Home » Truyện sex dài tập » Trái tim người mẹ

Trái tim người mẹ

Khi tôi không có ở nhà, cái khăn nhỏ này vẫn ở dưới gối của mẹ tôi và chờ đợi. Tôi nhận ra nó là cái mà chúng tôi đã sử dụng thường xuyên trước đây, vào cái đêm mà chúng tôi chia tay hai năm trước, sau khi tôi ân ái với mẹ tôi. Và mẹ đã rửa nó sạch rồi giữ nó. Đã hai thập kỷ trôi qua, đã có bao nhiêu lần trao đổi chất dịch trong cơ thể, và lượng dịch nhờn mà nó thu thập lớn đến thế nào? Thứ chất lỏng tình yêu của chúng tôi dính vào gò mu xấu hổ của mẹ, trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được đâu là của mẹ và đâu là của tôi.

Đây không phải là thứ tình yêu mãnh liệt một cách đặc biệt, mà là đùi và lông mu của mẹ tôi. Khi tôi hưng phấn, cơ thể của mẹ dường như cũng thức dậy, và mùa xuân lại nở rộ trên khuôn mặt phong trần của mẹ. Tôi trườn người lên và vuốt ve đám lông mu của mẹ. Một số trong chúng rơi ra và mắc kẹt giữa các ngón tay tôi. Tôi nhận ra rằng lông mu của mẹ tôi thưa thớt hơn trước đây, bắt đầu giống như mái tóc trên đầu tôi. Mất dần.

“Mẹ thật vô dụng, mẹ không thể có một tình yêu vững chắc với con.” Mẹ tôi ngước mắt lên nhìn tôi và nói.

“Kìa mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ đã làm rất tốt. Con mới thật là vô dụng. Con không có dũng khí của quá khứ.” Tôi không thể chịu được.

“Nhìn mẹ như thế này… Con có khăng khăng muốn làm chuyện đó như trước không?”

“Mẹ đừng nói vậy. Tin con đi, về chuyện giường chiếu thì con không gặp người phụ nữ nào sánh được với mẹ đâu. Mẹ luôn nóng bỏng và cuốn hút làm cho con như phát điên lên. Ý con là ngủ với một người phụ nữ thì làm tình là chuyện thông thường, chỉ có những bà mẹ mới có thể nâng độ nóng của quan hệ tình dục lên đến cực điểm.”

Tôi trao cho mẹ một nụ hôn sâu. Mẹ tôi nhắm mắt chấp nhận. Bà đã chọn và tin tưởng ở tôi, trong số rất nhiều người đàn ông mà mình đã gặp. Đã từng là một người phụ nữ bị ruồng bỏ nên mẹ mong rằng mình trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong đời một người đàn ông.

Tôi chân thành bày tỏ cảm xúc của mình. Trong thế giới rộng lớn này thì điều gì cũng có thể xảy ra, ở đâu đó cũng có thể có người như mẹ tôi: Một người phụ nữ có thể vừa là mẹ vừa là vợ của con trai mình. Điều khiến tôi hối hận là yêu cầu mẹ tôi chia sẻ tình yêu của tôi với người đàn bà khác. Tuy nhiên, mẹ tôi không bao giờ quan tâm đến sự mất mát của mình, bà chỉ nghĩ đó là sự trả giá để tôi có được hạnh phúc cho bản thân tôi. Vì mẹ xem hạnh phúc của tôi là hạnh phúc của bà. Tôi hối tiếc đã ở bên cạnh vợ tôi, lo cho thân tôi, và tôi lo nuôi dưỡng hai đứa trẻ.

Mẹ tôi không thể có được tất cả của tôi, nhưng mẹ biết rằng tôi yêu bà. Và tôi cũng biết bà quan tâm đến tôi. Mẹ nhớ tôi hơn cả những bà mẹ nhớ đến đứa con lang thang cơ nhỡ. Tôi phải thẳng thắn thừa nhận rằng ngay từ đầu tôi đã không biết yêu mẹ tôi như thế nào, vì tôi không hiểu nó là gì. Đến khi cuối cùng tôi chợt hiểu ra, nhưng thật tiếc vì thời gian không còn nữa.

Mấy năm gần đây tôi không ở bên cạnh mẹ, không làm nghĩa vụ chăm sóc cho mẹ, và khiến mẹ nhớ tôi da diết. Mẹ tôi chưa hề phàn nàn vì sợ tôi bị mất tập trung, làm ảnh hưởng đến gia đình và sự nghiệp của tôi. Tuy vậy tôi có thể thấy rằng những ngày tôi không thường xuyên ở bên mẹ đã khiến cho mẹ trở nên hốc hác và bệnh tật, tình yêu khiến mẹ già đi, và mẹ già đi vì tình yêu đối với tôi.

Chúa ơi, ngài có thể cho con thêm mười năm nữa được không, để con được ở bên mẹ, đối xử tốt với mẹ và chuộc lại mọi mất mát cho mẹ? Cuộc đời của mẹ tôi chỉ dành cho tôi và các con của tôi. Thực ra, bản thân mẹ cũng cần có ai đó cưng nựng và yêu thương như bao người khác.

Phần 2: Những chiếc áo mùa đông mỏng manh thuở ấy

Tôi bảo mẹ hãy dựa vào vai tôi. Sau khi nghỉ ngơi, mẹ tôi mệt mỏi rơi vào giấc ngủ. Tôi không dám dịch chuyển vị trí mình đang nằm, sợ làm phiền giấc ngủ của mẹ.

Một lát sau, mẹ tôi mở mắt ra và hỏi tôi:

“Cái gì vậy? Mẹ ngủ quên luôn hả?”

“Dạ! Sau khi làm tình xong, mẹ ngủ thiếp đi. Mẹ ngủ rất ngon và đẹp lắm.”

“Khi nào?”

“Hồi năm giờ.”

“Con mặc quần áo vào nhanh đi, tụi nhỏ sắp về rồi.”

Chúng là hai đứa con mà mẹ tôi đã sinh ra cho tôi. Đứa con gái thì đang học cấp 3, và con trai tôi chuẩn bị vào đại học. Mẹ tôi nói đúng, ngay khi tôi mặc đồ xong thì đã nghe thấy bên ngoài có giọng nói. Chúng không gõ cửa, chỉ đẩy cửa vào, và choáng váng khi nhìn thấy tôi.

“Ba đã về, vì vậy đừng vội và gọi BA đi các con.” Mẹ tôi nói.

Đã lâu rồi chúng không gọi tôi là “Ba”. Mấy năm rồi chúng tôi không gặp nhau, và chúng không ngờ lại gặp tôi nên hơi rụt rè đối với tôi. Đứa con trai thì trông giống hệt tôi, còn đứa con gái trông giống mẹ tôi. Để phá vỡ màng ngăn cách, tôi lên tiếng trước:

“Các con, có khỏe không? Ba luôn nhớ đến các con. Ba rất vui khi gặp lại hai đứa.”

Chúng vẫn im lặng không nói gì. Có lẽ vì chúng phải trải qua bài kiểm tra chào hỏi mẹ tôi, à, là mẹ của chúng tôi mới phải chứ. Vì vậy chúng cúi đầu cung kính chào bà, như thể một học sinh nhìn thấy cô giáo chào. Sau đó chúng đi ngang qua tôi và tới bên giường của mẹ.

Trông thấy mẹ con họ tự nhiên thể hiện tình cảm, tôi cảm thấy như người ngoài cuộc nên đứng sang một bên. Trong tim của hai anh em chúng, không có người cha nào như tôi cả. Tôi đã ghen tị.

Mẹ tôi nói gì đó với chúng. Sau đó chúng quay lại và gọi tôi:

“Ba.”

Thế là tôi cảm động đến mức rơi nước mắt. Chúng biết rằng ngay khi tôi, người thường xuyên không ở nhà, khi về nhà là mẹ tôi lấy đi. Tôi biết rằng mẹ giữ bí mật của chúng tôi, nhưng chúng có thể biết nhiều hơn về tôi. Khi tôi ở trong phòng ngủ của mẹ, chúng sẽ rời đi một cách khôn ngoan. Trong thực tế, làm thế nào mà tôi hy vọng chúng có thể ở lại trong một thời gian đủ lâu, trong một gia đình bốn người có thể quây quần bên nhau.

“Tụi nhỏ vẫn còn trẻ, con phải hỗ trợ chúng thật nhiều trong tương lai nhé.” Mẹ bảo tôi.

“Mẹ à, tụi nó là con của con, làm sao con lại bỏ mặc không chăm sóc chúng cho được? Nhìn thấy chúng giống như con nhìn thấy bản thân mình hồi xưa.”

“Thực ra thì hồi nhỏ con còn cứng đầu và bướng bỉnh hơn tụi nó nữa kìa.”

Mẹ tôi nói đúng, tôi quả là như vậy. Khi tôi gặp lại ba tôi, tôi cũng không chịu gọi ông là “Ba”.

Trên đời này thực sự có nhân quả, và tất cả chúng ta đều bị chi phối bởi nghiệp lực mà chúng ta làm. Tôi thấy người mẹ yếu ớt của tôi đang nằm trên giường, vừa quan hệ tình dục với tôi xong, bà nắm tay tôi và nhắc nhở tôi về hai đứa con của chúng tôi. Tôi không khỏi choáng váng, nghĩ đến quá khứ hơn 30 năm trước.

“Mẹ, mẹ còn nhớ cái năm đó không? Khi mẹ gửi con đến Đắc Lắc, con còn nhỏ hơn tụi nó nữa.”

Mẹ lấy ra một tấm ảnh cũ chụp mẹ con tôi ở trên bàn trang điểm. Chúng tôi đã đến tiệm chụp ảnh để lưu lại khoảnh khắc ấy trước khi chia tay. Đúng rồi, mẹ nghĩ, không biết bao giờ mới gặp lại nhau, cũng giống như người chồng của mẹ vậy.

Mẹ tôi có ngờ đâu, khi tôi trở về hơn 10 năm sau đó, tôi đã trở thành người chung chăn gối với bà!

Nhớ lại hồi xưa, ba tôi trở về Đắc Lắc, còn mẹ tôi đưa tôi đến định cư ở Sài Gòn. Tôi nghe kể về ba tôi từ mẹ tôi và cậu tôi. Ba tôi từng làm việc trong một trang trại cà phê ở Đắc Lắc. Sau đó, một phụ nữ giàu có thích ông ấy. Bà ta không nghĩ ông ấy nghèo và lấy ông. Vì vậy ông đã ghi dấu ấn của mình. Ông cứ giấu giếm chuyện đã có gia đình ở quê nhà.

Mẹ tôi không bao giờ phàn nàn. Vì lợi ích của tôi, bà tiếp tục bảo vệ cái gọi là nữ tính của mình và không tái hôn, hy vọng rằng một ngày nào đó, giống như ba tôi, tôi sẽ lớn lên và lập nghiệp ở Đắc Lắc. Nhưng tôi rất miễn cưỡng khi phải rời xa Sài Gòn. Vợ của ba tôi ở Đắc Lắc đã sinh ra mấy đứa con gái, nhưng không có con trai. Thế rồi ông đã can đảm tiết lộ bí mật với bà ta về việc mình có một đứa con trai riêng. Vì vậy ông đã tiếp quản tôi, hầu mong tôi kế thừa sự nghiệp của ông. Mẹ tôi đã gửi tôi lên đó, mong muốn tôi sẽ có được một số quyền lợi. Trong môi trường vào thời điểm đó, và theo kinh nghiệm của mẹ, đó là cách tốt nhất đối với tôi.

Mặc dù mẹ tôi không nghĩ rằng ba tôi đã bỏ rơi bà, nhưng tôi không thể tha thứ cho việc làm của ba đối với mẹ, và tôi không thể chấp nhận người đàn bà đã lấy ba tôi ra khỏi gia đình tôi. Từ lâu tôi quyết định không nương náu nơi người cha xa lạ của mình.

Sau một thời gian ngắn ở Đắc Lắc, chúng tôi không thể hòa hợp với nhau. Tôi không thể chịu được lời ong tiếng ve trong gia đình đó. Tôi sẽ làm gì với tư cách là đứa con trai cả? Bị mấy đứa em gái cùng cha khác mẹ của tôi ganh ghét và bị những người khác đâm chọt. Tôi đã cố ý gây ra tai họa, và ngay sau đó ba tôi đã cấp tốc gửi tôi sang Mỹ du học. Tôi khao khát có một ngôi nhà cho riêng mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sớm kết hôn với cô bạn cùng lớp, có con và định cư ở một đất nước khác.

Cuộc sống ở Mỹ quá tự do, khiến tôi miễn cưỡng khi nghĩ về nó. Tôi liều lĩnh xây dựng công việc cho riêng mình, và tôi nhanh chóng leo lên vị trí cao, được sự tín nhiệm của ông chủ nước ngoài. Nhưng tôi gần như quên mất mẹ tôi và thành phố quê hương tôi. Tuy nhiên, cuộc sống là không thể đoán trước. Và cuối cùng tôi đã trở về Sài Gòn, nơi tôi rất yêu thích.

Nếu tôi sẵn sàng sống một cuộc đời tầm thường ở Mỹ thì cuộc tình kéo dài hơn một phần tư thế kỷ này giữa hai mẹ con tôi sẽ không xảy ra. Ngay khi được sếp bổ nhiệm, tôi đã lên đường mở một văn phòng tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương cho công ty tại Việt Nam.

Khi tôi trở về nhà thì mẹ tôi, người đã xa cách suốt mười năm qua, đã mở cửa ra và chào đón tôi.

“Mẹ ơi, con đã về đây.” Tôi reo lên.

“Ôi con trai của mẹ! Cuối cùng thì con cũng trở về nhà.” Mẹ mừng rỡ thốt lên khi gặp tôi và ôm chầm lấy tôi.

Nơi chúng tôi ngủ vẫn còn giữ nguyên như xưa. Đó là một cái giường tầng, tôi ngủ giường trên, mẹ ngủ giường dưới, từ khi tôi còn nhỏ. Nhìn những đồ đạc trong nhà, chúng gợi nhớ về thời thơ ấu của tôi. Nhìn mẹ tôi kìa, bà vẫn ăn mặc giống như trước đây. Không thay đổi, giống như khi mẹ tôi vẫy tay chào tạm biệt tôi hồi 10 năm trước.

“Chúng ta có thể sống như trước đây.” Tôi nói với mẹ.

Trong những ngày đó, hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau và đã sống một cuộc sống vô tư, hạnh phúc…

Bao nhiêu năm trôi qua, mẹ tôi vẫn sống trong căn nhà dột nát ấy, như muốn lưu giữ một thứ gì đó. Tôi theo mẹ tôi vào trong căn phòng của chúng tôi. Chiếc giường ngủ hai tầng làm bằng gỗ đã cũ kỹ, và chăn ga gối nệm đều ở đó. Khi nhìn thấy, tôi đột nhiên hiểu rằng mẹ tôi không bao giờ mong đợi ba tôi trở về hoặc ngủ chung giường với bà.

Mẹ có được bao nhiêu tình nghĩa vợ chồng? Tôi không hề biết. Mẹ tôi cũng không bao giờ đề cập đến điều đó. Nhưng từ những ký ức của tôi, ba tôi chưa hề trở về nhà. Khi một người phụ nữ kết hôn vào thời đó, người chồng trở thành mục đích của cuộc đời cô ta. Thật là bất hạnh cho mẹ tôi, một người có chồng mà như một góa phụ. Làm thế nào mà mẹ tôi có thể sống trong những ngày cô đơn hiu quạnh ấy?

Khi tôi rời khỏi nhà, tôi đã đối xử với mẹ tôi trong sự tôn trọng và yêu thương ba điểm, sự oán giận bảy điểm vì đã gửi tôi đi Đắc Lắc. Khi trở về, tôi đã lớn và biết được một chút về chân lý của cuộc đời, và tôi cảm thấy rất trân quý mẹ tôi.

Mẹ tất bật quanh nhà, bận rộn nấu ăn cho tôi. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với mẹ tôi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Sau bữa ăn, mẹ mang đến cho tôi một ly trà nóng. Tôi nhìn lên, và bắt gặp ánh mắt của mẹ. Tôi nhận thấy mẹ tôi là một người phụ nữ nghèo nàn đáng thương. Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ tôi một cách rõ ràng. Nhưng tôi vẫn luôn nể trọng bà. Nhớ hồi tôi học cấp 2, mỗi khi tôi làm gì sai vẫn bị mẹ đánh.

Đối với đứa con trai thì người mẹ nào cũng vậy, không bao giờ nhìn thấy họ như một người phụ nữ. Trên thực tế, mẹ tôi trông rất xinh đẹp, tôi chỉ bằng nữa tuổi của mẹ, nhưng mẹ vẫn có nét duyên dáng và trẻ trung. Cơ thể của mẹ tôi có ốm hơn một chút so với trước đây, và hiếm có người phụ nữ nào có phúc khí khi bước vào tuổi trung niên như mẹ.

Gặp lại mẹ, tôi không còn là một chàng trai trẻ khi rời khỏi nhà. Tôi đã qua Mỹ du học, nhận được một nền giáo dục phương Tây, trải qua nhiều thứ ngoài xã hội, đã lập gia đình, hoàn toàn là một người khác. Mẹ tôi đã thay đổi, có thái độ khác xưa mà tôi không ngờ tới, và phục vụ tôi trong một năng lực khác.

Tôi có thể cảm thấy rằng khi sống với mẹ tôi dưới cùng một mái nhà một lần nữa, tôi lại có cảm giác mới về sự chia tay. Tôi đi sớm và về trễ, và chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau. Tuy nhiên giữa cuộc sống thường ngày, có những điều tế nhị, những hành động nhỏ nhặt, từng bước dẫn tôi vào cuộc sống của một người mẹ tưởng chừng đã khép lại…

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13

TÊN TRUYỆN:

Trái tim người mẹ


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)