Phần 198
Trở về nhà sau ngày hôm đó, tôi cứ mãi lơ ngơ giữa khoảng không gian vô định, mãi không thể nào cắt nghĩa được cảm giác đã lâu gặp lại mối tình đầu là như thế đây sao? Những kỉ niệm vẫn đậm sâu, những cảm giác thân quen vẫn không thể nào quên được, và hơn tất cả là một điều gì đó ấm áp như len lỏi tận tâm can.
Bất ngờ, nhạc chuông điện thoại vang lên, tôi đưa tay với lấy và cảm nhận rõ mình đang chậm chạp hẳn so với mọi khi, chắc có lẽ vì vẫn còn đang trong tâm trạng lững lờ mây gió.
– Hi, em nè! – Giọng Tiểu Mai bên kia đầu dây rất vui vẻ.
– Ừ, chào em! – Tôi chợt thở gấp.
Tiểu Mai thoáng ngập ngừng trong giây lát rồi nàng tiếp lời:
– Khoảng ngày mốt chàng ạ, em sẽ về lại Phan Thiết đấy!
– Thật… thật sao? Anh tưởng em sẽ nghỉ đến lúc học quân sự mới về chứ? – Tôi reo lên vì bất ngờ.
– Thôi đi, để anh ở lại một mình với mấy cô xinh xinh vây quanh, tôi không yên tâm được! – Tiểu Mai bất chợt lại đổi sang giọng lạnh băng.
– Gì chứ, không có đâu…! – Tôi cười khổ, lòng vẫn chưa hết vui mừng.
Nhưng nàng lại dịu dàng ngay, rất hiền hòa và đầy yêu thương:
– Hơn nữa… mình vẫn chưa có kì nghỉ hè nào cùng nhau mà, đúng không?
– Ừ, đúng rồi!
– Hì… vậy nên em sẽ về sớm, ngày mốt nghen anh!
– Anh… cũng chỉ mong có vậy thôi…!
– Sao bất ngờ lại tình cảm dữ vậy, có gì rồi đúng không?
– Không… yêu em mà ở xa thì nhớ, mà nhớ thì anh nói nhớ chứ sao…!
– Em… cũng nhớ anh lắm, ngốc à!
Tiểu Mai nhà tôi là vậy đấy, từng cử chỉ lời nói của nàng đều luôn có mị lực nhất định khiến tôi chỉ trong phút chốc mà quên đi mất cả ngày hôm qua mình đã ở đâu, và không còn mảy may để tâm gì đến Khả Vy nữa rồi…!
Biết được chỉ hơn một ngày nữa thôi là Tiểu Mai sẽ trở về khiến tôi rất đỗi vui mừng, hồ hởi hỏi tới tấp:
– Bây giờ là thứ hai, vậy ngày mốt là thứ tư em sẽ có mặt ở Phan Thiết à?
– Chắc là vậy…! – Tiểu Mai có hơi ngập ngừng, nàng khẽ đáp.
– Sao thế? Mà ai sẽ đón em ở sân bay? – Tôi thắc mắc.
– Cũng chưa biết nữa…! – Và nàng lại trả lời không rõ ràng khiến tôi ngạc nhiên quá thể.
– Là sao? Chứ năm trước em về đây như thế nào?
– Mọi khi thì em vừa xuống sân bay là ba em có nhờ chú Ba đến đón, thường thì hai chú cháu từ thành phố Hồ Chí Minh về lại Phan Thiết trong đêm luôn, đi bằng xe riêng của chú!
– Chứ còn năm nay?
– Năm nay… lúc này chú Ba đi công tác rồi, nên em cũng chưa biết sao nữa!
– Vậy nhà em tính sao? Mọi người phải tính đường về cho em chứ?
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, vì năm trước khi chưa quen Tiểu Mai dĩ nhiên tôi không thể biết nàng từ Nhật về Việt Nam ra sao, nhưng năm nay thì lại khác.
Tiểu Mai ngừng lại trong giây lát rồi nàng tiếp lời:
– Mẹ em thì nói đợi hết hè xem sao, lúc đó có khi chú Ba công tác về rồi. Nhưng em muốn tranh thủ một tháng còn lại này để về nghỉ hè cùng anh…!
– Rồi mẹ em nói sao? – Tôi nín thở hỏi.
– Mẹ bảo… không cho em về, nhưng em năn nỉ ba và ông bà ngoại rồi, kết quả là thuyết phục được cả nhà rằng em đã lớn, có thể tự lo được! – Nàng trả lời với đôi chút lưỡng lự.
Nhưng tôi thì lại sốt ruột vô kể, hỏi ào ào vào điện thoại:
– Vậy em định thế nào? Xuống sân bay rồi làm sao nữa?
– Chắc có lẽ em sẽ đón xe về Phan Thiết, chỉ còn cách đó thôi! – Tiểu Mai thở dài.
Tiểu Mai nói đúng như điều mà tôi đang lo ngại nhất, ngay lập tức tôi phản đối liền:
– Không được, em về một mình không ổn đâu!
– Sao mà không được? Trước giờ… em vẫn một mình sống tốt mà! – Nàng đáp, nhưng trong ngữ khí lời nói đã có vài phần lo lắng rõ rệt.
Dĩ nhiên là không được rồi, tôi luôn xem Tiểu Mai hệt như… cành vàng lá ngọc, bây giờ thà tôi không biết thì thôi, chứ bảo tôi cứ nằm nhà ở yên một chỗ trong khi để người yêu tôi một mình thân gái dặm trường hơn hai trăm cây số từ Sài Gòn về Phan Thiết thì tôi sao đành đoạn để mặc được. Dù nói gì thì nói, tôi tuyệt nhiên vẫn cương quyết giữ quan điểm của mình:
– Anh nói không được là không được, nghĩ sao để em đi đi về về một mình, lỡ trên đường có chuyện gì xảy ra thì tính làm sao! – Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình.
Và thậm chí còn hơn thế nữa, tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Tiểu Mai là điều trân quý nhất cuộc đời tôi. Ngoài tôi ra, trên đời này không một ai để tôi có thể cho nàng ngồi cạnh bên hết. Bạn trai bình thường quen biết đã không, người lạ qua đường lại càng không nốt.
Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng ngày đó thú thật với mọi người là tôi đã có suy nghĩ… Tiểu Mai của tôi cốt cách cao sang quyền quý, từ khi sinh ra đã mang một địa vị khác hẳn mọi người. Thế cho nên việc tôi để yên cho nàng ngồi trên một chuyến xe đò lữ hành một mình với những người lạ mặt không cùng đẳng cấp cạnh bên là chuyện không tưởng, không thể xảy ra. Thật là xấu hổ cho Trí Nam gan to xem trời bằng vung của ngày ấy quá, xấu hổ quá…. !
Tiểu Mai dường như xúc động với thái độ mãnh liệt của tôi, nàng cảm khái:
– Thật là biết lo cho người ta quá nhỉ? Vậy chứ anh tính để em ra sao đây, anh ngốc?
Quả tình những lúc bộc phát tôi cứng miệng thật, nói thì nói được đấy, nhưng bây giờ là phải làm cách nào đây, cách nào để có thể đưa được Tiểu Mai về Phan Thiết mà vẫn thỏa điều kiện của tôi là không để nàng đi một mình. Có mỗi chú Ba thì đã đi công tác, anh Triết và ông anh hai tôi xem như cho qua một bên vì không dính dáng gì. Nhạc phụ và nhạc mẫu thì chắc phải có lí do mới không thể tiễn con gái mình về hẳn Phan Thiết. Vậy là xem như những người tôi có thể tin tưởng đều không nhờ cậy được, mà tôi thì chắc hẳn là không muốn để cho Tiểu Mai ngồi xe một mình rồi.
Thế cho nên dù trước mắt chưa nghĩ ra cách giải quyết nào, tôi vẫn quyết đâm lao theo lao, nói một lời chắc cú như đinh đóng cột:
– Anh sẽ vào Sài Gòn đón em về!
Không ngoài dự đoán, Tiểu Mai ngạc nhiên thốt lên:
– Sao…? Làm sao mà anh vào Sài Gòn được chứ?
– Được là được, em không phải lo. Giờ nghe hỏi đây, ngày mốt thứ tư, em xuống sân bay lúc mấy giờ? – Tôi quả quyết.
– Ưm… em nghĩ nếu không vướng “delay airlines” thì sẽ xuống Tân Sơn Nhất lúc chín giờ tối! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
– Cái… cái gì “delay” cơ? – Tôi bối rối vì chả hiểu cụm từ tiếng Anh trên có nghĩa là gì.
– Hi, là “delay airlines”, tức là đột ngột dời ngày giờ của chuyến bay đã định về lại hai hoặc ba tiếng đồng hồ đó, nhưng hiếm khi bị lắm, hầu như là không!
– À ừ, vậy là tầm chín giờ tối máy bay hạ cánh đúng không?
– Khoảng tám giờ ba mươi thôi, nhưng em nghĩ thời gian để lấy hành lý kí gửi chắc cũng gần hai mươi phút, nên lúc em bước ra cổng ga quốc tế là khoảng chín giờ đêm!
– Ok, chừng nào xuống sân bay mà chưa thấy anh thì đợi một chút nhé!
Trước thái độ nhất quyết cương nghị của tôi, Tiểu Mai đâm ra có chút ngờ vực:
– Anh… làm sao mà đón em được chứ? Phải xin phép gia đình, rồi anh cũng chưa ra sân bay lần nào mà, với lại…. !
– Không sao, anh hứa là sẽ tới đón em, được chứ? Để em một mình anh không yên tâm!
Vẻ như lần này khi nghe từ chính tôi đặt ra lời hứa thì Tiểu Mai đã tự biết rằng nàng hoàn toàn có thể tin chắc tôi dù có bán mạng cũng phải thực hiện được lời hứa của mình.
– Ừ… hi, em biết rồi, vậy em sẽ đợi anh! – Nàng yêu của tôi cuối cùng đã ngoan ngoãn chịu đồng ý sẽ đợi tôi đến đón.
– Vậy nhé, tối thứ tư chín giờ anh sẽ có mặt ở sân bay, em… bay cẩn thận đấy! – Tôi nhắc lại một lần nữa, không biết vì có phải quá yêu thương hay sao mà đâm ra phát ngôn ngớ ngẩn.
– Ôi… bay là việc của phi công chứ em đã ngồi trên máy bay rồi thì đâu làm gì được chứ, anh ngốc! – Tiểu Mai thở đánh thượt.
– Ngốc kệ anh, miễn sao em xuống sân bay an toàn là được rồi, sau đó tới phiên anh lo. Vậy đi! – Tôi nói cứng, cảm giác mình như trưởng thành hẳn hoi khi bỗng chốc giống như một người đàn ông đang dặn dò vợ yêu của mình.
– Hì, biết rồi!
– Thế nha, giờ cúp máy đi, tranh thủ còn hơn một ngày mà tâm sự với mẹ với ông bà, sau đó lại về đây với anh, hé hé!
– Thật tình là em không ưa được giọng cười này của anh đâu, nghe cứ như mấy tên đểu giả ấy!
– Ờ, vậy trai đểu cúp điện thoại đây, còn chuẩn bị đi đón vợ nữa, bye bye!
– Hứ… đồ quỷ!
– ………. !
Nghe Tiểu Mai mắng yêu mình là đồ quỷ mà tôi sao toàn nghe ra nàng gọi tôi là anh yêu, dù cho nàng đã cúp máy cả phút rồi mà tôi vẫn cứ đứng nghệch mặt tại bàn điện thoại, ngáo ngơ toét miệng cười như thằng nghiện thiếu thuốc đâm ra lẩn thẩn.
– Chát…! – Một cú tát vào mặt khiến tôi tỉnh hẳn ra, mắt nảy đom đóm liên hồi.
– Mày bị điên rồi hả? Cái mặt nhìn ngu như heo vậy? – Hóa ra đó là ông anh tôi, ổng đi xuống nhà lấy chai Sting trong tủ lạnh, bất ngờ thấy tôi đang lơ ngơ như người mất hồn bèn tiện tay tát cho một phát vào mồm thằng em trai quý hóa.
– Đánh, lúc nào cũng đánh… huynh chỉ giỏi mỗi cái ăn hiếp, ngon thì ra quất tay đôi này!
Vì sẵn tâm trạng đang tươi hơn hớn, tôi mạo muội gan to thách thức luôn, dẫu sao thì trong nhà này có mỗi mình tôi là cao thủ võ lâm, chứ ông anh từ nhỏ đến giờ chỉ biết cắm mặt vào học hành bài vở chứ đâu biết võ vẽ gì.
Nhưng bù lại… ổng vẫn hơn tôi một điểm, và điểm đó tôi chẳng thể nào chơi lại được:
– Ê ê… tao đánh mầy thì được nhé, gọi là anh hai dạy em út, còn mày mà đánh tao thì là hỗn, biết chưa con? Mà tội hỗn láo không kính trên nhường dưới thì ba về quất mày sướng tay phải biết, nhá?
Vâng, đó là điểm mạnh “anh hai” của ổng. Lão anh tôi suốt ngày ỷ mình làm anh cả mà mặc sức hà hiếp tôi từ nhỏ đến lớn, nhưng lạ lùng một nỗi tôi lại chẳng hề ghét ổng chút nào, thế mới phiền chứ.
– Vậy thôi, không chơi nữa! – Tôi xuôi xị nở nụ cười cầu tài ngay tắp lự.
– Tốt, khôn ra rồi đấy. Giờ chạy ra đầu đường mua hũ sữa đặc về đây, tao đích thân pha Sting sữa dâu hai đứa uống chung! – Ông anh tôi hất hàm ra lệnh.
– Nhưng… uống không cũng ngon mà? Cần gì pha sữa? – Tôi lúng búng nói.
– Tao thích, đi ra mua, nhanh! – Vừa nói ổng vừa dí nắm đấm vào mặt tôi.
Thế là không đợi đến lần nạt thứ hai, tôi cong chân vác mông lên chạy tuốt ra đầu ngõ mua sữa Ông Thọ về liền, gì chứ để ông anh điên cuồng đó mà nổi cơn bạo liệt lên thì mệt lắm. Thà bây giờ tôi chịu lui một bước để tiến ba bước, chịu đi mua sữa để ngày mai còn… dễ bề năn nỉ cho kế hoạch ra sân bay đón vợ của mình.
Sau thời gian ngồi “tọa thiền” trên sân thượng đến tận nửa đêm thì tôi cũng tạm gọi là đã có thể vẽ ra được kế hoạch đón Tiểu Mai ở sân bay Tân Sơn Nhất vào tối thứ tư sắp tới. Đại khái kế hoạch có ba trọng điểm chính. Trước hết, tôi phải làm thế nào để có thể vào được Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản, ở đây tôi nói là “không bị gia đình ngăn cản” chứ không phải là “được gia đình đồng ý”. Tiếp theo, tôi phải bằng cách nào đó biết nơi đón Tiểu Mai, vì trước giờ tôi có biết mặt mũi sân bay Tân Sơn Nhất tròn méo thế nào đâu. Và cuối cùng, đó là làm sao để tôi đưa được Tiểu Mai về lại Phan Thiết, nhà nàng một cách an toàn.
Thật lòng mà nói thì bình thường tôi chả bao giờ dám nghĩ đến chuyện một thân một mình vào Sài Gòn. Trong tâm tưởng tôi thì chỉ có sau này tốt nghiệp cấp ba, may mắn đậu đại học luôn thì chừng ấy tôi mới dám vác xác vào thành phố mang tên Bác. Còn trước giờ thì tôi cũng có vào Sài Gòn nhưng là vào chơi từ hồi nhỏ, vô thăm nhà dì vài bữa rồi về, tất nhiên là có ba mẹ tôi đi cùng. Chứ còn việc một thân một mình vào chốn thành phố rộng nhất nhì Việt Nam thế này thì tôi chưa từng nghĩ tới vì e rằng quá sức của tôi.
Nhưng lần này lại khác, tôi cần phải đi đón người yêu tôi, không thể để nàng về nhà một mình được, tuyệt đối không thể. Chính vì vậy, sống chết gì tôi cũng phải vào Sài Gòn, có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất vào tối ngày mốt. Mà muốn được như vậy thì tôi phải thực hiện được kế hoạch mà mình đã hao tâm tổn trí cả đêm qua suy nghĩ.
Đầu tiên, tôi thực hiện bước trước nhất của kế hoạch nhằm giải quyết vấn đề “vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản”. Và tôi thực hiện như thế này đây…
– Mẹ này, tụi trong lớp rủ con qua nhà ngoại thằng Chiến chơi! – Tôi bắt đầu hỏi thăm dò khi mẹ tôi đang rửa chén dưới nhà bếp.
– Chừng nào? Gần hết hè rồi mà sao bây đi chơi miết vậy, không thấy học hành gì hết? – Mẹ tôi đáp, tay vẫn thoăn thoắt trên chồng chén dĩa.
– Ngày mai thứ tư đó mẹ, bữa nay thứ ba rồi. Hè còn ít thời gian, cho con đi chơi đi, rồi vô năm con học gấp đôi bù lại cho… nha mẹ! – Tôi ì èo năn nỉ, sử dụng lợi thế con trai út.
– Ừm… mày thì chỉ có đi chơi là giỏi, nhớ về sớm đấy! – Cuối cùng mẹ tôi cũng gật đầu đồng ý một cách hơi miễn cưỡng.
– Nhưng không về sớm được mẹ ơi, nhà ngoại thằng Chiến xa mà, chắc tụi con ngủ lại nhà nó tối thứ tư luôn, rồi sáng thứ năm chạy về sớm!
– Sao? Không được, đi chơi qua đêm thì không!
– Đi mà mẹ… năn nỉ mà…!
– Hỏi ba mày ấy, xem có cho mày đi không!
Ngay bước đầu tiên của kế hoạch đã có đôi chút trục trặc khi mẹ tôi lúc ban đầu có đồng ý nhưng biết tôi xin ngủ “nhà ngoại thằng Chiến” một đêm sáng mai về thì bà lại đẩy quyền quyết định sang ba tôi. Và phần này thì hơi bị khó khăn vì ba tôi khó tính hơn mẹ tôi, xin được đi chơi đã mệt, giờ lại còn đi qua đêm thì chắc tôi chẳng dám mở miệng trước mặt phụ thân mất. Nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi cắn răng gan to bước vào phòng khách.
– Ba…. !
– Đi chơi à? Đi đi, nghỉ hè chơi nhiều thì vào năm học cho tốt! – Ba tôi nói ngay khi tôi còn chưa kịp mời chào, rồi ông lại dán mắt vào tờ báo trên tay.
– Dạ…dạ dạ…. ! – Tôi mừng đến phát rồ, gật đầu lia lịa.
Thành công ngoài sức tưởng tượng, vậy là trong vế câu “vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản” xem như tôi đã hoàn thành được một nửa. Ngay sau đó, tôi gọi điện ngay đến nhà thằng Chiến mà dặn dò nó kĩ càng hết mức có thể rằng vào ngày mai, tôi sẽ qua nhà ngoại nó, cùng chơi với nó, rồi tối ngủ lại nhà ngoại nó, sáng thứ năm mới về. Thằng Chiến nghe đến đâu gật gù đồng ý một cách hăm hở đến mức tôi có cảm tưởng rằng nó đang nhậu xỉn. Nhưng thôi kệ, vậy là xem như lo xong phần thủ tục đầu tiên.
Tiếp theo là đến vế câu “vào Sài Gòn một mình”, tôi phi xe đạp ngay ra ngoài bến xe Phan Thiết để tìm gặp chú Sáu, một người bạn thân của ba tôi đang là tài xế một chiếc xe mười bốn chỗ ngồi thường xuyên có những chuyến dỡ hàng giữa hai thành phố Sài Gòn và Phan Thiết. Sở dĩ tôi biết chuyện này vì có vài lần chú Sáu qua nhà tôi nhậu với ba tôi thì tranh thủ những lúc bưng mồi đứng cạnh hóng hớt, tôi có tìm hiểu được đôi chỗ có lợi cho mình sau này, và không ngờ giờ cũng đã đến lúc sử dụng.
– Chú Sáu, con, Nam nè! – Tôi bước đến gần chiếc xe sơn màu bạc nằm lọt thỏm giữa hai chiếc xe du lịch lữ hành to đùng khác, nơi chú Sáu đang ngồi hút thuốc tán dóc với phụ xe và một ông tài xế khác rồi gọi lớn.
– Ủa? Ra đây chi vậy nhỏ? – Chú Sáu ngạc nhiên khi thấy thằng con của bạn mình tự dưng hôm nay lại nhào đầu ra cái bến xe ồn ào đông đúc này.
– Dạ chú cho con hỏi ngày mai, chú có chạy xe vào Sài Gòn không chú? – Tôi hồ hởi vào thẳng vấn đề, chắc mẩm rằng mình đã đến rất gần mục tiêu “vào Sài Gòn một mình”.
Nào ngờ đâu chú Sáu lưỡng lự giây lát rồi chỉ tay vào một núi hàng hóa ở góc xa, lắc đầu đáp:
– Không có bây ơi, tí nữa tao bốc hết mớ hàng kia lên xe xong là vào Sài Gòn luôn, sẵn dịp thăm mấy đứa bạn nhậu, thứ năm mới về được!
– Dạ… hả? – Tôi chưng hửng, há hốc mồm không nói nên lời.
– Vậy đó… à thôi nhen nhỏ, giờ chú phải bốc hàng rồi, có gì nói sau nhen! – Nói rồi chú Sáu đứng dậy dập điếu thuốc đang hút dở trên miệng, cũng đồng thời dập tắt luôn hi vọng duy nhất của tôi, cùng người phụ xe bước đến đám hàng hóa cao nhồng trước mặt.
Phá sản, ý tưởng theo xe hàng chú Sáu vào Sài Gòn lúc sáng thứ tư, sau đó buổi tối ra sân bay đón Tiểu Mai, lại cùng nàng ngồi xe chú Sáu về Phan Thiết trong đêm đã phá sản. Tôi đứng đần mặt ra giữa bến xe vì tình huống hoàn toàn bất ngờ này, nhận ra sơ hở to tổ nái trong kế hoạch của mình là đã quá tự tin khi cho rằng xe chú Sáu lúc nào cũng trong trạng thái “chờ một thằng oắt con” như tôi.
Đang toát mồ hôi hột, tay run rẩy theo từng nhịp vì kế hoạch bỗng chốc tan tành ngay từ bước đầu tiên thì tôi bị một cú vỗ vai khá mạnh từ sau lưng quật tới:
– Bốp! – Cảm nhận rõ vai mình khá nhói lên, tôi vội quay đầu lại, đồng thời nhảy lùi một bước ra sau, hai tay đã vào thủ thế giới bị của Vịnh Xuân Quyền.
– Căng dữ vậy mày? Lâu ngày gặp lại đã thủ võ rồi?
Từ trạng thái đang vận mấy thành công lực đề phòng ẩu đả thì hai tay tôi bỗng buông thõng ra, đồng thời thở phào toét miệng cười hú vía khi nhận ra tác giả cú chặt vai vừa rồi là ai:
– Thằng quỷ, chơi ác nhơn vậy mày!
– Hê hê, thử phản xạ mày tí, nào ngờ mày đơ luôn!
Trước mặt tôi là đối thủ một thời từng có một trận so tài ác liệt tại Phan Rang, sau này trở thành bạn chí thân của tôi với biệt danh A Lý- thích khách mũ đen.
Thằng A Lý hôm nay không đội mũ đen mà để đầu trần, nó cũng cởi trần nốt, cái áo vắt lên cổ thành khăn lau mồ hôi, toàn thân nhễ nhại bóng ưỡn lên dưới nắng.
– Mày làm gì ở đây vậy? – Tôi thắc mắc hỏi.
– Tao phụ chú tao bốc mớ hàng vừa tới nè, còn mày ra đây làm gì? – Vừa đáp, A Lý vừa quay mình chỉ tay vào chiếc Toyota hai khoang được ngăn ra bởi một tấm kiếng, cốp xe đang mở bật ra để lộ mấy thùng hàng thực phẩm khô.
– Ơ… xe này của nhà chú mày à? – Tôi run giọng hỏi, cảm nhận một cách rõ ràng nhất rằng cơ hội của tôi đang quay trở lại.
– Chứ sao, tao kể với mày là tuần nào tao cũng phụ chú tao chở đồ vào Sài Gòn rồi mà! – Thằng A Lý trợn mắt nhắc lại.
Nhưng giờ thì tôi cũng không thể nào nhớ ra được A Lý có kể với tôi chuyện nó xa gia đình, vào Phan Thiết phụ chú nó mở cửa hàng thực phẩm đóng gói, hàng tuần vẫn vào Sài Gòn đều đặn hay chưa nữa. Điều duy nhất khiến tôi quan tâm lúc này đó là:
– Chừng nào mày vô lại? À không… ý tao là chừng nào mày với chú mày vô lại Sài Gòn?
– Trưa mai có chuyến hàng, trưa mai tao vào, mà có gì không? – Nó ngạc nhiên khi thấy tôi hồ hởi ra mặt.
– Rồi chừng nào về lại Phan Thiết? – Không trả lời, tôi vội hỏi tiếp.
– Thì chuyển hàng xong rồi về, chắc khoảng bảy tám giờ tối gì đó, mà mày hỏi chi dzậy? – A Lý lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
Thằng A Lý càng tròn mắt vì chẳng hiểu gì bao nhiêu thì tôi lại càng há miệng cười mừng rỡ bấy nhiêu, cảm giác hệt như có thánh nhân phù hộ, chắc có lẽ lần này ông trời muốn giúp tôi đoàn tụ cùng Tiểu Mai đây mà.
Đưa tay vỗ vai A Lý khiến nó hơi dè chừng chùng vai né ra vì tưởng tôi trả đũa vụ khi nãy, tôi hớn hở nói:
– Thiệt hay quá sức, tao có chuyện muốn nhờ mày đây, xin phép chú mày giúp tao nha, chuyện này cực kì quan trọng…. !
Bước đầu tiên, “Có thể vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản” đã hoàn thành mỹ mãn đến không ngờ như vậy đấy.
Để lại một bình luận