến tay ông tài xế mới mẹ tuyển vào làm mà thái độ này nó chưa bao giờ bày tỏ với ông Hải trước đó có lẽ do đôi lúc chú Đường đưa nó tới trường rồi đưa lại trở về nhà và lần nào như lần nấy, chú đều mua cho nó một hộp kem chocolate ngon tuyệt vời chăng? Khi nào mẹ tới trường rước nó, nó cũng chỉ có mỗi một câu hỏi “chú tài có tới không mẹ”, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để chứng tỏ được rằng dường như vị trí của chú trong gia đình cô chủ ngày qua ngày, tháng hết tháng càng được nâng cao dần lên đến mức quan trọng có tầm cỡ nhưng không giống như những người tính tình tự cao tự đại, chú vẫn khiêm nhường không vì vậy mà “lên mặt”lấn lướt chủ gia ; trước sau gì chú cũng một mực thẳng thắn, tế nhị, lễ phép, kính trọng cô chù như chú đã từng đối xử với cô chù Nam vậy! Tuy sức khỏe chú bề ngoải ổn định bình thường nhưng từ dạo còn ở Phước Tân –Long Thành sau lần bị nhiểm phái sốt rét ác tính nên mấy năm nay, căn bệnh ấy lâu lâu lại trở lại hoành hành tàn phá cơ thể chú do chưa được điều trị dứt điểm ; bữa đó, lần đầu tiên chị họ thằng Đại thấy chú lái xe với dáng vẻ mệt mỏi khác thường và lúc chiều về tới Bà Rịa, một hai chị bắt chú phải vào khám bệnh tại phòng mạch của bác sỹ Trung ở cùng phường thì khi ấy, chị mới hay rằng chú bị tái phát vi khuần sốt rét cơn.
Vậy là ba ngày liên tục, chị vui vẻ đi làm bằng xe buýt còn chú chị cho ở nhà tịnh dưỡng đã vậy còn hơn cả con gái, chị còn về nhà sớm để lo thuốc thang, nấu cháo thịt băm hành tiêu cho chú dùng khiến chú thực sự vô cùng cảm động muốn rớt nước mắt ; tuy rằng chị nay đã khác xưa không còn khó khăn thiếu thốn song đối với chú cũng như ông tài xế cũ, lúc nào cũng như lúc nào chị luôn luôn không bao giờ tỏ ra kiểu cách bề trên của hạng đại gia giàu sang bởi vì chị đối nhân xử thế rất tốt như chúng ta đã từng biết chị quan tâm, lo lắng đủ điểu mọi chuyện cho thằng Cà Na ở Phước Hải rồi đấy! Kể từ ngày bị chị Mến cho nghỉ việc lái xe, do không tìm được việc làm vả lại do bà vợ quá quắt chẳng làm gì cả mà chỉ biết tiêu xài thêm hai thằng con trai “phá gia chi tử” thành thử ông Hải trở nên bần cùng kiệt quệ ; lâu lâu hai ba tháng, ông ta lại đến hỏi thăm chị chứ không phải là kiếm chuyện gây sự gì cả, thương tình cứ mỗi lần ông ta tới chị đều cho ông lúc hai trăm ngàn, khi ba trăm ngàn nhưng hễ ông ta ngỏ lời với chị có việc gì đó nhận ông vào làm hay giới thiệu chổ làm cho ông thì chị sẵn sàng lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ từ chối ngay. Thiệt tình, tuy rằng chị biết khá nhiều chổ đang cần người làm và dẫu cho chị có nhu cầu ấy đi chăng nữa nhưng liệu rằng ông ta có thay đổi tính tình chưa hay vẫn “chứng nào tật nấy” thì làm sao chị dám gật đầu với ông ; giới thiệu ông ta đi làm rồi ông ta lại nhậu nhẹt bê tha, dê ẩu dê tả “hằm bà lằn”cả lên để chị phải mang tiếng à? Ở khu phố 3 phường Phước Hưng chị đang cư ngụ do vẫn còn ít nhà cửa, đất hoang nhiều cỏ mọc lên rậm rạp nên khi mưa xuống là nhiều loài rắn sinh sôi nảy nở hằng hà vô số ; chúng bò cả vào nhà dân khiến người ta vô cùng hoảng sợ, xảy ra hai ba vụ bị rắn cắn và phường cũng đã nhiều lần tổ chức đánh bẫy huy động hết tất cả lực lượng nhưng vẫn không xuể và do đó, có một con rắn lục đuôi đỏ-một loài cực độc vì bị “truy quét” nên nó bò vào trốn trong cửa hàng băng đĩa nhà chị rúc vào góc nhà hơn cả tuần nay rồi mà vẫn hoàn toàn bình yên vô sự nghĩa là hành tung của nó chưa hề bị ai phát hiện ra. Phòng ngủ của chị Mến có thiết kế riêng một phòng tắm sang trọng, cả dưới sàn và tường lát gạch men cao cấp, một bồn tắm kiều nằm gắn hệ thồng dẫn và thải nước liên tục ; trong lúc chị đi làm ở Vũng Tàu vào buổi trưa, chẳng hiểu sao mà con rắn dài khoảng 50cm rời khỏi góc nhà dưới tầng trệt bò lên cẩu thang sau đó nó rúc vào trong phòng chị không đóng cửa cuối cùng nó xâm nhập vào phòng tắm quần mình vào cái đầu vòi hoa sen phun nước trên cao, cứ thế nó nằm bất động như chết rồi vậy! Thường chị Mến lúc đi làm về thì chị không tắm liền mà theo thói quen dùng cơm xong mãi đến chín giờ tối chị mới đi tắm trước khi ngủ, đêm hôm ấy là thứ tư nên con gái chị ở nội trú tại trường còn chú Đường cũng đã vào ngủ ở phòng bên cạnh ; chị vào phòng tắm thoát y 100% rồi nằm vào bồn tắm xả nước vào ngập cả người và khi ấy, do tình cờ ngó lên chổ vòi hoa sen đối diện cách chị khoảng 2m thì chị bỗng thót tim, rụng rời cả người vì nhận ra con rắn lục có phần đuôi đỏ chót đang uốn éo cử động trườn xuống dưới có lẽ nó nghe được tiếng nước chảy xả vào bồn tắm cô gái xinh như hoa kia đang phơi bày toàn bộ “tòa thiên nhiên” hấp dẫn, quyến rũ nên kinh động đến giấc ngủ của nó chăng? Chị hét lên một tiếng thất thanh rồi ngất xỉu chìm cả người xuống khối nước ngập gần đến ngang mặt bồn không còn hay biết gì nữa cả, ở phòng bên nghe tiếng hét của cô chủ, chú Đường lật đật “ba chân bốn cẳng”chạy qua ; đến nơi, vừa nhìn thấy con rắn bò lổn ngổn dưới nền gạch men ngay lập tức chú nhào ngay tới chụp trúng đầu nó, vốn chú là dân làm ruộng nên chú chẳng sợ rắn rết gì cả có khi chỉ tay không thôi chú cũng đủ chế ngự được chúng chứ không cần phải đến cây hay gạch đá…Gặp phải “thứ dữ”rồi nên chẳng mấy chốc, đầu con rắn bị bàn tay chai cứng của chú bóp nát “hồn lìa khỏi xác”ngay sau đó rồi chú nhanh chóng tới khóa vòi nước dẩn vào bồn tắm, hai cánh tay chú nhanh nhẹn bế xốc cô chù lên khỏi mặt nước bời vì nến chậm thêm mấy giây thôi là cô ấy có thể bị chết đuối ngay ; lúc này, tuy rằng chú rất ngần ngại phân vân vì cô chủ chẳng hề mặc gì cả trên người nhưng cứu người là quan trọng hơn hết nên chú không hề nghĩ ngợi vẩn vơ chi cả, chú lấy khăn lau khô người cô chù rồi bồng cô ra đặt trên giường nệm, làm động tác cấp cứu hô hấp nhân tạo cho cô.
Sau khoảng hơn hai phút đồng hồ liên tục áp miệng vào miệng chị Mến hà hơi thổi vào đồng thời dùng hai bàn tay matxa nơi ngực chị, chị mới dần dần hồi tỉnh lại khi ấy chú lật đật kéo tấm drap trãi nệm lên che kín người chị lại ; lúc đầu, chị đỏ bừng cả mặt toan làm dữ vì chị ngộ nhận rằng chú đang xâm phạm chị nhưng do vừa nghiệm ra là chú đã cứu chị chứ không phải là…nên chị bình tâm ngay lại còn chú thì luôn miệng nói xin lỗi rồi đi vào phòng tắm giải quyết xác con rắn bằng cách mang xuống nhà dưới mở cửa vất ra ngoải bụi cỏ ven đường. Trong khi đó, cô chủ cũng đã trở vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngực quần lót vào và khoác cái áo ngủ kiểu Kimono của Nhật Bàn may bằng vải phin mỏng màu hồng như mọi đêm chị vẫn thường hay mặc khi lên giường ngủ, chị ngẫm nghĩ rằng coi như là mọi nơi mọi chổ trên thân thể chị thì ông tài xế đểu nhìn thấy hết cà rồi khi chú cấp cứu cho chị và tuy đã từng sinh con, có đến những bốn mối tình song do năm nay mới lên tuổi hai mươi lăm chứ chưa phải là già nua gì nên bản năng nhi nữ trong tâm linh chị vẫn hãy còn mạnh mẽ do đó biết bao nhiêu cảm giác e thẹn, ngượng ngùng cứ mãi xuất hiện nơi cõi lòng chị khiến chị không tài nào ngủ được dẫu rằng chuyện này xảy ra ngoài ý muốn chứ chẳng phải là ông tài xế nổi hứng “dê”chị như ông Hải cố tình lần trước…Khoảng mười phút sau, nghe tiếng chú bên ngoài hỏi vọng vào là vô được không, chị liển nói “chú cứ tự nhiên”rồi cửa phòng xịch mở ra, chú Đường tay cầm ly nước cam vắt chậm rãi từng bước một đến bên giường chị ; chú nói chị chắc là chưa được khỏe cho lắm nên cần uống ly nước cam này đi, chị ngồi dậy đón lấy ly nước cam vô tư uống cạn. Chị chợt nhớ tới ly nước cam mà cách đây không lâu ông khách sộp ở Đất Đỏ lên lén bỏ thuốc mê vào trong để bẫy tình chị giờ lại đến lượt ông tài xế của chị cũng vắt nước cam mời chị uống, liệu rằng ly nước này có pha lẫn thuốc mê nữa hay không ; nghĩ vậy, chị bổng nhiên chúm chím miệng cười vì sự so sánh khôi hài ấy trong đầu óc chị, lẽ nào ông tài xế đàng hoàng của chị lại có cùng một giuộc xấu xa, đê hèn và bỉ ổi như gã khách mạo danh kia? Chú hơi ngạc nhiên khi thấy chị cười liền hỏi rẳng sao mà chị lại cười, chị trả lời bằng câu hòi “chú có bỏ thuốc mê hay thuốc gì khác vào ly nước cam không vậy?”; chú cũng bật cười mà không hề tỏ ra tự ái giận dỗi chi cả, chú nói đùa rằng “ ly nước cô mới uống có bỏ những mười gói thuốc mê chứ không phải chỉ là một thôi đâu”. Chị Mến toan đứng dậy tới bàn trang điểm chải lại tóc, bất thình lình chị thấy đầu óc quay cuồng khiến cà người chị lảo đảo như muốn té ; thấy vậy, chú Đường vội vàng dùng hai cánh tay chụp giữ chị lại và chị dựa hẳn cả người mình vào chú, cả hai lính quýnh một bên nhào vào lại còn một bên níu lại cuối cùng không ai bảo ai đều phải ngồi thụp xuống giường nệm cho chắc ăn. Chú lên tiếng :
-Cô Mến, cô có làm sao không?
-À, cháu chỉ hơi bị choáng thôi, không sao đâu chú!
-Để tôi xuống nhà lấy thuốc cảm cho cô uống nghe?
-Thôi khỏi chú, cháu thấy khỏe lại rồi!
Lúc này, ngẫu nhiên hai thân thể hai người nam nữ cách biệt nhau những hai mươi hai tuổi lại đang ở vào tình trạng chung đụng, gần gũi với nhau quá mức cho phép nhưng cả lại chưa có ai nhận ra được ; khi chú Đường vừa mới khẽ xoay mặt qua thì tình cờ miệng chú lại quệt ngay vào gò má chị Mến giống y như là chú mới vừa hôn chị vậy khiến chị hai gò má đỏ ửng lên như gấc chín trông chị càng thêm xinh đẹp, quyến rũ và hấp dẫn làm sao?
-Chết, tôi xin lỗi cô. Tôi không cố ý đâu!
-Có gì đâu chú!
Bỗng chị cảm thấy hơi nhột nhột dưới bàn chân ngỡ lại là rắn, chị lại co rúm cả người ôm chặt lấy ông tài xế nhưng hóa ra chỉ là một con nhện nhà nhỏ xíu mà thôi và khi ấy, chú Đường lúc bấy giờ dù rằng lòng toan tìm cách làm sao thối lui để thoát khỏi hiện trạng này nhưng toàn thân, chân tay chú không những không cử động được mà còn trở nên kích động, run rẫy thực sự bởi ảnh hưởng của mùi thơm xà bông Dove lẫn với mùi da thịt tỏa ra từ mái tóc, từ thân thể cô chủ. Vô tình làm sao, lúc cô chủ hơi cử động đầu thì mái tóc cô lại kề sát rạt vào mặt chú, không cầm lóng được nữa và chính chú sau này cũng không thể nào lý giải được vì sau trong khoảnh khắc ấy chú đã vùi mặt vào hôn nhẹ lên mái tóc mịn màng, êm ái, óng ả, mượt mà của cô chủ giàu có sang trọng ; một lần, hai lần, ba lần…rồi liên tục không biết đến lần thứ mười mấy nữa mãi khi chú bắt đầu hôn lần xuống hai bên mang tai, xuống gáy, xuống cổ cô thì ngạc nhiên làm sao bởi vì cô không hề cự tuyệt phản kháng chi cả mà trái lại cô run rẫy tromg yên lặng đón nhận. Chủ nhân và ông tài xế hiện tại càng lúc càng xích người lại ôm chặt lấy nhau trong vòng tay với biết bao nhiêu cảm giác bồi hồi xao xuyến một cách lạ lùng ; có lẽ cả hai đểu đang chờ đợi đón nhận một thứ gì đó thật thiêng liêng, cao cả tuy thầm lặng, kín đáo dần dần đến với họ trong ngôi nhà vắng lặng tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có thêm một người thứ ba nào nữa chăng? Quả thật là nhanh chóng bởi vì chẳng bao lâu những nụ hôn tình tứ, âu yếm của chú Đường đã từ tốn, chậm rãi và nhẹ nhàng chủ động phủ lên khuôn mặt chị Mến tròn trĩnh, dễ thương còn chị thì chỉ biết yên lặng thụ động đón nhận mà thôi chứ không phải là vủng vẫy, giãy nãy, la làng lên khi ông tài xế cũ bất ngờ tấn công chị trên đường từ Sài Gòn về Bà Rịa dạo trước ; hai người chắc chắn rằng tình yêu đang tìm kiếm đường đi lối bước vào cõi lòng họ cũng như trái tim họ một cách hiển nhiên trước mắt không thể nào chối cãi được nữa chẳng khác chi một chân lý hùng hồn, rảnh mạch! Xác thịt nhục dục sinh lý càng lúc càng thôi thúc, đưa đẩy cả hai đến với nhau dẫu rằng trong tiềm thức họ vẫn còn chút ít nào đó trái ngược lại cản ngăn rào đón họ, cô chủ và ông tài xế vừa ngượng ngùng, run rẩy vừa cùng lúc lần đôi môi mình tìm kiếm đôi môi người kề cận ; nụ hôn môi đầu đời của hai người cách biệt nhau những hai mươi hai tuổi tuy hơi rụt rè, e ngại nhưng lại chất chứa rất nhiều thi vị mật ngọt của tình yêu trong cuộc đời hãy còn đầy ắp biết bao nhiêu nhọc nhằn, khổ ải này và thực sự khó có ngôn từ nào có thể diễn tả cho hết ý nghĩa của nụ hôn thứ nhất của cô chủ Hồng Mến và ông tài xế Trần Văn Đường ; đối với chú này thì quả thật chính bản thân chú cũng không ngờ rằng trong quãng thời gian chưa đầy hai năm mà cuộc đời chú đã gánh nậng thêm những ba cuộc tình đó là cô chủ Phương Nam vào năm ngoái, cách đây không lâu là chị Hà –con gái đầu lòng của chú và đêm nay, tiếp theo lại là cô cô chủ mới mà mỗi ngày chú đểu đặn buổi sáng chở cô đi Vũng Tàu làm việc rồi tới chiều chở ngược về nhà. Khoảng hơn hai phút đồng hồ sau, hai đôi môi mới tạm thời rời nhau ra trong hơi thở hổn hển, rung động và cả hai đểu yên lặng nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ, trìu mến khác thường ; tuy họ có thái độ lấm lét chẳng khác chi hai kẻ vừa mới phạm tội ăn cắp nhưng chẳng bao lâu sau đó, lần này ai nấy đều chủ động tự nhiên hơn lần đầu lại tiếp tục hôn môi nút lưỡi nhau một cách cuồng loạn, điên dại cuối cùng, họ vừa hôn nhau vừa ôm dìu đỡ nhau ngã người ra nằm dài xuống chiếc giường nệm ấm êm mà đêm nay đã thực sự hóa thành giường hạnh phúc của cả hai một cách quá đỗi bất ngờ hoàn toàn tuyệt nhiên không người nào có thể lường trước cho được. Vậy là chỉ vỏn vẹn chưa đầy ba tháng trời, đêm nay tình yêu đã không mời mà đến, chẳng hẹn mà thành giữa “chủ”và “tớ”sống cùng nhau chung một mái nhà quả thật ngẫu nhiên không khác gì một cơn gió thoảng qua làm lay động tàn lá, một áng mây lững lờ bay ngang trời, một cánh chim vụt phóng về phương trời xa lạ nào đó tìm đàn hay một đóa hoa vừa lìa cành rơi rụng xuống đất ; đúng như người ta thường nói rằng tình yêu thực sự không bao giờ phân biệt tuổi tác, địa vị hay hoàn cảnh giàu nghèo, sang hèn gắn kết tất cả mọi người nến cùng hoàn cảnh, nếu trước đó ít nhiều có cảm tình với nhau. Giá như ông Hải-người tài xế cũ sống đàng hoàng, tốt đẹp một chút và đối nhân xử thế với cô chú kính trên nhường dưới thì có lẽ không những cô chù không đuổi việc ông mà trái lại còn ban thưởng cho ông nhan sắc sẵn có của cô như là chú Đường đêm nay vậy ; nói như thế cũng không phải là khẳng định cô chú Mến là hạng gái lăng loàn trắc nết “bạ đâu vơ đó”, nếu vậy thật tội nghiệp cho cô lắm đấy các bạn ạ mà ở đây chúng ta dẫu sao đi nữa không nhiều thì ít thông cảm cho hoàn cảnh của cô –một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi không chồng mà lại có con may mà đứa bé ấy đã sớm thoát được căn bệnh hiểm nghèo lúc trước cứ mãi miết đe dọa cuộc sống của bé từng giây từng phút. Lúc bấy giờ, hai bàn tay ông tài xế không còn chần chừ gì nữa chẳng cần phải xin phép xem cô chủ mình có đồng ý hay không đang bắt đầu cuộc thám hiểm tìm tòi, khám phá và chiếm đoạt thân thể ngọc ngà, tuyệt vời của nữ chủ nhân xinh đẹp, quyến rũ, hấp dẫn bội phần ; như vậy, rõ ràng là tuy đã gần tuổi năm mươi nhưng chú Đường quản gia kiêm tài xế nhà ta vẫn hãy còn vương vấn số kiếp đào hoa phong nhã còn trội hơn cả một thanh niên mới lớn, bằng chứng là đã có tới hai người phụ nữ giàu có nhỏ bằng gần nữa tuổi chú kể cả người con gái đầu lòng của chú lần lượt hiến dâng, trao tặng thể xác mình cho chú thưởng thức, tận hưởng đó là chị Phương Nam, chị Hà và đêm nay lại đến phiên chị Mến.
Do chiếc kimono kiểu Nhật Bản chị đang mặc là loại áo không có nút cài đơn thuần là cột lại hai vạt áo trước bó sát lấy người bằng một sợi dây vải cùng màu xanh dương thôi thành thử cho nên chỉ với một thao tác nhỏ nhoi không cần phải tốn nhiều công sức và thời gian, chú đã tháo được sợi dây ấy trong vòng không đầy nữa phút đồng hồ sau đó chú mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên ; tiếp theo, chú lần cả hai bàn tay lên cởi hai vai áo chị tuột dần dần hai ống tay áo xuống hai cánh tay chị, hết tay phải sang tay trái cuối cùng là chú cầm gọn chiếc kimono may bằng vải phin mỏng mảnh để lên nơi mé đầu giường nệm. Lúc bấy giờ, mục tiêu tiếp theo mà chú đang hướng tới đó là luồn hai bàn tay xuống dưới lưng cô chủ mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây kết nối chiếc áo ngực bằng thun voan trằng hãy còn mới tinh đang che giấu nữa kín nữa hở hai bầu vú cô trắng ngần mà trứng gà lột vỏ ra mang so sánh có khi cũng còn chưa bằng ; sau một tiếng “phựt”khe khẽ vẳng lên, lập tức chiếc nịt vú ấy không còn bó sát vào da thịt cô nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và khi ấy, ông tài xế chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra khỏi người cô để lên cùng một chổ với chiếc áo kimono Nhật Bản mà chú mới vừa cởi ra lúc nãy. Từ lúc vào làm chân tài xế cho chị Mến, tuy rằng chưa bao giờ “thầm yêu trộm nhớ”đến chị nhưng đôi lúc nghĩ ngợi vẩn vơ chú thầm so sánh giữa chị Nam với cô chủ mới, thực sự chú thấy thân thể cô phần nào cân đối, nảy nở lại gọn gàng, hấp dẫn và quyến rũ hơn cô chủ cũ rất nhiều ; do vậy sau khi cởi xong áo ngực cô, chú không hề tỏ ra hùng hục vội vàng chiếm đoạt cô ngay mà trái lại, thái độ chú thật từ tốn, nhẹ nhàng từng ly từng tý do vậy cô chú chú hoàn toàn luôn luôn có ý nghĩ rằng bản thân mình đang được yêu thương, ân ái, nâng niu, chìu chuộng một cách tự nhiên, bình thường chứ chẳng phải là bị xâm phạm, bắt buộc…Chú Đường cúi xuống khẽ úp khuôn mặt đen sạm vào giữa hai bầu vú chị Mến đang mãi miết liên tục phập phồng nâng lên hạ xuống theo hơi thở hổn hển, gấp rút bắt đầu thực hiện thao tác dùng miệng ngậm lấy đầu núm vú bên phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng “ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo” tiết ra từ đấy trong khi đó thì bàn tay phải chú cũng chẳng quên lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị còn lại ; chúng ta có lẽ ít nhiều thắc mắc là bàn tay trái chú đang làm gì lúc bấy giờ thì xin thưa rằng bàn tay ấy đang không ngừng thám hiểm, khám phá nơi cở, nơi vai, nơi vòng eo thon thả bên phải của chị! Cô chủ giàu sang, quý phái mới vừa trúng số giải đặc biệt lãnh được hơn 4 tỷ đồng giờ phút này đây đang ngượng ngùng, run rẫy, kích động, thổn thức và hai bàn tay cô như không muốn thừa thãi cứ thế lần lên mãi miết vày vò đầu tóc ông tài xế của mình tuy rằng nơi ấy chỉ có một lớp tóc ngắn củn cỡn, cứng như rễ tre mà thôi ; chưa chi mà giờ phút này, chị đã nhận thấy có biết bao nhiêu là nước nhờn đang từ từ tiết ra từ nơi cửa mình chị ngay bên trong quần lót do mức độ cảm giác kích thich xác thịt nhục dục cứ càng lúc càng tăng dần lên ngưỡng cao ngất vô hạn. Khoảng cách giữa hai thân thể một già một trẻ khoảnh khắc này chỉ là một số không bởi vì cả hai cứ liên tục mãi miết hết lăn qua rồi lộn trở lại ngay trên tấm nệm mouse ấm êm dày đến một tấc khiến cho tấm drap trãi trắng tinh ở trên lúc đầu còn ngay ngắn thẳng nếp nhưng càng về sau thì nhanh chóng biến dạng, trở thành nhăn nhúm dúm dó lại trông thật thảm hại làm sao?Trong gia đình chị Mến tuy rằng chỉ có hai mẹ con nhưng chị sống rất nề nếp, đâu vào đấy chứ không xô bồ xộn bộn như một số người khác, mỗi lần ở trường về nhà là đứa bé gái con chị có phòng riêng của nó ngay sát ngoài phòng mẹ (phòng chị ở giữa còn phòng ông tài xế ở trong cùng) ; chưa bao giờ chị cho phép nó vào phòng chị để chơi cả nên việc chị tối nay đồng ý cho chú Đường vào phòng chị yêu đương, ân ái, làm tình cùng chị ngay trên giường ngủ của chị thì đấy quả là đặc ân ưu ái nhất từ trước tới giờ chị dành riêng chỉ mỗi duy nhất một mình chú làm cho căn phòng này trở thành “phòng hoa chúc”của cả hai người, một phần thưởng cao quý nhất và có giá trị lớn lao nhất mà có lẽ ngay đến lúc nằm mơ, chú ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nữa là! Từ năm hai mươi mốt tuổi, bắt đầu quen biết với anh nhân viên làm việc chung với chị tại Trung tâm máy tính Phước Thọ kết quả là chị mang thai sinh ra đứa con gái giờ được bốn tuổi đến nay, như chúng ta đã biết chị họ bạn dì ruột đã có đến năm người tình ; chí thấy anh đầu tiên lấy mất cuộc đời con gái của chị thì bộp chộp tới Đại-em họ, Quang-em ruột thiếu kinh nghiệm còn thằng Cà Na lại ngờ nghệch lẫn ngáo ộp và chỉ có duy nhất ông tài xế đang yêu đương, ân ái cùng chị đêm nay chính là người giúp chị hiếu hết được ý nghĩa thế nào là tình yêu, là nhục dục xác thịt bởi vì chú chắc chắn vốn dĩ đã có nhiều kinh nghiệm từng trãi trong cuộc đời mà chú sử dụng để làm kim chỉ nam dẫn dắt chị đi đến tận cùng của cuộc tình này không hề vương vấn một chút gì gọi là loạn luân tội lỗi cả, chỉ có hơi trái khoáy một chút do cả hai chênh lệch nhau đến những hai mươi hai năm tuổi thế thôi! Giả sử như ngộ nhỡ có ai đó hay biết được hai người “lỡ dại”ăn nằm với nhau thì họ cũng sẽ dễ dàng thông cảm bỏ qua do họ dẫu sao ít nhiều cũng hiểu được hoàn cảnh sống của cả hai đó là “rơm khô đề gần lửa lâu ngày chẳng chóng thì chầy, lửa phải bén vào rơm và rơm ngùn ngụt bốc cháy”đúng như một định luật sống, một chân lý đời bất di bất dịch không bao giờ thay đổi dù sông có cạn, núi có mòn ; lúc này, chú Đường đã bắt đầu thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là bàn tay trái chú lần qua mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải của chị Mến mà chú “chán cơm chê cháo”và song song đó cùng lúc, miệng chú lại qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú trái chị còn lại.
Chẳng bao lâu sau, chính bàn tay phải chú lần lần cử động đưa xuống dưới nhẹ nhàng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lót nhỏ nhắn, mỏng manh bằng thun voan trắng mới tinh mà cô chú đang mặc nhích dần, nhích dần từng chút một cởi tuột khỏi cặp đùi cô săn chắc qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân trắng ngần, múp míp hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; không hẹn mà gặp, trước sau gì thì chiếc quần lót cô chủ rồi cũng tụ họp quây quần lại một chổ nơi mé đầu giường cùng với bạn bè thân thiết giống hay khác loại đó là áo kimono, áo ngực của chủ nhân và giờ đây đã đến lúc ông tài xế tự thoát y, đầu tiên chú cởi chiếc áo thun trắng ngắn tay ra sau đó là chiếc quần sort bằng vải kaki màu xanh dương phía dưới, tất cả chú đểu để xuống chồ cuối giường. Vây lúc này, cô chủ và người làm công cả hai đều ở trong tình trạng lõa lồ thân thể tuyệt nhiên hoàn toàn không còn một mảnh vải nào che đậy ngay đến những nơi kín đáo nhạy cảm nhất ; thế chắc chắn một điều là tuy rằng thâm tâm bản thân vẫn hãy còn ngượng ngùng, run rẫy song đôi bên đã thầm đồng ý cùng nhau đi đến giai đợan tận cùng của cuộc tình đêm nay đó lá quan hệ giao hợp bời vì hiện tại, chú Đường đang từ từ, chậm rãi trườn người tới leo lên nẳm trên tấm thân trắng ngần, hấp dẫn và quyến rũ của chị Mến-cô chủ mới chưa đầy hai tháng của chú. Tư thế chú quả thật khéo léo, tinh vi, lão luyện làm sao trông chẳng khác nào con kỳ đà trèo lên cành cây khô giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời chói chang, gay gắt để liếm láp từng giọt nước hãy còn đọng lại nơi những chiếc lá non ; khi hai chân chị vừa mới hơi mở rộng ra đón cả toàn thân chú vào ngay giữa tâm điểm cơ thể chị thì dường như chẳng cần phải mày mò tìm kiếm chi cho thêm mệt lắm phiền, đầu dương vật chú vừa to vừa dài vừa cứng đã lọt hẳn vào bên trong lổ âm đạo chị đang co giãn liên tục đồng thời tiết ứa ra khá nhiều dịch nhờn sinh lý. Chùm lông tua tủa nơi quanh gốc dương vật chú thoáng chốc đã xoắn xuýt lấy lớp lông dày đen mịn bao phủ xung quanh lẫn phía trên cửa mình chị, hai người quan hệ giao hoan cùng nhau phải nói rằng thực sự dễ dàng nhanh chóng mà không hề có bất cứ khó khăn, trắc trở nào cả ; ngay từ những giây phút đầu tiên, chưa gì mà chị đã cảm nhận được hết tất cả những gì gọi là hạnh phúc sung sướng nồng nàn, cháy bỏng do chú mang lại truyền tải vào thân thể chị và có thể nói rằng những nỗi niềm thắm thiết, hân hoan, rạo rực ấy từ trước tới giờ tuy rằng từng có bốn người đó là bố đứa con hiện chị đang nuôi, Đại-em họ đến Quang-em ruột, thằng Cà Na ở Phước Hải lần lượt trở thành tình nhân của chị nhưng họ chưa hề mang đến được cho chị như ông tài xế đêm hôm nay ngay trên giường hạnh phúc của chị và của chú ấy. Thực sự, chị chẳng hề biết trước được rằng sau đêm ái ân này, liệu rồi chị có phải nhận lãnh trách nhiệm mang trong cơ thể mình một “giọt máu rơi”của chú hay không nhưng theo chị nghĩ hiệu tại cứ lo hiện tại đi đã rồi sau này có gì đi nữa hẵng hay ; lúc bấy giờ, chú đang bắt đầu nhịp nhàng đều đặn nhấc hai bờ mông lên rồi hạ xuống đưa đẩy dương vật tuy liên tục nhưng hết sức nhẹ nhàng hết thụt ra rồi lại thọt vào sâu tận bên trong âm đạo chị một cách uy nghi, lẫm liệt vô cùng. Có lẽ do sức khỏe chú Đường dồi dào, tráng kiện thành thử cho nên hai hòn dài chú cứ xăng tròn lên mãi miết gác lên hai bên cửa mình chị Mến, trên cặp đùi trắng còn hơn cả trứng gà lột vỏ ra của chị không ngớt phập phồng co bóp như càng lúc càng làm tăng thêm lên nguồn sinh lực cho phần dương vật có đủ sức mạnh mà làm tốt nhiệm vụ truyền tinh truyền giống vào thân thể chị chăng? Hai bàn tay cô chủ lúc này thôi không còn vày tới vò lui những sợi tóc cứng như rễ tre của ông tài xế làm công nữa mà lần xuống ảm không ngừng liên tục cào cào lên vầng lưng trần trụi của chú làm nơi đây nhanh chóng xuất hiện đầy đủ cả mười vết xước rướm máu hồng đỏ do mười ngón tay cô đều để móng nhọn được dũa tỉa cẩn thận ; mặc dù vậy nhưng chú ta vẫn không hề cảm thấy đau đớn, xót xa chi cả trái lại chú càng kích thích, sung sướng, khoan khoái hơn gấp bội phần. Lúc này, có thể nói rằng nguồn điện sinh lý mà cường độ của nó lên đến cả chục ngàn kA vẫn cứ mãi xuất phát ra từ nơi xương cùng cả chủ lẫn người làm công rần rật chạy dọc lên theo sống lưng đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lại dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho họ càng lúc càng say sưa, đắm đuối, ngất ngây, rạo rực ; do đêm nay, tinh thần họ đểu phấn chấn, sức khỏe họ vẫn bình thường thành thử cho nên họ sẳn sàng chìu chuộng đáp ứng tất cả mọi đòi hỏi, ham muốn của nhau về thể xác, về sinh lý.
Quả thật, bằng chứng là đã năm phút, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua ấy vậy mà tuyệt nhiên hoàn toàn không có ai tỏ ra mệt mỏi, đuối sức cả ngược lại, cả hai càng tỏ ra khỏe khoắn để cuồng loạn trao tặng, dâng hiến cho nhau tất cả sinh lực cũng như tinh lực mà họ vốn dĩ sẵn có ; sau này, suốt cuộc đời, chắc chắn một điều đó là họ sẽ không bao giờ quên được đêm tình bất chợt này của họ dẫu rằng sông cạn đá mòn, chim bay lá rụng! Đến phút thứ mười bảy, chú Đường mới bắt đầu xuất tinh, chú vừa hổn hển thở dốc vừa ào ạt trút gần cạn kiệt tất cả lượng dịch tinh bấy lâu nay chất chứa trong cơ thể chú kể từ lúc sau ngày xảy ra cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chú và chị Hà –con gái chú vảo ngập sâu trong thân thể chị Mến ; đấy chính là một chất sền sệt trắng đùng đục chẳng khác chi nước vo gạo đồng thời rin rít, nhơn nhớt tựa chừng keo hồ tinh bột mà trong đó có thể nói rằng ẩn dật không biết bao nhiêu là con tinh trùng nghoe nguẩy vẫy đuôi bơi lội-“những vị khách không mời mà đến”cùng nhau hội tụ lại một điểm tập kết nơi tử cung cô chủ chú, có thể sau này chỉ cần một “vị”thôi cũng đủ kết tinh với tế bào trứng rụng xuống của cô tạo thành một bào thai oan nghiệt vô cùng? Hai người mệt mỏi rời nhau ra, tìm quần áo mặc vào rồi sau đó, ông tài xế trờ về phòng riêng của mình còn cô chủ thì nằm lại trên chiếc giường hạnh phúc ngẫu nhiên bất chợt ; những ngày kế tiếp, tuy rằng chú vẫn đểu đặn chở cô chủ đi làm buổi sáng đến chiều lại rước về nhà nhưng cả hai không hề vui vẻ trò chuyện với nhau như trước kia nữa có lẽ cả hai vẫn còn cảm thấy xấu hổ, mặc cảm về cái đêm tình quá đỗi bất ngờ kia chăng? Đúng mười ngày sau, hôm ấy là thứ năm, tự dưng chị Mến lại tỏ ra hoạt bát hẳn lên, thay vì đi về Bà Rịa chị lại bảo chú Đường trờ lại nhà hàng khách sạn hôm chị bị vị khách sộp ở Đất Đỏ bỏ thuốc mê vào ly nước để cùng nhau ăn tối rồi khi ăn uống no nê, chị nói trong người hơi mệt nên nhờ chú lên thuê giùm chị một phòng ở tầng ba ; tưởng thiệt, chú vâng dạ làm theo lời chị và chỉ năm phút sau, chú dìu chị bước vào thang máy đến căn phòng 305, lúc vào hẳn bên trong, chị bào chú đóng cửa phòng lại. Lần này, chị chủ động ôm chầm lấy chú đổng thời chính hai bàn tay chị tự động tháo bỏ y phục trên người chị, lẽ đương nhiên là khi ấy, chú không thể nào không đáp lại tình cảm của chị dẫu cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa ; lần thứ hai nối lại tình yêu với cô chủ, chú đã mang đển cho cô một đêm dài thỏa mãn nỗi niềm khao khát mỏi mòn tuy trong lòng chú vẫn không quên chú là ông tài xế./.
Để lại một bình luận