– Em bị say xe, anh cho em nằm giường dưới đi.
À rồi thấy rồi. Không biết có phải tôi nằm mơ hay không, nhưng thiên thần là có thật ngay sau khi tôi thấy con nhỏ ấy. Mái tóc xoăn bồng bềnh màu cánh gián hiện đại, khuôn mặt kiều diễm và làn da trắng bóc không tì vết, chỉ nhìn mỗi mặt con nhỏ đó thôi mà tôi đã nứng mẹ rồi, xinh đéo chịu được. Nhỏ mặc chiếc áo thun ôm sát cơ thể lộ ra đường cong hình đồ thị, chết dở, sao không thấy cái dây áo ngực nhỉ. Tôi đưa cặp mắt xuống dưới, chiếc quần bò dài ôm sát vào hai cặp mông căng mẩy tròn trịa, ngon quá đi mất. Không được rồi, không được nứng không được nứng, kiềm chế, kiềm chế…
– Bốp!!! Anh biến thái à.
Đang cố gắng kiềm chế thì con nhỏ quay sang tôi tát cái bốp đéo hiểu chuyện gì xảy ra.
– Nhầm rồi, thằng bóp mông cô là thằng kia kìa.
Mấy người xung quanh chỉ trỏ về phía thằng đéo nào đó mà khi tôi dõi mắt theo, nó đã chạy mất hút.
Con nhỏ quay qua nhìn tôi kiểu tội lỗi, tôi thở dài ngao ngán rồi nói với chú lơ xe:
– Đổi giường cho em với bạn này đi anh.
Chạy lại quán cafe trước cửa xe, lão Khánh đang nhâm nhi ly cafe đá, tôi ngồi bịch xuống, châm điếu thuốc:
– Chưa đi mà đã đéo thấy vui rồi.
– Tuần sau anh lên rồi, lo gì, hehe, đi chơi vui vẻ nhé thằng em…
Phần 8
Ngày Thứ Nhất.
(Trong chuyến hành trình 7 ngày đi chơi trên Đà Lạt chờ đợi thằng anh tôi lên đón.)
Tranh thủ rít thêm hơi thuốc, hít thở tiết trời oi ả, ngả chiều của SG quen thuộc. Nắng nhạt bớt, hiu hắt chút vàng cuối ngày le lói, lấm chấm trên sân màu vàng nhạt. Tiết trời trong xanh và lòng tôi, nỗi sầu vơi đi đôi chút. Những ngày không đội chung một bầu trời SG sắp tới, không biết sẽ thế nào? Ngửa mặt lên trời, tôi suy nghĩ viển vông về những thứ đã qua.
Tôi không đi chơi, nói đúng hơn là tôi chẳng có chuyến du lịch nào cả, chỉ là cảm giác muốn trốn tránh mọi thứ, muốn đi khỏi thành phố khó thở này và đi tìm kiếm nơi nào đó dành cho tôi. Tìm kiếm một nơi mà mỗi sáng sớm, khi mở mắt, chẳng ai biết tôi là ai, chẳng ai biết tôi đã làm gì và chẳng ai buồn quan tâm đến tội lỗi hay trách nhiệm của tôi cả.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại réo.
– Nghe điện thoại đi, điếc à? – Lão Khánh quay qua nhìn tôi thắc mắc.
– Nhầm số thôi.
Tắt máy, tôi lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ tiếp.
Móc trong túi áo khoác, tôi lấy ra chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh màu đỏ. Mở nắp hộp ra thật tâm trạng, sợi dây chuyền xỏ qua chiếc nhẫn có khắc tên Linh. Tôi trầm ngâm và suy tư, như lạc vào thế giới của những cảm xúc.
– Cái gì thế???
– Không… Có gì.
Cất sợi dây chuyền và đóng hộp lại. Tôi quăng vào sọt rác cạnh đó trước cái nhìn ngỡ ngàng của lão Khánh.
“Đến giờ khởi hành rồi, ai đi xe Phương Trang lên Đà Lạt tranh thủ lên xe đê”
– Em đi đây…
– Đi chơi vui vẻ nhé, hê hê.
– Ờ.
Cất túi quần áo xuống gầm xe ô tô, tôi lững thững lên xe. Để đôi dép vào trong cái túi nilon rồi đi xuống chỗ nằm. À quên, tôi nằm giường trên, nãy đổi chỗ cho nhỏ kia rồi mà. Leo lên trên nằm rồi yên vị. À, con nhỏ thiên thần lên xe rồi, đéo mẹ, người thì xinh mà vô duyên.
– À… Ừm… – Nhỏ nhìn tôi.
– Hả?
– Chuyện hồi nãy, xin lỗi.
– Ờ.
Tôi chẳng nói gì thêm và nó cũng vậy.
Xe lăn bánh, đưa tôi dần xa bầu trời SG đầy rẫy tâm tư và phiền muộn. Nhắm mắt và thở dài, tôi ngủ luôn lúc nào không biết.
“Xe đã tới trạm nghỉ, bà con xuống xe rửa mặt đi vệ sinh, nghỉ ngơi nhé”
Ô đm, tưởng tới nơi rồi chứ, mới tới trạm nghỉ thôi à.
Tôi xuống xe, cũng giống như bao hành khách khác. Đi vệ sinh, rửa mặt. Tôi nhìn ngó xung quanh, kiếm góc nào tăm tối tí. À, có cái ghế đá ngoài sân. Châm điếu thuốc, đốm lửa đỏ cháy rực trong màn đêm đen, nơi ánh sáng trong khu căn tin không chiếu tới, tôi ngả lưng vào ghế. Chỗ này không có nhiều nhà cao tầng, thời tiết lạnh hơn SG và quan trọng là, nhiều sao. Ngửa cổ lên trời và phì phò điếu thuốc, tâm tư tôi lại chắp cánh, nối đuôi nhau chơi đuổi bắt quanh quẩn, thật khó chịu. Tất nhiên là chẳng thể tập trung suy nghĩ được rồi, bởi vì:
– Này, làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây thế?
– À, không có gì.
– Nè, uống nước đi.
Tôi trố con mắt ra nhìn Nhung, vẻ đẹp kiều diễm trong đêm lấp lánh trên khuôn mặt thiên thần của Nhung, trong màn đêm đen, những vì sao trên kia cũng chỉ làm nền mà thôi. À đấy là miêu tả sơ vậy chứ tôi cũng chả còn tâm trạng mà nứng.
– Gì vậy?
– Mua cho anh đó. Uống đi. Xin lỗi chuyện hồi chiều nhé.
– Cô vẫn để tâm chuyện đó à?
– Ừm.
– Hồi chiều cô xin lỗi tôi rồi mà?
– Nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm.
– Không có gì. Chuyện bình thường thôi, chẳng có gì đáng để tâm cả.
– À… Ờ… Nhưng mà, trông anh có vẻ không vui lắm. Không phải tại tôi đấy chứ.
Tôi phì cười.
– Không phải. Chỉ là…
– Là sao???
– À, không có gì.
Tôi cúi xuống, cười nhạt. Chỉ là người lạ và vô tình lướt qua nhau thôi. Chẳng có gì để nói cả. Tôi chỉ là thằng thất bại, trong mọi chuyện. Một thằng thất bại bệnh hoạn biến thái. Làm bạn với gái đẹp đã là thứ quá xa xỉ với tôi rồi, thôi bỏ đi.
Mà đéo bỏ được, nó cứ bắt chuyện với tôi.
– Anh lên Đà Lạt à???
Địŧ mẹ hỏi thừa, đi xe này, không lẽ đi Hà Nội.
– À, ờ…
– Tôi cũng thế… Hihi.
(Ờ, ngạc nhiên lắm)
– Nhà anh ở trên đó hay đi du lịch vậy.
– Tôi đi chơi thôi.
– Vậy à, anh có người quen trên đó không?
– Không.
– Đi một mình à?
– Ừ.
– Có chỗ ở lại chưa?
– Là sao?
– Ý là đã đặt phòng trước chưa. Trên đó giờ khá đông khách.
– À chưa…
– Nhà tôi mở homestay ở trên đó. Qua nhà tôi ở nhé, tôi sẽ lấy giá ưu đãi.
Địŧ mẹ, mày gài kèo tao phải không con kia.
– À…
– Hihi, coi như tôi xin lỗi anh đi. Nhé, nhà tôi đẹp lắm.
– À… Ờ. Mà cô không cần cảm thấy áy náy đâu, chỉ là ăn một tát thôi mà, tôi ổn.
– Vậy nhé, tôi lên xe trước đây.
Nhỏ nhăn mặt rồi quay đít chạy lên xe. Nhìn khuôn mặt lúc nó xin lỗi tôi rồi vui mừng khi dụ tôi về nhà nó làm tôi thấy buồn cười quá. Tôi đoán chắc thua tôi ít cũng phải 2 – 3 tuổi. Nhưng em thì trong sáng, còn tôi thì trong tối. Cuộc sống mà.
“Đã đến giờ khởi hành, quý khách đi xe Phương Trang vui lòng lên xe, xe chúng tôi sẽ khởi hành sau 2p nữa”
Dập điếu thuốc còn đang cháy dở, tôi lên xe, ngủ tiếp.
– Ê, dậy đi, tới nơi rồi nè.
Giật mình, tôi ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa kính ô tô. Trời đen thui mà tới nơi cái đéo gì. Rút điện thoại ra, 03: 02.
– Mới 3h thôi à.
– Ừ, xe đi hơi nhanh thì phải, bình thường 4h kém mới tới.
Nhung gọi tôi dậy rồi xuống xe, xách hành lý ra trước. Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi ra sau.
Sáng sớm, cái đầu tiên tôi cảm nhận được sau khi ra khỏi cửa xe ô tô là, địŧ mẹ lạnh vãi Ɩồŋ. Giờ mà thò tay xuống chắc đéo biết chim đâu.
– Nhiều đồ thế?
Tôi hỏi sau khi thấy Nhung kéo hai cái vali đi ra từ sau xe.
– Ít mà, tôi mang có mấy bộ về chứ mấy.
– Đưa xách cho.
Tôi kéo hai cái vali ra cạnh cái ghế ngồi, châm điếu thuốc tiếp và hút.
Nhung móc điện thoại ra, nhăn mặt, kiểu đang chờ đợi cái gì đó.
– Chết rồi…
Nhỏ hét lên cái làm tôi giật mình.
– Gì thế?
– Hôm qua về quên gọi mẹ ra đón rồi.
– Tính gây bất ngờ cho người thân à?
– Giờ gọi không ai nghe máy nè.
– Hơ hơ, rồi sao nữa.
– Không có chìa khóa vào nhà. Là hai đứa mình ngủ ngoài đường đó. Cười con khỉ.
Từng cơn gió lạnh buốt khẽ luồn lách vào trong từng cái ngóc ngách trên cơ thể tôi. Tôi tay cứng đờ, lạnh ngắt cầm điếu thuốc. Chết mẹ, trời này mà ngồi đây tới sáng thì chết.
– Gần đây không có khách sạn nào à?
– Có, mà hên xui mới có phòng.
– Đi thôi, kiếm chỗ nào ngủ đại đi. Đưa vali đây xách cho.
– Tốt thế, hihi.
Nhung dẫn đường, còn tôi xách cái vali lẽo đẽo theo sau. Tiết trời trong lành, tuy lạnh nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của thiên nhiên qua từng cơn gió buốt. Đi thẳng xuống con dốc ngoài quốc lộ, sương mù dày đặc làm tôi chả ngắm được cái đéo gì để tả, ngoài lạnh.
– A, có khách sạn kìa.
– Vào hỏi thử đi.
– Chú ơi còn phòng không?
– Còn 1 phòng nhé.
– Mấy giường vậy chú.
– 1 Giường. Phòng này khách mới trả hồi chiều.
Nhỏ quay qua nhìn tôi buồn rầu:
– Còn có một phòng à.
– Ở đại đi, sao đâu.
– Không được.
– Sao???
– Chỉ… Có… Một… Cái… Giường… Thôi.
– Chứ giờ đi đâu kiếm nữa. Ngủ đại đi rồi mai về nhà.
– Anh đi xuống thêm tí đi, chắc có á. Tôi ở phòng này. Có gì mai gặp nhé.
– Điên à? Trời thì lạnh, tôi thì không biết đường. Đi đâu kiếm.
– Tôi ở phòng này rồi, thế nhé.
– Tối nay hai đứa con ở đây, chú dẫn đường giùm con nhé – tôi nói với ông chủ khách sạn, rồi xách hai cái vali của con hãm kia lên trên mặc cho nó nhăn nhó.
Mở cửa và bước vào trong.
– Anh bị điên à?
– Sao???
– Anh tính… Ngủ chung với tôi luôn hả?
– Hết cách rồi. Mình quen nhau gần 10 tiếng, cũng gọi là thân thiết rồi, nhể?
Nó hít một hơi thật dài rồi thở ra, như kiểu tức quá mà đéo làm gì được ấy. Công nhận, người đẹp thì làm cái đéo gì cũng đẹp. Cả khi giận dỗi cũng đẹp.
– Tôi ngủ trên giường. Anh ngủ dưới đất nhé – nói rồi nó ném cái gối xuống và ôm lấy cái chăn cuộn tròn lại, nhìn tôi cười gian mãnh.
– Ngủ dưới đất lạnh lắm.
– Anh định ngủ chung với tôi à?
– Cô nghĩ tôi ham hố lắm à.
– Vậy tối nay anh ngủ dưới đất nhé.
Tôi nhảy tót lên giường, giật lấy cái chăn rồi đắp trong sung sướng:
– Ấm quá, hê hê.
– Này, làm gì đấy.
– Lạnh lắm, cho ngủ chung đi. Tôi mệt lắm rồi. Cô nghĩ tôi làm gì cô được à?
– Không được, con trai bây giờ biến thái lắm, tôi không tin vào đàn ông. Một lũ tồi chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình.
Nói đến đây, mắt Nhung đỏ rực lên đầy căm phẫn. Còn tôi, như có ai cầm dao cứa ngay vết xước trong tim vậy, đau càng thêm đau. Cảm giác tội lỗi bỗng ùa về trong cái giá rét giữa đất trời Đà Lạt. Ném cái chăn về phía Nhung, tôi lê bước chân nặng nề rời khỏi cái giường ấm áp ấy:
– Cô nói đúng.
Nhung nhìn tôi, ánh mắt căm phẫn lúc nãy biến mất.
– Anh… Giận à?
– Có gì mà giận?
– Tôi… Xin lỗi. Lúc nãy tôi không có ý nói anh như vậy, ý tôi, là… Ý là không phải nói anh, tôi nói… Kiểu như là… Ý tôi không phải vậy…
– Tôi hiểu. Nhớ lại chuyện cũ…
– À… Ờ…
Tôi thở dài:
– Thôi cô ngủ đi, tôi đi kiếm chỗ khác ngủ.
– Hả?
– Kiếm chỗ khác ngủ chứ sao, lạ lắm à…
– À không phải… Ý là…
– Vậy nhé, bye.
– Ê.
– Sao?
– Hay là… Anh ngủ ở đây đi.
Tôi quay người lại, cười đểu:
– Gì cơ?
– Ngủ ở đây đi.
– Cô tự nói đấy nhé.
Tôi phi thẳng lên cái thiên đường ấy rồi nhún nhún mấy cái trên chiếc nệm ấm cúng, đắp chăn vào và, ôi nó sướng… Nhung nhăn mặt lại rồi đạp tôi rớt xuống giường:
– Đi tắm đi, hôi quá.
– Đau… Có hôi mấy đâu, bình thường mà.
– Toàn mùi thuốc thôi. Đi tắm đi.
Trời lạnh tắm thì thốn lắm. Mà thôi kệ, mày đẹp, mày đúng, mày có quyền, nhất mày.
Lại túi xách lấy bộ đồ dài, tôi chui tót vào nhà tắm.
Tiếng vòi hoa sen xè xè, hơi nóng của nước làm tôi thấy dễ chịu. Ngửa mặt lên chiếc vòi đang xối xả nước vào trong mặt, tôi nghĩ về những chuyện đã qua. Cảm giác đầu tiên khi rời khỏi SG, là lạnh, tiếp theo, con người ở đây, thật thú vị.
Vuốt vuốt tóc và mặc quần áo vào. Tôi mở cửa nhà tắm đi ra, Nhung nó đã lăn ra ngủ rồi. Nó nằm sát vào trong góc tường, cuộn lại như con sâu trông thật đáng yêu. Cái gối ôm để ở giữa cái giường. Tôi phì cười nghĩ bụng: Lại cái trò chia địa bàn đây.
Thật nhẹ nhàng và lặng lẽ, tôi cố gắng mở cửa phòng mà không để lại tiếng động. Rón rén bước xuống dưới lầu. Ông chủ khách sạn gật gù, nhâm nhi ly đen đá, ngồi xem tivi. Thấy tôi, ổng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chưa ngủ à?
– Dạ.
– Sao thế, không quen giường à?
– À không phải ạ.
Không lẽ tôi lại bảo vì con khốn kia nó giành giường nên tôi không ngủ à. Mặc dù nó đồng ý cho rồi nhưng cảm giác của tôi, nói sao ta. Nếu là lúc trước, tôi đã mạnh dạn lên giường và chẳng ngần ngại với cơ thể lõa lồ trần trụi, lao vào nhau như những con thiêu thân nữa. Nhưng cảm giác lần này thật khác, ánh mắt Nhung nhìn tôi khi nãy, làm tôi nhớ tới Trang. Dù nó không có ý chửi tôi nhưng những hình ảnh buổi tối hôm đó ở nhà Trang, nó hiện về và ám ảnh trong tâm trí. Cảm giác thật đáng sợ, và tôi sợ, tôi sợ hình ảnh đó lặp lại một lần nữa, nỗi sợ hãi cứ thế giày vò, lấn át lý trí tôi. À, quên trả lời ông chú:
– Tại con ngủ trên xe rồi nên không buồn ngủ nữa ạ.
– À, bạn cậu ngủ chưa?
– Dạ rồi ạ.
– Hai đứa quen nhau à?
– À… Dạ không có ạ.
– Lại ngại nữa rồi.
– Bọn con mới quen thôi à.
– Hê hề, ai dắt nhau vô đây chả bảo mới quen. Có mang cái đó không?
– Dạ, sao ạ? – Tôi lấy làm khó hiểu.
– Chẹp, bao cao su đó. Bọn trẻ bây giờ ý thức kém thật, làm gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ.
– À… Không phải vậy đâu ạ. Bọn con chỉ là bạn bình thường thôi chú.
– Anh thanh niên này… Hê hê, thôi không chọc anh nữa. Uống cafe không? Cafe ở đây ngon lắm.
– Dạ, vậy chú cho con một li ạ.
Để lại một bình luận