Phần 39
Xung quanh, tiếng còi xe tiếng nhộn nhịp tiếng người nói cười đùa rôm rả, chỉ có một bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại ủ rũ đang lầm lũi đi về phía trước. Cô là Thu, một người phụ nữ ai cũng ao ước và khát khao chiếm hữu, vừa đi về phía trước Thu vừa suy nghĩ về những khoảng thời gian qua. Cô có một gia đình hạnh phúc, có người chồng hết lòng yêu thương mình. Công việc là giáo viên lại càng được rất nhiều người kính trọng.
Nhưng… chẳng biết từ bao giờ, cô lại trở thành một người như thế này… Biến cố xảy đến quá nhanh và theo một cách mà cô không thể tưởng tượng. Từ biến cố với Trường, Thu chỉ là một người bị ép buộc… rồi cho đến gặp Quân… lại càng bị nhũng loạn về suy nghĩ… Dân tới một kết cục…
Cô lại đang tự hỏi bản thân mình, nếu như cô không bị chồng phát hiện thì sẽ thế nào?? Mối quan hệ này vẫn tiếp tục diễn ra đúng không??? Hay là… rất nhiều câu hỏi, rất nhiều sự dằn vặt trong lòng. Cô chẳng biết đi đâu nữa, dưới cái thời tiết dịu mát này nhưng sao trong lòng cô lại chan chứa nhiều cảm xúc như thế??? Hay là quay lại, dù gì mình cũng phải đối mặt với cái hiện thực như vậy. Trốn tránh cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề, có thể trốn tránh được một thời gian nhưng nó sẽ mãi dằn vặt với cô tới cuối đời. Còn bố mẹ nữa, họ tự hào về con gái biết bao nhiêu. Chuyện này mà vỡ lở ra thì họ biết giấu mặt vào đâu??? Có khi mẹ cô còn chả sống nổi dưới sự đàm tiếu và chỉ trỏ thậm chí là cả sự đay nghiến của những bà hàng xóm.
Thu hiểu nếu bản thân mà ra đi thì những hệ lụy sẽ rất kinh khủng, vậy nếu mình quay lại thì sao? Có thể hàn gắn với chồng không? Chắc là khó có thể được. Cô đã phản bội lại lòng tin của chồng không phải là một mà tận hai lần… cho dù chồng mình có tha thứ thì cô cũng đâu thể tha thứ cho bản thân mình được. Chí ít khi cô quay lại cũng có thể giúp chồng giải quyết trên giấy tờ pháp lý, ly dị là cách tốt nhất để chồng cô không bị điều tiếng nếu như chuyện ngoại tình bị phát hiện. Thêm nữa cô cũng cần đứng trước bố mẹ mà nhận lấy hình phạt chịu trách nhiệm với bố mẹ…
Đúng rồi, mình nên như vậy. Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, mình có thể rời đi mà không cần phải lo lắng cho bố mẹ hay những người thân xung quanh bị đả kích về ngôn từ.
Thu suy nghĩ phân tích đủ mọi biến số có thể xảy ra, cô liền quay người lại mà nhắm về phía nhà của bố mẹ để đi tới. Cô run rẩy vì không biết phải đối mặt và giải thích thế nào đây… Bước chân như nặng trĩu vì những tội lỗi đè nặng…
Nửa ngày, cô đã đứng trước cổng của nhà mình. Thu sợ hãi mà không dám đẩy cửa đi vào, chỉ giám đứng đó mà nhìn vào trong… nhưng tuyệt nhiên không có thấy bóng dáng của ai cả. Thu đang đứng như mất hồn nhìn vào trong…
– Thu… Con Thu kia phải không ông? – Tiếng nói rất to phát ra từ phía sau khiến Thu bị giật mình quay phắt người lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh của hai bố mẹ đang lóp ngóp phóng xe tới, cô lúng túng không biết nên nói gì cả thì họ đã tới trước mặt cô rồi.
– Con… con đi đâu vậy? – Tiếng mẹ Thu lo lắng mà hỏi con gái, hai tay bám chặt vào vai của Thu mà lắc mạnh.
“Chát…” Một âm thanh vang lên, Thu bị ngã ra sau trước sự bàng hoàng của người mẹ… Là bố của Thu đã dơ tay lên tát cho cô một cái.
– Ông… ông làm gì… vậy… bình tĩnh để con bé vào nhà đã… – Mẹ Thu sốt sắng mà ôm lấy tay chồng mình, tay còn lại ra hiệu cho Thu vào trong nhà chứ ở ngoài này một chút là sẽ bị hàng xóm để ý ngay.
Thu bưng bên má bị đánh mà vội vàng chạy vào nhà, chỗ bị đánh đã có in vết đỏ hỏn hai ba ngón tay của bố cô in lên má. Thu đau chứ, nhưng cô nào dám phản kháng? Cô sai mà? Bố mẹ cô chắc hẳn cũng đã biết chuyện này rồi.
Vào trong nhà, mẹ Thu liền đóng chặt cửa, chạy vội tới ôm con gái mà nhìn vết thương trên má do chồng mình đánh thì bà càng xót trong lòng hơn.
– Sao ông ra tay đánh con bé nặng như vậy? Nó cũng là con gái ông mà? – Mẹ Thu chất vấn chồng trong khi nước mắt cũng đã chảy ra.
– Sao à? Mày nói đi Thu, mày đã làm gì, bị đánh như vậy có oan ức không? HẢ? – Bố Thu căng thẳng, máu nóng dồn lên mà quát, ông xắn tay áo còn định nhảy vào tát cho Thu vài cái nữa. Con gái ông đấy, ông cũng như vợ mình, cũng đau lòng, cũng xót con nhưng mà từ khi gả con bé đi thì bất cứ có chuyện gì về đạo đức và lối sống thì chính là do ông bà không biết dạy con. Đó là sự ô nhục còn lớn hơn vạn lần, ông sao nhịn được?
– Bà gọi thằng Phúc sang đây, nói với nó tìm được vợ nó rồi. NHANH LÊN!!! – Bố Thu quát tiếp, mẹ cô bị giật mình mà chạy đi lục điện thoại gọi cho con rể, vài phút sau bà liền trở lại bên cạnh con gái. Thu khóc, bà cũng khóc hai mẹ con ôm nhau mà sụt sịt, cô biết quay lại đây thì cảnh tượng này sẽ diễn ra nhưng mà không thể để bố mẹ chịu nhục thay cô được.
Bố Thu vẫn đứng đó, ông vẫn còn rất tức giận, mắng xối xả cả hai mẹ con. Thậm chí là cả những đồ đạc dễ cầm nắm trong tay cũng bị đập tan nát. Bố Thu vớ cái chuyên nước trên mặt bàn, định ném vào hai mẹ con nhưng lại kiềm chế lại một chút mà ném thẳng sang cái tivi bên cạnh.
“Choang…” Tiếng chuyên nước vỡ, Tivi bị đổ ra sau, ngồi nhà chẳng mấy chốc như một bãi chiến trường, Thu không nghĩ rằng cơn thịnh nộ của bố mình lại cao như vậy. Nếu không cô cũng sẽ rời đi để một thời gian sẽ quay lại sau.
– Mày làm tao với mẹ đeo mo ra ngoài gặp người khác à? Mày nói đi!!! Từ bé tao và mẹ mày luôn quan tâm, hướng mày trở thành một giáo viên, một người tri thức mà bất kỳ ai cũng rất tôn trọng. Vậy mà… mày làm gì với kỳ vọng của tao? Mày đạp đổ lên sự tin tưởng của chồng mày, mày bôi do chát trấu vào truyền thống của gia đình này thế nào? – Bố Thu càng nói càng hăng máu, nhìn đứa con gái trước mặt chỉ hận không thể bóp cổ nó chết ngay tại chỗ.
– Ông ơi, tôi xin ông… ông bình tĩnh đã. – Mẹ Thù quỳ trước mặt chồng mà cầu xin cho con gái.
– Xin gì? Không phải tại bà nuông chiều nó dẫn tới ngày hôm nay à? Cả bà nữa đấy. – Bố Thu nói xong thì liền đi tới, kéo hai mẹ con ra, ôm túm lấy tay của Thu.
– Mày là đứa mất nết, mày là đứa lăng loàn. – Bố Thu giữ tay cô mà vả mấy cái vào mặt, bây giờ mặt của cô hai bên đã ửng đỏ, thậm chí ở khóe miệng có chút máu chảy ra. Tóc tai và quần áo bị lộn xộn nhìn rũ rượi không còn vẻ đoan trang xinh đẹp mỹ miều nữa.
Thu không dám phản kháng, bố cô đánh đúng lắm chứ cô lấy lý do nào để bào chưa cho mình??? Chẳng có lý do nào cả, ngoại tình như vậy còn có lý do nào để bào chữa hay sao??? Nực cười thật sự, Thu thấy bản thân thật sự đáng bị như này.
– Mày nói đi, vì sao? Vì sao mày lại làm vậy với chồng mày? NÓI!!! – Bố Thu quát, ông đang rất sôi máu, tay vung lên cao giáng xuống nhưng mới được nửa đường thì bị chặn lại. Bố Thu quay lại thì ra là Phúc, con rể của ông.
Lúc này Bố Thu mới buông con gái ra.
– Bố để con nói chuyện với vợ con, bình tĩnh đi bố. – Phú giữ được lý trí, nói rất điềm đạm. Sau khi nổi trận lôi đình ở nhà khiến cho Thu chạy đi mất. Phúc lúc đó mới thấy bản thân như mất đi một thứ gì rất quan trọng, anh chạy theo không kịp. Vội vàng chạy về nhà lấy xe để phóng đi tìm cô nhưng khi đang chạy các đường phố, ngóc ngách thì nhận được điện thoại của bố mẹ vợ báo đã tìm thấy Thu. Phúc nhanh chóng quay đầu xe mà phóng bạt mạng về đây. Phúc trước khi tới đây đã suy nghĩ rất kỹ rồi mọi chuyện cần phải bình tĩnh để gỡ, cần phải giữ cái đầu lạnh làm mọi chuyện giảm nhiệt thì mới có thể tháo bỏ nút thắt.
Thu không giáng ngẩng lên nhìn chồng, cô còn mặt mũi nào để nhìn chồng chứ? Người yêu thương cô vô bờ bến, thậm chí hy sinh cả sức khỏe thời gian của bản thân để nai lưng ra kiếm tiền mục đích là để cô có cuộc sống tốt hơn. Vậy thử hỏi bây giờ cô có tư cách gì để đối mặt với chồng chứ nói gì tới nói chuyện.
– Em… có sao không? – Phúc ân cần đi tới đỡ Thu dậy, tay thì phủi phủi vài chỗ quần áo của cô bị lấm lem.
Thu vẫn cúi gằm mặt xuống, miệng cô như bị dính chặt lại không thốt nên lời.
– Thưa bố mẹ, chuyện này của hai vợ chồng con, con nghĩ con nên mời bố mẹ tới nhà bọn con và bố mẹ con nữa vào ngày mai được không ạ? Bây giờ cho con xin phép đưa vợ con về trước. – Phúc bình tĩnh đến lạ thường, anh dìu Thu ra ngoài bước lên xe ô tô bỏ mặc hai ông bà đứng phía sau nhìn theo. Mẹ Thu mừng lắm, con rể tới đúng lúc quá. Dù gì đi nữa nên để cái Thu tránh mặt bố của nó chứ để thêm chút nữa khéo bố nó giết chết mất.
Chiếc xe của Phúc lăn bánh trên đường, hai người trong một chiếc xe, ngồi cạnh nhau khoảng chừng có vài chục xăng – ti – mét vậy mà cứ ngỡ cách xa tới cả một vòng trái đất. Thu vẫn cúi gằm mặt mà hai tay bấu vào nhau, Phúc thì thỉnh thoảng nhìn sang vợ, vẫn dáng người thân quan ấy, dáng người thon gọn và đẹp đến mê hồn. Phúc nhớ ngày đó, anh vui sướng đến phát điên khi mà cưới được vợ mình. Nhưng sao bây giờ, đầu lưỡi của Phúc có chút vị chua, chát… cả vị đắng nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng ở vị trí trước cổng nhà. Thu vẫn ngồi trên xe chưa bước xuống, ngày trước mỗi lần về nhà sao cô lại thấy hạnh phúc như vậy? Về ngôi nhà hạnh phúc của hai người… nhưng hôm nay cảm giác nó lạ lẫm quá, khác hẳn với niềm vui ấy là sự sợ hãi khi phải bước chân vào cổng.
– Em xuống đi, anh dìu em vào. – Phúc bước xuống mở cửa x echo Thu rồi nói.
Thu miễn cưỡng đưa tay cho chồng để dìu vào trong nhà, trước khoảng sân gần với hiên nhà là bộ ấm chén bị vỡ tan nát, hai người đi vào trong. Thu liền buông tay phúc ra mà ngồi phịch xuống ghế, cô không phải không thích sự ân cần của Phúc mà là ngại, cô ngại và xấu hổ trước Phúc.
– Em nghỉ ngơi rồi vào tắm rửa, anh đi lấy thuốc bôi cho em. Ăn tạm gì rồi mình nói chuyện sau. – Phúc nói.
Thu lật đật làm theo lời Phúc, khi Thu tắm rửa đi ra những vết thương trên khuôn mặt và cả cơ thể bây giờ mới in hằn rõ ràng hơn. Thu không còn cảm thấy vết thương ngoài da này đau nữa hay rát nữa. Cô chỉ cảm thấy đau long và buốt ruột gan khi nghĩ về chuyện có lỗi với chồng.
Sau khi cơm nước xong, hai người lên tầng ngủ.
– Em… Anh có chuyện… muốn nói. – Phúc bây giờ chủ động lên tiếng.
– Anh nói đi. – Thu đáp nhỏ, tiếng như lí nhí trong cổ họng.
– Chuyện này, em với Anh Quân qua lại bao lâu anh không cần biết nữa. Nhưng anh muốn được nghe cách giải quyết bây giờ của em. Anh đã hẹn bố mẹ hai bên ngày mai tới nói chuyện cho nên chúng ta sẽ nói chuyện trước để ngày mai còn chuẩn bị tinh thần. – Phúc nói, Thu với Quân qua lại bao lâu Phúc biết để làm gì? Làm tình 1 lần cũng là làm tình mà nhiều lần thì cũng là làm tình chả khác gì nhau cả.
– Em… cũng suy nghĩ cả ngày hôm nay rồi… chuyện này do em làm ra, em sẽ xin lỗi bố mẹ và chúng ta sẽ ly hôn. – Thu khó khăn lắm mới có thể nói ra được hoàn chỉnh cả câu. Cô chẳng bao giờ nghĩ mình lại sẽ phải là người lựa chọn ly hôn chồng.
– Em muốn chúng ta ly hôn à? – Phúc hỏi, anh dường như vẫn muốn tha thứ cho Thu thì phải.
– Vâng… – Thu gật nhẹ đầu, cô đang dằn vặt lắm rồi, đối mặt với chồng sao cô thấy tội lỗi ngập tràn như vậy??? Nếu biết ngoại tình bị phát hiện sẽ ra kết cục này liệu rằng cô có chọn ngoại tình nữa hay không?
– Anh có hễ tha thứ cho em, chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu. – Phúc nói, anh yêu vợ lắm. Tình yêu to lớn này dường như có thể xóa bỏ mọi lỗi lầm mà Thu gây ra. Người khác sẽ có thể nghĩ Phúc là loại đàn ông hèn nhát, mù quáng nhưng khi tình yêu vượt lên trên tất cả chuyện này có thể xảy ra là bình thường.
– Em… em nghĩ mai mình nói chuyện được không? – Thu nằm xuống, cô bây giờ không suy nghĩ được gì hết, đầu óc bị rối loạn suy nghĩ, bây giờ bảo cô mà nói chuyện bình tĩnh với chồng thì không nổi. May mắn Phúc vẫn an cần và nhẹ nhàng với cô… chứ như người khác thậm chí cô chẳng còn sống nữa ấy chứ.
Phúc hiểu cho vợ, anh nằm quay lưng với vợ mình, suy nghĩ về chuyện của Thu… Nghe thấy vài tiếng nấc và sụt sịt, dường như vợ anh khóc. Nhưng sao Phúc không đủ can đảm để quay lại ôm vợ an ủi…
Phúc mải mê suy nghĩ chìm vào giấc ngủ từ bao giờ…
Đến khi tỉnh lại, anh quay sang không thấy vợ đâu cả… nhìn lên trên bàn có một mảnh giấy để lại.
‘Em xin lỗi, anh rất tốt với em, yêu em… nhưng em thấy bản thân không còn xứng với anh nữa, em đã quyết định sẽ đi thật xa không trở lại nữa, xin anh đừng đi tìm em. Đơn xin ly hôn em cũng ký và để trên bàn rồi, anh chỉ việc ký và nộp thôi. Em cảm ơn thời gian qua anh đã yêu thương chiều chuộng và chăm sóc cho em. Nhưng chỉ vì một phút bồng bột mà em đã làm việc có lỗi với anh. Chuyện này em cũng không thể tha thứ cho bản thân được… hy vọng sau này… anh luôn hạnh phúc và có người khác tốt hơn em!!!
Em sẽ luôn nhớ về anh, yêu anh!!!’
Đây là Thu viết, trên trang giấy có rất nhiều vết như nước mắt nhỏ xuống!!! Vậy là lần này… Thu đã đi thật rồi!!!
Để lại một bình luận