Phần 109
Ngay tối hôm sau kế hoạch cứu người được tiến hành. Âm Phong Huyết Độc đi với bọn người Hỏa Băng Tâm đường hoàng tiến vào Vạn Thủy Lâu. Bên trong Vạn Thủy Lâu cực kỳ rộng lớn, nhiều nhà mọc lên gần sát bờ sông trải dài trong một khuôn viên lên đến 50 trượng. Quang cảnh rộng lớn phi thường của quần thể kiến trúc nơi đây càng làm cho mọi người sinh lòng cảnh giác và lo lắng. Ai cũng biết với số lượng phòng ốc nhiều như vậy thì môn nhân cư ngụ trong này không hề ít. Vạn nhất khi xảy ra đánh nhau, Hắc y quái thủ tuỳ tiện việc gọi đám môn nhân kia ra thì chỉ việc hạ thủ thôi cũng là một vấn đề nan giải. Làm sao họ có thể ra tay với đám người trong môn một khi họ không hề biết chút gì về âm mưu soán quyền, đoạt vị của lão tặc. Chẳng qua họ tấn công mọi người vì mệnh lệnh thôi. Điều này không thể khiến họ phải chịu chết thay cho lão tặc Hắc y quái thủ.
Cũng may điều này chưa hề xảy ra, chỉ là sự lo lắng nhất thời khi nghĩ đến tình huống xấu kia thôi.
Thiết tý na tra Kim đại nương rất ngạc nhiên khi thấy mấy người Hỏa Băng Tâm đột nhiên dẫn xác tới. Hắc y quái thủ cũng không ngờ mọi người lại dám đến nơi này. Vì thế khi Hoả Băng Tâm vào tới đại điện. Thiết tý na tra Kim đại nương và Hắc y quái thủ Sà Đà Tử vẫn còn chưa thương nghị xong kế sách đối phó.
Hoả Băng Tâm thấy Hắc y quái thủ Sà Đà Tử cũng ở nơi này thì không chút kinh dị cười lớn nói:
– Lão hắc. Chúng ta lại gặp nhau. Lão có thể cho ta gặp mặt Thánh Cô hay không?
Hắc y quái thủ khuôn mặt thâm trầm bước ra cười nói:
– Xin mời các vị vào. Lão không ngờ nhị vị lại đến nhanh như thế. Thánh cô hiện nay sức khỏe không tốt. Từ lúc về đây đến giờ lúc nào cũng mê man. Có lẽ đã bị trúng phong nên bệnh tật mới phát ra nhanh thế.
Kim đại nương cười nhạt đi đằng sau Hắc y quái thủ nói lớn:
– Các vị đường chủ đường đột tới đây. Qủa là coi trọng Vạn Thủy Lâu quá rồi. Xin mời nhị vị ngồi chơi để Nô gia thịnh tình là chủ tiếp đón.
Bà ta nói xong liền quát gọi thủ hạ cho người mang thức ăn vào rượu ra. Nhân tiện còn cho mời thêm một số nhân thủ nữa.
Kim Xí Tịnh, Thanh Cương Gia, Vu Cung, Trình Khôi, Sa Lan Na là các cao thủ tuyệt đỉnh ở Vạn Thủy Lâu liền được mời đến tham dự thịnh yến bất thường.
Mọi người phân ngôi chủ khách mà ngồi. Bấy giờ Kim đại nương mới cười lớn một tiếng nhìn sang Âm Phong Huyết Độc nói:
– Các hạ đây không biết có phải người của bổn môn không ? Tại sao trước nay nô gia chưa từng gặp mặt nhỉ ?
Lời nói của bà ta khiến cho Hỏa Băng Tâm thầm khen lợi hại. Cao thủ tuyệt đỉnh chỉ nhìn sơ là có thể phân định thực lực. Trong bọn mấy người do nàng đưa đến đây, chỉ duy nhất Âm Phong Huyết Độc là lợi hại hơn cả. Xứng là con át chủ bài quyết định thắng phụ trong đương trường.
Tam Thanh nghe Kim đại nương nói thế thì thủng thẳng nói:
– Vị khách nhân đây là bằng hữu của Tâm muội. Y nghe nói Vạn Thủy Lâu nhiều cảnh đẹp nên mới đi theo đến đây, không ngờ Kim đại nương lại quan tâm đến vị khách này.
Thiết tý na tra Kim đại nương tức giận mắng thầm:
– Qủa là con nha đầu lắm lý lẽ. Rõ ràng bọn chúng thực lực đơn bạc nên đã mời thêm cao thủ nơi khác đến để uy hiếp ta. Nhưng không hiểu bằng cách gì mà bọn chúng có thể mời được một đại nhân vật võ công lợi hại đến thế. Lão ta không hành động gì mà uy thế đã bức nhân, khiến người khác cảm giác lạnh lẽo. Người này thật là lợi hại không thể xem thường.
Trong đầu Kim đại nương nghĩ vậy nhưng miệng lại cười giả lã nói:
– Ai dà ! Tại nô gia thấy bằng hữu đây cốt cách thanh kỳ nên mới tùy tiện hỏi như thế, cũng không có gì quan trọng lắm.
Lúc bấy giờ Âm Phong Huyết Độc đang đưa mắt quan sát toàn cục, đôi mắt lão vô tình chạm nhằm ánh mắt của Hắc y quái thủ Sà Đà Tử thì liền nhếch mép cười.
Hắc y quái thủ Sà Đà Tử cũng không hiểu tại sao lão nhìn vào mắt đối phương lại cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ. Thứ khí thế tiềm ẩn không cần đánh này thật đáng sợ vô cùng. Nó làm cho một người thâm sâu như Hắc y quái thủ Sà Đà Tử cũng phải kinh sợ hơi tái mặt lại.
Mấy tên bộc nhân trong Vạn Thủy Lâu bắt đầu mang rượu và thức ăn ra. Mùi vị món ăn thơm phức bay tạt vào mũi làm cho mấy người bên phe Hỏa Băng Tâm dù mới ăn đó không lâu cũng phải phát thèm.
Kim đại nương giơ tay mời mọi người cùng ăn miệng nói:
– Lâu ngày nô gia không gặp lại các đường chủ. Bữa tiệc này coi như mừng ngày hội ngộ. Tương lai thật không dễ mà cùng ăn uống với nhau như vầy.
Hỏa Băng Tâm nghe qua lời nói ẩn ý của Kim đại nương chỉ cười nhẹ rồi hết lời cảm tạ. Mấy người khác như Tam Thanh, Liễu Bình, Kim Xuân đều cười nói có vẻ thân thiện.
Chỉ duy nhất Âm Phong Huyết Độc là ngồi im lìm bất động. Lão đối với những kiểu lòe bịp, khách sáo này cực kỳ chán ghét. Thậm chí hiện tại nếu không vì mối quan hệ với Vân Linh thì lão đã rũ áo ra đi rồi.
Kim đại nương thấy mấy người bên phe Hỏa Băng Tâm cười cười nói nói mà tuyệt không ai đ.ng đến thức ăn hay nước uống thì cười xòa nói:
– Nhị vị thật là khách khí. Mấy món ngon lành thế này mà các vị lại không hết mình thưởng thức thì thật phí hoài. Vậy thì nô gia ăn trước vậy.
Kim đại nương nói xong liền cầm đũa gắp lấy thức ăn ăn ngay. Mấy người bên phe Kim đại nương cũng đồng loạt đưa thức ăn vào miệng. Họ muốn chứng tỏ rằng mọi thứ ở đây không hề có độc.
Nhưng mấy người bên phe Hỏa Băng Tâm đã từng bị độc chất của Hắc y quái thủ Sà Đà Tử hạ vào người rồi. Bọn họ có cho vàng cũng không dám động đũa vào nửa miếng thức ăn, nước uống ở đây.
Hắc y quái thủ Sà Đà Tử thấy vậy liền nói:
– Mời chư vị. Sao các vị không ăn đi ?
Âm Phong Huyết Độc chán ghét kiểu quan cách bịp đời này nên nghe Hắc y quái thủ nói như vậy thì hừ lên một tiếng nói:
– Hạng người như các hạ chỉ chuyên phóng độc vào thức ăn thì bảo bọn ta ăn thế nào được. Thực là nực cười.
Hắc y quái thủ bị Âm Phong Huyết Độc chửi thẳng vào mặt thì tức giận vô cùng. Kim Xí Tịnh ngồi bên cạnh lão nghe Âm Phong Huyết Độc nói thế thì nổi giận vỗ bàn nói lớn:
– Các hạ là người nào mà lại ngang nhiên nói lời xấc láo như thế. Mau hồi tội ngay, chớ để ta phải động thủ.
Âm Phong Huyết Độc nghe vậy cười lên rùng rợn, âm thanh vang vọng trong phòng làm cho mấy người ở đây ai ai đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Nội lực của lão phổ trong tiếng cười khiến mọi người bên phe Kim đại nương đều biến sắc.
Âm Phong Huyết Độc cười xong trừng mắt nhìn Kim Xí Tịnh nói lớn:
– Các hạ định động thủ với lão phu thế nào đây ? Mau nói ra xem ?
Kim Xí Tịnh vừa rồi bị tiếng cười của Âm Phong Huyết Độc làm cho khí huyết nhộn nhạo. Bây giờ ra mới nhận thấy rằng mình đã dại dột chạm nhằm vào lão già bí ẩn này. Nhưng hiện nay Âm Phong Huyết Độc đang hướng vào gã mà truy hỏi, do đó Kim Xí Tịnh không thể tỏ ra mình hèn kém liền đứng dậy vỗ vào thanh đao bên hông nói:
– Tại hạ chỉ dùng vào cái này cũng đủ giáo huấn các hạ.
Âm Phong Huyết Độc nổi giận thực sự. Lão từ khi ra giang hồ đến nay chưa từng có ai dám khuất nhục lão đến thế.
Âm Phong Huyết Độc chuyển “ý” thành “hành”, ngay lập tức phóng một tia Âm Phong chỉ bắn về phía đối phương.
Kim Xí Tịnh không ngờ lão già nọ vừa nói mấy câu đã động thủ. Một việc nữa là khoảng cách giữa hai người khá xa. Lão làm sao có thể gây bất lợi cho gã.
Vì thế nên khi tia kình khí Âm Phong Chỉ do Âm Phong Huyết Độc bắn tới nơi, thì Kim Xí Tịnh mới giật mình cảnh giác. Hắn vừa há miệng la lên thì mọi việc đã quá muộn. Âm Phong Chỉ đã trúng vào huyệt Phúc Kiết, khiến cho chân khí rối loạn, lập tức khuôn mặt đại biến, ngồi phịch xuống ghế.
Hắc y quái thủ Sà Đà Tử không ngờ Âm Phong Huyết Độc mới ra tay đã hạ luôn Kim Xí Tịnh. Lão biết mấy người ở đây không ai có thể là đối thủ của lão già lạ mặt này nên vội đưa mắt nhìn sang Kim đại nương dùng truyền âm nhập mật trao đổi.
Thanh Cương Gia nhìn thấy bằng hữu Kim Xí Tịnh bị người ta hạ thủ thì tức giận rút đao chỉ mặt Âm Phong Huyết Độc nói:
– Các hạ mau báo danh đi rồi thử vài đao của tại hạ.
Âm Phong Huyết Độc cười rộ nói lớn:
– Hạng tôm tép như các ngươi mà cũng đòi khua môi múa mép ư. Lão phu chẳng thèm đứng lên cũng có thể thu thập hạng người như ngươi.
Để lại một bình luận