Phần 4
Chuyện của tôi và chị cứ như thế, ở cái xóm trọ này giờ đây ngoài thằng K ra thì tôi thân với chị nhất, hơn cả với quân sư quạt mo Phi dạy ghita cho tôi, có chuyện gì ở trường hay hay là tôi lại kể cho chị, mọi người nhìn vào nhiều khi hiểu lầm tôi với chị là một đôi. Nhưng không phải thế, với tôi chị lúc thì là người chị, lúc tôi lại có cảm giác chị như là bạn gái tôi (tôi tưởng thế), chị lúc nào cũng vậy, nhiệt tình nhưng luôn rất chừng mực, có lẽ chị cũng chỉ coi tôi là thằng em trai không hơn không kém phải không các bác?
Đôi lúc, có thể cảm xúc trong chị cũng xao động, rung rinh, nhưng tôi biết chị luôn làm chủ được mình. Tôi và chị thỉnh thoảng vẫn đi ăn kem, ăn chè, chị vẫn lên phòng tôi để nghe tôi hát những bản Rock ballad ngọt ngào, tuyệt nhiên chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn, có thể do tôi quá khờ nhưng sự thật là như vậy, tôi muốn bịa ra chuyện gì cũng không bịa nổi.
Năm sau thì anh người yêu của chị được chuyển về Hà Nội, anh đến chơi với chị thường xuyên, đôi khi tình cờ ngồi trên phòng tôi cũng nghe thấy anh chị to tiếng, nhưng phần lớn là chị thua hoặc nhịn, sau mỗi lần như thế anh ý ít đến thăm chị hơn, tôi thấy chị có vẻ buồn, gặp chị tôi cũng nói chuyện vui vui để cốt an ủi chị chứ biết làm thế nào.
Cuộc sống thì vẫn cứ diễn ra, tôi vẫn say sưa với đàn, với bóng đá, với game, tất nhiên là cả với việc học nữa. Ông Phi thì đã ra trường rồi, phòng bên cạnh bây giờ chuyển đến 2 bạn gái học CĐXD, tôi cũng không quan tâm lắm vì hình thức và phong cách nói chuyện không hợp gu. Tôi có tính rất xấu là chỉ thích chơi với những người xinh đẹp, thông minh.
Không lan man nhiều nữa, chuyện của tôi và chị Lan tôi không kể nữa, cứ kể hoài nào đi chơi ăn uống hát hò rồi ai về nhà nấy, gửi truyện lên web mà các bác đọc thấy chán sẽ chửi cho thúi mũi, tôi xin kể sang chuyện đứa em con dì tôi.
Hè năm đó, khi tôi học hết năm thứ 2 thì đứa em con dì tôi thi đại học. Nó thi vào khoa tiếng Pháp của đại học ngoại ngữ – đại học Quốc Gia Hà Nội mà mọi người hay gọi là sư phạm Hà Nội đấy. Nghỉ hè có 1 tháng rồi tôi lên sớm nhập trường học luôn. Dì tôi gọi điện ra bảo tranh thủ lên trường xem điểm cho em nhé. Tôi nghe ngóng trường sư phạm Hà Nội có điểm rồi, liền bắt xe buýt lên xem.
Đứa em tôi cũng học Chuyên nên cũng tự tin lắm, kết quả nó cũng được 27, 28 điểm gì đấy, tôi chắc nó đỗ rồi nên gọi điện về.
– Dì ơi P. A đỗ rồi, được 28 điểm dì ah.
– Liệu có chắc không?
– Chắc mà, cháu xem kỹ rồi dì cứ yên tâm.
– Dì mừng quá T ah, thế cháu xem hộ gì luôn xem tìm nhà cho em P. A thuê ở đâu nhé.
– Vâng, mà dì cứ cho em ở KTX cho tốt dì ah.
– Vậy hả, hôm nào dì đưa em đi nhập trường cháu lên giúp dì nhé.
– Vâng.
Ngày nhập trường của P. A, tôi lên dẫn đi làm thủ tục 1 vòng, rồi lại dẫn 2 mẹ con vào KTX nhận phòng. P. A được phân vào phòng 620, ngay sát đầu hồi khu nhà 6 tầng, có ban công và khu vệ sinh, phơi phong sau nhà nhìn ra đường Phạm Văn Đồng, chỗ có làng trẻ em S. O. S. Phòng này gồm có 8 em, tất cả là năm thứ nhất khoa Pháp, ở trên 4 giường tầng.
Tôi dẫn P. A vào phòng để nhận giường, đã có 5 giường có người ở, chỉ còn lại 1 giường tầng 1 phía trong và 2 giường tầng 1 phía ngoài. Đứa em tôi chọn giường tầng 1 phía trong. Dọn đồ vào xong, tôi đi quanh phòng 1 vòng xem giường tủ, nhà vệ sinh, khu giặt như thế nào. Tôi bám vào thành giường nhìm lên 1 cái giường tầng 2 đang xếp lỉnh kỉnh đồ. Thấy có mảnh giấy nhỏ dán lên cái hòm có ghi: Lê Ánh Ngọc.
Lại một mùa Thu đến, mùa nhập trường của bao cô cậu tân sinh viên, vừa rời xa mái trường phổ thông, bỡ ngỡ bước chân vào giảng đường đại học, cái nơi mà từ xưa luôn bị mang tiếng ác bởi cái câu:
‘ Cổng trường đại học cao vời vợi.
Đồng ruộng mênh mông đón em về’
Tôi thì nhiều lúc ngồi quán cóc cổng NN, làm ly trà nóng, mắt lim dim ngắm các em sinh viên mới nhập trường ríu rit thướt tha đi qua trước mặt mà thấy lòng xao xuyến quá, chợt nghĩ rằng có khi nên đổi ý thơ cho hợp thời như thế này:
‘ Cổng trường đại học không cao lắm.
Đồng ruộng mênh mông đón em vào… ‘
Các bác thấy có đúng không? Nơi đây đồng ruộng mênh mông, mời các em xinh tươi vào đây, vào đây…
Lan man 1 chút cho vui vậy thôi, chứ thật ra thì đúng là như vậy. Cứ mỗi độ sinh viên mới nhập trường thì y như rằng các anh sinh viên cũ nhà ta là cứ lượn vè vè trong sân, cổng KTX cứ như là cò cổng bệnh viện. Bọn mình là sinh viên cũ mà, các em mới đến bỡ ngỡ có gì mình giúp, nhất là những em xinh xinh, hiền hiền. Nào thì:
– Cô đưa em đi nhập trường ah, chúng cháu là sinh viên tự nguyện, cô có cần tìm nhà trọ cho em không ah?
– Cô có cho em ở kí túc không ah?
– Cô để cháu xách đồ cho ah… vv và vv…
Trong bụng mấy sinh viên tự nguyện này thì đang nghĩ “cô có cần tìm nhà trọ cho em không, về xóm trọ của cháu, ngay gần phòng cháu, sạch sẽ thoáng mát, điện nước đầy đủ, không ở cùng chủ, đi đâu cháu rủ…”. Các bác phụ huynh thấy mấy anh sinh viên này sao mà ngoan thế, tốt thế, đúng là sinh viên thời đại Bác Hồ liền ưng ngay.
– Quý hóa quá, gặp được các cháu ở đây thật may mắn quá, không mẹ con bác chẳng biết xoay xở thế nào…
– Bác cứ yên tâm, để cháu dẫn bác đi.
Thế là em nó đã có 1 phòng trọ sạch sẽ, chủ nhà ân cần, hàng xóm nhiệt tình rồi. Nếu có 2 em ở 1 phòng thì càng vui, càng đỡ tốn kém tiền của bố mẹ. Buổi tối, anh sinh viên tự nguyện sang chơi, trông bảnh bao ra dáng lắm, anh cũng chẳng nói nhiều, lạnh lùng thốt ra mấy câu:
– Các em ah, bố mẹ các em đã nhờ anh rồi, anh là T, phòng anh tầng 2 ngay bên cạnh. Bất kể thằng nào quấy rầy, trêu trọc, trộm cướp, cháy nhà, mưa bão, động đất, núi lửa… Cứ gọi anh hoặc đập cửa phòng anh. Anh sẽ có mặt 24/24. Hết…
Trên đây là tôi kể chuyện chứ không phải kể về tôi đâu các bác nhé, không các bác lại chửi: “ĐM thằng này bố láo thật” thì oan cho tôi quá, chuyện của tôi nó khác cơ…
Để lại một bình luận