– Dạ, vậy em cảm ơn chị nhiều nha <3…
– Đừng khách sáo, em trai nuôi của chị… haha…
Thằng khoa chen vào…
– Mày sướng nha, chị tao tặng cho mày cái đồng hồ xịn xò nha, còn nhận mày làm em trai nuôi nữa, tao chắc em ghẻ quá.
Chị Hạnh lườm thằng Khoa.
– Tao cho mày cái bộ thí nghiệm hóa học mới chưa đủ hả, muốn ăn đòn hả… g. Rừ…
Sau đó chị lại nhìn tôi âu yếm…
– Này, khi nãy em nói muốn có công việc làm thêm hả…
– Dạ… em vẫn đang tìm…
– Hay em vào quán của chị làm đi, em quên rồi sao chị có 3 quán cafe lớn nhất thành phố mà… haha…
Chị Hạnh nói xong tôi mới nhớ, chị có 3 quán cafe (có bán bao gồm trà sữa, đồ ăn vặt…) lớn nhất trong thành phố. 3 quán cafe sang trọng đó trải đều 3 quận, lúc nào cũng đông nghẹt khách. Tôi thật ngưỡng mộ chị khi chị sở hữu đến tận 3 cái quán cafe lớn khi còn rất trẻ.
– Chị còn thiếu 1 nhân viên ca tối full tuần, em có vẻ hợp đấy…
– Oaw, tối hầu như em rảnh cả tuần, may quá!
Nói rồi chị đưa tôi cái áo của quán, rất đẹp…
– Cái áo đẹp thật đó chị…
– Haha, em mang vào nhìn đẹp trai hẳn, nhiều em sẽ mê em đó. Chỗ này của hình như toàn nhân viên nữ không à, haha…
– Thôi mà chị, em thấy em có gì đặc biệt đâu hihi…
Chị lấy 1 tấm thẻ trong túi và đưa cho tôi…
– Tối nay, em đến quán, địa chỉ trong thẻ. Em sẽ gặp quản lý Sơn. Cứ nói là “Chị Hạnh bảo em đến” là em sẽ được nhận vào làm.
– Dạ, cảm ơn chị nhiều <3…
– Hihi, Chào mừng Trung đến với gia đình Hura nhé haha.
Tôi háo hức ra về, ăn trưa cùng chị tôi và tắm rửa sạch sẽ. Đánh 1 giấc và chuẩn bị thay đồ đến quán. Tôi xịt nước hoa cho nam mùi nhẹ nhàng, vuốt 1 ít sáp cho đầu tóc được thẳng thớm. Soi gương kiểu “ây da, mình cũng đẹp trai ghê”. 5h30 chiều, tôi lái chiếc xe Sirius của mẹ tôi để lại băng qua con đường quen thuộc.
… 41 đường X, ồ đây rồi, quán cafe Hura! Quả thật nó rất lớn so với những gì tôi tưởng tượng, 1 tòa nhà hơn 50m2, 3 tầng, lợp những tấm kính đẹp mắt, trông cực kỳ sang trọng. Ánh đèn nhấp nháy rực cả 1 tòa nhà, như là tòa nhà đang phát quang vậy, có vẻ tiền đầu tư tính đến cả trăm tỷ, có lẽ nhờ 1 phần góp vốn của bố thằng Khoa. Quả thật ở đây khách rất đông, vả lại đang là chủ nhật nên nó càng đông đúc hơn. Tôi chen vào được trong quán, tôi gặp ngay 1 em nhân viên thu ngân đeo kính cận rất xinh xắn…
– Anh dùng gì ạ?
– Ờ… mình đến để gặp quản lý Sơn ạ!
– Dạ, anh đi lên lầu 2, rẽ trái đối diện khu nhà vệ sinh sẽ thấy phòng quản lý. Quản lý Sơn đang ở đấy ạ!
– Cảm ơn bạn nhiều nhé!
Tôi lên tầng 2, quẹo trái và thấy phòng quản lý. Tôi gõ cửa thì bên trong có tiếng vọng ra…
– Vào đi!
– Dạ chào anh Sơn, em là Trung, em được chị Hạnh bảo đến ạ!
– À, mày là Trung mà chị Hạnh đã nói với tao à. Nộp quỹ 20k rồi cút ra làm việc đi…
Ăn nói chả khác gì thằng giang hồ, tưởng như cái quán là của bố mày vậy, ở đâu ra cái thể loại quản lý này hả trời. Lại đòi tiền gì nữa đây? Tôi kìm nén đáp nhẹ nhàng…
– Uả anh, 20k gì ạ? Chị Hạnh không có nhắc với em chuyện này…
– Ở đây muốn làm thì nộp 20k quỹ mỗi ngày, không nộp thì cút khỏi đây, ở đây không chào đón! Thiếu 1 thằng nhân viên cũng đéo sập tiệm đâu.
Rất bức xúc nhưng thôi đành đưa 20k cho nhanh chuyện. Cái thái độ của 1 quản lý là vậy sao? Ngoài đường là mày ăn đấm của tao rồi con chó ạ! Còn cái 20k nữa, chắc chắn đây là thu lợi riêng rồi, tội nghiệp cho các nhân viên nữ ở đây. Tôi nhất định đem chuyện này trình lên chị Hạnh xử lý, thay mặt các bạn nữ mà đòi công bằng – 1 sự tức giận đang tràn trề trong cơ thể tôi.
Tôi thay áo của quán vào, đi ra thì gặp 1 nhân viên nữ đang ngồi khóc trong góc bếp… tôi lại gần, gọi em thì em giật mình, đưa khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía tôi…
– Này, cậu bị sao vậy? Tôi có thể giúp cậu chuyện gì không?
– Hic… hic… cậu… là ai vậy? Nhân viên mới à? Tôi thấy cậu lạ quá…
– Ừ! Tôi mới đến hôm nay!
– Vậy là cậu chưa biết về cái tên “Sơn đê tiện” đó đâu, hắn ta là con ác quỷ, 1 tên bệnh hoạn biến thái mà huhu…
Tôi rất sốc khi nghe những câu đó, tôi tiếp lời…
– Này, ý cậu là cái tên quản lý Sơn à…
– Không sai, là cái tên khốn khiếp đó… huhuhu…
– Có chuyện gì… kể tôi nghe, tôi sẽ đòi công bằng cho các cậu…
– Huhu… cậu đừng xía vào, cậu sẽ mất việc đấy… hắn ta là quản lý của chúng ta… hắn ta làm gì thì chúng ta không quản được đâu… huhuhu…
– Vậy cậu để cho hắn ta làm vậy mãi ư… – Tôi tức tối, nắm chặt bàn tay.
– Thà mất việc tôi cũng phải đòi lại công bằng cho cậu… hãy tin tôi… kể tôi nghe đi…
– Cái tên “Sơn đê tiện” là 1 cái tên biến thái… hic hic… Lúc nào hắn ta cũng bắt bọn tôi nộp 20k quỹ quỹ gì đó, nhưng tất cả chúng tôi đều biết hắn ta lấy tiền đó để nuông chiều con bồ của hắn… Nếu không nộp 20k cho hắn, hắn sẽ bảo thay thế bằng việc cho hắn ta sờ ngực… cho hắn ta sàm sỡ… hôn hít… còn nếu không chiều theo ý hắn, hắn sẽ đuổi việc ngay.
– Khốn kiếp, có loại người này trên đời sao, cầm thú hay gì. Thật là khốn nạn, hắn ta tưởng đây là quán của hắn sao, hắn không coi chị Hạnh ra gì sao… – Tôi tức giận đấm móp cả cái nồi trên bếp…
– Này… bình tĩnh… cậu đừng làm chuyện gì nha… tôi không muốn cậu… vì chúng tôi mà mất việc đâu…
– Cậu yên tâm, có chết tôi cũng phải đòi lại công bằng! – Tôi bình tĩnh lại đáp…
– Bây giờ… khách đông… cậu ra làm việc đi… chuyện này từ từ hãy tính…
Tôi hạ hỏa xuống bình tĩnh hỏi danh tính của cô gái…
– Tôi là Trung, cậu tên gì?
– Tôi tên Ngân… cảm ơn cậu đã an ủi tôi…
Tôi bắt đầu ra làm việc, chuyện này tôi định về nhà nói với chị Hạnh. Công việc ngày đầu của tôi khá ổn, tôi cũng bắt đầu quen việc. 11h đêm, khách đã về hết, chúng tôi dọn dẹp quán, tôi chuẩn bị ra về thì nghe thấy tiếng la vọng ra từ trong bếp “… anh Sơn… đừng mà… tôi xin anh… đừng làm vậy mà… cứu tôi… huhu”. Nghe qua tôi biết ngay là giọng của Ngân, cô ấy đang kêu cứu sao… “Ngoan nào cưng, chiều anh thì cưng không cần nộp quỹ đâu… hêhê”
Đây là tiếng của thằng “Sơn đê tiện”, tôi nghe không nhầm vào đâu được. Tôi tức giận, đang định chạy vào bên trong để cứu Ngân thì 1 bàn tay cầm tay tôi giữ lại. Là em nhân viên thu ngân mà lúc mới vào quán tôi gặp…
– Này, chuyện này hay xảy ra lắm, cậu về đi…
– Tôi thà bỏ việc còn hơn để tên khốn đấy lộng hành như vậy!!
Tôi không quan tâm lời nói của em thu ngân, tôi giật phăng cánh tay của em ra. Đạp cánh cửa bếp thật mạnh, tôi xong vào…
– Ô, cái thằng nhân viên mới, mày ăn gan cọp hả. Dám làm phiền cuộc vui của bố mày…
– Ồ! Có gì khiến tao sợ? Mày là 1 con quỷ đực, mày làm chuyện độc ác, tao thấy rất ngứa mắt. Tao nhịn mày nãy giờ vì tao tôn trọng quản lý của tao, nhưng bây giờ tao nhất định phải dạy cho mày 1 bài học – Tôi hùng hổ đáp lại…
Vậy là hắn ta xông đến tôi, tôi từng học qua Vovinam hơn 1 năm nên tôi có 1 chút võ công trong người. Ngay lập tức, tôi vung 1 đòn đá tạt ngay mặt của hắn, khiến hắn không kịp đỡ hay né. Sau đó là 1 đòn đạp ngay bụng khiến hắn ta văng ra cửa sau của quán. Tôi xông ra cửa sau, xách cổ áo hắn ta lên quăng thêm 1 đoạn cái bịch xuống đất. Hắn ngồi dậy thì bị tôi vung 1 cú đấm trời giáng ngay giữa mặt… máu mồm máu mũi tóe ra rất nhiều.
Hắn nói với tôi trong đau đớn…
– Mày… được… lắm… mai… đừng đến… quán tao làm nhé… cút đi…
Hắn vừa dứt lời thì 1 chiếc giày bay đến cái mặt khốn kiếp đó, từ xa tôi thấy Ngân và chị Hạnh đang đến gần. Hắn ta đã bắt đầu sợ hãi và cúi gầm cái bản mặt khốn kiếp đấy xuống…
Phần 5
Chị Hạnh đến gần không quên cho tên “Sơn đê tiện” 1 cái bạt tai…
– Mày hay lắm Sơn, mày dám thu lợi riêng rồi còn dám đe dọa, sàm sỡ đến các nhân viên nữ hả. Mày ủy quyền mày đòi đuổi ai là đuổi hả? Mày là chủ quán hả, mày muốn lên đầu tao ngồi hả? Mày tưởng là tao không biết sao? Tao biết hết đấy, chả qua tao đang bên Úc không kịp về sớm để xử mày thôi… Cút đi, mày không xứng đáng ở gia đình Hura đâu! Đừng để tao gọi cảnh sát đến trình báo hết mọi tội danh của mày. Tội của mày nhiều lắm, mày gan to lắm, còn dám đuổi cả em trai của tao cơ mà!
– Cái gì… em trai chị… không phải… là… Khoa à… hự hự…
– Tao muốn nhận ai làm em trai cần mày quản à! CÚT!!
Hắn ta tức giận, rời khỏi đó và chạy thật xa. Chị Hạnh dẫn tôi vào quán, trong đó vẫn còn đông đủ các nhân viên nữ… Ngân đỡ tôi ngồi 1 chiếc bàn cao cao. Chị Hạnh vỗ tay ra hiệu các nhân viên tập trung…
– Này các em, hãy chú ý lên đây. Hãy cho anh hùng của đêm nay 1 tràng pháo tay nào!
Tất cả nhân viên nữ của quán đều vỗ tay nồng nhiệt, tôi không hiểu tại sao, làm chuyện nên làm thôi mà? Nhưng đành tiếp chuyện thôi. Chị Hạnh tiếp tục nói:
– Bây giờ, nếu chị ứng cử cậu ấy làm quản lý mới của quán, các em có muốn ý kiến gì không?
– Không!!! – Ngân và tất cả nhân viên đều đồng thanh đáp…
– Vậy thì… – Chị Hạnh nói tiếp…
– QUẢN LÝ TRUNG!! QUẢN LÝ TRUNG!! – Tất cả đều tung hô tôi…
Nhưng tôi cảm thấy rất áy náy, tôi liền lên tiếng…
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi! Nhưng mà tôi nghe tôi, tôi chỉ là 1 thằng nhân viên mới vào 1 ngày, không có kinh nghiệm làm việc, không có nhiều kỹ năng. Với lại, đây là chuyện tôi nên làm, xin đừng vì chuyện này mà bầu tôi lên làm quản lý! Tôi… rất áy náy, xin các bạn suy nghĩ lại!
Ngân đứng cạnh tôi, đứng ra phát biểu…
– Này các cậu, nghe tôi nói, từ trước đến giờ, chưa ai vì chúng ta mà lại dám lên tiếng trước mặt 1 quản lý cả. Đây là Trung, người đầu tiên không sợ uy quyền, chỉ biết đúng và sai, dám hy sinh cả công việc để lên tiếng vì chúng ta. 1 người không sợ uy quyền, dũng cảm và ra tay trượng nghĩa! Vậy mình hỏi các cậu… cậu Trung đây có xứng đáng được làm quản lý của chúng ta không?
Ở dưới các nhân viên đều đồng thanh “XỨNG ĐÁNG!! XỨNG ĐÁNG!!! TRUNG QUẢN LÝ!! TRUNG QUẢN LÝ!!”
Sau đó Ngân quay qua tôi:
– Cậu nên nhận đi, cậu không thoát được đâu hihi…
Tôi đành đứng dậy phát biểu…
– Được rồi, tôi cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tôi. Vậy đến nước này, tôi sẽ nhận chức trách này, xin được mọi người giúp đỡ! Cảm ơn tất cả mọi người!
Tất cả lại vỗ tay rất lớn, Ngân bên cạnh bỗng đưa cả khuôn mặt xinh đẹp đó hôn “chụt” lên má tôi 1 cái:
– Cái này là cảm ơn cậu đã cứu tôi <3…
Chị Hạnh liền vui vẻ, đứng lên nói rất to…
– Vậy thì chị xin được tuyên bố “Đây là quản lý mới của quán, quản lý Trung!!!”
Đêm hôm đó rất vui, tôi đã làm quen được tất cả nhân viên của mình, được biết em thu ngân tên là Quỳnh, rất xinh đẹp… mà nói chung nhân viên nữ cả quán ai cũng xinh như chị tôi. Tôi bất ngờ vì không nghĩ là mình sẽ trở thành 1 quản lý trong 1 đêm đầu tiên đi làm. Tôi tự nhủ đã nhận chức thì phải làm hết trách nhiệm, tôi, chị Hạnh, Ngân đi về cùng nhau. Tôi chuẩn bị về thì mới nhớ mai là thứ 2, nghĩa là mình phải đi học, vậy thì công việc quản lý?? Tôi liền hỏi chị Hạnh, chị mỉm cười xoa đầu tôi…
– Tất nhiên là em phải đi học chứ! Cứ giao thời gian đi học của em cho chị quản lý, còn lại thì em cứ làm! Cố lên nhé – chị Hạnh nháy mắt tôi 1 cái…
– Dạ! Em cảm ơn chị nhiều!
Tôi vui vẻ đi về, về đến nhà, chị tôi đang ngồi ngoài sân.
– Này, em đi đâu bây giờ mới về?
– Thì… em đi… làm…
– Sao lại là đi làm…
– Em chỉ muốn kiếm chút tiền cho chị và bà đỡ lo về kinh phí thôi!!
Chị bỗng rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy tôi…
– Em trai ngoan của chị, vì chị không tốt… chị không kiếm được nhiều tiền nên mới để em phải đi làm thêm… hic hic…
Tôi cũng ôm chị thật chặt…
– Em tự nguyện mà, chị đừng nói vậy… chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn nhé…
Chị xoa đầu tôi, hôn lên má tôi 1 cái…
– Này, chị nghe cái Hạnh kể cái chuyện người hùng của em rồi nhé, chúng mừng quản lý Trung! Em làm cho bên cái Hạnh nên chị cũng yên tâm. Chị tự hào người hùng của chị lắm! Hihi…
– Ấy dà, đừng nhắc nữa, ngượng lắm luôn á!
– Thôi, chị làm mì cho em rồi đấy, vào ăn đi rồi còn ngủ sớm…
– Dạ!
Tút… tút… đồng hồ báo thức cho 1 buổi sáng đầu tuần trong lành. Tôi vệ sinh cá nhân và chạy đến trường để chào cờ. Tôi không thấy chị đâu cả, có lẽ chị đi trước tôi rồi. Tôi đi được 1 quãng đường thì thằng Khoa từ đâu chạy đến vỗ vào lưng tôi 1 cái…
– Ê người hùng…
– CLGT? Mày biết chuyện rồi à…
– Tao là em trai chủ quán mà? Tao không biết thì ai biết?
– Ờ… tao xin mày đừng đồn thổi nhé, tao thấy chuyện này phiền vãi Ɩồŋ…
– Tao không chắc đâu, mẹ tao cũng biết chuyện này rồi, hiệu trưởng đấy. Hôm nay chào cờ có khi mày được tung hô đấy…
– Vãi cả Ɩồŋ!!!
– Mày bị mẹ gì vậy? Mày sẽ nổi tiếng đấy, đẹp trai, tốt bụng, anh hùng và dũng cảm… mày sướng quá còn chê cái gì?
– Tao thấy phiền vl, cuộc sống riêng tư bị đảo lộn cả lên…
– Tin tao đi, mày sẽ sướng lắm đấy, tao muốn như mày mà không được…
Để lại một bình luận