Phần 181
Miêu Thiên Tường ngay lúc có mặt, đã vung mãng xà lên tấn công, chặn ngay hướng lui của Tiêu hồn ma nữ.
Trên khoảng đất chật hẹp trên đường xuống núi, phía trước là thân ảnh của Miêu Thiên Tường chắn giữ, phía sau là Hồ Thiên Hành và Nguyệt Luân đang chạy đến, còn 2 bên lộ, một là vách núi cao, một là vực sâu. Tiêu hồn ma nữ trong lúc bất ngờ, đã bị bọn người kia vây lại không cách nào ra nổi.
Tiêu hồn ma nữ thấy Miêu Thiên Tường đã đuổi đến thì không ham chiến, cố gắng dùng kỳ chiêu đột phá thoát khỏi cửa chấn giữ của Miêu Thiên Tường. Nhưng nàng hành động dù nhanh, cũng không kịp để thực hiện ý định. Vì vậy mà cuối cùng để cho bản thân bị vây, không cách nào ra nổi.
Hồ Thiên Hành lúc này có người trợ lực, liền lui lại ra sau điểm huyệt chỉ huyết vào bôi thuốc trị thương. Gã vừa bôi thuốc vừa nhìn trận chiến của 3 cao thủ, liền nhận thấy Tiêu hồn ma nữ võ công đại đại biến dị, lợi hại hơn trước rất nhiều. Điều này khiến cho Hồ Thiên Hành trong lòng đại kinh mang, tự hiểu không thể làm gì được nàng nọ nữa rồi.
Thế nhưng Hồ Thiên Hành trước sắc đẹp tuyệt đại của mỹ nhân thì không cam tâm bỏ qua. Y nghỉ ngơi một lúc rồi đột ngột xông vào hỗ trợ Nguyệt Luân, vây lấy Tiêu hồn ma nữ vào giữa, quyết định phải hạ gục nàng.
Tiêu hồn ma nữ càng đánh càng khó cầm cự, hiện tại đã vận dụng hết khả năng của bản thân mới tiếp nổi hai cao thủ lợi hại như Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân. Nhưng bây giờ Hồ Thiên Hành lại nhảy vào tham chiến, thì nàng tức thời bối rối chân tay, không biết làm sao chống đỡ nổi sức liên thủ của cả ba người.
Miêu Thiên Tường thấy Tiêu hồn ma nữ tay chân lính quýnh như vậy thì cười lớn nói:
– Yêu nữ ! Mau buông vũ khí đầu hàng đi. Bọn ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Hồ Thiên Hành ở bên phía đối diện cũng vừa vung kiếm tấn công vào hạ bàn Tiêu hồn ma nữ vừa cười lên dâm đãng nói:
– Mỹ nhân nàng mau quy phục cho nhanh. Chúng ta sẽ cùng nhau hàn huyên, bảo đảm vui vẻ cực kỳ.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng lo lắng tuyệt vọng, biết là khó lòng thoát khỏi độc thủ của địch. Trong lúc tâm tình giao động, một bên vai liền bị Nguyệt Luân kích trúng, máu tươi đổ ra, thân hình run động muốn ngã.
Miêu Thiên Tường cũng như Hồ Thiên Hành hai mặt đều kêu lên, xông thẳng về phía Tiêu hồn ma nữ.
Con mãng xà trên tay Miêu Thiên Tường chụp vội về phía người Tiêu hồn ma nữ, định kết liễu nàng.
Thế nhưng ngay lúc ấy, thanh kiếm trên tay Hồ Thiên Hành lại vung lên, đỡ lấy sức tấn công của con quái xà, không muốn cho nó cắn trúng người Tiêu hồn ma nữ.
Miêu Thiên Tường bị ngăn cản thì nổi giận, bà ta lại phóng quái xà ra lần nữa, nhưng lại bị Hồ Thiên Hành dùng kiếm cản lại. Miêu Thiên Tường vì việc này mà hét lên chói lói, tức giận bừng bừng.
Còn Hồ Thiên Hành thì không muốn Tiêu hồn ma nữ bị mất mạng. Như vậy thì làm sao y có thể thưởng thức được sắc đẹp và thân thể nàng. Vì thế mà y cương quyết bảo vệ Tiêu hồn ma nữ cho bằng được.
Nhưng lúc này, Tiêu hồn ma nữ bị trúng thương, hai chân đứng không vững, trong một thoáng khi hai người Miêu Thiên Tường và Hồ Thiên Hành va chạm vũ khí vào nhau, thân hình nàng đã rơi thẳng xuống vực, khiến cho tất cả mọi người đang bao vây nàng, đều kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi chạy vội ra chỗ mép vực mà nhìn. Lúc này thì ôi thôi, thân ảnh Tiêu hồn ma nữ chỉ còn lại nhỏ xíu ở phía dưới kia.
Miêu Thiên Tường thấy Tiêu hồn ma nữ đã tan thân dưới đáy vực, thì cực kỳ thích thú, cơn giận lúc nãy vừa bừng bừng sôi lên giờ không còn đâu nữa. Miêu Thiên Tường vừa nhìn xuống đáy vực vừa kêu lớn:
– A ha … cuối cùng thì ta cũng giết được ngươi rồi. Con yêu nữ này !
Hồ Thiên Hành thì đứng sững người lại, không thể tưởng được mỹ nhân lại ra đi nhanh như thế. Hắn biết rõ Tiêu hồn ma nữ là một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm. Nhan sắc cũng như độ mị lực của nàng là không có đối thủ. Chính vì thế nên hắn mới gắp tâm chiếm đoạt nàng là vậy.
Hồ Thiên Hành càng nghĩ càng tiếc nuối, nhưng chẳng biết làm sao nữa, đành buồn bực quay người bỏ đi.
Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân sau đó cũng kéo nhau trở lại. Đấu trường lúc này đã không còn một ai. Chỉ có vài xác chết của bọn môn nhân Hắc Thanh Phái còn bỏ lại trên đường.
Cả hai đều ngạc nhiên, liền căn cứ vào dấu vết để lại, quyết định truy tùng theo những người đã bỏ đi.
Quay trở lại tình huống của Tiêu hồn ma nữ. Thân hình nàng khi rơi xuống vực đã bị vướng phải những thứ cây leo mọc chằng chịt ở bên bờ vực, do đó tốc độ thân hình rơi xuống chậm lại, chỉ đến lúc nàng hạ thân xuống đáy vực, mới chịu một nổi thống khổ cực lớn do một bên chân xương đã gãy vì va chạm mạnh. Nàng đau quá kêu thảm một tiếng, rồi ngất đi.
Không biết đã trôi đi bao nhiêu thời gian. Khi Tiêu hồn ma nữ từ trong u mê tỉnh lại thì trời đã tối mịt. Nàng hiện giờ cảm giác toàn thân đau nhức vô bì, đặc biệt một bên chân xương đã gãy cực kỳ đau đớn.
Ui da … Tiêu hồn ma nữ khẽ kêu một tiếng vì sự chuyển động của thân mình đã làm cái chân đau nhức buốt thấu tim gan. Nàng ngồi trên đất, cố tình chịu đau, từ từ lùi dần áp thân vào sau một thân cây khô, nước mắt tuôn rơi vì cơn đau tuyệt cùng không thể nào chịu thêm nữa.
Tiêu hồn ma nữ thở hổn hễn, cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Nàng hiện giờ cũng không biết mình đang ở đâu. Chỉ nhớ mới rồi nàng bị Nguyệt Luân đánh trúng vào vai, lại bị hai người Miêu Thiên Tường và Hồ Thiên Hành truy kích, lùi dần rồi ngã xuống nơi này.
Nơi Tiêu hồn ma nữ ngã xuống gọi là Địa Tầm Cốc, là một nơi hoang vắng ít người lai vãng. Ở bên trong cốc và bên ngoài cốc chỉ có một ngách hẹp, cực nhỏ để đi qua. Hiện giờ thì cái ngách này đã hầu như biến mất, vì ở quanh ngách đó cây cối mọc um tùm, vì thế mà bít cả lối thông đạo, ai ai cũng không ngờ nếu vạch cây lá đi xuyên qua thì có thể giao thương vào trong hay đi ra ngoài.
Như vậy nói ra cũng đủ biết hầu như Địa Tầm Cốc biệt lập xa cách với thế giới bên ngoài như thế nào. Do đó, Tiêu hồn ma nữ ở trong cốc còn sống hay đã chết cũng không ai biết.
Trong đêm, tiếng côn trùng và tiếng cú kêu vọng lại, âm thanh ghê rợn kinh người. Vài ánh lân tinh chiếu lập loè ở xa xa, bay lởn vỡn trong không gian đen tối, thật khiến người yếu bóng vía nhìn thấy phải kinh hãi.
Cũng may Tiêu hồn ma nữ gan lớn, mật lớn, nhìn thấy những sự việc diễn ra xung quanh, cũng không lấy đó làm sợ hãi. Nàng hiện giờ chỉ lo ngại có thú dữ ở nơi này. Nếu bọn chúng đột ngột xuất hiện, rồi tấn công nàng thì thật nguy hiểm.
Tiêu hồn ma nữ vì chân bị gãy, nên vận động khó khăn, trải qua một đêm dài đằng đẵng, chịu sự đau khổ và lo âu, cho đến gần sáng nàng mới mệt mỏi ngủ mê đi.
Đến lúc trời đã sáng rõ thì Tiêu hồn ma nữ mới từ từ tỉnh dậy, đưa mắt nhìn quanh, liền nhận thấy nơi đây u tịch vắng vẻ, cây cối mọc um tùm, vô trật tự không ra hàng lối, chứng tỏ nơi này chưa từng có ai đặt chân đến.
Tiêu hồn ma nữ nhìn quanh một hồi, sau đó nàng mới kiểm tra một bên chân gãy, “ui cha”, Tiêu hồn ma nữ kêu khẽ vì đau, hai tay đang lần giỡ y phục dưới chân, lộ ra một bên chân sưng to và đỏ bầm, máu huyết tích tụ trong đó khiến cho nàng không sao nhìn thấy bên trong xương nàng tình trạng thế nào.
Tiêu hồn ma nữ đau lắm. Nàng bậm môi cố gắng chịu đau, từ từ xoa nắn thăm dò chỗ bị thương, càng xoa càng đau, nhưng cũng không thể không kiểm tra chỗ bị gãy đó.
Sau một hồi toát mồ hôi ra vì cơn đau khủng khiếp, cuối cùng thì nàng cũng đã nắn lại được chỗ xương bị gãy, sau đó tìm lấy mấy cành cây khô gần đó, rồi dùng vải trên y phục, xé ra làm dây buộc chặt cố định chỗ bị gãy vào cành khô, không để cho nó bị tổn thương thêm nữa.
Làm xong việc, Tiêu hồn ma nữ ngã người nằm ngửa ra đất, mắt nhìn lên trời cao, miệng lẩm bẩm:
– Vân ca ca ! Chàng ở đâu ? Chàng có hay tiện thiếp đang mong nhớ chàng không? Chàng ở đâu mau quay về, thiếp không chịu nổi được nữa …
Tiêu hồn ma nữ trong nổi đau thương tật, lại nhớ đến tình nhân. Căn bản nàng không thể quên được nam tử nọ trong lòng. Lúc này đây, khi nàng gặp phải tình cảnh gian nan, lại không ngừng tưởng nhớ đến người yêu, tâm lý mong được dựa vào cánh tay người đó, giúp nàng vơi đi mọi lo toan và đau khổ trên đời.
Để lại một bình luận