Phần 201
Trên khán đài mọi người mới ngồi chưa nóng chỗ, thì bên ngoài lại tiến vào một đoàn người đông đúc, trong số đó còn có mỹ phụ Hoa Cầm cũng đến. Ôi thôi, vô số người là người, lũ lượt kéo nhau vào khán đài, nhanh chóng lấp gần như đầy kín các khán đài từ trong ra ngoài, từ đằng tây cho đến đằng đông. Chỉ còn duy nhất khán đài trung tâm giành cho chủ toạ buổi đấu giá là chưa có người thôi.
Hoa Cầm và hơn 10 người của mình tìm lấy một chỗ khán đài đối diện với đám người Vân Linh. Hai bên nhìn thấy nhau nhưng đều cố tình giả lơ, xem như không có gì cả.
Kỷ Lan kéo tay Xuân Ý hỏi:
– Muội muội, bọn người kia có phải là người bắt muội không?
Xuân Ý nhìn thấy Hoa Cầm, khuôn mặt đau khổ nói:
– Không phải họ bắt muội, mà là muội bị người ta mua được. Hai ngày trước, chính muội đã được họ mua tại chỗ này, muội còn nhớ rất rõ, thật là khủng khiếp. Muội sợ quá.
Xuân Ý nói xong, nước mắt chảy ra, sợ hãi nép vào bên cạnh Kỷ Lan.
Kỷ Lan nhìn thấy nàng như vậy thương hại vô cùng, ôm lấy vai Xuân Ý nói:
– Muội muội chớ sợ, hãy yên tâm có tỷ và tướng công ở đây, không ai dám ăn hiếp muội hết.
Xuân Ý nép trong lòng Kỷ Lan, đưa mắt còn ngấn nước nhìn sang Vân Linh, thấy chàng đang dáo dác tìm người, buồn buồn nói:
– Nhưng mà tướng công có thèm quan tâm đến muội đâu, tỷ xem đó, chàng đang tìm kiếm ai kia chứ có nhìn đến muội một chút nào.
– Thôi đi, muội đừng có nghĩ ngớ ngẫn như thế, tướng công rõ ràng đang lo lắng cho Băng muội, chàng đang định tìm xem Băng muội bị nhốt ở đâu thôi.
– Phải, phải rồi, muội quên mất. – Xuân Ý chợt nhớ ra nguyên nhân mọi người tới đây, hối lỗi gật đầu.
Vân Linh sau một lúc nhìn ngó trước sau, khẳng định không thấy bóng dáng Lạc Băng Băng, nên thất vọng bỏ cuộc, không quan tâm đến mọi việc diễn ra xung quanh nữa.
Kim Bằng Sa Vương ngồi ở phía sau Vân Linh thấy chàng không nhìn ngó lung tung nữa, mới khẽ nói:
– Đại vương, người chắc là định tìm tên ác tặc Sa Lâm Tinh chứ gì? Nhưng theo thuộc hạ nghĩ, tên đó chẳng hẳn không đến đây làm gì đâu.
Vân Linh nghe nói mới sực nhớ ra một chuyện khẽ hỏi:
– À, lúc nãy khi bọn người kia bắt Phương muội, ta thấy khi bọn chúng nhìn thấy ngươi thì có vẻ e ngại ngươi, vậy rốt cuộc giữa ngươi và bọn chúng có quan hệ gì?
Kim Bằng Sa Vương cười nói:
– Thật là bọn chúng quá coi trọng thuộc hạ thôi. Mấy tên đó chỉ là thủ hạ của Hô Lô Tú Diện, vì thế đối với thuộc hạ cũng có chút không dám coi thường.
Vân Linh nghe bọn nói bọn người kia là thuộc hạ của Hô Lô Tú Diện, liền nhớ ngay đến lời nói lúc trước của Thiết Toa Bạch, ngạc nhiên nói:
– Vậy ra bọn chúng là nhóm hải tặc Khô Cốt đấy ư? Thảo nào chúng cũng hung hãn thực.
Hai người nói chuyện đến đây, thì bên chỗ chủ toạ đại hội đấu giá nổi lên một tiếng động lớn, theo đó một lão tử đầu đội khăn đống, y phục quái dị, bước ra đến ngồi vào ghế chủ toạ.
Một tiếng nói hô to:
– Buổi đại hội đấu giá sắp bắt đầu. Đề nghị chư vị giữ trật tự.
Ngay lúc đó, tiếng ồn ào trên các khán đài giảm hẳn, bên trong lại bước ra hai hàng võ sĩ, vũ khí tuốt trần, bước đến đứng hai bên chỗ lối đi đến khán đài đấu giá. Điều này cho thấy bất cứ người nào tham gia đấu giá mà tự tiện xâm nhập vào chỗ này, có thể bị bọn võ sĩ giết không tha.
Hàng trăm người lúc này chợt im phăng phắc, chăm chú nhìn vào khu vực khoảng trống trước chỗ ghế ngồi của chủ tọa, nơi đó chỉ một lát nữa thôi, hàng loạt các vật phẩm trân quý, những kỳ trân dị bảo sẽ xuất hiện, ai sẽ là chủ nhân của những vật phẩm này, tất cả còn đang chờ ở phía trước.
Leng keng … âm thanh của một dụng cụ dùng làm dấu hiệu ước thúc của vị chủ tọa mặt tròn, khăn đống vang lên.
Ngay sau đó, từ bên trong liền có 2 người thân mặc y phục màu đỏ, tay mang một hòm gỗ lớn, tiến ra trước mặt chủ tọa và quan khách.
Theo phía sau 2 người là một đại hán trung niên, râu để dài gần như kín miệng, tiến đến gần bên phải vị chủ toạ.
Mọi người chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đại hán trung niên này chính là chủ nhân của chiếc hòm gỗ. Chỉ cần sau đó nếu ai đoạt được hòm gỗ thông qua đấu giá thì phải trả ngay tiền cho trung niên đại hán kia, sau đó mới được mang đồ đấu giá của mình về. Đây là một việc đã được quy định từ lâu, tránh trường hợp đấu giá xong, người đấu giá cũng như chủ hàng không biết giao dịch trao tiền, hàng ở đâu, lại sinh ra mâu thuẫn tranh chấp rất là phiền phức.
Cái hòm đã được mở ra, bên trong liền xuất hiện một thứ lông chồn màu trắng cực. Đại hán trung bước tới hai tay nâng một chiếc áo lông chồn lên, mở miệng nói với mọi người:
– Chư vị, chiếc áo lông chồn này là thứ cực phẩm của Tây Lương Quốc, chỉ có các đại thần tối quan trọng hoặc hoàng thân quốc thích mới được mặc. Điều này chẳng qua chỉ vì mỗi một chiếc áo này cực kỳ hiếm, lại khó tìm vô cùng. Hôm nay chúng tôi vì may mắn mua được 3 cái áo lông chồn như thế này, liền đem đến đại hội đấu giá, hy vọng quý vị đánh giá đúng cân lượng, trả cho một cái giá xứng đáng. Hiện tại, giá khởi điểm tại hạ đưa ra là 200 lượng bạc.
Lộ Hoa Phương vừa nhìn thấy 3 chiếc áo lông chồn trong hòm, liền sầm mặt lại. Vân Linh thì nghe thấy áo lông chồn nọ là vật phẩm trân quý của Tây Lương Quốc, nên mới nhớ đến Lộ Hoa Phương, định quay sang hỏi nàng vài câu. Nhưng khi chàng nhìn khuôn mặt rầu rầu của Lộ Hoa Phương liền cảm thấy thiếu nữ nọ đang có vấn đề, chắc chắn là nàng ta đang buồn vì nhớ gia đình, nhớ người thân hoặc là nhớ lại thảm cảnh bị cướp bóc trên thuyền do bọn hải tặc Sa Lâm Tinh dẫn theo tiến hành.
Vân Linh vì việc này quyết định không hỏi Lộ Hoa Phương nữa, mà quay sang nói chuyện với Kim Bằng Sa Vương về các đại nhân vật đang tham dự đại hội đấu giá này.
Đây cũng chính là vấn đề mà Kim Bằng Sa Vương muốn trình báo với Vân Linh. Dù sao đối với Vân Linh những nhân vật tai mắt trong các bang phái trên biển hay ở lục địa này chàng đều không biết. Vì thế bổn phận của Kim Bằng Sa Vương là phải thông báo tất cả tình hình nơi này, để Vân Linh có thể tuỳ nghi xử lý.
Kim Bằng Sa Vương thì thầm:
– Đại vương hay chú ý phía bên tay phải của ngài, chính là nhóm người Nam phương hải tặc, thủ lĩnh hải tặc chính là Độc Thủ Ma Vương. Nhưng hôm nay Độc thủ ma vương không có mặt, chỉ có nhân vật thứ hai là Khấp Mệnh Quỷ Cao Thắng dẫn thuộc hạ đến thôi. Ở bên trái đại vương là nhóm người vừa gây sự bắt cóc tiểu thơ Lộ Hoa Phương, tên đầu lĩnh của chúng là Bành đại tư, phó thống lĩnh hải tặc Khô Cốt. Như vậy mà nói trong ngũ đại hải tặc trên biển thì ngoài chúng ta ra chỉ còn có Đông phương hải tặc Thanh Xà là chưa có mặt ở đây. Vân Linh vừa nghe vừa quan sát, ghi nhớ khuôn mặt của những kẻ đó và lời nói của Kim Bằng Sa Vương vào đầu.
Trên khán đài đấu giá, các món hàng tiếp tục được đưa ra và được thét với giá rất cao, gấp đến 5, 6 lần so với giá khởi điểm.
Vân Linh trong lòng hồi hộp, chờ đợi đến lúc Lạc Băng Băng bị mang ra bán. Nhưng quả thật điều này chàng vẫn còn nghi ngờ, không hiểu tin tức do Xuân Ý báo có đúng không, tại sao Lạc Băng Băng lại có thể bị bắt đem bán chứ, nàng chẳng phải đã lên thuyền trở về quê nhà rồi mà.
Leng keng … âm thanh tiếng chuông ngân do lão chủ toạ mặt bự lắc mà phát ra. Mọi người đang ồn ào liền từ từ ổn định trật tự.
Lão chủ toạ bắt đầu đứng lên, nhìn khắp cục trường, đôi mắt như cá chết chiếu ra ánh sáng khoan khoái, bắt đầu ồm ồm nói:
– Chú ý, chú ý, đại hội đấu giá lần này có một sự kiện hiếm có. Vừa rồi chúng ta có nhận được lời đề nghị từ một khách hàng dấu tên, muốn bán một món hàng thông qua đại diện là ta. Món hàng này cực kỳ hiếm có, khẳng định không dễ tìm. Mọi người chú ý, món hàng này giá khởi điểm đầu tiên 500 lượng vàng ròng.
– Cái gì? Sao đắt thế? một giọng nói đột ngột vang lên.
– Ôi chao! Hàng gì vậy? Làm sao bán đến những 500 lượng vàng?
– Này, này, lão chủ toạ, lão làm gì nói thách quá như thế? Mau mang hàng ra đi nào.
Nhiều tiếng nói ồn ào đột ngột vang lên sau lời tuyên bố của lão chủ toạ mặt tròn. Mọi người không ai bảo ai đều hết sức quan tâm, nhìn ngó món hàng đang được từ từ đưa ra.
Đây là một cái lồng lớn, được thiết kế theo hình chữ nhật, bên ngoài che kín bằng vải bố dày cộm, tuyệt không để cho ai có thể nhìn thấy.
Bốn gã đại hán to lớn, vừa khiêng cái lồng sắt ra, lập tức tạo nên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc. Ai cũng không tưởng được món hàng giá trị 500 lượng vàng lại được đặt trong một cái lồng to lớn như vầy, vì thế sau phút ngạc nhiên rất nhiều tiếng kêu lớn đề nghị được xem món hàng kia là gì.
Lão chủ toạ miệng cười toe toét, hai tay xoa vào nhau, bước chậm chạp đến chỗ chiếc lồng. Lão trước khi mở bạt che vật muốn bán ở bên trong, còn đưa mắt nhìn ngó quan khách đang kích động tò mò nhìn ngó vào chiếc lồng, khoái chí cười nói:
– Chư vị. Xin mời thưởng thức.
– Mau, mau mở ra xem nào. Bên ngoài các bên khách nhân đang ngồi chuẩn bị đấu giá hay xem đấu giá có nhiều tiếng người kêu to.
– Phải đấy, mở ra xem. Món hàng gì mà ra giá cao như thế. Có hoạ là mỹ nhân trên trời hay ngọc quý dưới biển mới có giá đó. Thật không thể hiểu nổi.
Những tiếng nói ồn ào vang lên, âm thanh ầm ĩ, xem chừng những nhân vật đến tham gia đấu giá đều là những tên ăn to nói lớn, đều là những người hùng cứ một phương, không e ngại ai hay cái gì cả.
Lão chủ toạ đợi cho tiếng ồn ào nối nhau vang lên đến cực điểm, thậm trí đợi người ta chửi vào mặt lão, mới cười khì đưa tay kéo miếng vải che cái lồng lên.
Ngay lúc đó, phía bên quan khách nhiều tiếng kêu “ối chà” nổi lên. Cặp mắt mọi người đều tập trung nhìn vào vưu vật ở bên trong chiếc lồng. Quả nhiên đó là thứ không tầm thường, một nàng con gái da trắng như ngó sen, mềm mại như sóng nước, thân hình đầy đặn không mập không ốm, đang đứng vịn hai tay vào hai bên song sắt của chiếc lồng.
Nàng nọ đang đưa đôi mắt mơ màng nhìn mọi người, khuôn mặt nàng trẻ trung và thanh thoát đến nổi làm người ta si mê. Ánh mắt lại cực kỳ lạ lẫm, như ảo hoá vào trong hư không, tuyệt chẳng có chút gì giống với ánh mắt của nữ nhân bình thường.
Một điều nữa làm cho nam tử hán ở xung quanh nhìn nàng muốn chảy nước miếng là y phục trên thân thể nàng quá mỏng, hầu như trong suốt để lộ nên sự khêu gợi cực kỳ. Nàng đứng đó mà hai đồi núi đôi nẩy nở lộ ra nét cuốn hút tất cả nam nhân phải nhìn ngó. Y phục mong manh nên thân thể nàng gần như lộ ra tất cả những gì kín đáo. Người ta có thể nhìn thấy sau lớp y phục là hai hạt đậu nhỏ màu hồng hồng nổi lên bên trên hai quả núi. Bên dưới vùng tiểu phúc lại thấp thoáng vùng rừng rậm nguyên sơ, cặp chân trường túc dài thẳng ẩn hiện vùng đất thần bí, như có mà như không, chẳng thể nào nhìn cho rõ được.
– Ặc … ặc …. chết người ta rồi. Mỹ nhân tuyệt quá.
Bất chợt có tiếng người buột lên xuýt xoa. Không khí xung quanh ngay lập tức bùng lên, sôi trào với nhiều tiếng ra giá.
– Ta trả 600 lượng vàng cho mỹ nữ này.
– Ta trả 800 lượng vàng cho mỹ nữ.
– Ta trả 2 viên bảo ngọc lấy mỹ nữ.
– Ta trả 1 đôi sườn tê giác cộng với 2 xe gấm thượng hạng.
Hắc … hắc … nhiều người ra giá quá. Quả nhiên là bảo vật trong những bảo vật, sức cuốn hút thật là mê người. Trong lòng lão chủ toạ nổi lên một làn tiếu ý sướng khoái. Lão không nói gì, từ tốn nhìn ngó xung quanh, xem thử rốt cuộc người nào sẽ trả giá cao hơn, khi đó mới bắt đầu tiến hành gõ búa chào giá mới.
Để lại một bình luận