Phần 69
Ngày thứ ba – Tiểu Mai bệnh sử và chuyện “Cu Nam rủ ông anh trốn nhà đi bụi”
Sáng, tôi bị gọi lên bảng dò bài môn Giáo Dục Công Dân, may phước làm sao tối đó có ngó qua bài vở nên tôi được… điểm 5 chứ không hẳn là con dê rô thần thánh.
Quá giờ trưa, Tiểu Mai sốt cao, mẹ tôi tất tả chạy ngay đi mời bác Viêm qua thăm khám.
Đến chiều, nàng đau đầu trở nặng. Khi đó chỉ có mỗi tôi ở nhà, và lần này nàng nắm tay tôi chặt đến nỗi tôi chỉ có thể hình dung được rằng cơn đau đầu này rất khủng khiếp.
Mà tôi của lúc đó thì, hoàn toàn bất lực.
Tối khuya.
– Em… đỡ đau đầu chưa?
– Dạ rồi, anh kể chuyện hôm nay đi!
– Ừm… lúc nhỏ, đâu hồi anh học lớp ba thì phải. Gần xóm trên có một nhà bán kem ký, nhà đó có một cô con gái tên Phương cũng là bạn học cùng lớp cấp một của anh. Nhỏ đó… có trốn học thêm vài bữa, nên chẳng biết sao hồi đó anh lại nổi hứng đi mách lẻo với ba má nhỏ đó bằng cách anh vờ tới mua kem dù túi chẳng có xu teng nào. Rồi anh sẵn… nói ba má nhỏ luôn là bữa giờ bạn bị bệnh hả bác, sao con không thấy bạn đi học thêm?
– …
– Kết quả hôm sau nhỏ đó đi học trở lại. Còn anh thì nhân quả đến muộn, đâu tới tháng sau đến lượt anh trốn học đi đá banh. Và nhỏ Phương đó chỉ chờ có thế, phi ngay đến nhà anh mà méc lấy méc để. Trưa hôm đó, ba anh để sẵn cây roi trên bàn ăn rồi ông đi công việc, hoặc tức giận quá mà không thể ngồi chung bàn ăn với thằng con trời đánh này được. Ông còn hẹn “chiều về mày chết với tao”…
– Ghê…
– Anh đâu thể ngồi yên chờ chết được, anh quyết định sẽ bỏ nhà đi bụi với… món đồ chơi yêu thích của anh. Anh còn rủ ông Phúc đi chung, anh nói “đại ca đi bụi với em đi, mình qua nhà bà ngoại ở, em còn sáu ngàn đồng để dành được nè”.
– Hi hi…
– Ông Phúc đời nào chịu đi, kết quả anh bỏ ra ngoài được nửa đường lại đi về nhà vì sợ. Rồi ăn đòn tét mông, haizz!
Hết đêm của ngày thứ ba.
Ngày thứ tư – Tiểu Mai bệnh sử và chuyện “Cu Nam khờ dại lè lưỡi liếm lon nước đá”
Sáng hôm đó chỉ học hai tiết rồi về, nên tôi có thời gian ở cạnh Tiểu Mai nhiều hơn.
Buổi trưa, nàng an nhiên ngủ được.
Chiều tối, nàng lại sốt cao, lần này mẹ tôi đành nhờ cô Phước sang tiêm một mũi thuốc C. Tôi sốt vó đi đi lại lại trong nhà không biết nàng có đau đầu nữa không. May phước là không.
Tối khuya, “kể chuyện em nghe” lại bắt đầu.
– Ông Phúc là ông anh trời đánh thánh vật, anh biết thế nhưng lúc nào cũng răm rắp nghe lời ổng. Lần này ổng bảo ê Nam, mày mở ngăn trên tủ lạnh ra lấy lon nước đá, thè lưỡi vô liếm đáy lon, vui lắm con ạ!
– Trời… anh Phúc ác vậy?!
– Khốn nạn thay anh làm theo cái một, kết quả lưỡi anh dính luôn vô đáy lon chỉ sau một lần liếm láp. Anh hoảng hồn giật cái lon ra, máu miệng máu lưỡi trào ra, rát thấy mấy ông trời!
– Ui… anh dại quá, lúc nhỏ anh… đần quá!
– Ừ, ông Phúc biết điều đó nên lấy anh mua vui một vài trống canh, ây dà dà…
– …
– …
Một khoảng lặng quen thuộc nổi lên, một nụ hôn thay cho lời chúc ngủ ngon.
Hết đêm của ngày thứ tư.
Ngày thứ năm – Tiểu Mai bệnh sử và chuyện “Hai anh em trốn học, hai anh em ăn đòn”
Sáng, Dạ Minh Châu không hiểu làm sao lại biết tin Tiểu Mai bị bệnh nên có sang lớp gặp tôi để chuyển lời hỏi thăm và bó hoa chúc khỏi bệnh. Báo hại cả đám con trai hai lớp làm ầm lên vì tưởng Minh Châu tỏ tình với tôi.
Trưa, tôi mang hoa về nhà thì Tiểu Mai đã lại ngủ say, nghe mẹ kể rằng lúc nãy nàng vừa sốt vừa đau đầu.
Chiều tối, bé Trân mang vẻ mặt ủ dột ra về, miệng kín như bưng không hé nửa lời.
Khuya.
– Lần đó anh với ông Phúc được ba mẹ cho đi học Streamline ở trường Chuyên. Ông Phúc còn có ghi chép, anh chỉ ngồi cắm cúi xuống bàn… ăn ổi, ăn bánh tráng tẩm gia vị. Bữa tối đó cúp điện, thế là hai anh em bỏ đi chơi net ở cái quán có máy nổ chạy điện dự phòng, định bụng sẽ về sớm 15 phút để kịp giờ ba đón. Thế nhưng khi hai thằng lon ton đi về thì ba chỉ hỏi à ơi hai đứa bây nay học ra sao, tụi anh líu lo hôm nay tụi con học giỏi ông nội người ta luôn, được tuyên dương trước lớp. Nào ngờ ba chẳng khen lấy một câu, ông xách roi ra đánh!
– Ha ha…
– Vì hôm đó cúp điện toàn thành, nên nhà vừa sụp đèn là ba anh chạy ngay sang trường đón, kết quả không thấy hai ông nhõi con nhà mình đâu. Rồi kết quả… hai thằng nói láo không biết ngượng, hai thằng… ăn đòn!
– …
– Anh nè…
– Hử, sao em?
– Yêu anh!
– …
Hết đêm của ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu – Tiểu Mai bệnh sử và chuyện “Cu Nam hạ độc ông anh mình”
Sáng, hoàn toàn bình thường, các thầy cô thi nhau hỏi thăm Tiểu Mai và bày tỏ thái độ quan ngại trước bệnh trạng của cô học trò cưng toàn diện này.
Trưa, Tiểu Mai đã có thể ăn được cơm, vì nàng bảo… ăn cháo có hơi đoi đói. Tôi mừng hết lớn, phi mấy bậc cầu thang xuống nhà để rồi té lòi mồm, mém nữa là trật gót chân.
Chiều, cả đám hội bàn tròn và nhỏ Phương, Yên ù, có cả Ái Khanh đến thăm bệnh khiến bầu không khí trong nhà khởi sắc hẳn lên như nắng mới đầu ngày. Và đám bàn tròn khốn nạn, bao nhiêu trái cây quà bánh thăm bệnh chúng nó khui ra ăn sạch, lại còn ăn thêm mớ bánh đầu gấu của tôi.
Khuya.
– Cay cú vì ông Phúc mách lẻo mẹ anh bị điểm thấp, bữa đó anh cài đặt… mớ ớt sim vô trái chuối rồi đem mời ổng ăn. Nhưng kết quả ổng sinh nghi vì thằng em mình đời nào tốt vậy, ổng đè anh ra, ổng…
– Anh Phúc làm sao?
– Ổng… nhét nguyên trái chuối vô miệng anh. Thôi, khỏi kể nữa đi!
– Ha ha, tự mình hại mình nha!
– Ừa… Nam ngu!
– Anh!
– Hử?
– Yêu anh!
– Yêu em, mau hết bệnh nha!
Rạng sáng, cả nhà giật mình thức giấc vì Tiểu Mai bị mê sảng như gặp ác mộng. Riêng tôi tôi biết, nàng lại trở cơn đau đầu.
Đêm trước bình minh bao giờ cũng là đêm đen tối nhất. Mãi sau này, tôi mới đau khổ nhận ra điều đó.
Hết đêm của ngày thứ sáu.
Để lại một bình luận