– Vậy mày đi mà giải cứu đi kìa, tao sợ suýt mất cả việc đấy!
Tôi với Khoa tranh luận 1 hồi lâu, thì cái Linh cũng xuất hiện khen tôi không ngớt…
– Aí chà! Người hùng của quán Hura đây à, nam thần của nhân viên quán Hura đây mà. Không biết nam thần đây có cưa được ai hợp nhau không ta, trong lòng đổ ai chưa nhỉ… haha…
– Tao chỉ yêu mỗi chị tao trên đời thôi…
– Lớn rồi, nên kiếm bạn gái đi ông nội. Tha cho chị mày đi – Thằng Khoa nhanh nhảu…
– Kệ tao!!! – Tôi hét lớn…
Vào đến trường, thì Ngân ở đâu đến ngay trước mặt, xung quanh nhiều người đứng nhìn, chỉ trỏ, trêu chọc… Tôi mở lời…
– Cậu cũng học ở trường này à…
– Ờ, tôi học lớp 11D12, còn cậu?
– Tôi học lớp 11A2…
– Cho cậu cái này nè… nhớ về nhà rồi mở ra đấy – Ngân lấy ra và đưa tôi cái hộp rộng khoảng 1 tờ giấy A4…
– Ờ, cảm ơn cậu nha…
Rồi đám đông 2 bên hú ré, vỗ tay nồng nhiệt… Tôi vẫn chưa hiểu cái mẹ gì đang xảy ra thì thằng Khoa ghé sát tai tôi nói nhỏ…
– Sướng vãi Ɩồŋ nghe mày, được hoa khôi khối 11 tặng quà cơ đấy, có nhiều thằng tặng quà cho nó mà không thành kia kìa. Mày thì lại được nó tặng cho cơ… haizz…
Tôi rất ngạc nhiên vì thằng Khoa nói như vậy, nhưng thực sự tôi chả biết đây là hoa khôi, chỉ nghe thoáng qua thôi, nghe nói có rất nhiều thằng yêu thầm và theo đuổi nữa. Rồi tôi nhìn vào cuối góc đám đông, có 3 thằng nhìn tôi với ánh mắt căm thù, giống như tôi với chúng có thù truyền kiếp vậy. Nhưng tôi nghĩ đó là ánh mắt ghen tị thôi. Thằng Khoa tiếp tục ghé tai tôi…
– Này, có thằng trùm khối công khai thích con nhỏ kia đó, mày cẩn thận. Thằng này khốn nạn lắm, nó chặn đường đánh mấy đứa tặng quà cho con Ngân chứ không đùa. Mày thấy 3 thằng kia không? Là thằng Huy ở giữa, cái thằng trùm khối đấy… Tránh xa bọn nó ra! Nguy hiểm lắm!
– Hừ! Tao có thích gì Ngân đâu, chả công khai theo đuổi nữa. Bọn nó cần gì ở tao?
– Nói chung thằng này khốn nạn mà, mày nên cẩn thận thì hơn.
– Nếu hắn đến làm phiền tao, tao sẽ “tiếp đãi” nó… hừ…
Rồi bắt đầu tiết chào cờ đầu tuần, hát quốc ca xong là vào chuyên mục dặn dò đầu tuần, giới thiệu các hoạt động văn hóa… blabla… Sau đó là đôi lời phát biểu của mẹ thằng Khoa…
– Tất cả các em chú ý, các em ai cũng biết quán Hura ở đường X phải không?
– Dạ phải!!
– Các em biết đêm qua có sự kiện gì không?
– Dạ không!! – Nhưng 1 số ít hô “có”
– Đêm qua, có 1 chàng trai dũng cảm là nhân viên mới của quán đấy đã không màng đến công việc của mình, dám ra tay với tên quản lý đê tiện để đòi lại danh dự cho tất cả nhân viên nữ ở đó… đây là 1 hành động rất đáng tuyên dương. Xin 1 tràng pháo tay cho vị anh hùng của trường chúng ta, em Dương Quang Trung lớp 11A2!!!
Vậy là 1 đám đông phía dưới vỗ tay rất to, tất cả lần lượt đứng dậy, cả đội ngũ giáo viên cũng vỗ tay và đứng dậy. Tôi rất vui vì chị tôi đứng dậy vỗ tay rất nồng nhiệt, đôi mắt của chị bắt đầu ươn ướt!
– Em Trung có thể lên đây chứ!
Tôi được thằng Khoa và đám bạn chung lớp đẩy tôi lên, tôi bước lên trong ngại ngùng… Mẹ thằng Khoa bắt đầu đưa mic ngay trước mặt tôi…
– Em có thể chia sẻ chuyện đêm qua không Trung?
– Dạ… vâng! Chuyện là vầy… hôm qua… bla bla…
– Ôh, điều gì khiến em dám hành động như vậy… em vừa đến nhận việc, em không nghĩ đến là mình sẽ mất việc sao?
– Dạ, em cũng nghĩ đến điều đó. Lúc đó, em định sẽ giữ kín và đem báo cáo lên chủ quán… Nhưng khi em sắp ra về, 1 tiếng la cầu cứu trong bếp vọng ra… Em không thể nhịn nổi cái sự lộng hành của tên quản lý đó, nên em đã hành động ngay luôn ạ… em cũng chả quan tâm có mất cái công việc đó nữa hay không.
– Vậy, nếu em được quay ngược thời gian về đêm qua?
– Em vẫn sẽ làm vậy, không hề hối hận!
Mẹ thằng Khoa bắt đầu nhìn xuống phía dưới…
– Các em có thể thấy đây là 1 người dũng cảm thế nào chứ! Đây là 1 tấm gương tốt của trường mình, xứng đáng mang danh hiệu…
“Anh hùng Hura”!!
Ở dưới tiếp tục vỗ tay vang ầm trời, tôi cảm thấy bắt đầu khó chịu. Tôi muốn được xuống thì mẹ thằng Khoa lại nói…
– Cô được biết là bạn nữ nạn nhân được cứu từ đêm qua cũng học trường mình, em Đoàn Thanh Ngân có đấy không!
Ngân bắt đầu đứng dậy, cả đám hét hò lên…
– EEE, hoa khôi lớp 11 kìa…
– Ê, xinh vãi mày ơi…
– Bla… bla…
Mẹ thằng Khoa bắt đầu ra hiệu cho Ngân lên đây. Oi, pha này xấu hổ chết tôi mất, 1 tí chuyện nhỏ mà phải làm phiền đến rất nhiều người vậy sao. Phải chi hiệu trưởng là ai khác hoặc chủ quán không phải người nhà thằng Khoa thì đâu có làm căng đến như thế này đâu…
– Chào Ngân, đây có phải là người hùng cứu em hôm qua phải không – Vừa nói vừa chỉ vào tôi…
– Dạ… tất nhiên rồi ạ!
– Em có muốn nói điều gì đến người hùng của em không?
– Dạ…
Tự nhiên Ngân hôn lên mặt tôi 1 cái, tôi giật mình, đơ hình mấy giây… ôi cái gì vừa xảy ra vậy, cô ấy dám làm vậy trước mặt cả trường à? Cô ấy không ngại sao? Vậy là sau cú hôn đó cả trường hú lên như fan hâm mộ gặp được Idol lớn vậy…
– Em muốn nói cảm ơn bạn ấy rất nhiều… – Ngân mỉm cười…
– Ồ! Thật tuyệt vời. Này Trung, em cảm thấy thế nào về Ngân, cô được biết đây là hoa khôi của khối?
Câu hỏi kiểu gì đây trời, đây là tiết chào cờ mà, đâu phải đi ghép đôi đường phố đâu. Ai bày cô hiệu trưởng của tôi ra thế này vậy… hic…
– Ưhmmm… đây là 1 cô gái tốt ạ… cô ấy làm việc chăm chỉ, đầy đặn kinh nghiệm, rất đáng để em học hỏi ạ. Em rất mong sự giúp đỡ từ bạn ấy! – Tôi vắt óc từng chữ…
– Vậy đây là 1 câu hỏi ngoài lề nhé, em có thích Ngân không? Em có nghĩ em sẽ trở thành bạn trai của Ngân? Hay trong lòng em đã có ai?
– Tất nhiên là không rồi ạ! Ngân là 1 cô gái tốt, có rất nhiều người theo đuổi. Em không nghĩ mình sẽ là 1 trong số đó. Trong lòng em thì chưa có thích ai, nhưng em rất yêu chị gái của mình, đó là 1 người mẹ thứ 2… – Tôi bắt đầu vẫy tay với chị đang ngồi bên phải.
– Ok được rồi, bây giờ cô sẽ hỏi Ngân nhé, em cảm thấy thế nào về người hùng của em.
– Rất tốt bụng, dũng cảm… và đẹp trai nữa…
– Ồ! Vậy nếu em được người hùng tỏ tình? Em có đồng ý không?
Tôi bắt đầu bực mình, chào cờ mà hỏi gì toàn trên trời dưới đất vậy? Toàn ba cái chuyện thốt nốt. Nhanh còn đi xuống, 1 mình tôi phải đối mặt với 2 trăm ánh mắt này à, cô Dung ơi!!(Tên mẹ thằng Khoa) nhanh nào cô ơi… haizzz…
– Tất nhiên là có ạ!
Ôi nghe đến đây tôi bắt đầu sốc, hồn bay lả tả, ở dưới thì bắt đầu đứng lên vỗ tay, hú hét, la ré… Tôi xấu hổ, đi xuống dưới và dọn đồ nhanh chạy 1 mạch lên lớp.
Phần 6
Vào giờ giải lao, tôi thấy tin nhắn của chị bảo xuống canteen. Xuống đến nơi và tôi đã thấy chị ngồi sẵn ở bàn cafe…
– Này chị gái, có chuyện gì gọi em xuống đây?
– Cái thằng này hay quá ha, dám đứng trước cả trường nói vậy đấy, làm chị xấu hổ chết đi được…
– Haha… em công khai tình cảm với chị rồi nhé, liệu hồn mà có người yêu đi hứ: D…
– Thôi cho tôi xin, tha cho tôi đi, lớn chừng này rồi, bám tôi mãi… mà lạ nghe, con bé đó xinh đẹp vậy mà? Nói thật với chị là em có thích con bé đó không thế? – .
– Hả? Ai cơ? Ngân à? Tất nhiên là không rồi, trong lòng em có chị mà haha…
– Chị không đùa với em, nói nghiêm túc đi…
– Dạ, không. Em chưa có ai trong lòng cả… chưa hề thích ai…
– Nói điêu!
– Thật mà chị, em coi Ngân như đồng nghiệp và bạn bè thôi, chả có gì cả…
– Chị thấy tiếc đấy, con bé xinh xắn vậy mà, hoa khôi của khối đấy…
– Tùy duyên! Thôi, em lên lớp đây! Nhớ trưa nấu mì cho em ăn nha!
Tôi đang rời đi lên lớp, thì gặp thằng Khoa… nó kéo tôi vào chỗ góc cầu thang…
– Cái gì vậy mày…
– Này, tao mới gặp 3 bọn thằng Huy. Tao nghe ngóng được là bọn hắn sẽ chặn đường mày trên đường về đấy.
– Cái gì cơ? Bọn này nghĩ cái gì vậy…
– Bây giờ nghe tao, trưa nay lên xe mẹ tao chở về, đừng đi bộ, nguy hiểm lắm…
– Thôi tao không đi xe đâu, tao nhất định phải xem bọn này muốn làm gì tao?
– Thôi chịu mày rồi đó, tao biết sẽ không khuyên mày được đâu…
Nói rồi thằng Khoa đưa tôi 3 cái gói túi nhỏ nhỏ… bên trong có cái chất bột bột gì đó…
– Này cái gì đấy?
– Đây là túi bột gây ngứa, đây là hơi cay, còn đây dung dịch gây choáng.
– Cái Ɩồŋ gì vậy ba? Đưa tao mấy cái này làm gì? Như đồ dùng đi chống khủng bố ấy!
– Ừ, đồ này dùng phòng thân cho mày đấy. Dùng hay không tùy mày. Yên tâm đi, không gây nguy hiểm đâu, tao nghiên cứu kỹ rồi…
– Ừ… thôi được rồi, cảm ơn mày nhiều…
– Anh em với nhau cả mà, nhớ cẩn thận đấy nhé!
Tôi cất 3 cái món đó vào cặp, nguy hiểm quá, 1 gói mà bị rách là ăn Ɩồŋ luôn. 11h trưa, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học, tôi hăng hái ra về, cũng không quên đề phòng. Đang đi thì tôi có cảm giác như có ai đang bám theo. Đi đến 1 con hẻm nhỏ, thì chuyện gì đến cũng xảy đến, bọn Huy và 2 thằng “đệ” của nó đứng chặn đường tôi… Ủa khoan đã, sao có đến 4 người? Thằng còn lại kia sao quen quá… ồ chính là thằng “Sơn đê tiện”. Sao hắn ta lại ở đây nhỉ?
– Anh hùng quán Hura đây sao… mày to gan lắm!
– Tao không có tâm trạng chơi đùa với chúng mày, đề nghị tránh đường!
– Ồ, muốn bọn tao tránh đường à? Tụi tao phải xử mày cái tội cướp đứa con gái tao thích. Còn nữa, mày dám cướp công việc của anh 2 tao!
– Ồ, thì ra tên Sơn đê tiện là anh mày hả? Hắn ta xứng đáng mất việc lắm, 1 tên khốn nạn cầm thú đội lốt người mà! Quả thật 2 anh em mày giống nhau đấy.
– Mày im mồm! – Tên Sơn đê tiện lên tiếng – Vì mày mà tao phải chịu cảnh mất việc, hôm nay tao phải cho mày trả giá!
– Mày không những cướp việc của anh tao, mày còn cướp đứa con gái tao thích nữa. Hôm nay, tao nhất định phải dạy mày 1 bài học.
– Tao nói rồi, tao không thích Ngân, mày muốn thì tự đi mà cưa. Đừng có làm phiền tao!
– Không nói nhiều! Chuẩn bị mà cầu xin tha mạng đi!
– Ồ vậy hả? Thử xem nào? – Tôi đưa về tư thế thủ của VOVINAM.
Cả 3 thằng lao về phía tôi, tất nhiên là bọn này chỉ biết lao vào đánh lộn, không học kỹ thuật võ thuật gì cả. Cứ từng thằng lao vào là ăn đòn của tôi, nào là đá tạt, đấm thẳng, chém cổ… Sau 5p, cả đám bọn nó lăn ra đất, bất ngờ đằng sau có 1 cái cây vụt vào vai tôi rất mạnh, rất đau. Nhưng tôi có luyện tập chịu đòn nên có thể chịu đựng được cái đòn đó, thì ra là tên Sơn đê tiện, tôi sơ suất nên không để ý tới tên đó. Trong cơn nóng giận hết mức nổi lửa, tôi dồn hết sức vào đòn đạp ngay bụng tên Sơn khiến hắn ta văng xa 2m5 rồi đáp vào cái thùng rác gần đó, và 1 đòn của tôi đã khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ.
Bỗng thằng Huy, rút con dao thái ra phóng về phía tôi, tôi theo phản xạ chụp con dao lại, xui cái là chụp vào phần lưỡi nên tôi bị đứt tay, rỉ máu… Tức giận nổi lên lần nữa, tôi phóng con dao lại dính vào ngay cái đùi của thằng Huy… ngu thì chết khóc lóc cái Ɩồŋ! Tự nhiên ở đâu kéo thêm 5, 6 thằng nữa, đến đỡ thằng Huy dậy…”Đại ca, có sao không? Bọn em đến trễ rồi”. Ôi phen này đông quá, tôi dùng mấy gói thằng Khoa đưa cho ném hết ra rồi bỏ chạy, quả thật hiệu quả, cả đám bọn nó ngứa ngáy, gãi điên loạn!
Chạy nước rút 1 mạch về đến nhà, trông bộ dạng của tôi như thế này, chị tôi hốt hoảng…
– Này, em sao vậy, sao không lo về nhà mà lại đi đâu thế… sao lại có máu rỉ ra từ bàn tay thế kia… hử?
– Không sao đâu chị, em không cẩn thận bị té thôi, lấy giúp em cái chai thuốc đỏ đi!
Chị vội chạy đi lấy thuốc đỏ, bông gòn đưa cho tôi…
– Này, cẩn thận đi chứ, máu chảy nhiều quá… chị lo!
– Hì hì, chị lo gì mấy cái này, em tự lo được mà… hứa với chị em sẽ cẩn thận hơn hihi…
– Ông tướng đáng ghét, làm nhanh rồi vào ăn đi, mì nguội đấy!
– Dạ <3…
Tôi ăn xong rồi lên phòng, tôi không quên mở hộp quà mà Ngân tặng tôi khi sáng. Có lẽ chỉ là quà cảm ơn thôi, tôi mở ra thì có 1…
Chiều nay tôi rảnh rỗi nên tôi ghé quán 1 tí để kiểm tra tình hình… đây là công việc của 1 quản lý mà. Tôi vào trong quán, có vẻ các nhân viên nữ đều rất vui vẻ làm việc, chắc là do vừa thoát khỏi cái tên Sơn đó. “Chào anh Trung” đó là tiếng của các nhân viên nữ gọi tôi, tôi thực sự không cảm thấy thoải mái nhưng thôi kệ, đó là quyền của họ! Tôi chỉ đạo cho họ làm, ai cũng vui vẻ nghe theo. Nhưng tôi thực sự ngứa tay, muốn làm cái gì đó, tôi liền bưng giúp mấy cái bàn và ghế… được 1 lúc thì tôi đã lấm tấm mồ hôi.
– Ái chà, anh quản lý mới còn chăm chỉ hơn cả nhân viên chúng tôi nữa… – Tiếng của Ngân vọng ra…
– Uả Ngân à, ca của cậu không phải là buổi tối à?
– Em là nhân viên lâu năm, muốn đi giờ nào chả được!
– Ờ, cậu mau đem khăn ra trải bàn đi!
– Dạ anh yêu…<3…
– WHAT??? Cậu nói gì?
– … Anh yêu, người hùng của em…
– Này đừng nói bậy… không được! Quên chuyện tôi cứu cậu đi!
– Em không quan tâm, anh là người em thích… không phải, là yêu rồi… em yêu anh từ hôm anh cứu em đấy!
Để lại một bình luận