Phần 5
Sau cái hôm đưa P. A nhập trường rồi nhận phòng ký túc, tôi còn lên vài bận nữa để đưa nó đi mua đồ linh tinh, tuần sau nó bắt đầu vào học rồi. Các giường trong phòng đã có người vào nhận hết, các em ý cũng đang chuẩn bị mọi thứ, giường chiếu, bàn học, sách vở…
Có em còn dán đầy hình ảnh lên hòm, lên thành giường, lên tường… nào thì Đan Trường, Lam Trường, Mỹ Tâm, Phương Thanh… rồi có em dán thằng Giang Đông Gun, có em thì thích cái thằng San U đầu trọc trong phim “Mối tình đầu”, nói chung là hoa mắt lắm, phòng nữ mà.
Chiều thứ 7 cuối tuần, tôi bắt xe 27 lên xem con em tuần đầu tiên ăn ở ra làm sao, thấy phòng khép cửa tôi gõ cộc cộc mấy cái. Tính tôi vốn lịch sự thế đấy, không gõ cửa mở ra nhỡ em nào đang thay quần thì mất mặt… em nó lắm.
– Ai đấy, vào đi ah. – 1 Em trả lời.
Tôi mở cửa thò mặt vào, có 2 em trong phòng, một em giường tầng 1 ngay gần cửa, 1 em tầng 2 bên trong. Tôi hỏi em ngay ngoài.
– PA đâu rồi em?
– Bạn ý ra ngoài mua đồ rồi anh ah.
– Đi lâu chưa em?
– Bạn ý đi 1 lúc rồi anh, anh vào phòng ngồi đợi bạn ấy 1 tí.
– Uh.
Tôi đi vào phòng, ngó nghiêng rồi tôi quyết định đi thẳng vào giường của PA ngồi, đến giữa phòng thì em ở trên giường tầng 2 bên trong cất tiếng chào khe khẽ:
– Em chào anh ah.
Ngẩng mặt lên, tôi bất ngờ suýt ngã, may quá đã đi đến giường PA nên tôi bám vào thành giường rồi từ từ ngồi xuống, trấn tĩnh 10s tôi mới thốt lên được câu:
– Ừh, chào em.
Chứ không phải câu: Ui xinh quá.
Tôi cứ ngồi ở giường PA quan sát, đứa em tôi cũng chuẩn bị gần như đầy đủ mọi thứ rồi, tôi nhìn sang phía giường đối diện, cô bé trên tầng 2 đang sắp xếp đồ đạc nên không để ý thấy tôi đang nhìn. Từ phía sau chỉ thấy mái tóc đen mượt mà đến ngang lưng, mọi thứ đồ đạc của em sắp xếp cũng gọn gàng ngăn nắp lắm. Mải ngắm nghía nên tôi chẳng nói chẳng rằng gì, người mở lời trước lại là em:
– Anh là anh trai của PA phải không ah?
Nói rồi em quay ra, tôi ngồi đối diện với em nên có điều kiện ngắm em kỹ hơn. Mái tóc đen dài mượt mà, gương mặt hơi trái xoan, làn da trắng hồng mịn màng. Tôi sững sờ trong giây lát nên cũng chỉ thốt ra được câu:
– Uh.
– PA sướng nhỉ, có anh trai quan tâm thế. – Em tiếp lời.
– Có gì đâu em, anh ở dưới này mấy năm rồi nên cũng thông thuộc hơn.
Cô bé giường ngoài nãy giờ mới lên tiếng:
– Anh học trường gì ah?
– Anh học XD em ah, đang ở dưới TX.
– Anh học năm thứ mấy rồi? – Em ngoài tiếp.
– Năm thứ 3.
Tôi lúc này đã thấy thoải mái hơn nên bắt đầu hỏi lại các em, tôi hỏi luôn cô bé giường ngoài:
– Bọn em ở đây có cùng quê không?
– Không anh ah, mỗi đứa 1 quê.
– Thế em ở đâu?
– Em ở Hà Nam ah.
Ngoảnh mặt sang tôi nhìn rồi hỏi em tầng trên.
– Em ở đâu?
– Em ở YB anh ah.
– Lớp anh học cũng có mấy thằng ở TX YB, thế em ở chỗ nào?
Em trả lời tôi giọng nhỏ nhẹ:
– Em ở huyện thôi.
Màn chào hỏi quê quán đã xong, anh em có vẻ đã tự nhiên hơn nhiều, tôi chuyển sang chủ đề khác.
– Nói chuyện nãy giờ quên hỏi tên, anh là T, thế em giường ngoài tên gì?
– Em tên Liên ah.
– Em tên gì? Tôi ngoảnh lên hỏi em.
– Dạ em tên Ngọc ah.
Tôi trầm ngâm ra vẻ suy nghĩ rồi hỏi em:
– Ánh Ngọc phải không?
Gương mặt em lộ rõ vẻ bất ngờ, vẫn còn nguyên sơ nét trẻ con ngây thơ của cô bé 18 tuổi.
– Sao anh biết ah?
– Anh nhìn em xinh xinh anh đoán thế.
Em được khen xinh chắc thích lắm, cường rạng rỡ rồi em bảo tôi thế này chứ:
– Anh chuyển sang làm nghề thầy bói được đấy, hihi.
Trời ơi, anh đang học XD mà em bảo anh chuyển sang làm thầy bói, có mà thầy bói xem voi, chẳng cần đoán anh cũng biết thừa em là Lê Ánh Ngọc rồi, hôm trước anh đọc được mà (tôi cười thầm trong bụng).
PA về, 2 anh em đi xuống căngtin ăn cơm bụi, trường này hay phết đấy, căng tin rộng rãi, sạch sẽ, thích món gì thì chỉ, mà cũng khá rẻ nữa. Ăn xong 2 anh em quay về KTX, tầng 1 khu KTX là cả 1 cái kiểu như siêu thị mini, đầy đủ các mặt hàng thiết yếu phục vụ sinh viên. Có cái hay nữa là trong này có 1 khu bố trí giống y hệt cái bưu điện, có cái bàn to cho nhân viên ngồi trực, 4 cái bốt nhỏ đánh số 1, 2, 3, 4 trong đó để máy điện thoại, em nào cần gọi điện về nhà thì xuống đây gọi. Có người gọi đến thì người trực tổng đài sẽ hỏi gặp ai? Phòng bao nhiêu? 15 phút nữa gọi lại nhá. Tổng đài sẽ gọi vào hệ thống loa kết nối đến từng phòng.
Ví dụ:
– A lô, Liên – Hà Nam… phòng 620 xuống nghe điện, 10 phút nữa gọi lại nhé.
Đều đặn tuần 1, 2 lần tôi lên thăm đứa em, kiểm tra hỏi han tình hình học tập tiện thể hỏi thăm luôn em Ngọc. Sau 1 thời gian học tập ăn ở cùng nhau thì trong phòng đã có các nhóm chơi khá thân với nhau hơn, tất nhiên là cả phòng thì vẫn thân thiết vui vẻ. PA thì hay đi cùng với em Liên Hà Nội, giờ thêm em Dương, bộ 3 này cùng 1 lớp nên đi đâu cũng có nhau, phải nói thêm là Dương ở giường tầng 2 ngay trên PA.
Em Ánh Ngọc thì do cùng lớp lại cùng giường với em Linh nên cũng có vẻ khá thân thiết. Ba em còn lại thì tôi ít tiếp xúc với lại cũng không nổi bật nên không tiện nêu tên ở đây. Năm em kia thì em nào cũng xinh tươi, mỗi em một vẻ, nhưng tôi thấy thấy em Ngọc xinh nhất, hihi.
Tháng đầu các em chỉ phải học Chính trị nên ngoài thời gian học ra là thời gian đi chơi, thăm thú mấy nơi quanh quanh trường là chính. Trong tuần thì tôi hay lên chơi vào buổi tối, sau khi đi học về tắm rửa xong là phi lên ngay, tôi thường gọi điện trước cho PA đợi tôi lên 2 anh em đi ăn cơm bụi.
Cuối tuần thì tôi lên từ chiều thứ bẩy, hôm nào chủ nhật có khi còn lên từ sáng. Tôi bây giờ ngoài việc đi học, bóng bánh chiều tối ra thì chỉ có việc là đi lên SPNN chơi mà thôi.
Lên chơi mãi giờ tôi thành khách quen của phòng 620 này rồi, vào ngồi nói chuyện chém gió thoải mái đủ thứ chuyện trên đời với các em, tôi xấu giai nhưng được cái cũng có khiếu hài hước, lần nào nói chuyện cũng khiến cả phòng bò ra cười, mà tôi toàn bốc phét thôi các bác ah, thế mà em nào em nấy tin sái cổ.
Các em thích nói chuyện với tôi lắm, chuyện gì cũng đem ra hỏi: Anh T ơi, thế này phải không? Thế kia là thế nào… vân… vân… Được đà lấn tới tôi nhận là anh trai của cả phòng, các em vui lắm, tôi còn vui hơn vì giờ đây có cậu nào muốn nhòm ngó tán tỉnh, kể cả mấy anh năm cuối hay lưu ban vài năm tôi cũng chấp tất, tôi là anh trai mà, tán các em mà không hỏi ý kiến anh trai thì đâu có phải đạo tí nào.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, một hôm PA gọi điện xuống cho tôi bảo:
– Cuối tuần anh về quê không?
– Không, anh mới về rồi.
– Vậy cuối tuần lên trường em chơi nhé, năm nay tổ chức 20/11 to lắm anh ah, có hát văn nghệ nữa.
– Uh, cuối tuần anh lên, thứ 7 hả.
– Vâng, tối thứ 7, anh nhớ lên sớm nhé, cả phòng mong anh trai lắm đấy, bọn nó bảo đây là kỷ niệm 20/11 đầu tiên, anh nhớ phải có quà cho cả phòng đấy…
Bỏ mẹ rồi…
Mấy đêm liền tôi nằm thao thức vắt tay lên trán nghĩ xem đợt 20/11 này tặng các em cái gì cho hợp lý mà lại tiết kiệm chi phí. Sinh viên nghèo làm gì có tiền, có làm thêm thì… ah, nhắc đến làm thêm lại nhớ đến chị Lan, ngày xưa chị chẳng bảo mình làm thêm chăn bông đấy thôi. Vậy là tôi đã có thể ngủ ngon được rồi.
Chiều thứ 7, tôi tắm rửa sạch sẽ, cơm nước đầy đủ, ăn mặc gọn gàng, bắt xe buýt SPNN thẳng tiến, khi đi tôi vác theo cả cây đàn ghita nữa. Trên xe thì cũng chẳng ai để ý đâu, lúc tôi đi vào sân KTX thì thôi rồi, bao nhiêu ánh mắt nhìn tôi cứ như vật thể từ hành tinh khác xuống, tôi chưa kéo khóa quần ah? Hay mặc quần thủng đít? Không phải, mấy em gái kia đang nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ kìa, còn mấy thằng mặt không chút thiện cảm đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ghen tị. Không biết mọi người có nhầm tôi với ca sĩ biểu diễn của đêm nay không nhỉ? – Tôi tự hỏi.
Tạt qua siêu thị tôi mua 1 túi bổng ngô to với ít củ đậu, muối ớt. Đi lên cầu thang mà mặt tôi cứ vênh lên như cái bánh đa, giờ nghĩ lại sao mình tinh tướng thế chứ, nhỡ có chú nào tầng trên tương cho quả củ đậu vào đầu thì cũng không trách các chú ý ác được, làm mất mặt người ta ngay trên sân nhà mà.
Gần lên đến phòng các em mà sao hồi hộp thế chứ, thở không ra hơi, tôi phải đứng lại hít hơi mấy cái lấy lại bình tĩnh mới dám gõ cửa.
– Ai gọi đó?
– Anh là thỏ… àh quên anh là T đây.
– Úi anh T ah, đứng ngoài nhá, đừng vào, đợi bọn em 1 tí.
Ở trong phòng nháo nhào, cười khúc khích, tôi kiên nhẫn đứng ngoài đợi, mấy phút rồi mà lâu thế nhỉ, 1 tí của em mà còn thế này thì 2 tí nó dài đến đâu đây. Rồi cửa cũng mở ra, tôi bước vào, hôm nay phòng đẹp quá, giường ai cũng ngăn nắp gọn gàng, đâu đó vài bó hoa tươi, các em thì em nào em nấy rạng rỡ cười còn tươi hơn cả hoa, đúng là ngày vui của các cô giáo tương lai có khác. Trong khung cảnh này tôi đâm ra lại mất bình tĩnh, ấp úng mãi mới lên lời:
– Hôm nay là 20/11, anh chúc mừng các em, chúc các em luôn vui vẻ và học tập tốt.
Các em vỗ tay hoan hô rào rào, tôi đưa quà cho PA rồi ngồi xuống, các em xúm vào mở túi bỏng ngô và củ đậu ra.
– Sao anh T tâm lý thế, biết bọn em thích ăn mấy cái này mà mua, lại còn có cả muối ớt nữa, hihi.
– Anh mua củ đậu chị bán hàng bảo lấy thêm muối ớt chứ anh biết gì đâu, tôi thật thà.
– Thôi bọn mày bày đồ ăn xuống đi, anh T ngồi xuống đây cho vui ah. – Mấy em thi nhau mời tôi.
P. A thì nhanh nhảu:
– Anh T chơi đàn ghita hay lắm bọn mày nhé, hôm nay anh mang đàn lên hát tặng bọn mình đấy, anh T nhở?
Nghe đứa em nói thế tôi cũng thấy sướng trong lòng, tôi cười nói:
– Thì anh cũng đánh mấy bài kiểu sinh viên thôi mà, không hay lắm đâu.
Cả phòng ngồi quây quần bên mâm cỗ đơn sơ, tôi ngồi đối diện với Ngọc, thỉnh thoảng tôi lại nhìn trộm em, nhìn trộm mái tóc dài đen mượt, nhìn trộm đôi mắt ngây thơ và đôi môi cười chúm chím của em. Tôi lại hát mấy bài tủ như thường lệ, nhưng đây là hát cho toàn các em nghe, toàn các em mới lần đầu tiên đi học đại học, chưa vơi nỗi nhớ nhà. Sau mỗi bài hát các em lại vỗ tay, lại ăn bỏng ngô, ăn củ đậu thật lực, tôi thì chẳng ăn gì chỉ uống nước lọc, rồi không gian lại trầm xuống khi tôi hát:
‘… Tôi yêu quê tôi, xanh xanh lũy tre, quê hương tuổi thơ, đi qua đời tôi…
Đường làng quanh co, sông thu êm đềm, thả diều đá bóng, nắng cháy giữa đồng…
… Tôi xa quê hương, bao năm tháng qua, nhưng trong trái tim, không bao giờ xa.
Lời mẹ ru con, hiu hiu trưa hè, mùa lụt nước lũ, bắt cá giữa đường… ‘
Tôi hát say mê đầy cảm xúc, tôi cũng có quê, xa quê lâu ngày tôi cũng nhớ, hát bài này tôi cũng hát cho mình, cho quê hương yêu dấu của tôi. Các em xúc động lắm, mắt em nào cũng rơm rớm, có em còn quay đi lau nước mắt, các em đang nhớ nhà, nhớ quê mà. Sinh viên ngày đó dễ xúc động như thế đấy.
8h tối, cả phòng kéo nhau đi xem văn nghệ ở hội trường xa tít ngoài tòa nhà 10 tầng, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả lắm. Tôi cố tình đi sát vào Ngọc, em thì cứ tránh xa tôi, chắc em ngại. PA thì cứ túm lấy tay tôi làm tôi không rảnh rang mà tiếp cận N được, rách việc thật. Đi qua chỗ cái sân vận động là đến 1 khu nhà gì mà có cả mấy cái ao ở ngoài, bên trong có mấy dãy nhà 3, 4 tầng cũ cũ, tôi thấy tối om mà cũng lác đác có bóng người, tôi hỏi:
– Đây là khu nào các em?
– Khoa Pháp đấy anh, bọn em học ở khu này đấy, đẹp lắm anh ah.
À uh cho xong chuyện, tôi thì có thấy cái khu này đẹp gì đâu nhỉ, tối om om, mà tối đêm thế này bọn nó còn vào trong cái khu này làm cái gì nữa không biết, tôi thật sự không hiểu.
Xem văn nghệ mãi cũng chán, vẫn cây nhà lá vườn như tôi thôi, tôi mà xách ghita lên làm bài “Người đàn bà hóa đá” có khi cái hội trường này nổ tung mất nên tôi cũng chẳng dám đề xuất.
Tôi bảo PA:
– Đi ăn ốc không?
– Đi… anh mời ah?
– Uh.
– Mình em thôi ah, hay ai nữa?
– Rủ cả phòng đi, rủ Ngọc nữa. – Tôi hất hất đầu về phía em Ngọc đang ngồi.
– OK anh, để em bảo bọn nó.
Tôi và 5 em đi ăn ốc, 3 em XYV không đi mà ở lại xem tiếp rồi về học, tôi đoán thế. Quán ốc ngay khu tập thể gần KTX, bán cho sinh viên nên cũng rẻ. Tôi gọi 2 bát ốc, 2 đĩa cóc (toàn ốc với cóc thế này, nghe đã kinh), mấy anh em ngồi làm 2 bàn, tôi nhanh nhảy nhận ngồi ngay bàn em Ngọc với em Linh, còn 3 em kia cho ngồi với nhau, như thế lại dễ chiến đấu. Mấy cái thể loại cóc nhái ốc ếch này tôi không thích, tôi ngồi chủ yếu ngắm em Ngọc với lại cho anh em tình cảm thêm gắn bó. Lửa gần rơm lâu ngày thì mới bén, tôi thì tôi thích em Ngọc rồi, nhưng đâu có phải mấy bài hát hay 1 vài bữa ốc, bữa chè mà cưa được con gái nhà người ta đâu phải không mấy bác? Cưa cẩm là phải có lộ trình hẳn hoi, tôi nghĩ thế.
Để lại một bình luận