Mẹ cha thằng chó, bà nhà nó, thằng khốn nạn, thằng mất dậy. Hắn vừa phóng xe vừa lầm bầm chửi. Cái thằng phó giám đốc chết tiệt đã bao lần công kích hắn. Cái thằng chó ghen ăn tức ở, gây hoạ rồi dùng thử đoạn và chức quyền đổ thừa cho hắn. Hắn ức lắm, ức nhưng không đủ bằng chứng để thanh minh cho mình, uất ức nhưng không biết làm thế nào xả cho hết, hắn chỉ có thể trách mình còn dại, còn khờ.
Trời tối đen, gió lạnh và mưa đập vào mặt hắn lạnh buốt nhưng dường như không thể dịu nổi cái căm tức trong người hắn. Mưa mỗi lúc một to, hắn không tài nào mở mắt ra nổi, từng hạt từng hạt đập dát mặt hắn. Hắn buộc phải tạt xe vào trong đường, dù trời lạnh, nhưng lửa trong hắn vẫn bốc lên ầm ầm. Hắn vứt con xe Dream của nợ vào bên hè, và bất lực đứng nhìn trời khóc than cho số phận hắn hôm nay. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cơn giận dịu xuống, bỗng hắn thất cô đơn hắn lại thấy buồn, hắn đau đớn nhớ lại cái ngày người yêu hắn chia tay hắn, âu cũng bởi hắn là thằng sinh viên nghèo rớt. Hắn không giữ nổi người yêu hắn trước đồng tiền, nhưng hắn khinh. Vì thế hắn lăn vào học, rồi ra trường lăn như bi vào kiếm tiền. Nhiều lúc hắn thấy cô đơn, nhưng kệ thây, hắn lao vào công việc như một người tình của hắn. Rồi hôm nay, một lần nữa hắn bị tước đi người tình một lần nữa. Hắn khóc, từng giọt nước mắt chẩy trào cùng với những hạt nước mưa.
– Anh có đi không.
Một giọng lí nhí, run cầm cập hỏi hắn. Hắn quay lại, một cô gái xinh xắn đang đứng trước mặt hắn. Người cô bé này cao nhưng hơi gầy, quần áo có vẻ quê mùa, bù lại cô bé có khuôn mặt lại rất xinh. Từ trước tới nay hắn không thích mấy loại cave rẻ tiền này lắm, lại là lúc đang bực mình. Hắn lạnh lùng nạt.
– Biến đi ra chỗ khác.
Cô bé im lặng, lủi thủi dịch ra, trong lòng nó dâng lên sự chua sót, tủi hổ.
– Bao nhiêu vậy cô em.
Một gã thanh niên mặt xương xẩu cũng trú mưa cạnh đó đã chú ý cô bé từ trước đó bỗng lên tiếng hỏi.
– Không.
Cô bé sợ hãi trả lời.
Gã thanh niên chỉ tay về phía hắn và quát lên với cô bé.
– Nó thì mày mời, ông hỏi thì mày chê, mày kinh ông à.
– Bốp.
Gã côn đồ tức giận giơ tay lên tát cô bé. Không kịp phản ứng, mặt cô bé hằn lên năm đầu ngón tay đỏ ửng. Không chỉ thế gã xấn xổ đến xé áo cô bé.
– Roẹt..
Trong ánh đèn mờ ảo, cái áo cũ của cô bé rách ra để lộ cái áo ngự mầu cháo lòng cũ kỹ trên nền da trắng bóc. Gã côn đồ lúc này liền lộ vẻ thòm thèm, cô bé lúc này lại vô cùng hoảng sợ liền chạy ra khỏi chỗ trú mưa, nhưng gã thanh niên kia đâu bỏ qua, gã liền rượt theo cô bé. Trời vừa mưa vừa tối, khu vực này vắng người hắn định bụng sẽ làm thịt cô bé ngon lành này. Gì chứ hiếp mấy con cave mấy khi có tội gì đâu.
– Bịch.
Gã côn đồ ngã xõng xoài, hắn bị một ai đó ngáng chân, không chỉ vậy hàng sê ri đòn tới tấp đầy phũ phàng đập vào mặt hắn khiến hắn không kịp trở tay. Nắm bệt dưới mưa, hắn nhận ra kẻ đánh hắn là gã thanh niên trông có vẻ tri thức cùng trú mưa.
Lê lết trong mưa gã côn đồ bỏ chạy, hắn quay mặt lại với những vết máu đã nhoè trong mưa, nói ngược lại đầy thách thức.
– Mày cứ ở đấy đợi ông.
Bên cạnh lúc này cô bé đã đứng dậy và lí nhí.
– Cám ơn anh.
Trút được phần nào tức giận, nhìn khuôn mặt ướt mưa, đầy kiều diễm của cô bé, hắn lạnh lùng hỏi.
– Bao nhiêu.
– Bao nhiêu là sao ạ ?
Cô bé ngạc nhiên hỏi lại.
– Tôi bao cô, đêm nay cô muốn bao nhiêu.
Vẫn một giọng lạnh lùng hắn hỏi.
Cô bé sững sờ không đáp lại. Nhưng cơn hoảng sợ qua đi một chút con bé rụt rè nghèn nghẹn trả lời.
– Năm trăm.
Chẳng thèm mặc cả. Hắn lạnh lùng.
– Lên xe. Ôm chặt vào.
Mặc cho cơn mưa vẫn nặng hạt, hắn phóng ra ngoài mưa. Dù mưa đêm lạnh buốt hắn vẫn phóng, hắn cảm nhận thấy tiếng phập phồng nhịp thở của cô bé. Hắn đâu biết rằng cô bé cũng đang khóc, những giọt nước mắt đang hoà vào trong mưa.
Về đến nhà trọ của hắn, người cô bé run lên cầm cập. Y phục cô bé bết vào thân thể, nó lấy tay giữ lấy vạt áo rách, nhưng cũng không thể dấu được những dường cong ẩn hiện đầy quyến rũ. Thấy cô bé khá ngon nghẻ, hắn cũng cảm thấy hứng thú, cậu nhỏ của hắn đã ngóc lên. Lúc này dưới ánh điện phải nói con nhỏ này xinh thật, hắn chưa gặp một cô bé nào có khuôn mặt xinh xắn và dễ thương đến vậy. Cởi áo ngoài và quần dài, lấy khăn lau xong người, hắn vứt cho cô bé chiếc khăn.
– Lau khô đi.
Cô bé lục tục làm theo. Mưa ngoài trời đã ngớt, những tiếng lộp độp của những hạt mưa cuối rơi xuống từ mái nhà. Hắn thấy cô bé vẫn run cầm cập, lạnh lùng hắn ra lệnh.
– Cởi quần áo ướt ra, vào kia tắm đi.
Phòng tắm cúa hắn đủ nóng lạnh, nhưng mỗi tội lại chẳng có cửa giả gì.
Cô bé luống cuống, nó rụt rè nói.
– Nhưng không có cửa anh à.
Hắn nhếch mép.
– Cô cũng cần cửa à?
Nói xong hắn cầm chai rượu votka thừa uống một hơi dài xua tan đi nỗi bực bội ban chiều.
Cô bé không trả lời. Nó im lìm mất vài phút rồi nó cũng từ từ cởi ra. Cái điệu bộ cởi của nó làm người ta có cảm giác như lần đầu tiên trong đời nó cởi quần áo không bằng. Từng đường cong trắng muốt hiện ra trước mắt hắn. Oa!!!! Mồm hắn há hốc, mắt hắn như nổ tung, chai rượu đã dời tay. Tuy gầy gầy xương xương, nhưng đẹp, đẹp đến nín thở, không ngờ cô bé đẹp thiệt, mà đẹp dễ sợ là đằng khác, hắn tự lẩm bẩm. Da cô bé trắng nõn, chẳng tì vết, eo thon, bộ ngực không quá to nhưng tròn căng, săn chắc vút cao, đôi chân thon dài đầy quyến rũ, cùng với bừ mông tròn lẳn. Một điều nữa mà hắn nhận ra là mặt cô bé đã đỏ bừng e ấp càng thêm phần quyến rũ, lúc về nhà hắn đã có chú ý và không có ý định sờ đến cô bé nhưng lúc này hơi rượu đã làm cậu bé của hắn đã cương đến độ bức bối, hơi thở hắn trở nên dồn dập, cô bé đẹp không khác gì một cô hoa hậu. Quả thật nói cho đúng cô bé mà béo lên tẹo nữa thôi thì chắc hoa hậu xách dép cho nó mất. Đẹp thế này mà phải làm cave. Hắn thấy câu hồng nhan bạc mệnh thật chẳng sai.
Để lại một bình luận