Phần 34
Ngày cuối…
Đợi văn thư mở cửa phát là ùa ra như chạy chết, có mấy thằng ra giữa sân trường hô về rồi, như vậy sao chả trách bọn mới vào mang tư tưởng trốn trường, em ung dung đi về đội ngồi nc với thằng H tạm biệt anh em luôn, 2-9 đúng vào thứ 2 nên cả trường lại chào cờ, đội 21 em cũng phải ra ngồi nghe, thường thì em trốn nhưng cơ hội cuối cùng gặp linh nên phải ra, mặc quần đùi áo sơ mi trắng dài tay phản cảm vl, ra ngồi xuống đã thấy linh vẫy tay em, em lẩn qua từng hàng đến ngồi cạnh linh, mai cũng ngồi đó thế nào mà lúc nào cũng thấy 2 bọn n đi cùng nhau nhỉ, đéo ai cười hay chúc mừng em gì cả, mặt đứa nào cũng như cái thớt muốn băm cho vài nhát luôn ấy, linh n bảo.
– may quá ngày cuối đúng vào thứ 2 em được vào ngồi, lo suốt từ đêm qua không có cách nào lấy lý do vào với anh, em còn định đập đầu vào tường cho bị thương rồi xin cô vào bệnh xá gặp anh chút.
N vừa nói mắt đỏ dần lên, thấy có biến em vội xoa ngay khóc lên ở đây thì chết người, cả nghìn ánh mắt đang soi vào nó chứ đùa đâu.
– ngày anh về em đừng khóc chứ, chả lẽ em không vui cho anh.
– nó tự vậy em biết làm sao, em vui cho anh rồi thì ai buồn hộ em đây.
Em chịu thua không nói được gì, nhìn xung quanh rồi với tay nắm chặt tay linh, mai mắt cũng đỏ nói với em.
– anh về cẩn thận, cuộc sống ổn định có thời gian thì xuống thăm trường…… thăm bọn em…. Mà ra xh chắc anh không rảnh đâu nhỉ…
Nói đến đây cái mai chảy nước mắt, đm bi đát vl chưa ra được xã hội đã gặp cảnh này rồi, muốn em đi tăng 2 đây mà, cứ an ủi động viên chúng n vậy.
– cả em cũng vậy nữa, anh sẽ xuống thăm trường, cố gắng thêm 1 thời gian nữa nha em.
Cả 3 im lặng không nói gì em khó chịu với ghét vậy lắm, em tuy không nói nhiều nhưng im lặng nặng nề quá chịu không được nói vài câu lảng sang chuyện khác hỏi linh.
– mấy hôm nay em bận gì mà anh gặp khó vậy ?
Linh không nói n chỉ cười gọi 1 đứa bên trên cầm xuống 1 hộp quà gói giấy màu tím, n đưa em rồi nói.
– mấy hôm nay em bận vì cái này, cảnh tù em không có gì tặng chúc mừng anh cả, anh đừng chê tấm lòng và tình cảm em đặt ở trong này.
Em vui lắm, linh chuẩn bị quà cho em cơ mà, cầm lấy hộp quà em cay hết sống mũi không kìm lại chắc em cũng khóc theo, mai cũng lôi ra 1 hộp nhỏ gói giấy hồng đưa em rồi nói.
– em không có gì to tát đâu, cái này con trai chắc cần đến, nhìn n nhớ đến em nhé.
Ngồi nc với linh sao em thấy thời gian trôi nhanh vl, hỏi được vài câu thì hết cmn giờ chào cờ, trước khi ra xuất quân đi làm cả 3 đứng dậy nắm tay nhau hẹn có dịp sẽ gặp lại ngoài kia, tuy có xa vời nhưng cũng là lời hứa để đời không thể quên được, em ngồi ghế đá nhìn từng đội từng đội đi khuất tầm mắt, đến đội linh trước khi ra quay lại nhìn em, tuy chỉ là lướt qua nhưng bụng nó quặn lên khó chịu lắm, em chạy xuống bếp chào thầy lần cuối lấy cớ tạm biệt anh em, em ra kho sau bếp moi đống tiền em cất ra, đm có 2 tờ bị chuột cắn nhục vồn, xong xuôi dặn thằng S em để thuốc lào còn lại ở đâu bảo n biết đường bon chen mà sống, em về đội 4 tắm gội lần cuối đéo có ai nên em nhảy mẹ cả vào bể, về rồi cho đội tắm lại sái của em vậy, tắm xong thay bộ quần áo mới em xếp thêm bộ đồng phục t2 với 2 hộp quà của linh với mai vào túi, K tọc diện luôn bộ quần áo trường đen trắng mới cóng nhìn bựa đừng hỏi.
9h cả đội 21 xếp hàng trước vọng gác chờ người nhà đến nhận thì được ra ngoài, chả hiểu sao ông bà già em lâu vl, đám kia n ra gần hết cmnr còn đâu, đang sốt ruột thì tên em với K tọc được gọi (em bảo ông bà già nhận cả K tọc ra n, bố mẹ n chưa đi ra khỏi huyện bao giờ khéo ra ngoài đường về nhà còn không biết nói gì xuống đón nó, thôi em tích đức với 2 năm n làm cho em không ít việc, con người có ơn có nợ thì nên trả, khổ cái vùng sâu vùng xa).
Em quay lại nhìn 1 lần nữa bao quát trường, ờ nhà truyền thống với bao kỉ niệm cùng linh, đội 4 gắn bó cả đời tù, nhìn lại cái trực ban mà bao lần ăn hành ở đấy, khu văn hóa khu bếp, tự nhiên chân n cứng cứng sao ấy, K tọc n bước ra đợi em ở vọng gác rồi, nắng gắt quá mồ hôi nước mắt cùng nhỏ giọt, em cố đi chậm 1 chút để kìm lại ánh mắt gắng không cho nhòa đi bởi nước.
Bước ra khỏi vọng gác thấy nhẹ nhõm lắm, vui chỉ muốn hét lên thật to.
– đéo có gì quý hơn độc lập tự do.
Nghĩ vậy thôi mặt em đếch dày như bì lợn xề mà làm vậy, theo sau cô làm bên phòng văn thư, bước qua nữ linh đã ở trong gọi với ra cửa sổ, giọng nghe khàn đục như vừa khóc.
– Đừng có quên em nhé… thằng chó.
Đệt em bật cười vẫy tay tạm biệt, ừ rồi sẽ gặp lại dù bất cứ giá nào linh ạ, ra đến chỗ lần đầu em bước vào trường làm thủ tục nhận hs mới đó, ông bà già em đang ngồi ở bộ bàn ghế giả gỗ, 2 năm rồi mà đéo có thay đổi gì mấy, chỉ thêm hoa cỏ nở mùa hè (khi em vào là mùa đông mà trường lúc đó xơ xác vãi ạ, nhưng nó sạch đẹp thì tất nhiên) em với K tọc ngồi xuống ghế đợi ông già em vào nhận thủ tục giấy ra trường, trong lúc ngồi không có ai em rút trong túi ra xấp tiền 6tr đưa cho bà già, đưa luôn cho nóng tý ra bị sốc xem có cầm đồ của trường 2 về không thì lại đau đầu, bg em cầm lấy hỏi.
– đâu ra thế ?
Em cười nói.
– tiền bạn bè thân trong ấy mừng về mỗi người 1 ít.
Vâng nói như trong ấy đoàn kết thân thiết lắm, chứ các bác theo từ đầu đến giờ thường là mạnh ai nấy sống, đến miếng cơm vật chất còn giành giật bon chen từng tý một chứ đừng nói dùng tiền mặt mừng về, em cứ nói cho qua loa vậy để bg khỏi hỏi nhiều, vẫn đang đứng ở đất trường 2 tốt đẹp không sao, nói xấu hay gì thì lại mệt nên tốt nhất nói tàu nhanh hiểu được thì hiểu, không hiểu thì ngồi mà ngẫm cho ra, làm thủ tục khoảng 10p ông già em cầm 2 tờ giấy ra trường đm cứ như đi học lấy bằng chứng chỉ ấy, dấu đỏ cục v26 to đùng, đem ra khoe ai chắc đến chết nhục mất, làm xong được nhận tiền hỗ trợ đi lại, lúc đi nhà nước cho xe tù lúc về thả rông như chó hoang đm, tiền về đến nhà em tính là 180k vậy mà n đưa cho 100k đệt mẹ, cầm tờ polime trên tay thấy nản đéo tưởng được rẻ rách vcl.
Xong thủ tục ông bà già dẫn 2 thằng em ra luôn, trên đường ra vọng gác số 1 em thấy nhột nhột khó chịu quá nên bảo ông bà già.
– đợi em tý em chạy qua đây 5 phút.
Nói xong không kịp để ông bà già phản ứng gì em quay người chạy 1 mạch về phòng ở của nữ gọi.
– linh ơi……
Chưa đầy 30s linh có mặt luôn, em bảo linh ghé sát tai qua cửa em bảo, nói thế thôi chứ em chõ mõm qua cửa thơm linh 1 cái rồi thì thầm.
– Yêu em nhiều lắm, anh về trước nhé.
Nói xong em quay đi, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rồi, em cũng không dám quay lại nhìn sợ thấy linh khóc em không chịu được lại phá cửa cầm tay linh bon thẳng ra ngoài thì sao, ra đến chỗ ông bà già có hỏi em đi đâu, em trả lời cho qua loa đi vệ sinh, ông bà già cũng không hỏi gì nhiều, ra báo vọng gác có 2 học sinh ra trường là đi thẳng, vẫn 2 hàng cây lâu năm 2 bên, con đường dài hun hút ngày nào, nhưng bây giờ là tâm trạng khác biệt, nhìn lại cổng trường em vạch cờ hym ra đái 1 bãi ngay giữa đường ngay trước cổng, giơ tay lên cười mỉm em nói.
– đm vĩnh biệt nhé trường 2.
Dậm chân mấy phát phủi quần áo cho giũ sạch bụi tù em hít 1 hơi thật sâu, hơi thở xã hội mùi tự do sao mà nó thân thương vl, em chạy nhảy tung tăng từng bước một, chạy hết gốc cây này đến gốc cây kia(vẫn chưa hết trẩu) đồ đạc thằng K vẫn xế em xách từ trong trường ra khổ ghê.
Em cũng không ít lần ra ngoài này nhưng mọi lần đi cúi mặt tránh ánh mắt xã hội soi mói, giờ ngẩng cao đầu hiên ngang lắm ạ, cả nhà em ra thẳng nhà thầy, thầy B quản đội trưa mới về, ông bà già em vào chào cô và cảm ơn thầy cô chăm sóc em 2 năm qua, chăm sóc tuy bằng câu chửi bằng cái gậy nhưng em vẫn thấy biết ơn thầy nhiều, đau mới thấm, chảy máu mới biết mình phá tem nó các bác ạ.
Ngồi đến gần 11h cả nhà em chào cô để cô còn vô trường chỉ huy mấy con lợn, ra đường đứng đợi xe buýt mà em cứ ngó khắp mọi nơi, lâu lắm rồi….. mà tự nhiên em lại nhớ đến linh, giá như được đứng cùng linh như vậy nhỉ…. giá như….. rồi lại giá như….
Ông bà già em vẫy buýt hà nội chắc phải đi 2 lượt xe về, xe khá vắng chỉ khoảng 7 8 người thôi, em đi thẳng xuống cuối xe ngồi vào ghế, ngồi cuối cùng còn quan sát mọi thứ, cứ có cảm giác ai đó đang ngồi sau lưng nhìn em thấy nhột nhột, cũng nhiễm trường 2 ngồi cuối còn để ý quản đội đm, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian để làm quen lại cuộc sống ngoài này.
Ông bà già với thằng K ngồi trên, đi được 1 đoạn khá xa, em vẫn cố ngoái lại nhìn xem còn thấy ngôi trường không, em chợt nhớ đến gói quà của linh với mai, em gọi K tọc đưa em cái túi, hồi hộp lắm em cầm gói quà của linh, nhẹ nhàng bóc từng chút miếng băng dán như sợ nó bị đau, mở ra bên trong là 1 quyển sổ bìa hồng với những icon chibi đúng là con gái.
Em lật trang đầu tiên ra đúng kiểu trường 2.
“Sổ này viết tặng người tao yêu.
Thằng nào mở ra nhớ gấp lại.
Đéo phải của mày đừng có lật
Lật rồi hối hận đừng trách tao, bên dưới là 1 bức ảnh linh chụp bên khu văn hóa trước hòn giả non, tóc để buông xõa, ảnh chụp lúc tết còn lạnh nên vẫn mặc cái áo khoác đúng chất L20, lật tiếp qua trang 2 là chút giới thiệu về bản thân.
– Giang hồ gọi tao : NT Linh.
– Danh chấn địa bàn hiệu :L20
– Ngày chuyển sinh:…. 1990
– Ngày mang tội hạ trần :…. 2007
– Ngày được trở về thiên cung :….
– Tri kỉ : P. N. T
– Thích :
– Ghét :
– Đôi lời về bản thân :
Hoa lá cành màu mè be bét cho hết trang giấy, mùi mực vẫn còn thơm nên em nghĩ mấy ngày cuối linh tập trung viết nó, lật sang trang tiếp đập vào mắt đầu tiên là tờ polime 200k, cầm ra đọc là trang tâm sự 7 ngày cuối của linh, cứ mỗi ngày 2 tờ giấy, em chưa đọc vội lật tiếp xem có gì, sang trang lại 1 tờ plime 200k tiếp, em nghi ngờ lật tiếp thì trang lol nào cũng 1 tờ, lật hoài đến khi hết chữ mới hết tiền, cầm đếm 38 tờ vkl, đúng là mối tình tù tình vật chất, để riêng đống polime vào túi em ngồi đọc từng trang chữ linh viết(không kể chi tiết nữa cái này ngoại truyện em kể sau), chỉ 14 tờ có tâm sự thôi, còn lại 1 số bài thơ tình tù và những bài hát chế, đọc xong em cầm quyển sổ gấp lại ngắm vuốt ve, nghĩ sao em lật ngược lại giở ra thì có 1 trang cuối sổ viết đầy chữ.
“Em không có nhiều thời gian để làm đầy quyển sổ này mong anh sẽ giúp em lấp đầy nó như lấp đầy khoảng trống trong trái tim em.”
Bên dưới có dòng P/S và ghi địa chỉ nhà cùng sđt bàn nhà linh.
Em mỉm cười gấp lại ôm quyển sổ vào lòng nhìn ra cửa sổ, từng hàng cây từng ngôi nhà bị bỏ lại phía sau em tự nói 1 mình.
– Tạm biệt, tạm biệt trường giáo dưỡng và mối tình vật chất nhé….
— Hết —
Để lại một bình luận