Phần 70
Ngày cuối cùng – Tiểu Mai khỏi bệnh và câu chuyện cuối cùng.
Sáng chủ nhật.
Tôi ôm ba cây nhang để cao lên ngang đầu, lầm rầm khấn vái:
– Con lạy thần lạy thánh, con lạy ông bà tổ tiên phù hộ cho bạn gái con sớm ngày hết bệnh, nếu được thế con xin… cúng dâng cả hộp khô bò trong tủ lạnh. Điều này đủ chứng minh tấm lòng thành kính của con, con lạy thần lạy thánh, con lạy ông bà tổ tiên.
Rồi vài tứ phương tám hướng:
– Con cảm ơn, con cảm ơn, con cảm ơn!
Nhưng tôi chợt nhớ thêm, bèn bổ sung:
– Dạ bạn gái con tên Trúc Mai, Diệp Hoàng Trúc Mai nha mọi người. Con cảm ơn, con cảm ơn, con cảm ơn!
Bé Trân đứng rình từ đằng sau, ngẩn tò te:
– Anh khấn kiểu quái gì mà cúng bò khô nữa vậy?
Rồi con bé phá ra cười như vỡ chợ, cười đến gập người.
Trưa, Tiểu Mai đã có thể tự đi lại được vài vòng trong nhà, trông thấy một bên tay nàng được nâng bởi bé Trân nên tôi chọc:
– Ồ ôi y chang mấy thái hậu ha, đi đi lại lại có người dìu nữa ta ơi!
Chiều, mọi sự an lành, Tiểu Mai ngồi ăn cơm cùng với cả nhà, tất nhiên là có cả bé Trân. Theo lời bác Viêm thì tình hình coi như êm đẹp, Tiểu Mai đã không còn sốt nữa và đang bình phục rất nhanh. Còn việc đau đầu thì phải theo dõi thêm, hẹn Tiểu Mai khỏe lại thì đến bệnh viện khám cho kỹ lưỡng. Trước mắt, mọi người có thể yên tâm được rồi.
Tối khuya.
– Chuyện kể rằng, hồi đó có một thằng nhóc mê đá banh. Một bữa nó đá…
– Bể bóng đèn nhà người ta! – Tiểu Mai hấp háy mắt, ngắt lời.
– Đâu có, nó đá vô hồ cá trước, làm ướt đồ của tiểu thư xinh đẹp trong nhà! – Tôi chữa lại.
– À đúng rồi, hì hì!
– Sau đó, nó lập mưu tán tỉnh bằng cách…
– Đá bể bóng đèn nhà người ta!
– Đúng rồi, sau đó ngày qua tháng tới, đông tới xuân qua, cả hai tiến đến yêu nhau. Thêm mấy chục hồi sau, cả hai tiến vào lễ đường. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, khi con cái họ đã thành người thì cả hai lui về ở ẩn nơi thế ngoại đào nguyên, để lại tình yêu truyền kỳ cho thế nhân ngưỡng mộ!
– Ghê… ai chịu lấy anh chứ! – Tiểu Mai phì cười đập vai tôi.
– Ủa anh đang kể chuyện mà, có nói em với anh đâu, hậy hậy! – Tôi vờ quắc mắt.
– …
– …
– Thôi, giờ ngủ nha, em mới hết bệnh nhưng phải cần nghỉ ngơi nữa!
– Dạ, anh cũng vậy!
Khi tôi vừa định dợm bước ra khỏi phòng thì Tiểu Mai thốt lên khe khẽ:
– Anh nè…
– Hử, sao em? – Tôi thắc mắc.
– Em… muốn kể cho anh một bí mật, anh có… muốn nghe không?
– …
Tôi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao vì trước giờ trong tôi, Tiểu Mai luôn là người có nhiều bí mật. Vậy thì, việc gì không nhân cơ hội này mà đồng ý ngay chứ?
Đầu nghĩ đông, nhưng miệng lại nói tây.
– Em nghỉ ngơi đi, đã là bí mật thì chắc em phải có lý do không muốn lộ ra bên ngoài, nên anh sẽ đợi đến khi nào em thực sự muốn kể. Khi đó không cần phải hỏi ý anh đâu, em cứ nói ra là được thôi!
Tiểu Mai nghe tôi nói xong thì nàng đỏ hồng đôi má, rồi mỉm cười mãn nguyện, mắt ánh lên một vẻ tinh nghịch hiếm thấy:
– Là anh nói đó nhe, vậy bí mật này, em giữ luôn không kể nữa!
– Ừa he he, vậy em ngủ nhe!
– Dạ, anh ngủ ngon, anh!
– …
Nhưng tối hôm đó, trong khi lẽ ra tôi phải ngủ một giấc thật ngon, thật yên tâm vì Tiểu Mai đã khỏi bệnh thì tôi lại trằn trọc day dứt vì một chuyện gì đó khiến tôi linh cảm như có điều chẳng lành. Một dự báo thuộc về bản năng của sinh vật, rất khó cắt nghĩa, vô phương vô cách để biết linh cảm đó đang ám chỉ điều gì.
Lại một lần nữa, khi tôi đã tiếp cận gần rất gần đến gốc rễ của mọi vấn đề, chính Tiểu Mai cũng gợi ý rằng nàng sẽ kể cho tôi nghe bí mật đó. Thì cũng lại chính tôi đã từ chối không đáp ứng.
Bí mật này, khiến câu chuyện mà bạn đọc đang theo dõi phải tiếp diễn thêm ba năm sau đó. Và về sau khiến tôi nguyền rủa cơn sốt năm xưa của Tiểu Mai không biết bao nhiêu là lần.
Bí mật này, trực tiếp đẩy tôi lâm vào tuyệt cảnh đau khổ cùng cực, cũng lại phi thường hoàn sinh.
Bí mật này, làm nên câu chuyện này…
Hết đêm của ngày cuối cùng.
Để lại một bình luận