Phần 131
Vân Linh còn đang suy nghĩ chưa biết nên nói cách nào để từ chối Thạch Tiểu Tam và La Phôi thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa và giọng nói thanh tao vọng vào:
– Lục huynh. Huynh mau mở cửa ra đi. Tiểu muội có việc muốn nhờ huynh này.
Vân Linh nghe giọng nói đó biết là tiếng của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng liền đi ra mở cửa.
Lạc Băng Băng nhìn thấy Vân Linh liền hớn hỡ nói:
– Tiểu muội lần này được đi cùng Lục huynh thật là thích thú. Nhưng mà hiện tại tiểu muội lại không biết nên chuẩn bị vật dụng gì ? Muội không hiểu người ta đi biển phải cần mang theo thứ gì nhỉ? Vì thế mà muội đến hỏi huynh đây.
Nàng đang cười nói và đi cùng Vân Linh vào phòng thì bất ngờ phát hiện hai gã Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang ở trong phòng thì ngớ người nhìn hai gã hỏi:
– Các vị đến đây làm gì vậy ?
Thạch Tiểu Tam và La Phôi nhìn thấy Tiểu ma tiên vào phòng, lại nghe nàng hỏi như thế thì ngắc ngứ một lúc mới nói:
– Bọn chúng tôi đang xin đại ca để được cùng đi đến Trường Thanh Đảo đây.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe vậy chợt bật cười nói rỡn:
– Hay nhỉ. Các người thấy người khác đi được cũng đòi đi sao? Vậy hai người có biết bơi lội hay không ?
Lạc Băng Băng hỏi bất thình lình thế làm cho Thạch Tiểu Tam và La Phôi đều ngơ ngốc. Lúc này cả hai mới chợt nhận ra là hai người đều không ai biết bơi lội cả.
Thạch Tiểu Tam đỏ mặt lên, gãi đầu nói ấp úng:
– Tại hạ không biết bơi lội. Nhưng chuyện đó có quan hệ gì ? Mà cô nương liệu có biết bơi lội hay không?
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe gã nói thế thì cười sằng sặc nói lớn:
– Ô hay ! Mấy người các ngươi chẳng biết công phu lội nước gì hết mà cũng đòi ra biển lớn. Nói cho các ngươi hay, ở ngoài biển sóng nước mênh mông, sơ sẩy một tý cũng có thể rơi xuống biển. Khi đó bọn ngươi một chút công phu bơi lội cũng không có thì có phải là chết chìm không? Còn bổn cô nương đây tuy không thể nói là công phu dưới nước cao siêu, nhưng ít ra cũng có thể tự mình giữ cho cơ thể nổi lên mặt nước. Chỉ nội điều đó thôi cũng hơn đứt hai người các ngươi rồi.
Thạch Tiểu Tam và La Phôi nghe nàng nói thế thì chưng hửng. Hai gã mặt mày ỉu xìu nhìn sang Vân Linh cầu cứu. Vân Linh thấy vậy liền an ủi:
– Thất muội của ta nói đúng đó. Việc đi biển đòi hỏi nhiều yếu tố. Nhưng ít nhất người đi biển phải có chút công phu lội nước. Như vậy mới có thể được an toàn. Khi gặp tình hình thay đổi mới có thể ứng phó. Hai đệ đã không ai biết gì về công phu lội nước thì chớ nên ra biển làm gì ? Sẽ nguy hiểm cho cả hai, biết chưa.
Thạch Tiểu Tam và La Phôi nghe vậy đều thất vọng lui ra. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhìn sang Vân Linh nháy mắt nói:
– Tiểu muội vừa đuổi được hai gã đó cho Lục huynh. Huynh có định thưởng cho muội cái gì không ?
Vân Linh không ngờ nàng nọ lại tinh ranh đến thế liền làm mặt tỉnh nói:
– Huynh không có gì để thưởng cho muội hết. Muội xem, huynh nghèo như thế này mà.
Qủa nhiên Vân Linh nói đúng. Trong phòng chàng ở toàn là đồ do Lục phu nhân cho người mang tới. Những thứ đó đều chỉ là vật dụng thông thường trong nhà, đâu có cái gì có thể được xem là bảo vật hay vật liệu trân quý. Như vậy chàng làm gì có thứ đáng giá để tặng cho Lạc Băng Băng.
Lạc Băng Băng cười khì bước đến níu áo Vân Linh bắt chàng ngồi xuống rồi mới ngồi bên cạnh nói:
– Muội không cần mấy thứ đồ vật quý giá gì. Chỉ là muội muốn biết vị cô nương mặt áo đỏ lần trước huynh mang về đó là người thế nào với huynh thôi.
Ặc ặc … Vân Linh nghe Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhắc đến Hỏa Băng Tâm thì không biết trả lời thế nào.
Lạc Băng Băng cười ruồi nói:
– Huynh đừng có giả bộ nói với muội là cô nương kia và huynh chỉ là quen biết nhau sơ sơ thôi nhé. Muội nhìn cử chỉ của hai người thì biết là không phải như vậy rồi.
Vân Linh nói lảng:
– Cô nương đó chỉ là người quen thôi mà. Huynh và cô ấy ngẫu nhiên gặp nhau nên huynh mới mời người ta về chỗ mình chơi, vậy thôi.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe vậy giẫy nẫy lên nói:
– Huynh đừng có nói dối. Hôm đó muội thấy cô ta từ phòng huynh đi ra xuân tình dào dạt. Rõ ràng là có chuyện mờ ám.
Vân Linh bật cười nhìn vào khuôn mặt tức giận, phụng phịu của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng rồi nói giọng chế giễu:
– Muội mà cũng biết “xuân tình dào dạt”. Vậy xuân tình dào dạt là cái thứ gì ? Muội nói thử cho huynh nghe xem.
– Sặc. – Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bị Vân Linh hỏi bắt bí thì đỏ mặt lên tức giận mà không biết trả lời ra sao. Nàng quay sang đánh vào người Vân Linh, nói:
– Muội không chịu đâu. Huynh mau nói cho muội nghe đi. Muội tò mò quá rồi.
Vân Linh bị cử chỉ mê hoặc của Lạc Băng Băng làm cho chân tình phát động. Chàng thấy nàng nọ cứ nhè vào mình chàng mà đấm mấy cái đau điếng thì vội nắm lấy hai tay nàng rồi kéo vào người.
Toàn thân mỹ diệu của Lạc Băng Băng liền áp ngang vào người chàng cùng với mùi hương con gái thơm kỳ lạ.
Lạc Băng Băng cũng bị bất ngờ không kịp phản ứng nên úp mặt vào ngực Vân Linh mà thưởng thức mùi vị khác lạ.
Hai người như đồng loạt bất động. Một lát sau, thiếu nữ khuôn mặt ửng hồng, lách tránh ra khỏi vòng tay Vân Linh rồi vội vã chạy ra ngoài. Nàng đến và đi giống như một cơn gió thoảng vô cùng tình cờ.
Để lại một bình luận