Thấy tôi thật tội nghiệp, Trúc lại mềm lòng, ngồi xuống cạnh tôi.
– Người yêu em mới bỏ em. Em buồn quá.
– Sao cô ấy lại chia tay em.
Tôi không nói gì cả, tôi không dám nói vì tôi chịch chị mà Linh bỏ tôi, nghe thật hãm Ɩồŋ.
– Vậy sao em không đi xin lỗi cô ấy mà lại tìm chị.
– Em không biết, em không biết lúc đó nên làm gì cả. Em cảm thấy lý do cô ấy chia tay em thật vô lý, cô ấy chia tay mà không cho em quyền giải thích. Và chẳng hiểu sao người đầu tiên em nghĩ tới lại là chị.
– Con gái thường hay như vậy khi tức giận. Em là đàn ông thì nên nhường nhịn và xin lỗi cô ấy mới phải.
Đang buồn mà nghe câu an ủi của chị, làm tôi có cái nhìn khác về Trúc. Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng chị có vẻ quan tâm và lắng nghe tôi quá. Chị càng vậy, tôi càng muốn chịch chị.
Nhưng chị nói đúng, tôi là người có lỗi với Linh, thay vì tới tìm chị, lẽ ra tôi phải chạy theo xin lỗi Linh mới phải. Tôi sao thế này, tôi đã bỏ mặc Linh khóc mà tới đây tìm Trúc chỉ vì cơn nứng bệnh hoạn và suy nghĩ điên rồ của tôi. Tôi thật tồi tệ. Châm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Trúc với anh mắt hoen cay:
– Để em đưa chị về.
Trúc lên xe và tôi vặn tay ga chạy thẳng. Trên đường đi, tôi luôn tự trách cứ bản thân, tôi muốn xin lỗi Linh. Tôi muốn gặp em quá, vừa đi và vừa nghĩ cách để xin lỗi em. Con đường hôm nay thật quen thuộc.
Tôi bóp thắng thật mạnh, xe dừng đột ngột làm ngực Trúc đập thẳng vào lưng tôi:
– Sao vậy Hiếu.
Trúc nhìn tôi thắc mắc, tôi không nói gì cả, mắt đỏ rực nhìn về phía trước, phía cái ghế đá ngay cạnh cái cổng nhà màu đen nhám.
Trúc cũng dõi mắt theo hướng tôi đang nhìn.
Một cô gái đang khóc lóc tựa đầu vào vai một chàng trai. Khuôn mặt cô gái tỏ rõ sự đau khổ và tuyệt vọng, tiếng khóc thất thanh càng lúc càng to, đứng bên đây đường nhưng chúng tôi cũng có thể nghe rõ. Chàng trai khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô gái và an ủi. Thi thoảng, từng tiếng nấc vẫn vọng lại phía bên kia đường:
– Sao anh ấy lại đối xử với tao như vậy, sao anh ấy làm vậy với tao hả Tùng.
– Tao xin lỗi, lẽ ra tao nên nói với mày sớm hơn về chuyện Hiếu ngoại tình.
Cứ thế, một trai một gái trong đêm ngồi an ủi nhau trước sự chứng kiến của một thằng thất tình và một con đĩ.
Gió lạnh khẽ lướt vào khuôn mặt thất thần của tôi. Giờ thì tôi mới bắt đầu hiểu ra. Rằng vì sao em lại chia tay tôi? Tại sao em lại có đoạn clip của tôi và Trúc? Tại sao cánh cửa trong phòng lại mở và cũng chẳng phải ngẫu nhiên, bạn thân tôi dắt tôi đi đá phò cả. Tất cả đều đã được sắp đặt từ trước, tất cả đều là kế hoạch của mày. Ngay từ đầu khi nghe tin tao muốn chịch Linh, mày đã gài tao…
Địŧ con mẹ chúng mày, lũ khốn nạn.
Tôi hét lên trong suy nghĩ và phóng xe vụt mất. Ở phía sau, Trúc đưa tay siết tôi chặt hơn và khẽ tựa đầu vào vai tôi.
Đau khổ và tuyệt vọng, những dòng suy nghĩ ghen tuông đầy thù hận cứ thế đan xen trong đầu tôi. Thì ra chúng mày lén lút tao quen nhau, thì ra mày cố tình chia rẽ tao và Linh. Thằng chó, cay đắng, tôi cười phá lên trong đau khổ.
Tao sẽ trả thù mày, Tùng ạ. Mày đã cướp Linh của tao. Thì em gái mày, cứ giao cho tao xử lý, ha ha thằng chó, cứ đợi đấy.
Tôi đòi chị đi khách sạn với tôi, nhưng chị chối khéo. Chị bảo tâm trạng tôi đang buồn nên dù có làm chuyện đó cũng không giúp tôi vui lên được.
– Để chị dắt em đi giải sầu nhé.
0h23.
Chúng tôi có mặt ở một quán bar trên đường Lý Tự Trọng. Về đêm, khi ánh điện đèn của những hộ gia đình đã tắt hẳn, thì ánh sáng lập loè nhấp nháy cùng với tiếng nhạc xập xình lên ngôi. Tóc xanh tóc đỏ, xăm trổ bít người, váy ngắn, áo rách là những gì đập vào mắt tôi đầu tiên sau khi lấy vé giữ xe của chú bảo vệ. Vài thằng thanh niên ngồi lại, mặt phê pha phì phà điếu thuốc nhàu nát.
Cũng có bàn chỉ có một thằng và ba bốn em bu quanh, trên bàn là chai rượu Tây với cái bình thủy tinh giống trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, họ gọi đó là bình đập đá. Mấy em vũ công mặc váy còn ngắn hơn cả quần lót, đứng uốn éo quanh cái cột trước sự hò reo phấn khích của mấy thằng thanh niên đứng dưới sàn nhảy. Trên quầy bar, một em chân dài mặc bộ đồ loli Nhật Bản khui chai champagne xịt lên đầu những con người đang chen chúc nhau dưới khán đài chật chội. Người hôn nhau, kẻ bóp đít, sờ vếu các kiểu… Thì ra cuộc sống về đêm, cái mà người ta hay gọi là dân chơi nó là như vậy.
Trúc dẫn tôi vào trong, ngồi xuống một cái bàn trống. Tôi ngả lưng ra ghế, ngửa mặt lên trời. Hình ảnh của Linh và Tùng ùa về giày vò trong tâm trí, cảm giác thật tệ. Giọt nước mắt trên khoé mi bắt đầu chảy thật chậm rãi, tràn qua hai gò má, chảy xuống vai tôi, nơi Trúc đang tựa đầu vào. Chị ngước lên nhìn tôi với đôi mắt thương cảm:
– Hai người lúc nãy…
Cười trong nước mắt, tôi nghẹn ngào:
– Cô gái chị nhìn thấy lúc nãy, là người mới chia tay em mấy tiếng trước. Thằng ngồi bên cạnh, là bạn thân của em. Vậy đấy.
Trúc cười nhạt:
– Người yêu và bạn thân?
– Chị đang cười nhạo em à?
– À, không phải. Nó làm chị nghĩ tới mối tình đầu.
– Sao vậy???
– À không có gì.
Tôi cười nhếch mép. Như hiểu ý, chị tiếp lời:
– Câu chuyện của một con đĩ vốn dĩ chẳng có gì đáng tin. Quá khứ rồi, chị cũng không muốn nhắc lại.
– Vậy chị có muốn nghe câu chuyện của thằng nghiện???
– Không cần. Chị thấy cả rồi.
Tôi và chị cùng cười nhạt và nhìn nhau, ánh đèn chớp nháy xanh đỏ ẩn hiện trước khuôn mặt chị càng thêm vẻ quyến rũ bí ẩn.
Chị vẫy nhỏ phục vụ lại:
– Everclear and ecstasy.
Lát sau, nhỏ phục vụ mang lại một chai rượu và một cái bình thủy tinh, giống cái thứ tôi nhìn thấy trên bàn của những vị khách khác khi bước chân vào đây.
Tôi rót rượu vào ly và uống. Everclear, nó là một loại rượu thuộc dạng cực mạnh, cái tên nghe khốn nạn y như chuyện tình của tôi với Linh vậy. Mà nhân tiện thì tôi review cái chai rượu này luôn. Nhiều người lầm tưởng rằng đây là loại rượu mạnh nhất thế giới, nhưng thực tế là nó chỉ đứng thứ hai với 95 độ cồn (đứng nhất là Spirytus Rektyfikowany 95, 6 độ). Đúng như nghĩa đen của nó, loại rượu này rất đặc biệt và khốn nạn: Không màu, không mùi, không vị. Những người mới tiếp xúc lần đầu thường lầm tưởng và cho rằng đây là loại rượu dở và không chất lượng. Nhưng thực tế thì đó là đánh giá sai lầm và sẽ khiến bất cứ ai coi thường phải trả giá dù là những lão bợm nhậu khét tiếng nhất.
Trong lúc tôi nhâm nhi ly rượu khốn nạn trên bàn, thì Trúc lại rất tập trung và cần mẫn với cái bình thủy tinh bên cạnh. Thứ bột màu trắng hồng được chị cho vào cái nỏ thủy tinh gắn vào trong bình. Chị cầm cái bật lửa khò bé xíu với ngọn lửa màu xanh, đốt nóng phần dưới của cái nỏ. Tiếp theo, được khoảng 10s, Chị đưa miệng vào phần ống hút và hút thật nhè nhẹ.
Tò mò, tôi cúi sát xuống quan sát chị. Tiếng nước trong bình lọc xọc, đều đặn, chậm chậm, từ từ rồi sau đó ngày càng gấp gáp hơn. Trong bình, thứ khói màu trắng đục bắt đầu xuất hiện và dày đặc hơn sau mỗi lần rít. Được tầm 30 – 40s gì đó, Trúc ngửa cổ lên trời, thở ra một làn khói trắng mơ hồ, miên man dài bất tận.
Tôi nhìn chị với con mắt đầy ngạc nhiên và thích thú. Chị ngước lên nhìn tôi, cười và nói:
– Lúc đầu, phải hút thật từ từ và chậm rãi, đến khi thấy khói đầy bình thì mới hút thật mạnh và dài. Phải hút hết sạch khói trong bình cho đỡ phí. Vậy mới gọi là dân chơi. Thử đi, phê lắm. Em sẽ không còn buồn nữa đâu.
Cảm giác hồi hộp xen lẫn tí phấn khích. Tôi đưa cái ống hút vào miệng. Một tay lấy đèn khò đốt, tay còn lại cầm cái bình. Kéo một hơi thật dài, ngửa cổ lên trời, tôi nhẹ nhàng phì phò ra những làn khói trắng ảo diệu, mơ hồ vô tận…
Phần 6
Sau hơi đầu dài miên man vô tận đó, tôi vẫn chưa thấy cảm giác gì khác thường lắm. Miệng tôi nhai chóp chép, tôi bú thêm hơi nữa. Ngả lưng ra ghế, tôi nhắm mắt lại và tận hưởng những giai điệu xập xình sôi động…
Được tầm 20p sau, tôi nghĩ thế vì thời gian cảm giác như chậm dần. Tôi bắt đầu thấy đau đầu chóng mắt, có lẽ nhạc to quá chăng. Quay qua nhìn Trúc, mắt chị lờ đờ, chậm rãi nhìn tôi, rồi phù phù, khói bay tứ tung mù mịt. Đau đầu quá, càng ngày tôi càng thấy đau. Cơ thể bắt đầu lâng lâng lên, nhẹ dần và có tí bay bổng. Môi tôi khô quá, dù liếm nãy giờ mà cảm giác vẫn cứ khô khô khó chịu vl.
Tiếp theo đó là cảm giác có gì đó ám ám ở cổ, chóng mặt và buồn nôn, tôi cố gồng mình và ngồi thẳng dậy. Lúc này, các dây thần kinh của tôi như đang giãn ra cực đại, căng như dây đàn, nhạc đập xập xình và đèn chớp nháy liên tục, tôi không thấy buồn ngủ mà mắt sáng rực, cảm giác tập trung và phấn khích cực độ.
Trúc quay sang nhìn tôi, cười rồi vỗ vai tôi một cái khiến tôi hét ầm lên:
– Á, đau…
– Haha, dính rồi hả???
– Dính… Dính… Ừ ừ hê hê.
Thế là người tôi bắt đầu ngứa ngáy. Có cảm giác tay chân dính hết lại với nhau không cử động được. Tôi tính quay sang hỏi Trúc sao thế này, cơ mà mọi thứ bắt đầu chậm đi. Nó chậm vãi cả Ɩồŋ, chậm đến nỗi tôi có thể nhìn thấy từng cái lỗ ren li ti của con nhỏ đang đứng uốn éo phía trước. Cố gồng người lên và dùng hết sức, tôi tát mình một phát. Cảm giác tôi tự đánh tôi đau vãi cả Ɩồŋ, nhưng bà Trúc ngồi cạnh cứ nhìn tôi và bịt miệng cười hả hê.
– Em khó chịu quá chị ơi.
– Không sao đâu, đứng dậy nhảy đi em.
Thế là Trúc đứng dậy, uốn éo cạ cạ cái đùi vào người tôi. Chân tay tôi bắt đầu co giật, nó cứ dãy cành cạch như con cá nhảy lên bờ. Rồi bắt đầu tới mình mẩy, cả cơ thể tôi ngứa ngáy và co giật liên tục. Tự nhiên muốn nhảy quá, thế là tôi đứng dậy, hòa trong tiếng nhạc sôi động, tôi cũng uốn éo như con sâu róm.
Nhảy được một lát, tôi ngồi bịch xuống ghế. Các dây thần kinh của tôi như muốn đứt ra vậy. Tôi thấy tỉnh táo và minh mẫn vãi cả cứt, cứ như là nhà bác học, nhà bác học à, ừ mình vĩ đại vãi cả Ɩồŋ. Rồi tôi nhìn sang Trúc, những đường cong như đồ thị hình sin hiện lên, ôi cong quá, tôi cứ ngước cái đầu lên nhìn, càng nhìn, càng thấy nó cong, đầu tôi cũng nghiêng theo, tí nữa thì ngã mẹ ra đất.
Hết nhìn eo, tôi nhìn lên ngực, một khoảng thịt đầy đặn căng tròn nhô ra cuối cái đồ thị, mềm mại nhưng cũng săn chắc. Thế là tôi lại chăm chăm nhìn vào bộ ngực nở nang và quyến rũ kia. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên và dục vọng bắt đầu trỗi dậy. Nhìn một lát, tôi lại cúi xuống, đưa ánh mắt xuống cặp phao câu của chị. Nó cứ lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt. Tôi cười khanh khách khoái chí, trông chị giống con sâu róm quá.
Tôi với tay kéo chị ngã sà vào lòng tôi. Mùi thơm phức mãnh liệt xộc thẳng vào mũi. Cái nhìn âu yếm của chị làm cho tôi phấn khích. Chị ngồi lên đùi tôi, ngã vào lòng như một cô gái hư hỏng. Mỗi bộ phận trên cơ thể tôi bắt đầu chuyển động, cặp mông căng mịn đang đè lên thằng nhỏ của tôi làm tôi phê quá. Nuốt nước miếng cái ực, tôi đè chị ra và đớp lấy đôi môi đỏ mọng như đang mời chào tôi tới.
Chiếc lưỡi của tôi bắt đầu hoạt động, xuyên qua hàm răng, như mới nhảy qua hàng rào cổng nhà Trúc. Tôi thấy âm ấm và ươn ướt. Chạm nhẹ vào đầu lưỡi phía bên trong, cảm giác mềm mại và kích thích đang tuôn trào. Tôi đưa chiếc lưỡi của mình đẩy sang trái, rồi lại sang phải. Trúc cũng đáp trả tôi với những cái đánh lưỡi điêu luyện như dân chài đi đánh cá.
Mạch máu trong người tôi cuồn cuộn như dòng dung nham, bùng nổ mạnh mẽ. Tôi siết chặt lấy chị, hôn ngấu nghiến. Càng hôn, tôi càng thấy phê. Nó thăng hoa hơn bất cứ thứ gì, kể cả lần đầu gặp chị, cảm giác nó cũng phê hơn gấp trăm lần. Nước bọt ứa ra liên tục, khoang miệng của tôi và chị bắt đầu hòa chung làm một với dòng enzim tuôn chảy không ngừng. Hai chiếc lưỡi mềm mại cuộn vào nhau như hai dải lụa gấm. Sướng đéo tả nữa…
Chị đẩy tôi ra, kéo tôi vào nhà vệ sinh. Chốt cửa lại.
Tôi ngồi xuống dưới, hai chân chị dạng ra hai bên rồi ngồi lên đùi tôi. Khuôn mặt dâm đãng của một con đĩ làm tôi hứng khởi. Chị cúi xuống nhìn tôi, cười khoan khoái. Tôi lột áo chị ra, giang sơn xã tắc hiện lên với phong cảnh hùng vĩ và tráng lệ. Hai ngọn núi cao vất vưởng nhô lên, sừng sững trước gió giông bão táp. Tôi nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay lên, xoa nhẹ từ từ.
Cảm giác mềm mại và đàn hồi khiến tôi không thể kiềm chế được. Tôi đưa chiếc lưỡi của tôi thăm dò khám xét hết mọi ngóc ngách của quả núi, liếm láp từ từ khiến tôi cảm nhận được vị mặn mặn của cơ thể chị. Mùi thơm ngào ngạt, kích thích năm giác quan của tôi. Tay còn lại, tôi bóp thật đều và mạnh vào quả bưởi bên kia, như đôi bàn tay của phật tổ giáng thế, càng bóp vếu chị, tôi càng nứng hơn nữa.
Tim đập mạnh và nhịp thở hổn hển trong cơn mê tình, tôi càng thêm yêu chị và muốn chịch chị luôn. Trong đầu vừa nghĩ tới chịch thì tôi đã lột luôn quần của chị ra, thằng em tôi ngẩng cao đầu lên trời rồi hét: Tấn công…
Để lại một bình luận