Phần 32
Sáng hôm sau em lại đến đón tôi sớm, nhìn vẻ mặt em tươi vui như chưa từng có gì xảy ra, tôi thì đã lờ mờ nhớ lại đêm qua nên tự thấy xấu hổ, tôi bảo:
– Hôm qua anh say quá, có gì em đừng để bụng nhé, ngại quá.
– Không sao đâu anh.
– Trưa nay về anh mời em đi ăn, coi như để cảm ơn em, được không?
– Có gì đâu mà anh phải cảm ơn em.
– Thì tiện trên đường về anh em mình đi ăn luôn.
– Vâng, thế cũng được anh ạ.
Hôm nay là thứ 7 nên tôi chỉ làm buổi sáng, chiều được nghỉ. Xong việc cái là tôi lấy xe, đợi em xuống cùng đi ăn. Tôi cho em quyền lựa chọn thích ăn gì cũng được, em bảo mới ra Hà Nội nên cũng chẳng biết ăn ở quán nào ngon, thôi tôi cứ rẽ đại vào quán Huế ở đường Láng. Quán này do một anh người gốc Huế làm chủ, mấy thằng trông xe cũng nói giọng Huế luôn, đồ ăn ở đây rất phong phú từ Nam ra Bắc, nhưng chủ yếu là các món Huế và miền trung là chính, giá cả cũng hợp lý.
Hai đứa gọi vài món cùng thưởng thức, có vẻ em rất thích ăn mấy cái món chua chua cay cay kiểu này, tôi thì dễ tính, thế nào cũng được, tôi trêu:
– Đồ ăn ở đây được không em?
– Ngon lắm anh ah.
– Có ngon bằng món trứng ở công ty không?
Tôi hỏi câu làm em bất ngờ, mặt lại đỏ ửng lên trông đến là yêu, chỗ vắng người có khi tôi không kiềm chế được lại hôn cho phát, nhưng ở đây đông quá, mồm tôi lại đang bận nhai nem lụi nên tôi tha. Em cười xấu hổ rồi nói:
– Hi hi, anh nhắc đến em lại thấy ngại quá.
– Có gì mà ngại.
– Các anh chị nói chuyện bạo thật đấy?
– Chuyện gì em?
– Thì cái chuyện… – tôi thấy em ấp úng nói không ra câu nên nói chen vào.
– Ý em là mấy chuyện tế nhị chứ gì?
– Vầng.
Em lí nhí trong mồm, hết mặt đỏ rồi lan lên cả tai, tôi lại hùng hồn hơn:
– Chuyện đó ăn thua gì em, mấy bà ấy còn nói nhiều chuyện ghê hơn nhiều, chia sẻ cho nhau suốt…
Đàn bà con gái cũng là chúa tò mò, tôi nói thế nên em không hỏi thì không yên cho mà xem, y như rằng em lại hỏi tôi với cái giọng nửa đùa nửa thật:
– Các chị ấy nói chuyện gì hả anh?
Ai đời lại đi nói thẳng ra một cộng một bằng hai thì còn gì là tế nhị, tôi nghĩ thế nên trả lời em rất lịch sự:
– À, các chị ấy nói mấy cái chuyện em đang nghĩ trong đầu ý.
Tôi cứ nói vu vơ thế thôi ai dè mặt em vừa hồng lên một tí bây giờ trông không khác gì quả gấc chín, không hiểu trong đầu em đang nghĩ gì nhỉ, chắc là ba cái chuyện bậy bạ, em đúng là quá ngây thơ bị tôi gài mà cứ hồn nhiên như cô tiên trên cao nguyên ý.
Đi ăn uống với nhau nói chuyện gì cũng dễ, tôi rút ra kinh nghiệm như vậy, nhỡ sau này có cầu hôn em nào có khi tôi phải lựa chọn cách cầu hôn trên bàn nhậu hoặc chí ít cũng phải đưa đi ăn mấy món ngon ngon, tôi có nói câu gì thì em đang bận nhai nên cũng khó mà từ chối.
Cái quán Huế này về sau tôi còn đưa em đến ăn vài bận nữa, một phần vì em thích ăn, một phần bởi chính tại cái quán này tôi biết hiện tại em đang không có anh nào bên cạnh cả. Em kể là hồi sinh viên cũng có yêu một anh cùng trường, nhưng khi anh ấy ra trường lại về quê làm nên 2 đứa không đến được với nhau phải chia tay. Haiz sao ở đời nhiều chuyện rưa rứa nhau thế chứ, nghe chuyện em mà tôi nhớ lại chuyện mình, tôi định hỏi em:
– Thế em với nó đã lên giường chưa?
Nhưng biết kiểu gì em cũng bảo là rồi nên tôi chẳng hỏi nữa, tôi chuyển qua an ủi:
– Thôi em ạ, cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra mà. Con cá mất lúc nào cũng là con cá to, suy nghĩ làm gì.
Mấy câu triết lý đểu của tôi nghe chừng có tác dụng ghê gớm lắm, thấy mắt em long lanh nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, trong mắt em bây giờ tôi có lẽ như là một nhà hiền triết đẹp trai hát hay đàn giỏi, em không biết rằng nhìn cái điệu bộ như con nai vàng ngơ ngác của em tôi chỉ ước gì mình biến thành con sói già gian ác nhảy vồ lấy em mà ăn thịt.
Ăn uống xong mới có hơn hơn 1h, cái giờ này là giờ rất dở hơi, đi chơi cũng dở mà về nhà chẳng biết làm gì, đi về ngủ thì phí buổi chiều đẹp. Thôi đã đi chơi thì tới luôn, tôi đánh liều rủ em đi xem phim, cũng chẳng hy vọng em đồng ý đâu vì tôi nghĩ vào rạp tối om om hay có ba cái chuyện lăng nhăng xảy ra, nhất là khi xem mấy bộ phim tâm lý tình cảm, ai ngờ em đồng ý cái roẹt:
– Đi xem phim hả anh, vâng, em chưa xem rạp bao giờ.
Cũng phải thôi, em chưa xem rạp bao giờ thì sao biết người ta làm gì trong đó, có phải như chiếu bóng ở quê ngày xưa đâu. Cái ngày đó hôm nào mà có đoàn chiếu bóng về phát loa “a lô a lô mời bà con tối nay 8h ra sân kho xem bộ phim truyện Thằng Bờm” thế là cả làng chiều chẳng ai đi làm, ở nhà tắm rửa cơm nước sớm, 6 rưỡi 7 giờ đã lũ lượt kéo nhau mang cái ghế con ra sân kho ngồi giữa thiên nhiên mây trời, quạt gió đèn trăng, há mồm ngồi đợi. Trong lúc ngồi xem thì nào kẹo, nào hạt dẻ rồi có khi cả dép bay vèo vèo trên đầu, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng bình luận viên nghe réo rắt ở dưới:
– Tổ sư bố thằng này ngu thế nhở, có hai đồng lại còn hỏi đồng nào mua mắm đồng nào mua tương…
Đấy, đi xem thằng ngu để thấy mình khôn thì lại chê, có khi đi xem thằng khôn về thấy mình ngu hơn nó thì lại đè vợ đè con ra mà chửi, ở quê nó nhiều cái chuyện oái oăm như thế đấy các bác ah.
Lan man quay về ký ức một tí mà đã đến TTCPQG, tôi với em quyết định chọn xem phim “Ông ngoại tuổi ba mươi”, tôi cũng thấy tò mò sao mà thằng cha này tài thật, ba mươi tuổi đã là ông ngoại thế thì khi nó… ấy để đẻ ra con gái thì có khi chỉ mười hai mười ba tuổi, tầm tuổi này có ối bác ở đây có khi vẫn cởi truồng tắm mưa chạy lông nhông ngoài đường.
Vào trong rạp mới có nhiều cái lạ, cái lạ đầu tiên là tôi thấy nhiều đôi ngồi âu yếm có khi còn ôm nhau như trong công viên, lúc đi vào thì cầm tay nhau tay kia cầm bỏng ngô, tôi và em thì đi như một hai một cùng nhau vào lớp, tôi đi trước em đi sau, em vào rạp xem phim mà như lần đầu đến tòa thánh Vantican, cứ nhìn hết các đôi lại nhìn lên trần nhà âm thanh vòm lập thể, cái lạ thứ hai là đây không phải bộ phim nói về giáo dục giới tính dạy cách phòng tránh mang thai sớm như tôi nghĩ mà đây là một bộ phim hài, cười đau ruột từ đầu đến cuối luôn.
Tôi thấy em Trà lúc nào cũng hồn nhiên ngây thơ đến mức đáng yêu, kể cả lúc xem phim, phim nhiều đoạn hài không tả nổi, tôi cũng buồn cười nhưng nhìn sang thấy em đang cười như sặc nước, còn tôi thì đang biến thành cái cọc để em bám vào, tay em và tay tôi bám chặt vào nhau lúc nào không hay, đến đoạn sâu lắng tình cảm cũng chẳng rời ra nữa, tôi và em bây giờ cũng như bao đôi bạn trẻ khác trong cái rạp tối tối mờ mờ này, em dựa đầu vào vai tôi, hai tay đan vào nhau, tay kia bốc… bỏng ngô nhai rau ráu, thật là thư giãn.
Cầm bàn tay nhỏ nhắn ấm nóng của em, mùi hương tóc em xem lẫn mùi cơ thể em ngay bên cạnh, tôi bất giác nhớ lại cái cảm giác này khi xưa, đã xa quá rồi, đã lâu tôi không được sống trong cái cảm giác ấy, bây giờ mọi thứ đã khác lạ hơn và cũng tươi mới hơn.
Tôi và em cứ cầm tay và dựa vào nhau như đôi tình nhân, ở trong này rất tối, chẳng nhìn rõ mặt nhau để mà ngượng ngùng, có lúc bất giác theo bản năng tôi cầm bàn tay em lên để hít thật sâu mùi da thịt, rồi tôi đưa tay em lên và hôn nhẹ, em khẽ giật mình nổi da gà, tôi thấy trong lòng cũng xốn xang, tim đập nhanh hơn.
Vừa xem phim tôi vừa ước, phải chi bộ phim đã nói về ông ngoại thì nói luôn về cuộc đời thằng cháu cho đến lúc trưởng thành đi, để tôi được sống trong cảm giác này thêm một thời gian nữa, tí nữa ra ngoài nhìn rõ mặt nhau có khi tất cả lại tan biến như một giấc mơ…
Đây đúng là một bộ phim hay, đến lúc hết phim rồi mà tôi cũng chẳng buồn đứng dậy, cứ muốn chìm mãi vào cái cảm giác hư hư thực thực trong này. Hôm nay đi chơi em đã rất vui, vừa được ăn ngon lại vừa được cười xả láng, đặc biệt em lại có được cái cảm giác như đang yêu đương hẹn hò, cái cảm giác sung sướng lâng lâng, lúc nào cũng như đang bay bổng trên mây đấy, làm người ai chẳng thích, nhìn cái vẻ mặt em là tôi đoán em cũng đang rất hạnh phúc, cái môi thì cong, đôi má cứ phây phây ra. Tôi đánh liều hỏi:
– Tí nữa đi xem phim tiếp không em?
– Hi hi, thôi anh ơi, hôm nay em cười đau hết cả bụng rồi.
– Thì xem phim kinh dị vậy.
– Eo ôi em sợ lắm, thôi mình về đi anh…
Cũng đành vậy, em lại ngồi lên xe để tôi đưa về nhà, cánh cửa rạp chiếu phim ở TTCPQG nó như 1 cánh cửa thần của Đô rê mon, bước vào đó sẽ là một thế giới khác, bây giờ tôi bước ra và lại trở về đời thực, em và tôi lại trở lại trạng thái bình thường, ngại ngùng và xa cách, có lẽ là quá nhanh để đi đến một mối quan hệ thân thiết hơn.
Buổi tối, thằng H bột qua rủ tôi đi chơi PS, hai anh em lại đến quán quen thuộc ở phố Phan Văn Trường – Chợ Xanh, cuộc chiến diễn ra ngày này qua ngày khác, ngày nào cũng là những trận El clasico nảy lửa, chơi cả buổi nếu thằng nào thua nhiều trận phải trả tiền máy, tiền thuốc nước, nếu hòa cưa đôi. Tôi lúc nào cũng cầm Barca vì đây là đội tôi thích, thằng bột cầm Real. Hôm nay như thường lệ, lối đá tiki taka kết hợp sức trâu Ibra của tôi đang áp đảo lối đá hoa mỹ nhưng mong manh của Real, mới được 4 trận mà tôi đã thắng 3, toàn siêu phẩm không.
Tôi bảo bột:
– Real của chú hôm nay đuối thế, toàn hít khói Messi với Ibra?
– Cứ từ từ, cờ bạc ăn nhau về cuối. – Thằng bột khó chịu trả lời.
Tranh thủ lúc sắp xếp đội hình làm điếu thuốc, thằng bột nó gọi chủ quán:
– Cho bao ngựa với chai sting đỏ anh ơi…
Thấy nó rít thuốc rồi uống sting đỏ giải đen tôi ngồi vênh váo:
– Đẳng cấp còi cứ đổ tội cho đen, chú cứ uống thêm 3 chai nữa cũng thế thôi, hehe.
– Thôi đá đi, lằng nhằng.
Cái giống bóng banh Ps này nó cũng y chang như chơi cờ bạc, ham hố và cay cú ăn thua ghê lắm, thua vài trận, dính vài quả lỗi là có khi về cả đêm nằm ấm ức không ngủ được, hôm sau lại rủ nhau sớm đi phục thù. Tôi thì đang vui nên lối chơi cũng nhuần nhuyễn uyển chuyển lắm, nhưng mà tự dưng thấy đau bụng quá, tôi ấm ách chịu không nổi nữa, chắc là hôm nay ăn nhiều thức linh tinh quá đây, tôi bảo thằng H bột:
– Anh đau bụng quá, đợi anh đi WC tí.
– Mịa, rách việc quá…
Tôi nhăn nhó ôm bụng phi thật nhanh như Messi bị Tào Tháo đuổi, vào nhà vệ sinh đóng cửa cái rầm, may quá còn kịp không thì…
Xong việc tôi đi ra mặt mày hớn hở, cuộc đấu lại bắt đầu, thấy thằng H bột nó nói:
– Anh vừa có tin nhắn đấy.
– Mày đọc của tao ah?
– Thì sao đâu, thấy anh lâu ra em đọc hộ.
– Ai nhắn đấy.
– Thấy ghi em Trà.
Tay tôi còn đang mải chuyền với cả sút nên chẳng thèm cầm vào cái điện thoại, tiện thể hỏi luôn:
– Nó nhắn gì đấy?
– ‘Anh đang làm gì đấy?
– Ừ.
Thằng H bột lại nói với cái giọng rất tự nhiên, như kiểu vừa làm giúp tôi một công việc khó khăn.
– Em nhắn lại rồi.
Tôi quay sang nó, cái mặt trông gian không tả được, điện thoại của tao ai khiến nhà mày nhắn hả thằng kia, tôi thắc mắc:
– Mày nhắn gì đấy?
Nó vẫn cái giọng tỉnh bơ như vừa nhặt được tiền:
– Em nhắn là “Anh đang ỉa”.
Quả bóng đang ở trong chân thằng Ibra, chỉ cách khung thành khoảng chục mét mà tôi sút phát lên trời, nếu chồng 5 cái khung thành lên nhau có khi cũng vào lưới, nhìn cái mặt khoái trá cười hềnh hệch của nó thì có khi nó dám nhắn thật lắm, tôi thấy bực rồi, vớ cái điện thoại mở phần tin nhắn ra.
– Ai cho mày nhắn thế hả thằng cứt này.
– Thế không phải anh đang ỉa ah?
– Mày làm thế chết tao rồi, chó thật.
– Ô thế anh đang tán con Trà à, em thấy con này cũng được đấy, nai tơ lắm, chăn đi anh ạ, hình như nó cũng thích anh đấy.
– Mày nhắn thế thì bố mày chăn được ah?
Thằng này bị tôi chửi liền nhẹ giọng ngay:
– Em đùa tí thôi, làm gì mà nhắng lên, đéo ai nhắn thế…
Ừ, đúng là nó không nhắn thật, tôi nhắn vội lại cho em 1 dòng để còn chơi tiếp “Anh đang ngồi chơi thôi, không làm gì cả”. Tự dưng sao ngón tay lại cứng thế này, điều khiển thật là mỏi, thằng Real đang giã cho tôi tơi bời khói lửa thì lại có tin nhắn tiếp, lại em Trà “Hôm nay đi chơi vui thật anh nhỉ? Em cảm ơn anh nhiều”, tôi nhắn lại cụt ngủn “Ưh”, mịa Barca của anh đang bị nó hành như hành bò đây này em cứ ngồi đó mà vui mới chả cảm. Thế cục đã thay đổi, Barca của tôi đang thất thế, 3 trận liền thất bại, tôi đang cảm thấy rất ức chế trái ngược với kiểu hả lòng hả dạ của thằng kia.
– Anh buồn ỉa quá không chạy nổi ah, nhìn mấy thằng Messi với Iniesta của anh vừa chạy vừa ôm đít thế kia đến là tội, hay thôi về đi???
– Tiếp đê… nhanh lên.
Tôi muốn vào cuộc thật nhanh để phục thù, cay lắm rồi. Vừa hứng lên được tí thì lại có tin nhắn tiếp “Phim hôm nay hay quá anh nhỉ, buồn cười ơi là buồn cười, em nằm mãi mà không ngủ được, cứ nhớ về những lúc trong rạp anh ah”, mịa nguyên hàng tiền đạo của anh đang kết tủa hết lượt mà em cứ buồn cười với cả không buồn cười, tâm trạng của tôi lúc này đang dao động hết sức, không thể tập trung vào trận đấu được, sao em lại nhắn cái tin như thế nhỉ? Lúc trong rạp chẳng phải là lúc tôi và em như 1 đôi tình nhân sao, chắc là em cũng như tôi, cũng thích cái cảm giác sung sướng êm đềm lúc đó.
– Đen như chó mực, như này đá làm sao được. – Tôi cáu kỉnh.
– Làm trận khác nhá, trận này coi như anh thua.
– Ừ.
Trận sau cũng chẳng khá hơn, được chú Messi xanh thì Ibra phong độ lại kết tủa, thằng H nó bảo tôi:
– Dính vào gái thì đen lắm đấy…
Khái niệm liên quan đến đàn bà con gái đúng là rất phức tạp, từ lúc em nhắn tin cái số tôi nó đen xì lại ngay, đấy là nói trong lúc chơi thôi, có thể tin nhắn của em làm tôi không tập trung, đang tơ tưởng lại cái lúc trong rạp chiếu phim, cảm giác rất khó tả, trận đó tôi bị thua 4 bàn trắng nên chẳng muốn chơi nữa, đi về. Em mới có nhắn tin thôi mà đã thua 4 trái, giả sử mà… ấy nữa thì có khi tôi phải thua đến chục trái mất, nghĩ đến lúc đó mà nóng hết cả người.
11h đêm, không ngủ được tôi nằm đọc lại mấy cái tin nhắn của em Trà tối nay, thú thực thì nhìn em ấy cũng dễ thương, tính cách thì ngây thơ nhí nhảnh thật thà không như mấy em văn phòng cáo già giả nai tơ khác, đi chơi cùng em tôi cũng thấy có chút cảm xúc nên cũng thấy thích thích, thôi thì cứ nhắn cho em ý cái tin rồi đi ngủ, tôi đoán em cũng ngủ rồi. “Em ngủ chưa?”
Nhắn xong tôi vứt điện thoại nằm nhắm mắt, hình ảnh em Trà lại hiện ra mới chết, cái miệng cười duyên, rồi mùi hương thoang thoảng từ cơ thể em rất nhẹ nhàng bí ẩn nhưng cũng không dễ quên, đấy là mùi vẫn còn chút hương đồng gió nội tôi thích chứ không phải sặc mùi nước hoa cao cấp sành điệu. Đang mơ màng thì điện thoại kêu teng teng báo tin nhắn, tôi mở ra đọc “Em chưa ngủ anh ạ, mai CN nên hôm nay thức khuya 1 tí, anh chưa ngủ à?”
Cái kiểu nhắn tin với gái ban đêm này lâu rồi tôi không làm lại, hôm nay thấy có hứng, tôi nhắn lại ngay “Anh ngủ rồi?”Sau đó là một loạt tin nhắn qua lại:
“Anh ngủ rồi mà vẫn nhắn tin được cho em à”.
“Hi, anh đang nằm mơ”.
“Anh mơ gì thế?”
“Mơ thấy em”.
“Hihi, thật à, sao lại mơ thấy em?”
“Anh không biết, mơ thì mơ thôi, anh thấy anh em mình đang đi chơi…”
Để lại một bình luận