– Tôi nghĩ cậu vì mang ơn tôi mà đem lòng yêu tôi thì không đúng! Cậu phải đi theo tiếng nói trái tim chứ? Tại sao chỉ vì tôi giúp cậu mà lý trí cậu buộc phải yêu tôi? Tôi không đồng ý điều đó!
– Dạ… không hẳn là vì em mang ơn của anh, em… không hiểu vì sao, nhưng em nghĩ là mình đã yêu anh!
– Vậy… tại sao? Tôi có gì để cậu phải yêu, 1 thằng từng không công không việc, nhà chả có điều kiện? Sống với chị gái, bố mẹ thì không còn nữa. Chả biết tương lai đi về đâu, xe thì chiếc xe cũ nát. Cậu là 1 cô gái xinh đẹp! Nếu tôi yêu cậu rồi, cậu không xấu hổ ư? Cậu yêu 1 thằng chả có gì ngoài cái thân ăn hại?
– Không!! Anh không có như vậy…
Ngân ôm cô tôi và nói tiếp…
– Anh là 1 người tốt, biết hy sinh và nghĩ cho người khác. Em không hiểu tại sao, trước đây có rất nhiều đàn ông chủ động cưa em! Em không hề có cảm giác gì. Vậy mà bây giờ, anh làm tim em đập nhanh không lý do, vậy mà anh không hề có ý với em… Nhưng dù sao thì đã vậy rồi, em rất yêu anh! Chỉ là vậy thôi, cho dù anh có yêu anh khác. Em vẫn chờ!
– Haizzz… cậu đúng là… ngốc… lỡ tôi làm tổn thương cậu thì phải làm sao?
– Không, em tin rằng anh sẽ không làm vậy!
– Vậy tôi yêu người khác thì sao?
– Thì… do duyên thôi, em sẽ cố quên anh… không sao cả… hihi…
– Đúng là ngốc… Tôi đã làm tình với cậu đấy. Nếu tôi không đáp lại tình cảm của cậu, cậu không ấm ức sao?
– Em yêu anh mà… em làm vậy cũng chả sao… 1 mình em thật là được rồi!
– Này… đúng là… ngốc!
Chúng tôi im lặng… Tôi hối hận vì chuyện khi nãy, chỉ vì không kìm nổi dục vọng của bản thân. Nhưng Ngân vui là được rồi, tôi sẽ giấu kín chuyện này đến khi xuống mồ!
– Đi theo tôi nào!
– Dạ?
– Đi theo tôi!
– … Dạ vâng!
Tôi dẫn Ngân đi theo tôi về nhà thằng Khoa. Nó đang nghịch đống hóa chất cùng cái sáng kiến điên khùng, rồi không ngoài dự đoán “Bùm” 1 tiếng khá to.
– Lại nữa rồi… cái thằng…
– Ôi tiếng gì vậy anh, em sợ quá!
– Không có gì đâu, đâu là chuyện cơm bữa thôi!
– Dạ…
Tôi dắt Ngân vào phòng thí nghiệm của hắn ta, cái thằng ngu này lại thí nghiệm nguy hiểm nữa rồi, lộn xộn hết cả lên!
Tôi: Mày lại làm cái gì thế?
Khoa: Uả Trung, tới hồi nào vậy… ủa… hoa khôi hả! Thôi chết, mất hình tượng quá… mày ra phòng khách đi… đm sao mày lại dắt cả hoa khôi vào thế… ôi… ôi…
Ngân: Chào cậu, tôi là Ngân…
Tôi: Tao báo trước rồi mà? Mày là thiên tài mà trí nhớ kém thế?
Khoa: Ra chờ tí coi, tao tắm rửa đã…
Tôi: Tí tao gọi thêm cái Linh nữa?
Khoa: Họp đủ team làm gì vậy!
Tôi: Tất nhiên là về chuyện của Ngân! Tao đã nói khi trưa cơ mà? Mày bị gì thế?
Khoa: À… à… tao nhớ rồi… ra ngồi chờ tí coi…
Tôi: Lẹ lên đó!
Tôi vào trong bếp nhà thằng Khoa, lấy 2 ly cafe từ máy pha của hắn ra cho tôi và Ngân. Ngồi dựa vào chiếc sofa, tôi lấy điện thoại gọi cho cái Linh đến. 15p sau, tất cả chúng tôi đều có mặt!
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận