Phần 24
Trường chở Thu về nhà… hắn đứng đó nhìn cô đi vào nhà… hắn mặc dù vừa được thỏa mãn thể xác nhưng… Vẫn muốn có gì đó lưu giữ lại… Thu sau khi trải qua cuộc làm tình đê mê và vật vã, cô đã trút bỏ hết tất cả ở ngoài cổng… Trường đi về, đầu óc có phần mơ hồ… vậy là phải chia tay chiếc lồn ấm áp mà ướt nhẹp ấy, cô gái xinh đẹp đó rồi…
‘Từ nay ranh giới của hai chúng ta là…
Yêu nhưng không thể nào bước qua…
Ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây…
Từ sau câu giã từ êm ái kia…
Chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng…
Gặp trong mơ mà cũng không dám gào lên…’
Trường buồn phiền… hắn ta lẩm nhẩm một câu hát trong demo của một ca sĩ… xem ra bài hát này hợp với Trường, tâm trạng của hắn… ” ngọn cỏ” thì sao với được “mây”??? Chỉ là thoáng qua thôi!!!
Vài ngày sau, Phúc trở về anh ta vui vẻ ra mặt khi nhìn thấy vợ, Thu thì khác, cô rất buồn… sao Phúc không ở nhà với cô nhiều hơn??? Tiền thì cũng có rồi… cũng dư giả rồi… cô là Phụ nữa mà… cũng cần được an ủi và yêu thương nâng niu bất cứ khi nào chứ… Nhưng rồi Thu lại mau chóng vui vẻ trở lại, cô tủi thân thì cũng không nên để chồng biết, như vậy hạnh phúc gia đình sẽ không còn trọn vẹn nữa…
Hai người ăn uống rồi lên giường ngủ nghỉ… Thu rất muốn làm chuyện đó với chồng, nhưng Phúc lại có vẻ như đang… lạnh nhạt về chuyện này thì phải??? Nhưng Thu lại dần dần đánh tan suy nghĩ này, cũng có thể do anh mệt nên Thu cũng đành vậy… cô nằm quay ngược hướng với chồng…
– Anh ngủ chưa ạ? – Thu lên tiếng hỏi…
– Chưa, vợ có chuyện gì à? – Phúc liền quay lại mà ôm eo vợ.
– Em… muốn đi dạy thêm… anh thấy sao ạ? – Thu hỏi…
– Sao lại đi dạy thêm? Mình đâu cần tiền đâu vợ? – Phúc hơi ngạc nhiên.
– Dạ, tại vì em ở nhà cũng chán quá, không làm gì, muốn đi dạy để cho nhanh hết thời gian thôi ạ… – Thu nói.
Phúc lúc này mới biết và nghĩ lại, do mình… mải lo làm việc mà chẳng đành thời gian cho vợ, chẳng để ý tới cô cả nên Thu cảm thấy cô đơn trong chính tổ ấm của mình là đúng rồi… chưa nói… Thu còn là giáo viên, cô đi dạy trên trường cũng khá áp lực về tâm lý… về nhà dăm bữa nửa tháng lại nhận được tin chồng phải đi da 1 – 2 ngày… anh vô tâm quá!!!
– Anh sợ vợ mệt ấy. – Phúc nói…
– Em không sao đâu, nếu em mệt thì em nghỉ dạy để nghỉ ngơi được mà. – Thu vòng tay xuống đặt lên tay Phúc đang ôm eo mình…
– Ừm… anh xin lỗi vợ nhé, làm em thấy tủi thân rồi. – Phúc nói, anh ta cực kỳ hiểu vợ mình, tâm lý của Thu tủi thân thì Phúc chắc chắn biết chứ… nhưng cũng không biết nói gì cả ngoài việc xin lỗi và an ủi Thu.
– Dạ, không sao mà, anh ngủ đi ạ!!! – Thu quay lại, cô ôm Phúc và hôn lên môi Phúc.
Hai người ôm nhau ngủ, Thu lúc này mới cảm nhận được chút vị ấm áp.
Sáng hôm sau, Thu gọi điện cho Quân.
“Vâng, chào anh.” – Thu nói…
“Vâng chào cô giáo, cô đã suy nghĩ xong về việc vợ chồng tôi nhờ cô chưa vậy?” – Quân hỏi…
“Tôi gọi cho anh để nói với anh chị là tôi đồng ý dạy kèm cháu, anh chị có thể cho tôi xin giờ giấc và trao đổi cụ thể các môn dạy cháu được không?” – Thu nhẹ giọng nói.
“Vâng, vậy thì mời cô giáo tới nhà chúng tôi nhé, để vợ chồng tôi cùng bàn bạc với cô, địa chỉ là zzzz” – Quân nói.
Hai người thống nhất rồi tắt máy, Thu vào nhà làm đồ ăn cho chồng, Thu mặc tạp dề cùng với bộ đồ ở nhà nhưng sao thấy cô vẫn cứ xinh quá, đẹp kiểu đảm đang hiền thục dịu dàng… Mẫu đàn bà mà bất kỳ người đàn ông nào đều muốn có, cô thật sự phải được 9,5 /10 điểm, vì 0. 5 còn lại khi nào phong ấn dâm đãng của cô được mở a thì sẽ là 10/10 @@
Thu chiều hôm đó tạt vào nhà Quân, hai vợ chồng Quân theo lời hẹn mà đều ở nhà để trao đổi với Thu.
– Chào cô giáo, mời cô ngồi. – Quân đi tới bắt tay Thu, Quân cảm nhận được bàn tay của Thu rất mát và mịn, mềm mại, chỉ tay vào chiếc ghế to bên cạnh, đúng là nhà có tiền, bộ bàn ghế nhìn xịn sò quá, trạm trổ rồng phượng bay múa lung tung cả. Căn nhà to và hoành tráng cực kỳ, có đầy đủ những nội thất hiện đại bây giờ, Thu cảm thấy căn nhà của Cô với Phúc mà so với nhà Quân thật sự không đáng nhắc tới.
– Chào anh chị. – Thu lên tiếng rồi ngồi vào ghế đối diện hai vợ chồng Quân…
– Cháu nhà tôi, lực học cũng thuộc dạng trung bình, cho nên cô cố gắng giúp cháu. Hôm bố nó đi họp về, cũng đề nghị với tôi là nhờ cô giáo kèm cặp cháu, tram sự nhờ cô giáo. – Vợ Quân là chị Vui nói.
– Tôi sẽ cố gắng để cháu tiến bộ hơn, hai anh chị muốn tôi kèm dạy cháu những môn gì vậy để còn sắp xếp lịch kèm cháu hợp lý và giờ giấc. – Thu nói…
– Cô có thể dạy tất cả môn chính được chứ??? Toán, tiếng việt, tiếng anh, ba môn này cô dạy được không? – Quân lên tiếng hỏi…
– Ba môn này với chương trình tiểu học thì rất đơn giản cho nên tôi dạy được. – Thu tự tin nói, cô là một giáo viên có kiến thức cực kỳ vững chắc, may mà cấp 1 không có đào tạo học sinh giỏi chứ không thì cô chắc chắn trong top giáo viên bồi dưỡng cho đội học sinh giỏi.
– Vậy thì tốt quá, với thời gian thì tôi hy vọng cô có thể dạy cháu trong vòng 2 – 3 tiếng một ngày. – Quân đưa ra đề nghị.
– Khoảng 2 – 3 tiếng đó thì tôi đồng ý, nhưng có cố định giờ dạy không? Vì tôi sợ có hôm có việc sẽ dạy trễ làm cháu không quen giờ giấc. – Thu nói…
– Cái đó thì giờ giấc linh hoạt, cô giáo có thể tự căn chỉnh, tới lúc nào cũng được. – Bà Vui lên tiếng. Bọn trẻ con này thì rảnh lúc nào nó sẽ chơi lúc đó nên cũng không sợ con bị stress học hành gì cả.
– Mức lương thì cô giáo tự đề xuất đi. – Quân nói rất hào phóng.
– Tôi chưa dạy thêm bao giờ, nên không biết, anh chị cứ nói đi. – Thu cũng chả biết bao nhiêu mà nói… khó quá @@
– Vậy mỗi ngày vợ chồng tôi gửi cô giáo 300k nhé, gửi vào ngày cuối cùng của tháng. – Bà vui nói.
Hai bên đồng ý, bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu, Thu chào hai vợ chồng rồi ra về, cô khá vui vẻ, tìm được thú tiêu khiển sau mỗi giờ dạy và lúc rảnh buổi chiều, như vậy cô sẽ chẳng sợ bị tủi thân nữa.
Thu về nhà nhưng còn lại một người lại đang vấn vương với thân hình và vẻ ngoài xinh đẹp quả Thu, Quân cứ luẩn quẩn trong đầu hình ảnh của thu lúc nãy, vẫn bộ đồ đi dạy cực kỳ đẹp mà lại lịch sự, Quân nhìn thân hình đó luc Thu quay đi ra ngoài để về, Quân đi sau, nhìn cặp mông đó mà được đút vào từ sau rồi đụ thì ối zời @@ sướng thấy mẹ là có thật luôn!!!
Hôm sau thu dạy trên trường xong, cô về nhà, nấu cơm chờ chồng về hai vợ chồng ăn uống vui vẻ, Thu nhìn kỹ thấy Phúc đợt này hình như xuống sắc hơn nhiều quá, cô nhìn mà thấy hơi quặn ruột về những suy nghĩ hôm trước của mình… cô quá ích kỷ chăng??? Trong khi phúc đang quần quật làm việc ngoài kia thì cô… Thu thấy bên trong đang cuộn lên 1 cảm giác có lỗi rất lớn.
Chiều 2h, Thu phóng xe đi tới nhà Quân, cô bấm chuông, Quân ra mở cổng??? Thu liền dắt xe đi vào, Quân vội vàng đỡ xe.
– Cô thu cứ vào đi, để tôi. – Quân đỡ xe, tay vẫn không quên nhanh nhẹn mà cầm lấy tay thu, cô cũng có để ý gì đâu mà rất vui vẻ, thấy Quân phong độ lại còn ga lăng như thế.
Thu đi vào trong nhà, lên phòng của con Quân, thấy cô giáo đến, đưa bé lại tỏ ra hơi không vui, Thu bất chợt thấy tâm lý của đứa bé này có vẻ như đang rất buồn và có khi còn đang tổn thương thì phải. Thu cũng không để ý nữa, cô không thể hỏi thẳng được, phải từ từ mà moi dần từ trong đưa bé này ra lý do mới được. Thu rất thích trẻ con cho nên thấy học sinh của mình như vậy, cô nào có thể để im được.
Thu với đứa bé đang học thì Quân đẩy cửa đi vào, nhìn hai cô trò mà cười, Quân cầm đĩa hoa quả cho hai người, cũng rất nhanh kết thúc một buổi dạy thêm đầu tiên, Thu đi ra ngoài, cô thấy Quân đang ngồi ở ghế sofa, chào hỏi rồi đi ra ngoài, Quân cũng đứng dậy mà đi theo Thu ra ngoài, Quân vẫn dắt xe cho Thu rất lịch sự. Nhìn bóng dáng thu mất hút sau con đường, Quân nhìn mà ứa dãi, xinh đẹp thật!!!
Cứ như vậy cũng được 1 tháng, Thu ngày nào cũng 2h tới nhà Quân rồi 5h về. Phúc đợt này muốn mở thêm một khu chăn nuôi nữa, mà lại nuôi đà điểu để bán thịt, cũng rất vất vả để chuẩn bị. Thu chỉ biết động viên chồng chứ nhìn chồng ngày 1 hao mòn mà cô thì ngày càng đậm đà hơn, cũng chạnh lòng lắm chứ.
Hôm nay, Thu tới dạy, đứa bé vừa nhìn thấy Thu liền chạy tới mà ôm lấy cô khóc, Thu trong 1 tháng này, cô trò chuyện và chơi với đứa bé này cũng dần quen, nó tâm sự và kể với Thu rằng hay bị bố nó đánh, bị mẹ mắng, xong bố mẹ đi biền biệt, nó chẳng được bố mẹ chơi cùng, thậm chí nó còn kể mà nước mắt cứ rơi, Thu hiểu chứ, đứa trẻ tuổi thơ chỉ muốn được ở cùng bố mẹ, được bố mẹ nuông chiều, được bố mẹ yêu thương…
“Tuổi thơ của con cái chỉ có một, hãy cố gắng bên con nhiều nhất nhé!!”
Thu liền an ủi đứa bé rồi kể chuyện vui để cho nó nguôi ngoai, Thu nghĩ nên phải nói chuyện với bố mẹ nó chứ để như này sẽ bị tự kỷ thậm chí là trầm cảm, cô chỉ có thể dạy nó một năm, làm sao mà sau này cô đảm bảo nó không bị được??? Đang dạy thì Quân như thói quen vẫn mang hoa quả vào cho hai người hàng ngày, đứa trẻ nhìn thấy bố vào thì lại tỏ ra im lặng, nó trầm luôn.
Sau khi dạy xong, cô ra ngoài phòng khách, Quân vẫn ngồi đó, suốt 1 tháng qua, Quân ngày nào cũng ngồi ở đây đúng thời gian, dắt xe ra vào cho Thu, nhưng cô rất ít khi gặp bà Vui…
– Tôi có thể nói chuyện với anh được không? – Thu đắn đo rồi cũng lên tiếng…
– Có chuyện gì vậy cô Thu? – Quân nghe thấy Thu nói thì hơi giật mình…
Thu đi tới mà ngồi xuống ghế bên cạnh, Cô cũng thấy hơi lăn tăn, nhưng vì đứa trẻ đó, cô phải nói, phải lên tiếng.
– Anh chị đi làm, xa nhà xa cháu nhiều quá, tôi thấy như vậy không ổn đâu anh. – Thu nói…
– Là sao? Cô giáo nói rõ được không? – Quân hơi nheo mắt…
– Anh chị đi làm không có thời gian cho cháu, từ lúc tôi dạy cháu tới giờ, cháu cũng tâm sự nhiều chuyện với tôi, cháu nó buồn lắm, tôi sợ… – Thu ngập ngừng…
– Sợ gì vậy cô? – Quân hỏi…
– Sợ cháu bị tự kỷ chỉ trong sớm muộn thôi. – Thu nói…
– Haizzzzz… hai vợ chồng tôi, làm kinh doanh, thời gian cho cháu rất ít, tôi cũng biết… azzz. – Quân hơi cúi mặt xuống, tay vò đầu, còn của Quân là giọt máu, là da thịt của Quân, sao mà lại muốn chứ… Quân cũng căng thẳng.
– Có lẽ anh chị nên bàn bạc lại, chứ tình hình này… – Thu nói rồi ngắt quãng…
– Vâng, chúng tôi cảm ơn cô… – Quân ngẩng lên nhìn Thu rồi lại gục xuống.
– Vậy tôi xin phép về. – Thu nói, cô đứng dậy, Quân hôm nay vẫn như mọi lần đứng dậy mà dắt xe, Quân cố gắng được đụng chạm nhiều hơn vào người Thu nhưng không có cơ hội. Nhìn theo thu rời đi, hắn ta liền đi vào nhà, trong đầu đang có một kế hoạch cực kỳ cẩn thận và chi li, xem ra, hắn ta… đang muốn làm một việc gì đó rất lớn thì phải…
Để lại một bình luận