Phần 190
Độc Nhãn Tinh Lang toàn thân run động, sợ hãi nhìn sang tên đồng bọn đứng gần, không hiểu thế nào mà tên nọ không nói được một tiếng, miệng rỉ máu ra mà chết.
Hắn nhìn mà không hiểu ra làm sao, chỉ cảm thấy trong tâm rung động một chuỗi kinh dị, ớn lạnh và sợ hãi, biết thừa rằng thủ pháp “kỳ bí” của Vân Linh đã cướp đi sinh mạng đồng bọn, may mà không phải là hắn.
Trong số những kẻ vây công Vân Linh cho đến bây giờ, chỉ có mỗi mình Độc Nhãn Tinh Lang là đứng lại, không truy đuổi Vân Linh nữa. Ai biết được trong đầu tên đại đại tuyệt tình này, bây giờ lại phát sinh cảm giác sợ hãi kỳ dị, tự nghĩ đối phương võ công tuyệt thế, mình suốt đời học hỏi cũng không thể hơn được. Làm sao đây?
Không ai ở vào tình cảnh của Độc Nhãn Tinh Lang khi tên đồng bọn bị giết nên không thấy hết sự sợ hãi của hắn. Rõ ràng là thủ pháp giết người của Vân Linh là vô thanh, vô ảnh, không thấy có chút biểu hiện gì của việc tấn công đối phương, ấy thế mà đột nhiên kẻ bị đả thương ngã lăn ra, chết một cách mơ hồ, không hiểu là chết vì lý do gì nữa.
Vân Linh chuyến này vì tiếng kêu cứu của Lộ Hoa Phương mà bỏ đi, chứ không phải chàng sợ hãi gì bọn địch nhân 8 người kia cả. Do đó, khi chàng bỏ đi cũng không chút lo lắng, mặc kệ đối phương có truy đuổi mình hay không, tuỳ tiện mà chạy xuống khoang thuyền.
Trên đường đi có không ít tên hải tặc áo xám không biết Vân Linh chính là đại đại nhân vật lợi hại, là tử thần của bọn chúng, vì thể đã ra tay ngăn cản chàng, sau đó đã bị Vân Linh đánh cho nằm lăn ra, một tiếng cũng không kêu được.
Vân Linh tiến xuống khoang thuyền rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào đến chỗ Lộ Hoa Phương đang kêu réo. Lúc này mới bùng lên sự giận dữ, khi nhìn thấy 2 nữ nhân của mình đang bị vây công giữa 5 tên hải tặc.
Kỷ Lan thân thủ cũng khá, một mình chiến đấu với 5 tên hải tặc của địch, bảo vệ cho Lộ Hoa Phương khỏi bị sát hại. Nhưng thực lực của Kỷ Lan cũng có hạn thôi, nàng càng đánh càng tỏ ra lép vế, nguy cơ trùng trùng.
Vân Linh hiện giờ máu nóng bốc lên, miệng quát một tiếng lớn, thân hình đã tiến tới sát sau lưng bọn hải tặc, hữu thủ vung lên, đám hải tặc đang hung hãn tấn công Kỷ Lan liền ngã ra chết tốt.
– Tướng công, Kỷ Lan mặt hoa thất sắc vì mệt buông bỏ thanh kiếm rơi xuống đất, nhào vội vào lòng Vân Linh khóc oà.
Yếu nhược cô nương Lộ Hoa Phương nhìn thấy Vân Linh xuất hiện thì mừng rỡ như điên, tất tả chạy lại, vừa khóc vừa cười a đến ôm lấy lưng Vân Linh mà khóc lên thành tiếng.
Vân Linh ôn nhu ôm lấy lưng ong của Kỷ Lan, nhẹ nhàng an ủi nàng, trong tâm một trận biến dị yêu thương không thể diễn tả bằng lời.
Kỷ Lan hai mắt ánh lệ, ngước mặt lên nhìn Vân Linh uỷ khuất nói:
– Tướng công, chàng đừng bỏ thiếp ở lại một mình nha. Thiếp sợ lắm.
Vân Linh chưa kịp đáp lời Kỷ Lan thì ở phía sau Lộ Hoa Phương đã xiết chặt lấy eo lưng chàng, áp sát thân thể kiều mỵ vô bì của nàng vào người chàng, giọng run rẫy nói:
– Muội cũng không muốn xa huynh đâu. Huynh phải nhớ luôn ở bên muội đó.
Vân Linh trong lòng một trận quang man khoái lạc, tay ôm mỹ nhân Kỷ Lan vào lòng, cảm giác mùi thơm và thân thể mềm mại của nàng gọn ở trong lòng, sướng khoái vô tận.
Thêm nữa ở phía sau, phong nhũ nẩy nở đàn hồi ấm áp của Lộ Hoa Phương lại áp vào lưng, từng trận từng trận tê tê da thịt tiếp xúc, thích thú a.
Vân Linh đối với tình cảm luyến ái của Lộ Hoa Phương tuyệt không thể chiếm đoạt, chàng đã có quá nhiều mỹ nhân xung quanh rồi nên chẳng thể tiếp nhận thêm tình cảm của mỹ nữ Tây Lương quốc nữa. Do đó chàng đối với nàng như thân mà như xa, như luyến ái mà như lạnh nhạt, thật sự không có rõ ràng.
Lúc này đây Lộ Hoa Phương bộc phát tình cảm, lời nói mang nhiều ý nghĩa, tự nhiên mong muốn Vân Linh chấp nhận nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng và bảo vệ nàng. Âu cũng là một lẽ hết sức bình thường của nữ nhân mong muốn tìm thấy chỗ nương tựa vững trải cho bản thân trong mai hậu vượt qua sóng gió cuộc đời.
Có một việc, bản thân Lộ Hoa Phương cũng không hiểu được tại sao mình lại phát sinh tình cảm luyến ái với Vân Linh. Phải chăng là do chàng đã cứu nàng khỏi tay gã đại vương Sa Lâm Tinh? hoặc do chàng đẹp trai anh tuấn? Hoặc do bởi sự tự ái của bản thân, vì thấy Vân Linh ơ hờ với nàng nên nàng mới định chiếm hữu y, mê hoặc y, thu hút y để phải quỳ dưới chân nàng?
Bao nhiêu những thứ đó là những câu hỏi không thể giải đáp. Chỉ biết là hiện giờ nàng ôm lấy nam tử hán nọ, liền cảm giác hạnh phúc như men say, mãi mãi không chịu rời bỏ, mãi mãi không muốn buông Vân Linh ra.
Tuy nhiên hiện giờ bên ngoài đã tràn vào mấy nhân vật lợi hại, bọn họ khiến cho Vân Linh không thể tiếp tục ôn nhu cùng nữ nhân của mình nữa, khuôn mặt chàng rắn lại, tay kéo Lộ Hoa Phương và Kỷ Lan lùi lại đứng đằng sau mình.
Sa Lâm Tinh và Kim Bằng Sa Vương vào phòng đầu tiên, lát sau lại lục đục thêm mấy tên nữa, chỉ riêng có Độc Nhãn Tinh Lang là không có mặt. Không hiểu tên một mắt này đã bỏ đi đằng nào.
Sa Lâm Tinh cười lạnh, tay cầm đại đao chỉ vào Vân Linh nói:
– Ngươi tới số rồi. Mau buông mỹ nhân ra rồi chịu chết đi.
Vân Linh lạnh lùng nhìn Sa Lâm Tinh đang đắc ý, hai mắt nhìn về phía Kim Bằng Sa Vương nói:
– Các hạ và tại hạ vốn chưa gặp nhau. Người có phải là đại vương Kim Bằng Sa Vương của Đại Bàng bang chăng?
Kim Bằng Sa Vương tay chống thiết côn xuống đất, nhìn Vân Linh cười hăng hắc nói:
– Phải, phải, chúng ta mới chỉ gặp nhau lần này, nhưng tội danh của các hạ thì ta đã nghe qua, cũng không tệ.
Vân Linh trong lòng đã thầm hiểu vì sao Kim Bằng Sa Vương có mặt ở đây, chắc chỉ là do Sa Lâm Tinh đã xúi bẫy. Chàng nhìn gã Kim Bằng Sa Vương đó nhếch miệng nói:
– Các hạ đến đây chắc là chưa tính được hậu quả của sự việc. Một mai chúng ta quyết đấu đợt nữa, e rằng lúc đó người sẽ hối hận đó.
Vân Linh nói rồi liền vận công phu Vô hình thần công lên, hai mắt chiếu ra tia sáng rực rỡ, uy hiếp tinh thần đối phương.
Hiện giờ Vân Linh y phục rách nát, đứng đối đầu với toàn những cao thủ lợi hại, vậy mà lại không có chút sợ hãi, còn phát ra khí thế bức nhân, tấn công tinh thần đối phương.
Vân Linh đã phòng thủ như vậy, Kim Bằng Sa Vương và Sa Lâm Tinh cũng không chịu kém, hai người hai phía, từ từ dẫn thủ hạ tiến lên phía trước.
Nói về Kim Bằng Sa Vương ngoài mặt thì cứng nhưng trong lòng bị lời nói của Vân Linh làm cho không yên. Hắn chưa biết Vân Linh sẽ giở thủ đoạn gì,
nhưng lúc nãy đánh nhau trên boong thuyền, chẳng ai có thể làm chàng bị thương, việc đó đâu phải là bọn hắn không muốn, chỉ là muốn mà không làm nổi thôi.
Bây giờ thì cung cứng đã dương, người của hai phe đã đánh nhau tưng bừng ngoài kia, hắn là đại vương thì cũng không thể nào rút lui được, đành phải quyết định đặt tất cả vào canh bạc, toàn lực tiêu diệt địch thủ lợi hại, cùng tiến cùng thoái với gã Sa Lâm Tinh đang ở bên cạnh.
Kim Bằng Sa Vương hét: “ Tấn công”. Hắn vừa nói xong thì bổ người về phía trước, côn xuất chiến ý, vũ lộng đánh về phía Vân Linh.
Mấy tên đi sau Kim Bằng Sa Vương cũng đồng loạt lao lên, vũ khí hướng tới, nhằm thân hình Vân Linh mà tấn công.
Ở phía bên kia Sa Lâm Tinh đao pháp bổ tới định chẻ đôi người Vân Linh, khí thế áp bức cực hạn, thật là đúng với đại danh đầu không nhỏ của hắn trong chục năm qua ở trên biển cả.
Lộ Hoa Phương và Kỷ Lan sợ hãi thất sắc, trong lòng lo lắng cho Vân Linh, đều không hẹn mà tiến, định bước tới phía trước hỗ trợ tình lang diệt địch.
Tuy nhiên lúc này ở trước mặt họ đã hình thành một trường lực chấn áp, đẩy lùi hai người lại, không cho họ tiến lên, không cho họ xuất thủ. Đây chính là Vô hình thần công do Vân Linh phóng ra, chàng đã bắt đầu quyết định tiêu diệt đám cứng đầu này.
Bùm … chưởng phong cuối cùng đã được Vân Linh xuất ra. Lần này thật là ngoài sự dự liệu của mọi người. Tuỳ phong chưởng pháp kết xuất hợp với Vô hình thần công tâm pháp vận khởi đã tạo nên một trường gió lốc dữ dội, chính là thứ võ công mà Vân Linh trong lúc bi phẫn nơi hoang đảo mà phát minh ra.
Toàn bộ con người ở phía trước liền bị gió lốc làm cho run rẫy, cố gắng trụ tấn, rồi lần lượt kẻ bắn mạnh ra sau, kẻ trôi dần dần ra phía ngoài, mặt mày tái xám và miệng rỉ máu.
– Hừ, muốn cự với ta sao?
Vân Linh trong lòng tức giận nhìn chăm chăm vào 2 thân ảnh vẫn còn cố bám trụ đứng yên cách chàng 2 trượng. Dù thức chưởng vừa rồi của chàng khá mạnh, mà hai người Sa Lâm Tinh va Kim Bằng Sa Vương vẫn không bị trôi đi, trụ vững như bám rễ trên sàn thuyền, thực lực rất lợi hại đó.
Bọn cận tướng đã bị thổi trôi ra ngoài, hai người Sa Lâm Tinh và Kim Bằng Sa Vương vẫn đang trong tư thế chiến đấu, có điều bọn họ mặt mày đã xanh lại, chưa xuất được chiêu nào mà nguyên khí đã bị tổn thương, ngó ra cũng đã thảm bại một phần rồi.
Vân Linh miệng cười lớn nói:
– Hai vị, cung tiễn hai vị lên đường nào.
Chàng vừa nói xong, tả thủ vận Tuỳ phong chưởng pháp đẩy ra, hữu chưởng phát động thức thứ 6 trong 12 thức Vô hình thần công gọi là “Liên chưởng vô âm công”, tạo nên một sự dồn nén áp lực cộng với lốc xoáy, đánh thẳng về phía 2 gã Sa Lâm Tinh và Kim Bằng Sa Vương đang đứng ở phía trước.
Sa Lâm Tinh và Kim Bằng Sa Vương lúc này cùng lúc chịu đựng hai luồng áp lực, vừa cương vừa nhu, đánh vào toàn các bộ vị trên người, lập tức cảm giác chịu không nổi, thân thể cứ trôi dần dần, thần sắc lại càng ảm đạm, tiên huyết cuối cùng cũng rỉ ra nơi hai khoé miệng, cường lực sức mạnh toàn thân đã vận lên đến cực hạn rồi. Nếu cả hai vừa rồi mà không chịu lùi bước, trôi đi xa cả trượng, thì có lẽ đã ngã gục ra chết tốt.
Sa Lâm Tinh lần trước đấu với Vân Linh cũng chỉ nghĩ chàng hơn hắn vài phần, cũng không phục chàng đả bại hắn. Nhưng đến lúc này tự thân chứng kiến đại lực kình khí bức nhân, chưởng pháp quỷ dị tuyệt đại của địch thủ, thì hoa tâm đã nguội, biết rằng thế cuộc không thể địch lại đối phương quá sức khủng bố này, trong lòng buồn bực không thôi, mặt xám lại vì tức tối.
Ở cách gã không xa là đại vương Kim Bằng Sa Vương. Tên này cũng đã chịu nhiều cực khổ trước khí thế cường hãn như vừa rồi của Vân Linh, hắn với chàng lại không hề có xích mích từ trước, do đó đối với địch nhân lợi hại hơn, trong tâm tự nhiên phục lắm, lộ xuất ra ý tưởng đầu hàng, tự nghĩ bị thua trước đối thủ mạnh như vậy cũng không hỗ thẹn.
Quả nhiên Kim Bằng Sa Vương ngay sau đó liền buông vũ khí, cam tâm chịu thua, đầu hàng Vân Linh.
Song nữ cảm thấy một trận kinh mang thích thú, mặt hoa rạng rỡ, miệng mỉm cười. Cô nương Lộ Hoa Phương sau vụ này lại càng kiên tâm, theo đuổi nam tử hán cường lực vô bì và anh tuấn này, nàng sao thể bỏ qua một ứng viên sáng giá như thế, bỏ là có tội a.
Sa Lâm Tinh ngẩn người trước hành động của Kim Bằng Sa Vương. Hai mắt gã nhìn trừng trừng vào Kim Bằng Sa Vương, hận không thể giết được tên chết nhát này. Ôi chao, tức quá là tức !.
Vân Linh mừng rỡ thu nạp Kim Bằng Sa Vương làm thủ hạ dưới trướng, rồi chỉ sang Sa Lâm Tinh đang tức giận đứng đó, cười mà nói:
– Thế nào ? Các hạ sao còn chưa chịu quy hàng. Vẫn chưa phục ư ?
Sa Lâm Tinh đột nhiên ngẫng mặt cười lớn nói:
– Không phục, có chết cũng không phục, chẳng qua tại hạ chọn phải kẻ nhát gan hợp tác, nên mới bị tình huống như vầy, chưa biết chừng nếu đánh nhau, tại hạ khẳng năng còn thắng nữa.
Sa Lâm Tinh rõ ràng cãi cố, thua mà không chịu thua, lời nói lại còn có ý trách ngược Vân Linh, làm cho Lộ Hoa Phương không nhịn được nói:
– Nhà ngươi đã thua rồi, còn không chịu thừa nhận. Vân ca cứ giết hắn đi cho xong.
Sa Lâm Tinh tức hận nhìn Lộ Hoa Phương mắng:
– Con đàn bà lăng loàn này. Đã bị ta khuất nhục rồi còn chưa sợ, lại theo trai đòi giết ta sao. Thật nực cười.
Lộ Hoa Phương bị nói như thế mặt hoa xám lại, chỉ mặt Sa Lâm Tinh mắng:
– Ta phải giết ngươi. Tên cẩu tặc này.
Sa Lâm Tinh hắc hắc cười nói:
– Giết ta không đến lượt của ngươi. Còn lâu lắm nha đầu thúi.
Hai đằng nẩy sinh xung đột, chuyển từ võ học sang võ miệng, nghe cứ như “hàng tôm hàng cá” đang cãi nhau, thực sự nhức đầu với cả hai.
Vân Linh chen vào giữa hai kẻ đang hăng tiết vịt lên như sắp sửa động thủ, miệng nói lớn:
– Được rồi. Im cả đi. Sa Lâm Tinh. Các hạ đã không phục thì đi đi. Tại hạ cũng không giết ngươi. Cứ đi đi tìm đồng minh khác, bảo họ đến đây.
Sa Lâm Tinh và mấy người có mặt đều không ngờ Vân Linh lại nói như vậy. Riêng Sa Lâm Tinh thì mừng húm, vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng lao ra ngoài, tìm Độc Nhãn Tinh Lang rủ hắn cùng đi.
Con thuyền chở Vân Linh và đám người của chàng lại tiếp tục tiến trình hướng về Ái Lan Quốc để tìm mua dược vật chữa bệnh cho Sử Nguyệt Nga.
Để lại một bình luận