Phần 18
Vậy là tạm biết những ngày tháng náo nhiệt và xô bồ ở Hà Nội, mình và Xu trở về quê hương thân yêu với bao ngày xa cách và hứa hẹn sẽ là chuỗi 2 tuần ngút người.
Cũng như ai đó thôi, cứ tết về là suốt ngày chỉ có bạn bè từ hồi nhỏ đến cấp 2, cấp 3 gặp nhau tay bắt mặt mừng. Thằng nào thằng nấy bây giờ nhìn ngon lắm rồi, trai gái chí chóe nhau vui thật. Nghĩ bụng cũng may là làm lành với em Xu rồi nên tự dưng thấy trong lòng phấn khởi hẳn, thấy chẳng còn gì phải ưu tư ngoài việc sắp xếp lịch và thời gian bù khú cùng bạn bè cho đỡ tốn 2 cái tuần tết.
Khu chỗ mình là người ta gọi là khu “ Tàu Há Mồm “, chỗ này là chỗ gần 3 cái trường cấp 3 tuổi teen nên các quán Café, Karaoke thì cứ gọi là đông nghìn nghịt, trong vòng bán kính 50m thôi có tới hơn 10 quán Karaoke rồi thế nên tối đến ở khu mình thì cứ goi là như vũ trường. Nó không còn “ Tình thôi xót xa “ hay là “ Mãi mãi một tình yêu “ của 10 năm về trước nữa mà đổi lại là “ Bay – version 2 “ hoặc là “ Không Cảm Xúc “, thi thoảng có pha chút “ Nàng Kiều Lỡ Bước “, nghe chừng một năm không chỉ có kinh tế buồn mà nhiều thứ cũng buồn với các thanh niên 8x,9x lắm.
Gớm, vừa mới về được 1 ngày mà thằng Đức đã gọi ý ới đi hát hò rồi, thằng này được cái thoáng tính và phiêu liêu lắm. Thích ăn chơi, từ khi lên chủ quán café thì cũng đỡ hơn chút nhưng độ bay nó đã ăn vào máu rồi.
– Ê Dũng, lát nữa tầm 8h đi hát karaoke nhé, mày book phòng hộ tao!
– Vừa mới về mà thế này thì bay quá.
– He he, lại có bất ngờ cho mày đấy.
– Bất bất cái buồi… mày chỉ toàn chơi đểu tao.
– Thế nhé, hôm nay tầm 10 mạng đấy.
– Ok luôn.
Cái cảm giác về quê bỏ qua hết mọi chuyện ở Hà Nội nó sướng thế nào các bác chắc cũng biết rồi, mà kể cả vẫn còn buồn thì cứ mặc định là Zero cho các ngày tháng tết và cái cảm xúc nó cũng khác hẳn so với ngày thường. Gọi cho em Xu phát xem thế nào.
– Thế nào em? Ổn định tinh thần cả chưa?
– Đâu vào đấy cả rồi, mới về mà trai làng đến nhà kinh quá.
– Gớm mặt nhỉ, trước khi ra Hà Nội có tiền án tiền sự với mấy anh ở quê rồi à.
– Cũng có tí chút. Hôm nay anh thế nào?
– Lát anh đi hát với đám bạn.
– Có full dịch vụ gì không đấy?
– Anh chưa rõ, tí hỏi thử xem.
– Cứ liệu cái thần hồn đấy. Đùa thôi!
– Ok em, giờ anh đi đây.
Cái câu kết của Xu ghê quá, cứ chớt chớt nhả nhả thế này thì … mệt lắm. Các quán karaoke ngày cận tết đông khách, người người nượp nượp với đầy đủ các thế loại thanh niên với đầy đủ các thể loại tóc, từ bổ luống của “ Tình đơn phương “ cho đến “Tạ Biên Cương và những người bạn “ đều hội tụ cả.
Lượn lờ mãi mới book được cái phòng rộng và đẹp, cũng không thua kém gì Hà Nội là bao. Có khi lại còn chơi hơn ấy chứ, đợi 1 lát thì phi đội của mình đến. Chưa kịp nhìn kĩ hết thì mình dẫn ngay vào phòng. Trai gái đủ cả.
Vừa mới bước vào phòng thằng Đức nó khui hết nắp ngay 1 két bia Heniken là biết đêm nay phải thế nào rồi. Bài đầu tiên thì vẫn như thường lệ, “ Không Cảm Xúc “, nháy nhiếc khói phụt loạn xạ luôn. Nhưng đợt này cảm giác vui chứ không phải là xả stress như đợt ở Hà Nội nữa.
Đang ềnh ềnh cũng mấy thằng bạn giữa đám khói mịt mờ thì có bàn tay con gái lôi mình ra ngoài, hơi phê phê cộng chút ánh sáng lập lòe thì mình cũng không rõ là ai cả.
– Ơ em…
– Ngạc nhiên không anh?
– Nhưng sao lại thế này?
– Hi, em xin nghỉ theo bố mẹ về quê ăn tết nước mình. Một tháng em lại sang Sing.
– Giờ em thay đổi đấy, cũng tô son đánh phấn, tóc tai xoăn tít mù thế kia rồi.
– Sính ngoại mà anh, không thay đổi thì quê lắm.
– Chà chà, xem chừng ra trò đây. Tết này xem em thế nào.
– Em giao cả cho anh đấy.
– Hả? Sao… sao lại?
– Anh dám từ chối?
– Ừ… thôi được rồi.
Mình rợn hết cả tóc gáy, mới sang đó có mấy tháng mà cứng thật. Nhưng trông em vẫn dễ thương nhí nhảnh như ngày trước, trông phong thái và dáng đi của em Cún cũng toát lên sự hiện đại, bắt nhịp với cuộc sống tân tiến và văn minh chứ không phải là sự từng trải của những tháng năm thăng trầm ở xã hội Việt Nam. Mình cảm thấy thoải mái khi gặp lại em chứ không có chút áp lực gì cả. Và nói đúng hơn là lúc đó mình xem em như em gái và hứa sẽ dẫn em nó chơi mấy ngày tết để bù đắp những ngày tháng vô tâm hồi ở Hà Nội.
Quay trở lại phòng hát, các thanh niên vẫn đang nhảy bét tè lè nhè hết. Em Cún rút iPhone 5 ra và kỉ niệm vài bức ảnh, khói khiếc mù mịt, đèn thì mờ nhưng vẫn nhìn rõ mặt 2 đứa được. Mình lúc đó cũng phê nữa nên tay chân vớ được cái gì thì túm cái đó thôi. Thi thoảng mấy thằng bạn lại kích thêm tí bia nữa, nói chung là vui các bác ạ.
Điện thoại mình rung, có tin nhắn của em Xu.
– Nhanh phết nhỉ, chưa gì đã hú hí được rồi?
– Hả? Em nói cái gì thế?
– À, vừa like mấy cái bức ảnh trên Facebook. Có vẻ nóng hổi.
À, thế là hiểu rồi, em Cún chắc vừa up lên rồi tag cái mặt mình vào đó. Kiểu này là ốm đòn với mẹ trẻ Xu rồi…
Mình SMS lại :
– Cún nó mới về, thằng Đức nó tổ chức bạn bè gặp nhau hát hò.
– Thế đang chu cái mỏ vào đâu thế kia?
(Mình đang chuých 1 phát vào má em Cún).
– Thôi anh đang có tí men, nói nữa là rách việc lắm.
– Uh, uống ít ít thôi về còn đi ngủ, chuẩn bị tết nhất.
– Ok em!
Cũng may là Xu hiểu cái tính của mình, quả nhiên là đúng thật. Phụ nữ có tính ghen rất cao nhưng sự vị tha thì cũng vô bờ bến. Nghĩ lại mình cũng có phúc mới đang tạm xem là “ đối tác “ ăn ý với em Xu, em nó cũng có chút kinh nghiệm, không hờn hen vớ vẩn. Vì cứ khi nào ghen là sẽ có chuyện ngay. Mà thường thì vài lần ghen thì sẽ bị bật.
Hôm đó em Cún cũng uống bia, do không khí mà, còn cái gì nữa mà lưu mới chả luyến, tháng ngày của ăn chơi bạn bè nên em nó uống cũng ghê lắm. Mình thì quen rồi nên luôn ở cảm giác phê phê thôi chứ không say xỉn đến mức làm trò hề. Thằng Đức chủ động kết thúc đêm vui chơi đầu tiên và giải tán sớm để còn hôm sau. Chưa vội được.
– Anh hôm nay lai em về nhé.
– Uh.
– He he, dạo này anh ngoan thế?
– Phải lấy le với Việt Kiều tí chứ.
– Hi, anh cứ như thời còn cò cưa ấy.
Cảm giác lai em ở phía sau hiện nay nó khác với trước rất nhiều. Mình không còn cảm thấy áp lực nữa và em cũng vậy. Em nói chuyện khá thoải mái về cuộc sống nơi xứ người và sự phấn đấu trong học tập. Em là người có chí tiến thủ, tuy sinh ra trong gia đình cũng khá giả nhưng em rất coi trọng đồng tiền, không ăn chơi đua đòi, thích khoe của như những đứa đồng trang lứa.
Đèo em về và tạm biệt, trong lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, le lói chút suy nghĩ thích được đi chơi với em vài lần nữa, cũng chả biết làm gì, đó cũng chỉ là cảm giác nhất thời thôi, hay do sự đổi mới của em mà mình muốn biết?
Lên tới phòng mình nằm phập xuống và mở Modern Talking nghe, mình nhắn tin cho em Xu.
– Anh xong rồi đây, hôm nay thế nào em?
– Em mua chút đồ đạc tết, năm nay nhà em nấu bánh chưng mới hay chứ.
– Ngon rồi, từ bé đến giờ anh mới có 1 lần ngồi đợi nồi bánh. Gói riêng cho anh 1 cái nào cưng.
– Chỉ được cái lẻo mép, em gói rồi. Hôm 26 qua nhà em, hôm đó em mời bạn bè gặp mặt cuối năm.
– Với cương vị là?
– Là người làm thịt gà? Ok?
– À được, đã thế anh sẽ thịt thêm 1 số thứ nữa.
– Thôi ngủ đi, say lại nói linh tinh.
Nói cho các bác thêm GATO chứ, cảm giác có “ người yêu “ ngày tết nó sướng hơn ngày thường nhiều. Bởi vì chí ít giữa đám vui bạn bè ta lại có riêng 1 mảnh trời để quan tâm và được quan tâm. Có đôi chút hạnh phúc len lỏi giữa những dòng tin nhắn hỏi thăm và khép lại rất êm ái mà không có sự xích mích nào.
Tết nhất là thời gian cực kỳ nhạy cảm, đôi nào mà không đủ cứng ngày tết, không đủ kinh nghiệm là rất dễ cãi nhau và bung ngay. Những ngày này hội tụ rất nhiều các “ anh tài “ tán gái và phá đám. Có thể là người yêu cũ, người theo đuổi ngày xưa hoặc đại loại là No Name sẵn sàng đến với gái của chúng ta bất cứ khi nào hai đứa có chuyện.
Mình nhớ là lúc nãy có hỏi thăm thằng bạn ở quê, nó đi làm rồi.
– Dạo này làm ăn thế nào mày?
– Nói chung là năm nay thất bại mày ạ.
– Còn yêu đương thì sao?
Vừa mới nói đến câu này, nó cởi cái áo khoác ra và quay lung cho mình thấy cái dòng chữ “ Lời Vẫn Như Đồn “ được in bằng 7 màu sắc. Mình với nó nhìn nhau cười nghặt nghẽo vì cũng hiểu là năm vừa rồi kinh tế nó phức tạp lắm, kéo theo nhiều hệ lụy. Và đặc biệt con gái bây giờ thường chọn những anh có kinh tế một chút để yêu. Giống như ai đó đã từng nói câu : “thà khóc trên bmw còn hơn cười sau xe đạp”. Mình rất kết câu này, theo quan điểm của mình thì là đàn ông thì phải có chỗ đứng ở xã hội, phải có công ăn việc làm ổn định hoặc chí ít tương lai phải sáng thì mới đủ “ vốn “ để đong đưa 1 em mà chúng ta thường gọi là “ ngon “. Chứ nghề nghiệp thì lông bông, tương lai thì mịt mù thì nói trắng phớ ra là không đủ lực mà tán được em theo ý muốn. Nồi nào thì vung nấy cả thôi. Vậy nên các bác ở đây, cứ cố gắng vun đắp cho tương lai, cho tiền đồ đã nhé.
Thậm chí là đừng trách phụ nữ, con gái nó theo thằng có tiền. Họ cũng chỉ muốn tốt cho chính họ và con cái sau này có cái khởi đầu tốt hơn, nếu phụ nữ chỉ theo đuổi cái tình yêu chân thành mà không có tương lai ấy thì xét cho cùng là ích kỉ chính với tương lai của họ và của những đứa con sau này. Giờ thì hiểu sao tết này toàn nghe các đấng nam nhi chung tình hát “ Gọi đò “ với cả “ Cô Hàng Xóm “.
Nghĩ lại chuyện mình với Xu đến với nhau thì cũng thật tình cờ và thật bất ngờ. Mình đến với Xu với tinh thần cực kỳ thoải mái và êm ái, không phải là để tìm kiếm 1 tình yêu cho riêng mình mà quả thực lúc đầu mình cũng chỉ để cho thoải mái, cho mua vui và kiếm 1 người đi chơi cho đỡ chán những ngày cuối tuần, nên đôi khi giao tiếp vơi Xu mình rất tưng tửng, giọng điệu rất ất ơ và ỡm ờ… không phải trau truốt từng câu chữ giống như các bác hay đi tán gái như thời còn mặc sơ mi đóng thùng. Mình đang chìm trong những suy nghĩ và lập luận thì điện thoại có tin nhắn, là của em Cún :
– Em hỏi anh một câu nhé?
– Anh đang đợi tin nhắn tiếp theo đây.
– Anh còn tình cảm với em không?
(Mình hơi điếng người, sợ trong lúc say mình nhắn lung tung, mới làm lành với mẹ trẻ Xu nên chưa dám dở trò)
– Ngốc, ngủ đi, say rồi nhắn linh tinh.
– Không..!!! Em muốn trong lúc say anh nhớ tới ai?
Mình không nhắn nữa, ngủ thiếp đi.
Để lại một bình luận